The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Tác giả: Lavyrle Spencer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: November Of The Heart
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1696 / 14
Cập nhật: 2015-12-02 02:06:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
rở về nhà sau cuộc gặp gở bí mật với Jens Harken, Lorna thấy biết ơn hôm nay lại là Chủ Nhật. Thức ăn nguội để trong trạn chứng tỏ Lorna sẽ không đối mặt với cha mẹ nàng trong bữa ăn tối đầy nghi thức.
Lorna đem thức ăn lên phòng, ăn một mình trong lòng đau đớn. Nàng viết tên Jens Harken thành chữ to uốn éo và tô những bông hoa xung quanh. Nàng nhúng bút vào lọ mực vẽ thêm một con chim xanh. Nhưng mới xong một bên cánh, nàng đã quăng bút, ôm mặt, tỳ khuỷu tay lên bàn trang điểm.
Jens định không bao giờ gặp mình nữa hay sao? Phải chăng đấy là ý ngầm câu chàng nói cuối cùng trước khi chia tay? "Em hãy nghĩ kỹ đi, Lorna, xem chúng ta có nên gặp nhau nữa không? Nghĩ đi, xem em có nên chịu khóc lóc suốt đời và luôn phải lén lút dối trá không? Bởi nếu chúng mình tiếp tục gặp nhau, em sẽ phải chịu một cuộc sống như thế..." Nghĩ đến đó mắt Lorna rưng rưng.
Yêu nhau là vậy đấy! Là đau khổ, dằn vặt, buồn thương! Lorna không cho rằng ai yêu cũng đều phải chịu như thế, nhưng rõ ràng tình yêu chứa đựng khả năng đó. Yêu có thể hiến cả một cuộc đời lẻ ra mầu hồng thành một mầu xám xịt ảm đạm.
Lorna lấy một tờ giấy khác, kẻ tên chàng lần nữa và tô điểm bằng những bông hoa héo rủ. Trên những bông hoa đó, nàng vẽ những khuôn mặt sầu thảm với những giọt nước mắt. Nàng sẽ giấu những tờ giấy này vào trong mũ mùa hè và cất vào hộp.
Lorna ra ngoài, lang thang trong tòa nhà. Hai em gái nàng đang mãi mê xem quyển vở dán những hình chúng cắt ở báo. Theron đã đi ngủ. Mẹ nàng và bác Henrietta đang chơi bài, không buồn ngẩng đầu lên để nhìn thấy Lorna đi ngoài hành lang
Lorna dừng lại một lúc ngắm hai người phụ nữ, rồi thở dài bước quay lên gác, gỏ cửa phòng bác Agnes.
- Cứ vào, - tiếng bác trong phòng vọng ra.
Nàng đẩy cửa bước vào. Bác gấp sách đặt lên giường. Bác năm gối lên chồng gối cao, chăn đắp ngang người.
- Lorna! Cháu vào đây!
Lorna gieo mình xuống giường bên cạnh bà bác.
- Cháu có chuyện buồn phải không? Kể cho bác nghe nào.
- Không có gì đâu ạ. Mà đúng ra mọi thứ đều đáng buồn cả. Làm người lớn này, rồi lo sợ mẹ này và những đêm Chủ Nhật lặng lẽ nữa.
- Ôi, những chuyện đó thì tất nhiên rồi. Chỉ những phụ nữ cô đơn như bác thì đỡ phải đau lòng những thứ đó, đúng không cháu? Thế bạn trai của cháu đâu? Tại sao cháu không đi chơi với cậu ta?
- Taylor đấy ạ? Cháu không biết anh ấy lúc này ở đâu. Tối nay hình như cháu không quan tâm đến anh ấy.
- Cô cậu lại giận nhau chứ gì? Chắc vì thế mà trông mặt cháu rầu rĩ thế kia!
- Không phải đâu, bác ạ.
- Hai em cháu đâu? Rồi Phoebe, cô bạn thân của cháu ấy, sao không rủ nhau giải trí cách nào đó?
- Không hiểu sao tối nay cháu chẳng muốn gặp họ.
Bà Agnes chấp nhận trạng thái đó của đứa cháu gái. Bà không gặng hỏi thêm gì nữa.
- Bác Agnes ạ...
- Cháu hỏi gì...?
- Bác kể cháu nghe về ông đại úy Dearsley của bác đi... Hồi bác và ông ấy bắt đầu yêu nhau thì sự việc diễn biến ra sao?
Bà già độc thân kể lại những kỷ niệm từ trong dĩ vãng, về một sỹ quan quý tộc mặc quân phục trắng, cầu vai đeo những vạch kim tuyến. Bà đã gặp ông trong vũ hội và đã yêu ông.
Bà kể xong, Lorna vẫn nằm trên giường, nhìn qua ngực bà đến những bông hoa in trên giấy dán tường:
- Bác Agnes, - Nàng thận trọng nói, cố tìm chữ sao cho thích hợp. - Những lúc bác gặp riêng ông đại úy, bác có bị thèm khát không?
À, ra chuyện đó cháu mình băn khoăn, bà Agnes thầm nghĩ. Nên trả lời đứa cháu thế nào đây. Bà quyết định nói thật.
- Bản chất của tình yêu là thèm khát cháu ạ.
- Nhưng ông đại úy có thèm khát bác không?
- Có chứ, cháu Lorna. Bác hoàn toàn tin rằng ông ấy cũng thèm khát.
Hai bác cháu im lặng một lát, mỗi người đuổi theo một hình ảnh. Cuối cùng Lorna nói:
- Bác Henrietta luôn nhắc cháu là phải đem theo chiếc trâm nhọn. Vậy cái trâm đó để dùng làm gì, thưa bác? Bác Henrietta không hề nói cụ thể cho cháu biết.
Bác Agnes dừng lại một lúc lâu rồi mới trả lời:
- Cháu đã hỏi mẹ cháu câu ấy chưa?
- Chưa ạ. Vì mẹ cháu chẳng bao giờ nói thật ra với cháu.
- Cháu và cậu trai của cháu đã bao giờ bón thìa cho nhau chưa?
- Rồi ạ, - Lorna thì thầm.
- Trong lúc chỉ có hai người với nhau?
- Vâng.
Bà già độc thân ôm chặt cháu:
- Ôi, Lorna, cháu yêu của bác! Vậy thì cháu phải hết sức cẩn thận cháu ạ. Phụ nữ rất dễ bị nam giới chán vì quá chiều chuộng anh ta đấy.
- Nhưng cháu yêu anh ấy, thưa bác Agnes.
- Bác hiểu, bác hiểu, - Bà Agnes nhắm mắt lại, hôn lên trán Lorna - Bác yêu ông đại úy Dearsley. Ông ấy và bác trải qua tất cả các chặng đường của tình yêu y hệt như cháu và cậu bạn trai của cháu bây giờ. Nhưng cháu phải chịu khó đợi cho đến đêm tân hôn. Chỉ khi đó cháu mới được buông thả hoàn toàn. Cháu có thể trao thân cho anh ta mà không phải xấu hổ chút nào. Và khi đó việc trao thân đem lại hạnh phúc tràn trề cho cả đôi bên.
Lorna dướn lên hôn vào má bà bác. Má bà cụ đã nhẽo vì tuổi tác.
- Bác Agnes, cháu yêu bác biết chừng nào. Bác là người duy cháu có thể thổ lộ tất cả trong cái nhà này.
- Bác cũng rất yêu cháu Lorna. Cháu có tin hay không tùy cháu, nhưng cháu cũng là người duy nhất bác có thể nói chuyện trong khắp cái nhà này. Mọi người đều cho bác là hâm, lúc nào cũng thích thú nhắc lại những kỷ niệm từ xửa xưa. Nhưng bác biết sống cách nào khác được bên cạnh mẹ cháu là người thiển cận, bên cạnh bác Henrietta là người quá sợ dư luận, bên cạnh cha cháu là người luôn cho bác là người ngu ngốc.
Bà ngừng lại một chút, suy nghĩ rồi nói tiếp:
- Kể ra bác nói về cha mẹ cháu như thế là không phải, vì cha mẹ cháu rất tốt với bác, tạo điều kiện cho bác sống tuổi già được yên ổn, ấm cúng. Nhưng biết làm sao được, nếu như cháu muốn nghe bác nói thật những ý nghĩ của bác. Cha cháu không bao giờ hỏi ý kiến bác trong bất cứ việc gì. Riêng cháu, cháu nhỏ tuổi nhưng cháu rất khác mọi người. Trong cháu có một thứ gì quý giá mà tiền bạc không mua nổi. Cháu có tình yêu đối với mọi người! Cháu quan tâm đến mọi người. Chính phẩm chất đó làm cháu trở thành đặc biệt. Nhiều ngày bác đã cầu kinh để Chúa phù hộ cho cháu...
Đột nhiên bà dừng lại, lắng nghe rồi nói khẽ:
- Hình như bác Henrietta về phòng. Nếu thấy cháu nằm ngả ngốn trên giường thế này, chắc chắn bác ấy sẽ nói vài câu cay độc. Cháu dậy đi, Lorna! Mau lên!
Lorna chưa kịp dậy thì bà Henrietta đã bước vào. Thấy Lorna nằm trên giường bà, bà rất cáu. Bà từ từ khép cửa lại.
- Cháu yêu quý, tưởng cháu đã biết là chưa bỏ giầy không được phép leo lên giường người khác chứ? Và cô nữa, tôi tưởng cô phải biết bảo ban cháu nó chứ?
Để chọc tức bà Henrietta, Lorna quỳ trên giường, dướn người hôn vào má bà Agnes.
- Cháu yêu bác lắm, - Nàng nói rồi tụt xuống đất chạy ra cửa.
Đến cửa nàng mới ngoái đầu lại nói:
- Chúc bác ngủ ngon, Thưa bác Henrietta.
° ° °
Hôm sau, ngay sau hôm picnic của Lorna với Jens Harken thất bại thảm hại, mẹ nàng tổ chức một cuộc thi bóng chầy. Bà đặt lịch sự trước đó hai tuần lể để Lorna không kịp thoái thác. Cuộc đấu chung kết tổ chức vào sáu giờ tối, và sau đấy là bữa ăn nhẹ đêm khuya ngay ngoài vườn.
Tối hôm đó khách kéo đến đông vui. Toàn khách giầu có. Họ ăn mặc rất diện. Nam quần trắng nữ váy màu lam nhạt. Trên bãi cỏ kê những bàn từng bốn người một. Trên mỗi bàn đều có giá đựng nến. Ly cốc bằng pha lê. Thìa nĩa bằng bạc. Đĩa bát bằng men sứ. Bàn nào cũng có loại hoa tươi.
Hôm nay Lorna mặc một bộ đồ trắng với mấy mét vải tuyn mỏng quấn trên đầu trông như công trình của hàng ngàn con nhện dệt tơ trên đầu. Ba bông hồng đỏ thẩm gài trên mái tóc giúp Lorna thành cô gái đẹp nhất đêm hội.
Đấu thủ trong cuộc đấu bóng chầy hôm nay toàn thanh niên. Trong đó có cả một số thiếu niên.Tất nhiên là có em nàng năm nay mới mười sáu nhưng trông phổng phao, đã thành một cô gái xinh đẹp. Hai bạn của Jenny và cùng tuổi cô: Sissy Tufts và Betsy Whiting. Nam có Jack Lawless Và Taylor. Hai chị em Phoebe và Mitchell cũng đến. Tất cả mười sáu người, chia làm bốn đội, chơi trên hai sân, mỗi sân hai đội, mỗi đội bốn người.
Mitchell em Phoebe tham gia đội của Lorna và cậu ta tán tỉnh nàng ngay từ lúc bắt đầu cuộc đấu đến tận lúc kết thúc. Cậu ta lải nhải năn nỉ nàng đi chơi thuyền với cậu ta một lần. Mitchell bảo ít nhất cũng được bơi thuyền với nàng một lần trước khi cậu ta phải rời đây về thành phố bắt đầu năm học mới.
Lorna cười từ chối đến lần thứ ba. Mitchell bực quá bèn quật chầy rất mạnh vào quả ban sọc xanh vào trúng nàng.
- Mitchell! Cậu làm trò gì thế?
- Chứ còn gì nữa? Tại sao một cô gái đẹp như chị mà khi được con trai mời đi bơi thuyền lại từ chối?
- Nhưng cậu bao nhiêu tuổi rồi Mitchell?! Cậu quên là cậu kém tôi hai tuổi đấy!
Bên sân đấu thứ hai Taylor gọi to:
- Lorna, Mitchell trêu em phải không?
Đúng lúc ấy Lorna sững người. Nàng nhìn thấy Jens Harken vừa từ phía sân sau bước ra. Đúng ra, chỗ này chàng không được phép bước vào, nhưng chắc chàng đi qua đây để vào bếp ăn bữa tối. Harken vẫn mặc bộ quần áo lao động, hai đầu gối bám đầy mùn cưa. Hai ống tay xắn cao lên đến tận khuỷu. Nhìn thấy Lorna, chàng đứng lại. Hai người nhìn nhau như bị thôi miên.
Phía sau nàng Taylor đã nói gì với Mitchell và đang đến gần nàng, đỡ khuỷu tay nàng vẻ thân mật.
- Anh vừa đe dọa nó rồi, Lorna - Taylor nói giọng trịch thượng.
Lorna không hề có ảo tưởng chút nào về ấn tượng mạnh mẽ của cảnh tượng này gây cho Jens Harken. Một con gái nhà giầu đang đùa giỡn vui vẻ với đám bạn đều con nhà giầu. Đằng sau họ là những bàn ăn sang trọng, đang chờ nhà bếp bưng lên những món ăn đắt tiền.
Cô gái mới hôm qua còn tuyên bố yêu Jens Harken, vậy mà bây giờ đeo chiếc đồng hồ mạ vàng trên ngực, trong bộ áo quần diêm dúa, đùa chơi thân mật với đám bè bạn quần áo cũng sang trọng như cô, và trong số bạn bè ấy có Taylor, chàng trai nhà giầu đẹp mã, con ông chủ xưởng bột lớn nhất của bang Minnesota.
- Đi em.
Lorna vẫn còn choáng váng. Tại đây có Taylor đang điều khiển khuỷu tay nàng. Có cha nàng đang đứng nhìn theo dõi. Có mẹ nàng chỉ quan tâm đến tiệc tùng và các lời tâng bốc của khách. Có các bạn bè cùng tầng lớp giầu có với nàng đang cười đùa vui vẻ. Họ biết đâu đến một chàng trai nghèo đang cặm cụi trong nhà ngôi nhà kho thảm hại ở tận cuối vườn. Chàng trai đó mới hôm qua đã bí mật hôn và vuốt ve thân thể cô gái đẹp nhất trong bữa tiệc hôm nay.
Như con côn trùng bị kẹp chặt trong tấm mạng nhện của xã hội giàu có, không thể cựa quậy được, Lorna đành cam chịu để Taylor tháp tùng, dẫn nàng đến bàn tiệc.
° ° °
Đêm hôm đó Lorna ngủ một giấc chập chờn. Nàng thấy nàng phải có lời giải thích, lời xin lỗi Jens.
Đêm đã bắt đầu lạnh và thoang thoảng hương hoa cúc mùa thu.
Chẳng bao lâu nữa sẽ sang tháng Chín và kèm theo nó là những đêm lạnh giá. Tiếp đó đến băng tuyết, làm nước trong các ống dẫn đóng băng. Gia đình Lorna sẽ phải chuyển về thành phố Saint Paul sống mùa đông.
Khi gia đình nàng trở về sống ở tòa biệt thự trên đại lộ Summit. Jens Harken sẽ ở lại đây một mình đóng nốt con thuyền chàng đang làm dở. Khi đó sẽ ra sao? Phải chăng cuộc gặp gỡ mùa hè vừa rồi diễn ra trên bãi cỏ ven hồ chỉ còn là một kỷ niệm, nên quên đi chàng, về cuộc hẹn hò giữa một cô gái khờ dại và một chàng trai nhập cư đi tìm thú vui nhất thời trong cuộc gặp gỡ tình tự với cô?
Không, cuộc gặp gỡ đó đâu phải chỉ như vậy?
Cuộc gặp gỡ đó có bóng dáng của tình yêu!
Đấy đúng là tình yêu. Chính vì vậy mà Lorna cần có sự giải thích và xin lỗi chàng.
° ° °
Sáng hôm sau, ăn điểm tâm xong Lorna đi thẳng ra sau vườn để đến ngôi nhà kho dùng làm xưởng đóng con thuyền. Trước khi đến nơi, từ xa nàng đã ngửi thấy mùi gỗ. Hôm nay mùi gỗ tươi rất đậm đến nổi Lorna có cảm giác mùi gỗ đó sẽ thấm vào quần áo nàng và lúc về nhà, mùi gỗ đó vẫn còn thoang thoảng.
Lorna bước vào cửa, thấy ngay lý do khiến nàng đến đây: Jens đang lấp lò hơi để uốn cong những tấm ván dùng lát sườn con thuyền. Lửa đã được nhóm lên và trên đường ống dẫn hơi nước, những ống mảng khói mù mịt thoát ra qua những chỗ hở. Đứng trước lò hơi, kiểm tra việc vận hành là cha nàng. Bên cạnh ông Gideon là Ben Jonson, nàng đã nhận ra chính là người đứng trên con tầu đánh cá, bạn của Jens Harken.
Có cả ông Tim Iversen với chiếc máy ảnh dựng trên chân chống, chuẩn bị ghi những hình ảnh này để sẽ treo lên bức tường Câu lạc bộ thuyền buồm White Bear.
Lorna vừa nhìn thấy cha thì ông Gideon cũng vừa nhìn thấy con gái.
- Lorna, con ra đây làm gì?
- Con ra đây để xem việc đóng con thuyền đến đâu? Dù sao con cũng là người có công trong việc đề nghị với cha chuyện này. Chào ông Iversen. Chào anh Harken.
Lorna lấy bộ mặt thản nhiên bước vào trong và làm như nàng biết trước sẽ gặp cha ở đây. Nàng nói với Ben Jonson:
- Chắc anh chưa biết tôi. Tôi là Lorna, con gái ông Gideon.
Ben bỏ mũ lịch sự chào nàng:
- Tôi là Ben Jonson. Rất sung sướng được gặp cô, thưa tiểu thư Barnett.
- Anh làm việc cho cha tôi à?
- Không hẳn là như thế, thưa cô. Tôi làm việc ở xưởng gỗ, nhưng hồi này công việc rất ít, do sắp hết mùa bán hàng nên tôi xin nghỉ buổi sáng đến giúp Jens Harken uốn số gỗ làm sườn thuyền.
- Tôi hy vọng không làm vướng gì các anh chứ, nếu tôi đến xem.
- Không đâu, thưa cô.
Gideon ngắt lời:
- Mẹ có biết con ra đây không?
- Con không biết, thưa cha, - Nàng nói thế nhưng mắt nàng nhìn ông Gideon thì lại biểu lộ ý: "Con đã lớn rồi, mười tám tuổi rồi cha ạ!"
- Đây là công việc đàn ông, Lorna. Con về nhà đi.
- Con có việc gì ở nhà đâu ạ? Chỉ có việc ngồi ngắm hoa thôi. Thưa cha, sao cha bắt con về nhà trong lúc ở đây diễn ra sự kiện rất có thể sẽ rất trọng đại trong lịch sử thuyền buồm? Xin cha cho phép con được ngồi đây xem.
Tim Iversen ngắt lời:
- Ông Gideon, cho phép tôi chụp một tấm hình được không? Tôi chuẩn bị xong máy rồi, - Ông vác chân chống và máy đến - Tôi cho rằng đây là sự kiện trọng đại trong lịch sử câu lạc bộ thuyền buồm chúng ta. Có mặt nhà đóng thuyền và con gái chủ thuyền. Người có công thuyết phục ông cũng đáng được ghi lại hình ảnh. Bởi chính tôi chứng kiến lúc cô Lorna đề nghị với ông nghe cậu Harken trình bầy và chấp nhận đề xuất của cậu ta.
- Được, được. Ông hãy chụp cái tấm ảnh khốn kiếp của ông đi. Nhưng chụp nhanh lên. Tôi phải đi ra ga để lỡ chuyến tầu.
Tim Iversen chụp tấm ảnh "khốn kiếp" ấy cùng với nhiều tấm khác và ông Gideon quên bẵng mất chuyến tầu bởi việc uốn những tấm ván đóng sườn con thuyền, cũng làm ông hấp dẫn không kém con gái ông. Lò hơi này Jens tự sáng chế bằng một ống dẫn nước cỡ lớn cắt đi. Nồi hơi đã sủi và đánh tan không khí lạnh giá buổi sớm mai.
Jens Harken giải thích:
- Hơi nước trong nồi bốc ra sẽ làm giãn những thứ gỗ và biến chúng thành mềm, dễ uốn cong. Lúc bị hấp bằng hơi nước, nó sẽ trong veo như sợi mì ống vậy. Chính vì thế mà hôm nay tôi cần có Ben giúp một tay.
Liền sau đó Jens và Ben ra góc phòng, nơi đặt những tấm gỗ cần uốn cong. Hơi nước ở đó bốc mù mịt. Jens và Ben mỗi người cầm một đầu từng thanh gỗ đưa dần lên và lấy chúng ra những tấm ván đã bị hơi nước "luộc chín".
Đứng bên cạnh cha và ông Tim Iversen, Lorna say mê ngắm quang cảnh diễn ra trước mắt. Gỗ bị "luộc" bốc mùi thơm dễ chịu, tỏa khắp gian phòng.
Mọi người im lặng xem. Hai tiếng đồng hồ sau, tất cả số gỗ cần thiết đã được uốn cong. Ông Gideon vẫn còn đứng nhìn. Tim Iversen thì loay hoay chụp thêm vài tấm ảnh nữa. Chụp xong tấm ảnh cuối cùng, Iversen chui ra khỏi tấm khăn chùm đen, hỏi:
- Gideon! Ông định đặt tên con thuyền này là gì?
Gideon hơi ngạc nhiên nhìn Tim:
- Tôi chưa biết. Cái tên gì nghe có vẻ con thuyền chạy rất nhanh, chẳng hạn Hải Âu hay Chim Sắt.
Tim liếc nhìn Lorna rồi nói:
- Cũng được, nhưng nghe chưa thú lắm. Ông nghĩ thế nào nếu ta đặt cái tên có ý nghĩa hơn...
- Chẳng hạn như thế nào để có ý nghĩa? - Gideon chưa hiểu.
- Lorna là người có công đề xuất việc đóng con thuyền này. Sao ta không đặt luôn tên con thuyền là Lorna. À, tên giữa của cô là gì nhỉ, cô Lorna Barnett?
- Tôi là Lorna Diane Barnett.
- Vậy ông nghĩ như thế nào nếu ta đặt tên con thuyền mới này là Lorna D, - Tim Iversen nói, phả làn khói tẩu thuốc ông ngậm trên miệng. - Được không ông Gideon?
Gideon ngẩm nghĩ một chút. Ông bậm môi rồi nhìn con gái. Con gái ông chăm chỉ đứng đây cả buổi sáng nay. Và nàng cũng không nhìn Jens.
- Thế nào Lorna? Con có muốn con thuyền đặt tên con không?
- Con chưa hiểu, thưa ba.
- Cha nghĩ có thể đặt tên con cho nó. Nếu nó thắng cuộc nữa thì càng có ý nghĩa. Con thuyền của cha và con là con gái của cha.
Lorna cố ghìm nổi vui sướng.
- Tùy ba thôi. Riêng con thì con rất thích, thưa ba.
Gideon rất xúc động khi con gái gọi ông là "ba". Hồi nhỏ Lorna vẫn gọi cha là "ba" nhưng từ ngày nàng lớn lên nàng rất ít dùng chữ "ba", có lẽ vì nàng cảm thấy cách gọi đó hơi trẻ con. Cho nên ông Gideon luôn thấy chữ "cha" không được êm tai lắm. Hôm nay nghe chữ "ba" từ miệng con gái lớn thốt lên, ông cảm thấy yêu con như hồi còn nó còn nhỏ hay làm nũng ông.
- Vậy thì được. Tôi quyết định đặt tên con thuyền này là Lorna D.
- Ôi, cảm ơn ba!
Lorna nói xong, chạy bổ đến ôm chầm cổ cha. Ông Gideon là người sống theo những nguyên tắc lễ giáo nghiêm nghị nên trước sự bộc lộ tình cảm sôi nổi của cô gái, ông ngây người, lúng túng. Ông rất yêu các con nhưng quan niệm yêu là phải mắng khi con cái làm sai và sẵn sàng chi tiền may sắm cho con đầy đủ áo quần, trang sức.
Ông gắt yêu:
- Nỡm! Làm hỏng cả cái cổ áo của tao bây giờ!
- Con có thể báo các bạn của con biết được không, thưa ba?
- Bạn con à? Chuyện ấy cha không quan tâm.
- Nhưng đây là chuyện chính thức, dứt khoát rồi chứ ạ, thưa ba? - Lorna nghiên đầu nũng nịu hỏi.
- Chính thức! Thôi được, con kể với các bạn cũng được.
- Con dẫn bạn bè đến xem nhé, thưa ba?
- Rồi chúng xéo nát cả sàn nhà này ấy.
- Con chỉ dẫn Phoebe thôi.
- Mình nó thì được. Này, nhưng ba nhắc, mấy đứa chúng mày sống như con trai ấy. Con gái là phải dịu dàng, nhu mì, phải lo chuyện ăn mặc trang điểm...
- Ba ơi, ba cho con thỉnh thoảng đến xem con thuyền tiến triển đến đâu nhé? Ba bằng lòng đi.
- Con chỉ đến làm vướng chân Harken.
- Vướng sao được, ba? Hôm nay cả ba người chúng ta đến ngồi cả buổi mà con có thấy Harken bị vướng chân gì đâu? Anh ấy vẫn làm việc bình thường và đạt kết quả tốt.
Vừa nói Lorna vừa nhìn thẳng vào mặt Jens. Từ lúc vào đây, bây giờ mới là lần đầu tiên nàng nhìn chàng.
- Tôi sẽ không làm vướng chân anh đâu, đúng không, Harken?
- Vâng, đúng thế, thưa cô. Xin ông chủ cho phép tiểu thư đến đây xem.
- Được, được, - ông Gideon miễn cưỡng nói. - Nhưng nếu con gái tôi làm vướng chân anh thì anh cứ tống cổ nó đi! Thú thật tôi không thể hiểu nổi, con gái quanh quẩn ở nơi người ta đóng thuyền làm gì? Mẹ nó lại trách tôi là nuông chiều nó cho mà xem!
Ông nhìn đồng hồ:
- Ấy chết. Thế mà gần mười hai giờ rồi. Tôi phải đi kẻo về nhà muộn. Harken, lúc nào lên tôi, tôi ký tờ séc để anh đặt may buồm ở Chicago nhé!
- Vâng, thưa ông chủ, - Harken lễ phép nói.
- Chào ba ạ! - Lorna nói khi thấy ông Gideon quay gót.
- Tôi cũng về thôi, - Tim Iversen nói. - cảm ơn ông đã cho tôi vào đây, chụp được một số ảnh. Chào Jens nhé, ta sẽ còn gặp nhau.
Lorna theo chân cha và Tim ra ngoài.
o O o
Lúc ba người đi rồi, ngôi nhà kho vắng lặng hẳn đi. Jens và Ben làm việc thêm một lúc, thu dọn và quét. Vừa làm Jens vừa huýt sáo một giai điệu dân ca Nauy.
Ben hỏi:
- Có phải vừa rồi chính là cô gái cậu hẹn hò hôm Chủ nhật không?
Jens ngừng huýt sáo:
- Tại sao cậu lại hỏi thế?
- Mình thấy suốt trong lúc cô ta ở đây, cậu không nhìn cô ta một lần nào.
Jens vẫn nhặt đanh trên sàn nhà.
- Thì đã sao?
- Cô ta đẹp đến thế!
- Cậu thấy cô ta đẹp à?
- Đẹp hơn cảnh mặt trời lặn trên vùng biển Na Uy. Rực rỡ hơn. Mình không rời mắt nổi cô ta.
- Thật à?
- Mình thấy cô ta cũng không nhìn cậu. Mãi đến lúc cô ta xin phép ông già cho cô ta thỉnh thoảng đến đây xem cậu làm, cô ta mới nhìn cậu. Vậy là sao? Giữa cậu và cô ta là thế nào?
- Thú thật cũng có đôi chút tình cảm.
- Đôi chút? Mình thấy rõ ràng cô ta yêu cậu vậy mà cậu quá lạnh lùng với cô ta.
Jens im lặng một chút.
- Cô ta là loại con gái đầu óc tự lập. Mình với cô ta đã trò chuyện nhiều và thân tình như bạn. Một lần cô ta đòi mình hôn... - Jens im lặng một lúc rồi nói tiếp. - Mình đã phạm sai lầm lớn nhất trong cuộc đời mình là hôn cô ta.
Ben nói:
- Mình có cảm giác nếu ông già cô ta biết chuyện đó, ông ta sẽ tống cổ cậu ngay lập tức và bao ước mơ của cậu tan thành mây khói.
- Đúng thế, - Jens thở dài nói.
- Cậu hãy nhớ điều đó. Loại chúng mình chỉ nên hôn mấy cô giúp việc dưới bếp thôi.
- Mình cũng nghĩ thế.
Họ bắt đầu đánh giấy ráp lên ván.
- Tên cái cô phụ bếp kia là Ruby phải không nhỉ?
- Ruby, đúng thế.
- Cái cô tóc hung đỏ uốn quăn ấy!
Jens vẫn tiếp tục đánh giấy ráp:
- Cậu nhớ hồi còn đi học không? Cha mẹ mua con búp bê cho và thế là lần nào đi học về cũng hôn chụt nó một cái. Sau khi hôn Ruby bao giờ mình cũng thèm có khăn mặt để lau.
Đôi bạn cười phá lên.
Jens Harken nói tiếp:
- Cậu đừng lo. Tối hôm qua mình đã quyết định thôi cô Lorna ấy rồi. Thế là xong. Giữa mình và cô ta không còn gì hết. Mình hiểu ra rồi, cô ta thuộc loại người khác, mình thuộc loại người khác. Ôi, Ben giá như cậu nhìn thấy cô ấy tối hôm qua nhỉ...
Jens Harken thuật lại cho bạn nghe, lúc anh trên đường từ xưởng về bếp để ăn bữa tối, đi ngang qua sân anh nhìn thấy Lorna thân mật với mấy thanh niên giầu có như thế nào, đặc biệt là với Taylor Duval. Jens kết luận:
- Bây giờ cô ta mà còn la cà vào đây, mình sẽ nói thẳng vào mặt là "xin mời ra ngay cho!". Đóng xong con thuyền này và lập xưởng đóng tầu của riêng mình là thứ quan trọng hơn cái cô Lorna Barnett ấy rất nhiều.
° ° °
Ben về rồi Harken ngồi lại làm việc một mình. Anh đã đánh giấy ráp liên tục mấy tiếng đồng hồ và bây giờ hai bàn tay nóng lên. Anh cố tự nhủ con thuyền và xưởng đóng tầu quan trọng hơn Lorna Barnett nhiều, nhưng vẫn luôn nhìn thấy nàng trước mắt và đầu óc vẫn cứ nhớ lại những kỷ niệm với nàng.
Bẩy giờ tối Jens đóng cửa, cài chốt rồi đứng lại một lúc lắng nghe tiếng dế kêu. Buổi tối trời đã bắt đầu lạnh và sương ẩm lan khắp mặt đất. Harken kéo cổ áo cao lên, theo lối đi trong vườn để về nhà. Anh không hề hay biết, Lorna đứng đón anh, cho mãi đến khi nàng đụng vào tay anh, đồng thời nói rất khẽ:
- Suỵt!
Lorna đứng giữa hai dây đu, khoác tấm áo choàng ngắn. Nàng nói:
- Em chờ anh khá lâu rồi...
Jens rời khỏi lối đi, bước vào chỗ bóng cây đu:
- Lorna, tôi xin cô hãy thôi cái trò ấy đi.
Jens nhìn nàng. Trong bóng tối, mặt nàng tái xanh và càng đẹp lạ lùng. Đẹp và có cái gì tội nghiệp nữa.
- Em biết là nên thôi, nhưng em không thể. Sau những gì anh đã dành cho em...
Tim Jens nhói đau. Chàng không biết nên làm thế nào bây giờ. Lorna bước đến và như kẻ mộng du, hoặc đúng hơn như kẻ quá đói tình ái, Jens mở áo choàng của nàng và cùng choàng chung tấm áo. Họ hôn nhau thắm thiết. Họ ghì chặt nhau như thể để bù lại sự chịu đựng trong suốt buổi sáng hôm nay, đứng bên nhau mà không dám nhìn nhau, không dám nói năng gì với nhau.
Lát sau khi đã thỏa mãn phần nào nổi khao khát, họ nhìn nhau.
- Anh giận em lắm phải không, Jens? - Lorna hỏi.
- Đúng thế.
- Về buổi tối hôm qua chứ gì?
- Về việc em đến xưởng sáng nay đúng lúc có ông già ở đó, về Taylor Duval. Về đủ mọi thứ.
- Em rất tiếc về tối hôm qua. Em đâu muốn đi với Taylor nhưng em không biết cách làm sao để thoát được anh ta. Mẹ em đã vạch kế hoạch đầy đủ cho buổi chiêu đãi và em không còn cách nào khác.
- Em chán cậu ta!
- Em không yêu Taylor. Người em yêu là anh, Jens.
Jens ôm đầu nàng và nhìn thẳng vào mắt nàng, vẻ đau đớn và oán hờn:
- Điều anh giận nhất là em chạy theo cậu ta. Em lấy lòng cậu ta. Anh uất giận vì anh biết chuyện hôn nhân giữa em và hắn không thể thay đổi được. Em với hắn cùng tầng lớp, em không thấy như vậy sao, Lorna? Thế giới của em anh không được phép bước vào.
Jens nói xong, nàng nhìn anh thì thầm:
- Anh vẫn chưa nói anh yêu em!
- Bởi câu nói đó vô nghĩa. Và sáng nay em đến giữa lúc cha em ở đây thì đúng là em quá liều lĩnh.
- Nhưng bây giờ cha em cho phép rồi. Sáng nay anh không nghe thấy sao?
- Đừng. Em đừng đến với anh nữa! Chúng ta hãy thôi nhau đi.
- Đừng giận em nữa Jens. Hôn em đi!
Harken bật cười:
- Em đúng là thơ ngây, không ai có thể giận em lâu.
Jens lại hôn nàng. Đột nhiên chàng dừng lại:
- Nhưng tay anh đang bẩn, vậy mà lúc nãy anh đụng vào da thịt em. Anh làm việc suốt từ sáng đến giờ, chưa kịp rửa tay.
- Không! Không bẩn đâu! - Nàng nắm bàn tay Jens và hôn lên đó.
- Em yêu hai bàn tay anh. Em thích ngửi mùi gỗ trên đó. Em thích bàn tay anh vuốt ve da thịt em.
Lorna định đưa bàn Jens vào trong áo nàng, nhưng Jens rụt lại
- Em đi vắng thế này liệu có ai tìm không?
- Cha mẹ em hôm nay qua nhà ông bà Armfield và chơi bài bên đó.
Họ ôm chặt nhau đi về phía cuối vườn. Jens tháo chốt cửa, đẩy cánh cửa.
- Em vào đi, cho thêm củi vào bếp lò. Anh ra đây một lát sẽ quay lại ngay.
- Anh đi đâu?
- Cứ làm theo anh nói đừng châm đèn.
Jens chạy mất hút vào đám cây cối tối om, vạch các cành cây, ra đến bờ hồ. Chàng cởi áo quần, nhảy xuống nước, kỳ cọ một lúc, mọi chỗ trên thân thể, không sót chỗ nào. Tiếc không có xà phòng, nhưng Jens cố đạt mức sạch nhất có thể. Lên bờ chàng lắc người thật mạnh vừa để ấm người vừa để ráo nước trên thân thể. Sau đó Jens mặc quần dài, đeo dây đeo lên vai. Các thứ khác kể cả đôi ủng chàng bọc vào trong sơ mi và cầm tay. Gió ban tối lạnh, Jens run rẩy rẽ cành lá quay về nhà kho.
Trong nhà tối om, chỉ có hai chỗ hơi sáng: cửa bếp lò, và khuôn mặt Lorna đối diện. Nàng ngồi ôm đầu gối chờ anh.
Tiếng kẹt cửa.
- Jens đấy à? - Lorna thì thầm, quay đầu về phía cửa lúc này tối om.
Jens đóng cửa đáp:
- Ừ anh đây.
Lorna nhìn vào bóng tối, lát sau mới nhận ra Jens, trên người chỉ có chiếc quần và dây đeo. Nàng từ từ đứng dậy, như bị thôi miên. Mắt nàng chằm chằm nhìn vào bộ ngực trần vạm vỡ của Jens với lớp lông vàng hoe trên đó, được ánh sáng từ xa hắt vào.
- Anh vừa tắm kiểu tắm nhanh, - Jens nói, người vẫn còn run, Jens ôm bọc quần áo chạy vào góc nhà đặt ở đó.
- Ối,! - Lorna kêu lên, bị chói bởi hình dạng quá bất ngờ của Jens.
Jens đã ra đứng bên nàng. Chàng dùng mười đầu ngón tay để chải tóc thay lượt. Nước vẫn chảy ròng ròng. Jens lau hai tay ướt vào quần, Lorna thấy da chàng nổi gai ốc. Mắt nàng quay nhìn lại đám lông mầu vàng hoe hình chữ V trên ngực chàng. Nàng ngượng quay đi.
- Chắc anh rét lắm, - Nàng nói rồi nhích ra nhường chỗ gần bếp lò cho chàng.
Jens nắm tay Lorna, chỗ khuỷu. Chàng bóp mạnh khiến nàng thấy đau.
- Lorna, em đừng đi đâu.
Bàn tay ướt của Jens để lại vệt ướt trên ống tay áo nàng. Lorna từ từ quay lại trìu mến nhìn người yêu. Jens tháo tấm áo choàng ra khỏi vai nàng trải xuống sàn, ngay dưới chân họ. Lorna mở to mắt nhìn Jens rồi nhắm lại lúc chàng kéo nàng lại, đặt cặp môi lạnh giá lên môi nàng. Nàng quàng hai tay lên vai chàng, hai ống tay áo ôm lưng chàng và thân thể nàng áp vào bộ ngực hãy còn ướt của chàng. Jens khuỵu đầu gối xuống một chút, ôm chặt lưng Lorna. Họ run rẩy: một hay cả hai? Khó có thể biết. Vì lạnh hay vì tình? Cũng khó có thể biết được.
Lorna mềm người để nhận sự vuốt ve âu yếm của Jens, tự buông thả để cơn khao khát mặc sức dâng lên trong nàng.
- Em có biết chúng ta thế này để làm gì không?
Lorna lắc đầu đê mê trước sự đụng chạm của bàn tay Jens và giọng nói thì thầm của chàng.
Jens nói:
- Để có con.
- C...on? - Nàng ngạc nhiên lùi lại, chưa tin.
- Cũng nhiều khi chỉ để hưởng sung sướng thôi, - Chàng nói.
- Có con? Chưa cưới mà đã có con thế nào được?
- Anh đoán em chưa biết nên anh phải báo để em cẩn thận. Chưa cưới nhưng đụng chạm nhau cũng có thể có con.
Đột nhiên Lorna hiểu tại sao mẹ nàng lại dặn dò như vậy. Nàng hoảng hốt nhích ra xa Jens, như thể nàng vừa thấy mình bị lừa. Bao nhiêu tình cảm bồng bột của nàng với Jens đột nhiên biến thành như thứ cạm bẩy, dễ dàng đưa nàng vào tròng.
- Em không được có con. Cha mẹ em sẽ... sẽ... Ôi, em chưa biết cha mẹ em sẽ làm gì em đây, nếu em có con, - Lorna nói và vẻ hốt hoảng hiện trên mắt nàng.
- Anh rất ân hận là anh đã làm em sợ, - Jens cầm tay Lorna, kéo lại. - Là anh nói thế thôi. Em không thể có con được, Lorna. Đâu dễ có con thế! Nếu ta biết dừng lại đúng lúc thì không thể có thai.
- Ôi, Jens... - Lorna nép vào người Jens, quàng hai tay lên cổ chàng. - Em hết sợ rồi. Em hiểu là lúc nãy anh dọa em. Em đã nghĩ phải chạy ngay về nhà.
Nàng ghì chặt cổ Jens và như thể tự biện hộ.
- Em muốn ở lại đây với anh cho đến sáng mai, nếu em có thể. Thậm chí hết ngày mai, ngày kia. Em không muốn ở bất cứ nơi nào khác ngoài trong vòng tay của anh. Nếu đó chưa phải tình yêu thì tình yêu là cái gì em không hiểu nổi! Ôi, Jens, em yêu anh đến nổi em thấy cả cuộc đời em đã thay đổi. Em đã sang một chiều hướng khác.
Giọng nói sôi nổi tha thiết của Lorna dẫn họ đến một cái hôn mới, một cái hôn cuồng nhiệt.
- Ôi, Jens! - Nàng thì thầm khi thấy bàn tay Jens xuống sâu hơn. Đầu Lorna đã ngửa ra phía sau.
- Em nằm xuống, - Jens thì thầm.
Một tay đỡ nàng, một tay chống xuống sàn nhà? Jens từ từ ngửa người nàng nằm xuống tấm áo choàng cùng với chàng. Toàn thân Lorna nóng lên, rạo rực. Bàn tay Jens vuốt ve lên khắp cơ thể nàng, vào những chỗ kín đáo nhất. Miệng chàng cùng lưỡi chàng lướt từ hai bầu vú xuống bụng nàng và xuống nữa chui vào những ngóc ngách thầm kín nhất.
Lorna nhắm mắt lại. Nàng chỉ nghe thấy văng vẳng từ đâu rất xa:
- Lorna... Lorna... em đẹp quá... em đẹp đúng như bao đêm anh hình dung, anh mơ tưởng...
Bây giờ thì Jens đã cởi khuy áo lót mỏng và trật hai bầu vú to tròn trĩnh, trắng muốt dưới ánh sáng, từ trong bếp lò hắt ra. Chàng đưa lưỡi trở lại hai bầu vú, lướt trên đó, đưa đi đưa lại, như thể chàng dùng nước bọt rửa sạch hai bầu vú nàng.
Vừa rồi Lorna chớp chớp mắt nhìn nhưng rồi lại nhắm mắt và đê mê để lưỡi Jens miết trên bầu vú nàng. Lorna rên rĩ rất khẽ. Tiếng rên rĩ của niềm sung sướng dâng cao.
- Anh yêu em vô cùng... - Jens thì thầm.
- Em cũng vậy. Em yêu anh vô cùng. Em sẽ yêu anh mãi mãi bất kể chuyện gì xảy ra...
Lorna thầm thì đáp lại, mắt nàng vẫn nhắm nghiền.
Jens thì thầm vào tai nàng:
- Em vuốt ve anh đi.
Thấy Lorna im lặng, Jens biết nàng muốn hỏi vuốt ve đâu và vuốt ve thế nào.
- Chỗ nào cũng được, - Jens nói.
Lorna từ từ mở mắt, vuốt ve bộ ngực vạm vỡ của Jens. Jens dừng lại nhìn vào mắt nàng trong khi mắt nàng nhìn bàn tay mình. Nhưng ngón tay Lorna xòe ra dò dẫm, như thể nàng đang lần mò khám phá. Nàng thử độ mềm của những sợi lông trên ngực chàng, độ rắn của các xương sườn chàng. Nàng đụng vào núm vú nhỏ xíu nằm giữa những sợi lông ngực của Jens.
- Anh hoàn toàn bằng vàng. Giống như người Viking. Đôi khi em nghĩ anh là chàng Viking Na Uy bằng vàng của em. Chàng Viking đó ngồi trên con thuyền rất lớn, bơi đến và bắt cóc em đi.
Lorna kéo đầu Jens xuống hôn rồi buông ra tiếp tục nghịch bộ ngực vạm vỡ của chàng. Nàng đã tháo một bên dây đeo quần ra khỏi vai chàng.... Bên cạnh họ lửa đang tàn dần.
Phía trên, hình thù con tầu hiện lên trong bóng tối.
Xung quanh sự tĩnh mịch của đêm cuối hè bao phủ, che chở sự bí mật của họ. Họ miên man nghĩ về tương lai xa và về hiện tại họ sắp phải chia tay. Họ nghĩ đến những trở ngại và sẽ bắt họ phải xa nhau, phải không được gặp nhau nữa.
Lorna nói:
- Em sẵn sàng làm chuyện này với anh lần nữa, làm cái chuyện hổ thẹn nhưng vô cùng tuyệt diệu này, cái chuyện không bao giờ em tưởng tượng nổi. Mặc dù em biết hậu quả của nó sẽ ra sao. Em nghĩ như vậy có phải là xấu hổ không anh?
Jens nhấc tấm thân nặng nề lên khỏi người Lorna, nhìn xuống cặp mắt nâu tuyệt đẹp của nàng.
- Chuyện đó làm cho em trở thành của anh. Không lễ cưới nào, không hứa hẹn nào gắn bó chúng ta với nhau bằng thứ này. Sắp tới, em phải theo gia đình về thành phố, làm sao anh chịu nổi sự chia tay với em?
- Suỵt... - Nàng đưa ngón tay trỏ chặn miệng chàng lại - Đừng nói đến chuyện đó. Chưa đâu! Em chưa về thành phố đâu. Phải đến bao giờ trời lạnh đến mức nước trong ống dẫn đông lại, không chẩy được. Ít nhất cũng phải năm tuần nữa chúng ta được ở bên nhau. Có khi sáu tuần, nếu như chúng ta gặp may.
- Giữa tháng mười. Có phải vào khoảng ấy thường gia đình em chuyển về thành phố không?
Lorna gật đầu:
- Nhưng lúc này em chưa muốn nói đến chuyện đó - Nàng ôm ghì Jens như tuyệt vọng - Jens ta không nói chuyện ấy nhé.
- Đồng ý, - Jens ôm nàng một lúc lâu, cảm thấy hình như mắt Lorna ướt. Căn phòng tối dần, - Em cứ nằm đây nhé.
Jens nói rồi đi vào bóng tối, nhặt ít gỗ ném vào bếp lò. Trong lúc đợi lửa bén, Jens mặc quần áo, đeo dây đeo lên hai vai. Kho những mẩu gỗ bắt lửa và gian phòng sáng lên đôi chút, chàng quay lại chỗ Lorna, nắm một tay nàng kéo lên nàng ngồi dậy. Chàng ngồi xuống bên cạnh nàng trong làn ánh sáng vàng nhạt từ bếp lò tỏa ra. Chàng vuốt ve mặt nàng.
- Anh tin rằng em chưa biết... - Chuyện rất khó nói mặc dầu họ đã trở thành người thân thiết, bởi đó là chuyện không lấy gì làm lãng mạn. Đó là thực tế cuộc sống.
- Chưa biết gì?
Jens thở một hơi rất dài rồi nhìn thẳng vào thực tế cũng như nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Nếu như em thấy tắt kinh, phải báo anh biết ngay, em hứa với anh như thế nhé.
- Tắt kinh? - Nàng lo lắng hỏi, tay kéo tấm áo lót lên che ngực.
Jens nói:
- Kỳ kinh nguyệt này nếu đến hạn mà em chưa thấy, có nghĩa em đã có thai. Nếu em thấy như vậy, phải báo anh biết ngay và chúng ta sẽ bàn xem nên làm thế nào. Em hứa với anh đi.
- Em hứa, - Nàng cúi mặt nói khẽ.
Họ ngồi lặng lẽ một lát, mường tượng và hy vọng chuyện đó sẽ không xảy ra. Lorna từ từ cài khuy áo lót. Lúc nàng với tay đến chiếc khuy trên cùng, Jens gạt nhẹ ngón tay nàng, tranh việc cài dải ruy băng kèm khuy trên cổ nàng.
Những ngón tay to bè, sần sùi của Jens đụng vào lớp vải mỏng dính mềm mại của tấm áo lót. Jens cài xong, họ lại ngồi im lặng một lúc lâu. Họ nhìn nhau nhưng mỗi người đuổi theo một suy nghĩ riêng.
Jens nắm hai bàn tay Lorna.
- Anh yêu em, Lorna. Anh sẽ cưới em, nhưng phải chờ một thời gian ngắn nữa. Nếu bây giờ anh xin với cha em cho cưới, ông sẽ tống cổ anh ngay. Nếu như mọi kế hoạch của anh trôi chảy, sang năm anh sẽ có xưởng đóng tầu của riêng anh, khi đó anh có thể chăm lo cho em. Sống bằng lương của một chủ xưởng đóng tàu nhỏ, em có chịu đựng được không?
Lorna ngạc nhiên nhìn Jens:
- Sao không chịu được? Ôi, em sung sướng ấy chứ, - Nàng hồ hởi ôm cổ Jens: - Jens, anh hỏi mà em thấy lo. Chẳng lẽ có thể xẩy ra chuyện em không sống được với anh sao? Em không thể hiểu được
Jens ôm mặt nàng, quay về phía mình để nhìn rõ khuôn mặt đó.
- Em nghĩ anh làm chuyện vừa rồi mà anh lại quên phắt được sao?
- Em không biết. Em chỉ nghĩ như thế lúc chúng ta đã làm xong chuyện kia và nằm bên nhau. Bởi lúc đó em chợt hiểu em không thể nằm như vậy bên cạnh bất cứ người đàn ông nào khác. Nếu anh không cưới em thì em sẽ thế nào?
- Anh sẽ cưới em, Lorna, chúng ta sẽ cưới nhau ngay khi con thuyền anh đóng đoạt giải. Khi đó nhiều người sẽ đặt anh đóng thuyền, anh có xưởng riêng và chúng ta sẽ sống thoải mái.
Mặt Lorna rạng rỡ.
- Đúng vậy. Và em sẽ không để ai cản trở chúng ta lấy nhau. Cho dù cha em, mẹ em, cho dù Taylor ngăn trở. Em bất chấp mọi dư luận xã hội. Bởi em đã là vợ anh, sau đêm nay.
- Ôi, Lorna - Jens ôm chặt nàng vào lòng - Anh sẽ làm cật lực! Mặc dù anh không thể giầu như cha em nhưng anh cũng sẽ tạo dựng cho chúng ta một cuộc sống dễ chịu. Rồi em sẽ thấy.
- Em biết chứ.
- Chúng ta sẽ có nhiều con. Anh sẽ dậy chúng điều khiển thuyền buồm, rủ chúng đi picnic. Và khi chúng khôn lớn anh sẽ dậy chúng nghề đóng tầu.
- Đúng thế - Nàng nói. - Anh nói đúng.
Họ ngồi xuống, nắm chặt tay nhau, nhìn nhau cười.
- Bây giờ em mặc quần áo vào và về nhà đi, trước khi cha mẹ em về.
- Bao giờ ta lại gặp nhau?
- Anh chưa biết.
- Mai! Mai em sẽ đưa Phoebe đến xem con thuyền anh đóng.
- Đang đóng thôi. Mới chỉ là cái khoang, chưa phải thuyền.
- Cũng được. Nhưng em đưa Phoebe đến nhé?
- Ừ, nhưng anh chưa dám hứa là anh sẽ giấu được cô ta. Rất có thể là trong lúc giới thiệu với em và bạn em, anh sẽ không ghìm được và hôn em, không cần biết Phoebe có nhìn thấy hay không?
Lorna vổ yêu lên ngực Jens:
- Không đâu. Anh sẽ không làm thế đâu. Anh sẽ rất nghiêm chỉnh y hệt sáng nay ấy.
- Sáng nay anh phải vất vả lắm mới giữ được như thế.
- Tốt, - Nàng nói đùa rồi sờ vào môi dưới của Jens.
Lát sau, bàn tay nàng đã đưa xuống dưới, sờ ngực chàng và nắm tay chàng. Thời gian vẫn trôi chảy. Họ biết đã đến lúc chia tay nhưng vẫn nấn ná, được phút nào hay phút ấy. Họ nắm tay, ngắm nhìn nhau như hai đứa trẻ, rồi Jens dịu dàng nói:
- Em phải về thôi.
- Vâng.
- Để anh mặc giúp em.
Jens nhấc nàng đứng lên rồi mặc áo cho nàng, cài khuy sau lưng áo cho nàng. Khi quần áo đã gọn gàng trên người nàng, Jens đưa tay ôm ngang người nàng:
- Lorna! Về chuyện Taylor Duval...
Bàn tay đang tết tóc, rơi thỏng xuống:
- Em sẽ thưa chuyện ngay với mẹ em về Taylor. Với cha em thì hơi khó hơn. Vì vậy em nói với mẹ trước để mà em quen dần với ý nghĩ em sẽ không lấy Taylor. Dần dần mọi người sẽ hiểu rằng em sẽ không lấy Taylor.
Jens có vẻ yên tâm.
Lorna sôi nổi nói thêm:
- Em hứa không bao giờ cài chiếc đồng hồ kia lên áo em nữa. Kể từ lúc này. Em trịnh trọng hứa với anh, nhân danh tình yêu đôi ta.
Jens nắm tay Lorna nhìn nàng biết ơn. Chàng nói:
- Em cài trâm vào tóc đi.
- Ôi, em không mang theo lược. Anh có lược không?
Jens nhún vai.
- Anh không có - Chàng lấy ngón tay gở tóc cho nàng.
- Không cần, - Lorna nói rồi quỳ xuống tìm trâm cài rơi trên sàn gỗ tối tăm.
- Những cái trâm ấy có đủ để giữ tóc gọn gàng không?
Lorna không đáp, cúi đầu, cố dựng tóc lên thành kiểu đầu "tổ chim" trong lúc Jens vẫn ngắm nàng.
Mỗi cử chỉ, mỗi dáng điệu của Lorna đều được Jens cất kỹ vào trong kho ký ức chàng để sau đây, trong những đêm nằm một mình trong phòng nhỏ trên đầu nàng, chàng sẽ lôi ra nhấm nháp.
- Anh rất thích làn tóc em, đây là lần đầu tiên anh nói với em câu đó.
Lorna đang cài nốt chiếc trâm cuối cùng. Đầu nàng cúi xuống. Nhìn khuôn mặt yêu kiều của nàng Jens chợt thấy trái tim nàng tinh khiết, hồn nhiên đã rời khỏi nàng để nằm gọn trong trái tim chàng.
- Lorna trong những lúc vắng em bên cạnh, ngồi hay nằm một mình anh sẽ nhớ lại tất cả những hình ảnh này của em. Anh nhớ lại em trong bộ váy áo mầu xanh với ống tay thụng hôm chúng ta gặp riêng nhau lần đầu. Anh sẽ nhớ lại cánh tay em, bộ ngực em, làn tóc em. Anh sẽ nhớ lại lúc chúng ta hôn nhau, lúc em vuốt ve anh, thì thầm bên tai anh những lời âu yếm. Anh sẽ mơ thấy em nằm bên anh và ôm anh...
Lorna mĩm cười và trong luồng ánh sáng mờ mờ, Jens thấy má nàng ửng đó niềm vui.
- Ôi, Jens! Anh đáng yêu vô cùng.
Nàng đắm đuối nhìn chàng, nói tiếp:
- Bao giờ em chính thức làm vợ anh, anh tha hồ nhìn em tất cả các buổi sáng.
Tóc nàng đã gọn gàng. Áo quần đã tươm tất. Thời gian đã khuya.
- Em phải đi thôi, - Nàng nói.
Jens khoác áo choàng lên vai Lorna. Họ ra cửa. Chàng đẩy cánh cửa. Cánh cửa tạo thành một tiếng kêu, tiếng kêu chia ly. Ra đến ngoài, họ ôm nhau lần cuối cùng, trìu mến và lặng lẽ. Jens hôn liên tiếp lên trán nàng rồi đứng lại nhìn theo bóng nàng xa dần, lấp vào đám cây cối rậm rạp.
Tháng Mười Một Của Trái Tim Tháng Mười Một Của Trái Tim - Lavyrle Spencer Tháng Mười Một Của Trái Tim