Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
mily chọc chọc thức ăn trong đĩa của mình, nhưng cô bé hầu như không còn tâm trạng để ăn nữa. Câu chuyện bố cô vừa kể nãy giờ cứ xoay mòng mòng trong đầu cô. Cô biết chắc rằng Paelen đã làm gì đó đối với Pegasus. Nhưng với một con tuấn mã không thể nói được và Paelen đã bị bọn CRU chuyển đi thì Emily không biết họ sẽ liên lạc với nhau như thế nào.
Ngay sau bữa ăn tối, bố Emily tranh thủ lên giường ngả lưng nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ trước khi đến trụ sở cảnh sát để bắt đầu ca làm việc tiếp theo của mình. Ngay khi ông vừa đóng cửa phòng ngủ của mình, Emily đã chạy nhanh vào bếp thu gom, nhặt nhạnh tất cả đồ ăn thức uống để đem lên cho Joel và Pegasus.
“Cậu sẽ không tin vào tai mình khi nghe điều này đâu.” Emily không kịp thở đã vội phóng như bay lên mái tòa nhà. “Đang có một vị thần xứ Olympus ở trong thành phố New York này! Tên của cậu ấy là Paelen và...”
Ngay lúc Emily vừa nhắc đến cái tên đó, con tuấn mã Pegasus bắt đầu hí lên đinh tai và cào cào dữ dội lên mặt sàn gỗ của nhà kho.
“Pegasus, có chuyện gì thế em?” Emily chạy đến và vuốt ve cái mõm đang run rẩy của con tuấn mã. “Em biết Paelen à?”
Pegasus khịt khịt mũi đầy giận dữ, đứng bật dậy trên hai vó sau của nó rồi nện mạnh xuống sàn nhà kho. Mấy chiếc móng sắc lém của con tuấn mã cắm sâu vào mặt sàn gỗ, xé tung chúng thành những mảnh gỗ vụn lớn.
“Chị xin em mà, hãy dừng ngay lại đi.” Emily la lên. “Em cần phải bình tĩnh lại. Bố chị đang ngủ trong phòng ngay phía dưới phía chúng ta. Nếu ông nghe thấy tiếng em, ông ấy sẽ đi lên đây tìm em đó!”
Pegasus thôi không cào xé những ván sàn, nhưng nó lắc lắc đầu, hơi thở phì phò và hí lên khe khẽ. Emily tuyệt vọng nhìn về phía Joel đang đứng.
“Cậu nghĩ xem đã có chuyện gì không đúng xảy với nó vậy?”
“Bình tĩnh nào, cậu bé, bình tĩnh lại nào.” Joel xoa dịu con tuấn mã. Rồi cậu quay sang Emily. “Có vẻ như Pegasus không ưa cái cậu tên Paelen gì gì đó đâu.”
“Có thật như vậy không?” Cô bé hỏi con tuấn mã. “Em không thích Paelen sao?”
Pegasus dần dần đứng yên lại và im lặng một cách lạ lùng. Nó nhìn thẳng vào đôi mắt của Emily. Ngay trong khoảnh khắc đó. Emily cảm nhận được một sự kết nối mãnh liệt với con tuấn mã này. Bằng cách nào đó cô biết rằng Paelen chính là kẻ đã làm Pegasus bị thương và gây ra biết bao nhiêu rắc rối cho nó.
Khi cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt to đen láy của con tuấn mã những hình ảnh kỳ lạ đột nhiên ngập tràn trong tâm trí cô bé. Cô nhìn thấy hình ảnh Pegasus hiện lên trong bầu trời đen tối đầy giông bão với những tia sét chớp nháy xung quanh nó. Cô cảm nhận sự quyết đoán, nỗi sợ hãi của con tuấn mã - và cả sự mong muốn cấp thiết của nó cần đến được một nơi nào đó vì đó là một vấn đề sống còn. Sau đó, cô nhìn thấy một chàng trai bên cạnh con tuấn mã. Cậu ta trông lớn tuổi hơn Joel, nhưng hình như không cao to bằng. Cậu đang bay bên cạnh Pegasus và choàng tay qua người con tuấn mã. Tiếp đến, cô nhìn thấy cậu giật phăng cái dây cương vàng của Pegasus ra.
Đột nhiên có một luồng tia chớp sáng lóa, chói mắt và một cơn đau như thiêu như đốt, khủng khiếp ập đến.
“Emily ơi.” Joel lặp lại. “Emily, có chuyện gì vậy?”
Dòng suy nghĩ đã bị cắt ngang, Emily chớp mắt và loạng choạng bước đi trên đôi chân của mình. “Joel đấy ư?” Cô gọi Joel bằng một giọng nho nhỏ và vang vọng xa xăm.
“Cậu vẫn ổn đấy phải không?” Joel lo lắng hỏi.
“Tớ ổn, tớ nghĩ là tớ ổn!” đầu óc của Emily bắt đầu tỉnh táo trở lại. Cô bé tập trung vào Joel, giờ đang lo lắng nhìn cô. “Tớ vừa nhìn thấy chuyện kỳ lạ nhất”, cô nói.
“Cái gì?”
Emily nhìn lại phía con tuấn mã. “Pegasus, những gì chị vừa nhìn thấy là sự thật, đúng không em? Paelen đã cướp đi cái dây cương vàng từ em. Và chính vì cậu ta mà em đã bị sét đánh.”
Pegasus khịt mũi và dùng đầu húc nhẹ vào người Emily. Đúng vậy.
“Nói cho tớ biết với.” Joel nài nỉ. “Cậu đã thấy những gì vậy?”
“Tớ không biết làm thế nào để giải thích điều đó”, cô bé nói. “Nhưng giống như cậu đang xem ti vi ấy, chỉ có điều nó sống động và chân thực hơn nhiều. Khi Paelen lấy đi cái dây cương vàng khỏi người Pegasus, cái dây cương đó đã trở thành cột thu lôi những tia sấm sét và cả hai đều bị sét đánh trúng.”
“Vì vậy bây giờ chúng ta buộc phải đi tìm anh chàng Paelen này và lấy cái dây cương vàng lại.” Joel đề nghị.
“Chuyện này là điều không thể.” Emily nói. Vừa vuốt ve Pegasus, cô bé vừa giải thích về cuộc trò chuyện giữa cô bé với bố của mình và Paelen đã bị bắt bởi một cơ quan chính phủ ngầm, đặc vụ CRU.
“Tớ chưa bao giờ nghe nói về nhóm người đó cả.” Joel nói, giọng đầy hoang mang, sửng sốt. “Và bố tớ đã làm việc cho Liên Hiệp Quốc.”
“Không phải là làm cho Ban Trung ương đâu.” Emily đính chính lại. “Mà là cho CRU. Trung tâm nghiên cứu trung ương. Họ chỉ phát âm nó như từ “Ban Trung ương”. Không có mấy người biết đến cơ quan này. Những người này chuyên đi xử lý các công cụ khoa học kỳ lạ và bất cứ điều gì có liên quan đến người ngoài hành tinh. Bố tớ nói, một khi CRU đã đến để bắt cậu đi là thì cậu sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy hoặc được nghe nhắc đến một lần nào nữa. Bố tớ cũng đã đôi ba lần phải chạm trán với bọn người đó trong công việc của mình, và mỗi lần như vậy, ông đều bị đe dọa và được lệnh phải giữ kín mọi việc nếu ông không muốn gặp rắc rối. Nếu bọn CRU biết được sự có mặt của Pegasus, bọn họ sẽ đưa nó đi và chúng ta sẽ không bao giờ còn nhìn thấy nó một lần nào nữa.”
“Nếu họ thật sự xấu xa như cậu nói,” Joel trả lời, “chúng ta có thể cũng bị biến mất, chỉ vì chúng ta đã thấy nó.”
“Chính xác,” Emily nói, “đó là lý do tại sao chúng ta phải cực kỳ thận trọng cho đến khi cái cánh của Pegasus lành hẳn. Nó cần thoát khỏi đây một cách an toàn để hoàn tất sứ mạng của nó ở đây.”
“Nó có cho cậu biết điều đó là gì không?”
“Không,” Emily nói. “Tất cả những gì mình thấy là Paelen đã ăn cắp cái dây cương vàng và sau đó cả hai đã bị sét đánh. Nhưng mình cảm thấy điều gì đó liên quan tới cả sự sống và cái chết.” Cô quay trở lại nói với con tuấn mã, “Đúng thế không em, Pegasus?”
Con tuấn mã gục gặp đầu và giậm mạnh chân xuống sàn gỗ.
“Vậy thì chúng ta phải làm gì nếu chúng ta không thể đi tìm Paelen để lấy lại được cái dây cương?” Joel hỏi.
Emily nhún vai nói. “Mình nghĩ là chúng ta chỉ cần giữ cho Pegasus được an toàn và ấm áp cho đến khi nó lành lặn hoàn toàn.”
Joel gật đầu. “Nhưng để làm được điều đó, nó cần có nhiều thực phẩm tốt và cần được chăm sóc cẩn thận. Cậu có mang được chút mật ong nào lên đây không?”
Emily bắt đầu nhìn qua chiếc túi đồ ăn mà cô mang lên từ nhà bếp. “Mình có đem lên một ít mật ong, si rô bắp, đường nâu, đường trắng và thêm ít ngũ cốc ngọt. Nhưng mình vẫn không thể tin được là một con ngựa lại ăn hết tất cả mớ đồ ăn này.”
Pegasus phản đối ầm ĩ.
“Xin lỗi em, Pegasus,” cô nói. Cô bé nhìn Joel và nhếch miệng cười khẩy. “Nó rất ghét bị gọi là ngựa đó.”
“Nếu cậu là nó, cậu cũng không thích bị gọi như vậy đâu nhỉ?” Joel nói.
Khi Emily đổ hơn nửa hộp ngũ cốc ngọt vào một tô nhựa lớn xong, Joel bật nắp một lon si rô bắp rồi rưới nó lên trên. Cậu còn cho thêm vài muỗng đầy đường nâu vào tô ngũ cốc nữa.
“Ý ẹ!” Emily kêu lên khi thấy con tuấn mã bắt đầu ăn ngấu nghiến. “Làm sao mà em có thể ăn được như vậy hả Pegasus? Nhìn em ăn kiểu này, chị nghĩ chị chẳng bao giờ dám ăn ngũ cốc lại được đâu.”
Sau khi đã cho Pegasus ăn, Joel ngồi xuống ăn là miếng sandwich mà Emily đã làm cho cậu.
“Mấy giờ thì cậu phải về vậy?”, cô bé hỏi.
Nhìn vào đồng hồ đeo tay, cô bé thấy bây giờ mới sáu giờ rưỡi chiều. Mặt trời vẫn còn trên cao, nhưng nó cũng đã ngả nhiều về hướng tây của thành phố và chẳng mấy chốc hoàng hôn cũng sẽ sớm buông xuống khắp mọi nơi.
“Tớ sẽ không về lại đó đâu.” Joel bình thản nói sau khi hớp một ngụm sữa lớn trực tiếp từ cái hộp sữa bằng giấy.
“Không về lại đó là sao?” Emily hốt hoảng nói. “Bố mẹ cậu không lo về cậu à?”
Joel ngoảnh mặt đi và nói. “Bố mẹ tớ đã mất cả rồi. Tớ đang sống trong một nơi tạm gọi là nhà nuôi dưỡng. Mọi người ở đó hầu như không bao giờ chú ý đến tớ, vì thế có lẽ họ không lo lắng gì đâu.” Cậu cố gắng nói với giọng vô tư bình thản, nhưng Emily có thể nghe thấy những rung động cảm xúc đang được che lấp đi trong giọng nói của một người can đảm như cậu. Cô bé không biết phải nói gì, cô hầu như không biết tí gì về quá khứ của Joel.
“Mình đã không biết về chuyện đó. Joel, mình rất tiếc.”
“Không sao đâu mà”, cậu vội nói nhanh. “Vì tớ chưa từng kể điều đó với bất cứ ai mà.” Cậu cúi đầu nhìn xuống, tránh ánh mắt của cô bé, và bắt đầu chậm rãi nói. “Cách đây ba năm, tớ sống cùng với gia đình mình ở Connectlcut. Cả gia đình bọn tớ đang lên đường đi nghỉ cuối tuần thì một tài xế say rượu bị mất kiểm soát khi đang lái xe hơi đã đâm thẳng vào xe của tớ. Cha mẹ và em trai tớ đã mất ngay tại chỗ. Tớ cũng bị thương, nhưng không hiểu sao tớ vẫn sống sót được. Dù vậy, kể từ khi tai nạn đó xảy ra, tớ luôn ước ao mình đã được chết đi.”
“Ôi trời ơi, Joel.” Emily nghẹn ngào nói. “Chuyện đó ắt hẳn phải khủng khiếp lắm.”
Joel lặng yên không nói gì. Mãi một lúc sau cậu mới nhìn cô. “Tớ đã ở trong nhà nuôi dưỡng ấy từ đó đến giờ. Nhưng tớ vô cùng ghét nó.”
Emily quá choáng váng không thể nói tiếp được. Cô không bao giờ có thể tưởng tượng ra được chuyện này. Cô biết phải gánh chịu nỗi đau không bao giờ nguôi ngoai khi mất cha hoặc mẹ, nhưng cô không thể tưởng tượng sẽ như thế nào khi mất đi toàn bộ gia đình, cả cha mẹ và anh em, những người thân thương nhất của mình.
“Sao cậu không có họ hàng bên Ý để đến sống cùng sao?”
“Không.” Joel gắt gỏng trả lời. “Không ai muốn tớ đến ở cùng cả. Vì vậy nên tớ mới đang bị mắc kẹt ở đây”. Cậu hất cằm đầy vẻ thách thức. “Nhưng sẽ không lâu nữa đâu. Tớ đang lập kế hoạch để bỏ trốn. Tớ sẽ tìm một nơi nào đó mà không ai có thể bắt tớ phải đi đâu, làm gì hay bất cứ điều gì nữa. Rồi tớ cuối cùng cũng sẽ được tự do!”
Joel đứng lên thật nhanh rồi chạy băng tới chỗ Pegasus. Emily thấy đôi vai căng thẳng của cậu dãn ra khi cậu vuốt ve khuôn mặt của con tuấn mã. “Tớ sẽ ở lại đây đêm nay,” cậu nói, lưng vẫn xoay về phía Emily.
“Tớ không muốn để Pegasus ở một mình.”
Emily đứng dậy và chống hai tay lên hông. Cậu ấy có thể đã có một cuộc sống khá bất hạnh, nhưng không có nghĩa là cậu ấy được quyền xúc phạm cô. “Được, cảm ơn, Joel, bầu cho cậu một phiếu tín nhiệm đấy”, cô bé đột nhiên nổi giận nói. “Nhưng nếu cậu đã nói như thế thì còn có mình đây, cậu không thấy à? Vì vậy, nó không phải ở một mình đâu.”
“Cậu biết ý tớ là gì mà.” Joel nói. “Cậu còn cần phải trở xuống dưới căn hộ của cậu trước khi bố cậu đi trực ca tối nay nữa. Tớ có thể ở lại đây để đảm bảo Pegasus không cảm thấy sợ hãi.”
Emily đã định nói thêm điều gì đó, nhưng khi cô nhìn vào mắt cậu, cô ngừng lại.
Cậu không giống như cái người cau có tức giận mà cô đã gặp vào buổi sáng nay ở bậc cửa phía trước nhà cậu. Trong ánh mắt cậu, Emily đột nhiên thấy một nhu cầu cần được ở lại với Pegasus.
“Thôi được,” cô nói. “Cậu có thể ở lại nhà mình, có dư chăn gối và mình có thể mang lên đây. Nhưng chỉ thế thôi nhé, mình cũng đang định ở lại trên này đó. Khi bố mình đi làm rồi thì chúng ta có thể mang tất cả mọi thứ lên trên này. Đại khái là sẽ giống như chúng ta đi cắm trại vậy đó.”
“Nhưng không có kẹo dẻo marshmallow.” Joel nói thêm.
“Mình nghĩ chúng ta có thể đem lên một ít kẹo dẻo.” Emily nói.
“Nhưng như tớ biết về Pegasus, thì chắc nó sẽ giật lấy hết đống kẹo khỏi tay tớ, thậm chí còn trước cả khi tớ kịp mở được cái túi kẹo ra ấy chứ!”
Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus