Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12059 / 32
Cập nhật: 2015-07-25 08:16:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
hương Thành, cám ơn cô nhé.
Sóng mắt cô như cười:
- Cám ơn chuyện gì?
Tuấn không nhìn cô:
- Hôm qua tôi say quá.
- Anh vẫn thường như vậy hả?
- Sau cái đêm xúc phạm cô, tôi tự hứa mình không được say. Nhưng hôm qua tôi tự nuốt lời.
Phương Thành xếp sản phẩm vào túi:
- Lâu lâu cũng nên thả lỏng một chút. Anh làm việc quá căng thẳng lại o ép vào khuôn phép tự đặt ra anh không sợ stress hả?
Tuấn cười:
- Bao giờ Gia Hân về tôi sẽ khỏi thôi.
Phương Thành liếc anh:
- Khoe vợ hoài không sợ mọi người ganh tị hả?
- Cô cũng nên để mắt Bá Lâm đi. Anh ta vì cô mà vất vả nhiều rồi.
Phương Thành bĩu môi:
- Là anh ấy tự nguyện, tôi đâu có ép.
- Một tên nô lệ đáng yêu.
- Cô cong môi:
- Đáng ghét thì có.
Bỗng Tuấn hăng hái:
- Hôm nay tôi đi với cô.
Phương Thành vui lắm, cô hỏi:
- Không sợ nắng gió hả?
- Phải đi thực tế, ở nhà nghe báo cáo hoài tôi đâu biết cô lừa tôi lúc nào.
Phương Thành bật cười:
- Có giám đốc như anh chúng tôi hết đường gian dối.
Giành cái túi xách nặng trên tay cô, anh nói:
- Có tham gia mới biết hết công sức mọi người ra sao. Muốn sở hữu đồng tiền quả không sung sướng gì.
- Nếu mọi người mà nghe được câu này, có hy sinh bán thân cũng không tiếc.
- Tôi đâu cần họ hy sinh, chỉ cần mọi người tận tâm, tận lực là tôi vui rồi.
- Lúc này tôi thấy anh tươi tỉnh hẳn.
Tuấn nhấn còi:
- Trước đây tôi ủ dột lắm hả?
- Anh không kiểm soát được tâm trạng của mình hả?
- Nếu kiểm soát được, đêm đó tôi đâu lầm cô là vợ tôi.
Phương Thành nghi ngờ:
- Khi yêu ai, nhớ ai người điên cuồng như vậy hả?
- Cái này cô rõ hơn tôi mà.
Phương Thành đỏ mặt:
- Tôi không làm chủ trái tim mình.
Mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ cúa anh lắc lư theo tiếng nhạc:
- Bây giờ cô không còn làm tôi sợ như lúc trước.
Cô tròn mắt:
- Anh sợ tôi?
- Sợ bị cô quyến lũ.
Cô bật cười:
- Tôi đâu đủ bản lĩnh lay động trái tim chung thủy của anh.
Tuấn thật tình:
- Cám ơn cô đã nghỉ vậy.
Đến công ty Hoàng Long, Phương Thành nhanh nhẹn quan hệ với ban giám đốc được đến phòng kinh doanh đế giới thiệu sản phẩm, chào giá cả và cho lời hẹn sẽ quay lại xin ý kiến.
Tác phong làm việc của cô thật đáng nễ. Quốc Tuấn cứ đứng ngây người nhìn bờ môi hồng liếng thoắng và nở nụ cười làm dịu lòng người đối diện.
Đưa cho cô chai nước, anh nói:
- Cô mệt chưa hả.
Cô cười duyên dáng:
- Hôm nay có anh tự nhiên tôi nói lưu loát hơn.
- Vậy hả?
- Một trăm phân trăm.
- Tôi mời cô ăn cơm.
- Có trừ vào lương tôi không hả?
Tuấn cười:
- Lần này tôi sẽ tăng lương cho toàn công ty.
Phương Thành nghe chút buồn giận. Cô chỉ muốn anh ưu ái với một mình cô thôi. Em làm tất cả vì anh, anh không biết sao hả Tuấn.
Đến công ty Hiệp Hưng lúc trời đã xế chiều. Phương Thành cố nói làm sao cho người ta chấp nhận hàng mẫu của công ty cô mới chịu ra về.
Bước xuống tam cấp, bỗng nhiên cô khuỵu xuống, Quốc Tuấn chạy đến bế xốc cô lên xe đưa cô vào phòng cấp cứu. Tinh thần anh hoảng loạn, nếu cô có chuyện gì sẽ rắc rối to, cũng may cô chỉ bị hạ đường huyết do ăn uống thất thường. Cô được tiêm thuốc và truyền dịch.
- Anh Tuấn, trời sắp tối rồi, anh về đi.
Tuấn do dự:
- Tôi không thể bỏ cô ở đây một mình.
Phương Thành thều thào:
- Nhưng anh còn công việc.
- Tôi sẽ điều hành qua điện thoại. Còn cô vì công ty mà bệnh, tôi đâu vô tâm như vậy được.
Phương Thành quay mặt giấu đi giọt nước mắt đang tràn mi. Anh lo cho cô đơn thuần vì cô là nhân viên của anh. Cô cứ chạy theo cái bóng, càng chạy càng xa, không với tay được.
- Cô nằm đây, tôi mua cho cô ít thức ăn.
- Tôi không đói.
Anh gạt phăng:
- Nói cả buổi chiều, mà còn bảo không đói. Đừng có bướng.
Anh đi rồi, cô cứ suy nghĩ mãi. Nếu hôm nay người bệnh không phải là cô mà là một người khác. Không biết anh có tận tình như vậy không.
Máy di động của anh để sạc pin báo có tin nhắn. Cô với tay mở ra xem, những dòng chữ như nhảy múa trước mắt cô:
"Gia Hân đã về đến nhà chưa, sao cậu không gọi điện cho tớ. Đừng có mê vợ rồi quên bạn bè. Nhớ liên lạc với tớ nhé. Phi Long".
Phương Thành nhanh tay xóa tin nhắn và nhắn lại dòng tin ''Cám ơn, cô ấy về đến nhà bình yên". Chờ dòng tin chấm nhận cô xóa luôn mất dấu.
Vợ anh ấy đã về cũng có nghĩa là cô không nên tiếp tục đeo đuổi anh ấy. Tại sao bao nhiêu tốt đẹp đều dành cho cô ta. Ba mẹ chồng yêu thương quý mến, chồng chung thủy sắc son, yêu vợ rất mực. Còn cô chỉ xin làm cái bóng sau lưng anh, anh cũng gạt bỏ.
Chuông điện thoại reo, Phương Thành cầm máy. Hình ảnh Gia Hân được anh chụp rồi lưu làm hình nền lúc ẩn, lúc hiện như trêu tức cô. Cô bấm máy:
- Tuấn hả? Chị Hai đây Gia Hân đang ở nhà ba mẹ, em coi sắp xếp công việc đến đón nó đi.
Chỉ bấy nhiêu, người bên kia tắt máy. Lòng Phương Thành bối rối. Cô phải làm gì để giữ anh cho riêng mình.
- Đói chưa hả Phương Thành.
Cô khẽ gật:
- Tôi đói rồi.
Cô gượng ngồi dậy, Tuấn vội đỡ lấy cô:
- Người học võ sao lại để cơ thể suy yếu như vậy.
Đôi mắt cô khẽ chớp:
- Dù tôi có là gì thì tôi cũng là con người mà còn là con gái chân yếu tay mềm cần một chỗ tựa.
Múc miếng cơm đưa vào miệng cô, anh cười:
- Bà Lâm là chỗ tựa vững chắc cho cô đó, Phương Thành ngoan cố:
- Nhưng tôi chỉ muốn anh làm cây tùng, cây bách của tôi.
- Này, cô có tin là tôi bỏ mặc cô ở cái xứ xa lạ này không?
Nước mắt tủi hờn thi nhau chảy. Tuấn dịu giọng:
- Tôi đùa thôi, cô đang bệnh không nên xúc động.
Lấy chiếc khăn tay riêng của mình, anh chậm nước mắt cho cô:
- Ráng ăn, mau hết bệnh rồi lên sàn đấu với tôi.
Cô cười.
- Cười vậy phải đẹp hơn không. Ăn nhanh đi nào.
Phương Thành biết làm nũng, biết làm cho anh dịu dàng với cô đúng lúc. Cô sung sướng tận hưởng tình cảm mà mẹ anh nói rằng cô vay mượn.
Năm ngày lặng lẽ trôi qua, Phương Thành làm tình làm tội Tuấn đủ điều.
Anh lấy làm lạ là tại sao cô lâu hồi phục như vậy. Nhưng anh đâu có ngờ cô yêu cầu bác sĩ cho cô nằm lâu một chút vì sức khỏe cô còn yếu về nhà, cô sợ tái phát.
Nhưng dù cô có níu kéo thì với bệnh tình này cô không thể ở lâu hơn nữa.
Đưa cô về tận nhà, anh dặn:
- Cô nghỉ vài hôm, bao giờ khỏe hãy trở lại công việc.
Cô nằn nì:
- Nếu tôi có gì, làm phiền anh giúp tôi một tay.
Tuấn gật đầu:
- Nếu thấy khó chịu, gọi điện cho tôi đưa đi bác sĩ.
- Cám ơn anh, anh chu đáo quá.
- Cô không nên làm quá sức, nếu ai cũng như cô thì ba trăm sáu mươi lăm ngày tôi đều đi nuôi bệnh hết.
Phương Thành không biết đó là câu anh nói vui hay trách cô. Tóm lại anh khẳng định rõ, với ai anh cũng đối xử như thế.
Năm ngày tận tụy lo nuôi bệnh cho Phương Thành làm anh mệt mệt mỏi.
Vừa đến nhà anh đã tắm mát rồi ngủ một giấc cho đến tối.
Tiếng chuông điện thoại reo dai dẳng lôi Tuấn thức dậy sau cơn mê ngủ. Áp điện thoại vào tai mà đôi mắt anh vẫn còn nhắm nghiền:
- Alô!
- Thằng quỷ, ngủ hả.
- Minh mệt nhừ cả người.
Có tiếng cười trêu chọc:
- Vợ về rôi nên mệt nhờ phải không?
Quốc Tuấn ngồi bật dậy:
- Cậu nói gì hả?
- Có gì đâu, tớ thông cảm với cậu mà, xa vắng lâu ngày nên nhớ lắm phải không?
Tuấn gạt phăng:
- Cậu vừa nói gì về Gia Hân:
- Bộ muốn tớ đấm cho vỡ mặt hay sao. Một cú điện thoại báo tin cho tớ cậu cũng sợ tốn kém. Gia Hân về bên ấy rồi có khoẻ không. Tớ trông tin cậu và cô ấy, hai người làm gì mãi mù mịt hà.
Tuấn kêu lên sửng sốt:
- Gia Hân về hồi nào?
Đến lượt Phi Long hốt hoảng:
- Sáu ngày rồi. Cậu mau mau liên hệ với hàng hàng không xem Gia Hân thế nào. Nhưng...
Tuấn nóng nãy:
- Nhưng gì nữa.
- Chính cậu nhắn tin cho tớ bảo cô ấy về nhà bình yên mà.
- Tớ có nhận tin bao giờ đâu.
- Sao lạ vậy. Cậu mau mau đi tìm Gia Hân. Có tin gì nhớ gọi cho tớ.
- Bye bye!
Lòng Quốc Tuấn như lửa đốt, anh không dám nghĩ đến chuyện Gia Hân gặp sự cố gì. Phi Long tính kỹ và nói cô đã về đây sáu ngày, là ngày anh đi tiếp khách và say khướt.
Một thoáng nghi ngờ trôi nhanh, anh gọi điện cho Phương Thành:
- Phương Thành, Tuấn đây.
- Anh hả, có chuyện gì không anh?
- Cô khỏe chưa?
- Cũng còn sốt chút ít.
- Cô ráng thuốc men cho mau bình phục.
- Cám ơn anh.
- Phương Thành nè.
- Anh nói đi.
- Hôm tôi say, cô đưa tôi về cô có gặp ai trong nhà tôi không?
- Có.
- Ai hả?
- Một cô gái giúp việc, anh thuê người gì vụng về quá. Pha có ly trà gừng mà cô ta làm đổ tùm lum.
- Cảm ơn cô nhé!
Vậy đã rõ, Gia Hân đã về và còn chứng kiến Phương Thành ở cạnh anh. Có lẽ vì vậy mà mấy hôm nay anh không hề hay biết, cô ta cũng ghen tối mắt, dám bỏ mặc anh nhớ nhung mà đi không thèm hồi âm.
Quốc Tuấn tức tốc đến nhà ba mẹ vợ. Vừa thấy anh Bảo Ngọc đã la lên:
- Em tệ thiệt, chỉ gọi điện bảo em đến đón nó sao bây giờ mới tđi. Mấy ngày nay nó không ăn uống, người gầy rạc hỏi gì cũng không thèm nói, phen này nó giận em ghê lắm.
Tuấn vuốt tóc:
- Em đi công tác mới về hồi trưa, chắc Gia Hân thông cảm cho em mà.
Bảo Ngọc liếc anh:
- Nếu vậy sao em không gọi điện cho nó.
Quốc Tuấn đang lấy làm lạ về tin nhắn của Phi Long của Bảo Ngọc. Anh lờ mờ hiểu ra sự việc.
- Em lên gặp nó đi.
- Dạ!
Quốc Tuấn phóng nhanh lên lầu. Anh biết mình phải hết sức bình tĩnh để nghe cô chì chiết dù anh hoàn toàn không có lỗi.
Nhìn dáng Gia Hân ngồi ủ rũ bên khung cửa sổ, Tuấn xót xa lòng. Bao nhiêu nỗi nhớ, niềm thương tràn ấp trong tim. Anh ào vào ôm lấy cô Gia Hân không phản ứng, cô ngồi im không nhúc nhích.
Tuấn hôn lên mái tóc ngát mùi hương mà anh không sao quên được trong những ngày vắng cô. Nước mắt Gia Hân lăn xuống ướt đẫm cánh tay anh.
- Gia Hân, anh nhớ em quá.
Quốc Tuấn quên chuyện tại sao Gia Hân bỏ về đây. Anh cứ thể hiện tình cảm của mình với cô một cách cuồng nhiệt. Bờ môi thèm khát yêu đương của anh đã rơi đầy trên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô.
Anh bế cô đặt xuống giường, vòng tay anh xiết chặt, bờ môi anh không rời bờ môi vô cảm của cô. Bàn tay anh vuốt ve thân thể quen thuộc của vợ, anh nắm lấy bàn tay cô. Bàn tay cô lạnh giá trong tay anh. Tuấn choàng tỉnh:
- Gia Hân!
Bây giờ anh mới cảm nhận sự vồ hồn của cô. Anh đau đớn rời cô ra. Anh cài lại nút áo cho cô, bàn tay anh dịu dàng lau nước mắt cô, giọng anh ngọt ngào:
- Em đang giận anh phải không Gia Hân?
Đôi mắt cô không chút cảm xúc. Anh ôm cô vào lòng:
- Anh xin lỗi đã để em mong đợi. Mình về nhà đi em. Đừng để ba mẹ và, chị Hai lo lắng cho mình. Về bên đó, em muốn làm gì anh cũng bằng lòng.
Anh xốc cô đứng lên, với tay xác vali rồi dìu cô xuống nhà dưới:
- Em đưa Gia Hân về bên ấy, chị hai nói lại với ba mẹ giùm em.
Bảo Ngọc gật đầu:
- Được rồi, về nhớ dỗ ngọt nó.
Tuấn gật đầu, anh cho xe chạy chầm chậm vì sở dằn xốc cô. Bây giờ anh rất lo sợ tâm hồn mong manh của cô rất dễ tổn thương. Nhìn cô lặng lẽ, anh nhói cả tim.
Về đến nhà Gia Hân như chiếc bóng. Cô lặng lẽ đến ngồi bên bàn trang điểm, nước mặt lại tuôn dài.
Quốc Tuấn dỗ dành cô:
- Em xa vắng anh bấy lâu trở về, em không có gì muốn nói với anh hả Gia Hân? Em có biết là anh nhớ em đến mức nào không? Nếu vì anh trễ nải trong chuyện đón rước em, anh thành thật xin lỗi. Mấy ngày nay anh bận đi giao dịch với khách hàng, em không thông cảm cho anh hả.
Bờ môi cô khẽ lay động, Tuấn nói nhanh:
- Em muốn nói gì?
Giọng Gia Hân khô khốc:
- Mình ly dị đi anh.
Tuấn lùi ra, đôi mắt anh rực lửa:
- Em nói gì?
- Muốn ly dị.
Quốc Tuấn xoay người cô lại, soi vào đáy mắt cô:
- Tại sao em lại có ý nghĩ điên rồ như vậy hả?
Giọng Gia Hân vô cảm:
- Em đã từng nói, em không chấp nhận bất cứ cử chỉ, hành vi phản bội nào của anh.
Tuấn hét lên:
- Anh không hề phản bội em.
- Không phải em mơ hồ hay nghe đồn đãi mà mắt em nhìn thấy ở ngay phòng này. Anh nghĩ là em sung sướng khi thấy người ta săn sóc chồng mình, ôm hôn chồng mình ngay trước mặt mình sao. Em đau đớn, khổ sở và khó chịu đến múc nào anh hiểu không?
Quốc Tuấn ôm cô:
- Bình tĩnh đi em. Anh biết là em oán hận anh khi em chứng kiến những chuyện như vậy. Anh đáng trách, đáng giận, đáng cho em nguyền rủa nhưng không đáng phải ly hôn vì cô ấy chỉ đơn phương, bản thân anh không hề phản bội em dù là trong ý tưởng.
Gia Hân buộc tội anh:
- Làm sao em tin được khi sự việc lại diễn tại nhà này, ở phòng này và trên chiếc giường này. Nếu hôm đó không có em thì sự việc xảy ra có lẽ còn tồi tệ hơn.
Tuấn vuốt nhẹ lên mái tóc cô:
- Trí tưởng tượng của em phong phú quá. Anh biết dù anh có nói ngàn lời bào chữa em vẫn không tin. Anh chấp nhận để cho em thời gian hờ hững anh để điều tra. Nếu em thấy anh sai anh sẵn sàng ký vào đơn ly hôn. Còn nếu chồng em vẫn một lòng với em, anh chỉ mong em đừng sầu khổ mà thôi. Anh sẽ không quấy rầy em cho đến bao giờ em thông suốt.
Dìu cô đứng lên, anh nói:
- Em chuẩn bị đồ, anh pha nước ấm cho em tắm.
Nhớ đến cảnh hôm đó cô giận anh tím gan nhưng nghe anh nói và nhận những cử chỉ chăm sóc của anh, cô lại thấy yêu anh nhiều hơn. Cô thấy lòng mình rối ren, không biết phải làm gì trong lúc này.
Chiếc giường được chia ranh giới. Gia Hân quay mặt vào trong trăn trở.
Quốc Tuấn nén nỗi đam mê cuồng nhiệt nhìn cô bên kia đường ranh.
Sửa lại dáng nằm cho cô và kéo mền đắp ấm cho cô, anh ngồi đó ngắm cô mãi. Anh cảm nhận được nỗi đau mà Gia Hân đang nếm trải. Anh hiểu rõ những gì Gia Hân nói, anh không trách cô vì đối với anh, cô cực kỳ quan trọng. Cô ngự trị trong lòng anh và chi phối toàn bộ cuộc sống của anh. Anh chỉ thấy mình yêu cô một cách sâu sắc.
Buổi sáng thức dậy, Gia Hân không thấy anh đâu chỉ có mảnh giấy nhắn lại:
- Chào em buổi sáng. Điểm tâm anh nhờ dì Út làm cho em em nhớ ăn uống đầy đủ. Nếu thấy sức khỏe không ổn em nhờ chú Tính đưa đi kiểm tra. Đêm qua em trăn trở mãi.
Dù có giận anh cũng không nên làm hại đến sức khỏe. Hôn em.
Gia Hân mỉm cười. Anh lúc nào cũng như thế hỏi sao cô ta không bám vào.
Nhưng cũng nên hành hạ anh ấy một chút kéo lờn mặt.
Đứng trước căn nhà nhỏ, Gia Hân khẽ gọi:
- Có ai trong nhà không?
Bóng người thấp thoáng rồi đi dần ra cửa. Gia Hân mỉm cười:
- Chào cô, Phương Thành.
Phương Thành nhìn Gia Hân như cố nhớ xem cô là ai, và hình như mình đã gặp ở đâu rồi.
- Cô là...
Gia Hân gật đầu:
- Gia Hân, vợ anh Tuấn.
Nét mặt Phương Bình có biến đổi. Cô ta mở cửa mời Gia Hân:
- Cô vào nhà chơi.
Gia Hân đặt túi trái cây lên bàn và mấy lốc nước yến. Cô hỏi:
- Cô ở đây một mình hả Phương Thành?
Phương Thành đặt ly nước mát trước mặt Gia Hân:
- Vâng, ba mẹ tôi ở dưới quê.
- Cuộc sống của cô thế nào, có ổn không?
Phương Thành cảnh giác:
- Tạm ổn. Tại sao cô biết nhà của tôi vậy?
Gia Hân cười:
- Anh Tuấn bảo tôi đến thăm cô.
Phương Thành buồn bã:
- Vậy à?
Gia Hân thấy rất rõ nét thất vọng trên mặt cô ta:
- Mẹ chồng tôi có gọi điện về, nghe tin cô bị bệnh cũng hối tôi đến thăm.
Ông bà xem ra quí cô lắm.
Bất chợt nhìn lên bàn tay cô, Gia Hân reo:
- Có nhải đây là chiếc nhẫn mẹ tôi tặng cô hôm cô đánh tên cướp lấy lại túi xách cho bà?
- Vâng.
- Mẹ tôi chu đáo lắm. Bà hay dạy tôi nợ tiền dễ trả chứ nợ tình cảm thật khó lòng nên bà luôn sòng phẳng nhiều khi người không biết dễ bị lầm lẫn Phương Thành thầm khen Gia Hân khôn ngoan hơn cô tưởng. Cô thừa biết Gia Hân có ẩn ý khi nói đến chuyện sòng phẳng.
- Tôi nghe nói trước đây bà cũng không ưng cô lắm vì bà đã chọn Phương Uyên.
Gia Hân điền tĩnh:
- Đã nói chọn thì có quyền thay đổi. Như cô cũng biết bây giờ mẹ tôi rất yêu tôi.
- Có lẽ nhờ cái miệng tiếp thị của cô.
Gia Hân bật cười:
- Cô quên là cô cũng có cái miệng giống tôi à?
Phương Thành gật đầu:
- Tôi cũng mong sau này tôi có một bà mẹ chồng sâu sắc như bác ấy.
- Tôi nghĩ cô sẽ làm được mà. Cô thấy khỏe hơn nhiều chưa?
- Đỡ nhiều rồi.
Gia Hân thả một câu:
- Anh Tuấn chăm sóc cô chu đáo không?
Phương Thành tái mặt, cô ấp úng:
- Tôi có bảo anh ấy về nhưng anh ấy không nghe.
Hân xua tay:
- Không sao, con người anh ấy là vậy đó. Nếu ai lỡ hiểu lầm thì tội cho người ta. Tôi nghĩ cô hiểu anh ấy mà.
- Vâng, tôi hiểu.
Mở xách tay, Gia Hân lấy ra một phong bì, đặt lên bàn:
- Ba mẹ tôi đánh giá cao về năng lực của cô. Lần này nghe cô vì lao tâm lao lực cho công việc nên ngã bệnh. Mẹ tôi bảo mang đến tặng cô ít tiền phí thuốc men. Tuy mẹ tôi sòng phẳng nhưng cũng xuất phát từ tấm lòng cô nên nhận mà lo bồi dưỡng sức khỏe.
Phương Thành cảm động:
- Bác ấy chu đáo quá. Tôi thành thật cám ơn.
- Nếu cô có cần giúp đỡ gì thì cô cứ lên tiếng với tôi.
Phương Thành ngập ngừng:
- Về nước lần này cô có trở lại với công việc?
Hân cười:
- Ồ, không. Anh Tuấn đã cho tôi lui về hậu trường lâu rồi. Cô đừng lo, bao giờ khỏe cứ trở lại công việc.
Hớp ngụm nước, Gia Hân tiếp lời:
- Anh Tuấn có nói cô đang làm bạn với Bá Lâm hả?
Phương Thành miễn cương gật đầu:
- Vâng. ' - Bá Lâm là em bà con của anh Tuấn. Bá Lâm có tốt vôi cô không?
- Tốt.
- Nếu Bá Lâm có ăn hiếp cô, cứ nói tôi, tôi sẽ lên tiếng bênh vực cô.
Phương Thành cười buồn:
- Không, anh ấy rất hiền.
Gia Hân đứng lên:
- Thôi tôi về nhé. Cô ráng ăn uống, thuốc men. Anh Tuấn thiếu cô cũng vất vả lắm.
- Tôi sẽ cố gắng trở lại làm việc.
Gia Hân vẫy tay chào cô ta rồi thong thả ra xe chú Tính đang chờ. Gia Hân mỉm cười, một nước cờ làm cho tình địch không còn tiến công. Cám ơn mẹ đã dạy con nên làm thế nào với họ.
Gia Hân đến thẳng công ty, Tuấn sững sờ nhìn cô:
- Sao em không ở nhà nghỉ lại đến đây làm gì?
Gia Hân bình tĩnh nói:
- Đây là thời gian tự do của em, em có quyền điều tra những gì em chưa được biết.
Tuấn nhún vai:
- Cô ấy ở nhà dưỡng bệnh không có ở đây.
Gia Hân câng câng cái mặt:
- Biết đâu vật chứng ở đây.
- Làm gì có.
- Vậy cứ để em tự nhiên đi.
Gia Hân mở cửa phòng trong, theo phản xạ Tuấn giật mình vì lần đó Phương Thành đã vào phòng anh. Anh theo sát bên cô. Mỗi cái liếc mắt của cô cũng làm anh giật thót:
- Khăn tay anh đâu?
Tuấn tái mặt, hôm lau nước mắt cho Phương Thành anh vô ý không lấy lại.
Tại sao Gia Hân lại hỏi ngay cái khăn chết tiệt đó chứ.
- Đâu hả?
Tuấn vò tóc:
- Chắc là dì Út chưa giặt.
Hân quắc mắt:
- Thật không?
Tuấn đáp ỉu xìu:
- Thật mà.
Gia Hân liếc anh:
- Có cần nhờ chú Tmh lấy về giùm anh không?
Tuấn quanh co:
- Ở nhà chứ đâu mà lấy.
Hân hỉnh mũi:
- Ở nhà Phương Thành hả?
Tuấn chối phăng:
- Làm gì có.
Giọng Gia Hân rền rền như đinh đóng vào tai anh:
- Cái khăn đó bây giờ được giặt sạch sẽ, áp lên má người ta mỗi đêm. Mùi hương của anh sẽ ru người ta ngủ một giấc thật là dài.
Tuấn nói như la lên:
- Em mắc bệnh hoang tưởng rồi.
Hân lườm anh:
- Hoang tưởng cái đầu anh. Nếu muốn người ta không biết trừ khi mình đừng làm. Em đã từng chứng kiến anh dùng cái khăn của mình lau nước bẩn cho Phương Uyên. Em biết anh không coi trọng nó bằng không anh đừng mong yên thân với em.
Tuấn thở cái khì:
- Cám ơn mày cái khăn.
Gia Hân tiếp tục tra vấn anh:
- Trong phòng này anh đã làm gì cô ấy?
Tuấn nhăn mặt:
- Em còn tiếp tục như vầy chắc anh điên mất.
- Điên vì sợ giấu cái đầu lòi cái đuôi hả?
- Cái miệng của em thật đáng sợ đó Gia Hân?
Gia Hân cười:
- Vậy có lần ai nói cái miệng của em làm người ta điêu đứng.
- Chắc lúc đó tinh thần anh không bình tĩnh.
- Trả lời em mau đi.
Quốc Tuấn ôm đầu:
- Đêm đó trò chuyện với em xong nên anh uống rượu đến say. Cô ấy tìm đến anh lúc anh ngã quy, nên cô ấy...
Gia Hân tiếp lời:
- Dìu anh lên giường, cởi áo khoác tháo giày vớ và hai người ôm lấy nhau, hôn nhau rồi...
- Stop đi., không có chữ rồi đó.
Gia Hân nghiêng đầu:
- Lời anh có đáng tin cậy anh cũng biết ngã quỵ đúng lúc quá hả. Có giống như vầy không?
Gia Hân vờ té vào người anh. Anh ôm cô thật chặt:
- Không có gì qua được mắt em.
Miết ngón tay lên bờ môi anh, cô cười:
- Động tác của cô ấy hôm đó em nhận ra cô ấy không phải lần đầu gần gũi anh. Nếu không nén được cơn ghen, có lẽ đêm đó đã xảy ra án mạng.
Tuấn trợn mắt:
- Em giết cô ấy?
- Không, giết anh.
- Oan cho anh lắm.
- Nếu để anh sống sẽ còn nhiều người đau khổ. Thà để một mình em khổ.
- Em ác quá.
- Có bằng anh. Người ta nhớ anh mong gặp lại anh, sắp xếp mọi thứ làm cho anh ngạc nhiên. Còn anh lại...
Gia Hân ngồi bật dậy đi ra ngoài. Tuấn đuổi theo:
- Còn giận anh hả?
- Bộ tưởng ôm được người ta vào lòng là hết chuyện à?
- Thôi mà, cho anh xin đi.
Hân phẩy tay:
- Em đi thăm mọi người một chút.
Gia Hân đi thăm mọi người xong lên xe về nhà không ghé qua chỗ Tuấn.
Cô mở cửa bước vào phòng, cô ngẩn người vì cảm giác hạnh phúc trong phòng ngủ của cô như rừng hoa đua nở. Toàn là hồng, đỏ có vàng có, hồng phấn có, ở đâu ra nhiều thế.
Máy di động của cô rung lên:
- Alô!
- Thích không hả? Mừng sinh nhật em.
- Anh đã tốn bao nhiêu tiền vào trò chơi này hả?
- Bao nhiêu cũng được miễn em vui. Tối nay anh sẽ đưa em đi ăn.
- Định dụ khị em hả?
Gia Hân của anh tấm lòng bao la rộng mở đâu có giận anh lâu.
- Cao ngạo quá đi.
- Chờ anh nhé em yêu.
Gia Hân nâng nịu từng nụ hoa, mùi hương ngan ngát cả phòng cô lịm người vì sung sướng. Cô biết Quốc Tuấn rất yêu cô và cô cũng vậy, cô phải bảo vệ tình yêu này không thể bất người thứ ba nào chen chân vào.
Gia Hân mặc chiếc đầm voan trắng muốt, trông cô như một thiên thần. Quốc Tuấn cứ lẩn quẩn bên cô:
- Thời gian ở bên đó có người đàn ông ngoại quốc nào để ý em không?
Gia Hân khúc khích cười:
- Họ không dám nhìn em.
- Sao hả?
- Họ nói với anh Long họ sợ nhìn em một lần rồi lại nhìn nữa, nhìn nữạ. - Kiêu quá đi. Có ai nói I love you em không?
Gia Hân nghiêng đầu:
- Hình như câu đó em nghe rất thường, Nó như một câu xã giao.
Tuấn gật đầu:
- Ở đây ai mà nói như vậy với em hả, anh cho ăn đòn.
Gia Hân giục:
- Đi thôi.
Tuấn khẽ nói:
- Gia Hân!
Hân tròn mắt:
- Gì hả?
Trong ngày sinh nhật người ta luôn vui vẻ và độ lượng. Tối nay đừng phân ranh giới nữa nhé.
Gia Hân cong môi:
- Để xem thành ý của anh tới đâu, em mới có quyết định.
Tuấn đưa Gia Hân đến nhà hàng ''Dạ Lan". Trong phòng dành sẵn cho hai người đã bày biện sẵn bánh sinh nhật hai cây nến, lọ hoa và rượu. Hai người đến, họ mới đem thức ăn ra. Tuấn khui Champagne, tiếng nổ nghe vui tai.
- Sinh nhật vui.
Gia Hân nhắm mắt cầu nguyện xong cô chụm môi thổi nến. Tuấn trao ly rượu cho cô, cụng ly uống cạn. Phút chốc má Gia Hân đỏ bừng. Quốc Tuấn càng ngắm càng say. Nhạc trỗi lên, Tuấn mời:
- Mời bà xã.
Gia Hân ôm anh nồng nàn. Tuấn ghì lấy cô họ trao nhau nụ hôn thật sự đam mê và ngây ngất, phút chốc ranh giới giận hờn tan biến, họ quyện lấy nhau dìu dặt theo tiếng nhạc.
Ông Quốc vương và bà Mỹ Hằng trở về mang theo Phương Uyên. Phương Uyên có vẻ tiều tụy hơn lần trước nhưng vẫn đẹp.
Cô ta phớt lờ sự có mặt của Gia Hân, cô ta quấn quýt bên cạnh bà Hằng. Bà Mỹ Hằng cũng tỏ ra quan tâm cô ta.
Buổi tối, Phương Uyên đi chơi với bạn, bà Mỹ Hằng gọi Gia Hân ra sân:
- Con ngồi đi!
Gia Hân khép nép:
- Dạ!
- Đồ lót mẹ mua cho con, con có thích không?
- Dạ, rất thích.
- Có phải mấy bữa nay con buồn.
- Dạ không.
Bà Hằng vỗ nhẹ lên bàn tay cô:
- Con là con dâu của mẹ, Phương Uyên dù mẹ có đối đãi ra sao vẫn là người ngoài. Con không nên lấy đó làm buồn, chắc con ngạc nhiên là tại sao ba mẹ lại mang theo Uyên về đây.
Đôi mắt Hân ngây thơ:
- Chắc mẹ có sắp xếp.
Bà Mỹ Hằng cười nhẹ:
- Ai lại mang tình địch của con dâu về nhà. Lần này mẹ chỉ mong con hãy có tấm lòng vị tha, mắt nhắm, mắt mở cho Phương Uvên được toại nguyện lần cuối.
Gia Hân tròn mắt:
- Lần cuối?
Bã Hằng khẽ gật:
- Con có thấy nét tiều tụy xanh xao của nó không?
- Dạ, có.
- Uyên bị ung thư phổi ở giai đoạn di căn. Mong mỏi của nó là thời gian cuối đời được sống với Tuấn con bé yêu chồng con đến cuồng dại. Ba mẹ cũng đắn đo nhiều lắm nhưng ai lại khép lòng với người sắp di xa. Con có cùng suy nghĩ với mẹ không Gia Hân?
Gia Hân cắn môi:
- Với tình yêu của Tuấn và lòng tin yêu của ba mẹ, con sẽ cố gắng nén lòng cho cô ấy toại nguyện.
- Ba mẹ cảm ơn con.
Gia Hân nắm chặt tay bà:
- Mẹ, con người không phải gỗ đá, con mong mẹ hãy làm cây gậy cho con sáng suốt đi vào con đường lắm cay đắng sắp tới.
- Mẹ biết, Phương Uyên vốn bản tính đanh đá và ích kỷ, con sẽ chịu nhiều uất ức. Có mẹ ở cạnh con, cố lên con nhé.
- Dạ!
Tục ngữ có câu:
"Nhường cơm sẻ áo, không ai nhường vợ nhường chồng''.
Lần này Gia Hân lại lâm vào hoàn cảnh dở khóc, dở cười. Không được ghen dù hàng ngày cô phải chứng kiến chồng mình chăm sóc cho người ta có nỗi đau nào hơn thế.
Gia Hân khóc thầm trong đêm. Giờ này Tuấn vẫn chưa về, anh mãi chạy theo những cuộc chơi của Phương Uyên. Anh không biết sự thật anh chỉ biết anh đã có Gia Hân còn với Uyên chẳng qua là bù đắp mất mát anh đã gây ra cho cô.
Có tiếng xe chạy vào sân, Gia Hân lật đật chạy xuống. Quốc Tuấn đang dìu Phương Uyên vào, thấy người Uyên lảo đảo, Gia Hân chạy đến kè một bên.
Nhưng Phương Uyên mạnh tay hất Gia Hân ra suýt té.
- Giang ra, tôi không cần cô.
Quốc Tuấn bất mãn cho Gia Hân, nhưng Phương Uyên quá say, anh không thể buông cô ta ra được. Tuấn trách nhẹ:
- Gia Hân chỉ muốn giúp em mà Phương Uyên.
Phương Uyên quơ tay:
- Em không cần ai cả, em chỉ cần có anh.
Nhìn Gia Hân lầm lũi bước vào nhà. Tuấn thở dài:
- Em say quá rồi.
Quốc Tuấn vất vả lắm mới đem được Uyên vào giường. Cô cứ ôm chầm lấy anh không chịu rời, Quốc Tuấn đành bấm bụng ngồi xuống cạnh chờ cô ngủ say anh mới rón rén bước ra.
Vuốt nhẹ lên mái tóc Gia Hân, Tuấn xót xa:
- Em có sao không, Gia Hân?
Hân lắc đầu:
- Em không sao, Uyên ngủ chưa anh?
- Ngủ rồi. Sau này chuyện của cô ấy em để một mình anh thu xếp. Em giúp người ta không ai mang ơn em, nhưng lỡ có gì thì nguy đó.
- Em biết rồi.
Tuấn nằm lăn ra giường hai tay gối đầu:
- Không biết ba mẹ đem cô ấy về đây làm gì.
Gia Hân nhỏ giọng:
- Dù sao anh cũng từng làm cho cô ấy đau khổ. Bù đắp tình cảm là lẽ đương nhiên mà.
Gối đầu Gia Hân lên cánh tay rắn chắc của mình. Tuấn nói:
- Tội nghiệp cho em, cô ấy sẽ làm cho em khó chịu. Hay là ngày mai em theo anh vào công ty đi Gia Hân.
Miết ngón tay yêu thương lên chiếc cằm lỏm chổm râu của anh. Gia Hân dịu dàng:
- Chuyện của Phương Uyên em cũng có chút trách nhiệm. Hãy để cho em giúp anh trả cái nợ ân tình đó.
Hôn lên trán cô, anh ngọt ngào:
- Hãy yên tâm, anh luôn ở cạnh em, anh không để cho ai ức hiếp vợ anh đâu.
- Nhưng anh không được làm cho cô ấy nổi giận vì như vậy cô ấy sẽ trút lên người em.
- Anh biết rồi.
Quốc Tuấn âu yếm vuốt nhẹ lên bờ vai trần của cô:
- Hôm sinh nhật em cầu nguyện gì mà coi bộ thành tâm quá vậy?
Hân cười:
- Nói ra sẽ không còn linh thiêng thiêng nữa.
Tuấn năn nỉ:
- Nói cho một mình anh nghe thôi.
Gia Hân rù rì:
- Em cầu sinh ơn trên cho em sinh một đứa con trai kháu khỉnh đáng yêu để ba mẹ vui.
Tuấn bật cười:
- Chuyện này em đâu cần phải mất đi một điều ước. Chỉ cần em nói với anh là được rồi.
Quốc Tuấn sung sướng ôm siết lấy cô, Gia Hân chùi mặt mình vào ngực anh xấu hổ.
- Anh nói bậy bạ gì hả?
Tuấn kéo mặt cô ra:
- Để anh xem cái mặt ham con có đáng yêu không?
Hôn lên mắt cô, anh cười:
- Xấu quá đi.
Hân đấm vào người anh, anh càng siết chặt vòng tay. Bờ môi nóng bỏng của anh đáp lên bờ môi quyến rũ của Gia Hân. Không dừng ở đó, đôi môi tham lam của anh lướt xuống cổ và bờ vai trần của Gia Hân. Gia Hân thả hồn mình vào cảm giác mê đắm ấy.
- Cậu Tuấn, cậu Tuấn ơi!
Tiếng gọi dồn dập của dì Út làm dập tắt nguồn cảm hứng của Tuấn. Anh lao nhanh xuống giường:
- Chuyện gì hả dì Út?
- Cô Uyên kêu cậu.
- Tôi xuống liền.
Khoác lên người chiếc áo, anh hôn lên mắt Gia Hân:
- Xin lỗi em nhé. Anh xuống dưới một chút.
Gia Hân ấm ức, nước mắt chảy dài. Cuộc sống của cô từ nay sẽ bị xáo trộn.
Chuyện của vợ chồng cô không thành tiếp theo còn bao nhiêu chuyện mà cô chưa lường được.
Quốc Tuấn chạy xuống phòng Phương Uyên. Cô khóc nức nở:
- Anh đừng bỏ em một mình, em sợ lắm.
Tuấn nắm lấy tay cô vỗ vỗ.
- Em ngủ đi, anh sẽ ở đây với em mà.
Uyên vòi vĩnh:
- Nhở đừng bỏ em nhé anh.
Tuấn lấy khăn lau mặt cho cô. Cô ôm cánh tay anh như cố giữ anh cho riêng mình.
Tuấn vỗ nhẹ lên bàn tay cô như ru cô vào giấc ngủ. Phương Uyên luôn lảm nhảm gọi tên anh làm anh không sao bỏ đi được. Tuấn nhờ dì Út bắt chiếc ghế dựa, anh ngủ luôn ở phòng Phương Uyên. Đúng là họa vô đơn chí.
Ta Mãi Dấu Yêu Ta Mãi Dấu Yêu - Hoàng Thu Dung Ta Mãi Dấu Yêu