Số lần đọc/download: 2094 / 27
Cập nhật: 2015-07-31 11:48:25 +0700
Chương 9: Bị Đá Ra Khỏi Cơ Quan Địa Ủy.
P
hạm Hồng Vũ tuy nói đùa Cao Khiết như vậy, nhưng trong lòng hắn rất hiểu, sự lo lắng của Cao Khiết, không phải là không có lý. Buổi tối hôm nay, hắn đã đắc tội với Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa. E rằng Lương Quang Hoa sẽ không dễ gì tha thứ cho thằng nhóc miệng còn hôi sữa dưới trướng của mình nhưng lại không chịu khuất phục mình như vậy. Huống hồ, quan hệ của mình với Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc cũng chẳng tốt đẹp gì.
Chỉ có điều Phạm Hồng Vũ tính tình như vậy, trong lòng biết rõ là không ổn, nhưng lời nói ra vẫn ương ngạnh như vậy, bất quản người hắn đang đối diện là ai.
Qua hai ngày, Phạm Hồng Vũ sáng ngủ dậy, tập thể dục và ăn sáng xong thì lại trở lại căn phòng tập thể bừa bộn của mình, nằm trên giường bắt chéo hai chân, trông rất nhàn nhã.
Dù sao hiện tại mình cũng đang bị tạm thời bị cách chức để tự kiểm điểm.
Đang nằm lười trên giường thì bỗng nhiên cửa phòng bị đập ầm ầm.
- Tiểu Phạm.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Đại Lý – Đồng nghiệp của Phạm Hồng Vũ ở phòng thư ký 2.
Phạm Hồng Vũ liền xuống giường, đi ra mở cửa, hỏi:
- Anh lý, có chuyện gì thế?
Trong phòng thư ký có hai đồng nghiệp họ Lý, người tên Đại Lý này năm nay cũng chỉ mới hai mấy tuổi.
- Mau lên, sang phòng của Phó bí thư Khâu đi…
Đại Lý thở hổn hển nói.
- Được, đợi chút, em thay quần áo cái đã.
Đại Lý lắc lắc đầu, thằng nhóc này thật là điềm tĩnh, nhưng trông hắn cũng rất có phong độ của một đại tướng.
Rất nhanh, Phạm Hồng Vũ đã đi đến cửa phòng làm việc của Khâu Minh Sơn, thấy Thái Dương đang ở bên trong sắp xếp lại văn kiện, Phạm Hồng Vũ lên tiếng chào một câu. Thái Dương liếc mắt nhìn hắn một cái, vẻ mặt rất phức tạp, đang định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói câu nào, bèn dẫn Phạm Hồng Vũ vào trong phòng làm việc của Khâu Minh Sơn.
Điều khiến Phạm Hồng Vũ bất ngờ chính là lần này Khâu Minh Sơn không ngồi sau bàn làm việc nữa, mà là ngồi trên chiếc ghế gỗ ở khu bàn tiếp khách hút thuốc, trước mặt có đặt một tờ báo.
- Phó bí thư Khâu, Phạm Hồng Vũ đến rồi.
- Ừ, vào ngồi đi.
Khâu Minh Sơn khẽ vuốt cằm nói.
Phạm Hồng Vũ cũng không khách khí, hơi khom lưng chào Khâu Minh Sơn một cái, sau đó liền đi đến chỗ ghế sô pha ngồi xuống. Ánh mắt hắn liếc qua tờ báo đang để trên bàn kia, rõ ràng là ‘Quần chúng nhật báo’, một tờ báo của Đảng, dòng tiêu đề ‘Thời khắc cảnh giác tư tưởng tự do hóa giai cấp tư sản…’ liền đập vào mắt hắn.
Sắc mặt Phạm Hồng Vũ hơi biến đổi.
Khâu Minh Sơn cười nhạt một tiếng, nói:
- Thế nào, có ý kiến gì không?
Phạm Hồng Vũ thẳng người lên, thu lại ánh mắt đang liếc nhìn tờ báo, nhìn thẳng vào Khâu Minh Sơn cười nói:
- Rất tốt ạ, động tác của Bí thư Vinh thật nhanh. Cái này, cháu không lo bị người khác thẩm vấn nữa rồi.
Vẻ mặt Khâu Minh Sơn lập tức xám xịt lại.
Cái này, thật sự không phải là câu trả lời mà ông muốn nghe.
- Phạm Hồng Vũ, hoặc cậu là một thiên tài, hoặc là một kẻ điên.
Một lúc sau, Khâu Minh Sơn mới nói.
Vẻ mặt Khâu Minh Sơn lập tức xám xịt lại, hắn không nghĩ là Khâu Minh Sơn lại nói ra những lời này.
- Bí thư Khâu, thiên tài và kẻ điên, vốn chỉ cách nhau một bước ngắn mà thôi. Hit-le nếu như không phát động thế chiến 2 mà chỉ phục hưng nước Đức không thôi thì ông ta sẽ là một thiên tài. Vương Mãng(1) nếu như không cướp ngôi vua thì ông ta cũng là một thiên tài.
Phạm Hồng Vũ cười khổ nói.
(1): Vương Mãng (45 TCN - 6 tháng 10 năm 23) là vị Hoàng đế duy nhất của nhà Tân trong lịch sử Trung Quốc. Từ vai trò ngoại thích trong triều đình nhà Hán, Vương Mãng đã từng bước lên nắm những chức vụ cao nhất, thao túng việc triều chính và cuối cùng cướp ngôi nhà Hán. Tuy nhiên chỉ sau 16 năm, triều đại nhà Tân mà ông sáng lập đã sụp đổ cùng cái chết của ông.
- Ha ha, chí hướng của cậu cũng không nhỏ nhỉ?
Khâu Minh Sơn lắc đầu nói một câu.
Thằng nhóc này, không lấy ví dụ thì thôi, đã lấy thì toàn những nhân vật lớn cả…
Nó cho rằng mình rất cao sao.
- Nếu như đây là kết quả mà cậu mong muốn thì cậu nói thử xem, kế tiếp sẽ như thế nào?
Khâu Minh Sơn lập tức nói, giọng điệu thì vẫn tùy ý như trước, giống như đang thử Phạm Hồn Vũ vậy. Còn việc ngồi bàn luận đại sự với Khâu Minh Sơn thì Phạm Hồng Vũ còn chưa đủ tư cách.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Phó bí thư Khâu, có thật là chú muốn nghe ý kiến của cháu không?
Khâu Minh Sơn thản nhiên đáp:
- Đây chẳng phải là điều mà cậu mong muốn sao? Tôi cho cậu cơ hội này.
- Vâng, vậy thì cháu múa rìu qua mắt thợ một phen vậy.
Phạm Hồng Vũ không khách khí nữa, lập tức gật gật đầu.
Khâu Minh Sơn trong lòng cảm thấy rất buồn cười, hiếm khi thằng nhóc đó lại nói ra một câu khiêm tốn như vậy.
- Phó bí thư Khâu, quan điểm của cháu thì cháu đã trình bày rồi, cháu không nói lại nữa. Chúng ta luận sự. Nếu như bài viết này đã được đăng trên báo của Đảng thì điều đó chứng tỏ, đại thế đã định rồi. Tiếp theo thì chúng ta cũng chỉ có thể thuận thế mà làm thôi.
Phạm Hồng Vũ trầm ngâm nói, giọng nói rất thong thả, từng câu từng chữ đều rất rõ ràng.
Khâu Minh Sơn lạnh lùng nói:
- Ý của cậu là muốn tôi làm một kẻ tiểu nhân hèn hạ nay thế này mai thế khác?
Phạm Hồng Vũ lắc đầu nói:
- Phó bí thư Khâu, không nghiêm trọng như vậy đâu. Ý kiến của cháu vẫn như vậy, việc giải phóng tư tưởng và đề phòng nghiêm ngặt tư tưởng tự do hóa giai cấp vô sản là hai phương diện của một vấn đề, chúng không mâu thuẫn với nhau. Trong công tác xây dựng nền kinh tế, chúng ta phải giải phóng tư tưởng. Nhưng ở phương diện toàn bộ hình thái ý thức, ở phương diện quốc dân tín ngưỡng, chúng ta đương nhiên phải kiên định nguyên tắc. Điều chúng ta cần tham khảo là kinh nghiệm và quan niệm kinh doanh của những nước phương Tây phát triển, chứ không phải là hình thái ý thức và hình thái chính trị của họ. Thả con săn sắt bắt con cá rô là đúng đắn, nhưng tham một bát bỏ một mâm là chuyện không nên.
Khâu Minh Sơn nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói:
- Lý luận thì ai mà chẳng biết nói chứ?
Trên thực tế, lần này Khâu Minh Sơn đã bị Lôi Vân Cương coi như là một kẻ phản bội rồi. Thường thường việc tranh cãi lý luận thậm chí có thể sẽ dẫn đến một cuộc chiến giữa các phe phái với nhau.
Phạm Hồng Vũ sắc mặt trịnh trọng hẳn lên, nói:
- Phó bí thư Khâu, Chủ tịch tỉnh Lôi…
Phạm Hồng Vũ không nói tiếp nữa, chỉ khẽ lắc lắc đầu.
Theo Phạm Hồng Vũ suy nghĩ, thì kết cục của Lôi Vân Cương đã định rồi, không phải bài viết này là có thể cứu lại được. Đến cấp như của Lôi Vân Cương rồi thì cho dù muốn thay đổi cũng không dễ dàng.
Trong trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, ở thế giới kia, đã từng có một vị lãnh đạo cao cấp trẻ tuổi tiền đồ vô lượng, trong thời khắc quan trọng đã làm những việc thế này, kết quả bị đám nguyên lão phê bình cho môt trạn, con đường làm quan lập tức trở nên không còn bằng phẳng như trước nữa. Ngược lại cũng có những đồng chí giữ vững ý kiến của mình, mặc dù những ngày đầu có thể gian nan, nhưng đại đa số là ‘sau cơn mưa trời lại sáng’, thậm chí có những người đã trở thành những lãnh đạo cao cấp.
Trong nhóm người này, dường như không có Lôi Vân Cương.
Vì sao Lôi Vân Cương không có cơ hội như vậy, nguyên nhân cụ thể thế nào thì Phạm Hồng Vũ cũng không rõ ràng lắm. Mặc dù hắn là người được trùng sinh, nhưng cả cuộc đời của kiếp trước, hắn cũng chỉ là một cảnh sát quèn, đối với đại thế tầng cao thì hắn cũng chỉ nghe được từ những thông tin vỉa hè mà thôi. Một số xu hướng đại thế hắn có thể biết, cụ thể Lôi Vân Cương sẽ gặp kết cục gì thì hắn đương nhiên là biết rất rõ.
Thắng bại trong chính trị, ngoại trừ việc vận dụng pháp thuật thế, còn có liên quan đến vận may của người đó có tốt hay không nữa. Chỉ cần một chỗ bị sơ hở thì cũng có thể dẫn đến kết quả hoàn toàn khác.
- Phó bí thư Khâu, cháu có một đề nghị.
- Nói đi.
- Phó bí thư Khâu, chú là hiệu trưởng của trường Đảng địa khu, cháu có cảm giác mấy năm nay tác dụng của trường Đảng địa khu phát huy không được rõ ràng cho lắm. Trên thực tế, trường Đảng là một nơi rất quan trọng để đào tạo cán bộ, tác dụng của nó không được coi thường được. Cháu hy vọng, là hiệu trưởng của trường, chú sẽ coi trọng vấn đề này. Việc luân phiên rèn luyện cán bộ toàn khu, cháu cho rằng bắt buộc phải triển khai…
Phạm Hồng Vũ nói rất nghiêm túc.
Trong mắt Khâu Minh Sơn lại hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đề nghị này rất sâu sắc.
“Người này nếu không phải là kẻ điên thì chính là một nhân tài.”
Khâu Minh Sơn lại cảm thán trong lòng như vậy, tuy nhiên Khâu Minh Sơn khả năng cũng không ý thức được rằng, định vị trong lòng ông đối với Phạm Hồng Vũ đã thay đổi rồi.
Lúc này đây, kẻ điên đang ở phía trước, thiên tài ở phía sau.
Nói cách khác, trong tiềm thức của Khâu Minh Sơn đã coi Phạm Hồng Vũ là một thiên tài chứ không phải là một kẻ điên.
- Tuy nhiên, Phó bí thư Khâu, giáo trình và nội dung giảng dạy ở trường Đảng cần phải được bổ sung nâng cao, phải bắt nhịp được với thời đại, không nên toàn thuyết giáo dập khuôn theo văn phong của đảng, như vậy thì sẽ chẳng có ai muốn nghe đâu.
- Vậy thì cậu đến trường đảng biên soạn giáo trình đi.
Khâu Minh Sơn bỗng nhiên nói.
Phạm Hồng Vũ có chút ngẩn người.
- Phó bí thư Khâu quá đề cao cháu rồi, cháu đâu có tư cách đó chứ.
Hắn nói không đủ tư cách đó, chứ không phải là không có năng lực để làm.
Thằng nhóc này, bất cứ lúc nào cũng có thể kiêu ngạo được.
- Cậu cũng biết là mình không đủ tư cách kia à!
Khâu Minh Sơn khẽ hừ một tiếng nói.
- Phạm Hồng Vũ, từ nay trở đi, cậu không còn là nhân viên của cơ quan Địa ủy nữa. Căn cứ vào việc nghiên cứu tập thể của Văn phòng Địa ủy, cậu không thích hợp để công tác ở đây. Cậu lập tức đến nhà máy cơ khí nông nghiệp báo danh đi. Bí thư Lương cho rằng, cán bộ trẻ tuổi phải được rèn luyện nhiều ở cơ sở mới được.
Phạm Hồng Vũ cười nói.
- Phó bí thư Khâu, nói như vậy, cháu vẫn là một cán bộ như trước?
Khâu Minh Sơn lại hừ một tiếng.
- Cảm ơn Phó bí thư Khâu.
Phạm Hồng Vũ đứng dậy, hơi cúi đầu trước Khâu Minh Sơn cung kính nói.
Có thể giữ được thân phận cán bộ mà không để tổ chức xử phạt, đó cũng là cố gắng hết sức của Khâu Minh Sơn rồi.