Bạn không thể tạo dựng thanh thế bằng những gì bạn SẼ làm.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Naguib Mahfouz
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Thief And The Dogs
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2020-11-02 22:25:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
aít né tránh con đường đi dọc theo các doanh trại lính và cắt chéo vùng sa mạc để đến thẳng khu Nghĩa trang những người tử vì đạo cho nhanh chóng. Người ta nói rằng anh có một la bàn ghép sẵn trong đầu vì anh quá thông thạo sa mạc Abatxiê như bàn tay mình. Chẳng mấy chốc anh đã nhìn thấy chỏm hình củ hành của tòa nhà được ánh sao chiếu hắt lên và anh dõi mắt quan sát tìm vị trí chiếc ôtô. Anh đi vòng tòa nhà mộ, đôi mắt sắc sảo vẫn chưa phát hiện ra chiếc xe. Chỉ đến khi đi đến khu phía nam anh mới thấy bóng dáng chiếc xe im lìm gần đó. Anh tiến gần lại, dứt khoát và khi tới gần sát anh ngồi xụp hẳn xuống để khỏi bị phát hiện. Trong khi tiếp cận chiếc xe anh nhận ra có tiếng thì thào rất nhỏ vọng đến. Một trái tim đang sung sướng sắp vỡ và sự hớn hở sắp bị phá tan nhưng không phải lỗi ở ta, anh nghĩ thế. Tình trạng mất trật tự đang dòm ngó chúng ta, treo đầu chúng ta như bầy trời cao. Ngày trước Raúp quen nói rằng ý định của chúng ta là tốt nhưng trật tự làm chúng ta thất bại.
Anh đã tới sát chiếc xe và tiếp tục tiếp cận bằng lối bò sát trên đất cho đến khi tay anh với tới tay nắm mở cửa xe. Anh cảm thấy hơi thở của họ phả vào cổ. Bất ngờ anh mở mạnh cửa xe và quát lên:
- Không được cử động!
Sự kinh ngạc ập đến bất ngờ làm bật lên một tiếng kêu trong xe. Saít nhận ra hai cái đầu nhìn anh kinh hoàng. Anh vung vẩy khẩu súng lục và tàn nhẫn ra lệnh:
- Nếu hành động chống lại, tao bắn ngay. Bây giờ ra khỏi xe ngay!
Có tiếng của Nua nài nỉ vang lên:
- Tôi van xin anh!
Còn người trai trẻ bằng một giọng đục và khàn như thoát ra từ dưới cát sỏi lắp bắp:
- Tôi… Tôi xin ông, ông muốn gì ạ?
- Ra ngay.
Nua nhẩy ra khỏi xe, tay vơ vội quần áo cuộn tròn. Người con trai theo sau cô nàng, cố gắng mặc nhanh chiếc quần dài. Saít không cho hắn kịp nghỉ ngơi, dí sát khẩu súng lục vào chàng trai làm hắn nức nở:
- Ấy không… không, đừng bắn.
Saít quát lên:
- Tiền đâu?
- Trong áo còn trong xe.
Saít đẩy Nua vào trong xe:
- Vào xe, lấy ra đây…
Nua vào trong xe vừa rên rỉ nhắc lại:
- Tôi xin anh, cho tôi đi.
- Đưa đây…
Saít giật lấy cái áo mà cô nàng đưa và nhanh chóng rút lấy chiếc ví rồi ném chiếc áo cho chàng trai:
- Cho một phút để chạy biến đi khỏi mắt tao!
Chàng trai biến mất vào trong bóng đêm như một thiên thể. Saít nhẩy vội vào tay lái, nổ máy và cho ôtô vọt đi. Nua cũng mặc xong quần áo và reo lên:
- Anh làm em sợ quá, khiếp quá như bị bất ngờ thật sự. Vừa phóng xe thật nhanh Saít vừa bảo Nua:
- Hãy uống một tợp rượu để lấy lại bình tĩnh.
Cô nàng lấy chai rượu và đưa cho anh, anh nuốt một ngụm rồi trả lại chai rượu. Bắt chước anh, cô cũng uống một ngụm rồi thì thào:
- Khốn khổ anh chàng, sợ chết khiếp.
- Em có lòng tốt quá, còn anh thì không ưa những ông chủ nhà máy.
Cô nàng ngồi thẳng người lại trên đệm và nói với anh vẻ rất điệu:
- Thực ra thì anh chẳng yêu ai hết.
Ngại rằng sẽ bị cuốn vào một câu chuyện tình, anh không trả lời gì cả. Cô nàng nhận ra rằng chiếc xe đang lao về phía khu Abatxiê và đâm hoảng:
- Chết, họ sẽ nhìn thấy em đi với anh!
Đó chính là điều Saít đang nghĩ đến và quyết định tạt sang phải để đi theo con đường hẻm dẫn đến Đaratxa. Anh giảm bớt tốc độ và bảo cô:
- Em hãy nhớ rằng anh đã đến quán cà phê của Tácgiăng để kiếm một khẩu súng lục và định tìm một tay lái taxi trong đám anh em trong băng. Em thấy đấy, chiếc xe này đã vào tay anh như rơi từ trên trời xuống chứ.
- A! Anh làm gì được nếu không có em?
- Anh sẽ thất bại… em thật tuyệt vời. Sao em lại không làm diễn viên kịch nhỉ?
- Nhưng anh biết không, ngay lúc này, em rất kinh sợ.
- Và sau đó?
- Em hy vọng rằng em đã đóng vai của em tốt đấy chứ, nếu không hắn ta sẽ nghi ngờ em.
- Cậu ta chẳng còn đầu óc nào nghi ngờ bất cứ ai đâu.
Nua quay đầu về phía anh:
- Tại sao anh lại cần một khẩu súng và chiếc xe ôtô?
- Vì lí do cá nhân thôi.
- Lạy Chúa. Anh ra tù từ bao giờ vậy?
- Hôm kia.
- Và anh đã hành động trở lại ngay à?
- Còn em, em có thể dễ dàng đổi thay nghề không?
Cô nàng không nói gì cả và nhìn con đường tối om chỉ có ánh đèn pha chiếu sáng. Từ khúc ngoặt, ngọn núi đã gần kề con đường và có vẻ như vạch một mảng đêm đen như mực. Nua dịu dàng nói với anh:
- Anh không thể nào biết em buồn như thế nào khi được tin anh bị đưa vào tù.
- Như thế nào?
Nàng phật lòng:
- Khi nào thì anh thôi những trò chế diễu đi?
- Nhưng anh rất nghiêm chỉnh đấy chứ, và anh tin chắc em nói thật từ đáy lòng.
- Thế còn anh, anh thì chẳng có trái tim đâu.
- Chúng đã tịch thu trái tim của anh từ trong tù, theo điều quy định như vậy.
- Thực ra thì anh làm gì có đâu, khi vào tù?
Tại sao lại sa đà vào chuyện trái tim. Ta phải hỏi con đàn bà không chung thủy, hãy hỏi bọn chó má, hay hỏi con gái mình đã chối bỏ ta.
- Một ngày nào đó, chúng ta sẽ tìm thấy trái tim.
- Thế tối nay anh sẽ ngủ ở đâu? Vợ anh có biết anh đang ở đâu không?
- Làm gì biết được.
- Anh sẽ về nhà em chứ?
- Không đâu, dù sao cũng không phải tối nay.
Cô nàng van xin anh:
- Anh về nhà em đi.
- Em ở một mình sao?
- Em ở phố Nêmêtđin, sau nghĩa trang Báp El Nátx.
- Số nhà bao nhiêu?
- Cả phố chỉ có một cái nhà duy nhất đó thôi, anh sẽ thấy. Phía dưới có một cái chợ bán đay và phía sau là nghĩa trang.
Saít bật cười to:
- Quả thực đây là một cảnh địa độc đáo.
Cô nàng cười hiền lành và thêm:
- Không ai biết em ở đó và không ai đến thăm em cả. Anh sẽ là người đàn ông đầu tiên đến thăm nó. Nhà em ở tầng một.
Cô nàng chờ đợi câu trả lời của anh nhưng chàng lại chú ý đến con đường đang thu hẹp lại, từ nhà của Giáo trưởng Ali Ghêniđi, giữa triền núi và khu cư dân. Đến gần ngoại vi khu Đarátxa, anh dừng xe lại và quay lại phía cô nàng:
- Anh nghĩ là em nên xuống ở đây thôi.
- Anh không đến với em ư?
- Anh sẽ đến sau.
- Anh định đi đâu lúc đêm khuya khoắt này.
- Em, hãy đi đến sở cảnh sát ngay, nói cho họ biết việc vừa xẩy ra như thật, giống như em không biết gì cả. Em sẽ tả những dấu hiệu ngược hoàn toàn với nhận dạng của anh, nghĩa là một người có dáng béo lùn, da trắng, có một vết sẹo ở má phải. Nói với họ rằng anh đã bắt cóc em và anh đã trấn lột hết của nả của em trước khi hiếp em.
- Hãm hiếp em?
Anh vẫn tiếp tục, không thay đổi và thản nhiên:
- Và mọi việc đã xảy ra ở sa mạc Danh-hôm và anh đã vứt em ra khỏi ôtô và sau đó phóng xe chạy mất.
- Đúng là anh sẽ đến thăm em chứ?
- Đúng thế, lời hứa chắc chắn của người đàn ông. Em tin rằng em có thể đóng vai của em tại sở cảnh sát cũng giỏi như trong xe ôtô chứ?
- Hãy tin ở Chúa trời.
- Tạm biệt em.
Và anh phóng xe đi.
Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó - Naguib Mahfouz Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó