Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 164 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
hi đã đồng ý với quyết định cho Emily quay trở lại Xanadu, thần Jupiter triệu tập một cuộc gặp mặt tất cả những người thân bên cạnh cô trên đỉnh Đền thờ Lửa thiêng. Emily vẫn còn rất yếu và phải túm chặt bờm của Pegasus để không bị ngã xuống. Joel, Paelen và Chrysaor bay sát bên cô để hỗ trợ.
Họ đáp xuống trên đỉnh ngôi đền, và Pegasus chạy nước kiệu tới bệ đá. Thần Vesta đang đứng ngay cạnh đó với hai tay nắm chặt. “Ôi, Emily,” bà vừa thốt lên vừa chạy tới đỡ Emily xuống khỏi lưng Pegasus. “Con cảm thấy thế nào rồi?”
Emily nhún vai. “Con nghĩ là con vẫn ổn. Nhưng con thấy rất mệt. Con gần như không thể mở nổi mắt ra nữa.”
“Cậu ấy cứ thiếp đi liên tục,” Joel nói. “Sáng nay cậu ấy đã ngủ gật trong khi đang dùng bữa sáng. Đầu cậu ấy gục xuống bát mật tiên và cả người cậu ấy lấm đầy thức ăn tiên.”
“Làm gì đến nỗi thế,” Emily nói.
“Đúng mà, Em. Cậu ngủ trên bát mật tiên của cậu luôn ý, thừa nhận đi nào.”
“Đúng là cậu đã làm thế thật đấy,” Paelen hùa vào. “Tớ cũng nhìn thấy mà.”
Pegasus ở bên cạnh cô gật đầu và hí lên.
Emily mệt mỏi nhìn sang cô giáo của mình. “Vâng, thì có thể là con đã làm thế thật. Nhưng con không cố tình. Dường như con không thể nào tỉnh táo nổi.”
“Tất nhiên là không phải lỗi của con rồi.” Thần Vesta vòng tay ôm Emily và đưa cô đến bên bệ đá nơi Ngọn lửa thần được lưu giữ. Thần Cupid nói đúng. Ngọn lửa thần vẫn còn, nhưng ánh sáng rất lập loè. Đôi khi nó cháy sáng rực rỡ, rồi lại gần như tắt ngúm, rồi lại bùng lên lần nữa.
“Ngọn lửa thần đã liên tục như vậy kể từ khi con ngất đi. Ta không biết phải làm sao để giúp.”
Nhìn thấy Ngọn lửa thần yếu ớt như vậy làm Emily dấy lên một nỗi sợ hãi, bởi tận sâu bên trong, cô thậm chí còn cảm thấy mình yếu hơn. Cô đưa tay lên phía trên ngọn lửa. Ngày trước, khi cô làm vậy cô sẽ cảm thấy hơi nhồn nhột, nhưng không bao giờ bị bỏng. Nhưng lần này khi đưa tay vào Ngọn lửa, cô không cảm thấy bất cứ điều gì. Không nóng, không có sức mạnh, không nhột. Không gì cả. “Thế nào rồi?” Joel hỏi.
Emily lắc đầu và quay sang cô giáo của mình. “Tại sao con không thể cảm nhận được điều gì?”
“Ta không biết. Có một điều gì đó đã diễn ra trong cơ thể của con, và dù điều đó là gì đi chăng nữa - nó cũng thể hiện ra ở đây, trên Ngọn lửa thần.”
“Điều đó là gì?” Paelen hỏi. “Người là thần Vesta, người biết mọi điều về Lửa thần mà.”
“Ta đã nghĩ là ta biết, nhưng điều này ngoài tầm hiểu biết của ta.” Bà nhìn sang Emily. “Riza đã nói gì với con?”
“Không nói gì cả,” Emily nói. “Chị ấy đã im lặng. Chị ấy đã từng làm như thế này một lần. Con chỉ hy vọng chị ấy sẽ mau chóng trở lại.”
Những người khác đã tới nơi, trong đó có cả Nhân mã Chiron. Ông nồng hậu chào mừng Emily. “Ta rất vui thấy cháu đã bình phục!”
Emily đặc biệt rất yêu quý Nhân mã này. Cô cùng chiến đấu bên cạnh ông khi cô du hành ngược thời gian về với cuộc chiến cổ đại với các Titan. Họ có chung rất nhiều kỷ niệm và đặc biệt gắn kết với nhau.
“Ta rất vui là mọi người đã quyết định cho ta hộ tống cháu tới Xanadu,” Chiron nói.
“Tớ cũng đi nữa,” Joel nói nhanh. Trước khi Emily có thể nói gì, cậu giơ tay chặn lại. “Đừng có cố ngăn tớ, Em, bởi vì chắc chắn tớ sẽ đi. Đừng lo, tớ sẽ không chạm vào cậu khi chúng ta đang ở đó. Tớ không biết tại sao tớ không thể, nhưng tớ hứa là tớ sẽ không làm điều đó.”
“Tớ cũng vậy,” Paelen hưởng ứng. “Tớ cũng đi cùng cậu, dù cậu muốn hay không.”
Emily nhìn những gương mặt đầy quan tâm của hai người bạn thân nhất của mình bên cạnh, và biết rằng cô chẳng cần ai hơn họ. “Bọn mình cứ như Ba người lính ngự lâm ý nhỉ? Tất nhiên là chúng ta sẽ đi cùng nhau rồi.”
Pegasus hí lên ầm ỹ phản đối và dúi người vào cô.
“Xin lỗi em, Pegs. Ý chị là Bốn người lính ngự lâm.”
Ngay lập tức Chrysaor cũng lên tiếng ụt ịt. “Thôi được rồi, thì Năm người lính ngự lâm.” Khi tất cả mọi người đã đứng xung quanh bệ đá, thần Jupiter hắng giọng. “Tất cả mọi người ở đây đều biết ta không thích trò dối trá, và ta đã luôn cố gắng hết sức để không phải nói dối hay không thành thật với những thần dân của mình.
Có vẻ như lần duy nhất ta buộc phải che đậy sự thật là khi xử lý những việc liên quan đến Ngọn lửa, và dù rất buồn lòng nhưng lần này ta lại phải làm điều đó một lần nữa.”
Thần bước tới bên Emily và cầm tay cô. “Chúng ta sẽ phải khiến mọi người tin rằng cháu đã bình phục. Không cần phải làm họ lo lắng làm gì, cho đến khi chúng ta tìm ra nguyên nhân thực sự cho tình trạng sức khoẻ của cháu.”
Thần Neptune nói tiếp. “Điều đó có nghĩa là dù rất muốn đi cùng cháu, nhưng chúng ta không thể.” Mắt ông đưa sang cha Emily. “Kể cả ông nữa.”
Steve lắc đầu. “Ồ khoan đã. Nếu mọi người nghĩ là tôi sẽ ở lại đây thì mọi người nhầm rồi. Mọi người muốn mọi việc diễn ra như thể bình thường mà - nghĩa là hai cha con tôi phải đi cùng với nhau chứ.”
“Không sao đâu cha.” Emily trấn an ông. “Mọi người đã quá quen với việc bọn con biến mất rồi. Bọn con sẽ chỉ đến đó và rồi về ngay thôi. Con hứa con sẽ không làm điều gì ngu ngốc, hay đến bất cứ nơi nào mà không kể với cha đâu. Con chỉ cần biết điều gì đang xảy ra với con mà thôi.”
Dù cho cha cô phản đối, nhưng tất cả mọi người khác đều nhất trí là chỉ có Emily và các bạn mình tham gia vào chuyến du hành trở về thế giới Xanadu cổ đại. Ngoại lệ duy nhất là Chiron. Nhưng với những gì họ đã trải qua cùng nhau trong quá khứ, sự hiện diện của ông ta trong chuyến đi cũng không làm ai thắc mắc.
Dự định là sẽ lên đường vào sáng sớm ngày hôm sau, nên Emily, Pegasus và các bạn quay trở lại thánh điện của thần Jupiter. Mệt mỏi tràn ngập trong người Emily, và cô chẳng muốn gì hơn ngoài việc quay về giường ngủ. Nhưng thay vào đó cô lại dành cả ngày ngoài sân bóng cổ vũ cho các bạn mình thi đấu bóng đá.
Pegasus không rời Emily khi cô vừa nghỉ ngơi trên chiếc ghế dài vừa xem trận đấu. Cô thường xuyên thấy ánh mắt của tuấn mã lo lắng nhìn cô, thay vì theo dõi diễn biến ngoài sân cỏ.
“Chị không sao mà Pegs,” những lúc ấy Emily sẽ nói vậy. Nhưng tận sâu thẳm trong lòng, cô biết cô đang nói dối. Cậu ấy cũng vậy. Nhưng giờ tất cả mọi người đều rất lo lắng về cô, cô càng không muốn họ biết cô đang thực sự gặp phải những rắc rối lớn như thế nào.
Trong ánh mặt trời ấm áp rạng rỡ chiếu sáng trên đầu, và cảm giác an toàn với Pegasus ở cạnh bên, Emily định nhắm mắt một chút, nhưng cô lại chìm vào một giấc ngủ thật sâu.
Gần như ngay lập tức, cô nghe thấy những âm thanh của nước nhỏ giọt, của những giọng nói bất an ầm ĩ, và cả những tiếng khóc than. Cô bị ngợp bởi mùi tanh hôi ẩm thấp làm cô suýt nôn.
Emily vẫn nhận thức được bản thân, và biết cô vẫn là Emily. Nhưng ở một chừng mực nào đó, cô cũng là một ai đó khác. Lần này cô cảm nhận được điều đó rõ ràng hơn. Cô có thể cảm nhận một cơ thể đang di chuyển, không phải cơ thể của cô. Cô có thể nhìn qua đôi mắt, không phải của cô, và nghe một giọng nói - đến giờ đã trở nên quen tai hơn.
“Họ không thể giam chúng ta ở đây mãi,” giọng nói tức giận vang lên khi di chuyển qua lại trong không gian chật hẹp.
“Bình tĩnh đi con yêu. Con sẽ tự làm tổn thương bản thân nếu cứ gào thét như vậy mãi. Chúng ta không có sự lựa chọn nào khác, và phải chấp nhận số phận thôi. Chúng ta sẽ bị giam hãm ở nơi đây cho đến khi con quỷ ghê tởm Jupiter đó quyết định thả chúng ta ra.”
“Cho đến khi nào chứ?”
“Ta không biết được, con yêu của ta ạ.”
“Có lẽ người chịu chấp nhận số phận ở nơi đây Phoebe, nhưng con thì không. Con đã không làm gì sai trái cả, và con sẽ đòi họ phải thả con ra khỏi đây.”
Emily có thể cảm nhận được cơn giận dữ tăng lên trong người cô gái. Ngọn lửa thần bắt đầu cháy rần rật từ thẳm sâu trong tâm cô. Cô gái tiến đến phía trước, đấm mạnh tay vào những thanh sắt chắn cửa phòng giam và la hét.
Dù giọng hét chói tai của cô gái làm tai Emily đau nhức, cô cũng nhận ra rằng cô gái đó đã bắt đầu ngừng lại, và chú ý đến sự hiện diện của cô.
“Ngươi là ai?” Cô gái quát to. “Ngươi không thể trốn được ta đâu - ta có thể cảm nhận được ngươi ở trong đó. Nói mau, ngươi là ai?”
Một điều gì đó khuyên bảo Emily nên im lặng. Cô gái này đang chất chứa quá nhiều hận thù, và Ngọn lửa thần bên trong cô ấy đang nổi lên mạnh mẽ.
Và khi Emily ở bên trong cô gái, đột nhiên cô cảm thấy cô gái bước vào trong cô.
“Ta biết ngươi ở đây,” cô ta gọi. “Ngươi là ai? Vì sao ngươi có mặt ở đây?”
Emily cố gắng xua đuổi cô gái ra khỏi đầu, nhưng cô không đủ mạnh. Nếu cô vẫn còn đủ năng lực, việc đó sẽ dễ dàng hơn. Nhưng giờ cô đang bất lực, không thể ngăn cô gái kia thâm nhập sâu hơn vào tâm trí của mình.
“Ngươi!” Cô gái hổn hển nói, các nguồn sức mạnh tăng lên. “Ngươi chính là Emily. Ngươi đã lấy đi một phần của ta. Trả lại cho ta!”
“Ngừng lại đi,” Emily hét lên, phá vỡ sự im lặng. “Cô làm ta đau.”
“Trả lại cho ta. Trả lại những gì ngươi đã lấy cắp.”
Cơn giận dữ của cô gái trở nên điên cuồng; Ngọn lửa thần dâng lên từ tận trong cốt lõi và đốt cháy tâm trí của Emily.
“Làm ơn ngừng lại đi!” Emily cầu xin. “Cô là ai? Tại sao cô lại giận dữ như vậy?”
“Tên ta là Lorin,” giọng nói cất lên cùng lúc với Ngọn lửa thần trào dâng. “Giờ thì trả lại đây cho ta!”
Lorin thâm nhập sâu hơn vào tâm trí cô, và Emily không thể nào ngăn lại được. Cô cảm thấy Lorin đã tìm ra phần điều khiển Ngọn lửa thần và tất cả các sức mạnh khác trong tâm trí cô.
Một tiếng hít thở mạnh vang lên. “Nó kia. Trả lại cho ta.”
“Lorin, ngừng lại, làm ơn ngừng lại. Cô làm tôi đau.” Emily bắt đầu la hét.
Cơn đau tràn trên mặt cô làm ngắt quãng kết nối giữa hai người. Emily mở mắt, thấy cha và Joel đang đứng nhìn cô lo lắng.
“Ta xin lỗi, Em. Cha phải làm như vậy,” cha cô xin lỗi vì cái tát với cô. “Con la hét rất dữ dội, và mũi con chảy máu. Chúng ta phải gọi con dậy.” Emily ngồi dậy, đầu ong ong và mất phương hướng. Trận đấu bóng đá đã kết thúc và tất cả các cầu thủ đang vây quanh cô. Pegasus đang áp lại gần cô, Pealen đang cầm tay cô.
“Thật là tệ,” Emily vừa nói vừa cố lấy hơi. “Có việc gì xảy ra vậy?” Paelen hỏi. “Cơ thể cậu nóng rực lên và quần áo cậu bắt đầu cháy mủn. Bọn tớ cứ tưởng cậu sắp bị thiêu cháy.”
Emily nhìn xuống trang phục của mình và thấy những vết cháy xém, những vệt khói vẫn toả lên không. “Tớ vừa - tớ phải đến gặp thần Jupiter ngay.”
“Cha nghĩ con nên nằm nghỉ chút đã,” cha cô nói.
“Không!” Emily kêu lên. “Con không thể tiếp tục ngủ nữa. Cô ấy sẽ tiếp tục xâm nhập vào con. Hứa với con cha không để con ngủ tiếp. Đánh con, đá con thậm chí cắn con cũng được, nhưng đừng để con ngủ.”
“Emily, bọn tớ không hiểu cậu đang nói gì nữa. Ai sẽ xâm nhập một lần nữa cơ?” Paelen hỏi.
Cô gượng dậy và bắt đầu chạy về phía thánh điện. “Là Lorin.”
Cơn đau đầu của Emily lại quay lại và tồi tệ hơn trước khi cô chạy về phía thánh điện để gặp thần Jupiter.
“Chúng ta gặp rắc rối lớn rồi,” Emily nói không ra hơi khi cô xông vào phòng họp mặt của thần Jupiter nơi các thần cố vấn đang họp cùng người.
Thần Jupiter lịch sự cúi đầu chào các vị khách và mời họ về - nhưng yêu cầu các anh em trai của mình và Chiron ở lại.
“Có việc gì xảy ra vậy?” Người hỏi. “Rắc rối gì cơ?”
“Cháu không biết phải giải thích nó như thế nào.” Emily nhìn quanh từng khuôn mặt các thần xứ Olympus quanh căn phòng. “Ở đây có ai biết một người tên là Phoebe không? Và một cô gái cao khoảng bằng cháu; tóc màu vàng. Tóc bà ấy màu xanh sáng và nói chuyện rất từ tốn. Có vẻ như bà ấy biết thần Jupiter và gọi người là con quỷ ghê tởm.”
“Phoebe à?” Thần Jupiter lặp lại. “Dường như ta có nhớ cái tên đó…”
“Chắc là người có nhớ,” Chiron nói. “Phoebe là quân sư trưởng cho thần Saturn trước khi chiến tranh diễn ra. Người đã kết án bà ta phải vào ngục Tartarus cùng với những kẻ khác.”
Thần Jupiter hoảng hốt. “Ý cháu là bà Phoebe đó à?”
“Cháu không rõ - có thể như vậy,” Emily nói. “Có một cô bé ở cùng bà ta, tên cô ấy là Lorin. Cô ấy chính là Ngọn lửa thần khác mà cháu đã nhắc đến với mọi người.”
“Làm sao cháu biết được những người đó?” Thần Jupiter hỏi.
“Cháu không biết họ,” Emily trả lời. “Nhưng họ biết người.”
“Hãy kể cho họ về giấc mơ của cậu,” Joel xen vào. Cậu đối mặt với Bộ ba Quyền lực. “Những giấc mơ ấy làm mũi cậu ấy chảy máu và gần như bốc cháy.”
Emily kể cho họ về những điều cô đã trải qua trong giấc mơ. “Nhưng đó không phải là giấc mơ. Giờ cháu có thể chắc chắn về điều đó. Bằng một cách nào đó, cháu có kết nối với cô gái Lorin đó. Khi cháu ngủ, dường như cháu bước vào tâm trí của cô ấy. Có điều, bây giờ cô ấy đã có thể bước vào đầu cháu. Cô ấy khăng khăng là cháu đã cướp đi một thứ gì đó từ cô ấy.” “Đó là gì vậy?” Joel hỏi.
Emily nhún vai. “Tớ cũng không chắc lắm. Nhưng khi cô ấy ở trong đầu mình, cô ấy nói đã tìm ra nó, và cố gắng lấy lại nó. Điều đó làm tớ đau đớn.”
Thần Jupiter xoa cằm suy nghĩ và nhìn sang những người anh em bên cạnh. “Ta không biết liệu có phải Phoebe có một cô con gái nhỏ không?”
Thần Neptune lắc đầu. “Nếu đúng là Phoebe mà em nhớ thì bà ta có hai người con gái - Leto và Asteria. Không có ai tên là Lorin.”
“Vấn đề không nằm ở Phoebe,” Emily khăng khăng. “Lorin mới quan trọng. Cô ấy có rất nhiều năng lượng. Cháu nghĩ những năng lượng cô ấy sở hữu là của cháu, nhưng chính cô ấy lại buộc tội cháu ăn cắp chúng. Cô ấy đang rất giận dữ; và cháu biết là cô ấy rất nguy hiểm.”
Thần Jupiter cau mày nhìn những người anh em của mình. “Cô gái Lorin này là ai?”
Tất cả bọn họ đều nhún vai.
Chiron nói. “Thần không biết. Nhưng nếu cô ta ở cùng với Phoebe, hẳn là cô ta rất quan trọng.”
Nhân mã bước lại gần Emily. “Cháu hãy kể cho chúng ta nghe về những điều khác mà cháu đã nhìn và nghe thấy. Cháu có nghĩ Lorin đang ở ngục Tartarus hay không?”
Emily gật đầu. “Cháu chắc chắn là cô ấy đang ở đó.” Cô nhìn thần Jupiter một lần nữa. “Lorin có rất nhiều năng lực. Có thể là năng lực của cháu, cũng có thể là của cô ta. Cháu không rõ lắm. Nhưng cháu có thể cảm nhận được chúng đang ngày càng mạnh lên. Cô ấy rất có khả năng cho nổ tung cả Tartarus để thoát ra.”
Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan - Kate O’Hearn Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan