Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Mark Winegardner
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Godfather's Revenge
Dịch giả: Lê Quang Minh
Biên tập: Bùi Thanh
Upload bìa: Bùi Thanh
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2491 / 71
Cập nhật: 2016-05-06 21:42:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ó hai loại người ở thế giới này, một loại phá vỡ mọi thứ, loại còn lại đi sửa sang mọi chuyện.
Eddie Paradise đã dậy lúc bình minh. Hắn rời khỏi tòa nhà ở công viên Island và tự lái xe tới sân bóng chày không xa cảng biển ở Red Hook, thậm chí còn gần hơn ranh giới với đồn cảnh sát gần đó. Hắn sẽ gặp cảnh sát trưởng ở đây. Không có gì trên radio nghe hay ho cho tới khi hắn nghe được một đoạn nhạc không lời rock& roll - Herb Alpert TheTijuana Brass, Dick Dale & the Del - Tones, Link Wray & Wrayman, James Brown & Famous Flames, đĩa nhạc yêu thích của hắn Booker T. & MG, với tác phẩm “Green Onion”. Eddie Paradise là một cái tên hay dành cho người chỉ huy. Eddie Puradtse và... cái gì nhỉ?
Cuối cùng cảnh sát trưởng cũng xuất hiện cùng chiếc xe Riviera đời 59 sơn màu bạc, nóc màu đen, vẫn mặc bộ quần áo ngủ. Eddie đưa cho hắn một bao Marlboro đầy tiền - không phải khoản mua chuộc, vì tên cảnh sát này đã bị mua chuộc trước đây rồi.
Một khoản tiền thưởng, một nửa bây giờ, một nửa sáng mai, miễn là buổi họp tối nay của Hội đồng diễn ra suôn sẻ. Tên cảnh sát có nói cảm ơn không? Không. Eddie có cần đưa cho hắn tiền riêng tư thế này không? Không. Còn vượt quá cả yêu cầu bình thường. Tên cảnh sát có gây khó dễ không? Eddie lắc đầu khi tên cảnh sát đi khỏi. Không. Lão không gây khó dễ.
Eddie ra khỏi xe và tới một nhà hàng trên đường Union, nơi cuộc họp sẽ diễn ra, chỉ để kiểm tra mọi thứ - mực ống tươi thế nào (rất tươi), ghế có cái nào hỏng không (hai cái được thay thế), rèm che có che hết cửa sổ không (hoàn hảo), thái độ của người phục vụ và đầu bếp (mọi người đều là thành viên của một ông chủ trong gia tộc, mặc dù vậy Eddie cấm một tên người Naples mà hắn chưa từng nhìn thấy trước đây). Những người hàng xóm có đang đi nghỉ ở bờ biển Jersey không (họ đã đi khỏi). Eddie nghe hàng tá những lời thỉnh cầu mỗi ngày. Vài anh em họ vào tù vì đánh nhau, một vài người rửa bát muốn nợ tiền sang tháng sau... là điều quá bình thường. Và như thường lệ, Eddie nói, để xem hắn có thể làm được gì. Hắn không bao giờ ghi chép. Đầu hắn rất tốt để nhớ những thứ như thế này. Trên đường ra Eddie nắm lấy một cái chổi nhưng xem ra mọi thứ đã tinh tươm rồi.
Được Hội đồng tổ chức họp trên mảnh đất của Eddie là vinh dự đối với hắn, nhất là khi hắn sắp thành ông trùm. Nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ, Michael Corleone sẽ có được uy tín. Nếu mọi thứ đi chệch quỹ dạo dấy là lỗi của Eddie. Nhưng thứ thích hợp với Eddie - đó là cách bạn vươn lên, nhưng bạn không tin bất kỳ cái gì, trừ ông chủ của mình. Nhưng còn danh dự thì sao? Nó sẽ khó khăn hơn cho Eddie để nhìn mọi chuyện theo chiều hướng này. Những gì xảy rạ với bạn cũng là điều xảy ra với Eddie Paradise, sẽ khó cho bạn rời khỏi căn hộ mà mũi không bị gãy.
Eddie khen ngợi người chủ nhà hàng vì mọi thứ dược bài trí rất tốt, rồi tới hiệu bánh quen thuộc trên đường President, uống một cốc espresso. Sau đó hắn tới câu lạc bộ, hy vọng có được một giấc ngủ ngắn nhưng không thành. Có năm người từ chiếc xe Fiatbush Novelties, mặc quần áo công nhân và tên đính trên túi áo, đang đợi hắn trước cánh cửa màu đỏ của câu lạc bộ săn bắn Carroll. Họ đến từ công ty pháo hoa.
Tại sao thằng Trâu Đất lại không giải quyết việc này? Lúc nào cũng đầy việc. Lúc nào cũng có
kẻ muốn điều gì đó từ Eddie Paradise. Ở nhà, ở tiệm bánh, ngồi ăn trưa, thậm chí ngồi trên thuyền. Như chúng nói, đó là cái giá để làm một ông chủ, nhưng Chúa ơi. Toàn bộ tổ chức nằm trong tay hắn, nhưng không có gì quan trọng được làm và nằm yên đó cho tới khi Eddie tự mình giải quyết. Nếu có một nhóm, hắn sẽ gọi chúng là gì? Eddie & lũ vô dụng. Hoặc tốt hơn chỉ là Eddie mà thôi. Hắn đã nghĩ về điều này khi mà hiện tại bản thân như ở một sân ga mà hắn không thể lấy một ngày nghỉ từ bất kỳ ai trừ chính hắn. Một ngày mà thôi. Tại sao Columbus lại cần một ngày nghỉ? Khỉ gió Columbus! Merdaiolo chết hàng thế kỷ rồi.
Hai tên đi cùng Eddie hỏi xem hắn có biết người đứng trước cửa câu lạc bộ là ai không. Eddie
nói:
- Tao sẽ lo vụ này.
Cái ngày mà cái lạnh thấu da thấu thịt kết thúc, có một tên riêng, ngày Eddie.
Để nói về những kẻ trong tổ chức - chúng được đào tạo tốt - từ thời Salvatore Tessio gây dựng.
Không cần nói, chúng tự đứng canh giữa chiếc xe tải và ông chủ của mình.
Người chủ của công ty pháo hoa ngồi trên một chiếc chậu, cô đưa cho Eddie tờ báo sáng.
George Spanos.
- Có gì hay ho không George?
Tên đằng sau Eddie ném cho hắn một cái nhìn.
Mở báo sáng, đọc lướt qua, đó là thú vui của Eddie. Nhưng khi nó bị truyền tay nhau - vào chỗ xó xỉnh nào đó ai biết được - hắn sẽ không đọc nữa. Eddie nói:
- Mày đọc tờ báo của tao! Và tao đang hỏi mày thu được gì từ đó? Spanos định nói gì đó nhưng lại thôi.
- Giải Series mưa khắp ngày hôm qua, có lẽ hôm nay cũng mưa. Đó là lý do vì sao đội Giants phải chuyển về phía Tây.
Điều mà Spanos nên nói lẽ ra liên quan tới Eddie và tay chân của hắn. Spanos là tên cá cược đê tiện, con gái Eddie cũng nhận ra điều này. Eddie liếc nhìn tiêu đề và không có tin gì giật gân cả. Eddie nói:
- Giải World Series là giải vớ vẩn. Tao chỉ quan tâm dội Mets. Mấy tên làm trong công ty pháo hoa cười khúc khích.
Rồi sẽ có một ngày Eddie bị đấm cho một trận. Nhưng qua việc quan sát Nick Geraci, hắn học hỏi được nhiều điều. Dù là tên phản bội y vẫn là một thầy giáo giỏi. Eddie nhún vai:
- Cười à? Tao có tin cho chúng mày đây. Đội Dodgers và đội Giants sẽ không quay lại. Tao sống ở thời hiện tại, chúng mày biết không? Tao có vé cho cả mùa này, mọi thứ.
Spanos đứng đó, vẫn cố đưa tờ báo cho Eddie:
- Ông mua vé cả mùa này à?
- Về phần đội Mets, mày may mắn đấy. Điều gì khiến mày nghĩ mày có thể đọc tờ báo của tao?
Eddie cũng là người chủ thầu cung cấp toàn bộ xi-măng đổ vào sân vận động mới và chuyên chở tất cả đống vật liệu xây dựng ra khỏi đó. Eddie bước lên một bậc, mặt đối mặt với Spanos. Eddie có vấn đề về chiều cao (hắn cao 5 foot 1), mặc dù vậy, hắn tự hào vì không phải sở hữu tính cách của một thằng lùn. Spanos khẩn khoản:
- Tôi sẽ để nó ở vị trí cũ, theo đúng vị trí cũ.
Spanos như tất cả những thằng đam mê cờ bạc khác thường chối bỏ vận may của mình.
- Giữ nó đi. Thật đấy, cứ giữ lấy nó. Tao đọc xong rồi. - Eddie cười ma quái - Sau đó lấy báo mà chùi đít mày!
Eddie đã luyện tập nụ cười đó trước gương. Hắn diễn tập rất nhiều điệu bộ khác nhau.
Hắn liếc nhìn phía cửa sổ văn phòng và thấy Momo Trâu Đất đang nhìn xuống. Momo đã trở về từ Acapulco, làn da rám nắng tới nỗi hắn có thể tham gia vào đội Harlem Glovetrotters. Hắn đã trở về một thời gian nhưng vẫn sử dụng mặt trời nhân tạo để giữ lại làn da rám nắng như một số tên đồng tính từ Hollywood. Eddie nói:
- Chúng mày có thật sự cần gì không? Hay là chúng mày định ngáng đường tao cả sáng nay? Spanos nói:
- Họ muốn xem giấy phép.
- Đứa nào muốn xem giấy phép?
- Thành phố.
- Cả thành phố này muốn xem giấy phép? Mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai vậy?
- Chúng tôi đã xuống phía dưới cầu cảng lo liệu.
- Spanos moi ra một tấm danh thiếp từ trong túi áo mình và đưa nó cho Eddie - Gã này bảo với chúng tôi là cần giấy phép. Chúng tôi trình giấy tờ nhưng hắn nói thẻ này không đúng loại.
Eddie búng chiếc thẻ bằng ngón tay giữa của mình, hỏi:
- Nó là thằng ở đây à? Nó là thành viên hội đồng thành phố hay có thằng nào làm việc cho nó?
- Hắn ở đây. Có một thám tử đi cùng hắn - Chesbrow và một cảnh sát mặc quân phục.
Thằng moi tiền tham lam đê tiện. Chesbrow là kẻ đã bị mua chuộc. Là thành viên hội đồng thành phố, hắn đã “nhúng mũi” vào lễ diễu hành. Eddie sắp lên chức ông trùm. Đấy là một phần của những ngày tháng sau này, vẫn còn những kẻ chưa được mua chuộc, càng lúc càng nhiêu, Ở mỗi ngã rẽ, những gì Eddie Paradise định làm là những điều tốt đẹp cho mọi người New York, những khó khăn lại xảy ra để thử thách hắn.
Kệ chúng, vẫn có sức mạnh trong việc bị đánh giá thấp. Đó là cách của Corleone.
- Và cần tới năm thằng chúng mày tới đây chỉ để kể lể điều này với tao thôi à?
- Chúng tôi làm gì được? Chúng nó yêu cầu dừng công việc.
- Chúng mày có nói chúng mày làm việc cho ai không? Spanos lắc đầu:
- Nó biết mà. Nó có nhắc tên ngài.
Eddie gật đầu với mấy tên đứng gần xe tải, bước lên một bước nữa, đặt tay lên vai của kẻ cao hơn mình.
- Quay trở lại bến cảng. Người của tao sẽ theo mày, và sẽ thuyết phục chúng.
Trên đường quay lại xe, một tên thì thầm với Eddie rằng gã cần tiền. Dễ hiểu thôi mà. Eddie trỏ ngón tay về phía tòa nhà. Đi mà tìm Trâu Đất. Câu lạc bộ săn bắn Carroll là một lợi thế sân nhà, nhưng Eddie không định đứng trên phố mà lôi tiền ra. Hắn nhìn bọn chúng đi khỏi. Rồi hắn bắt gặp ánh mắt của một thằng bé hàng xóm. Chúng lúc nào cũng lởn vởn xung quanh, giống như bọn hải âu lượn quanh những tàu du lịch.
- Cho một tờ báo.
- Ngài cần tờ nào?
Hắn khoát tay đầy khinh bỉ:
- Tất cả. Nhớ phải là báo hôm nay đấy.
Thằng bé chạy vội đi. Nó biết không cần phải đề cập tới chuyện tiền nong. Những gì nó thu về sẽ gấp mười những gì đã bỏ ra.
Eddie Paradise giẫm lên một tờ báo bẩn thỉu rồi quay lại đi vào câu lạc bộ săn bắn Carroll thông qua lối cửa dưới tầng hầm.
Hắn và Momo đã lớn lên ở khu này, cùng nhau mua chỗ này. Nó nằm lọt thỏm ở giữa khu dân cư, tất cả đều xây bằng đá màu nâu, trên một tòa nhà một trăm phần trăm chất Ý, trước đây là một câu lạc bộ săn bắn thật sự, có một loạt súng máy đặt dưới tầng hầm. Dưới dấy còn có một cái lồng trống không bằng sắt dùng để nhốt những con thú trong khi xây dựng vườn thú Bronx. Đoán rằng cái lồng đó dùng để nhốt chó. Ước mơ của Eddie là được nuôi một con sư tử - một con sư tử thật sự và nhốt nó ở đó. Hắn có thể yêu cầu chuyện này. Mọi chuyện sẽ xong xuôi nhanh thôi.
Tầng trệt có một cái bếp và một cái ghế sofá dài, bàn chơi bài, bàn bia, một quầy bar tinh xảo. Trên tường - là bộ sưu tập cá nhân của Eddie - rất nhiều những tấm poster từ Thế chiến II. CHÚNG ĐANG THEO DÕI ANH. AI MUỐN BIẾT ĐlỀU NÀY? NẾU ANH NÓI QUÁ NHIỀU, NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY SẼ CHẾT. KẺ ĐỊCH ĐANG LẮNG NGHE, CHÚNG MUỐN BIẾT NHỮNG GÌ ANH BlẾT.
Tấm poster ưa thích của hắn là hình một phụ nữ xinh đẹp có đôi môi căng mọng đang uốn mình trên một cái bàn trước ống kính camera, có thể nhìn thấy bộ ngực đầy đặn cùng khe ngực sâu hun hút của
cô, bên cạnh là một cặp xúc sắc. LÀM ƠN ĐỪNG ĐÁNH CUỘC VỚI SINH MẠNG CỦA MÌNH. CẨN THẬN VỚI NHỮNG GÌ BẠN NÓI. Bản thân mình, Eddie thích bức tranh có hai người lính, một người Italia dữ dằn với một khẩu súng bắn đinh trông rất giống khẩu súng săn. Bên dưới hắn, người lính đội mũ cối cùng khẩu tiểu liên. GIAO HẾT SÚNG ĐẠN CHO CHÚNG. Mỗi lần nhìn bức tranh hắn đều mỉm cười.
Trên tầng là hai phòng chứa đồ, một vài căn hộ không có người ở, và phòng làm việc. Chiếc bàn dựng trên một sân khấu dài sáu inch. Ý kiến của Eddie, vậy nên những người ngồi trên chiếc bàn đó trông như đang nhìn xuống người đối diện. Toàn bộ tầng áp mái là phòng tiệc với một căn bếp nhỏ và một cầu thang xoắn lên tum. Hắn đóng cửa phòng.
- Bên dưới chẳng khác gì cái chuồng lợn. Momo nói:
- Cái cách mà mày làm với đống xà phòng mới hoặc đôi vớ mới của mày, trông chả khác gì lũ trưởng giả học đòi làm quý tộc cả. Nhưng với tư cách một người bạn, nói cho mày biết, tờ báo của mày đang dính máy cọng rau cải kia kìa.
Eddie không đi vớ quá hai lần. Hắn cũng vứt toàn bộ các bánh xà phòng khi những dòng chữ trên bánh bị mờ đi. Hắn có vẻ không bao giờ vừa ý một điều gì.
- Đúng rồi, ai mà chẳng có điểm lập dị của mình.
Giọng Eddie như thể hắn định làm rối tung rối bù cái đầu vốn ít tóc của Trâu Đất. Giờ đây nó cứng ngắc, còng còng như rễ tre. Tên của Momo là Cosimo Barone. Hắn hy vọng được đôn lên thành ông trùm, điều này xảy ra cũng không làm Eddie ngạc nhiên hoặc tức giận. Momo là một người tốt, những gì hắn đạt được đều xứng đáng. Có lời dồn rằng Trâu Đất có mối liên hệ khá gần gũi với Nick Geraci. Nhưng hắn không thể nào thân thiết với Geraci bằng Eddie. Khi biến cố xảy ra, Momo được thừa hưởng sự may mắn từ cửa hàng chuyên bán đồ ăn cắp của Gia đình. Hắn đã làm việc và im lặng, mặt khác, là một lý do để thưởng cho hắn cũng như lý do khiến hắn không thể trở thành ông trùm. Thứ hai là hắn không thích nghi được mọi chuyện. Vậy nên Eddie Paradise đã được thăng chức. Momo Trâu Đất được giải phóng và được một tháng nghỉ ở Acapulco, mọi chi phí đã được trả hết, kể cả gái. Công bằng hay không, mọi chuyện nên được kết thúc ở đó. Nếu Trâu Đất không muốn đi theo con đường của Nick Geraci hoặc người chú Sally của mình, hắn cần phải sống với hiện tại. Eddie luôn tự hào rằng mình luôn đối mặt với hiện tại. Eddie nói:
- Thật tốt khi mày để những thằng đó phải đợi. Tao chắc hẳn sẽ bực mình lắm nếu một ngày mà không được giải quyết những thứ công chuyện trời ơi đất hỡi của thế giới này.
- Lúc đó tao đang nghe điện thoại.
- Tao hy vọng mày nói chuyện với thằng nào đó và bảo nó giải quyết đống lộn xộn này. Hay là tao lại phải tự làm?
- Chúng nó lo được.
- Nếu chúng làm được cứ để chúng nó làm. Nhưng chúng không ở đây. Đó là ngày thứ bảy, ngày Columbus.
Momo mỉm cười:
- Lẽ ra mày phải nhận thấy đây không phải là một cuộc gọi để thông báo nhắc nhở mày đi làm đúng giờ.
- Nhưng đây là cuộc gọi để thông báo chúng mày phải làm tất cả những gì tao muốn. - Eddie nói
- Gọi một con hầu, một thằng phục vụ hay bất cứ cái quái gì lên đây.
- Đừng nhìn tao như thể tao không làm được chứ. Tao chạy ra chạy vào cả sáng nay để làm vừa lòng bọn từ New Orleans.
- Bọn New Orleans?
- Những người bạn New Orleans của chúng ta. Những thằng từ New Orleans, đó là cụm từ thông dụng ở đây.
Ý Momo chỉ Carlo Tramonti và một vài tay chân của ông ta. Tramonti đã có mặt ở thành phố để dự buổi họp Hội đồng tối nay. Việc bảo vệ họ là nhiệm vụ được giao cho Eddie, quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác. Eddie nói:
- Mẹ kiếp, sao mày biết?
- Tao đi ra ngoài thì tao biết.
- Mày ra ngoài? Mày còn chưa bao giờ lê mông khỏi Brooklvn cơ mà? Momo giơ bàn tay rám nắng của mình trông như một ca sĩ da màu:
- Thế mày gọi Mexico là cái quái gì?
Eddie định nói gì đó về cái đèn mặt trời nhân tạo nhưng lại thôi.
- Tao gọi là Mexico. Ngoại lệ luôn đúng. Momo lắc đầu. Eddie ngạc nhiên:
- Cái gì? Thế là sao? Thôi nào. Nói đi. Nói nhanh lên.
Eddie Paradise nghĩ những gì Momo gọi Mexico được coi như một giải khuyến khích và kỳ nghỉ mà hắn có được chính là thay cho việc thăng chức mà hắn lẽ ra được nhận.
Eddie giục bởi vì hắn chắc chắn thằng bạn không dễ gì nói ra:
- Nói đi! Momo nói:
- Nói gì cơ?
- Mexico. Mày nói nhanh lên. Momo ra dấu tỏ vẻ đầu hàng.
- Tao chả hiểu mày nói cái mẹ gì cả!
Eddie hiểu những tình huống như thế này. Là Michael Corleone thì ông ta sẽ im lặng. Hắn cố gắng đặt mình vào độ tuổi của ông ta. Đó là một gợi ý mà Geraci đã dạy hắn. Nếu bạn vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào mắt người đối diện, nguời ta sẽ cho bạn môt sư giúp đỡ cần thiết.
Momo nói như thể Eddie là một thằng nhóc mười ba tuổi:
- Tao không biết mày đang ám chỉ gì. Nhưng cho mày biết, tao rời khỏi Brooklyn tối qua đưa mấy thằng New Orleans ra sân bay.
Eddie quyết định thôi không hỏi nữa. Momo nói:
- Tao đang nghĩ, mày thích những thằng da đen hát rock and roll nhiều đến vậy? Tao không tin mày chưa từng nghe đến từ mấy thằng New Orleans
Eddie không bao giờ hỏi thứ này với thứ kia liên quan gì với nhau. Âm nhạc là chủ đề tranh cãi ưa thích của chúng. Ý của Trâu Đất là hắn nghi ngờ cả hai điều này. Bầu không khí nặng nề cuối cùng cũng được xua tan bằng những tiếng cười. Eddie nói:
- Vậy nên mày gọi thẳng mặt nó là bọn New Orleans?
- Bọn nó gọi tao là Trâu Đất và tao cũng vui vẻ với điều này.
- Đúng rồi nhưng mày lại bực tức trước những từ như thằng Ý, thằng Ý gốc Tây Phi.
- Đó không phải là chúng ta.
- Mày không giống Tramonti và bọn chúng.
- Có thể không, nhưng tao thấy mày và một thằng giống nhau lắm.
- Khôi hài thật.
Nhưng một lần nữa Eddie lại cứng họng. Tramonti có năm người anh em. Thằng mà Momo ám chỉ là Augie Người Lùn, cố vấn của Tramonti, một thằng lùn thực sự và thậm chí còn lùn hơn cả Eddie. Eddie hỏi:
- Bọn nó đang ở đâu?
- Bọn New Orleans? Tao cho chúng nó đi chơi thuyền quanh bến cảng. Sau đó dẫn chúng nó đi ăn ở nhà hàng của Manny Wolf. Vị trí đẹp nhất trong nhà hàng. Và rồi sau đó chúng nó có ra vẻ thế nào, tao cũng thanh toán toàn bộ.
Eddie gật đầu đồng ý.
- Cửa hàng của Manny cũng ở bên ngoài Brooklyn.
- Thì sao?
Eddie mỉm cười, nụ cười ghê rợn nhất mà hắn đã luyện tập rất nhiều lần để trông có vẻ hắn đang đùa nhưng cũng không nên dây vào.
- Tao nói rồi đấy.
- Mày không cần phải đến tận nhà hàng của Manny Wolf để đặt chỗ. - Eddie nói.
- Mày phải đến mới biết nó thế nào chứ.
- Mọi thằng thông minh ở đất New York đều biết nó rất tốt.
- Mẹ kiếp, mày chỉ cần biết là tao đã ra khỏi Brooklyn. Thế là đủ.
Trâu Đất là một kẻ đầu óc tầm thường, hoặc hắn cố tình tỏ ra như thế. Trong mọi cuộc chơi.
Eddie thú nhận:
- Có lẽ mày đúng. Nghĩ mà xem, bọn cảnh sát bang cũng vừa ra khỏi Brooklyn.
***
Khi đứa trẻ quay lại với nhiều tờ báo trên tay, Eddie cuối cùng cũng hiểu Spanos định nói gì.
Cuộc biểu tình ở buổi diễu hành xảy ra do nảy sinh một số vướng mắc của Johnny Fontane với ủy ban cá cược Nevada và mối quan hệ đã được điều tra có liên quan tới Michael Corleone cũng như tới một vài tên xã hội đen khác ở Nevada, Chicago, và Los Angeles. Thật là một sự xúc phạm - nhưng Eddie hiểu, ở trước tòa (trên lý thuyết) bạn chỉ vô tội khi được chứng minh. Với báo chí, bạn là tất cả những gì chúng tô vẽ. Dù sao thì chúng cũng sử dụng một bức ảnh đẹp đẽ hơn của ông trùm, mặc bộ vest dài, đang trao một khoản tiền cho nhà hát opera thành phố với cháu gái mình là Francesca, người giúp điều hành quỹ Vito Corleone. Đó là một biểu hiện tốt của báo chí. Lúc nào cũng có thể tìm được những bức ảnh phàm tục của bất kỳ ai trên báo chí.
Có một đoạn dài trên báo viết rằng những công dân chính trực phát biểu những người Mỹ gốc Ý là những công dân lương thiện, chăm chỉ, những người giúp xây dựng nước Mỹ. Hầu hết trong số họ chưa thấy cái gọi là găngxtơ. Gần phía cuối bài báo, sau một vài thông tin vớ vẩn về việc Fontane được ra tù, bài báo đề cập đến vụ bắn pháo hoa, lịch trình tối nay, trên một cầu cảng ở quận Red Hook ở Brooklyn, được tài trợ bởi Sở cảnh sát Ý - Mỹ nhưng dưới đó đề tên của một người vô danh, một nguồn tin giấu tên khẳng định đó là M-ichuel Corleone.
Eddie ném tờ báo cho Momo và lấy tờ khác. Một lần nữa khoản đóng góp đến từ quỹ Vito Corleone nhưng lần này tờ báo nói đích danh. Bọn nhà báo này như những con cún dễ thương, ở bên cạnh thì rất vui vẫy đuôi mỗi lần cho ăn. Nhưng không sớm thì muộn, sẽ nhai dép hoặc tè lên chăn của bạn. Dù là vô tình hay cố ý, bạn sẽ không bao giờ rõ.
Lại trên mặt báo, biên tập đã chọn một bức ảnh hào nhoáng của Michael Corleone đứng bên cạnh quý bà Marguerite Duvall xinh đẹp và tài năng. Những tên phóng viên cũng chú ý xây dựng hình ảnh của Michael Corleone như Eddie Paradise làm vậy. Eddie nói:
- Mười được một. Đó là nguồn tin vô danh mà bọn công ty quảng cáo do Hagen kiểm soát làm việc cho chúng ta.
Một lời nói dối vô hại. Thuê mấy công ty đó làm nhiệm vụ của Eddie, một kế hoạch mà hắn rất tự hào. Fontane được coi như cảnh sát trưởng, đó cũng là công lao của Eddie. Hắn quen một gã trong
ủy ban. Eddie biết Fontane là con đỡ đầu của Vito Corleone quá cố, hắn biết Michael Corleone sẽ rất vui nếu biết Fontane có được một địa vị trên chính trường để phản kháng lại những dư luận tiêu cực khi ông ta phải đối mặt với những tên cao bồi đến từ Nevada. Nó tạo ra kết quả không hoàn mỹ lắm nhưng có thể tạm chấp nhận. Như người ta nói, không dư luận nào là xấu cả.
- Mày nghĩ vậy à?
Trâu Đất không phải là thằng ngu, chỉ là hắn đọc hơi chậm mà thôi.
- Thời điểm này, tiết lộ thông tin cũng là một ý hay đấy. Nó tốt cho hình ảnh của Bố già, thế này hoặc thế khác. Mày biết không? Làm sao mà bọn nhà báo lại biết được mọi chuyện sẽ kết thúc giống vụ Fontane.
Chuông điện thoại lại vang lên.
Trâu Đất nghe một lúc, bảo người đầu dây bên kia đợi một lát, lấy tay che ống nghe rồi nói:
- Ừ, phải hai mươi được một mới đúng. - Trâu Đất đưa tai nghe cho Eddie - Đó là lý do vì sao mà mấy thằng Hy Lạp ở công ty pháo hoa của mày lại không thể đến đây, chúng kẹt một số chuyện.
Eddie thở dài.
Nhưng cuối cùng Eddie đã hiểu ra được điều này: có hai loại người ở thế giới này, một loại phá vỡ mọi thứ, loại còn lại đi sửa sang mọi chuyện. Nếu bạn sinh ra là người sửa chữa, bạn phải làm gì? Phàn nàn ư? Không. Không đời nào. Những gì bạn làm, bạn phải sửa chữa, bạn tận dụng tài năng mà Chúa ban cho và đi ra thế giới hỗn loạn ngoài kia để sửa chữa mỗi ngày.
Sự Trả Thù Của Bố Già Sự Trả Thù Của Bố Già - Mark Winegardner Sự Trả Thù Của Bố Già