Số lần đọc/download: 0 / 41
Cập nhật: 2021-01-29 22:22:19 +0700
Chương 5
V
ụ Án Thứ 5 - Vực Sâu Ác Ý (1)
Kẻ ác có thể chết đi, nhưng cái ác vẫn còn mãi.
- Molière -
----------
Một tuần lễ tiếp theo là một tuần đầy kinh hồn bạt vía.
Vài ngày trước, chị Bảo đã có chút hồi phục, có thể cử động ngón tay, nhưng giờ đột nhiên lại bị ngưng tim. May mà máy giám sát đã kịp thời báo động, sau hơn nửa tiếng cấp cứu, dấu hiệu sự sống của chị Bảo đã khôi phục.
Bác sĩ đã nói, người thực vật do thiếu oxy não, tỷ lệ phục hồi chỉ dưới 15%; người thực vật do não bị ngoại thương, tỷ lệ phục hồi cao hơn nhiều. Có nghiên cứu đã chỉ ra, chỉ cần điều trị đúng cách, hơn nửa số người thực vật đều có thể hồi phục ý thức trong vòng một năm.
Bác sĩ còn nói. Do sau khi não bộ của chị Bảo bị tổn thương, thời gian chết não tương đối dài, không kịp thời cứu chữa, tình huống này tỷ lệ hồi phục không đảm bảo được.
Đột ngột hồi phục rồi đột ngột xấu đi như thế này, không ai biết là chuyện tốt hay xấu. Theo kinh nghiệm của bác sĩ mà nói, chỉ cần kịp thời cứu chữa, qua được giai đoạn xấu thì rất có lợi cho việc hồi phục ý thức.
Chúng tôi hiểu tâm trạng của Đại Bảo, mỗi ngày đều thấp thỏm không yên rồi lại đầy mong chờ. Cậu ấy hy vọng bệnh tình của chị Bảo có chuyển biến, nhưng lại sợ bệnh tình xấu đi đột ngột như thế này chị Bảo sẽ không qua khỏi.
May mà qua nhiều ngày quan sát, có vẻ chị Bảo nằm trong phòng ICU đã hoàn toàn qua khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Hôm đó, chúng tôi mang theo một bó hoa hồng xanh vào phòng ICU. Đại Bảo từng nói, chị Bảo thích nhất là hoa hồng xanh. Có lần, chị Bảo đang ngủ say thì bị hương hoa hồng xanh mà Đại Bảo mang vào đánh thức.
Đại Bảo đang thì thầm nói chuyện với chị Bảo, không hề để ý đến chúng tôi ở phía sau.
"Mau tỉnh lại đi, em biết vì sao đêm đó anh không đến, em phải biết, em hiểu anh mà." Đại Bảo nhỏ giọng nói, "Cho dù quá khứ như thế nào, trong lòng anh hiện tại chỉ có em, chỉ có mình em. Em mau tỉnh lại đi, nếu em không tỉnh lại, anh sẽ nghĩ là em không tha thứ cho anh, vậy anh cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình."
Vài ngón trên bàn tay phải của chị Bảo khẽ động, như muốn đưa lên nắm lấy tay hoặc lau nước mắt trên mặt Đại Bảo.
"A! Chị Bảo có phản ứng kìa!" Trần Thi Vũ thốt lên.
Đại Bảo giật mình bởi tiếng Trần Thi Vũ, bả vai khẽ run, vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, quay lại nói, "Ừ, mấy ngày nay Mộng Hàm thường có phản ứng trên ngón tay, nhưng cũng chỉ có thế, cách hồi phục còn xa lắm. Đúng rồi, hôm nay là ngày nghỉ, sao các anh lại đến đây?"
"Cậu nghĩ nếu không phải ngày nghỉ thì chúng tôi có thời gian rảnh sao?" Tôi mỉm cười cắm hoa vào chiếc bình gần đầu giường, nói, "Lúc nãy cậu nói gì thế? Cái gì mà tối hôm đó? Rồi thì tha thứ cho quá khứ của cậu? Quá khứ của cậu làm sao?"
"Không... không có gì." Đại Bảo quay mặt đi, cúi đầu xuống.
"Chuyện riêng tư của nhà người ta, anh cũng đi nghe ngóng?" Lâm Đào ra vẻ thoải mái gõ lên gáy tôi một cái.
"Không sao, không sao." Đại Bảo nói, "Một tuần nay tôi không về đơn vị, có bận không?"
"Vẫn ổn." Tôi nói, "Gần đây có chút lười biếng, các vụ khiếu nại tích tụ hơi nhiều, đang xác thực và phúc đáp từng vụ một, vẫn như cũ thôi, đa số là do người khiếu nại không hiểu rõ công việc pháp y, dẫn đến hiểu sai lệch đi. Thật ra giải thích cặn kẽ rồi thì không vấn đề gì nữa. Còn về vụ án thì tuần này rất bình yên, không có vụ nào."
"Làm ơn đi! Anh lại mở miệng quạ đen đấy à?" Lâm Đào nói.
Tôi còn chưa mở miệng thì chuông điện thoại reo.
"Anh đúng là đại thần!" Lâm Đào tối sầm mặt, "Tôi thật sự phục anh rồi!"
Mặt tôi càng tối hơn, nhận điện thoại, đầu bên kia là giọng thầy.
"Đừng căng thẳng, không phải án mạng." Thầy nói, "Trình Thành có một vụ khiếu nại, tôi đã xem qua tài liệu cơ bản, phán đoán ban đầu không có vấn đề, nhưng gia đình nạn nhân không hài lòng với nguyên nhân và phương thức tử vong, đang gây sự rất lớn, các cậu qua đó giải thích đi!"
Tôi thở phào, cúp máy rồi nói, "Lần này không linh nghiệm, đây là giải thích khiếu nại, không phải án mạng."
"Vụ án khiếu nại thì không phải vụ án hả?" Lâm Đào nói, "Sau này anh làm ơn giữ mồm giữ miệng chút được không?"
Cửa cảm ứng phòng ICU mở ra, một y tá ló đầu vào nhỏ giọng nói, "Mấy người các anh có chuyện gì vậy? Đang ở trong phòng bệnh mà ầm ĩ thế. Im lặng chút đi!"
Chúng tôi vội cúi đầu nhận lỗi.
Tôi quay lại nói nhỏ với Đại Bảo, "Chuyện khiếu nại không cần đi đâu, tập trung tinh thần chăm sóc tốt cho chị Bảo, nói không chừng khi chúng tôi trở về, chị Bảo đã tỉnh lại rồi! Chúng ta cùng đi ăn tôm!"
Đại Bảo cố nặn ra một nụ cười, gật đầu.
*
Khi chúng tôi đến thành phố Trình Thành, gia đình nạn nhân đã giăng biểu ngữ Cảnh sát thành phố Trình Thành xem mạng người như cỏ rác trước cửa phòng cảnh sát. Tuy là ngày nghỉ, nhưng cảnh sát của các bộ phận vẫn túc trực ở đơn vị đợi lệnh.
Chúng tôi phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được đại diện phía bên gia đình nạn nhân cùng chúng tôi nghe báo cáo trước đó của vụ án. Điều khiến người ta ngạc nhiên đó là trước đây do không tin tưởng, gia đình thậm chí không hề nghe bất cứ báo cáo nào liên quan đến sự việc từ phía cảnh sát.
Vụ án thật ra rất đơn giản. Một chàng trai 20 tuổi tên Đỗ Kỳ, đang học Đại học Trình Thành, vì chia tay bạn gái, suốt một tuần liền tâm trạng không tốt, hành vi kỳ lạ. Tối hôm trước, khoảng 2 giờ đêm ngày 15 tháng 10, cậu ta một mình ra khỏi trường, sau đó chết đuối dưới sông Trình.
Chiều ngày 15, thi thể Đỗ Kỳ được phát hiện ở gần bờ sông, sau khi cảnh sát điều tra xác định nạn nhân đã tự sát. Sáng nay thông báo kết luận này cho gia đình nạn nhân biết thì họ phản đối kịch liệt.
"Tôi nghĩ, các vị nên nghe phía cảnh sát trình bày xem có lý hay không rồi hãy phản kháng?" Tôi thử dò hỏi.
"Con trai tôi tối ngày 14 còn gọi điện cho tôi, làm sao có thể đi tự sát được? Nói linh tinh!" Một phụ nữ trung niên gào khóc nói.
"Cậu ấy gọi điện thoại cho chị nói những gì?" Tôi hỏi.
"Không nói gì cả, chỉ hỏi thăm thôi."
"Chị có cảm thấy tâm trạng thất thường của cậu ấy lúc đó không?"
"Không có! Không có!" Người phụ nữ ấy gào lên.
"Như này đi, chúng ta cứ nghe ý kiến của đội điều tra trước." Tôi nói, "Chị cũng cần bình tĩnh lại rồi mới suy nghĩ đến vấn đề này."
"Vậy để tôi nói qua ý kiến của chúng tôi trước." Trưởng phòng Triệu Đại Đảm Nhi trẻ tuổi của Phòng Cảnh sát Trình Thành đứng ra nói, "Thứ nhất, Đỗ Kỳ có động cơ tự sát. Theo điều tra, một tuần trước đó cậu ấy vừa chia tay bạn gái, tâm trạng vẫn còn rất tệ. Thứ hai, sau khi khám nghiệm đã xác định nguyên nhân tử vong của Đỗ Kỳ quả thật là do chết đuối."
"Điều này rất quan trọng." Tôi nhìn gia đình nạn nhân, nói, "Đối với nạn nhân chết đuối, công việc quan trọng nhất của pháp y chính là kiểm tra nguyên nhân tử vong cụ thể, làm rõ nạn nhân chết đuối khi còn sống hay sau khi chết rồi xác mới bị ném xuống nước. Vì chết đuối khi còn sống thường là do tai nạn hoặc tự sát, rất hiếm trường hợp bị giết."
Triệu Đại Đảm Nhi nói tiếp, "Thứ ba, pháp y đã xác định trên người nạn nhân không có ba loại vết thương."
Tôi bổ sung, "Cái gọi là ba loại vết thương là chỉ vết thương do bị khống chế, vết thương phản kháng và vết thương bị cưỡng chế. Muốn làm cho một người đang sống chết đuối, cần phải kiềm chế sự phản kháng của anh ta, vậy sẽ để lại ba loại vết thương trên."
"Không thể làm cho ngất đi rồi ném xuống nước à?" Chú của nạn nhân hỏi.
"Tôi vẫn chưa nói xong." Triệu Đại Đảm Nhi nói, "Thứ tư, pháp y xác nhận nạn nhân không bị tổn thương não, trúng độc hay các khả năng có thể dẫn đến hôn mê khác. Thứ năm, đêm hôm đó, khi Đỗ Kỳ rời khỏi giường, cậu ta đi loanh quanh gần sông Trình, có camera giám sát ghi lại, cậu ta chỉ đi một mình."
"Hả? Có camera giám sát!" Lâm Đào nói, "Vậy chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?"
"Tôi không tin!" Người phụ nữ trung niên gào lên, "Các anh có thể cắt ghép băng ghi hình mà! Còn nữa... còn nữa, nó làm sao mà ngã xuống nước, camera có ghi lại được không?"
"Làm sao ngã xuống nước thì camera không ghi lại." Triệu Đại Đảm Nhi nói, "Nhưng vị trí camera giám sát cuối cùng chỉ cách bờ sông 50 mét, cậu ấy đi qua chiếc camera này lúc 3 giờ sáng. Thời gian tử vong mà pháp y phán đoán là khoảng 3 giờ sáng. Khoảng thời gian này rất ngắn, không có gì đáng nghi cả."
"Sao lại không có gì đáng nghi?" Chú của nạn nhân nói, "Có thể hung thủ đã hẹn nó đến bờ sông, sau đó đẩy nó xuống nước."
Triệu Đại Đảm Nhi tự tin nói, "Chúng tôi đã điều tra chuyện này rồi, chúng tôi điều tra tất cả lịch sử cuộc gọi của Đỗ Kỳ và hỏi thăm bạn học của cậu ấy, xác nhận trong một tuần lễ gần đây cậu ấy không hẹn với ai cả."
"Nó tự sát thì tự sát, sao còn dán băng keo trong suốt lên miệng làm gì?" Chú của nạn nhân nói.
"À, vấn đề chính là ở đây." Tôi nói, "Những vụ án tử vong bất thường gây tranh cãi nhiều nhất mà chúng tôi thường gặp, chỉ có hai loại. Loại thứ nhất, vốn đã có bệnh chịu tác động của ngoại lực dẫn đến đột phát mà tử vong, nguyên nhân tử vong là bệnh, ngoại thương chỉ là chất xúc tác, gia đình không phục. Loại thứ hai, khi tự sát, đã dùng một vài thủ đoạn như dán miệng, trói tay... dễ dàng khiến người khác nghi ngờ."
"Tôi nói có sai không? Đây chẳng phải là điểm đáng nghi à?" Chú của nạn nhân hỏi.
Tôi nói, "Đôi lúc cần phải thay đổi lập trường để suy nghĩ. Anh cảm thấy nạn nhân khi tự sát sẽ không dán miệng lại, vậy hung thủ khi giết người, dán miệng lại há chẳng phải càng không có ý nghĩa gì sao? Rõ ràng nạn nhân có thể tháo bỏ một cách dễ dàng!"
"Vậy anh cho tôi biết, vì sao nó lại phải dán miệng mình lại? Vì sao lại nhảy sông? Vì sao lại phải tự sát?" Người phụ nữ trung niên gào lên.
"Việc này tôi thật sự không thể trả lời chị được." Tôi nói, "Chúng tôi chỉ suy đoán theo căn cứ khoa học. Tâm trạng của chị tôi có thể hiểu được, nhưng chị cần phải tôn trọng khoa học. Thế này đi, hôm nay chúng tôi sẽ khám nghiệm thi thể lại từ đầu, xác định lại nguyên nhân tử vong lần nữa, ngoài ra, bộ phận điều tra sẽ tiếp tục làm rõ nguồn gốc của băng keo dán miệng, vậy kết quả càng thêm chắc chắn hơn. Mọi người thấy sao?"
Gia đình nạn nhân im lặng một lúc lâu, xì xào bàn luận một hồi, cuối cùng gật đầu đồng ý.
*
Khám nghiệm lại thi thể diễn ra rất suôn sẻ, xác định lại kết luận ban đầu. Bộ phận điều tra cũng có tiến triển. Nhờ camera giám sát mà biết được nạn nhân trước đó thật sự có mua một cuộn băng keo trong suốt ở siêu thị trong trường, sau khi trở về phòng, cậu ấy chưa hề sử dụng nó. Khi khám xét phòng ngủ của nạn nhân, xác nhận không tìm thấy cuộn băng keo đâu. Sau khi tiến hành xét nghiệm chất liệu của cuộn băng keo, xác định nó có thành phần giống với lô hàng bán trong siêu thị.
Băng keo là do nạn nhân tự mang theo, kết hợp kết quả khám nghiệm của pháp y và những gì bộ phận điều tra điều tra được, có thể khẳng định đây quả thật là một vụ tự sát. Sau khi chúng tôi giải thích cặn kẽ, gia đình nạn nhân đã tỏ ý tin phục.
Giải quyết xong một vụ khiếu nại, chúng tôi thấy rất nhẹ nhõm, định ngủ một giấc ngon lành rồi mới lên đường trở về. Sau khi buổi trao đổi kết thúc, trưởng phòng Triệu mời chúng tôi đến phòng làm việc của anh ta chơi. Khi đến trước cửa phòng làm việc, chúng tôi thấy một nữ cảnh sát trung niên mặc đồng phục đang đứng đợi ở đó.
"Trưởng phòng Triệu, các anh có tiến triển gì không?" Chị ấy gần như nức nở hỏi.
Trưởng phòng Triệu hình như hơi lúng túng, mở cửa phòng làm việc, chỉ vào nữ cảnh sát đó và nói với chúng tôi, "Chị ấy là Lý Thanh, Phó chi đội trưởng của Chi đội Trị an chúng tôi." Sau đó anh ta tiếp tục giới thiệu với nữ cảnh sát đó, "Các vị này là chuyên gia kỹ thuật thuộc Tổng đội hình sự của tỉnh chúng ta."
Nữ cảnh sát không nhìn chúng tôi lấy một cái, xông tới, hỏi trưởng phòng Triệu, "Triệu Đại Đảm Nhi, anh chẳng nói sẽ huy động lực lượng tìm giúp tôi sao?"
"Chúng tôi vẫn đang cố gắng!" Trưởng phòng Triệu nói, "Phó chi đội trưởng Lý, anh em ở các đồn lân cận của chúng ta vẫn đang tìm, chẳng phải chúng ta vẫn còn những vụ án quan trọng khác sao? Không thể vì chuyện riêng của gia đình chị mà làm chậm trễ việc của người dân được, đúng chứ?"
"Triệu Đại Đảm Nhi! Cả đời tôi cống hiến cho sự nghiệp cảnh sát! Bây giờ đứa con trai tôi thương yêu không thấy đâu, cấp trên quan tâm một chút không được sao?" Nữ cảnh sát nói.
Trưởng phòng Triệu gãi đầu nói, "Cấp trên rất quan tâm đến việc này, cảnh sát ở các đồn đều bỏ ngày nghỉ để tìm kiếm. Nhưng tìm một người giữa biển người bao la dễ dàng thế sao? Chị kiên nhẫn thêm chút đi, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."
Nữ cảnh sát "hừ" một tiếng rồi đẩy cửa rời đi.
Trưởng phòng Triệu ngồi phịch xuống ghế, gượng cười với chúng tôi, nói, "Chị ấy đúng là một phụ nữ mạnh mẽ, khi còn trẻ là một trinh sát hình sự có tiếng nơi tiền tuyến. Đến 36 tuổi mới kết hôn sinh con, xem đứa con trai duy nhất như báu vật vậy. Nhưng các anh biết đấy, chúng ta là cảnh sát nên nhiều khi buộc phải có lỗi với gia đình. Sau khi chị ấy có con, vẫn bận rộn với công việc nên quan hệ gia đình không được tốt, chồng chị ấy luôn phải đến cơ quan tìm. Dù sao cũng là nữ giới mà, cấp trên để tâm đến nên đã điều chị ấy làm Chi đội phó của Đội trị an, quản lý hộ tịch, công việc cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng cũng không cải thiện được quan hệ gia đình chị ấy. Bản thân chị ấy là người mạnh mẽ, nên không đem chuyện trong nhà đến nói với lãnh đạo. Theo các đồng nghiệp phản ánh, chị ấy rất bất mãn với người chồng không ra gì của mình. Gần đây hình như còn phát hiện anh ta ngoại tình, nên giờ chị ấy đang đòi ly hôn. Chồng chị ấy lại ra vẻ bám dính, quyết không chịu ly hôn. Cứ như vậy đã ly thân được hơn hai tháng rồi. Tối hôm trước, đột nhiên chị ấy đến tìm tôi và nói con trai chị ấy không thấy đâu nữa."
"Con trai chị ấy bao nhiêu tuổi rồi?" Tôi hỏi.
"13 tuổi." Trưởng phòng Triệu nói, "Vừa lên lớp 7, thành tích học tập rất tốt, cũng rất ngoan."
"Đang độ tuổi nổi loạn." Tôi nói.
Trưởng phòng Triệu gật đầu, nói, "Vì Phó chi đội trưởng Lý rất bận rộn, tuy đã ly thân, đứa trẻ vẫn ở cùng cha nó. Tối hôm trước, chị ấy đang định đi đón con về chỗ mình thì chồng chị ấy nói con trai không thấy đâu. Sau đó tôi đã yêu cầu các đồn lân cận tìm giúp, tiếc là đến giờ vẫn chưa thấy. Chị ấy là một người nóng nảy, trách tôi không đích thân đi tìm, trách mọi người không bỏ hết công việc để đi tìm."
"Thật ra làm lãnh đạo cũng không phải dễ." Tôi cười, nói, "Làm biết bao nhiêu việc vẫn không thể khiến người ta vừa lòng."
Trưởng phòng Triệu xua tay, nói, "Trời cũng tối rồi, tôi không tiếp các anh được nữa, tôi phải đi chỉ huy tìm người đây."
"Đừng khách sáo." Tôi nói, "Sáng sớm mai, chúng tôi sẽ về Long Phiên luôn, chúc công việc của anh thuận lợi."
Món ăn đường phố ở thành phố này rất có tiếng. Sau khi chào tạm biệt trưởng phòng Triệu, chúng tôi hẹn nhau ra chợ đêm ăn uống no nê một phen. Phố ẩm thực sáng đèn rực rỡ, đầu người lô nhô, chúng tôi ngồi hết quán này sang quán khác, ăn rất nhiều món, cho đến khi bụng ai cũng no căng mới chịu đi.
"Đúng là ngon quá, hiếm khi đi công tác mà được sảng khoái thế này." Trần Thi Vũ nói.
"Cái tên ăn hàng Đại Bảo mà có mặt ở đây, chúng ta phải tiêu gấp đôi số tiền hôm nay bỏ ra đấy." Lâm Đào cười ha hả.
"Ôi, cậu ấy lấy đâu ra tâm trạng mà ăn hàng?" Tôi nói, "Không biết chị Bảo thế nào rồi."
Một câu nói khiến cho bầu không khí chùng hẳn xuống, mọi người bắt đầu im lặng, dường như bữa ăn hôm nay rất có lỗi với Đại Bảo và chị Bảo.
Cả nhóm đỡ bụng trở về khách sạn, ai về phòng nấy ngủ.
Sáng sớm hôm sau, khi chúng tôi đang ăn sáng trong khách sạn thì thấy trưởng phòng Triệu vội vàng chạy đến.
"Trưởng phòng Triệu Đại Đảm Nhi!" Tôi hơi ngạc nhiên, "Sao anh lại đến đây? Ăn sáng cùng chúng tôi không?"
"Ấy, thật ngại quá, chúng tôi đang có việc." Trưởng phòng Triệu nói.
"Sao vậy?"
"Con trai của Phó chi đội trưởng Lý chết rồi." Trưởng phòng Triệu nói.
"Chết rồi?" Tôi kinh ngạc, "Tôi còn nghĩ cậu ta đang độ tuổi nổi loạn nên bỏ nhà ra đi gì đó thôi, sao lại chết rồi? Làm sao chết vậy? Chuyện xảy ra lúc nào?"
Trưởng phòng Triệu lau mồ hôi trán, nói, "Hôm qua sau khi các anh rời khỏi, tôi liền tập hợp các cảnh sát đang trực ban lại đi tìm, những người chuyên nghiệp thì dễ thành công hơn. Tìm suốt một đêm, cách đây một tiếng, bác sĩ pháp y Tiểu Dương phát hiện dấu bánh xe đạp ven bờ ao bùn cách chỗ ở của chồng Phó chi đội trưởng Lý không xa."
"Ngã xuống ao bùn?" Tôi ngạc nhiên nói.
Trưởng phòng Triệu gật đầu, nói, "Mấy hôm trước, con trai chị ấy đã mất tích cùng chiếc xe đạp. Lúc đó chúng tôi đã phân tích cậu bé đang trong độ tuổi nổi loạn nên đã lấy xe đạp bỏ đi. Sau đó chúng tôi đã chặn hai cống cấp nước của ao bùn, rồi rút cạn nước trong ao, tìm thấy chiếc xe đạp và thi thể của Kim Tiểu Vạn trong bùn. À, Kim Tiểu Vạn chính là con trai Phó chi đội trưởng Lý."
"Nguyên nhân tử vong là gì?" Tôi nôn nóng hỏi.
"Phó chi đội trưởng Lý kiên quyết không cho giải phẫu, giờ cả một đám người vẫn còn đang ở hiện trường." Trưởng phòng Triệu nói, "Tôi nghĩ thế này, sự việc đã như vậy, bây giờ tốt nhất là các anh có thể ra tay. Một là, kết luận của chuyên gia có sức thuyết phục hơn. Hai là, lãnh đạo tỉnh đích thân xử lý, cảnh sát chúng tôi xem như cũng được an ủi."
Tôi nhớ lại vẻ mặt của Phó chi đội trưởng Lý tối qua, cũng thấy buồn, bèn nói, "Không thành vấn đề, chúng tôi sẽ đến hiện trường ngay."
Người Sống Sót
Tần Minh
Vụ Án Thứ 5 - Vực Sâu Ác Ý (2)
Không khí ở hiện trường bi thương hơn tôi nghĩ nhiều.
Phó chi đội trưởng Lý quỳ trên mặt đất, ôm chặt thi thể đầy bùn đất vào lòng. Một người đàn ông trung niên quỳ bên cạnh hai người họ, chắc là cha của Kim Tiểu Vạn.
Các cảnh sát đứng xung quanh đã tháo mũ xuống, cầm trên tay, nhưng không một ai dám đến an ủi Phó chi đội trưởng Lý, xem ra tâm trạng kích động của chị ấy đã khiến mọi người thấy mủi lòng.
"Con ơi, con làm sao vậy, nói với mẹ một câu đi, nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì đi, mẹ không gặp con mới ba ngày, sao con lại không nhìn mẹ nữa rồi!" Phó chi đội trưởng Lý gào khóc, cảnh phục của chị ấy đã dính bùn hơn phân nửa, thi thể đã phân hủy, nhưng chị ấy vẫn ôm chặt trong lòng.
"Chị Lý." Giọng nói của Triệu Đại Đảm Nhi lúc này có chút rụt rè, "Chúng tôi đã mời lãnh đạo tỉnh đến giúp chỉ đạo vụ án này, chị yên tâm, nếu cậu bé bị người khác hại, chúng tôi sẽ trả lại công bằng cho nó!"
"Cút đi!" Phó chi đội trưởng Lý hét lên, "Đều tại các anh! Tại các anh hết! Nếu các anh tìm thấy nó sớm hơn thì nó đã không xảy ra chuyện rồi không phải sao? Trả lại công bằng cho nó! Trả lại công bằng cho nó thì có ích gì? Anh có thể trả con trai lại cho tôi không?"
Những chỗ da bị lau đi bùn đất lộ ra ngoài đều có thể nhìn thấy hệ tĩnh mạch, thi thể cũng đã mềm đi, lắc lư theo nhịp lắc của Phó chi đội trưởng Lý. Tôi nói, "Phó chi đội trưởng Lý, mong chị bình tĩnh, cậu bé đã chết hơn bốn mươi tám tiếng rồi, tức là có thể cậu bé đã chết ngay khi mất tích, nếu vậy chuyện này thật sự không liên quan đến trưởng phòng Triệu đâu."
"Cút đi! Các anh cút hết đi! Các anh ai cũng đừng hòng đụng vào con tôi!" Phó chi đội trưởng Lý gào lên.
Tôi biết điều lùi lại mấy bước.
Lâm Đào đến bên bờ ao, phủ sát đất nhìn rồi nói, "Thứ các anh đã phát hiện ở đây chính là vết bánh xe đạp này à?"
Bác sĩ pháp y Tiểu Dương gật đầu.
"Sao xung quanh lại có nhiều dấu chân thế?" Lâm Đào nói, "Lúc đó không bảo vệ hiện trường à?"
Tôi hiểu ý của Lâm Đào, nếu ven bờ chỉ có dấu bánh xe, vậy rất có khả năng nạn nhân đang đi xe đạp thì bị ngã xuống nước ngoài ý muốn; nếu gần dấu bánh xe có dấu chân, có khả năng nạn nhân bị người khác đẩy xuống nước. Bây giờ xem ra khôi phục hiện trạng ban đầu của hiện trường rất quan trọng.
"Hả?" Tiểu Dương có chút không hiểu, nói, "Lúc đó không biết thằng bé có ở dưới nước hay không, quả thật không chú ý đến việc giữ nguyên hiện trường, chỉ vội lo việc cứu người thôi."
"Nhưng các anh đã phá hoại mất hiện trường ban đầu rồi." Lâm Đào làm thấp giọng nói, sợ khiến cho Phó chi đội trưởng Lý chú ý.
Tiểu Dương nói, "Lúc đó tôi là người đầu tiên thấy dấu bánh xe, theo tôi nhớ, hình như không có dấu chân nào ở đó."
Tôi đến bên cạnh Tiểu Dương, nhìn qua tình hình bên bờ ao. Ngoài mảng đất trống có dấu bánh xe ra thì nhũng nơi khác ven bờ đều bị cỏ dại che lấp.
"Nhưng nói thật, chúng tôi đã xem qua hiện trường rồi, quả là ngã xuống nước ngoài ý muốn." Tiểu Dương nói.
"Hả?" Tôi hỏi, "Sao lại nói vậy?"
"Khi vớt thi thể lên, phó chi đội trưởng Lý còn chưa đến." Tiểu Dương nói, "Lúc đó chúng em đã kiểm tra sơ qua thi thể. Vì chất nước trong ao khá đặc biệt, không phải loại nước thông thường, mà là nước bùn, lại thêm co cứng thi thể đã hoàn toàn biến mất, nên chúng em dùng tăm bông dài để kiểm tra mũi và cổ họng của nạn nhân, phát hiện trong đó đều có bùn."
"Không tệ." Tôi gật đầu.
Tiểu Dương trước đây là học trò của tôi, cậu ấy đã dùng cách đơn giản không tổn hại gì để đưa ra phán đoán bước đầu nạn nhân có phải chết đuối lúc còn sống hay không. Dùng tăm bông đúng là một cách không tệ.
"Vì những nơi sâu này đều có bùn, chúng em biết được rằng khi nạn nhân ngã xuống nước vẫn còn đang hô hấp." Tiểu Dương nói tiếp, "Lại thêm móng tay, móng chân của nạn nhân đều xanh tím, chắc hẳn là do ngạt khí, nên chúng em phán đoán cậu bé bị chết đuối trong lúc còn sống."
"Trước đây anh cũng từng nói, chết đuối trong lúc còn sống thường là do tai nạn hoặc tự sát, hiếm khi do bị giết." Trần Thi Vũ đứng bên cạnh nhỏ giọng bổ sung.
Tôi gật đầu nói, "Nguyên nhân tử vong là mấu chốt rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất là trên người nạn nhân có vết thương nào hay không?"
Tiểu Dương nói, "Trên người nạn nhân chắc chắn không có ba loại vết thương mà thầy nói, nhất là phần cổ và các khớp đều lành lặn, nhưng cũng không phải không có thương tổn nào. Khi chúng em sờ nắn phần đầu, phát hiện sau gáy nạn nhân có một khối máu tụ."
"Đây chính là điểm đáng nghi." Tôi nói, "Tuy bây giờ hầu hết chứng cứ đều hướng về tai nạn, nhưng một khi có chút ít điểm đáng nghi thì cần phải giải phẫu kiểm tra, không thể bỏ qua bất cứ khả năng có dấu vết phạm tội nào."
"Em cũng đã nói vậy." Tiểu Dương nói, "Em có nói với phó chi đội trưởng Lý, tuy bây giờ xem ra là ngã xuống nước do tai nạn, nhưng chúng ta vẫn cần phải giải phẫu để làm rõ điểm nghi vấn này."
"Sao cậu lại nói như vậy được?" Tôi hỏi, "Chị ấy vốn đang kích động, cậu lại nói đó là do tai nạn ngã xuống nước, chị ấy có thể bỏ qua cho cậu sao? Nghiệp vụ cậu làm rất tốt, nhưng bản lĩnh làm việc với quần chúng vẫn phải nâng cao thêm."
Tiểu Dương "dạ" một tiếng, gãi gãi đầu.
Tôi đến bên cạnh trưởng phòng Triệu, nói, "Thế này đi, các anh tiếp tục làm việc với phó chi đội trưởng Lý, chúng tôi về đồn nghe ngóng tình hình điều tra lúc trước. Thi thể nhất định phải làm giải phẫu, nếu không, cứ như thế mang đi hỏa thiêu, bản thân các anh cũng không yên tâm được."
Trưởng phòng Triệu gật đầu.
Tôi dẫn một đám người rời khỏi hiện trường, lái xe về đồn.
Trong phòng họp của Đồn Cảnh sát, chi đội trưởng Tào của Chi đội Hình sự đang lật giở một xấp hồ sơ, thấy chúng tôi bước vào, chào hỏi rất nhiệt tình.
Chi đội trưởng Tào nói, "Tôi đã xem qua báo cáo điều tra của đồn, có thể nói là rất chi tiết. Sự việc đại khái là thế này, sau khi phó chi đội trưởng Lý và chồng ly thân, thường một tuần chị ấy sẽ gặp con trai hai lần. Tuy chị ấy quản lý hộ tịch, nhưng công việc cũng rất nhiều. Theo lịch làm việc thì chiều ngày 14 phó chi đội trưởng Lý tan tầm, ngày 15 được nghỉ nên chị ấy gọi điện thông báo chi Kim Phàm (1) trước hai ngày, chị ấy nói là khoảng 9 giờ tối ngày 14 chị ấy sẽ qua đón con. Nhưng 9 giờ tối ngày 14, khi chị ấy đến nơi ở của Kim Phàm thì phát hiện không thấy con đâu."
(1) Chồng phó chi đội trưởng Lý.
"Tình hình mà chị ấy nhìn thấy là thế nào? Kim Phàm đã nói gì?" Tôi hỏi.
Chi đội trưởng Tào nói, "Chị ấy nói 9 giờ đến nơi ở của Kim Phàn, đúng lúc Kim Phàm vừa từ bên ngoài trở về, chị ấy liền hỏi con đang ở đâu, Kim Phàm nói con chạy đâu mất rồi, anh ta vừa ra ngoài tìm suốt một tiếng đồng hồ mà không thấy. Anh ta ước chừng lúc đó phó chi đội trưởng Lý đến chỗ anh ta, bèn quay lại nói với chị ấy một tiếng."
"Chẳng phải có di động ư? Sao không gọi điện ngay khi xảy ra chuyện?" Tôi hỏi.
Chi đội trưởng Tào nói, "Kim Phàm là công nhân của một xưởng nhỏ, thu nhập rất thấp, lại mê cờ bạc, thường lén lút đi đánh bạc. Theo lời Kim Phàm nói, chiều hôm đó điện thoại anh ta đã bị cắt do nợ phí, anh ta không có tiền nạp. Chúng tôi đã điều tra rồi, là sự thật. Sau đó Kim Phàm và phó chi đội trưởng Lý tìm kiếm suốt một đêm, lúc đó, chị ấy gọi điện thoại cho trưởng phòng Triệu, đồn cũng cử cảnh sát trực ban ở đồn đi tìm, nhưng không thấy."
"Kim Phàm nói thế nào?"
"Kim Phàm nói, chiều ngày hôm đó, sau khi thằng bé tan trường về thì ăn cơm tối, lúc đó là khoảng 6 giờ chiều." Chi đội trưởng Tào nói, "Thằng bé ăn cơm xong thì nói một bạn học hẹn nó ra có chút việc, sẽ về ngay, sau đó đạp xe ra ngoài. Cho đến gần 8 giờ, thằng bé vẫn chưa trở về, Kim Phàm đã bắt đầu lo lắng, bèn chạy ra ngoài tìm, tìm đến 9 giờ, vội trở về báo cho phó chi đội trưởng Lý biết chuyện. Tình hình trước khi vụ án xảy ra là như vậy. Hai ngày nay, cảnh sát chúng tôi vẫn không ngừng tăng ca tìm kiếm, mãi cho đến rạng sáng hôm nay, bác sĩ pháp y Dương phát hiện vết bánh xe đạp."
"Nói vậy tức là khi đứa trẻ tan học về nhà thì trạng thái rất bình thường." Tôi nói, "Khi ăn cơm cũng thế."
"Tất cả mọi thứ đều rất bình thường." Chi đội trưởng Tào nói, "Điều duy nhất không bình thường chính là sau khi ăn cơm tối xong, thằng bé đã đạp xe sang nhà bạn học. Chúng tôi cũng điều tra bạn bè của thằng bé rồi, tất cả đều phủ nhận có cuộc hẹn này, cũng phủ nhận việc gặp Kim Tiểu Vạn vào tối hôm đó."
"Camera giám sát thì sao? Đã điều tra chưa?" Tôi hỏi.
"Khi thằng bé mất tích, đã kiểm tra tất cả camera giám sát ở xung quanh." Chi đội trưởng Tào nói, "Nhưng nhà của Kim Phàm nằm khá xa, cách camera giám sát gần nhất trên đường cả cây số. Những camera giám sát ở xung quanh đều không có bóng dáng của thằng bé."
"Chẳng lẽ Kim Phàm không hỏi nó đến nhà bạn để làm gì ư?" Tôi hỏi.
Chi đội trưởng Tào lắc đầu, nói, "Theo cách nói của Kim Phàm, anh ta chỉ mong phó chi đội trưởng Lý đến đón con, tối đến có thể mượn ít tiền để đi đánh bạc. Vả lại, Kim Tiểu Vạn ăn cơm tối xong đến nhà bạn học mượn dụng cụ, chép bài tập gì đó là chuyện bình thường, nhưng trước kia đều trở về trong vòng nửa tiếng đồng hồ."
"Hiện tại các anh thấy thế nào?" Tôi hỏi.
Chi đội trưởng Tào xua tay, nói, "Còn có thể thấy thế nào được? Tính chất vụ án chưa rõ ràng. Tất nhiên, theo tình hình trước mắt, chắc đây là một tai nạn ngoài ý muốn. Nếu là án mạng, vậy giết đứa trẻ chỉ có hai loại, hoặc là có liên quan đến nợ nần của Kim Phàm, hoặc là người trong vụ án nào đó phó chi đội trưởng Lý từng thụ lý tìm đến trả thù. Bây giờ đang tiến hành điều tra phó chi đội trưởng Lý và Kim Phàm, chủ yếu tập trung điều tra các mối quan hệ mâu thuẫn xung quanh hai người họ."
"Cũng không biết công việc bên chỗ phó chi đội trưởng Lý thế nào rồi." Tôi nói.
"Đừng lo." Chi đội trưởng Tào nói, "Không ai hiểu chị ấy hơn tôi đâu. Khi tôi làm Đại đội trưởng, chị ấy đã là Phó chi đội trưởng Đội Hình sự chúng tôi rồi, sau này cấp trên quan tâm đến chị ấy, mới điều chị ấy về làm Phó chi đội trưởng Đội Trị an. Con người chị ấy miệng thì hung hăng nhưng rất mềm lòng, ngoài mặt có vẻ cứng đầu cố chấp nhưng thật ra là một người chị cả rất hiểu chuyện. Chị ấy gốc là cảnh sát hình sự, chẳng lẽ không biết tầm quan trọng của khám nghiệm thi thể đối với việc phán đoán tính chất vụ án ư? Bây giờ chị ấy chưa thể chấp nhận sự thật này, đợi khi bình tĩnh lại, chắc chắn sẽ ủng hộ công việc của chúng ta."
"Cả đời cống hiến cho sự nghiệp cảnh sát, đến khi già rồi, người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, cảm giác đau đớn ấy, cảm giác chua xót ấy, những người trẻ tuổi như chúng ta quả thật không thể tưởng tượng ra được." Lâm Đào nói.
Chi đội trưởng Tào gật đầu tán đồng, nói, "Đúng là rất thảm, không biết sau này chị Lý còn có thể trở lại cuộc sống bình thường không. Chồng không ra gì, con lại qua đời, haizz!"
*
Có thể tưởng tượng được nỗi đau tột cùng của phó chi đội trưởng Lý, cũng có thể tưởng tượng được sự bất lực của chị ấy, nhưng cuối cùng, chị ấy vẫn đồng ý để chúng tôi tiến hành khám nghiệm thi thể, người chứng kiến cuộc khám nghiệm là cha của cậu bé, Kim Phàm.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống.
Có thể thấy phó chi đội trưởng Lý đã dằn vặt suốt một ngày, đau khổ suốt một ngày.
Chúng tôi dùng nước lọc cẩn thận rửa sạch sẽ bùn dính trên người cậu bé, thấy thi thể đã phân hủy đến giai đoạn giữa, hệ tĩnh mạch đã phủ khắp toàn thân.
Quần áo nạn nhân rất bình thường, không có gì đáng nghi.
"Khi thằng bé ra ngoài có mang theo tiền không?" Tôi quay sang hỏi Kim Phàm đang đứng bên cạnh.
Kim Phàm thấy tôi đột nhiên hỏi đến, có chút ấp úng, "Hả? À, chuyện này... tôi không để ý, à, không có, không có tiền, tiền điện thoại tôi còn chẳng có mà đóng, nó lấy đâu ra."
Tôi gật đầu và cùng bác sĩ pháp y Tiểu Dương cởi bỏ quần áo trên người cậu bé.
"Trọng điểm nằm ở phần đầu nên sẽ kiểm tra sau cùng." Tôi nói, "Kiểm tra bề mặt da của thi thể trước đã."
Sau khi kiểm tra kỹ càng bề mặt da của thi thể, kết luận giống hệt khi kiểm tra bước đầu. Ngoài phần đầu, những nơi khác trên thi thể không có bất cứ vết thương nào, bộ phận sinh dục cũng không bị tổn thương.
"Không có thương tổn." Tôi xem lại bề mặt da ở phần thân trên và tứ chi, đưa ra kết luận, Trần Thi Vũ ghi chép lại.
"Xem ra đúng là vô tình ngã xuống nước rồi, ôi con trai tôi!" Kim Phàm đột nhiên bật khóc.
Lâm Đào đứng bên cạnh vỗ vai anh ta, nói, "Ông anh, chúng ta ra ngoài đợi một lát đi, chút nữa cảnh giải phẫu sẽ càng làm anh đau khổ hơn, ra ngoài nghỉ ngơi, thả lỏng một chút."
Kim Phàm gật đầu, theo Lâm Đào ra ngoài.
Tôi cầm dao mổ chính, tách mở khoang bụng của nạn nhân.
Ngoài vài cơ quan nội tạng bị chảy máu (đây là dấu hiệu cho thấy tử vong do ngạt khí), không hề có gì khác thường.
"Phải lấy một ít gan và dạ dày đi kiểm tra." Tôi vừa dùng dao phẫu thuật cắt lấy mẫu vừa nói với Tiểu Dương, "Phải biết nghi ngờ có cơ sở."
Sau đó, chúng tôi mổ dạ dày nạn nhân ra.
Trong dạ dày chỉ có một chút thức ăn, ước chừng khoảng 20 gram, vài cọng rau và ít hạt cơm.
"Dạ dày về cơ bản là rỗng?" Trần Thi Vũ nói, "Theo lý thuyết pháp y, thời gian tử vong cách bữa ăn cuối cùng bốn đến năm tiếng mới như vậy mà! Thằng bé ăn xong lúc 6 giờ, chẳng lẽ đến đêm mới chết? Chẳng lẽ nó bị người khác bắt đi? Hay là khi phó chi đội trưởng Lý phát hiện con trai mình đã mất tích, thật ra lúc đó nó đang bị người ta khống chế?"
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa, Lâm Đào đang nói chuyện với Kim Phàm, dường như không chú ý đến động tĩnh của chúng tôi ở bên này.
Tôi ra dấu nhỏ tiếng và nói, "Đúng là có điểm đáng nghi, nhưng chúng ta đừng thảo luận bây giờ, đợi lát nữa hãy nói."
Khả năng suy luận của Trần Thi Vũ rất tốt. Cô ấy nhìn ra ngoài phòng giải phẫu, hiểu ý gật đầu.
"Đây là cái gì?" Tiểu Dương dùng tay chà chà tâm vị dạ dày, trên bao tay dính một ít vật chất màu đen.
"Thú vị thật." Tôi nói, "Nhìn xem, bên trong dạ dày của nạn nhân, màu sắc rất bình thường, nhưng ở tâm vị lại có màu đen, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu mổ từ tâm vị lên trên, xem thử trong thực quản và khí quản của nạn nhân có những gì."
Tôi mở khoang bụng, khoang ngực và phần cổ, tách toàn bộ khí quản, thực quản và phổi của nạn nhân ra, sau đó bắt đầu mổ. Trong thực quản nạn nhân chứa đầy vật chất màu đen. Bắt đầu từ nắp thanh quản, cho đến cả khí quản, phế quản, thậm chí trong tiểu phế quản cũng đầy vật chất màu đen.
"À, hiểu rồi, đây là đất bùn." Tiểu Dương thấy vật chất này nối đến miệng và mũi thì lập tức hiểu ra, "Cái này cho thấy nạn nhân chết đuối lúc còn sống, nạn nhân ngã xuống ao bùn khi vẫn còn đang thở và nuốt vào."
"Đây đúng là dấu hiệu chết đuối khi còn sống." Tôi nói, "Nhưng, cậu có nghĩ, vì sao vật chất màu đen này chỉ đi đến tâm vị rồi dừng không? Những vật chất này không hề vào đến dạ dày?"
"Việc này..." Tiểu Dương nhất thời không biết nói gì, Trần Thi Vũ ở bên cạnh cũng ngơ ngác.
"Ha ha, điều bí ẩn có thể nằm trong đầu nạn nhân đấy." Tôi nói.
"Đầu?" Tiểu Dương lại càng không hiểu, hỏi, "Đầu là hệ thần kinh, dạ dày là hệ tiêu hóa, vậy là sao? Đâu có liên quan gì đến nhau ạ?"
Tôi chỉ cười không nói, cầm dao phẫu thuật từ tốn cạo mái tóc dày của nạn nhân, da đầu màu xanh lộ ra ngoài.
"Tiểu Dương nhìn không sai, sau gáy nạn nhân quả thật có một chỗ tụ máu." Tôi lấy tay sờ lên gáy nạn nhân, nói, "Phạm vi không nhỏ đâu."
Dứt lời, tôi ra hiệu cho Tiểu Dương hợp sức cùng lật thi thể lại.
Tôi dùng dao phẫu thuật cạo sạch sẽ phần tóc trên da đầu, rồi dùng cồn lau lên chỗ da đầu bị tụ máu, dần dần, một hình dáng hiện lên trước mắt chúng tôi.
"Sao năm cánh? Không nhầm lẫn gì chứ?" Tiểu Dương rất kinh ngạc.
Có thể thấy một vài vết bầm dài trên phần da đầu bị tụ máu phía sau gáy nạn nhân, sau khi lau cồn, những vết bầm lại càng hiện lên rõ hơn, từ từ nối lại thành một mảng, cuối cùng lộ ra một hình ngôi sao năm cánh.
"Mau chụp lại." Tôi thấp giọng nói.
Nhân viên kỹ thuật dùng các thông số khác nhau, chụp lại mấy chục tấm ở nhiều góc độ, không ít tấm có thể thấy được rõ ràng đặc điểm hình dạng của vết thương trên đầu.
"Phần đầu bị thương, rất ít khi có thể nhìn rõ đặc điểm hình dạng của vết thương." Tôi cười nói, "Chúng ta thật là may mắn, cái này rất có ích cho việc suy đoán công cụ gây ra vết thương."
Nói xong, không hiểu sao trong đầu tôi chợt hiện ra hình ảnh vết thương trên đầu chị Bảo. Nhưng chỉ là thoáng qua, không dừng lại bao lâu.
"Mô não ở thùy chẩm bên phải xuất huyết, mô não ở trán trái xuất huyết. Trán không có vết thương ngoài da, cho thấy đây là tổn thương dội đối vị." Tiểu Dương nói như đọc thuộc lòng, "Hiển nhiên, phần gáy của nạn nhân đã va chạm với vật cứng, khiến cho chỗ đó bị xuất huyết trong sọ và thương tổn dội đối vị ở thùy trán, đây là vết thương do té ngã."
"Trong nước có thể hình thành vết thương do té ngã sao?" Trần Thi Vũ hỏi.
"Có thể." Tiểu Dương nói. "Trong ao bùn có không ít đá nhọn, nếu rơi mạnh xuống có thể va phải đá."
"Như vậy sẽ có hai vấn đề." Tôi nói, "Thứ nhất, đạp xe lao xuống nước, sao lại ngửa mặt lên khiến gáy đập vào đá? Thứ hai, có đá hình ngôi sao năm cánh sao?"
"Chuyện này..." Tiểu Dương nói, "Vấn đề thứ nhất không trả lời được, vấn đề thứ hai, mai em sẽ xuống ao xem thế nào."
Tôi cười ha ha nói, "Không cần."
Khâu thi thể lại xong, tôi chợt nghĩ ra điều gì đó, dùng dao phẫu thuật rạch theo hàm dưới để tách da ở cằm và mặt của nạn nhân ra. Làm vậy để tránh việc giải phẫu sẽ làm cho gương mặt của nạn nhân bị biến dạng. Đây là cách giải phẫu chúng tôi thường dùng khi kiểm tra vết thương trên mặt.
Dao cắt xuống, chúng tôi phát hiện hàm dưới bên trái có xuất huyết nhẹ dưới da.
"Ngã xuống đáy ao, có khả năng cả phần gáy và mặt chịu lực cùng một lúc không?" Tôi cười, tháo khẩu trang ra, đi ra khỏi phòng giải phẫu.
Người Sống Sót
Tần Minh
Vụ Án Thứ 5 - Vực Sâu Ác Ý (3)
Lâm Đào thấy chúng tôi đi ra liền bước đến hỏi, "Nhanh vậy?"
"Ừ, kết thúc rồi." Tôi nói.
"Thế nào?" Kim Phàm nôn nóng hỏi.
"Tôi còn định hỏi xem hai người trò chuyện thế nào đây?" Tôi vừa rửa tay vừa nói.
"Các anh giải phẫu xong rồi cũng phải báo lại cho tôi biết kết luận chứ?" Kim Phàm nói.
"Có khả năng là tai nạn." Tôi đứng thẳng người, nhìn Kim Phàm.
Kim Phàm dường như thở phào, nhưng lại lập tức nức nở nói, "Đứa con xấu số của tôi, sớm biết thì đã không để con leo lên chiếc xe trời đánh đó rồi! Sao con lại bất cẩn thế chứ! Con bảo ba mẹ phải sống thế nào đây!"
"Bữa cơm cuối cùng của thằng bé thịnh soạn chứ?" Tôi hỏi.
Lâm Đào nói, "Lúc nãy anh Kim nói, nó ăn không ít cơm, no căng bụng rồi mới lên đường."
"Đúng vậy, nó đã ăn hai bát cơm, ăn rất no." Kim Phàm nói.
"Ồ, nếu vậy xem ra có khả năng không phải tai nạn." Dứt lời, tôi nhìn thẳng vào mắt Kim Phàm.
Kim Phàm nhảy dựng lên, nói, "Pháp y các anh sao có thể như vậy? Xem thường mạng người hả? Lúc thì nói là tai nạn, khi lại bảo không phải tai nạn, rốt cuộc nó chết như thế nào?"
"Bị người khác sát hại." Tôi nói.
"Lúc nãy chi đội trưởng Tào có gọi đến, nói là tìm thấy một kẻ tình nghi." Lâm Đào nói, "Người này trước đây phó chi đội trưởng Lý đã xử lý, vừa ra tù, từng thề sẽ tìm chị ấy trả thù, giờ đã bị chúng ta bắt giữ, đang thẩm vấn."
Tôi gật đầu nói, "Anh Kim, hay là anh dẫn chúng tôi đến nhà anh xem thử? Tôi muốn xem đồ dùng của Kim Tiểu Vạn khi còn sống, xem có thể tìm được chút manh mối nào không."
Kim Phàm tuy không mấy vui vẻ, nhưng vẫn dẫn chúng tôi đến nhà.
Căn nhà rất bừa bộn, khắp nơi đều có quần áo và rác, rác trong phòng bếp cũng đã mấy ngày rồi không vứt đi, bốc mùi hôi nồng nặc.
Tôi đeo bao tay lên, khẽ đẩy đống rác vài cái, nói, "Mấy ngày rồi anh chưa đổ rác thế? Thối hết cả rồi."
KIm Phàm cười ngượng ngùng.
Tôi ra hiệu cho Lâm Đào đến chụp ảnh, trong rác có một đống cơm và vài cọng rau, dính vào nhau có hình dạng như đáy bát. Sau đó tôi đi mấy vòng quanh căn nhà, chỉ vài chỗ để Lâm Đào chụp lại.
"Xong rồi, cũng đã nửa đêm, chúng ta nên về thôi." Tôi nói.
"Các anh không phải muốn xem đồ đạc của Tiểu Vạn khi còn sống ư?" Kim Phàm nói, "Ở trong phòng nó hết đấy."
"Không cần nữa." Tôi nói, "Chúng ta về thôi."
"Vậy được, tạm biệt."
"Không cần tạm biệt, bây giờ chúng ta cùng về." Tôi nói.
"Cùng về?"
"Đúng vậy, bây giờ anh phải tiếp nhận thẩm vấn." Tôi nói.
"Thẩm vấn? Thẩm vấn cái gì?" Kim Phàm căng thẳng hét lớn.
"Tôi đã nói đây là một vụ án mạng, nếu đã là án mạng thì tất cả những người xung quanh đều phải bị thẩm tra."
*
"Anh đúng là vô cớ sinh sự." Trưởng phòng Triệu Đại Đảm Nhi nói, "Bảo chúng tôi thả một kẻ tình nghi đi, lại bắt cha của nạn nhân về. Anh nghi ngờ do Kim Phàm làm? Sao có thể thế được? Anh ta là cha ruột của nạn nhân đấy!"
"Cha ruột thì sao?" Tôi hỏi, "Cha ruột thì không thể giết con à?"
"Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, anh thế này..." Trưởng phòng Triệu nói.
"Hổ không ăn thịt con, nhưng người đôi lúc còn dữ hơn hổ rất nhiều." Tôi vừa nói vừa bước vào phòng Chỉ huy chuyên án.
"Bây giờ tôi nói qua nguyên nhân tử vong của nạn nhân trước." Tôi đứng trước máy chiếu, nói với các đồng chí trong tổ chuyên án, "Nạn nhân chết do ngạt khí khi hít vào. Sở dĩ tôi không nói là chết đuối vì vật chủ yếu gây tử vong là bùn, không phải nước. Nói thẳng ra, nạn nhân chết do sau khi ngã xuống ao bùn, đã hít vào một lượng bùn lớn, cơ quan hô hấp bị tắc dẫn đến tử vong."
"Không phải án mạng?" Một điều tra viên hỏi.
"Không, là án mạng." Tôi nói, "Trên đầu nạn nhân có vết thương cùn rất rõ, là thương tổn dội đối vị, thương tổn này đã gây ra xuất huyết trong sọ, không ít đâu. Chịu tổn thương như thế, người bình thường cũng sẽ bất tỉnh, huống hồ một đứa trẻ."
"Nhưng, thương tổn dội đối vị chẳng phải là vết thương do té ngã sao? Có khi nào hình thành khi bị ngã xuống nước không?"
"Không." Tôi nói dứt khoát, "Vì vật gây ra vết thương có tính đặc trưng cao, rất có quy luật, là hình ngôi sao năm cánh. Tôi tin, dưới nước không thể có vật nào hình ngôi sao năm cánh nhô lên được, đúng không?"
"Ý anh là thằng bé ngã bị thương ở nơi khác rồi sau đó bị ném xuống nước?" Trưởng phòng Triệu nói, "Chỉ dựa vào phán đoán về công cụ gây thương tích đã đưa ra kết luận mạnh bạo như thế, anh còn to gan hơn tôi!"
"Đương nhiên tôi có căn cứ của mình." Tôi chỉ lên máy chiếu nói, "Các anh nhìn xem. Trong dạ dày của nạn nhân, bùn đất chỉ đến tâm vị, không hề vào đến đáy dạ dày. Theo lý thuyết mà nói, ngã xuống nước khi còn sống sẽ có động tác nuốt vào rất mạnh, làm sao có thể không nuốt bùn đất vào trong dạ dày được? Chỉ có một khả năng, khi nạn nhân ngã xuống nước, dấu hiệu sự sống đã rất yếu, động tác hô hấp và nuốt xuống đều không mạnh, không có ý thức để tìm đường sống nên động tác nuốt chỉ đưa bùn vào đến tâm vị, chỉ cần một chút ít hô hấp, bùn đất có thể chặn đường hô hấp một cách dễ dàng."
"Có lý lắm." Tiểu Dương là người đầu tiên tán đồng quan điểm của tôi.
"Theo những gì vừa nêu," tôi nói, "trước đó đầu nạn nhân đã bị va đập ngất đi, rồi bị người khác kéo xuống nước, cuối cùng ngạt khí mà tử vong. Vậy, vì sao đầu nạn nhân lại bị va đập, lại còn nghiêm trọng như thế? Tôi đã kiểm tra mặt của nạn nhân, hàm dưới của nạn nhân có xuất huyết."
"Bị bạt tai?" Chi đội trưởng Tào nói chen vào.
Tôi gật đầu, nói, "Đúng, thương tổn ở vị trí này, thường thấy nhất là do bạt tai. Tất nhiên, bạt tai này không hề nhẹ, đã đánh văng đứa trẻ ra, sau đó va vào vật cứng."
"Nhưng vì sao anh lại nghi ngờ do Kim Phàm làm?" Trưởng phòng Triệu nói, "Cho dù anh ta đánh con bị thương, cũng đâu thể ném nó xuống ao để dìm chết nó?"
"Ngay từ đầu tôi đã nghi ngờ Kim Phàm." Tôi nói, "Thứ nhất, theo như vết thương, không có ba loại vết thương, không có giằng co, chỉ có bạt tai. Vết thương thế này thường là do phụ huynh dạy dỗ con cái mà ra, không phải do người khác làm. Thứ hai, Kim Phàm nói trước khi nạn nhân ra khỏi nhà đã ăn bữa cơm rất no, nhưng theo tôi thấy, nạn nhân nhiều lắm chỉ ăn được vài miếng."
"Cái gì? Đây chính là vấn đề anh không trả lời tôi khi ở phòng giải phẫu à?" Trần Thi Vũ hỏi.
Tôi gật đầu nói, "Đúng vậy. Pháp y quan sát vật trong dạ dày, không chỉ xem có bao nhiêu. Có rất nhiều người cho rằng, dựa vào lượng thức ăn còn sót lại trong dạ dày để suy đoán thời gian tử vong, thật ra không hẳn là vậy. Nếu chỉ dựa vào số lượng để suy đoán, vậy người ăn nhiều và người ăn ít sẽ có khác biệt. Thật ra, pháp y không chỉ dựa vào lượng thức ăn trong dạ dày, quan trọng hơn là xem mức độ tiêu hóa. Cùng là cơm, nhưng vào trong dạ dày trong vòng một tiếng thì nó vẫn là cơm, nhưng đợi ba, bốn tiếng sau, thức ăn đã được bài tiết ra khỏi dạ dày, quan trọng là dưới tác dụng tiêu hóa của dịch dạ dày, hình dạng thức ăn sẽ thay đổi, thức ăn sẽ biến thành 'dịch sữa'. Quan sát mức độ tiêu hóa của 'dịch sữa' mới là trọng điểm để pháp y phán đoán thời gian tử vong."
"Thì ra là vậy." Trần Thi Vũ nói, "Cơm và rau xanh trong dạ dày nạn nhân vẫn còn nguyên hình dạng ban đầu, vẫn chưa tiêu hóa hoàn toàn, nên nếu nạn nhân chết cách thời gian ăn bữa cuối cùng không quá lâu, hơn nữa thằng bé cũng chỉ ăn có một chút."
"Lông Vũ đúng là rất thông minh." Tôi cười nói, "Thế nhưng, Kim Phàm lại nói chắc chắn, nạn nhân trước khi đi đã ăn rất no, việc này không chỉ cho thấy anh ta nói dối mà còn cho thấy anh ta có tâm lý trốn tránh việc liên quan đến ăn cơm. Tôi nghi ngờ, nguyên nhân dẫn đến thảm kịch này chính là ăn cơm."
"Chuyện này... không đủ chứng cứ." Trưởng phòng Triệu nói.
"Yên tâm, không đủ chứng cứ thì tôi sẽ không dám phát biểu bừa đâu." Tôi nói. "Thứ ba, trước đó chúng ta đã nói, nạn nhân sau khi hôn mê thì bị ném xuống nước, không phải đạp xe ngã xuống nước, bộ phận sinh dục của nạn nhân không có bất cứ thương tổn nào cho thấy khi xảy ra sự việc, nạn nhân không phải đang ngồi trên xe đạp. Nếu vậy, sau khi ném nạn nhân xuống nước, còn ném luôn cả chiếc xe đạp theo, chắc chắn là để ngụy trang, mà hành vi này chỉ có Kim Phàm mới làm được."
"Tôi tán đồng điểm này." Trưởng phòng Triệu nói.
Tôi nói tiếp, "Thứ tư, cũng là chứng cứ quan trọng nhất, chính là công cụ gây thương tích. Chúng tôi đã mượn cớ đến nhà Kim Phàm xem qua một lượt, đã tìm thấy vật có hình dạng giống ngôi sao năm cánh."
Nói xong, tôi chỉ lên một vật dụng trong nhà trên máy chiếu, nói, "Đây là tủ ti vi trong nhà Kim Phàm, bên góc có một vật trang trí hình sao năm cánh nhô lên, tôi đã đo thử, kích thước khớp với dấu vết trên da đầu nạn nhân."
"Đây đúng là một chứng cứ quyết định." Trưởng phòng Triệu nói.
"Tất nhiên, tôi cũng sẵn tiện xem luôn thùng rác trong nhà anh ta." Tôi nói, "Trong thùng rác có cơm và rau xanh, đặc điểm giống với loại trong dạ dày nạn nhân. Điều này càng chứng tỏ cái chết của nạn nhân rất có khả năng liên quan đến bữa cơm này, cũng có thể chứng minh Kim Phàm nói nào là ăn rất no, nào là trạng thái bình thường, đều là nói dối."
"Em còn một vấn đề." Tiểu Dương nói, "Em nhớ bên bờ ao chỉ có dấu bánh xe, nếu là do Kim Phàm làm, vậy dấu chân của anh ta phải xuất hiện ở gần đó mới phải chứ?"
"Vấn đề đó, tôi nghĩ có thể trả lời thế này." Tôi nói, "Thứ nhất, lúc đó các anh chỉ nghĩ đến việc tìm người nên không để ý nhiều đến chứng cứ dấu vết. Thứ hai, nếu Kim Phàm đứng bên cạnh vết bánh xe, tôi đã xem qua, chỗ đó có một bụi cỏ dại. Cỏ dại bao bọc sẽ không để lại dấu chân, khiến các anh không chú ý là chuyện bình thường. Thứ ba, Kim Phàm là người nhà của một cảnh sát hình sự, đã biết ngụy tạo hiện trường thì cũng không loại trừ khả năng anh ta sẽ xóa dấu vết sau khi gây án."
"Việc bây giờ cần làm là, thứ nhất, gấp rút thẩm vấn Kim Phàm, đảm bảo sẽ phải có chuyển biến trong cuộc thẩm vấn tối nay. Thứ hai, sau khi có chuyển biến, hãy tìm cách nhẹ nhàng để báo lại tình hình cho phó chi đội trưởng Lý, đồng thời cho người đi theo chị ấy hai mươi bốn tiếng, đề phòng chị ấy có hành động quá khích." Trưởng phòng Triệu đứng lên, nghiêm mặt nói, "Cảm ơn các anh, thật sự đã giúp chúng tôi một việc lớn."
"Đừng khách sáo, tôi đợi tin tốt của anh." Tôi nói.
Thẩm vấn trong đêm diễn ra suôn sẻ, sáng hôm sau chúng tôi cũng lên đường về Long Phiên.
Kết quả thẩm vấn không nằm ngoài dự liệu, tấm thảm kịch này bắt nguồn từ một bữa cơm mà ra.
6 giờ tối ngày 14 tháng 10, Kim Tiểu Vạn tan học về nhà, bụng đói cồn cào, nhưng bữa cơm mà Kim Phàm nấu cho thằng bé chỉ có một bát cơm trắng và vài cọng rau xanh.
Những bữa cơm như vậy Kim Tiểu Vạn đã chịu suốt mấy ngày rồi, thế là bỏ bữa.
Bản thân Kim Phàm cũng đang rầu rĩ vì rỗng túi, đang đau đầu không biết đi đâu mượn tiền đánh bạc tối nay, thấy con trai dùng cách tuyệt thực để chống đối mình thì lập tức nổi nóng.
Sau khi ép Kim Tiểu Vạn ăn một miếng cơm, thằng bé càu nhàu khiến anh ta cáu tiết, xông đến cho một bạt tai khiến Kim Tiểu Vạn ngã ra đất.
Cú ngã này khiến cho đầu Kim Tiểu Vạn va vào góc tủ ti vi, bất tỉnh tại chỗ.
Lúc đó Kim Phàm mới hoảng hốt, dùng ngón tay để thăm dò hơi thở của Kim Tiểu Phàm, cho rằng thằng bé đã tắt thở.
Khi ấy Kim Phàm đã nghĩ rất nhiều, anh ta sợ phó chi đội trưởng Lý biết chuyện sẽ ly hôn anh ta. Ly hôn rồi, anh ta thật sự không thể nuôi nổi chính mình. Nếu chị ấy biết một cái bạt tai của anh ta đã đánh chết con trai, không chỉ ly hôn, mà còn bóp chết anh ta ngay tại chỗ. Nhưng nếu ngụy tạo thành con trai ngã xuống nước mà chết, nói không chừng chị ấy sẽ hồi tâm chuyển ý, trở về bên nơi nương tựa duy nhất là anh ta.
Có đôi lúc, thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một bước chân, đúng sai chỉ nằm trong một ý niệm.
Nếu Kim Phàm đưa con trai đến bệnh viện, với trình độ y học ngày nay, nói không chừng đứa trẻ đã hồi phục chạy nhảy như trước. Thế nhưng, Kim Phàm cho rằng con đã chết, lại ngụy tạo hiện trường ngã xuống nước, ném đứa con vẫn còn sống vào trong ao bùn.
Công tác thẩm vấn bắt đầu có chuyển biến từ việc "Kim Tiểu Vạn bị ném xuống ao bùn mới tử vong". Rất hữu hiệu, nhưng cũng rất tàn nhẫn.
"Tôi đã bảo mà, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng có lúc con người còn dữ hơn hổ rất nhiều." Tôi nói.
Lâm Đào nói, "Vụ án này đúng là bi kịch, nếu Kim Phàm biết một chút ít kiến thức y học đã không phạm phải tội lớn tày trời thế này."
"Phải đấy, tội danh này có thể thay đổi." Hàn Lượng vừa lái xe vừa nói, "Anh ta vốn chỉ lỡ tay đánh con bị thương, chỉ là tội bất cẩn, cùng lắm là tội cố ý gây thương tích. Giờ thì hay rồi, ném đứa con còn sống xuống ao bùn, đây rõ ràng là cố ý giết người! Còn giết chính con ruột của mình!"
"Anh ta không biết lúc đó đứa trẻ còn sống." Trần Thi Vũ nói, "Nhưng, việc này không ảnh hưởng đến tội danh của anh ta."
"Đối với anh ta cũng là một việc rất tàn nhẫn." Tôi nói, "Triệu Đại Đảm Nhi nói, bây giờ Kim Phàm chỉ muốn được chết, còn muốn được chết dưới tay chị Lý, muốn chị ấy bắn chết anh ta. May mà chị ấy đã được giám sát, nếu không, biết đâu chị ấy tìm đến bắn chết anh ta thật."
"Chuyện như thế này cứ giao cho pháp luật giải quyết thôi." Trần Thi Vũ nói.
"Các cậu nghe này, vụ án vừa rồi có khi lại giúp được cho chuỗi vụ án của chúng ta đấy." Tôi nói, "Ý tôi là, vấn đề về đặc điểm hình dạng của công cụ gây thương tích. Trong lúc giải phẫu, không hiểu sao trong đầu tôi lại hiện lên hình vết thương trên đầu chị Bảo, trở về tôi phải nghiên cứu lại mới được."
"Sao anh lại có hình vết thương của chị Bảo?" Lâm Đào hỏi.
"Tôi..." Tôi có chút lúng túng, "Khi chị Bảo được đưa vào cấp cứu, tôi đã dặn Chủ nhiệm khoa Cấp cứu và y tá chụp lại vài tấm, nếu không, sau này không thể lấy chứng cứ được."
"Cái tên này, anh không sợ Đại Bảo chém anh hả!" Lâm Đào nói.
"Không trách được, anh ấy làm vậy là đúng." Trần Thi Vũ ngồi bên ghế phụ lái, bâng quơ nói.
Người Sống Sót
Tần Minh
Vụ Án Thứ 5 - Vực Sâu Ác Ý (4)
Trở về trụ sở, tôi vội vàng dẫn theo mấy người đến phòng khám, mở máy chiếu lên, lần lượt xem qua những tấm hình chụp khi chị Bảo bị thương.
Trong hình, gương mặt chị Bảo sưng phù không nhận ra nổi, tóc trên đầu cũng đã bị cạo sạch. Dù sao nạn nhân cũng là người quen, tiếp xúc thường xuyên, hình ảnh này khiến cho một cảnh sát mới vào nghề như Trần Thi Vũ khó có thể đối mặt được. Cô ấy nhíu mày, cố gắng nhìn thẳng vào màn hình.
"Những tấm hình này được chụp sau khi vừa làm sạch da đầu xong, có thể nhìn thấy miệng vết thương trên đầu, nhưng vì có máu ở xung quanh nên không thể nhìn rõ. May mà sau khi y tá rửa cồn xong có chụp lại vài tấm." Tôi mở hình lên nói, "Những tấm này là miệng vết thương sau khi được lau sạch. Do đã qua mấy tiếng đồng hồ, đây cũng là lúc vết thương sưng lên ghê nhất, có thể miệng vết thương sẽ bị biến dạng đôi chút."
"Xem ra đây là vết thương do vật tù thông thường thôi?" Hàn Lượng nói.
Tôi gật đầu, "Nhưng cũng có khác biệt so với vết thương do vật tù thông thường gây ra, khác ở chỗ độ rộng hẹp của vết bầm quanh miệng vết thương. Vì miệng vết thương do vật tù tạo thành, vật tù đó sẽ đè ép lên mô mềm quanh miệng vết thương, sẽ để lại vết thương trông giống như tụ máu dài dưới da cùng với miệng vết thương, đó là vết bầm quanh miệng vết thương. Nếu vật tù hơi bén, có góc cạnh, quanh miệng vết thương sẽ không có vết bầm. Nói cách khác, độ rộng hẹp của vết bầm quanh miệng vết thương tỷ lệ thuận với độ cùn và bén của hung khí."
"Vậy... miệng vết thương của chị Bảo?" Trần Thi Vũ rõ ràng chưa hiểu hết ý tôi.
Tôi lẳng lặng xem những tấm hình chụp vết thương trên da đầu, không ngừng phóng lớn lên.
Một lúc sau, tôi nói, "Có thể thấy được, vết thương trên đầu chị Bảo có vài đặc điểm sau, thứ nhất, hầu hết các miệng vết thương đều có vết bầm xung quanh, chứng tỏ hung khí không có cạnh, đây cũng là kết luận ban đầu của chúng ta. Nhưng nếu nhìn kỹ tất cả các miệng vết thương, có hai cái không có vết bầm."
"Hai loại hung khí?" Lâm Đào hỏi.
"Theo kết quả điều tra hiện trường, chắc không phải hai người gây án. Một người gây án không cần thiết mang theo hai loại dụng cụ." Tôi nói.
"Vậy vì sao hình thái của miệng vết thương lại không đồng nhất?" Lâm Đào hỏi.
Tôi nói, "Rất đơn giản, mỗi phần khác nhau của hung khí sẽ tạo thành vết thương khác nhau. Để tôi lấy ví dụ, cầm một con dao Thái gây án, chém lưỡi dao vào người khác thì sẽ là vết rách; nếu dùng sống dao chém sẽ tạo thành vết thương cùn dài; dùng bên mặt của dao đập vào người sẽ tạo thành vết thương lan rộng hình phẳng; dùng đầu lưỡi xiên vào người thì tạo thành vết đâm."
"Đã hiểu." Trần Thi Vũ gật đầu hỏi.
"Vậy nên tôi nghĩ, vật làm cho chị Bảo bị thương là vật vừa có cạnh vừa không." Tôi nói, "Ngoài ra, chúng ta có thể nhìn thấy, da đầu chị Bảo có vài vết lõm hình nón, đường kính ước chừng 0,5mm, có thể thấy được một phần hình dạng của hung khí."
"Vậy này chắc có hình dài, có cạnh hình vòng cung, có cạnh sắc, phía trên có chóp nhọn." Hàn Lượng nói.
Tôi gật đầu khen ngợi, "Phân tích khá lắm! Vật này tuy có hình dài, nhưng không dài lắm. Nếu quá dài sẽ khó dùng chóp nhọn đánh lên đầu chị Bảo được."
"Nhưng vật này rất nặng." Lâm Đào nói, "Ít nhất nó có thể làm vỡ xương sọ."
Tôi gật đầu nói, "Bây giờ chúng ta xem vết thương trên da đầu Trương Manh Manh. Vì Trương Manh Manh đã chết nên hình ảnh khám nghiệm thi thể lại càng rõ ràng hơn."
Sau khi xem kỹ những tấm hình, tôi chọn ra những tấm có đặc điểm khá rõ ràng, nói, "Như vậy xem ra rất giống nhau! Có vết bầm, có chỗ có chỗ không, còn vài chỗ có hình nón nữa."
"Cũng tức là, ngoài hai cơ sở trùng hợp là áo khoác xám và không có động cơ giết người ra, bây giờ chúng ta có thêm một cơ sở này nữa để xâu chuỗi các vụ án nhóm A lại với nhau phải không?" Hàn Lượng nói.
"Đúng vậy!" Tôi tự tin nói, "Đặc điểm hung khí giống nhau, hoàn toàn có thể phán đoán hai vụ án nhóm A do cùng một người làm. Nhưng tiếc là hai vụ nhóm B đều là bóp cổ đến chết, không dùng hung khí, chúng ta không thể phán đoán có phải do cùng một người với nhóm A hay không."
"Tôi vẫn tin Đại Bảo, nhóm A và nhóm B không cùng một hung thủ." Trần Thi Vũ khá cảm tính.
Tôi cười gượng lắc đầu nói, "Nếu hai người ở hai nơi khác nhau, cùng gây ra vụ án gần như giống hệt nhau, vậy sẽ là một chuyện vô cùng đáng sợ!"
"Mọi người nhìn xem, đây là cái gì?" Lâm Đào không hổ là chuyên gia điều tra dấu vết, đối với những dấu vết nhỏ, dù sao cũng tinh nhạy hơn pháp y.
Lâm Đào chỉ lên da đầu Trương Manh Manh trong hình nói, "Phóng to chỗ này lên!"
Tôi nhanh chóng thao tác máy tính, từ từ phóng lớn chỗ da đầu mà Lâm Đào chỉ. Máy ảnh cơ độ nét cao có độ phân giải rất lớn, có thể phóng to để nhìn rõ từng lỗ chân lông.
Giữa hình hiện lên một dấu ngấn có hình dạng rất đặc trưng.
"Đây là dấu ngấn trên da đầu." Tôi nói, "Một vật lồi ép xuống da đầu sẽ làm vỡ mao mạch cục bộ, để lại vết máu giống với hình dạng của vật lồi đó."
"Đây là một hình bán nguyệt!" Lâm Đào nói, "Ngay ngắn quá!"
"Không phải hình bán nguyệt, là ba phần tư hình tròn." Hàn Lượng đính chính lại.
"Ba phần tư đường tròn." Tôi nói, "Cho thấy bề mặt hung khí có vật kim loại lồi lên, chắc là vật có nhãn hiệu!"
"Xem ra, chúng ta phải tìm và so sánh vô số những nhãn hiệu có hình dạng giống ba phần tư đường tròn rồi." Lâm Đào nói.
Tôi nói, "Tuy độ khó rất cao, nhưng vẫn tốt hơn không có một chút manh mối nào đúng không?"
Mấy ngày tiếp theo, chúng tôi gần như phải mất cả ngày tìm kiếm nhãn hiệu.
Sau khi đo vết thương trên da đầu, chúng tôi đại khái nắm được hình mẫu của dấu ngấn, dựa vào hình mẫu đó, tôi và Lâm Đào đã tìm khắp các cửa hàng có bán dụng cụ kim khí, còn Trần Thi Vũ và Hàn Lượng tìm những công cụ được rao trên Taobao.
Chúng tôi quả thật đã tìm thấy vài nhãn hiệu có hình dạng tương tự, nhưng những sản phẩm của nhãn hiệu này nếu không phải không phù hợp với suy đoán của chúng tôi, thì có chênh lệch về kích thước, hoặc trọng lượng không đủ. Tóm lại, sau mấy ngày tìm kiếm, chúng tôi không phát hiện được vật nào hoàn toàn phù hợp.
*
Sáng ngày 22 tháng 10, khi chúng tôi còn đang so sánh nhãn hiệu, tôi nhận được điện thoại của thầy, thôn Thắng Lợi nằm ở ngoại ô thành phố Long Phiên có một người dân tử vong, bước đầu nghi ngờ là bị sát hại.
Không hiểu vì sao, tôi đột nhiên có dự cảm không lành, lập tức dẫn tổ điều tra đến thôn Thắng Lợi nằm ở khu ngoại ô phía Nam thành phố Long Phiên.
Kể từ khi mở rộng thành phố, thôn Thắng Lợi đã chia năm xẻ bảy.
Tuy nhờ số tiền đền bù giải tỏa, tất cả người dân trong thôn đều có cuộc sống không phải lo cơm áo, nhưng họ không bao giờ thỏa mãn được, vì sau khi mất ruộng đất, họ lũ lượt đến nơi khác làm công kiếm tiền.
Ở lại trong thôn đều là những người già yếu bệnh tật.
Người phát hiện vụ án là một phụ nữ có tuổi trong thôn. Đây là người phụ nữ nổi tiếng thích lo chuyện bao đồng nhưng cũng rất cẩn thận. Rạng sáng ngày 22 tháng 10, khi người phụ nữ này đi ngang qua cửa nhà Lý Thắng Lợi, phát hiện cửa ngoài đã khóa.
Nhìn qua, giống như Lý Thắng Lợi đã ra ngoài.
Nếu như là người khác, ra ngoài làm việc gì đó không có gì lạ. Nhưng Lý Thắng Lợi là một ông già đã 83 tuổi, già cả sức yếu, đi lại khó khăn, làm sao có thể ra ngoài làm việc? Đừng nói đi làm, cả ra khỏi cửa cũng không xong. Lý Thắng Lợi không có nhiều đất đai nên tiền đền bù giải tỏa cũng chẳng được bao nhiêu, nhưng ông ta có tiền trợ cấp, lại là người già neo đơn nên chính quyền còn định kỳ trợ cấp thực phẩm và vật dụng. Tuy cả đời ông ta chưa từng kết hôn, cũng không có con cái nhưng vẫn có thể sống những tháng ngày không lo cơm áo. Vì thế ông ta sẽ không bao giờ phải rời nhà.
"Không phải vì ông ấy đã lớn tuổi." Người phụ nữ kia nói, "Tôi lớn từng này chưa từng thấy Lý Thắng Lợi ra khỏi thôn bao giờ. Ông ấy là một kẻ lười nhác, lười kết hôn, lười sinh con. Nếu không cần ăn cơm vẫn sống được thì ông ấy cũng lười ăn đấy!"
"Người lười biếng như vậy chắc cũng lười gây sự với người khác nhỉ?" Tôi đã xem sơ qua hiện trường, không có dấu vết bị lục lọi. Tất nhiên, một người già sống nhờ tiền trợ cấp, nhà chỉ có bốn bức tường, cũng chẳng có gì để lục lọi. Rõ ràng đây không phải một vụ cướp của.
"Gây chuyện?" Người phụ nữ kia cười khinh khỉnh nói, "Ai lại đi gây chuyện với ông ấy? Ngày nào ông ấy cũng ngồi dưới gốc cây để phơi nắng, khi cần ăn thì ăn, lúc cần ngủ thì ngủ, ai có thể đắc tội với ông ấy?"
"Chị có thể kể lại quá trình phát hiện vụ án cho chúng tôi biết không?" Lâm Đào nói.
Người phụ nữ nghiêm mặt, "Tôi không nói phét đâu, gần mười năm nay, lần đầu tiên tôi thấy nhà ông ấy khóa cửa! Khóa cửa đấy! Lại còn khóa từ bên ngoài nữa! Ông ấy mà ra ngoài sao? Thật sự quá kỳ lạ! Nên tôi mới trèo lên cửa sổ để xem thử. Các cậu cũng thấy đấy, nhà ông ấy thế kia, nhìn loáng một cái là thấy hết. Tuy trời vừa sáng nhưng không có ai trên giường cả! Chẳng lẽ ông ấy ra ngoài thật? Thế nên tôi mới nhìn kỹ hơn, đột nhiên thấy một bàn tay dưới gầm giường! Quá đáng sợ, thật sự quá đáng sợ!"
"Nói vậy, nạn nhân đã chết dưới gầm giường?" Tôi hỏi.
Người phụ nữ gật đầu nói, "Sau đó tôi gọi vài người trong thôn đến phá khóa vào nhà, kéo đầu ông Lý ra khỏi gầm giường, haiz, thảm lắm, cứng ngắc cả rồi. Chúng tôi thấy đầu ông ấy chảy máu, lúc đầu còn nghĩ là xuất huyết não cơ!"
"Xuất huyết não?" Đại Bảo nói, "Cái này... đúng là hiểu biết không đến nơi mà. Xuất huyết não là chỉ bên trong não bị chảy máu, làm sao tràn ra ngoài hộp sọ được?"
"Ờ, người xuất huyết não ở chỗ chúng tôi đâu có nhiều nên không biết chuyện này. Lúc đó cũng có người nói ông ấy tự ngã xuống gầm giường nên bị chết." Người phụ nữ nói, "Còn nói, ai lại đi giết ông Lý chứ, nên chúng tôi liền báo cho cán bộ chính quyền, chuẩn bị đưa đi hỏa táng. Kết quả cán bộ lại nói là không phải, chắc chắn không phải xuất huyết não, hơn nữa tự ngã cũng không thể ngã xuống gầm giường rồi chỉ để lộ một bàn tay ra bên ngoài được, nên đã báo cảnh sát."
"Đúng vậy, ai lại đi giết một người già neo đơn chứ?" Dự cảm không lành trong lòng tôi lại nổi lên, tôi trầm ngâm nói, "Vả lại chắc chắn không phải cướp của, cũng không có xích mích gì."
"Tiếc thật." Lâm Đào ngồi xổm trước cửa nhà tại hiện trường nói, "Bao nhiêu người dân thế này, cán bộ trong thôn cũng không nhắc nhở lấy một tiếng, hiện trường đã bị phá hủy hết rồi."
Tôi nhìn theo hướng đèn soi dấu chân của Lâm Đào, khắp căn nhà đều là dấu chân, có dấu chân dính đất, có dấu chân dính máu do giẫm lên vũng máu gần đầu nạn nhân. Những dấu chân này chồng chất lên nhau, không thể nào phân biệt được hoa văn dưới đế giày, càng không thể tìm ra dấu chân nào có liên quan đến tội phạm.
"Khi chúng tôi đến đây, thi thể đã được đặt ở trước cửa nhà rồi." Trưởng khoa Hồ nói, "May mà người dân không tác động quá nhiều đến thi thể, nên vết thương hẳn là còn nguyên."
Tôi gật đầu.
Lâm Đào dùng đèn khám xét khóa cửa rồi nói, "Khóa cửa có dấu vết bị cạy, nhưng giờ không thể phán đoán được là dấu vết người dân cạy cửa vào cứu nạn nhân hay dấu vết hung thủ cạy cửa vào nhà."
"Việc này rất dễ." Người phụ nữ chen vào nói, "Ông Lý xưa nay đi ngủ đều không khóa cửa, ông ấy có gì đâu mà khóa? Cũng chẳng có gì cho người ta trộm."
"Ồ, nói vậy nếu hung thủ muốn vào nhà, chỉ cần đẩy cửa là xong?" Tôi nói.
Người phụ nữ gật đầu.
"Khám nghiệm thi thể bước đầu, tất cả các vết thương đều nằm ở phần trán." Trưởng khoa Hồ nói, "Vị trí rất sát nhau, hơn nữa các khớp tay chân của nạn nhân không có dấu vết bị khống chế và phản kháng. Theo tình hình này, có lẽ nạn nhân đang ngủ trong tư thế nằm ngửa thì bị hung thủ tấn công mạnh và liên tục vào đầu, dẫn đến tử vong."
"Ra tay quá thô bạo." Lâm Đào nói.
Còn tôi nhìn chằm chằm vào thi thể trước cửa.
"Tuy kết quả điều tra người dân xung quanh cho thấy nạn nhân khi còn sống không thù oán với ai, nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy có khả năng tồn tại mâu thuẫn tiềm ẩn." Trưởng khoa Hồ nói, "Hiện trường ngoài loại trừ khả năng cướp của ra, việc hung thủ ra tay quyết đoán, tàn nhẫn đều hướng về giả thuyết giết người trả thù. Có rất nhiều vụ án trông như không có xích mích nhưng thật ra lại ẩn chứa xích mích."
"Vụ này không giống vậy." Tôi nói.
"Không giống chỗ nào?" Trưởng khoa Hồ hỏi.
Tôi quay đầu lại nhìn hàng trăm người dân ở phía sau, nói, "Không phải nói người trong thôn đều ra ngoài làm ăn hết rồi sao? Những người ở cách nơi này cả chục dặm cũng chạy hết đến đây rồi à? Ở đây không thích hợp nói chuyện, chúng ta đến phòng giải phẫu thôi."
*
"Co cứng tử thi của nạn nhân chắc chỉ vừa mới hình thành, nhiệt độ thi thể đã giảm 7°C, chắc tử vong khoảng 1, 2 giờ đêm hôm qua." Bác sĩ pháp y Vương vừa đo nhiệt độ vừa kiểm tra các dấu hiệu thi thể.
"Lúc nãy ở hiện trường hình như anh có lời muốn nói." Trưởng khoa Hồ mặc áo giải phẫu, nôn nóng hỏi tôi.
Tôi vẫn chưa bắt đầu giải phẫu, lấy di động từ trong túi ra, mở hình chụp vết thương trên da đầu của Trương Manh Manh đã lưu trong máy lên.
"Anh nhìn xem, đây là hình Trương Manh Manh bị hại ở vụ thứ hai thuộc chuỗi vụ án nhóm A." Tôi nói.
"Trời ạ! Anh lưu hình giải phẫu vào di động!" Trưởng khoa Hồ ngạc nhiên.
Là bác sĩ pháp y, để tránh cho người nhà, con cái nhìn thấy những tấm hình đáng sợ này, thường không lưu hình ảnh trong công việc vào di động và cũng không dùng di động như một công cụ để chụp lại hiện trường. Sở dĩ tôi lưu những hình này vào di động là để tiện xem bất cứ lúc nào, tìm chút manh mối.
"Chuyện này không quan trọng." Tôi nói, "Quan trọng là, vết thương trên da đầu Trương Manh Manh khớp với vết thương trên da đầu chị Bảo, chúng tôi đã suy đoán ra hung khí rồi."
Nghe tôi nhắc đến chị Bảo, Đại Bảo giật mình, rồi lại cúi đầu tiếp tục cùng bác sĩ pháp y Vương giải phẫu thi thể Lý Thắng Lợi theo thường lệ.
"Kim loại tù, giống búa?" Trưởng khoa Hồ nói.
"Không chỉ vậy." Tôi nói, "Chúng tôi đã xem rất kỹ từng vết thương một, cuối cùng đã suy đoán ra vài từ khóa liên quan đến hung khí đó là: dài, kim loại, có chỗ cạnh, có chỗ trơn láng, có chóp nhọn, có nhãn hiệu lồi lên hình ba phần tư hình tròn."
"Ơ, phân tích chi tiết đến thế hẳn là đã biết vật gây thương tích là gì rồi chứ?" Mắt trưởng khoa Hồ sáng lên.
Tôi chán nản lắc đầu, nói, "Đã tìm mấy ngày rồi, vẫn chưa thấy vật hoàn toàn phù hợp."
"Cũng đúng, bao nhiêu công cụ thế kia, khác nào mò kim đáy bể đâu." Trưởng khoa Hồ nói.
"Nhưng anh có cảm thấy vết thương trên đầu Lý Thắng Lợi rất đặc trưng không?" Tôi hỏi.
Dứt lời, tôi chỉ lên vết thương chằng chịt trên đầu nạn nhân, chỉ ra bốn vết thương có vết bầm hiện lên rất rõ quanh miệng vết thương, còn có bảy vết thương không có vết bầm. Quanh những miệng vết thương này còn có sáu vết lõm đường kính khoảng 0,5mm. Thậm chí chúng tôi còn loáng thoáng thấy được một vết hình ba phần từ hình tròn.
"Hoàn toàn trùng khớp! Hoàn toàn trùng khớp!" Trưởng khoa Hồ reo lên, "Vụ án này do hung thủ của chuỗi vụ án nhóm A gây ra!"
Đại Bảo lại giật mình lần nữa.
Tôi quan tâm nhìn lướt qua cậu ấy rồi nói, "Đây chính là nguyên nhân tôi đưa ra kết luận kia khi ở hiện trường. Nếu là vụ án do hung thủ ở chuỗi vụ án nhóm A gây ra, vậy thì sẽ không có động cơ gây án."
"Đúng thật, nếu nhìn nhận theo hướng này thì khả năng là không có động cơ gây án." Trưởng khoa Hồ nói, "Nhưng có một vấn đề mấu chốt, không biết anh có để ý thấy không?"
"Vấn đề gì?"
"Lúc chúng ta phân tích điểm khác nhau giữa các vụ án ở nhóm A và nhóm B có nhắc đến một vấn đề, cũng là lý do Tổng giám đốc Trần khẳng định chắc chắn rằng vụ án ở hai nhóm này không phải do cùng một người gây ra."
"Đúng thế, điểm anh nói là bản phác họa đặc điểm tâm lý." Tôi nói, "Lúc đó thầy cho rằng, vụ án nhóm A có tính khiêu khích rất rõ ràng, đã giết người bên hồ nước nhưng lại không ném thi thể xuống nước để kéo dài thời gian phát hiện vụ án, chính là muốn khiêu khích cảnh sát. Còn vụ án nhóm B có tâm lý giấu giếm, giấu xác để kéo dài thời gian xảy ra vụ án. Đặc điểm tâm lý của hung thủ trong hai nhóm không đồng nhất."
"Nhưng hiện trường Lý Thắng Lợi bị giết, thi thể bị giấu xuống gầm giường!" Trưởng khoa Hồ nói, "Hơn nữa còn khóa cửa từ bên ngoài, ngụy tạo nạn nhân đã ra ngoài. Đây rõ ràng là muốn che giấu thi thể, đặc điểm tâm lý muốn kéo dài thời gian phát hiện vụ án mà!"
"Việc này..." Tôi ngừng lại, "Chẳng lẽ, hung thủ của hai nhóm vụ án này đổi chỗ cho nhau rồi? Hoặc là, hung thủ vốn chỉ là một người nhưng người này có hai nhân cách? Khi giết Lý Thắng Lợi, đã hoán đổi nhân cách?"
"Nói thế thì ảo diệu quá." Trưởng khoa Hồ nói, "Nếu hung khí đã xác định là của hung thủ nhóm A, còn hung thủ nhóm B dùng cách thức và công cụ hoàn toàn khác để giết người, vậy sẽ không hoán đổi được."
Đây quả là vấn đề không lý giải được, tâm lý con người là vấn đề khó phân tích nhất. Tôi đăm chiêu suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra chút đầu mối nào.
Đại Bảo tỏ vẻ bình tĩnh nói, "Phải chăng nên liên lạc với bác sĩ pháp y Lý ở tỉnh Nam Hòa?"
Tôi chợt bừng tỉnh, nhanh chóng gọi điện cho bác sĩ pháp y Lý.
"Anh Lý, hung thủ nhóm A lại xuất hiện ở Long Phiên rồi." Tôi nói, "Hắn đã giết một người già neo đơn!"
"Người già neo đơn?" Bác sĩ pháp y Lý nói xong thì dừng lại.
Tôi nghe tiếng kích chuột, chắc anh ta đang tra xem những vụ án xảy ra gần đây trong tỉnh trên hệ thống.
"Không có, gần đây không có án mạng, không có người già neo đơn nào bị giết." Bác sĩ pháp y Lý nói.
"Nếu phạm tội song song, tôi nghĩ chắc chắn sẽ xảy ra vụ án tương tự ở gần nơi xảy ra hai vụ án trước của nhóm B."
"Vậy... chuyện là thế nào?"
"Có hai khả năng." Tôi nói, "Thứ nhất, người già neo đơn bị sát hại dễ dàng bị người báo án xem nhẹ, có khi nào đã bị bỏ qua rồi trở thành vụ án tiềm ẩn không? Thứ hai, nếu là người già neo đơn, có thể sẽ phát hiện trễ."
"Vậy... phải làm sao?" Bác sĩ pháp y Lý bị tình huống thứ nhất mà tôi nói dọa sợ. Bỏ qua vụ án tiềm ẩn, không phải chuyện đùa. Đợi đến khi mọi chuyện đã rồi, truy cứu trách nhiệm, trưởng khoa pháp y như anh ta cũng có khả năng bị liên lụy.
"Tôi nghĩ phải nhanh chóng báo cáo lên lãnh đạo của các anh." Tôi nói, "Thứ nhất, cử người đi làm rõ tình hình sinh hoạt của những người già neo đơn trong vùng, phải tìm hết từng người một, tuyệt đối không được cho rằng họ đã ra ngoài nên tìm không thấy. Thứ hai, phải điều tra từng vụ tử vong bất thường xảy ra trong vùng, kiểm tra từng tờ giấy chứng nhận hỏa táng."
"Sẽ không phải... đã hỏa táng rồi chứ?" Bác sĩ pháp y Lý lầm bầm.
Tôi nói, "Chắc không đâu. Theo quy luật phát sinh các vụ án nhóm A và B, thời gian song song xảy ra vụ án đều cách nhau khá gần. Vụ án người già neo đơn bị sát hại ở chỗ chúng tôi xảy ra vào khoảng 1, 2 giờ đêm hôm nay, nếu vậy, vụ án bên chỗ các anh chắc cũng cách thời gian này không bao lâu, nên những việc tôi vừa nói, các anh hãy nhanh chóng thực hiện, chắc là vẫn còn kịp, sẽ không gây ra hậu quả gì."
"Vậy thì tốt! Tôi làm ngay đây." Bác sĩ pháp y Lý vội vàng cúp máy.
"Các anh phát hiện manh mối mới sao lại không cho tôi biết?" Đại Bảo trách móc.
Tôi nói, "Người anh em, tôi muốn cậu hiểu, dù thời điểm nào, chúng ta cũng không bỏ qua việc tìm kiếm manh mối của một vụ án mạng, huống hồ vụ án lần này chị Bảo là người bị hại. Công việc quan trọng cậu cần làm lúc này là gọi chị Bảo thức dậy! Nếu chị Bảo tỉnh lại, mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay, cuộc sống hạnh phúc của cậu sẽ được tiếp tục. Việc tìm kiếm manh mối, cứ giao cho chúng tôi, được chứ?"
Đại Bảo nhìn tôi, gật đầu thật mạnh.