Số lần đọc/download: 177 / 28
Cập nhật: 2020-06-17 09:39:10 +0700
Chương 9 - Bác Sĩ Vôn Liệt
N
hìn đồng hồ tay Văn Bình bắt đầu sốt ruột tuy chàng là người ít khi sốt ruột. Đã quá 30 phút sau giờ hẹn mà Katy vẫn chưa về, trong khi buổi tối cứ xuống dần. Chàng dư biết càng chậm phút nào là Kô-rê-nin càng lợi phút ấy bên cạnh người đẹp. Nhưng chàng không còn cách nào hơn thế nữa.
Bỗng có tiếng xe hơi. Mở cửa ra, chàng không thấy tài xế như mọi hôm mà là Katy. Nàng lái một cái xe nhỏ, sơn đen, đậu ngay trước cổng.
Gặp chàng, nàng chỉ cái xe, khoe:
- Mình xem, em có oai không? Xe của đồng chí Kô-rê-nin cho em mượn đấy!
- Đánh đổi lấy cái gì?
Katy sa sầm nét mặt. Nàng vào nhà có vẻ không vui.
Văn Bình ôm nàng hôn vào gáy, miệng nói:
- Có gì lạ không em?
- Không. Về vụ xe hơi hôm qua, bản phúc trình của Kô-rê-nin cho biết là người lính say rượu gây ra. Thật là may. Nhưng còn Vôn Liệt, ông ta đã rời nhà thương.
- Bây giờ về nhà rồi hay sao?
- Hiện đang ở trong văn phòng 2.
Văn Bình ngẫm nghĩ một phút rồi nói:
- Đêm nay, anh phải tìm cho ra Vôn Liệt. Anh có linh tính nếu mình không nhanh chân thì sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Katy rút trong túi ra tờ giấy trắng gập tư. Nàng đưa lên miệng hà hơi một cái. Trên giấy hiện ra một bản đồ. Đó là bản đồ ở tầng hai và những lối ra vào trong hang thí nghiệm.
Văn Bình chăm chú đọc. Lát sau, chàng đánh diêm đốt, rồi ôm Katy hôn vào môi:
- Bây giờ anh đi làm với Lô-Ra đây.
Tối hôm ấy, Lô-Ra hơi ngạc nhiên khi thấy chàng vui hơn mọi hôm, nàng mỉm cười, nắm lấy tay chàng:
- Giả bác sĩ chưa lập gia đình nhỉ?
Văn Bình cũng cười:
- Nhưng có ai cấm chúng mình đâu?
Làm việc luôn trong hai tiếng đồng hồ Văn Bình mới tắt đèn trên bàn giấy, Lô-Ra mở cửa sang phòng bên, rót cà-phê cho chàng. Dưới hầm, phòng làm việc nào cũng kèm theo phòng ngủ đủ tiện nghi cho nhân viên ở lại mỗi khi làm việc khuya, hoặc vì có bất trắc bên ngoài. Lô-Ra cho chàng biết Nga Sô đề phòng Mỹ khám phá ra khu vực cấm này, và thả bom nguyên tử trong trường hợp chiến tranh xảy ra nên hầm thí nghiệm được xây thật sâu, và thật kiên cố, có thể chứa hàng trăm người và lương thực dùng đủ trong một năm.
Phòng nghỉ rộng ba thước, dài ba thước, chỉ có cái giường sắt sơn xanh, cái bàn viết, cái tủ treo quần áo và tiện nghi tắm rửa.
Văn Bình cởi áo bờ-lu ném vào tủ, đoạn đỡ lấy chén cà-phê còn ngút khói của Lô-Ra:
- Cảm ơn Lô-Ra, Lô-Ra ngoan quá. Vừa giỏi toán học lại vừa thạo cả nội trợ nữa.
Nàng cười ngất vẻ mặt sung sướng:
- Em xin cám ơn bác sĩ.
Văn Bình kéo Lô-Ra lại phía chàng, miệng nói âu yếm:
- Sao em khách sáo thế? Không gọi là anh được hay sao mà phải dùng tiếng "bác sĩ" xa lạ mãi thế?
- Anh đã có vợ.
- Em chưa hỏi đồng chí Kô-rê-nin à?
- Chưa.
- Katy suốt ngày ở trên phòng Kô-rê-nin. Có đêm nàng ở luôn với Kô-rê-nin
- Thảo nào! Với Kô-rê-nin thì bao giờ cũng như vậy anh ạ? Háo sắc lắm. Mới rồi đã bị lôi thôi về chuyện Vôn Liệt đấy. Vôn Liệt cũng mang theo gia đình như anh, ông ta mới cưới vợ ở Nam Mỹ thì phải, nhưng chỉ đến căn cứ 123 được ít lâu thì bị Kô-rê-nin để ý tới. Vôn Liệt biết tự sự, phản đối thì Kô-rê-nin báo cáo, đưa bà ta về Mạc tư Khoa làm việc. Cho đến bây giờ, Vôn Liệt cũng chưa vận động nổi với trung ương cho bà ta được trở lại đây.
- Anh thì không cần. Anh sẵn sàng biếu Katy cho Kô-rê-nin, miễn hồ đừng ai đụng tới Lô-Ra của anh là được.
Vừa nói chàng vừa ôm chặt Lô-Ra vào lòng, và đặt trên môi nàng một cái hôn đắm đuối. Lô-Ra dừ người ra, Văn Bình khóa trái cánh cửa phòng, đoạn tắt đèn.
Chàng nghe rõ hơi thở rồn rập của người nữ cán bộ cộng sản thèm khát trong bóng tối.
Lát sau, mệt nhừ, Lô-Ra nằm quay mặt vào trong tường. Nàng mệt là phải vì hồi nãy, trong cuộc truy hoan, Văn Bình đã lừa cho nàng uống một ly rượu pha chất thuốc ngủ cực mạnh.
Một phút sau, chàng bật đèn lên, Lô-Ra đã ngủ vùi. Ít ra một tiếng đồng hồ nữa nàng mới tỉnh.
Chàng thản nhiên mở cửa ngoài bước ra hành lang. Đường đi dưới hầm chàng đã thuộc lòng như cháo. Chàng đã biết cứ năm phút hai tên lính tuần mới đi qua hành lang tầng bốn này một lần, và tầng nào cũng có một toán tuần tiễu suốt ngày đêm như vậy.
Văn Bình không ra thang máy, chàng nhìn xung quanh không thấy ai, bèn đặt chân lên thang bê tông, giờ này nhân viên ở tầng 4 đã về hết. Ở tầng 2, Vôn Liệt đang làm việc trong phòng thí nghiệm một mình.
Loáng một cái, chàng đã lên tới tầng 2. Phòng làm việc của Vôn Liệt ở cách thang bê-tông chừng 100 thước, và phía trước bao giờ cũng có một tên lính gác thường trực. Tên lính này chỉ rời cửa phòng 15 phút một lần, mỗi khi toán tuần tra tới để báo cáo mà thôi.
Văn Bình nép mình vào bên tường, trong vòng một phút toán tuần tra sẽ đi qua. Chàng ẩy nhè nhẹ một cánh cửa và bước vào. Hai tên lính cao lớn, bồng tiểu liên, đội mũ sắt thong thả bước qua, gót giầy nện trên sàn bê-tông kêu cồm cộp.
Hé cửa ra, chàng nghe hai đứa nói chuyện với nhau:
- Đêm nào cũng phải đi tuần như thế này, rõ mất thì giờ vô ích. Có đứa phải gió nào xuống được dưới này bao giờ?
- Đồng chí nói đúng. Tôi phàn nàn với đồng chí trung úy Svéc-Lốp thì đồng chí ấy trề môi nói "biết đâu"...
Một tên cười ha hả. Tên kia can:
- Cười vừa vừa chứ, hắn nghe được báo cáo lên thì bọn mình chết cả nút!
Hai tên lính im lặng. Có lẽ chúng sắp tới chỗ tên lính gác cửa phòng Vôn Liệt. Văn Bình cười thầm trong bụng. Thì ra những người lính mà họ tin nhất, và cho canh giữ một nơi quan trọng nhất, lại không một lòng, một dạ với họ. Khi động dụng, ngữ này không phải là điều đáng lo cho chàng.
Nhanh như cắt, chàng men chân tường lên phía trước. Chàng không sợ lính gác nhìn thấy vì phòng Vôn Liệt ở phía sau một cái khuỷu hành lang.
Ba tên lính gác khéo nhau vào một căn phòng thường trực bên cạnh, báo cáo và ký giấy tuần tra.
Êm như ru, chàng mở cửa phòng của Vôn Liệt. Nếu nhà ngữ học Đức còn làm việc thì ông ta sẽ ở tại căn phòng phía ngoài, bên trái. Văn Bình nhìn kỹ
chung quanh. Đây là phòng đọc sách nên không có gì đáng để cho chàng để ý.
Bên trái là một cánh cửa sơn xanh nhỏ.
Chàng vặn quả đấm, bước vào. Bên trong, tối om.
Văn Bình dậm chân, bực mình. Vôn Liệt đã về mất rồi còn gì!
Chàng liền rút trong túi ra ngọn đèn bấm nhỏ, chiếu sáng chung quanh. Phòng thí nghiệm vắng tanh. Trên bàn làm việc, giấy tờ ngổn ngang. Chàng mở cửa phòng, đoạn vặn đèn sáng choang. Gian phòng nghỉ phía sau cũng không có ai.
Văn Bình cẩn thận cắt đứt sợi dây thu thanh mà Kô-rê-nin đặt ngầm, đoạn bắt đầu công cuộc lục soát trong phòng.
Mấy cuộn băng thu tại núi Út-tun-Tắc còn nằm nguyên trong tủ két mà Văn Bình đã mở tung sau năm phút đồng hồ. Cũng cất trong két là một tập phúc trình mà Vôn Liệt mới viết xong.
Chàng lấy cả tập, mang lại bàn giấy, ngồi xuống ghế thong thả đọc. Đó là phúc trình kết quả của cuộc khám phá tiếng thần núi của Vôn Liệt.
Chàng đọc đi đọc lại cho in sâu vào óc. Đến khi thuộc lầu, chàng mới trả tập phúc trình vào chỗ cũ và khóa hết lại.
Ra đến ngoài cửa, chàng ghé tai vào lỗ khóa nghe ngóng. Bọn tuần tra lại nện gót vào phòng thường trực. Chàng mở cửa chuồi ra, và đi thật nhanh lại cầu thang bê-tông, trở xuống tầng dưới với Lô-Ra.
o O o
Khi xuống chàng không gặp phải trở ngại nào cả. Chàng đợi bọn lính ở tầng 4 đi rõ xa mới vào phòng Lô-Ra. Kinh ngạc xiết bao vì chàng thấy đèn trong phòng Lô-Ra sáng như ban ngày!
Ngồi bên cạnh nàng, trên chiếc giường xanh lá trung úy Svéc-Lốp. Svéc-Lốp là kẻ chỉ huy bọn tuần tra ban đêm dưới hầm và cũng là một trong những chàng trai yêu thầm nhớ trộm nữ bác học Lô-Ra.
Thấy Lý Dĩ vào, Svéc-Lốp đứng phắt dậy. như người bị bắt quả tang ăn vụng. Svéc-Lốp cao 1 th 75, đôi vai thuôn và to như vai đô vật. Mặt hắn đanh lại như được nặn trong khối thép mềm.
Thấy hắn, Văn Bình hỏi giọng khó chịu, kẻ cả;
- Trung úy vào trong này có việc gì?
Svéc-Lốp cuời gằn:
- Sao lại không có việc gì? Bác sĩ đi đâu từ nãy đến giờ? Tôi chờ ở đây đã hơn nửa giờ mà không thấy?
Văn Bình chột dạ. Trong khi đó Lô-Ra bàng hoàng, dụi mắt ngồi dậy. Svéc-Lốp hỏi tiếp:
- Bác sĩ quên rằng lệnh của đại tá trong giờ làm việc là không được rời khỏi phòng hay sao?
- Biết chứ, nhưng hồi nẫy tôi bị đau bụng.
Svéc-Lốp cuời một cách đanh ác:
- Hừ, đau bụng à? Đau bụng thì việc gì phải ra ngoài hành lang? Trong phòng đã có sẵn tiện nghi cho bác sĩ rồi kia mà...
- Tôi ra phòng công cộng ở cuối hành lang.
Svéc-Lốp lớn tiếng:
- Đừng chối nữa. Chính tôi đã mở từng cửa phòng một, nhưng không thấy bóng vía bác sĩ đâu cả. Bác sĩ đi đâu từ nãy đến giờ? Tôi chưa cho ai biết, tôi cũng chưa ghi vào biên bản tuần tra, nếu xét ra có thể bỏ qua được thì bác sĩ sẽ khỏi bị tội. Bằng không...
Văn Bình không đáp. Chàng ngồi xuống bên cạnh Lô-Ra, chàng cần biết xem Lô-Ra đã tỉnh hẳn chưa, chàng bèn hỏi:
- Em nghe Svéc-Lốp nói gì không?
Lô-Ra lắc đầu. Nàng thức giấc nhưng chưa tỉnh hẳn.
Âu đó cũng là dịp may hi hữu cho chàng.
Svéc-Lốp trố mắt kinh ngạc:
- Ai cho phép bác sĩ gọi Lô-Ra là em?
Quả Svéc-Lốp là thằng ngốc nên đã mắc mưu chàng, chàng trả lời nhát gừng:
- Em, em, gọi là em không được sao?
Máu ghen sôi lên, Svéc-Lốp quát to:
- Tôi cấm bác sĩ không được sỗ sàng như vậy. Bác sĩ đã có vợ, gọi một thiếu nữ bằng em là không được. Lần sau còn như vậy tôi sẽ bắn cho vỡ óc.
Văn Bình dằn từng tiếng một:
- Anh ghen à? Đáng thương quá, nhưng anh quên rằng Lô-Ra muốn tôi gọi bằng em. Anh quên rằng tôi đã vào phòng này, nằm trên cái giường êm ái này với Lô-Ra trong bóng tối một tiếng đồng hồ.Đấy, anh không thấy vết trũng trên nệm ư?
Svéc-lốp gầm lên:
- À ra thế!
Hắn quay sang phía Lô-Ra hỏi lớn:
- Lô-Ra ngủ với thằng khốn kiếp này phải không?
Lô-Ra đã tỉnh. Nàng ngồi im không đáp, Văn Bình nhỏm dậy:
- Anh nên giữ mồm giữ miệng một chút nữa, tôi không nể anh đâu.
Svéc-Lốp cười ngất:
- Cái thằng thư sinh trói gà không nổi này đang muốn tập tễnh chút võ biền. Nếu ông muốn tôi sẽ cho ông một bài học về xử thế..
Svéc-Lốp chốt cánh cửa lại. Phòng được điều hòa khí hậu bốn bề lại lót nỉ nên tiếng động không thể lọt ra ngoài.
Svéc-Lốp ném cho chàng một nụ cười khinh bỉ:
- Xin mời ông!
Lô-Ra nhảy xuống cuống cuồng:
- Em van anh, van anh. Đừng xung đột với Svéc-Lốp nữa. Trung úy giỏi võ lắm...
Lời khẩn cầu của Lô-Ra đối với Lý Dĩ như dầu đổ thêm vào lửa. Đã ghen, Svéc-Lốp càng ghen thêm. Hắn xô Lô-Ra sang bên:
- Nếu biết như vậy tôi đã giết chết thằng này từ khi nó mới tới. Lô-Ra là một con đĩ.
Lô-Ra đỏ mặt, mắng lại:
- Tôi có yêu anh đâu mà anh có quyền xỉ vả tôi như vậy.
Svéc-Lốp mắt đỏ ngầu như pha tiết:
-Lô-Ra một con đĩ. Con đĩ Lô-Ra phải chết.
Nói xong, hắn từ từ bước lại phía Lô-Ra, bàn tay to lớn của hắn cặp cổ nàng. Nàng thét lên một tiếng.
Văn Bình tiến lên một bước gạt Svéc-Lốp ra:
- Đồ hèn, có giỏi thì bóp cổ đàn ông, đừng ăn hiếp phụ nữ.
Svéc-Lốp chỉ đợi có thế. Hắn vung trái đấm nặng trăm cân vào mặt chàng, chàng né tránh, không đánh trả lại. Trái đấm thứ hai vừa tới thì chàng dùng một thế nhu đạo bắt lấy tay nhưng chưa quật ngã, thì hắn đã gỡ thoát. Svéc-Lốp thốt ra tiếng kêu:
- À ra nó biết cả nhu đạo nữa!
Svéc-Lốp chuyên qua nhu đạo, tấn công Văn Bình, nhưng lần nào cũng bị chàng phá.
Trông bàn tay nắm gọn và thế công của hắn, Văn Bình biết hắn ít nhất là đệ nhị đai huyền đen. Bàn tay phải của Svéc-Lốp nắm lại, nhô đầu xương hai ngón tay trỏ và giữa ra ngoài, là một võ khí ghê gớm, mà chỉ võ sĩ đai huyền đen biết xử dụng hữu hiệu để đánh những ngón điểm huyệt giết người atémi.
Mỗi lần hắn tiến sát bên chàng là tay hắn đấm ra mạnh mẽ khiến chàng không dám khinh thường nữa. Vả lại đây không phải là cuộc biểu diễn cho công chúng thưởng thức tài nghệ của chàng. Có thể bọn tuần tra đi ngang qua sẽ biết chuyện và chàng sẽ bị du vào một tình thế nguy ngập hơn, có thể Svéc-Lốp vắng mặt quá lâu, bọn thuộc viên sinh nghi đổ xô đi tìm.
Chàng phải cấp tốc triệt hạ Svéc-Lốp.
Văn Bình bèn dùng một thế đánh hợp thời nhất chớp nhoáng nhất, quật hắn xuống đất Svéc-Lốp ngã chúi vào góc phòng, chân tay bị tê dại. Văn Bình định khóa họng cho hắn nghẹt thở nhưng kinh ngạc xiết bao Svéc-Lốp đã rút ra khẩu súng Nagan đen ngòm, chĩa vào bụng chàng:
- Mày tưởng thắng tao phải không? Giơ tay lên kẻo mất mạng bây giờ?
Văn Bình đành giơ tay lên.
Svéc-Lốp quát:
- Cả con kia nữa? Bọn gián điệp, bọn phản động, giơ tay lên? Quay lưng lại. Mau lên.
Lô-Ra riu ríu tuân theo, mặt tái như gà cắt tiết.
Nhưng Văn Bình vẫn đứng yên, không chịu quay lưng lại. Svéc-Lốp gắt:
- Mày muốn ăn đạn hả?
Văn Bình nói:
- Tôi biết trước sau thế nào anh cũng giết tôi nên tôi muốn hỏi anh một điều: anh chắc có thoát khỏi tội khi giết một nhà bác học danh tiếng mà nước anh phải lao tâm khổ trí mới mang về được không?
Svéc-Lốp cười vang:
- Mày khôn ngoan lắm nhưng qua mắt tao sao được? Này, mở rộng tai ra nghe, tao là nhân viên của Smerch, nghe chưa?
Văn Bình hơi giật mình, té ra hắn là người của Smerch, tức là hắn có quyền tiền trảm hậu tấu. Chàng liền xoay sang kế khác:
- Nếu thế thì tôi xin anh một điều. Anh hãy tha cho Lô-Ra.
Svéc-Lốp lắc đầu:
- Không, tao giết cả hai.
Vừa nói Svéc-Lốp vừa lắc lư miệng súng gần bụng chàng. Khuỷu tay dán chặt lấy mông, hắn quát:
- Để thằng này chết trước, con kia chết sau.
Lô-Ra quay phắt người lại, quỳ xuống lạy Svéc-lốp giọng thảm thiết:
- Xin anh tha tội cho chúng tôi, rồi anh muốn làm gì tôi cũng được. Lý Dĩ không có tội tình gì đâu.
Svéc-Lốp quát to:
- À, ra mày còn bênh nó nữa phải không? Được, đã thế mày sẽ được ăn đạn vào dạ dầy, chết lâu hơn nó.
Svéc-Lốp đưa tay định lẩy cò. Đó là giây đồng hồ quý báu mà Văn Bình đang chờ đợi.
Kinh nghiệm bao năm chiến dấu dạy cho chàng biết khi đối phương trù trừ chưa muốn tấn công thì tròng mắt mở rộng, đến khi tấn công thì tròng mắt thu hẹp lại. Vừa rồi, tròng mắt của Svéc-Lốp thu hẹp dần dần. Tuy hai tay giơ lên, họng súng kềm trước bụng mà mắt Văn Bình vẫn không rời mắt Svéc-Lốp.
Nhanh như điện, chàng hạ bàn tay trái xuống chộp lấy tay phải cầm súng của Svéc-Lốp. Đồng thời chàng né người sang bên trái để tránh mũi súng, và tiến chân trái lên một bước. Ba động tác này, Văn Bình thi hành trong cùng một lúc. Svéc-Lốp phản ứng không kịp. Tay cầm súng của hắn bị đánh mạnh, nòng súng trẹo qua bên, viên đạn bắn trật lên giường, xuyên qua nệm. Svéc-Lốp giỏi võ nhưng không dè lại sa vào thế nhu đạo nguy hiểm này.
Tay súng vừa bị hạ xuống thì bàn tay phải của Văn Bình đã duỗi ra, chụm ngón lại chọc thẳng vào đúng giữa ức của Svéc-Lốp thật mạnh. Đó là một thế atémi cực kỳ nguy hiểm. Svéc-Lốp rơi súng, ngã vật ra phía sau, tắt thở.
Lô-Ra hỏi dồn:
- Hắn có việc gì không anh?
Văn Bình nhún vai:
- Chết.
- Trời ơi, đánh có một cái nhẹ mà chết được ư?
Văn Bình cười:
- Ít người bị đòn như vậy mà không chết.
- Té ra anh rất giỏi võ.
- Người Cao Ly nào cũng giỏi võ. Riêng anh, anh học võ Nhật từ hồi còn nhỏ nên thạo lắm.
Nói xong, chàng chỉ thi thể của Svéc-Lốp, hỏi Lô-Ra:
- Bây giờ em tính sao?
Lô-Ra bậm miệng suy nghĩ. Lát sau, nàng nói:
- Svéc-Lốp chết thì sớm muộn cũng lộ. Em sợ họ khám phá ra mất, chỉ còn một cách...
Lô-Ra ngồi phịch xuống giường, đoạn vuốt tóc, nói với chàng:
- Chỉ còn cách làm phi tang xác của Svéc-Lốp đi mà thôi. Ở phòng bên cạnh có máy hủy tài liệu. Mọi tài liệu cần hủy của mỗi tầng đều mang tới đó bỏ vào, lọt xuống tầng cuối cùng, đốt thành than. Nếu mình mang được Svéc-Lốp sang đó thì không ai biết được câu chuyện đêm nay đâu.
Văn Bình xốc Svéc-Lốp lên vai. Hắn đã nặng cân, bộ quân phục hắn mang trên người còn gia tăng thêm sức nặng nữa. Lô-Ra đi trước, nàng mở cửa phòng bên cạnh, đoạn cả hai mò mẫm dưới ánh đèn bấm, vào bên trong.
Chỗ hủy tài liệu cũng tương tự như chỗ dùng để đổ rác, trong các bin-đinh lớn. Bỏ vào một lỗ vuông lớn rác sẽ rơi xuống hầm dưới đó là một lò lửa điện. Cái xác của Svéc-Lốp được ném xuống.
Trở lại phòng. Văn Bình thận trọng lấy khăn lau những nơi có dấu tay của Svéc-Lốp. Xong xuôi, chàng chỉ vết đạn xuyên qua nệm:
- Còn cái này nữa.
Lô-Ra bảo chàng:
- Cái nệm đến mai mới thay được. Việc này, anh mặc em lo. May quá, nếu anh không nhanh tay, chúng mình đã bị Svéc-Lốp giết bỏ.
Văn Bình hôn lên trán nàng:
- Liệu Kô-rê-nin khám phá ra được không em?
Nàng lắc đầu:
- Không. Kô-rê-nin tin em lắm.
Văn Bình lấy cái áo choàng bằng lông thú khoác cho Lô-Ra:
- Thôi, chúng mình đi về thôi...
Xe hơi đưa chàng về biệt thự ở khu A. Tuy Lô-Ra tin rằng Kô-rê-nin không thể tìm ra manh mối nhưng chàng lại nghĩ khác. Kô-rê-nin không phải là sĩ quan mới vào nghề. Svéc-Lốp là cán bộ Smerch. Smerch lại là cơ quan phản gián điệp của Nga Sô.
Đêm qua, hai lính gác đã chết trong một tai nạn xe hơi. Đêm nay Svéc-Lốp mất tích. Nhiều vụ ngẫu nhiên cùng xảy ra trong một thời gian ngắn. Chắc chắn bọn phản gián của Mạc Tư Khoa sẽ tới đây, và khi ấy thoát thân sẽ không còn dễ nữa.
Chàng chưa gặp Vôn Liệt. Ngày mai là hạn chót của chàng, chàng phải tìm đủ cách để gặp mặt Vôn Liệt. Xong rồi chàng sẽ bỏ cái đất Nga Sô khỉ gió này quay lại Nữu Ước đầy ánh sáng, rượu huýt-ky, thuốc Salem và sắc đẹp giai nhân.
Nhưng trốn về Nữu Ước bằng cách nào?
Thú thật phút này chàng cũng chưa nghĩ ra....
Trong khi ấy, sóng gió bắt đầu nổi lên ở Mạc Tư Khoa.....