Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Phạm Vân ANh
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1701 / 48
Cập nhật: 2016-01-26 07:37:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
Út cố gắng chợp mắt nhưng tiếng kêu khan hoang thảm thiết vì đói sữa của Mắt Ướt, con bê đực chưa đầy tháng tuổi, cứ lộng vào óc khiến hắn bứt rứt không sao nằm yên. Mắt Ướt bị đuối sức từ nhiều ngày nay vì không chịu ăn cháo cám. Ba Bá dứt khoát không cho nó gần mẹ vì gã nghi nó bị bệnh, trong khi Út biết chắc chỉ do nhớ mẹ, khát sữa, kêu quá nhiều, nó có hiện tượng sốt nóng. Bá quyết định đắt rẻ gì cũng bán sớm cho lò bê thui nên gã thây kệ. Càng về khuya, tiếng kêu của Mắt Ướt càng não nuột. Út lén lấy sữa đổ ra tô lớn đưa tận miệng, nó chỉ ngửi qua, không chịu uống. Cứ im được một lúc, nó lại kêu... Cuối cùng, dằn lòng không nổi, Út đã làm chuyện tày đình. Hắn dắt Mắt Ướt từ gốc si vào chuồng, đến bên con mẹ Lưng Võng. Con bê thoáng thấy mẹ nấc nấc lên mừng rỡ. Hai mẹ con quấn quít. Lưng Võng, nghếch nghếch đầu nhìn Út tỏ vẻ biết ơn. Được con ngậm vào đầu vú mút chùn chụt, ánh mắt nó long lanh đầy cảm khoái hạnh phúc. Út cũng nhẹ người như chính mình vừa trút được gánh nặng đá tảng đeo dai dẳng suốt chục ngày đêm. Hắn ra ghế bố nằm, định bụng nghỉ thư giãn vài phút sẽ dậy dắt trả Mắt Ướt ra gốc si. Đúng lúc đó, thì phía bãi rác có tiếng xe máy. Hắn nhổm dậy. Con đường đất đỏ ngang qua bãi rác xuất hiện quầng đèn sáng di động quét nhẹ vào khu chuồng bò. Tiếng máy nổ của loại xe Honda. Không phải nàng. Hắn lại ngã lưng xuống ghế.
Và nàng hiện dần lên trong đầu hắn.
Kể từ hôm gặp nàng ở quán Mi, cứ khi nào hắn tĩnh tâm là nàng lại xuất hiện. Hình ảnh nàng hôm ở bãi rác đã gây cho hắn thứ mê cảm không thể phai mờ. Chuyện gặp nàng, mỗi lần sống lại, như thuộc cõi liêu trai, cứ chơi vơi, hư hư, ảo ảo. Và nàng ám ảnh hắn, lúc như ma quỷ, lúc như thánh thần. Dù sao, nàng, người đàn bà đầu tiên trong đời hắn được nhìn nhận ở dạng lõa thể đã đánh thức trong hắn mầm khát vọng lạ kỳ, thứ mầm chồi từ lâu không có, hay nói đúng hơn, từ lâu đã bị giết trong trứng, khiến hắn tưởng mình không có. Bị coi thường, bị ruồng rẫy ghét bỏ, lại sống nén chặt trong không gian xã hội chật chội, toàn những bi kịch ghê sợ, xung qaunh chỉ có những thân phận đàn bà như Tư Tiên, Sáu Là, Chín Liên, Tư Đản (vợ Hai Vương), Hai Thoàn (vợ Năm Thiên) nên trong đầu hắn, đàn bà không khác loài bò cái, có mặt trên đời chỉ để sinh sản và đau khổ. Ngoài ra, trong hắn không nảy thêm một nhận thức, tình cảm, nhu cầu nào ở phía người khác giới. Bởi vậy, bước sang tuổi trưởng thành, từ đứa thiếu niên gày ốm, thân xác hắn "nhổ giò" thành chàng trai cao lớn, mình cao lớn, cơ bắp chắc như lim sến, sức vóc đàn ông ra đàn ông, vẫn không sao nâng nổi phần cảm thụ giới tính, chẳng khác gì hạt giống bị ủ chết trong đất đóng băng, không thể tiếp nhận một động tác sinh sôi kích thích nào. Trước đàn bà, hắn luôn dửng dưng, không bao giờ nảy ra ý muốn tìm hiểu, dù là sự tò mò về hình thể, tâm lý, tình cảm, kể từ các chị dâu, những người thường xuyên làm việc bên chuồng bò với hắn, tới những người hắn có dịp tiếp xúc ngoài xã hội. Vậy mà chỉ một lần thấy nàng ngoài bãi rác, mặt hồ tâm hồn tù đọng nơi hắn bỗng cuộn sóng. Hắn nhận ra ở mình mới bùng lên thứ xúc động đói khát. Tự nhiên cái thói cam phận, yếm thế trong hắn bắt đầu rạn nứt...
Nàng tươi tắn đi từ gốc si lại. Đôi môi cong mọng son của nàng mấp máy như đang thì thầm với hắn. Nàng lại gần. Lại gần nữa. Đến sát bên ghế bố. Hắn nhìn rõ cả mụn ruồi nhỏ trên bầu vú nàng, rõ cả cái quầng đen... Hắn chỉ cần đưa tay là chạm vào. Nhưng sợ nàng biến mất, hắn vẫn nằm im...
- Sáng mai, em chờ anh ở quán Mi...
Hắn mừng rỡ. Đã hơn tháng nay, hắn trông ngóng được thêm một lần gặp nhưng nàng mất tăm. Cả nàng lẫn gã Huy vệ sĩ. Ngày nào đi giao sữa hắn cũng nhìn vào quán Mi nhưng không thấy chiếc Be - bét - ta đỏ dựng bên ngoài. Dù nàng dặn khi cần gặp cứ vào quán nhắn bà chủ, hắn vẫn không dám... Có lúc hắn nghĩ đã mất hẳn nàng... Nhưng rồi hắn lại nuôi hy vọng... Để được sống với nàng trong tưởng tượng...
- Nhớ đến nghe. Nàng lại nói. Em chờ đấy...
Nàng lùa những ngón tay vào mái tóc bù xù như tổ quạ của hắn. Làn da mịn lộ rõ những lớp lông tơ từ đùi nàng chạm hẳn vào cánh tay hắn. Làm như cánh tay không phải của mình, hắn cứ để nó nằm yên tận hưởng cảm giác mơn man mà từ đó như có luồng điện cảm gây cho hắn những cảm giác râm ran mê mẩn...
Hắn biết đâu thực sự đứng bên hắn không phải nàng mà là Ba Bá. Gã vẫn thức giấc đi thăm chuồng bò như thường lệ. Gã đã đứng hàng chục phút bên ghế bố, đọc từng nét rạng rỡ trên mặt thằng Khùng, điều kỳ lạ từ xưa gã chưa hề thấy.
Ngắm chán, gã cười gằn, túm tóc Út dựng ngồi dậy.
Út ú ú ớ ớ vài giây mới dứt khỏi cơn mơ. Vừa nhận ra Ba Bá, hắn đã nhận liền cú đấm "hự" giữa ngực.
- Ngày mai nhịn ăn luôn nghe con. Bá giáng thêm cú đấm vào sườn khiến Út ngã ngửa ra ghế bố. Con Lưng Võng lây bệnh chết, tao giết luôn mày.
Gã hầm hầm đến bên Lưng Võng gỡ sợi dây Út buộc ở thang chuồng quất ngang Mắt Ướt. Con bê đang ngậm vú mẹ trong tràn trề hạnh phúc bỗng giật cẫng, rú lên tiếng kêu đau đớn, cong đuôi vọt ra khoang chuồng, chạy lọan xà ngầu, vừa chạy vừa ngã dúi dụi.
Út đưa tay ôm mặt. Hắn cảm thấy như chính mình vừa bị quất. Hắn lùi lũi bước nhanh theo Mắt Ướt, nhặt lại sợi dây buộc cổ dắt nó trở lại gốc si.
- Tha lỗi cho tao nghe mày. Hắn lẩm bẩm. Tao ngu quên mẹ nó đi nên cả tao lẫn mày đều bị đòn. Hắn rờ rờ vết hằn rướm máu trên mặt Mắt Ướt: Tội nghiệp mày. Vì tao mà mày bị đau.
Mắt Ướt hiểu được ý hắn. Nó cọ cọ cái mũi mềm ướt vào tay hắn rồi đưa lưỡi liếm một cách thân thiết.
Trở về chiếc ghế bố, hắn không sao ngủ được. Hắn ngồi chống hai tay lên gối bất động, mắt trừng trừng hướng vào nền đen của vùng cây vườn. Hắn cố nhớ lại giấc mơ gặp nàng. Đúng ra, hắn phải dọn chuồng. Không phải vì áp lực của Ba Bá, mà do thói quen tỉnh giấc dù vì bất cứ lý do gì, khi các khoang chuồng qua một đêm đã đầy phân và nồng nặc mùi nước đái bò, hắn cũng cứ quét dọn. Lần này, thây kệ. Hắn muốn được sống tiếp giấc mơ gặp nàng nhưng nàng đã hoàn toàn biến mất. Cố vận động trí tưởng tượng đến mấy, nàng cũng không trở lại. Lòng hắn cuộn lên nỗi buồn kèm theo sự cô đơn, cả hai thứ cảm xúc cùng chưa bao giờ có trong hắn. Không buồn đau, không đơn côi, không giận tức... Từ lâu, kể từ khi hòa được vào thế giới của loài vật, hắn không có nhiều tình cảm trong phần đời của loài người. Chính vì vậy, khi cảm giác kỳ lạ xuất hiện, hắn cứ lâng lâng như trong trạng thái ma túy. La đà trong sự nảy nở. Và hắn cười ngu ngơ buông theo nỗi nhớ nôn nao.
Tiếng gà gáy từ những chuồng gà rải rác trong xóm rôn rạo, tiếng chuông nhà thờ vùng Xóm Mới lảnh lót, và tiếng khua động chói tai của những chiếc xe lam khua động ở ngoài phố báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Nhận ra đêm đã tàn, Út mới chịu dứt lòng chia tay với cảm khoái thằng người, trở lại một cách chậm rãi với thân phận thằng khùng. Rời chiếc ghế bố, thay vì đi dọn chuồng, hắn lao vào việc vắt sữa. Hắn rất tin lời nàng trong giấc mơ. Nàng hẹn hắn ở quán Mi. Muốn rời khỏi nhà sớm, chỉ có cách vắt sữa sớm.
Vừa làm vừa nghĩ đến nàng, hắn mải mê với những bầu sữa bò đến quên mệt nhọc. Xong việc, hắn ra giếng. Trời vẫn còn tối. Không khí lạnh giá. Lũ chó thấy hắn đi đâu cũng quấn theo. Gần sáng chúng đói. Con Tun Tun cứ chồm chồm khợp đùa vào tay hắn.
- Để tao yên tụi bay. Nó vỗ về mấy cái rồi gạt con Tun ra: Có đói cũng ráng chịu, các con. Hôm nay ba bận...
Gã cởi tuột quần áo, múc nước ở hồ dội ào lên đầu, lên người. Người khác chắc phải cảm lạnh mà chết. Hắn thì không. Cái lạnh buốt của nước còn cho hắn sự khoan khoái. Gặp nàng phải sạch. Hắn kỳ cọ đến nóng ửng da thịt. Cọ đến bộ phận nào trên người, hắn lại liên hệ đến bộ phận tương ứng trên cơ thể tuyệt mỹ của nàng. Hắn xoa bóp kỹ hai vồng cơ ngực rắn chắc, xoa xuống bụng... hai bắp vế. Tắm xong, hắn mặc tạm chiếc xà lỏn cũ ướt sũng nước, đi thẳng vào chuồng bò định đến kho chứa đồ lấy quần áo sạch mặc. Cách cửa kho chừng chục mét, hắn giật bắn khi thấy một người đang lúi húi trút sữa từ thùng lớn do hắn vắt ra xô. Dù nhìn phía sau, hắn cũng nhận ra Tư Đản, vợ Hai Vương. Đản mới ngoài ba chục tuổi, mập mạp, đẫy đà, lúc nào cũng rừng rực như bò động đực. Trong bộ đồ Ka - tê hoa vàng cũ mỏng, không đồ lót, thân thể ả như phơi dưới ánh đèn. Những bước chân chó chạy khiến ả đang mải đổ sữa, chột dạ quay lại. Ẳ há hốc mồm, suýt buông rơi xô sữa bỏ chạy khi thấy Út cách ả không xa. Út cũng đứng đực như chính mình là tên trộm bị bắt quả tang. Tư Đản lặng đi, tránh nhìn về phía Út. Bài tính từng trải chạy nhanh trong đầu ả. Sự thất thần từ bản năng đàn bà trước gã em chồng trùng trục vạm vỡ không lớn hơn nỗi hoảng sợ của vụ ăn cắp bị bại lộ. Quyết định hành động đối phó nảy ra cùng lúc với sự động dục, ả từ từ quay lại với ánh mắt lả lơi và nụ cười tống tình giữa lúc Út lúng túng bởi chiếc xà lỏn ướt.
- Trời thế này, tắm không sợ cảm lạnh à? Ẳ buông xô sữa xuống sàn, lúng liếng bước lại phía Út: Tưởng mình chị dậy sớm nhất, ai ngờ chú còn sớm hơn... Hí hí hí... Ẳ với tay lên công tắc điện ở cửa kho tắt luôn ngọn đèn. Giữa hắn và ả chỉ còn ảnh hưởng phần sáng ít ỏi của những bóng đèn từ hai gian đầu chuồng bò, vừa đủ cho tội lỗi không quá trơ trẽn.
- Lại đây chị nhờ chú việc này... Tư Đản chủ động nắm tay Út kéo vào kho.
Hắn hiểu Tư Đản đang muốn gì. Nhưng sao hắn dửng dưng. Từ bé đến lớn, sống trong khu trại bò, hắn chỉ có nhận thức hạn hẹp: Loài bò giao phối bằng dụng cụ để sinh đẻ, còn loài người giao phối để thực hành tội lỗi. Với định kiến bất di bất dịch ấy, với không gian xã hội chuồng bò ấy, và với người đàn bà từ trước chỉ gợi nên cho hắn những ác cảm, hắn như kẻ liệt dục.
Sau một lúc lạnh nhạt trước những xoắn xuýt của Tư Đản, hắn dứt khoát đẩy bật ả ra làm ả ngỡ ngàng. Đôi mắt đã đờ ra của ả ngơ ngác như không tin chuyện có thể xảy ra như vậy.
Út bước nhanh vào kho, lấy đại bộ quần áo trên mắc mặc vào người. Tai hắn còn nghe tiếng Tư Đản nguyền rủa:
- Đồ bò. Đồ khùng... Đồ pê - đê. Mày có tố cáo tao cũng chẳng ai tin mày.
- Cài xong nút áo cuối cùng. Út bỗng sực nhớ quên không thay cái xà lỏn ướt. Nhưng rồi hắn chặc lưỡi bỏ qua. Hắn sợ thêm một lần nữa...
Lúc ra khỏi kho, nhìn theo dáng ngủng ngoẳng vừa đi vừa muốn quăng cái xô của Tư Đản, hắn lấy làm khó hiểu, không rõ tại sao ả tức giận thay vì phải mừng rỡ khi hắn không phạm tội. Tuy nhiên, ý nghĩ đó chỉ như gió thoảng, chẳng lưu lại điều gì sâu sắc.
Trong khi chờ đợi các nhà dậy vắt sữa bò nhà mình dồn cho hắn mang đi, hắn quét dọn chuồng. Đầu óc hắn lại nghĩ về nàng. Chuyện đụng chạm với Tư Đản từ trước tự nhiên có ảnh hưởng so sánh... Hắn không để ý trời đã sáng. Khu chuồng bò lại có đủ mặt. Các anh hắn và chị dâu, ai nấy vào việc của mình với nền nếp cần cù, tận tụy, hòa thuận hàng ngày. Hắn không để ý, mọi người đều đang nhìn hắn một cách khác thường vì hắn mặc bồ đồ sạch vẫn mặc khi đi giao sữa, chính bộ đồ nàng may, để làm việc trong chuồng bò.
Ba Bá chốc chốc lại liếc về phía hắn như muốn đọc cho được điều gì đang xảy ra mà những ngày gần đây thằng Khùng có nhiều biểu hiện bất thường.
Hai Thoàn, vợ Năm Thiên, một phụ nữ ham phấn son làm đỏm, có cặp lông mày xâm bằng mực tàu, mặt lúc nào cũng trơn bóng, khi giao phần sữa của nhà cho Út, nói giỡn:
- Dám chú Khùng phải lòng cô nào lắm.
- Có làm ăn gì được không mà bày đặt phải lòng cho quê ra. Tư Đản đứng gần trề môi nói móc.
Hai Vương cười khà khà vỗ vai chú em:
- Làm được hay không là ở sự tỉnh táo thấu hiểu đối tượng. Từ trước tới nay đời mày toàn sự nhỡ nhàng là bởi thiếu tỉnh táo.
Năm Thiên nhăn mặt:
- Khùng trăm phần trăm thì tỉnh vào lúc nào mà hòng làm ăn.
Út dửng dưng như không hiểu những lời bỡn đùa, xỏ xiên, dạy đời. Hắn lẳng lặng buộc các can sữa vào giá chở hàng rồi nổ máy chạy một mạch ra con hẻm.
Đường phố ngoại vi buổi sớm nườm nượp các loại xe đạp, xe gắn máy... chảy về nội thành. Người đi làm ở các công xưởng, cơ quan, người chạy công chuyện, mối lái, rồi học sinh, sinh viên đến trường... Mọi ngày, ít khi Út giao sữa vào tầm này. Hắn thường đi vào lúc dòng người, xe xuôi về thành phố đã vãn hẳn, còn ngược từ nội thành ra, hay xuất hiện khá nhiều cô gái mặt hoa da phấn, ăn mặc như những bà hoàng, cô ngồi xích lô, cô đi xe gắn máy, cô áp sau lưng một gã đàn ông cưỡi xe xịn... mặt mày ai nấy phờ phạc... Những "bà hoàng" này cũng chính là những nguời đẹp mà mỗi chiều sau khi giao sữa đợt hai về, Út bắt gặp họ từ những ngã đường ngoại vi đổ vào nội thành làm hoa một đêm trong các chốn ăn chơi. Những lần chờ giao sữa ở trạm, nghe đám dân nuôi bò tán về những bà hoàng qua đêm thường gặp trên đường, họ nói các nàng đều là gái điếm đủ mọi hạng, hắn không thể nào tin. Không hiểu sao, trong đầu hắn không bao giờ nảy ra ý nghĩ vẩn đục về những người đẹp sang trọng chuyên đi xe về xế này. Theo hắn điếm là thứ nghề dành cho những công dân bần cùng thể hiện ở sự nhếch nhác, đói kém mà hắn biết vài em trong ấp. Song, từ khi gặp Sương, nàng chẳng hề nếp tẻ, nhận một cách tự nhiên mình sống bằng nghề đó, hắn lại nghĩ, hóa ra gái điếm là hạng người thanh cao, đáng quý hơn người bình thường, hoặc chí ít thì cũng hơn hắn và những người thuộc xã hội trại bò quanh hắn. Nàng đẹp vượt hơn tất cả các chị dâu hắn, hơn cả chị gái hắn. Nàng tin hắn là con người trong khi những người ruột thịt coi hắn không bằng con vật, đến nỗi nếu không gặp nàng, hắn cũng tin chắc mình là con vật thật, khùng thật. Hắn tin nàng là thánh. Nếu không phải thánh làm sao hình ảnh nàng tỏa ra sức thu hút mạnh mẽ với hắn đến thế.
Hắn đến trạm thu mua từ đầu giờ. Người giao sữa đến trước hắn khá đông. Nhìn thấy phải chờ, hắn dựng xe, nhờ một người quen để ý rồi đâm bổ sang quán Mi.
Trái với loại quán bình dân ở gần khu trại bò, vào đầu buổi sáng, thường đông chật bởi dân hàng phố, dân trong vườn, có thói quen đổ ra các quán làm một ly cà phê đen, hút điếu thuốc, thà bỏ ăn sáng, gặp mặt người quen trao đổi dăm ba câu đời sống, giá cả, công chuyện mười lăm, ba mươi phút rồi mới mỗi người một ngả, ai đi đâu làm gì mới đi, quán Mi đầu sáng vắng tanh, cứ như tầm này mới là lúc nhàn rỗi xả hơi. Trước cửa quán chỉ có vài chiếc xe gắn máy. Út mừng thầm khi thấy chiếc Be - bét - ta màu đỏ. Đúng, nàng đang có ở đây. Tin chắc lời hẹn trong giấc mơ có thật. Hắn xộc thẳng vào quán không chút rụt rè. Không phải tự tin hay từng trải. Chẳng qua, hắn điếc không sợ súng.
- Ê, đây không ai mua vé số đâu cha...
Sau tiếng nói giỡn khàn khàn của một cô gái mặc váy ngắn đang từ bên trong đi ra, mấy cô gái trẻ mặc đồ bộ ngồi rải rác trong quán đang soi mặt vào những chiếc gương ở nắp hộp trang điểm thoa phấn, tô son, cũng cười phá.
- Đừng ngại. - Một cô nói, - Bóp anh dày là em chiều à. Vô đây anh Hai. Chắc đêm qua trúng bạc nhịn không được phải đến sớm xả lộc?
- Dám anh Hai vừa bán đất, tính ghé xài sang...
Một cô mắt đen liếc như thọc vào các túi quần, túi áo hắn, bĩu miệng:
- Ngữ đó mà có quá một cắc, tao cho không sáng nay.
Hắn xộc đến chính cô gái đó:
- Cô Sương đâu?
- Sương nào? - Cô gái nhướn cao một bên lông mày xăm mực tàu. - Sương ngoài trời, tan từ nửa đêm rồi nghe.
Các cô gái lại được dịp rặn ra cười như để phá tan sự tăm tối của chính mình hơn là giễu cợt chàng trai thô vụng.
Hắn chẳng hề dao động, khoa tay, nhấn rõ:
- Cô vẫn ở đây.
Từ trong quán, một người phụ nữ chừng ngoài ba chục vận bộ đồ hồng thêu ren diêm dúa bước ra, hỏi các cô gái:
- Chuyện gì ồn thế?
Út nhận ngay ra người đàn bà chủ quán, Sương gới thiệu lần trước. Hắn nói:
- Cô Sương...
- À, - người đàn bà cũng nhớ ra mặt hắn, không để hắn nói hết câu - Sương không có ở đây, nhưng chú cứ ngồi uống cà phê, tôi gọi điện thoại chừng nửa giờ là nó tới thôi à.
Hắn nghi ngờ, chỉ chiếc Ba-bet-ta ngoài cửa:
- Cái xe...
- À, - người đàn bà ngắt lời. - Chiếc đó trước của nó, nhưng mới sắm được Cup xịn, nó để chiếc này cho nhỏ bạn.
Hắn hiểu ra tại vì sao những ngày qua mình ngóng hoài từ chuồng bò ra ngoài con đường bãi rác không bao giờ nghe được tiếng Ba-bet-ta, cũng như bao lần đi giao sữa trên đường, hễ thấy bóng một chiếc Ba-bet-ta sơn đỏ là hắn bắt mắt liền nhưng không phải là nàng. Hắn nói với người đàn bà:
- Tôi sang giao sữa.
Người đàn bà tủm tỉm cười:
- Sang làm gì cũng được. Sương tới tôi cho người qua gọi à.
Hắn quay người chạy tuốt luôn qua đường. Cử chỉ ngô nghê đột ngột của hắn lại thành dịp để các cô gái trong quán phá lên cười.
Trở lại sân trạm thu mua, hắn phấn chấn gỡ những can sữa ra khỏi xe, xếp gọn bên lề hàng hiên, rồi len vào đám đông đặt cuốn sổ giao sữa ở chồng sổ góc bàn nhân viên thu nhận. Đã quá bảy rưỡi, người của trạm vẫn chưa thèm có mặt. Dân giao sữa quá quen với chuyện trì trệ, chẳng ai tỏ ra khó chịu. Họ không ngán sự chậm trễ lề mề bằng việc vụ sữa của họ bị đánh hạ phẩm chất. Còn Út không ngán cả hai. Đối với hắn, lâu hay mau, hết việc này hắn lại làm việc khác, bởi vậy, một ngày làm nhiều việc hay một việc, đối với hắn cũng như nhau. Vụ chất lượng hắn càng yên tâm. Nhiều năm nay, sữa nhà hắn chỉ có thứ loại một. Không riêng mấy người khó tính ở trạm thu mua, mà cả vùng này, ai cũng thừa nhận bò nhà hắn khéo nuôi, sữa bao giờ cũng hảo hạng. Nhưng hôm nay hắn bồn chồn. Hắn không nghĩ đến sữa mà nghĩ đến nàng. Hắn ngồi thu lu ở bậc thềm cạnh cây cột đỡ mái hiên, kề bên sáu can sữa, mắt đau đáu hướng ra cổng. Chốc chốc hắn lại ra đường nhìn sang bên quán Mi. Đời hắn chưa bao giờ có một lần sốt ruột. Tất cả mọi việc trước đây đối với hắn, dù vui, buồn, bằng lặng hay gay cấn cứ chảy đến với hắn đều trơn tuột như nước đổ lá môn. Do chai đá bởi đời sống thằng khùng, hắn sinh ra như thế chứ không phải hắn ngu dốt. Nhưng lần này ruột gan hắn bời bời như có lửa đốt từ bên trong. Hắn lặng lẽ tách khỏi đám đông từ lâu đã thành thông lệ khi chở sữa đến trạm, dân nuôi bò trong vùng này nhẵn mặt nhau thường túm năm tụm ba nói đủ chuyện trên trời dưới biển; từ giá hèm, giá cám, giá cỏ cho bò thì tăng, trong khi giá thu mua giảm khiến người nuôi bò sữa đủ mọi đường thua thiệt, tới chuyện Mỹ bỏ cấm vận; từ chuyện ông Năm, bà Mười nào đó đang nghèo rớt mùng tơi vì năm nào trồng bông cũng thua lỗ, nợ trên nợ dưới đầm đìa, vừa bán miếng đất trúng "cơn sốt" đã thành tỉ phú sắm toàn đồ xịn, ăn chơi hơn tư sản, mới qua sáu tháng đã trắng tay, đến chuyện cây thiên tuế có ma ở chùa Nghệ Sĩ, vân vân và vân vân...
Mọi khi, tuy không bao giờ tham gia bàn tán nhưng hắn vẫn lảng vảng hòa nhập và cái tai thính như một máy thu âm luôn dỏng lên lắng nghe, rồi tự phân tích và hiểu theo tư duy riêng. Lần này, hắn như điếc. Gã hàng xóm, thằng Mười xà đến ngồi bên, mời hắn điếu thuốc Trị An rẻ tiền, hắn lắc đầu, xua tay:
- Anh không bao giờ lấy vợ thật à? - Thằng Mười ở tuổi mười tám, mười chín nhưng choắt cheo như đứa mười lăm hỏi vui bằng câu cửa miệng của mọi người mỗi khi muốn chọc Út.
- Tao khùng thì ai lấy. - Hắn cũng trả lời bằng câu quen miệng mỗi khi được hỏi.
Thằng Mười cười tinh quái:
- Nghe tụi nó nói anh Út không thèm lấy vợ, vì anh yêu đàn bò hơn đàn bà, đúng không?
Biết thằng Mười tin chắc hắn khùng, mới hỏi láo như vậy, hắn không hề tự ái. Hắn làm như lơ đãng không nghe rồi ngoảnh đi nơi khác.
- Đúng thế không? Em nghe tụi nó nói, nhờ tình yêu ác liệt của anh mà đàn bò nhà anh khi nào cũng nhiều sữa.
Đám người rỗi hơi chú ý vào vụ chọc ghẹo của thằng Mười liền cười khoái trá. Một gã lớn tuổi khả ố vỗ vai Út:
- Mày lấy vợ đi rồi sẽ biết đàn bà cũng ngon lắm.
Út bỗng tươi tỉnh đứng phắt dậy. Hắn đã nhìn thấy Huy vừa bước vào sân.
- Khùng, mày khi tao không thèm nói lại hả?
- Tội nghiệp. Việc gì cũng làm được mỗi tội khùng.
Thằng Mười cười khằng khặc:
- Nói giỡn chọc quê chơi chứ hắn điếc. Hai lần hỏi đến vợ, hỏi đến con nhỏ sứt môi đều bỏ của chạy lấy người.
Út bỏ hết mọi lời ngoài tai, hấp tấp ra cổng.
Huy nói nhỏ:
- Chị Sương đang chờ.
Hắn phấn chấn, đi như chạy sang quán Mi. Sương đứng ngay trước cửa đón mà hắn không nhận ra. Lúc sắp bước vào quán, nghe tiếng cười nhè nhẹ quen quen, hắn quay qua, mới thấy nàng. Hắn sững sờ. Nàng mặc sơ mi ren trắng, váy đen dài. Hắn ngờ ngợ. Nàng đẹp kiêu hãnh và cao sang. Khoảng cách giữa nàng với hắn càng xa cách một trời một vực.
- Anh kiếm em có chuyện gì? - Nàng hỏi.
Hắn lúng túng:
- Tôi nằm mơ... cô hẹn...
- À. - Nàng hiểu ra và bật cười thú vị. - Vậy mà em quên bẵng.
Nàng thân mật khoác lưng hắn vào quán trước con mắt ngạc nhiên của mấy cô gái lúc trước chọc quê hắn. Các cô vừa trang điểm xong và thay những bộ đồ bằng những chiếc áo dài màu hoặc đồ đầm sang trọng, lại như những bà hoàng, đều nhìn chị Sương với vẻ vị nể của các đàn em với một đàn chị.
Được một người đàn bà ôm lưng, hắn thấy lành lạnh trong cảm giác ngường ngượng, nhưng thích. Đời hắn, hồi nhỏ, khi còn được cha thương, thì ông là người duy nhất trên đời thỉnh thoảng ôm hắn, ngoài ra chỉ có con Tun Tun hay nhảy chồm lên cổ ôm hắn mỗi lúc hắn đi đâu về, còn đàn bà thì chưa bao giờ. Nghe người ta nói đàn bà máu cá, đúng thật. Nàng càng ép sát, hắn càng thấy lạnh, giống như hôm hắn ôm dìu nàng từ bãi rác vào trong lán. Hắn đoán nàng lại đưa hắn vào vườn mít.
Nhưng lúc qua dãy hành lang có những cửa phòng véc-ni vàng đóng kín, nàng dừng lại mở cách cửa đầu. Hắn đứng trước căn phòng tỏa ra thứ không khí lành lạnh như trời về đêm. Căn phòng nhỏ trần thấp nhưng sang trọng, đầy đủ giường nệm trắng tinh, tủ lạnh, tủ đứng, toa-lét. Hắn chưa hiểu chuyện gì nàng đã dìu hắn vào:
- Hôm nay em sẽ thưởng anh công cứu em.
Hắn dợm chân khi thấy nền nhà trải thảm len hoa, thứ đồ quý phái nhà hắn trải trên giường cũng không có. Nàng cười khẽ, đóng cửa lại.
Hắn ngơ ngơ ngắm mọi thứ trong căn phòng mà hắn chỉ mới nhìn thấy trên màn hình tivi khi coi phim. Nàng xoay người hắn lại, ép dính vào hắn. Nàng đi giầy cao gót nên cao vừa đúng tầm. Mái tóc dài đen buông thả của nàng phả sang hắn mùi thơm thoảng hoa lài. Nàng cọ nhẹ má vào bên tai hắn. Hơi thở của nàng cũng lành lạnh. Những lông tơ trên má nàng mơn mớn khiến hắn nhồn nhột như lúc được con Tun Tun quấn quýt. Hai bàn tay nàng mềm mại như rắn, thành thạo trườn dọc lằn lưng xuống đến hông rồi xoa vòng lên vùng cơ ngực hắn... Bất chợt phát hiện điều gì ở hắn không bình thường, nàng nhíu đôi mắt đen ướt, khẽ đẩy hắn ra.
- Người anh toàn mùi bò, phải tắm đi.
Nàng mở cách cửa toa lét đẩy hắn vào. Thêm một lần nữa hắn kinh ngạc. Buồng tắm cẩn toàn gạch men trắng lóa. Hắn chỉ nhận biết được cái bồn tắm men trắng, những vòi nước và tấm gương lớn, còn những thứ khác đều xa lạ, choáng lộng, hắn không biết dùng làm gì.
- Tắm đi cưng. - Tiếng nàng thì thào như ở đâu thật xa rót vào tai hắn. - Phải tắm nước nóng cho sạch. - Nàng chỉ cái vòi mạ kền bóng loáng có núm vặn màu đỏ. - Nóng nhiều hay ít thì vặn núm này. - Nàng lại chỉ cái hộp nhựa màu vàng dài như máng đựng cám bò thu nhỏ, để đủ loại xà bông ngon mắt đến mức hắn tưởng có thể ăn được như ăn bánh. - Nhớ tắm xà bông, thích cái gì anh cứ dùng thứ đó. Bắt đầu đi.
Dứt lời, nàng bỏ ra và đóng nhẹ cửa. Hắn thấy mình như bị nhốt trong một nhà tù của thiên đường. Hắn lóng ngóng, bao nhiêu lời dặn của nàng, đâu vào tai hắn tiếng nào. Nhìn quanh quẩn, hắn ngồi luôn xuống bồn cầu đang đóng nắp vì cho đó là cái ghế ngồi. Hắn không hiểu sao, rõ ràng sáng sớm mình đã tắm rất kỹ mà nàng vẫn ngửi thấy mùi hôi. Hắn chẳng chút cảm hứng nào về vụ tắm táp. Hắn đâm lo lắng. Đồ gì trong buồng tắm cũng khiến hắn có cảm giác đụng vào là vỡ. Hắn không dám sờ vào thứ nào. Không lẽ ngồi yên. Chân tay hắn bỗng ngứa ngáy. Ngắm cái nút màu đỏ một lúc, hắn quyết định liều xoay thử xem nước nóng thế nào. Hắn nín thở, nhón chân đứng dậy, vừa với tay vào cái nút, hắn bỗng giật bắn người choàng tay theo phản ứng tự vệ bởi một người từ trong tường bỗng nhiên hiện ra chồm vào hắn. Định thần lại hắn mới thở nhẹ. Hóa ra chính là hình hắn trong chiếc gương lớn gắn ở phần tường dọc buồng tắm. Sau cơn hú vía, hắn bần thần ngồi xuống "chiếc ghế" bồn cầu. Hắn ngắm mình trong gương. Kể từ khi là thằng Khùng, đây là lần đầu tiên được soi gương và cũng lần đầu tiên hắn trực diện với thần sắc khùng khùng khờ khờ của mình, điều mà hắn không bao giờ mặc cảm. Thậm chí, hắn còn hài lòng bởi chính những bộ dạng khùng khùng khờ khờ đã khiến hắn hòa hợp, yên phận giữa gia đình và xã hội. Không ai coi hắn là người khôn ngoan nên hắn mới chẳng bị ai đề phòng đố kỵ. Giờ đây, bỗng dưng hắn bứt rứt,sường sượng về vẻ bề ngoài ấy của mình. Có lẽ mùi bò toát ra từ tướng tạng? Hắn nghĩ nàng bắt hắn đi tắm vì muốn rửa sạch cái đó, cái khùng khùng khờ khờ ấy.
Cánh cửa buồng tắm mở nhẹ, hắn không biết:
- Trời đất. Sao không tắm, cha nội?
Hắn giật mình quay lại. Nàng đã thay bộ váy màu tro lợt mỏng tang, không đồ lót. Một lần nữa, nàng biến thành khác hẳn. Vẻ đẹp khỏa thân của nàng mờ ảo sau làn voan mịn khiến hắn như sống lại giấc mơ đêm trước.
- Khỏi cần, - hắn bối rối.
- Đừng có khùng. - Nàng quay ngoắt ra. - Không tắm không được với em đâu.
Hắn uể oải đứng dậy định theo ra thì nàng đã quay lại. Hắn đờ đẫn, không biết làm thế nào. Chỉ trong chớp mắt, nàng đã hiện ra trước hắn không còn gì trên người. Mắt hắn như tối lại. Không để hắn kịp tỉnh táo lại, nàng đẩy hắn vào trong bồn tắm.
- Hôm nay em phục vụ anh còn hơn ông hoàng một đêm. Nào, cởi quần áo ra. - Nàng với tay vặn vòi nước rồi quay lại cởi từng nút áo cho hắn.
Đến lượt hắn hoàn toàn khỏa thân. Nàng đẩy hắn ngã vào bồn tắm đầy nước nóng. Vừa nói lảm nhảm vừa kì cọ khắp người. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, đưa hắn vào hết ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác. Khiến hắn ngột ngạt trong thụ động, u mê, mắt hắn như mờ. Tai hắn như điếc. Tay chân đầu óc như không phải của mình. Hắn chỉ thấy như đang bồng bềnh, lâng lâng. Mọi thứ đều miên man trong rung cảm chứ không định hình một ý thức nào cả. Hắn như bị hòa loang vào một thế giới liêu trai, la đà buông mình trong thụ hưởng.
- Rồi, - nàng phát mạnh vào vai hắn. - Dậy lau người rồi thử ngắm trong gương coi có ra người khác không.
Hắn tỉnh dần. Bồn tắm đã cạn nước từ lúc nào. Trên đầu hắn, những giọt nước cuối cùng ở vòi sen đang rỏ xuống từng giọt đúng rốn hắn. Xấu hổ về sự trần truồng của mình, lúc này hắn mới biết xấu hổ, hắn vội thu lu lại.
- Quần áo để ngoài giường. - Nàng cười rộng lượng. - Đứng lên đi.
Nàng khoác tay hắn đứng dậy. Hắn phát hiện ra nước nóng và sự kì cọ của nàng đã khiến toàn thân hắn bừng bừng, nước da nâu rám của hắn thành đỏ ửng. Cứ như con nít ấy. Nàng vừa mủm mỉm vừa lau người cho hắn. Khi tấm chăn bông chạm tới phần dưới bụng, hắn vội thót lại tránh theo phản xạ bản năng. Nàng khẽ lắc đầu:
- Hóa ra chưa biết đàn bà thiệt à? Tội nghiệp. Hôm nay em sẽ ban thưởng cho anh sự hiểu biết vô giá ấy. - Nàng với lấy tấm khăn bông hoa lớn như tấm mềm. - Không quen "nuy" thì quấn cái này vào. Người ngợm đàn ông ra đàn ông thế này mà không biết cái đó thì vứt. - Nàng véo mạnh vào ngực hắn. - Ra đi cha.
Nàng đẩy hắn ra khỏi buồng tắm rồi lại đẩy hắn ngồi xuống giường. Hắn vẫn hoàn toàn thụ động, buông mặc theo dẫn dắt của nàng. Bây giờ hắn mới nhận ra bên chiếc bàn cạnh cửa sổ đóng kín chặt giữa hai ghế nệm lớn, bày đầy thức ăn. Mùi thơm từ những miếng thịt nướng khiến hắn biết chắc đó là thịt dê. Cái gì chứ cứ dính đến thú vật, không bao giờ các giác quan của hắn có sự nhầm lẫn. Hắn bỗng thèm ăn. Thói quen dằn lòng mỗi khi thèm khát những thứ mà kiếp đời dưới đây của hắn không bao giờ vươn tới, bắt hắn nuốt nước miếng đưa mắt đi chỗ khác. Mắt hắn chạm vào bộ quần áo quen thuộc treo trên mắc chung với những áo váy của nàng. Hắn đứng dậy, với tay định lấy thì nàng kéo phịch hắn xuống giường, còn chính nàng đứng lên, từ từ áp lại. Mắt nàng rừng rực sự mê hoặc.
- Nào, thử đi. - Nàng nói. - Không biết thì phải học từ đầu. - Nàng ép mặt hắn vào giữa hai bầu vú rồi lấn hắn ngã ra giường...
Chỉ bấy giờ hắn mới thực sự tin ý định của nàng. Hắn lờ mờ hiểu được cái gọi là phần thưởng. Hắn cũng đang dần dần hiểu ra ý nghĩa lời nói của nàng khi ở trong buồng tắm. Nhưng xã hội trại bò chật hẹp chỉ cho hắn những nhìn nhận cố hữu về hai loại động dục vì sinh sản và tội lỗi nên những biến cảm tình dục ở nàng thật xa lạ, gieo vào hắn sự hoang mang khôn định...
Rồi sự tác động điêu luyện của nàng cũng khiến người hắn "nóng" dần. Những xúc động man dại na ná tội lỗi cứ ngấm dần, ngấm dần vào huyết mạch hắn. Đôi mắt nàng khờ đi trong khao khát, hối thúc, vừa như hụt hẫng. Làn môi cong của nàng khi thở ra, khi mím lại. Hắn chợt nắm bắt nhu cầu của nàng bằng bản năng hoang dã vốn tiềm tàng.
Nàng từ từ nhắm mắt sống chìm vào hơi thở và sự lắng nghe của đôi tai truyền cảm hòa hợp từ hắn. Còn hắn, bắt đầu từ đây, hoàn toàn làm chủ mọi mạch nhịp toát ra từ từng phần thân thể nàng. Làn da trắng ngần nơi cổ nàng phập phồng, nhịp thở hào hển, những ngón tay thuôn dài co duỗi lúc nắm chặt, lúc muốn quờ miết, lúc cuống quýt cào cấu lên lưng, lên ngực, lên vai, lên mặt hắn. Đôi chân dài lẳn của nàng lúc căng thẳng, lúc giãy giụa, bức xúc, cuồng nhiệt... Cả năm giác quan của hắn đều nhạy cảm, đọc rõ ở nàng ý nghĩa của từng ngóc ngách rung động và khao khát nhỏ bé nhất. Hắn không bao giờ hiểu được sự thô sơ về tư duy của mình trong chuyện tình dục lại làm được điều kỳ diệu đối với nàng, giúp nàng vượt lên trên cái ngưỡng trơ lỳ của con điếm từ cuộc làm tình ngẫu hứng, chuyển sang kích cảm nồng cháy của người đàn bà trong cuộc ân ái vì tình. Nàng bỗng yêu, bỗng thương hắn vô cùng...
Và chính điều đó, khi nhận ra những biểu lộ yêu thương từ nàng chuyển sang, lòng hắn cũng dâng dần cảm xúc khác lạ, xóa nhòa chủ ý đáp ứng bằng bản năng thuần túy. Hắn như kẻ lữ hành trên sa mạc khô cháy chợt nhận thấy được nguồn nước... Hơi thở nàng nồng như vôi hòa mật, phả sang hắn thứ men say bùa ngải. Càng ngấm ngấu, hắn càng thấy như mình quyện nhuyễn vào nàng. Hắn quên cả không gian, thời gian. Quên luôn nguồn gốc đời sống, quên mình đang ở đâu. Không định kiến. Không mặc cảm. Trái đất như chỉ có nàng và hắn. Cả hai đang là toàn quyền của nhau trong hư vô và hòa nhập niềm cảm sướng nồng nàn khôn định. Khi mọi năng lượng thiên thần trong hắn căng nở đến tột đỉnh bỗng hụt xuống trong khoái cảm rùng mình mãn nguyện, mọi cơ bắp, gân cốt, tâm hồn hắn đột nhiên như hóa lỏng. Một thoáng hoảng sợ hiện lên khi hắn thấy nàng cũng rã rời, mắt nhắm thiêm thiếp... Cái gì đó sai sót đã xảy ra? Hắn hoang mang nhớ lại hôm nàng cũng nằm bất động trong căn lều ở bãi rác. Những nhận thức, định kiến, mặc cảm vừa bay biến trong cuộc truy hoan, dần dần hội tụ. Hắn nhớ ra mình là ai. Nỗi kinh hoàng lớn hơn bỗng bao trùm khi hắn nhận ra mình đang trở lại chính mình, một thằng khùng...
Nhưng nàng chợt mỉm cười. Hai cánh tay trắng ngần đang dang thẳng trên mặt nệm quàng lấy mặt hắn vít xuống...
Sau đó, nàng nằm im. Lại cười. Nụ cười chứa đầy hân hoan.
- Cảm ơn. - Nàng liếc nhanh chiếc đồng hồ Gi-mi-ko hình vuông gắn trên tường, thì thào nhắc lại. - Cảm ơn... Yêu anh rồi... Em nói thiệt tình đó. - Nàng cười thoảng. Từ từ dính làn môi mọng son lên cặp môi khô dày của hắn. Hắn dim mắt tậm hưởng cảm khoái đê mê, khi môi nàng mút nhẹ, di chuyển như sên bò trên từng phần da thịt... Sau cùng nàng cắn nghiến vào một bên ngực hắn.
Chỗ cắn ngập vết răng, đau ứa máu, bật lên trong hắn cơn đam mê mới. Mắt hắn bỗng phát ra những tia nhìn ham muốn cuồng bạo khiến đôi mắt đang chứa chan hạnh phúc của nàng thoáng lo ngại.
- Thôi, đi tắm. - Nàng khéo léo né tránh trong sự tỉnh táo bất chợt. - Lần đầu thế là đủ rồi ông xã ạ... Em tắm trước rồi đến lượt anh. Sau đó chúng mình sẽ ăn một bữa như vua. Chịu không?
Hắn như kẻ bước hụt chân bị rơi hẫng vào hư không.
Tiếng nước xả trong buồng tắm đều đều như tiếng mưa. Hắn muốn gượng ngồi dậy nhưng cảm giác rã rời bỗng tràn lan. Tiếng mưa như tiếng ru vào mê man không cách nào cưỡng nổi khiến mắt hắn nặng trĩu, hàng mi cứ díp lại. Hắn vừa quơ tay kéo tấm mềm lên bụng, giấc ngủ ngon nhất trần đời đã phủ lên hắn. Một giấc ngủ không chút mộng mị nào.
- Này, ông xã...
Hắn từ từ mở mắt khi có người lay vai. Nàng ngồi sát bên hắn trong bộ sơ mi ren trắng váy đen dài lúc đầu, mặt mũi đã trang điểm lại, trở về với vẻ kiêu hãnh, cao sang khiến hắn lơ mơ ngờ chuyện ân ái với nàng lúc trước là trong tưởng tượng. Nhìn bộ mặt ngờ nghệch của hắn, nàng bật cười:
- Không dậy nổi hả? Anh phải biết ơn vì em đã chừng mực. - Nàng phát nhẹ vào mông hắn. - Ngâm mình mười phút trong nước nóng là hết mệt...
Hắn uể oải ngồi dậy, mặt vẫn cau có nhớ cho được từ đâu dẫn tới chuyện hắn ở với nàng trong căn phòng xa lạ. Hắn chép cái miệng khô đắng rồi ngáp hết cỡ...
Anh uống lon "ken" cho nó đỡ khát nghe? - Nàng nhạy cảm mở tủ lạnh lấy lon bia tung cho hắn. - Mời chàng...
Hắn lúng túng với lon bia lạnh trong tay. Chưa bao gờ hắn được uống, cũng chưa hề biết mở lon bia.
- Chưa biết xài hả? - Nàng cười thú vị dùng ngón tay bật khóa vòng trên nắp lon bia. Phựt! Tiếng nổ bụp kèm theo làn bọt ga xì mạnh làm hắn giật mình. - Uống đi. Uống lạnh vào là lại thấy... hí hí... Đứa nào nghĩ anh khùng thì thật là ngu. - Nàng lại mở tủ lạnh. - Còn em lúc này chỉ thích sữa tươi lạnh.
Nàng lấy từ ngăn tủ ra chai sữa giơ cao, đưa lên miệng. Nhìn nàng hắn sực nhớ, chồm dậy quên cả mình đang trần như nhộng.
- Gì thế? - Nàng ngạc nhiên.
Hắn hốt hoảng bỏ cả lon bia xuống nệm, cuống quýt với bộ quần áo trên mắc, miệng lúng búng:
- Còn sữa bên trạm...
Hiểu ngay sự việc, nàng giật vội bộ quần áo hắn lóng ngóng chưa mặc kịp, quăng vào gậm giường, rồi gỡ trên mắc bộ đồ Jean mới tung cho hắn.
- Vận bộ này cho nó ra đàn ông. Bộ kia bỏ đi. Từ nay, anh là chồng chưa cưới của em, phải để em lo chuyện ăn mặc.
Hắn chẳng đầu óc đâu tiếc rẻ bộ đồ cũ, cũng chẳng hơi đâu để ý và mừng bộ đồ mới. Hắn đang cuống cuồng nghĩ tới những can sữa và chiếc xe Sác để bên trạm thu mua. Đồng hồ trên tường chỉ mười một giờ hai mươi phút.
Nàng giúp hắn cài nhanh cúc áo và nhắc:
- Lần sau, những vụ công chuyện phải nói để em bảo thằng Huy nó lo. Tội nghiệp chưa. - Nàng nhét túi áo hắn mấy tờ năm ngàn rồi mở cửa đẩy hắn ra. - Chạy lẹ lên. Lúc nào cần gặp cứ đến như bữa nay nghe.
Chẳng tỏ chút nào lưu luyến, hắn cắm đầu chạy vọt ra khỏi quán.
Sân trạm thu mua không còn một bóng người. Khu để xe của khách chỉ còn chiếc xe Sác chơ vơ giữa nắng. Sáu can sữa xếp cạnh nhau sát tường trong hàng hiên vẫn còn nguyên. Thấy cô nhân viên thu mua mặt tròn quen thuộc, vẫn ngồi bên bàn tính toán, hắn vội vồ lấy hai can sữa lao tới:
- Ối, - Mặt Tròn trố mắt nhìn kỹ hắn, thốt lên kinh ngạc. - Suýt không nhận ra anh Khùng. Sao hôm nay mô-đen dữ vậy? - Cô quay vào mấy người bạn ngồi bên trong. - Nè, hôm nay Khùng ngon chưa? Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, có khác. Cứ mặc đồ này đều đều coi con gái xếp hàng chạy theo không? Ai dám bảo là Khùng!
Cô Mình Dây từ bàn bên nghiêng đầu cười cợt:
- Ngon thiệt. Nếu chịu, em theo anh luôn đó, anh Khùng.
- Nhưng đi đâu mà bỏ cả xe lẫn sữa vậy cha?
Út nín thinh. Hắn không quen đối đáp. Song cái chính là hắn đã quen làm cái thằng Khùng trong mọi tiếp xúc và va chạm để trôi việc. Mặt hắn ngây ngây dại dại.
Các cô gái trạm thu mua giỡn vậy, hỏi vậy, nhưng cũng biết thừa tính hắn. Họ vui vẻ tiếp nhận những can sữa hắn chuyển qua và làm thủ tục kiểm tra.
Can sữa đầu vừa được mở nắp, Mặt Tròn đã kêu:
- Sữa hôm qua hả?
Út nghiêng nghiêng can thấy sữa bên trong không còn màu trắng tươi đều, vội lần lượt mở nắp năm can còn lại, sau đó, hắn đứng đuỗn mặt:
- Không phải... phải... sữa của tôi...
- Thế cái can? - Mặt Tròn hỏi.
Út nhìn lại. Hông mỗi can nhựa trắng 20 lít đều vẫn nguyên hai chữ "Ba Bá" viết bằng sơn xanh.
- Liệu ở nhà có đổ lộn không? - Mình Dây băn khoăn hỏi.
- Thôi rồi, - Mặt Tròn sực nhớ. - Dám thằng Mười đánh tráo? Nhà nó có sáu can bị trả về kém phẩm chất, sau đó vẫn thấy nó giao tiếp sáu can loại một. Đúng rồi, - Mặt Tròn khẳng định - Chính tôi thấy nó sang can ở hiên chỗ thằng Khùng để sữa. Giao xong sữa của thằng Khùng, nó lấy sữa của nó trút vô. Bây giớ tính sao đây?
- Ai biểu bữa nay bận đồ xịn bỏ đi chơi... Mình Dây nói. - Về báo công an đi, tụi này làm chứng cho.
Út không nói không rằng, lẳng lặng xách những can sữa hư ra xe.
- Tội nghiệp. - Mặt Tròn nói. - Tôi ghi vào sổ, sữa kém phẩm chất nghe.
Hắn không đáp. Mặt Tròn không cần hắn trả lời, ngoáy mấy chữ vào cuốn sổ rồi trả lại hắn.
Buộc xong can vào xe, hắn đạp nổ máy rồi phóng thẳng ra cổng. Lúc qua quán Mi, hắn cũng chẳng để mắt nhìn. Hắn đã quên hoàn toàn chuyện giữa hắn và nàng. Trong đầu óc hắn chỉ lồ lộ hai khuôn mặt thằng Mười và Ba Bá. Hắn tin chắc thằng Mười đã làm chuyện đó. Nhà nó chỉ nuôi vài con bò nhưng chuyên đi vắt sữa của các nhà để giao. Sữa của nó hay bị đánh chất lượng thấp hoặc bị trả lại. Út chẳng giận nó. Hắn đã quen lì đi trước những chuyện mất mát. Bởi thế, lúc đầu định chở cả sáu can sữa đến thẳng nhà thằng Mười, về gần nhà, hắn lại bỏ ý định. Thế là trong đầu hắn chỉ còn mình khuôn mặt Ba Bá. Hắn đã hình dung đủ sự việc diễn biến tiếp theo. Bá sẽ không nói gì khi biết chuyện. Gã chờ mọi người không còn chú ý đến sự việc, mới vẫy hắn vào kho. Những trận đòn bắt đầu. Những cú đấm, cú đá chỉ nhằm thẳng vào bụng, vào ngực hắn cho tới khi gã mệt nhoài, hả hết cơn tức giận. Hắn đã quen những những trận đòn như vậy nên chỉ chuẩn bị tinh thần đón nhận chứ không hề lo sợ. Khùng mà. Hắn cảm thấy an tâm khi chính nhờ khùng mà không biết sợ là gì.
Hắn phóng xe vào chuồng bò đúng lúc nghỉ trưa, mọi người đang lục tục rời khỏi chuồng. Người về nhà, người ra giếng rửa chân tay, mặt mũi.
- Ủa? - Hai Thoàn đỏm dáng vừa thấy hắn đã cong cớn. - Chú Khùng hôm nay coi ngon quá ta.
Út đọc được trong mắt các anh, các chị dâu hắn những tia lạnh lạ lẫm, tức bực.
Lũ chó, cầm đầu là con Tun Tun tưởng hắn là người lạ nhâu nhâu sủa ầm ĩ, sau nhận ra hắn, chúng mừng rỡ quấn quýt. Chỉ có lúc này hắn mới ý thức về sự đổi khác và chính hắn cũng kinh ngạc, ngượng nghịu khi thấy mình xúng xính với chiếc quần jean Levis thứ xịn và chiếc áo jean đồng bộ, chân hắn đi đôi dép da mới, bộ quai nâu bóng lộn.
Bọn con nít trong các nhà cũng xúm lại, trầm trồ sờ vào từng nút áo, nhãn quần của hắn...
- Chú Khùng bữa nay hết sẩy.
- Ai mua cho chú vậy?
- Trúng số đề hả chú?
- Ôi, người chú Khùng thơm nức à...
Hắn đứng như chôn chân bên cạnh chiếc xe Sác. Bộ đồ jean đắt tiền rõ ràng càng khiến hắn như kẻ có tội, kẻ lạc loài...
Các anh chị hắn thay vì thỏa mãn tò mò và bủa vào hắn những lời giễu cợt như mỗi khi thấy ở hắn điều khác thường, không ai bảo ai, lảng hết về nhà. Lũ trẻ và lũ chó linh cảm ra điều không hay khi bỗng chốc người lớn vắng sạch, cũng nháy nhau bỏ đi. Hắn chợt biết thân biết phận. Phải cởi ngay bộ quần áo. Càng đẹp đẽ, sang trọng hắn càng chệu ra trêu tức. Cộng đồng đã quen nhìn nhận hắn là thằng khùng lem luốc, nhếch nhác.
Khi chỉ còn vận độc chiếc xà lỏn, hắn mới dám quay ra gỡ dây những can sữa.
Ba Bá không biết từ đâu, lừ lừ đến bên hắn. Lúc ngẩng lên hắn sững người khi thấy Bá đứng ngay trước mặt, tay cầm cuốn sổ giao sữa để mở, mắt nheo nheo ngắm hắn từ đầu đến chân.
- Sữa kém chất lượng... - Bá gật gù, nhắc lại những lời ghi trong cuốn sổ rồi cúi xuống mở nắp từng can sữa. Vừa nhìn gã đã nói. - Không phải sữa của nhà đúng không mày?
Út nín lặng. Hắn biết trước với Ba Bá, mọi lời thanh minh đều vô ích. Gã đã nghĩ gì thì gã chỉ có đúng. Thà cứ làm như thằng khùng lại nhẹ chuyện hơn. Một lúc, không thấy Bá nói gì, hắn định xách những can sữa vào chuồng bò.
- Không sao, - Ba Bá bỗng nhếch miệng. - Sữa hư thì đổ đi, xách vô làm gì. - Gã xuề xòa ôm vai Út. - Không sao, - gã liếc xuống bộ đồ Jean vắt ở yên xa Sác, ánh mắt đầy giảo hoạt. - Hồi này chú mày không còn khùng chút nào đúng không?
Gã cười khẩy rồi bỏ đi.
Út ngạc nhiên đến đờ đẫn nhìn theo, không còn tin ở mình, không còn hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hắn đang chờ một trận đòn. Vậy mà chuyện đã diễn ra hoàn toàn như một sự vô lý.
Ba Bá không một lần ngoảnh lại. Gã khuất hẳn vào nhà gã, như vụ những can sữa và bộ đồ jean tội lỗi đã xong.
Út bàng hoàng. Hắn thấy sợ. Mắt láo liên. Hắn đang đứng chơ vơ giữa trời nắng. Sân vắng. Đến con Tun Tun gần gũi với hắn cũng biến mất.
Hắn quên cả việc mang đổ những can sữa hư. Sự tha bổng của Ba Bá thực sự là nỗi kinh hoàng lớn hơn cả trận đòn hắn chờ đợi. Hắn bải hoải đi vào chuồng bò. Vừa đi hắn vừa nghĩ về bộ quần áo... Phải cho Ba Bá hay một ai đó trong nhà, Khùng thì phải thế. Chỉ có như thế mới được yên thân.
Đến bên chiếc ghế bố muôn thuở, hắn quăng bộ quần áo xuống đất, gieo người xuống ghế. Hình ảnh nàng thơm ngát lại hiện lên. Hắn thấy mình như đang chênh vênh giữa hai thế giới, một bên là một thằng người, một bên là thằng khùng; một bên là nàng, một bên là các anh, các chị dâu, những con bò, những con chó... Hắn với tay nhặt lại bộ quần áo, ôm vào lòng. Lần đầu tiên trong đời, giọt nước mắt nóng hổi ứa ra từ khóe mắt hắn.
Phần Hồn Phần Hồn - Nguyễn Mạnh Tuấn Phần Hồn