Nguyên tác: Sự Chiếm Hữu Của Anh
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-08-22 05:43:50 +0700
Chương 9
N
hưng đôi môi anh đào không cảm nhận được cảm giác quen thuộc.
Ngược lại, trên ấn đường lại được bao phủ lên bởi sự ướŧ áŧ.
Cố Mãn Nguyệt biết rằng, cô hẳn là đã hiểu được câu trả lời của Dương Tử Minh.
Ngoài cửa sổ, gió nhẹ chợt thổi qua, lộ ra một tia dịu dàng ấm áp trong phòng nghỉ.
Chốc lát, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân vội vàng rời đi.
Càng thích, thì càng không biết thỏa mãn.
Hắn đã bắt được Nguyệt Lượng.
Nhưng còn chưa đủ.
Hắn còn muốn giam giữ Nguyệt Lượng.
Dương Tử Minh sợ chính hắn cũng chỉ là đối tượng yêu thích mập mờ trong lúc nhất thời của Cố Mãn Nguyệt.
Hắn sợ chỉ cần cô không hài lòng, liền tùy tay vứt bỏ hắn.
Hắn muốn ép cô.
Hắn cố tình giúp Ngô Việt nhặt sách vở.
Hắn biết Ngô Việt thích hắn. Hắn chính là cố ý đối với Ngô Việt lộ ra nụ cười câu hồn.
Hắn ám chỉ với Ngô Việt, giờ giải lao hắn luôn một mình đi Tây lâu kiểm tra, nếu có gì không tiện nói trong lớp, có thể khi đó đi tìm hắn.
Hắn biết Ngô Việt ngồi phía trước Tần Giai Oánh. Ngô Việt muốn tìm hắn tỏ tình, chắc chắn sẽ bàn bạc với bạn tốt cùng bàn. Tần Giai Oánh nếu nghe được, nhất định sẽ không nhịn được bát quái nói cho Cố Mãn Nguyệt.
Để tìm được cảm giác an toàn, hắn cố nhịn xuống sự khó chịu của mình, giúp Ngô Việt giảng bài vài lần.
Không ngoài ý muốn, quả nhiên trong lớp học truyền ra tin đồn Ngô Việt thích hắn.
Hắn nhìn ra được Cố Mãn Nguyệt có chút bực bội vì Ngô Việt ngày nào cũng tới tìm hắn.
Có đôi khi, cô sẽ còn tức giận với hắn. Hắn phải dỗ dành thật lâu, cô ấy lại mới có thể tươi cười với hắn.
Hôm đó, cô cố tình mua nước cho hắn. Nhưng khi cô ném thẳng vào người hắn, hắn thực sự đã rất sợ hãi.
Hắn thấy sự lạnh lùng hiện lên trên mặt cô. Ánh mắt cô nhìn hắn tựa như đối với người xa lạ.
Lúc đó, hắn chỉ muốn ôm cô, hôn cô, nói với cô rằng, hắn chỉ thích một mình cô.
Hắn muốn cầu xin cô, xin cô đừng lại dùng ánh mắt lạnh nhạt như vậy nhìn hắn.
May mắn, hắn nhịn xuống được.
May mắn, hắn đã dỗ dành được cô.
Hắn cảm giác được cô đã bắt đầu thích hắn.
Nhưng hắn lại không biết được, rốt cuộc cô thích hắn đến mức nào.
Cô có thích đến mức ghen tỵ vì hắn, có thích đến mức tình nguyện mở lời xác định quan hệ với hắn trước?
Hắn đang ép cô, cũng đang đánh cược ở cô.
Hắn đang đánh cược vào sự ưu ái của ông trời đối với hắn.
Hắn đang đánh cược bằng chính tình yêu của hắn.
Cũng may, hắn thắng cược.
Cô không còn là Nguyệt Lượng khuất đằng sau bức tường cao.
Hắn giấu cô ở trong túi của mình. Cô là Nguyệt Lượng thuộc về riêng hắn.
Cố Mãn Nguyệt cảm thấy mình đang chìm trong tình yêu ngọt ngào.
Cô đại khái đã có thể hiểu, vì cái gì Tần Giai Oánh lại muốn yêu đương đến như vậy.
Mỗi ngày nhìn thấy Dương Tử Minh, cô liền vui vẻ, luôn muốn cùng hắn thân mật, lén lút quấn quýt lấy hắn, ôm hắn, hít lấy mùi hương thanh mát dễ chịu trên người hắn.
Tần Giai Oánh không thể tưởng tượng được. Cố Mãn Nguyệt cái người này trước giờ là tra nữ luôn thích mập mờ. Đến khi nghiêm túc, không ngờ lại là một con người cuồng yêu đương như vậy.
Có thể bởi vì Cố Mãn Nguyệt biểu hiện quá rõ ràng, mọi người trong lớp đều dần phát hiện ra, cảm thấy vô cùng tiếc hận. Đúng như trong sách nói, quân tử vĩnh viễn khó qua được ải mỹ nhân a.
Cố Mãn Nguyệt cảm thấy mình đang chìm trong tình yêu ngọt ngào.
Cô đại khái đã có thể hiểu, vì cái gì Tần Giai Oánh lại muốn yêu đương đến như vậy.
Mỗi ngày nhìn thấy Dương Tử Minh, cô liền vui vẻ, luôn muốn cùng hắn thân mật, lén lút quấn quýt lấy hắn, ôm hắn, hít lấy mùi hương thanh mát dễ chịu trên người hắn.
Tần Giai Oánh không thể tưởng tượng được. Cố Mãn Nguyệt cái người này trước giờ là tra nữ luôn thích mập mờ. Đến khi nghiêm túc, không ngờ lại là một con người cuồng yêu đương như vậy.
Có thể bởi vì Cố Mãn Nguyệt biểu hiện quá rõ ràng, mọi người trong lớp đều dần phát hiện ra, cảm thấy vô cùng tiếc hận. Đúng như trong sách nói, quân tử vĩnh viễn khó qua được ải mỹ nhân a.
Trong tiết thực hành hóa học, Ngô Việt nhìn Cố Mãn Nguyệt và Dương Tử Minh đang cùng nhau làm thí nghiệm, không nhịn được dùng sức nắm chặt bình đo trong tay.
“Ngô Việt? Làm sao vậy? Sao lại ngẩn người?” Lâm San San vỗ vỗ vai Ngô Việt, lại nhìn theo ánh mắt của cô.
Ở bên kia, Cố Mãn Nguyệt nhón chân, nghiêng nghiêng đầu nhìn Dương Tử Minh. Cô cũng lười động tay làm thí nghiệm, liền ở một bên ngọt ngào nịnh nọt Dương Tử Minh.
Dương Tử Minh điều chỉnh thước đo, hoàn thành xong phần của mình, lại đem phần của Cố Mãn Nguyệt cũng làm xong nốt. Trên mặt hắn cũng không có mất kiên nhẫn, ngược lại còn có ý cười nhè nhẹ.
Lâm San San châm chọc nói: “Cậu nói xem lớp trưởng thích Cố Mãn Nguyệt ở điểm nào? Vì dáng người cô ta đẹp sao? Hay là ngực lớn? Không tưởng tượng được lớp trưởng cũng là người thô tục như vậy.”
Ngô Việt lắc lắc đầu, không dám hé răng, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, tay chợt vô thức sờ lên cổ.
Ngày hôm đó, cô ta nhìn qua cửa sổ phòng nghỉ, thấy Dương Tử Minh chủ động hôn lên trán Cố Mãn Nguyệt. Cô ta không thấy rõ biểu cảm của Dương Tử Minh, lại thấy Cố Mãn Nguyệt không biết là cố ý hay vô tình, hướng về phía cô ta nhướng mày, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Sau đó, trong lớp truyền ra bọn họ đang yêu nhau, cô ta không tin. Lúc trước Dương Tử Minh nhìn cô ta bằng ánh mắt ái muội còn có lời nói mờ ám, đó không phải là hắn biểu hiện hắn thích cô ta hay sao?
Hắn đối tốt với Cố Mãn Nguyệt, chắc chắn là do Cố Mãn Nguyệt dùng gia thế uy hiếp hắn, cho nên hắn mới bất đắc dĩ đành phải từ bỏ cô ta, nhẫn nhịn đi theo Cố Mãn Nguyệt.
Cô ta muốn đi tố cáo Cố Mãn Nguyệt. Trường học cấm yêu sớm, lớp học không có ai dám mở miệng nói, là bởi vì sợ đắc tội với Cố Mãn Nguyệt. Cô ta không sợ, vì Dương Tử Minh, cô ta tình nguyện bất chấp bằng mọi giá.
Nhà Cố Mãn Nguyệt nếu biết chuyện này, khẳng định sẽ đem bọn họ tách ra.
Cậu của Ngô Việt từng là cảnh sát, qua cậu, cô ta cũng biết hoàn cảnh gia đình Dương Tử Minh.
Hoàn cảnh gia đình của hắn thật sự không sạch sẽ, ba hắn gϊếŧ người đã vào tù, mẹ hắn buôn lậu ma túy, nghe nói Dương Tử Minh từ nhỏ đã bị chính mẹ ruột ép dùng ma túy. Sau đó, hàng xóm cảm thấy hắn đáng thương, mới gọi điện thoại báo cảnh sát.
Nghe nói, Dương Tử Minh còn ở trại cai nghiện mấy năm. Sau đó, Dương Tử Minh vẫn luôn sống cùng với nhà ông bà.
Với gia thế của Cố Mãn Nguyệt, cha mẹ cô chắc chắn không thể chấp nhận người có gia thế hỗn loạn lại còn từng dính đến ma túy như Dương Tử Minh.
Cô ta biết Dương Tử Minh từ nhỏ đã rất âm u hắc ám, cô ta nguyện ý trở thành ánh mặt trời soi sáng hắn.
Chờ đến khi tan học, cô ta rốt cuộc cũng lấy hết can đảm, một mình đi đến văn phòng.
Đi đến nửa đường lại gặp Dương Tử Minh.
Ngô Việt rất vui vẻ, mấy ngày nay cô ta cũng từng chủ động đi tìm Dương Tử Minh, nhưng là hắn đối cô ta hoàn toàn không quan tâm, giống như trở thành người hoàn toàn khác.
Cô ta vui sướng mà mở miệng: “Tử Minh. Cậu cố ý tới tìm tớ đúng không?”
Dương Tử Minh nhìn cô ta, trong mắt không có láy một tia ấm áp, hỏi lại: “Cậu muốn đi tìm thầy giáo?”
Ngô Việt không nghĩ tới Dương Tử Minh cư nhiên vẫn luôn trộm để ý cô ta, khó có thể kiểm chế, liền tiến lên định nắm tay hắn.
Dương Tử Minh lui về phía sau, tránh tay cô ta.
Ngô Việt cũng không để ý, tưởng rằng là bởi vì ở trong trường học, hắn mới ngại ngùng thân thiết với mình, nói tiếp: “À, Tử Minh cậu đừng sợ, ta viết đơn tố cáo, ta biết, cậu chỉ là bị Cố Mãn Nguyệt ép, mới đồng ý ở bên cô ta.”
Dương Tử Minh thấp giọng: “Đơn đâu?”
Ngô Việt vội vàng từ trong cặp lấy giấy ra, đưa cho Dương Tử Minh.
Thừa dịp Dương Tử Minh cúi đầu xem đơn, Ngô Việt tiếp tục bày tỏ tâm ý: “Tử Minh, tớ biết chuyện của cậu khi còn nhỏ. Ta sẽ bảo vệ cậu, tớ vẫn luôn rất thích cậu. Cố Mãn Nguyệt cô ta không thích hợp với cậu đâu.”
Ngô Việt nói dối: “Cố Mãn Nguyệt chính là đồ kỹ nữ. Tớ thấy rất nhiều nam sinh đón cô ta tan học. Đám người đó thật sự rất hư hỏng, tɦác ɭoạи, chơi thuốc, cái gì đều có.”
Dương Tử Minh đem đơn xé nát, ánh mắt hung ác trừng cô ta.
Ngô Việt đột nhiên sợ hãi. Dương Tử Minh như vậy thật xa lạ. Cô ta nói năng lộn xộn: “Tớ… Tớ không phải nói bậy. Coi như cậu thật sự thích cô ta, các cậu cũng không thể nào… Nếu… Ba mẹ cô ta biết, cô ta biết, nhà cậu là như vậy, sẽ không có khả năng có thể chấp nhận cậu. Tớ sẽ không xem thường gia đình cậu, chỉ có tớ mới nguyện ý chấp nhận cậu thôi. Chỉ có tớ mới có thể cứu rỗi được cậu.”
Dương Tử Minh khóe miệng khẽ nhếch, tự giễu “xuy” một tiếng, chậm rãi đi về phía Ngô Việt.
Chỉ có Cố Mãn Nguyệt mới có thể cứu rỗi chính hắn. Chỉ có cô mới là Nguyệt Lượng duy nhất hắn có thể thấy sau khi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Trong bóng tối vô tận, chỉ còn có cô là ánh trăng độc nhất. Cô và Nguyệt Lượng giống nhau, vĩnh viễn phải ở bên hắn.
Ngô Việt bị Dương Tử Minh dồn tới góc tường.
Dương Tử Minh nâng tay lên bóp chặt cổ Ngô Việt.
Ngô Việt mũi chân rời khỏi mặt đất. Cô ta cực kì sợ hãi tới mức hít thở không thông, mặt đỏ bừng, đôi tay giãy dụa loạn xạ.
Lúc cô ta cho rằng mình sắp chết rồi, Dương Tử Minh bỗng đột nhiên buông tay.
Cô ta xụi lơ trên mặt đất, há miệng hít thở không khí.
Dương Tử Minh ngồi xổm xuống bên cạnh cô ta, dùng tay bóp cằm cô ta, khẽ mở miệng, giọng điệu lạnh lùng đến đáng sợ: “Cô không nói, cậu ấy liền sẽ không biết.”
Ngô Việt cả người đều run rẩy, tay chân lạnh toát, chỉ biết cố sức gật đầu nói: “Tớ bảo đảm, bảo đảm sẽ không nói cho bất kì ai.”
Từ hôm đó về sau, chỉ cần thấy Cố Mãn Nguyệt, cô ta liền đi đường vòng. Cô ta thậm chí còn có chút đồng cảm với Cố Mãn Nguyệt. Nếu Cố Mãn Nguyệt biết được Dương Tử Minh thật ra là một kẻ biếи ŧɦái, cô sẽ thế nào? Cô ta khẳng định, so với cô ta, Cố Mãn Nguyệt còn sẽ sợ hãi hơn. Cô ấy nhất định sẽ không chút do dự tránh xa Dương Tử Minh.
Cố Mãn Nguyệt ở cổng trường nghịch di động, liên tục nhìn về phía bên trong giảng đường. Dương Tử Minh đi lấy di động sao lại lâu như vậy a? Cô chờ đến chân đều sắp tê rần rần rồi.
“Mãn Nguyệt, anh xin lỗi. Chờ lâu quá phải không? Mệt rồi sao? Anh xoa xoa chân cho em nhé.”
Cố Mãn Nguyệt cũng không có cáu kỉnh, để Dương Tử Minh kéo dậy, lắc lắc cánh tay hắn: “Không mệt, chỉ là đói bụng thôi a. Đi mau đi mau, nhà hàng Nhật này em phải hẹn trước thật lâu mới đặt được chỗ đó.”
“Tử Minh, tay của anh như thế nào lại bị thương vậy a?”
Dương Tử Minh theo bản năng rút tay về, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Chắc vừa rồi tìm di động, không cẩn thận làm bị thương.”
Cố Mãn Nguyệt gật gật đầu, lại nắm lấy tay hắn, hôn lên vết đỏ kia một cái, cười nói: “Như vậy liền không đau nữa.”
Dương Tử Minh nắm chặt tay cô, cụp mắt xuống, giấu đi tâm trạng cuồng loạn bất an của mình.
Nếu Cố Mãn Nguyệt biết được quá khứ xấu xa của hắn, cô sẽ thế nào?
Cô sẽ giống Ngô Việt sao? Nói thích hắn, nhưng khi biết bộ mặt thật của hắn, chỉ còn lại có kinh hoảng cùng sợ hãi, tìm mọi cách để trốn thoát khỏi hắn?
Không thể để cho Cố Mãn Nguyệt biết.
Hắn không thể để xảy ra bất cứ mối đe dọa nào. Nếu cô rời khỏi hắn, hắn thực sự sẽ điên mất.
Tình yêu ích kỉ của hắn, chính là muốn từng giây từng phút đều phải độc chiếm trái tim của cô.
Cô nhất định không thể biết được.
Còn chưa đủ, thời gian còn chưa đủ.
Hắn muốn cho Nguyệt Lượng của hắn, hoàn toàn vì hắn mà trầm mê.
Trời chạng vạng tối. Gió thu hiu hiu thổi, trời se se lạnh. Học sinh lục tục đeo cặp, ôm sách vở, đi thành từng nhóm ra cổng trường.
Cố Mãn Nguyệt mặc áo khoác của Dương Tử Minh. Tay áo thừa ra một đoạn, cô liền lắc lư vung vẩy. Tần Giai Oánh đi bên trái Cố Mãn Nguyệt, ghé sát vào cô, không ngừng nói mấy chuyện bát quái trong trường học. Cố Mãn Nguyệt nghe đến chăm chú.
Dương Tử Minh rất không hài lòng với cái bóng đèn Tần Giai Oánh này. Hắn kéo Cố Mãn Nguyệt lại sát bên người mình, giúp cô đem tay áo đang vung vẩy gấp lên, kéo lại khóa áo khoác, đem cô bọc đến kín mít.
Tần Giai Oánh trợn trắng mắt nhìn Dương Tử Minh. Người này sao có thể keo kiệt như vậy? Ngày thường đi học đã bá chiếm Cố Mãn Nguyệt thì không nói đi, như thế nào đã tan học rồi còn tung tăng đi theo bọn cô.
Cô nàng lấy khuỷu tay chọc chọc eo Cố Mãn Nguyệt: “Tối mai đừng quên a.”
Dương Tử Minh giành nói trước: “Quên cái gì?”
Tần Giai Oánh tiếp tục trợn mắt: “Lớp trưởng, tớ không hỏi cậu có biết không?”
Cố Mãn Nguyệt biết gần đây cô có chút vắng vẻ Tần Giai Oánh nên cô nàng trong lòng có hơi bực bội, liền trấn an nói: “Tớ nhớ rồi mà. Kỷ niệm ngày cậu trở về làm cẩu độc thân nha.”
Phía xa, một chiếc xe hơi màu đen hướng về phía Tần Giai Oánh ấn còi. Từ cửa sổ xe vươn ra một cái đầu xoăn xù, Chu Quyền thúc giục: “Ba Tần, ngài làm ơn nhanh lên đi. Phim con mẹ nó chiếu được mười phút rồi, ngài còn ở đấy ghen cái gì.”
Tần Giai Oánh rống lại: “Chờ đi. Không thấy được ba mẹ của cậu đang nói chuyện à?”
Cô nàng nhắc nhở: “Mãn Nguyệt, cậu đừng cho tớ leo cây a. Cậu đã hai cái cuối tuần không đi chơi với tớ rồi.” Nói xong, cô còn cố ý lườm lườm Dương Tử Minh một cái.
Cố Mãn Nguyệt “Ân ân” đáp lời, đẩy Tần Giai Oánh lên xe.