If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Baker
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1251 / 10
Cập nhật: 2016-07-02 16:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
gày qua ngày, J.T nhận thấy, gã lấy làm ngạc nhiên rằng gã thích sống với những người Crow bất chấp thực tế rằng gã không thể nói được ngôn ngữ của họ. Mọi người đều thân thiện, hào phóng, sẵn sàng chấp nhận gã bởi gã là chồng Brandy. Dĩ nhiên rồi, họ không biết gã là một tên trộm cắp và lừa đảo. Đôi lúc, gã bất chợt tự hỏi họ sẽ nghĩ sao nếu họ biết gã có nửa dòng máu Lakota, nhưng chẳng có cơ hội nào để nói với họ cả. Khi vết thương đã lành, nhận thức của gã về người phụ nữ mà gã đang cùng chia sẻ căn lều lại càng mạnh mẽ. Khi họ ở ngoài, cô cư xử với gã một cách tôn trọng và hết mực quan tâm như thể gã thật sự là chồng cô. Nhưng khi họ ở một mình, cô lịch sự nhưng lạnh băng, thể hiện rõ ràng cho gã thấy rằng gã không phải chồng cô, dù chỉ là trên danh nghĩa.
Gã chấp nhận những giới hạn của cô mà không phàn nàn một lời nào. Sau tất cả thì, nhờ sự can thiệp của cô mà gã không phải chịu một cái chết tàn nhẫn. Đêm nay, nằm đó, gã cố gắng tập trung vào sự biết ơn, nhưng sự gần gũi của cô thật quá cám dỗ. Trong bóng tối mờ ảo của căn lều, gã có thể trông thấy cô đang cuộn tròn trong chiếc chăn của mình, cô quay lưng về phía gã, suối tóc đen dài xõa trên vai. Ký ức về nụ hôn họ đã chia sẻ bên bờ sông hiện lên trong tâm trí gã hết lần này đến lần khác, nhắc gã nhớ cô đã ngọt ngào ra sao, mềm mại thế nào, cách cô đã tan chảy trong vòng tay gã.
Nếu gã bước đến bên giường cô và nằm xuống cạnh cô, hẳn cô sẽ hét lên và đuổi gã đi, hoặc cô cũng sẽ thừa nhận rằng cô muốn gã, và để mọi chuyện diễn ra theo cách tự nhiên? Và nếu họ làm tình, sau đó thì sao? J.T chửi thề khe khẽ. Gã chẳng có gì cho cô cả - không nhà cửa, không đất đai, không gì hết. Ngay cả thời gian cũng không.
Brandy thở dài khi cô nghe thấy hơi thở nhè nhẹ và sâu của J.T, nhịp thở đều đặn trong giấc ngủ. Cô biết gã đang quan sát cô trong bóng tối. Thực tế là, cô cũng ý thức được sự hiện diện của gã mọi lúc. Ban ngày, trong khi gã nghỉ ngơi và lấy lại sức, cô đi lang thang quanh làng, kết bạn, quan sát những người phụ nữ làm việc. Chẳng có việc nào là dễ dàng. Tất cả những công việc thiết thực để sinh tồn đều phải thực hiện thủ công. Nếu một người phụ nữ cần một chiếc váy mới, chồng cô ấy sẽ phải giết một con nai hoặc một con hươu, sau đó người phụ nữ sẽ phải cạo, ngâm tẩm da, cắt nó thành hình và may các mảnh lại với nhau. Dụng cụ nấu bếp được làm từ gỗ hoặc sừng, giày da đanh được làm từ da trâu, gân được dùng làm chỉ, và dạ dày được dùng để nấu ăn. Dạo bước dọc theo khu làng của người Crow đã cho Brandy một cái nhìn mới về những bộ quần áo may sẵn, về chậu nhôm và chảo, về những chiếc chảo chống dính, về giấy vệ sinh. Cô tự hỏi những người sống ở những năm 1990 có thật sự đánh giá cao những tiện nghi hiện đại mà họ có hay không.
Cô không có rắc rối nào trong việc lấp đầy khoảng thời gian rảnh rỗi. Giống như những người phụ nữ da đỏ khác, cô phải đi lấy củi và nước, nấu ăn và may vá, dọn dẹp nhà cửa. Apita đã giúp cô may một chiếc váy mới bằng da nai tẩy trắng, và Brandy đã trang trí nó với chuỗi hạt màu xanh. Nó mất nhiều giờ để hoàn thành, nhưng giữ cho tâm trí bận rộn bởi những công việc chân tay thì tốt hơn là nghĩ về người đàn ông cô đang chia sẻ cùng một căn lều. J.T Cutter. Gã đã len lỏi vào tâm trí cô thường xuyên hơn mức cô sẵn sàng thừa nhận, đặc biệt là khi đêm xuống. Cô cực kỳ ý thức được về người đàn ông đang ngủ phía bên kia ngọn lửa. Cô cho rằng những cảm xúc dịu dàng dành cho một người nào đó bạn đã chăm sóc trong quãng thời gian tồi tệ là lẽ đương nhiên. Sau tất cả thì, cô đã trông thấy mọi mặt, đã an ủi gã. Điều đó không có gì sai trái cả. Hoàn toàn không.
Cô quay lại, nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng của gã. Tại sao, với tất cả những người đàn ông trên đời, cô lại bị thu hút bởi J.T Cutter? Gã đâu phải kiểu cô thích. Thậm chí gã còn không đến từ thời đại của cô! Tuy nhiên, mỗi khi gã nhìn cô, thì cô lại trở nên mềm yếu từ sâu bên trong. Giá mà cô không nhận thấy gã hấp dẫn quá như thế. Nhưng rồi, có lẽ điều đó cũng chỉ là lẽ đương nhiên thôi, bởi gã là người đàn ông đẹp trai nhất cô từng thấy. Hoặc chỉ bởi gã đã hôn cô! Nếu chỉ cần cô có thể quên được cảm giác tuyệt đến thế nào khi vòng tay gã siết quanh cô, hương vị nụ hôn của gã, sức nóng mãnh liệt bao trùm cô. Gã trở mình trong giấc ngủ, lăn người nằm ngửa. Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn lửa, cô có thể quan sát gã, thô ráp và đẹp tuyệt như kỳ quan của Montana. Một tiếng rên không lời thoát khỏi môi gã và cô tự hỏi phải chăng gã lại đang gặp phải một cơn ác mộng nữa. Trong cô dấy lên một thôi thúc đột ngột muốn đến với gã, để ôm lấy gã và lay gã, như một người mẹ ru con. Chỉ là không có thôi thúc nào của một người mẹ trong cái cách cô muốn ôm lấy gã trong vòng tay.
Buộc bản thân ngừng suy nghĩ về J.T, cô tự hỏi chuyện gì đang xảy ra ở Cedar Ridge. Nếu cô không sớm trở về, chuyện gì sẽ xảy ra với nhà của cô, ngựa của cô, những con vật của cô, công việc của cô? Cô tự hỏi liệu có ai báo tin cho cha mẹ cô rằng cô mất tích và họ sẽ nghĩ gì? Còn Gary thì sao? Lạy Chúa, hẳn là tất cả mọi người đều cho rằng cô đã chết, nạn nhân của một tên tội phạm, và cha mẹ sẽ bán căn nhà của cô đi! Cô cần phải quay trở về nhà trước khi quá muộn. Suy nghĩ về việc trở về nhà ngay lập tức mang tâm trí cô trở lại với J.T. Bằng cách nào đó, cô biết gã chính là lời giải để cô được về nhà.
“Có chuyện gì vậy Brandy? Không ngủ sao?” “Anh không ngủ sao?”
“Không.” “Có chuyện gì vậy?” Cô ngồi dậy, lo ngại vết thương hẳn đang làm phiền gã.
“Không,” gã nhẹ nhàng trả lời. “Không có gì.” “Vậy sao anh vẫn còn thức?”
“Thế sao cô cũng vẫn còn thức?” Cô cảm nhận thấy gã đang nhìn xoáy vào mình, cảm thấy má cô đang nóng lên khi cô nhớ lại những suy nghĩ của cô về gã chỉ vài phút trước. Gã chính là lý do thật sự khiến cô không thể ngủ được, và nó chẳng liên quan gì đế việc cô cần phải trở về nhà. Gã khiến cô thấy bất an đến kỳ cục, khiến cô dấy lên những khao khát mà cô không sẵn sàng thừa nhận. Nhưng cô không thể nói với gã những thứ đó được.
Trượt ra khỏi giường, Brandy ném thêm ít củi vào lửa. Kéo mạnh chăn lên vai, cô ngồi trên chiếc giường bằng lông thú của mình. “Sao anh không ngủ đi.” “Ác mộng.”
“Lại nữa sao?” J.T gật đầu. Ký ức khi sợi dây thừng quấn quanh cổ ám ảnh những giấc mơ của gã gần như mỗi đêm, vài đêm còn trở nên cực kỳ tồi tệ. Gã trở mình, đầu đặt lên cánh tay trong khi quan sát ngọn lửa bùng lên.
“Tôi nghĩ những cơn ác mộng của anh sẽ chấm dứt sau một thời gian nữa thôi.” “Tôi đoán vậy.”
“Có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh nói về nó.” J.T lẩm bẩm khe khẽ. “Có thể, nhưng ai mà muốn nghe chứ?”
“Tôi muốn.” Cô do dự thêm một lúc. “Có thật là anh bị kết tội vì ăn trộm ngựa không?” “Ừ. Họ bắt tôi tận tay.”
“Sao anh lại làm thế?” “Sao à?” J.T nhún vai. “Tôi muốn nó, vậy nên tôi lấy nó.”
“Nhưng anh phải biết làm thế là sai chứ.” “Không phải cô sẽ bắt đầu lên lớp tôi đấy chứ?”
“Không, tôi chỉ đang cố hiểu điều gì đã khiến anh làm thế thôi.” “Nó là một con ngựa rất đẹp. Cô nên thấy nó. Một con Appaloosa đen tuyền thật lớn. Dáng hoàn hảo. Không cách nào tôi mua được một con ngựa như thế, vậy nên...” Gã nhún vai thêm lần nữa.
“Anh lấy nó.” “Ừ, và nếu họ không bắn vào nó ngay bên dưới tôi, thì tôi đã trốn được cùng với nó rồi.”
“Anh nghe chẳng chút hối hận nào cả.” “Tôi rất tiếc vì họ đã giết nó.”
“Nhưng không tiếc vì anh đã trộm nó.” J.T cau mày. “Giờ hơi quá muộn để hối tiếc rồi đấy,” gã lẩm bẩm, nghĩ rằng gã đã trả giá lần cuối cùng cho con ngựa đó. Và rồi, một cách không mời mà đến, là giọng nói của Gideon nhắc nhở gã về mười hai tháng tới để chuộc lại lỗi lầm. Không nghi ngờ gì bước đầu tiên trên con đường xưng tội chính là việc thừa nhận tội lỗi, tiếp đến là cảm giác cắn rứt lương tâm, và mong muốn bồi thường. Nhưng không có cách chết tiệt nào gã có thể sửa khi đánh cắp Appaloosa, ngay cả khi gã sẵn sàng, điều mà thật ra là không.
Gã nhìn lên. Trong chốc lát, gã đã quên mất rằng cô ở đó. “Anh có muốn làm lại điều đó không?”
“Không, nếu tôi biết nó sẽ có kết cục thế nào.” Brandy khụt khịt chế nhạo. “Vậy là, anh không thấy hối tiếc vì đã trộm con ngựa đó, chỉ hối tiếc vì anh bị bắt thôi hử.”
Một tiếng chửi thề thoát khỏi môi J.T. “Chết tiệt, Brandy, tôi không cần cô rao giảng đạo lý đâu.” “Ai chẳng cần!”
“Thế á? Ờ, nhưng quá muộn rồi.” “Chẳng bao giờ là quá muộn để thay đổi, để bắt đầu lại cả.”
“Phải không?” Gã cảm thấy sự giận dữ trào dâng khi gã nhìn chằm chằm vào cô. Ngay cả nếu gã có muốn làm lại, gã ngờ rằng một người đàn ông lại có thể thay đổi toàn bộ cuộc đời mình chỉ trong mười hai tháng. Quỷ thật, giờ còn không đến mười hai tháng. Họ đã ở đây bao lâu rồi? Hai tuần? Hay ba? Bao nhiêu ngày tháng quý giá gã đã đánh mất trong khi bất tỉnh? Thật khốn nạn, gã đã quên mất phải đếm ngày. “Nó là gì vậy, J.T?” cô hỏi khẽ. “Chuyện gì đang ám ảnh anh vậy?”
“Không có gì. Ít nhất nó không phải thứ tôi muốn đề cập tới.” Gã ngước nhìn cô. Nhìn vào ánh mắt sâu cháy âm ỉ của gã khiến tim Brandy đập nhanh hơn và bên trong cô tan chảy. Không cần đến cái nhìn thứ hai để biết gã đang muốn gì, nghĩ gì.
Giọng gã nhẹ nhàng, trầm thấp và nguy hiểm khi gã siết chặt tay. “Đến đây.” Brandy siết chặt tấm chăn của cô. “Tôi không nghĩ đó là ý hay đâu.”
“Làm ơn đi, Brandy?” Giờ giọng gã nhuốm chút tổn thương và vẻ tuyệt vọng thẳm sâu trong đôi mắt. Biết rằng đó là sai lầm, cô đến ngồi bên cạnh gã, vẫn siết chặt tấm chăn quanh người.
Miệng cô đột nhiên khô đi khi ngón tay gã vuốt nhẹ má cô, gạt mái tóc dài ra và trượt xuống cổ cô. Và rồi, hai tay gã giữ nhẹ vai cô, gã kéo cô về phía mình. Gã sẽ hôn cô. Gã không nhắm mắt, và cô cũng không. Ở thật gần, cô có thể trông thấy những đốm vàng li ti sâu trong đôi mắt nâu sẫm của gã. Và rồi miệng gã ngấu nghiến cô. Môi gã ấm áp, mạnh mẽ và đói khát, nhưng gã lại hôn cô thật dịu dàng khiến cô muốn khóc nấc.
Chiếc chăn trượt xuống hông khi đôi tay cô tìm đến vai gã. Sức nóng trong nụ hôn của gã thấm vào cô, đặt dấu chấm hết cho tất cả những suy nghĩ mạch lạc. Mi mắt cô hấp háy và dần khép lại; cô cảm thấy cánh tay gã quấn quanh eo mình, cảm thấy lưỡi gã trượt trên môi cô. Một cơn run rẩy phấn khích chạy dọc xương sống cô. Và cô dựa thẳng vào gã, muốn gần hơn nữa. Lưỡi gã tìm thấy lưỡi cô khiến cô hổn hển vui sướng. “J.T...” cô rên rỉ tên gã khi bàn tay gã vuốt ve lưng và đùi cô. Bàn tay mạnh mẽ, chan sạn của gã mơn trớ da thịt cô nhẹ nhàng như một nghệ sĩ violin bật thầy đang vuốt ve nhạc cụ yêu quý. Và trái tim cô ca hát dưới những cái vuốt ve đó.
“Brandy, để tôi...” Tâm trí mơ màng nói với cô nói rằng cô nên nói đồng ý, nhưng phần còn lại – phần lương tâm của cô, đang thúc giục cô nói không, nhắc nhở cô rằng gã là một kẻ ngoài vòng pháp luật, một người đàn ông tàn nhẫn và không có tương lai. Nhưng hơn hết, cô không thuộc về nơi này, và sẽ không bao giờ thuộc về nơi này.
Với một sự nỗ lực, cô mở mắt. Gã đang nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt tối màu của gã sáng lên dưới ánh lửa. “Brandy...” khớp ngón tay gã vuốt ve má cô. “Em đẹp quá.”
“J.T...” “Tôi cần em.” Gã ôm lấy mặt cô trong tay và hôn cô nhẹ nhàng, ngọt ngào, gấp gáp. Cô ngọt ngào, mềm mại, gợi cảm khiến cho một người đàn ông quên đi tất cả giác quan, tất cả lý lẽ.
“J.T... nghe này, làm ơn... ôhhh.” Sự phản kháng của cô lịm dần, không thể lên tiếng, khi gã hôn cô sâu hơn, say đắm hơn. Chưa bao giờ, trong cả cuộc đời mình, cô từng được hôn như vậy. Giờ đây đúng hay sai cũng chẳng còn nghĩa lý gì. Thời gian hay địa điểm cũng chẳng còn quan trọng, và dường như chẳng còn gì trên thế gian này, ngoài người đàn ông đang ôm cô trong vòng tay, yêu cô bằng đôi môi mình, ngưỡng mộ cô bằng bàn tay mình. Lời thì thầm của gã ôm ấp cô như lớp nhung ấm áp, nói với cô rằng cô thật đẹp và thật đáng khao khát. Cơ thể cô sống dậy bất cứ nơi nào gã vuốt ve, cho đến khi cô như đang bùng cháy vì gã, cho đến khi chẳng còn gì khác quan trọng.
J.T ôm lấy cô dựa vào mình, đánh mất mình trong những cái vuốt ve kỳ diệu của cô, trong sự đầu hàng ngọt ngào của đôi môi cô dưới những nụ hôn của gã. Gã chưa từng nghĩ cô lại dễ dàng đầu hàng đến vậy, không nghĩ sẽ được lấp đầy bởi sự dịu dàng đến vậy, một cảm giác thật an toàn. Gã đã làm tình với nhiều phụ nữ trong cả cuộc đời mình, và không một ai từng phàn nàn. Tuy nhiên, chưa bao giờ trong cuộc đời gã từng yêu. Giờ đây gã nhận ra rằng gã đang trong nguy cơ đánh mất trái tim mình cho người phụ nữ đang trong vòng tay gã. Bàn tay gã trượt xuống chiếc váy ngủ của cô, vuốt ve làn da lụa là. Cô thì thầm khe khẽ một lời không rõ nghĩa của niềm vui sướng và rồi gã nghe thấy một tiếng nói vang vọng như sấm trong tâm trí.
Ngươi sẽ không làm thế! J.T giật tay mình khỏi Brandy như thể gã vừa bị sét đánh.
“Gideon!” J.T chửi thề bên dưới hơi thở. Điều đó có phải thiên thần tồi tệ đó đang dõi theo từng hành động của gã không? Gã liếc nhìn xung quanh căn lều, nhưng không có dấu hiệu nào của ánh sáng, không có bất kỳ sự hiện diện của thiên thần nào đang ẩn nấp trong bóng tối. Brandy nhìn lên J.T, giật mình bởi sự rút lui đột ngột của bàn tay và đôi môi gã.
“Anh nói gì sao?” “Không có gì.”
“Anh cũng đã từng nói thế. Anh nói Gideon. Anh đã từng gọi tên ông ta trước đây rồi.” “Thật sao?”
“Phải.” Brandy ngồi dậy, đột nhiên nhận thức được cô đã gần như làm điều đó, điều mà cô sẽ hối tiếc khi bình minh. J.T nuốt xuống khó nhọc, tự hỏi gã sẽ phải giữ đôi tay mình thế nào khi cô luôn ở quá gần, khi gã muốn cô quá nhiều. Ngay cả lúc này, gã đang vô cùng bị thôi thúc để kéo cô vào vòng tay mình lần nữa, để đáp ứng nhu cầu đang đập rộn trong mình.
Kiềm chế nào, cậu bé. Đó cũng là điều gì đó khác mà mày cần phải học. “Ừ,” J.T lẩm bẩm cáu kỉnh. “Tôi sẽ làm thế.”
Brandy gắt gỏng tức tối. “Anh đang nói với ai vậy?” “Không ai cả.” Nhẹ nhàng, gã cúi xuống và hôn lên má cô. “Em tốt hơn là nên ngủ lại đi.”
Brandy nghiêng đầu, tự hỏi gã đang cố giấu cô điều gì. Cô biết cô nên cảm thấy biết ơn vì mọi chuyện đã không đi xa hơn, và cô tự hỏi, một cách châm biếm, rằng sao lại không cơ chứ. “Chúc ngủ ngon, J.T,” cô nói lặng lẽ.
“Ngủ ngon.” Với một tiếng thở dài, gã chui trở lại chăn. Giấc ngủ còn lâu mới tới.
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)