The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Nam Kim Thạch
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1844 / 11
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hồi 5(a) - Hán Dương Chi Dịch
ông Sung khiếp sợ quy phục người Kim
Lúc ấy vào năm thứ sáu của triều đình Nam Tống. Kim quốc thống soái Hoàn Nhan Xương liền phát động kế hoạch tấn công Nam Tống.
Kế hoạch của Kim chia làm hai lộ tiến thẳng xuống miền Nam.
Một đạo tấn công Giang Đông, do Trừ Xung chỉ huy. Còn đạo quân tấn công Giang Tây do Kỳ Hoàng điều khiển, bao gồm những châu huyện Thọ Xuân, Dự Châu, Hòa Xung, Cát Châu, Mạt Xung.
Nam Tống đại tướng Uông Sung vốn là kẻ bất tài, thấy oai thế của người Kim dũng mãnh, nên không dám xuất hiện. Nhạc Phi thấy vậy liền sai người đến thông tin, bàn định rằng: Nếu chúng ta cứ cố thủ Kim binh được thời gian nghỉ ngơi, thì sau này khó lòng phá vỡ nổi trận tuyến của chúng. Nhưng Uông Sung không nghe cứ đóng chặt cửa thành, không ra.
Hoàn Nhan Xương thấy Tống binh không dám xuất chiến liền ngầm phái điệp tốt trà trộn vào trong thành, ngấm ngầm giao ước với cận tướng Đỗ Khắc, nếu bằng lòng đem quân ra hàng Kim, thì sau này chiếm trọn được Trung Nguyên, thể nào cũng được chúa Kim ban quyền cao chức trọng.
Đỗ Khắc động lòng, liền thừa cơ tạo phản, dâng thành cho Kim binh. Khi Nhạc Phi hay biết chuyện này thì đã quá muộn. Vì quá bực bội, ông liền tuyệt thực ba ngày (đoạn này trong sử sách đã có nói rõ ràng).
Lúc ấy Tân Khí Tật vẫn cố thủ Trấn Giang, ngầm giám thị mọi động tĩnh của Đông Doanh. Lưu Chính Ngạn coi Tân Khí Tật như cái gai trước mắt, chỉ muốn sớm nhổ phắt đi cho xong. Y định phái những cao thủ trong Thần Cơ Doanh tới Trấn Giang hành thích, nhưng sư gia Thông Thiên Hiểu liền hiến kế:
- Tân Khí Tật chỉ là một mụn ghẻ ngoài da, không đáng cho chúng ta để ý. Thuộc hạ chỉ lo ngại bọn tự xưng là nhân vật giang hồ hiệp nghĩa gì đó, nhất là lão già Lữ Di Hạo Bang chủ của Cái bang.
Thuộc hạ vừa rồi đã thi hành kế hoạch hầu như làm suy giảm toàn lực của Cái bang nhưng không may đã bị thất bại. Điều này quả thật mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên. Hà!...
Sài Đạt Mộc vội hỏi:
- Sư gia bảo kế hoạch nào bị thất bại thế?
Thông Thiên Hiểu đáp:
- Kế hoạch mà mỗ định nói đó là: “Dụ chuột vào lu!” Nhưng không ngờ chúng ta sắp thành công thì lại bị tên hòa thượng mũi trâu Ngữ Minh tới cứu giúp Hoàng Diện Phong Cái. Hơn nữa, cả kế nghi binh tuy đả thương được Liễu Tồn Trung nhưng ngược lại, thuộc hạ của chúng ta cũng bị thương tổn không ít. Đến cả kỳ môn trận pháp của Hoàn Ngột Nhã cũng không sao cầm giữ nổi tên tiểu tử đó. Xem như vậy, đủ thấy thực lực của Cái bang quả thật dũng mãnh, hành sự lại xuất quỷ nhập thần, đó mới chính là mối lo ngại của Đông Doanh chúng ta.
Tôn Kha Ba bỗng lắc lư cái đầu, ngẩng mặt lên trời cười dại nói:
- Sư gia chớ có nên để ý tới Liễu Tồn Trung ấy làm chi nữa. Sớm tối đây, hắn cũng sẽ chôn thân ở một nơi núi hoang, đồng vắng chứ không sai.
Lưu Chính Ngạn ngạc nhiên hỏi:
- Đại sư phụ phái người đi giết hắn ư?
Tôn Kha Ba cười ha hả nói:
- Tên Cái bang tiểu tử đó rất tinh ma quỷ quyệt. Hơn nữa, võ công lại rất cao siêu, việc phái người đi giết không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng tên tiểu tử ấy tự phụ chưởng lực cương mãnh, cho nên đã bị trúng phải âm hàn chưởng Vu Công của mỗ, sớm tối đây thế nào cũng không thể sống lâu được. Do đó, khi bị trúng thương rồi đào tẩu khỏi Đông Doanh, mỗ mới truyền lệnh cho Khôi Y tổ đình chi việc truy kích là vì nguyên do ấy.
Thông Thiên Hiểu sư gia chợt hiểu ra, à lên một tiếng, đưa tay lên vuốt chòm râu dê, cười hi hí, nói:
- À, thì ra là thế! Thì ra là thế! Khi các Khôi Y võ sĩ trở về báo tin, bảo rằng đại sư phụ đã xuống lệnh, không truy kích y nữa. Bỉ nhân đã cảm thấy rất thắc mắc. Sau lại nghe nói Hoàn Ngột Nhã cũng không sao cầm giữ nổi tiểu tử khiến y đã thoát được bằng đường thủy lộ bỉ nhân càng lấy làm không yên, vì ngày nào chưa diệt trừ được tên nọ, Đông Doanh này còn gặp nhiều việc nhiễu sự không ít.
Thì ra tính mạng của y đã sớm bị đại sư phụ cầm giữ trong tay. Bội phục! Rất đáng bội phục!
Khắc Tố bị mất một cái tai đứng cạnh đó thấy Thông Thiên Hiểu cứ tâng bốc mãi Tôn Kha Ba, y rất lấy làm bực bội, sắc mặt khó coi vô cùng. Y hừ một tiếng nói:
- Tiểu tử nọ chưa chắc đã chết vì âm hàn công chưởng lực đó. Y đã bị Khắc Tố mỗ đánh trúng một chưởng, lục phủ ngũ tạng đã rời khỏi hàn vị, mồm hộc máu tươi cùng lắm vài ba ngày nữa là y không sao thoát được cái chết.
Ô Lý thương thế đầy người băng bó khắp mặt mũi, ngồi cạnh đó xen lời nói:
- Ô Lý mỗ lúc ấy đã dùng khổ nhục kế cho y lọt vào tròng. Mông Ba trận thức một khi đã giở ra, tiểu tử nọ không chết ngay tại chỗ cũng là may mắn lắm rồi.
Cát Đạt Tố không sao nhịn nổi, liền cau mày, cười nhạt nói:
- Khắc Tố tiền bối sao lại quên cảm tạ vãn bối như thế?
Khắc Tố ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi bảo cảm tạ cái gì?
Cát Đạt Tố đáp:
- Nếu vãn bối không tới kịp thời, buông tiếng cười “hắc hắc”
khiến tên tiểu tử nọ phải hoảng sợ, thử hỏi tiền bối lúc ấy cứ lui về sau như vậy có còn tính mạng hay không?
Khắc Tố nghe nói cả giận, nhưng y vẫn cố nén lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi hậu sinh tiểu bối, kiến thức được bao nhiêu mà cũng xen lời nói bướng càn. Đó là kế hoạch lấy thối làm tiến của mỗ. Nếu không bị ngươi bỗng dưng tới phá đám, làm kinh động tiểu tử, thì tên ấy làm sao thoát được sát thủ của mỗ. Ngươi chả đã bị chưởng của y đánh té xuống nhà là gì?
Đang lúc ấy, bỗng nghe thấy ở ngoài sảnh có tiếng hô vọng vào:
- Tề Như Phong cùng Trần, Trương nhị vị quản đái đã về tới!
Kế đó, liền thấy một tên kiếm thủ đệ nhị cấp từ bên ngoài sảnh vội vã chạy vào bẩm:
- Khải bẩm đại nhân, Tề Như Phong, Trần, Trương nhị vị quản đái ở bên ngoài chờ lệnh cho vào bái kiến.
Lưu Chính Ngạn vội đưa tay ra phất một cái nói:
- Cho vào!
Tên kiếm thủ nọ lớn tiếng dạ ran, vội chạy ra bên ngoài lớn tiếng hô to:
- Lưu đại nhân đã có lệnh cho mời các vị vào.
Chỉ trong nháy mắt đã thấy Tề Như Phong cùng hai tên quản đái vào trong đại sảnh, cung kính nghiêng mình vái chào. Lưu Chính Ngạn đưa tay ra chỉ vào mấy chiếc ghế, miệng nói:
- Mời ngồi!
Tề Như Phong vội ngồi xuống ngay, còn hai tên quản đái nọ vẫn đứng yên tại chỗ. Lưu Chính Ngạn liền hỏi:
- Đại tổng quản lần này phịu cựe nhọc như vậy, có lẽ việc đó được thành công mỹ mãn rồi chứ?
Tề Như Phong lộ vẻ ngượng nghịu đáp:
- Thuộc hạ khi tới Kim Phật giáp thì đã thấy chiếc hộp Bàn Long bị người mở tung, và viên Mặc Ngọc đó đã không cánh mà bay rồi.
Lưu Chính Ngạn vừa nghe dứt liền biến sắc mặt trợn mắt nhìn hai tên quản đái nọ quát hỏi:
- Đã bị tên to gan lớn mật nào phỗng tay trên thế?
Trương, Trần hai tên quản đái đưa mắt nhìn nhau mặt lộ vẻ sợ sệt rồi bỗng quỳ ngay xương đất dập đầu lia lịa nói:
- Thuộc hạ tội đáng muôn thết đã tới chậm một bước, bị tên Cái bang Tam Thủ Thần Thâu Giản Lão Nhị lén lấy trộm mất.
Lưu Chính Ngạn hừ một tiếng quát bảo:
- Nếu biết tên ăn trộm là Tam Thủ Thần Thâu thì tại sao không bắt lấy hắn đem về đây. Các ngươi toàn là một bọn ăn hại!
Lúc ấy Lưu Chính Ngạn đã giận dữ đến sắc mặt xanh như chàm đổ. Hai tên quản đái nọ dường như linh cảm đại họa sắp đến tới nơi hãi sợ quá, mỗi người cứ run lên bần bật.
Tề Như Phong trong lòng cũng cảm thấy bồn chồn không yên, vì đây là lần thứ nhất Đông Doanh giao phó cho một sứ mệnh mà không làm được chu toàn, cho nên lúc này nom mặt y khó coi vô cùng. Mắt thấy hai tên quản đái không dám hồi đáp. Y đành thuật lại đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra như thế nào cho mọi người nghe, khi đuổi đến vùng núi Tiêu Sơn thì đã bắt được Tam Thủ Thần Thâu, nhưng khi khám xét khắp người y thì không thấy viên Mặc Ngọc ấy đâu cả. Sau đó lại gặp hai quái nhân võ công cực cao điểm trúng huyết đạo. Ở dưới gốc cây lại còn phát hiện một thanh niên đang bị cơn bệnh hoành hành, nằm bất động. Sau được nghe những lời đối đáp giữa bọn người đó mới biết thanh niên nọ là Liễu Tồn Trung, mọi việc xảy ra như thế nào, y nhất nhất đều kể lại hết.
Tề Như Phong vừa kề dứt, Tôn Kha Ba đã ngạc nhiên hỏi ngay:
- Ủa! Tên tiểu tử Liễu Tồn Trung đó vẫn chưa chết? Như vậy thì quái lạ thật! Quái lạ thật!
Tề Như Phong đáp:
- Tại hạ có nghe quái nhân nọ nói: tên Liễu Tồn Trung đó đã luyện được một môn nội công tâm pháp gì có thể chống cự nổi luồng khí âm hàn đó cho nên y mới không chết. Tuy nhiên tại hạ còn nghe thấy lão quái vật ấy nói, cùng lắm tiểu tử nọ cũng chỉ có thể sống thêm được năm năm nữa thôi.
Tôn Kha Ba lại hỏi:
- Hai lão quái nhân ấy tên là gì thế?
Tề Như Phong đáp:
- Hai lão điên rồ ấy tự xưng là Ngao Sơn Thủy Tổ.
Mọi người nghe y nói đến bốn chữ Ngao Sơn Thủy Tổ đều ngẩn người ra, không một ai biết đến cái tên đó cả.
Thông Thiên Hiểu xen lời hỏi:
- Sau đó Liễu Tồn Trung ra sao?
Tề Như Phong đáp:
- Sau đó, y đi theo một con đường ngách ở cạnh Tiêu Sơn. Trông bộ pháp của y tựa hồ như vẫn lành mạnh như thường, không có vẻ gì là người mang bệnh cả.
Tôn Kha Ba vỗ trán đến đét một cái, bực bội nói:
- Sao lại có việc quái lạ như thế này? Âm hàn chưởng lực của mỗ tại sao lại không ảnh hưởng chút nào đến y như vậy?
Thông Thiên Hiểu chợt động tâm, thất thanh la lên một tiếng rồi nói:
- À đúng rồi! Thì ra là thế!
o O o
Lại nói Liễu Tồn Trung thấy Y Bất Tử và Bao Đả Thắng đã biến mất dạng trong rừng liền đảo mắt nhìn quanh, thấy tên Tam Thủ Thần Thâu đã sớm bỏ đi từ lúc nào, chỉ còn lại Tề Như Phong cùng hai tên võ sĩ áo lam bị điểm huyệt còn nằm yên tại đó. Chàng muốn ra chưởng đập mấy tên thuộc hạ của Đông Doanh, tay sai cho ngoại bang này chết ngay tại chỗ. Nhưng sau chàng chợt nghĩ lại:
- “Nếu ra tay giết người không còn chút đề kháng nào như vậy thì không phải là hành vi của những nhân vật chính phái trên giang hồ.”
Vì vậy chàng lạnh lùng nhìn chúng một cái rồi quay mình bỏ đi.
Tồn Trung đã tính toán, sau khi ra khỏi vùng Tiêu Sơn mới sẽ quyết định đi về hướng nào, hoặc trở về tổng đàn thương lượng với Thi Huyền trưởng lão về kế hoạch đối phó Đông Doanh, hoặc đi tìm Vô Trần đạo nhân báo cho ông biết việc Tố Tố bị cầm giữ ở Bắc Cố Sơn.
Mãi đến ngày hôm sau, chàng mới ra khỏi được vùng Tiêu Sơn.
Lúc ấy trời đã xâm xẩm tối, chàng liến đi tìm một khách điếm nghỉ chân.
Địa phương này có cái tên là Trú Mã Phổ, là một tiểu trấn. Chỉ vì vừa bị binh Kim xâm lăng, cho nên tiểu trấn này còn bao trùm đầy không khí chiến tranh khắp đường phố, quân binh đao thương sáng quắc đi rầm rập khắp các nẻo đường.
Tồn Trung vào thuê một căn phòng. Điếm tiểu nhị đã vội bưng vào một ấm trà nóng rồi rút lui ra khỏi phòng ngay.
Tồn Trung nghĩ lại lúc mình đang bị luồng khí âm hàn phát tác, nằm mê man bất tỉnh ở dưới gốc cây, thì bỗng trước ngực cảm thấy ấm áp chỉ trong nháy mắt lan tràn khắp toàn thân, tiêu giải hết nguồn khí lạnh tứ thì. Y Bất Tử nói với chàng đó là phản ứng của môn nội công tâm pháp gì đó. Điều này khiến chàng lấy làm kỳ quái vô cùng vì từ xưa tới nay mình có luyện qua môn nội công tâm pháp gì đâu?
Chàng vội thò tay vào trong người sờ mó liền giật mình kinh hãi đến ngẩn người ra.
Thì ra chàng vừa moi ra được một tấm ngọc bài màu đen phát ra những tia sáng lóng lánh vuông vức chừng một tấc, chàng cầm lên, cảm thấy nhẹ nhàng như một tấm giấy vậy.
Nói thì thật là kỳ quái, khi tấm ngọc bài đó vừa rời khỏi người chàng thì đột nhiên chàng lại cảm thấy luồng khí âm hàn đó bỗng phát hiện.
Chàng liền thất kinh, vội bỏ chiếc thẻ bài ấy vào trong người, liền cảm thấy một luồng khí ấm áp lan tràn khắp toàn thân ngay.
Tồn Trung chợt hiểu ra “à” lên một tiếng, nghĩ thầm:
- “Thì ra là vì vật này mà Tam Thủ Thần Thâu bị bọn họ đuổi bắt gắt gao như thế. Trong lúc vội vã y đã nhét luôn vào trong người ta.
Không ngờ vô tình chúng đã cứu được ta thoát chết, chả trách đã khiến võ lâm thiên hạ đều thêm thuồng muốn chiếm đoạt.”
Trong lúc chàng đang suy nghĩ, thì đột nhiên thấy bên ngoài cửa sổ có bóng người thấp thoáng. Chàng liền cười nhạt một tiếng, lạnh lùng nói:
- Bằng hữu, xin cứ việc vào trong này tương kiến với tại hạ.
Chàng vừa dứt lời, chi thoáng cái đã thấy người nọ nhảy qua cửa sổ vào trong phòng. Chàng vừa đưa mắt nhìn lên liền ngẩn người ra.
Thì ra người nọ chính là Tam Thủ Thần Thâu.
Tồn Trung vội đứng dậy, chấp tay nói:
- Đa tạ ơn cứu mạng của các hạ. Có phải các hạ tới đây định đòi lại tấm thẻ Mặc Ngọc đấy không?
Tam Thủ Thân Thâu liền khom mình thi lễ, rồi cung kính nói:
- Đệ tử chữ “Hoàng” Giản Lão Nhị xin ra mắt tiểu sư tổ!
Liễu Tồn Trung nghe nói liền cả mừng, nói:
- Ngươi là đệ tử vai vế chữ “Hoàng” ư? Bất tất phải đa lễ, cứ tự nhiên ngồi xuống đây nói chuyện.
Giản Lão Nhị vội cung kính ngồi xuống. Tồn Trung nói:
- Lúc ngươi nói chuyện với bọn người của Đông Doanh đó, ta đều nghe thấy rõ hết, chỉ lấy làm lạ là tại sao ngươi biết được tấm thẻ Mặc Ngọc này được để trong chiếc hộp Bàn Long dưới địa huyệt ở phía sau Kim Phật giáp như thế?
Giản Lão Nhị đáp:
- Đệ tử phong thanh Kim Phật giáp đêm nọ bị phá tan tành, trong bụng liền nghĩ, Giáp chủ Trương Tòng Khê xưa nay vốn khét tiếng là người giàu có nhất vùng, tất nhiên trong nhà thể nào cũng tàng trữ những kỳ trân dị báu, khiến cho đệ tử trong lòng cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, định tới đó ra tay vơ vét một chuyến. Khi đệ tử tiến về phía sau Kim Phật giáp, thấy thi thể bị tàn sát khắp nơi, binh khí rơi bừa bãi trên mặt đất, hiển nhiên vừa xảy ra một trận đấu rất ác liệt còn những phòng ốc quanh đó đều bị lửa thiêu cháy rụi.
Đệ tử đi thẳng ra phía hậu cung, thì bỗng phát hiện lúc ấy Giáp chủ Trương Tòng Khê bị trọng thương, chưa chết hẳn, đang nằm ở trong phòng chứa lúa để nuôi ngựa. Lúc trước, có một lần đệ tử đi qua Võ Linh Sơn, có nghe người ta đồn đại, quan chủ của đạo quan này có chế luyện được một thứ thuốc rất quý báu gọi là Hoàn Hồn đơn. Vì vậy đệ tử đã lên vào thuận tay phỗng nhẹ được một bình, giấu trong người, vẫn chưa sử dụng lần nào. Đệ tử liền lấy ra cho Giáp chủ uống. Sau khi tỉnh lại Giáp chủ liền mơ mơ hồ hồ nói cho đệ tử hay Hoàng Diện Phong Cái sư tổ là đại ân nhân của y, và trang viện bị một bọn người bịt mặt tới phá hủy. Rồi y lại chỉ ra phía địa huyệt ở sau trang, có cất giấu khối Thiên Sơn Mặc Ngọc trong chiếc hộp Bàn Long. Lúc ấy đệ tử thấy y đang ở trong tình trạng hấp hối, liền hỏi y có muốn trối trăn gì không. Y liến thúc giục đệ tử mau đi lấy viên Mặc Ngọc ấy rồi trao lại cho sư tổ Hoàng Diện Phong Cái chớ nên để cho nhân vật tà ác chiếm đoạt được. Đang lúc ấy đệ tử bỗng nghe thấy phía xa xa có tiếng chân người chạy tới, liền vội vã tiến ra ngay phía sau giáp để lấy viên Mặc Ngọc. Sau khi đã lấy được tấm thẻ Mặc Ngọc, thì đã thấy xa xa Tề Như Phong cùng hai tên quản đái nọ đang chạy tới. Đệ tử thấy vậy liền cắm đầu chạy thục mạng. Nhưng chỉ khoảng thời gian chừng nửa tuần trà sau, đệ tử phát hiện bọn Tề Như Phong đã đuổi sát ở phía sau. Dọc đường, đệ tử với bọn chúng chơi trò bịt mắt bắt dê hết núp Đông lại tránh Tây. Rồi những việc xảy ra sau đó thì tiểu sư tổ đã thấy được rồi.
Giản Lão Nhị lại nói:
- Lúc ấy đệ tử cũng không nhận ra được tiểu sư tổ, chỉ thấy tiểu sư tổ đang nằm hôn mê bất tỉnh ở dưới gốc cây. Trong lúc cấp bách trì tuệ liền nảy sinh đệ tử liền thuận tay giấu luôn chiếc thẻ Mặc Ngọc vào người tiểu sư tổ trong bụng đã suy tính đợi sau khi bọn Tề Như Phong khám xét không thấy xong đệ tử sẽ lấy lại tấm thẻ đó. Ngờ đâu sự việc ngẫu nhiên một cách thần linh như thế, đủ thấy mọi việc trên đời đều có sự an bài cả.
Tồn Trung liền nói:
- Chiếc thẻ Mặc Ngọc đó hiện ở trong người mỗ, nếu ngươi muốn lấy lại thì mỗ xin trao lại cho ngươi đây!
Giản Lão Nhị hoảng sợ, nói:
- Sao tiểu sư tổ lại nói như vậy? Khối Mặc Ngọc này đã là vật cứu bệnh cho tiểu sư tổ, làm sao có thể rời khỏi thân hình được. Dù cho không phải là vật cứu mạng chăng nữa, nhưng nay đã trao cho tiểu sư tổ mà hiện giờ thì lão sư tổ thân như nhàn vân dã hạc, phiêu du đây đó, đệ tử biết đi đâu để tìm thấy mà trao cho ông ta? Tiểu sư tổ phúc duyên thâm hậu, cho nên mới may mắn được trời ban cho vật cứu tinh này.
Tồn Trung nói:
- Tuy là thế thật, nhưng di ngôn của Kim Phật giáp chủ lúc lâm nguy có nhờ ngươi trao vật này cho lão sư tổ nếu ngươi trao cho ta chẳng hóa ra đã phụ mất nguyên ý của người quá cố đã nhờ cậy ngươi ư?
Giản Lão Nhị nói:
- Chúng ta làm như thế này thì là quyền nghi trong nhất thời mà thôi, đợi khi nào tiểu sư tổ gặp lão sư tổ sẽ trao lại cho ông ta cũng không muộn.
Tồn Trung nghe y nói cũng phải, cho nên chàng không nói năng gì nữa. Giản Lão Nhị lại hỏi:
- Tiểu sư tổ định giáng lâm nơi nào thế?
Liễu Tồn Trung hỏi lại:
- Mỗ định trở về tổng đàn. Còn ngươi thì định đi đâu?
Giản lão Nhị đáp:
- Đệ tử định tới Lâm An một phen.
Tồn Trung biết y sẽ có nhiều cơ hội để làm ăn, cho nên chàng không hỏi thêm nữa, rồi cả hai liền chia tay.
Mấy ngày sau Tồn Trung đã tiến vào địa phận Hán Dương. Dọc đường chàng đã tính toán nhân dịp này trực chỉ thẳng Tứ Xuyên Vu Sơn thập nhị phong, rồi sẽ trở về tổng đàn sau để tăng thêm lịch duyệt một phen.
Chàng rời khỏi Hán Dương không lâu thì tới Lý Gia tập. Chàng chợt nghĩ tới một việc. Lý Gia tập này có một Lý đại quan nhân đã cùng Bang chủ Lữ Di Hạo kết nghĩa huynh đệ, mà không vẫn thường được nghe Bang chủ nhắc nhở rất nhiều.
Vị Lý đại quan nhân này vốn là một người giao du rất rộng, trên giang hồ ai nấy đều nể nang và được nghe danh biết tiếng. Bang chủ có đưa cho chàng một bức thứ nhờ trao cho ông ta, liền nghĩ thầm:
- “Nếu không thuận đường đi ngang qua Lý Gia tập này thì suýt tý nữa ta đã quên mất việc trao bức thư!” Chàng hỏi thăm phương hướng, rồi lớn bước tiến thẳng tới trang viên của Lý đại quan nhân.
Thì ra vị Lý đại quan nhân này họ Lý, tên là Toàn, vốn là một người rất khoát đạt giao du rộng rãi, được người mến chuộng, cho nên giang hồ đã ban cho ông ta một cái danh hiệu là Lý Bát Diện. Lý Toàn là một tục gia đệ tử của Nhất Đào chân nhân của phái Võ Đang ở Hồ Bắc.
Năm nay y đã ngoài lục tuần nhưng vốn gia thế rất giàu có, ông ta sống một cuộc đời nhàn nhã sung túc cho nên mới nhìn mặt ông ta ai cũng chỉ đoán tuổi khoảng chừng năm mươi thôi.
Lý Toàn sinh hạ được hai trai, một gái. Vì ông ta là người học võ, nên đặt tên cho hai con trai là Lý Long và Lý Hổ. Hai người này đều đã thành lập gia thất, còn người con gái thì ông chỉ đặt vỏn vẹn một chữ “Phượng” thôi. Năm nay nàng mười tám tuổi, đã luyện tập toàn pho Võ Đang bát quái rất tinh thục.
Trang viện của Lý đại quan nhân ở đầu phía Tây Lý Gia tập. Cửa trang viện rất rộng, hướng thẳng ra đại lộ, trông khí thế rất là hùng tráng.
Hôm nay, không hiểu vì lẽ gì mà Lý Gia tập náo nhiệt khôn tả.
Những nhân vật ở các địa phương lân cận như Đặng Gia Khẩu, Trần Gia Điếm, Bạch Sa Phố, Phan Gia Đường cùng các vị anh hùng có tên tuổi trong giang hồ thuộc tam sơn ngũ nhạc, và các hảo hán hai đường thủy lộ, người nào cũng đều lộ đầy vẻ hào khí, cùng tới tề tập ở Lý gia trang, khiến Lý Toàn rất hớn hở, cứ vuốt râu cả cười luôn miệng sai bày tiệc rượu khoản đãi chúng anh hùng.
Trang viện của Lý đại quan nhân này vốn rất rộng rãi, cho nên trong đại sảnh có thể bày được tới mấy chục mâm tiệc. Những bọn hậu bối trẻ tuổi thì Lý Long và Lý Hổ bồi tiếp. Còn những nhân vật tiền bối đã thành danh lâu năm do Lý Toàn đích thân khoản đãi. Chỉ riêng một mình Lý Phượng, con gái ông ta, là không thấy hiện thân.
Đang lúc náo nhiệt vui vẻ, Lý Toàn đứng dậy, chắp tay lớn tiếng nói:
- Hôm nay Lý mỗ có việc mà được chư vị tiền bối anh hùng khẳng khái tới trợ giúp, không lý tới hậu quả như thế nào. Chỉ một mối giao tình của chư vị đối với Lý mỗ thâm sâu như thế khiến suốt cuộc đời Lý mỗ cũng không sao quên được thâm tình ấy. Xin mời quý vị hãy cùng mỗ uống cạn chén rượu này gọi là nhận đôi chút lòng thành của Lý mỗ.
Dứt lời ông ta giơ ly rượu lên mời khắp vòng. Bàn của Lý Toàn ngồi là những nhân vật vào hàng tiền bối, người nào người nấy hỏa hầu đã luyện tới mức rất thâm hậu. Ai nấy đều lên tiếng khiêm tốn vài câu rồi đưa chén lên môi uống cạn luôn.
Còn bên phía những mâm rượu của Lý Long Lý Hổ thì toàn là những hậu sinh tiểu bối người nào người nấy cao ngạo vô cùng coi trời bầng vung, trong lòng nôn nao đợi chờ có cơ hội để thi thố tài ba, cho nên đều cất tiếng hô lớn:
- Lát nữa đây, Lý lão tiền bối cứ việc yên tâm uống rượu, mọi việc xin cứ để cho bọn vãn bối giải quyết!
Rượu qua được ba tuần, bỗng thấy một tên quản sự từ bên ngoài vội vã chạy vào, khom mình cung kính nói với Lý Toàn:
- Bẩm Trang chủ, Cái bang có phái người đem thư của Lữ bang chủ tới nơi.
Lý Toàn vừa nghe dứt, cao hứng vô cùng, vội đứng bật dậy, hớn hở nói:
- Lữ Di Hạo bang chủ cũng biết chuyện này! Hà hà... Nếu Cái bang cho người tới, thì không còn e ngại gì nữa. Hãy mau mau mời người ấy vào đây!
Tên quản sự dạ mau rồi vội lui ra bên ngoài ngay. Lý Toàn giơ cao bức thư ấy lên cho mọi người coi rồi lớn tiếng nói:
- Cái bang đã phái người tới. Có lẽ nhân vật này phải là một trong chín vị đại trưởng lão của Phù Tống viện! Các vị trưởng lão trong Phù Tống viện này đều đã ngoài sáu mươi, đức cao vọng trọng.
Xin quý vị hãy nể mặt Lý mỗ ra nghênh đón vị ấy một phen.
Mọi người có mặt tại đây đều biết Lý Toàn đã từng kết nghĩa với Lữ Di Hạo, nay ông ta phái người tới trợ giúp, tất nhiên thân phận vị này đã là đại biểu của Cái bang, là một bang hội có thể nói là lớn nhất trên giang hồ, kỳ năng dị sĩ không sao đếm xuể, nhân vật đại diện cho Bang chủ tất nhiên là một trong chín đại trưởng lão rồi. Nay có cơ hội được kết giao với vị ấy quả thật là một dịp may hiếm có, cho nên ai nấy đều vội đứng cả dậy, theo Lý Toàn đi ra bên ngoài hành lang.
Chỉ nghe thấy lúc đó hai tên quản sự đang dẫn một thanh niên trẻ tuổi dáng dấp đầy vẻ phong trần, từ ngoài trang lớn bước vào. Lý Toàn thấy vậy ngẩn người ra, nghĩ thầm:
- “Ủa? Sao không có vị trưởng lão nào tới đây thế? Thanh niên này là ai?”.
Chỉ thấy thanh niên nọ vái dài một cái, nói:
- Vãn bối phụng mệnh tệ Bang chủ tới vấn an tiền bối!
Lý Toàn lộ vẻ không vui nói:
- Miễn lễ. Bang chủ vẫn được mạnh giỏi đấy chứ?
Ông ta chỉ phái một mình các hạ tới đây hay sao?
Thanh niên cung kính đáp:
- Dạ, đúng vậy. Tệ Bang chủ chỉ phái một mình vãn bối tới đây thôi.
Lý Toàn khẽ kêu “hừ” một tiếng, nghĩ thầm:
- “Lão Lữ Di Hạo tại sao lại hồ đồ đến mức này! Phái một tên tiểu tử như vậy tới đây thì còn làm được cái rò trống gì! Như thế, thật đã quá coi thường Lý mỗ này”.
Trong lòng rất bực bội, ông ta quay đầu lại, gọi:
- Long nhi, mau ra mời vị sư ca này vào tiệc đi! Có lẽ vừa ở xa tới, sư ca đã cảm thấy đói bụng rồi đấy.
Rồi không hỏi thêm điều gì nữa, ông ta liền cùng các nhân vật tiền bối anh hùng quay trở vào trong đại sảnh.
Mọi người khẽ bàn tán với nhau. Một người nói:
- Cái bang thật đã coi người bằng nửa con mắt. Đã cử tới giúp đỡ tại sao lại phái một tên tiểu tử ít tuổi như vậy tới trợ giúp?
Một người khác nói:
- Nếu Cái bang không coi rẻ thiên hạ anh hùng mà để cho y thượng đài thì có lẽ muốn danh dự của Lý gia này phải xiêu đổ chắc ạ.
Có kẻ nói:
- Sao lại cho y thượng đài làm chi? Cứ để cho y ngồi ở bàn quan sát cho rộng tầm kiến thức mới đúng.
Cũng có kẻ bàn:
- Không phải là Cái bang coi thường thiên hạ anh hùng, cũng không phải là có ý muốn danh dự của Lý gia tập chúng ta sụp đổ, mà kỳ thật Cái bang đã không có nhân tài, cho nên mới phái bừa một tên tiểu tử này tới đây.
Lại một người nói:
- Không phái tới có lẽ còn hay hơn. Phái y tới đây chỉ làm vướng chân vướng tay chúng ta thôi.
Lại có kẻ nói:
- Nom hai con mắt tên tiểu tử này lờ đờ như không có thần, thì làm sao mà đủ tài ba để tham gia thịnh hội này?
Các nhân vật tiền bối anh hùng mỗi người nói một câu khiến trong đại sảnh nhất thời ồn ào như vỡ chợ.
Phía bên kia, bọn Lý Long, Lý Hổ đang tiếp đãi bọn võ lâm tiểu bối cũng đang bàn cãi sôi nổi không kém.
Thanh niên nọ chính là Liễu Tồn Trung. Những thiếu niên ngồi chung một bàn với chàng đều là những hảo hán nổi tiếng của vùng đất Hán Dương vốn là những nhân vật trẻ tuổi rất kiêu ngạo, dưới mắt họ võ thuật trong thiên hạ ngoài trừ vùng Hán Dương này ra không một nơi nào đáng nói tới cho nên đối với thanh niên lạ mặt này không ai thèm để ý tới cả. Chỉ có Lý Long Lý Hổ với thân phận chủ nhân là miễn cưỡng ngồi tiếp Tồn Trung lấy lệ thôi.
Tồn Trung đưa mắt nhìn các nhân vật võ lâm có mặt quanh đó trong bụng liền nảy sinh hoài nghi nghĩ thầm:
- “Hôm nay là ngày vui của Lý đại quan nhân, mọi người tới đây để chúc mừng. Thật là hổ thẹn, chỉ có ta là không mang theo lễ vật gì cả. Chẳng trách vừa rồi nom sắc mặt của Lý đại nhân có vẻ không vui”.
Trong lúc chàng đang bồi hồi không yên, bỗng thấy một tên quản sự hấp tấp chạy vào bẩm:
- Bẩm đại quan nhân, họ đã tới đấy! Họ đã tời đấy!
Y vừa dứt lời, chúng anh hùng đều đặt chén rượu xuống bàn, rồi không hẹn mà cùng đứng dậy, nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy ngoài cửa có bốn nhân vật đang lớn bước tiến vào. Ba người trong số đó tướng mạo rất quái dị, thân thể béo phị, mặt núc ních những thịt, sau lưng đều gài một thanh trường đao, trông không phải là nhân vật Trung Nguyên. Còn người kia thì ăn mặc theo lối nho sĩ Trung Nguyên, dáng người nhỏ thó, da mặt sát tận xương, lại phe phất chiếc quạt xếp, ung dung lớn bước tiến vào trong đại sảnh.
Trung niên văn sĩ nọ chắp tay, nhếch mép cười nói:
- Mỗ rất hân hạnh được gặp gỡ chư vị anh hùng có mặt tại đây.
Sau đó, y quay đầu về phía Lý Toàn, vái chào nói:
- Lý trang chủ, bọn mỗ đã tới phó hội đúng hẹn, các lộ anh hùng đều đã tới đông đủ cả chứ?
Lý Toàn đứng dậy, lớn tiếng nói với quần hùng:
- Vị bằng hữu đây nguyên là người Trung Nguyên, vốn quê quán ở Đại Danh phủ, danh hiệu là Khuất Vỹ Hồ...
Câu nói nguyên là người Trung Nguyên của Lý Toàn vốn bao hàm thâm ý, vì giữa lúc xã tắc đang lâm nguy như thế này, mà lại có những hạng người không biết giữ khí tiết, cam chịu làm tay sai cho ngoại nhân cõng rắn cắn gà nhà, cho nên Khuất Vỹ Hồ không đợi chọ ông ta nói dứt, đã kêu hừ một tiếng, ngắt lời ngay, nói:
- Không dám! Không dám! Danh hiệu của mỗ là do giang hồ quen miệng gọi chơi đấy thôi. Lý trang chủ, ba vị này là cao thủ thượng thừa của Đại Thực quốc. Các vị ấy thường nghe nói võ học của Trung Nguyên rất quảng bác, cho nên mới nhờ tại hạ dẫn tới thỉnh giáo chư vị anh hùng để được sáng mắt một phen.
Nói tới đây, y giơ tay ra chỉ vào ba tên Đại Thực quốc ăn vận võ phục đang ngạo nghễ đứng ngửa mặt lên trời ở gần đó, thái dộ như không coi ai ra gì cả khiến quần hùng đều lấy làm khó chịu và phẫn nộ.
Bọn tiểu bối trẻ tuổi không sao nhẫn nhịn nổi, đều ồn ào thóa mạ:
- Trông bọn cuồng đồ này cao ngạo thật. Lát nữa bổn gia gia phải thiến chúng mới được.
- Lão tử cũng phải cho chúng một trận nên thân, rồi tống cổ chúng về Đại Thực quốc.
Mỗi người nói một câu, chỉ có Tồn Trung là vẫn điềm nhiên ngồi nhấm nháp. Lý Long tuy ngoài miệng không nói ra, nhưng trong bụng cũng bực bội, nghĩ thầm:
- “Tại sao Cái bang lại phái một tên ngu xuẩn như thế này tới đây, chỉ biết cắm đầu cắm cổ ngồi ăn uống tì tì chẳng đếm xỉa gì đến việc quan trọng ở trước mắt!” Lý Toàn vội giơ tay ra hiệu không cho bọn hậu bối trẻ tuổi ăn nói hồ đồ liền lớn tiếng nói:
- Nếu được các vị bằng hữu Đại Thực quốc đây coi trọng tại hạ cùng các nhân vật võ lâm Trung Nguyên thật rất lấy làm vinh hạnh.
Lý mỗ cũng không tiếc gì thân già này sẽ xin hết sức hầu tiếp. Nhưng xưa nay mỗ với các vị bằng hữu đây không có thù oán gì, hà tất phải bày ra cuộc giao đấu sinh tử như vậy.
Khuất Vỹ Hồ cười khẩy nói:
- Lý đại quan nhân biết một mà chẳng biết hai. Các vị cao thủ Đại Thực quốc đây, chỉ vì hâm mộ võ học Trung Nguyên cho nên mới tới đây để ấn chứng một phen đấy thôi. Bình thường trong việc tỉ võ tất nhiên không sao tránh được khỏi sự chết chóc, cho nên việc ấy có gì là quan trọng đâu. Các vị đây nghe nói Lý đại quan nhân là cao thủ của Võ Đang cho nên trước khi tới đây đã gởi thiếp tới, và Lý đại quan nhân chả đã sớm nhận được sự khiêu chiến này rồi?
Lý Toàn ngẩng mặt lên trời cười ha hả, nói:
- Bọn mỗ là Trung Nguyên võ lâm hiệp nghĩa đạo trọng nhất là chữ “tín”, lẽ dĩ nhiên cần phải chu toàn lời mình đã hứa.
Lúc ấy một tên trong ba võ sĩ Đại Thực quốc nọ bỗng cất tiếng cười khanh khách rất quái dị, rồi dùng tiếng Hán trọ trẹ nói:
- Tốt lắm! Tốt lắm, đấu như thế nào ngươi mau nói ra đi?
Một tên võ sĩ Đại Thực quốc đứng cạnh đó liền quay sang nói líu lo một tràng dài với tên bạn. Quần hùng không sao hiểu được bọn chúng đang nói với nhau những gì, bọn hậu bối liền cười ầm lên thóa mạ:
- Bọn chúng đang nói gì tựa như tiếng chó sủa thế?
Khuất Vỹ Hồ cười nhạt nói:
- Mấy vị bằng hữu đây không phải là nói những gì giống tiếng chó sủa như bạn đã tưởng lầm đâu, đó là các vị ấy hỏi tỉ võ ở nơi nào đó thôi. Lý đại quan nhân đã chọn được nơi nào thích hợp chưa?
Lý Toàn đáp:
- Phía hậu trang có một bãi đất trống rất rộng rãi. Các vị bằng hữu Đại Thực quốc đây sẽ có thừa chỗ để thi thố tài năng. Xin mời các vị hãy đi theo Lý mỗ.
Khuất Vỹ Hồ liền quay đầu lại, đưa tay chỉ chỗ, giải thích cho bọn kia rõ. Hai tên võ sĩ Đại Thực không hiểu tiếng Hán bỗng đưa tay ra vỗ vào chuôi thanh trường đao, nói líu lo một hồi, rồi tên biết võ vẽ tiếng Hán cũng vỗ vào chuôi thanh trường đao, lớn tiếng nói:
- Đi! Đi đánh nhau.
Lúc ấy các vị anh hùng hảo hán trong đại sảnh đều đứng cả dậy.
Khuất Vỹ Hồ đưa tay ra hiệu bảo Lý Toàn đi trước dẫn đường. Bọn hậu bối trẻ tuổi đầy vẻ phẫn nộ không sao nhịn được, không đợi cho Lý Toàn mở lời, đều nói:
- Bọn chúng đã không muốn sống nữa, thì chúng ta cũng phải tận tình tiếp đãi. Nào, đi thôi!
Mọi người như một đàn ong vỡ tổ ùa nhau đi cả về phía sau trang.
Lý Toàn vội đưa tay ra mời Khuất Vĩ Hồ đi trước, rồi cùng theo quần hùng ra phía hậu trang.
Xuyên qua phía sau trang không xa, quả nhiên đã tới một nơi đất trống rất rộng. Khoảng đất này bốn phía đều có cây cối rậm rạp bao bọc, ở đó có dựng sẵn một giá binh khí, cắm đủ thập bát ban võ khí.
Ở giữa khoảng đất đó có một cái gò đất rất lớn, rộng tới mười trượng, cao đến bốn năm trượng, bên dưới đã được nhân công làm thành hai cái thềm đá, biến nơi đấy thành một cái lôi đài thiên nhiên.
Lúc ấy quần hùng đều tề tập ở dưới bãi đất trống xung quanh lôi đài. Lý Toàn đưa tay ra chi, nói:
- Trên mặt chiếc bình đài này rất bằng phẳng, là một nơi mà tại hạ vẫn thường tới để tập luyện cho giãn gân cốt. Quý vị thấy nơi đây có được không?
Tên võ sĩ Đại Thực quốc am hiểu đôi chút tiếng Hán đưa mắt quan sát một lượt rồi khẽ gật đầu, tay vỗ vỗ vào thanh trường đao, rồi quay lại líu lo với tên có vẻ ít tuổi nhất một hồi. Sau đó, Khuất Vỹ Hồ liền giải thích rằng:
- Trận thứ nhất sẽ do vị bằng hữu đây ra trận lãnh sự chỉ giáo của chư vị anh hùng. Vị này danh hiệu là Đô Ha, là một trong mười cao thủ của Đại Thực quốc. Không biết vị anh hùng nào định lên chỉ giáo thế?
Bọn hảo thủ hậu bối đều ồn ào:
- Để mỗ lên!
- Thôi, xin bạn nhường cho Đặng Gia Khẩu mỗ được dự trận tiên với tên cao thủ Đại Thực quốc này.
Chỉ thấy một thanh niên tuổi trạc hai mươi hai, hai mươi bốn rẽ mọi người tiến lên, chỉ Đô Ha, nói:
- Lên đài đi! Chúng ta cùng thử thách một phen!
Dứt lời, y nhảy luôn lên trên đài. Đô Ha cười khẩy một tiếng, cũng tung mình nhảy theo bén gót.
Hai người sau khi đã chiếm xong vị trí, tên Đại Thực quốc Đô Ha đứng cao hơn thanh niên Đặng Gia Khẩu nọ nửa cái đầu. Thanh niên này là con của Đặng Phi tổng tiêu đầu Hồ Bắc Đặng Gia Khẩu, tên là Đặng Báo. Vì phụ thân là tổng tiêu dầu, chúng võ sư trong tiêu cục đều nể nang mấy phần. Vì vậy lúc nhàn rỗi thường so sánh võ công, ai nấy đều nhường nhịn y một nửa thiêu thức, cho nên đã dưỡng thành cái tính nết rất kiêu căng, tự cho tài ba của mình ít ai địch nổi.
Sau khi Đặng Báo đã nhảy lên đài, liền theo phương cách như thường đấu với các võ sư ở trong tiêu, khua chân múa tay lia lịa hết nhảy sang tả lại té qua hữu. Nhưng mọi người vẫn thấy tên Đô Ha nọ vẫn cứ đứng bất động như một khoảng núi. Đặng Báo thấy vậy liền quát lớn:
- Tên kia, sao không động thủ đi?
Đô Ha nghe quát bảo như vậy, ngơ ngác không hiểu gì cả, chỉ trố mắt lên nhìn y. Đặng Báo lại quát tiếp:
- Coi chiêu!
Dứt lời, y liền sử dụng thức “Hắc hổ thâu tâm” hữu quyền liền nhắm thẳng giữa ngực Đô Ha bổ tới, hữu cước quyền bước lên một bước nhằm gót chân của Đô Ha quét tới.
Đô Ha vội lách mình né tránh, rồi bỗng vươn tay ra chộp một cái đã chộp trúng được góc áo của Đặng Báo rồi y xách luôn tên nọ khỏi đầu. Chỉ nghe thấy bạch một tiếng, Đặng Báo đã bị y xách chổng bốn vó lên trời, rồi quăng luôn xuống dưới đài, không sao bò dậy nổi.
Sự việc xảy ra chớp nhoáng như vậy khiến chúng anh hùng đều ngẩn người ra nhìn, không biết tên võ sĩ Đại Thực quốc nọ đã dùng môn công phu gì mà đã ném Đặng Báo xuống dưới đài một cách dễ dàng như vậy?
Lúc ấy Khuất Vỹ Hồ đã nhanh nhẹn nhảy lên đài lớn tiếng tuyên bố:
- Trận đấu đầu Đô Ha đã thắng. Còn một trận nữa vị nào định lên chỉ giáo thế?
Chỉ thấy một đại hán tướng mạo rất dữ dằn phi thân lên trên đài quát bảo:
- Họ Phan mỗ xin lãnh giáo.
Mọi người đưa mắt nhìn đã nhận ra người đó là giáo đầu Phan Đại Hải của Phan gia đường. Phan Đại Hải này đã luyện tập được hai cánh tay có gân sức thật mạnh mẽ vô cùng, có thể xách nổi một vật nặng tới năm, sáu trăm cân. Bình thường thử sức dù ba bốn chục trang hán cũng không sao tiến sát gần người y. Vừa rồi thấy thức của Đô Ha sử dụng liền nghĩ thầm:
- “Tên võ sĩ Đại Thực quốc này bất quá chỉ nhờ cậy sức mạnh chứ không có gì là lợi hại cả. Ta, Phan Đại Hải, với sự luyện tập công phu của đôi cánh tay này, chẳng lẽ lại không hạ nổi ngươi hay sao?”
Nghĩ đoạn y liền lập tâm đấu sức với Đô Ha. Tên Đô Ha không hiểu Phan Đại Hải vừa nó gì, chỉ trừng mắt lên nhìn. Tiếp theo đó bỗng nghe thấy Phan Đại Hải thét lớn một tiếng, múa quyền đánh ra, mang theo một luồng kình phong kêu vù vù.
Đô Ha lại lách người né tránh, rồi nhanh nhẹn luồn sang bên phải của Phan Đại Hải, giơ tay ra chộp vào bả vai y. Chân trái tên nọ bỗng móc một cái. Chỉ nghe thấy bộp, Phan Đại Hải đã bị y móc ngã lãn ra nhưng lập tức y đã sử dụng thế Lý ngư phiên thân tung mình đứng ngay dậy thét lớn một tiếng nhảy sát tới người Đô Ha định ôm lấy đối phương quật ngã lần nữa.
Ngờ đâu Đô Ha đã thừa thế chộp lấy lưng áo của Đại Hải nhấc bổng lên, Đại Hải không sao tự chủ được, lại bị đối phương quật ngã lần nữa.
Lần này y đang lồm cồm bò dậy chưa kịp đứng lên, đã bị Đô Ha đá trúng một cái vào đít, té lăn luôn xuống dưới đất, xương cốt rã ra nằm hôn mê tại chỗ.
Quần hùng ở dưới đất thấy vậy thất kinh. Vừa rồi Đặng Báo trong nháy mắt đã bị đại bại. Việc ấy không lấy làm lạ vì Đặng Báo vốn là một tiểu tử chỉ có hư danh nhưng còn Phan Đại Hải thì khác hẳn. Y là một giáo đầu nổi danh của Phan Gia đường tại sao chỉ không đầy mấy chiêu mà đã bị thảm bại như vậy?
Lúc ấy Khuất Vỹ Hồ lại nhảy lên đài, ngạo nghễ cười nói:
- Đại Thực quốc đã thắng hai trận. Trận thứ ba xin cho võ sĩ nào thay thế.
Y vừa dứt lời thì một tên võ sĩ Đại Thực quốc thứ hai nhảy lên trên đài, Khuất Vỹ Hồ giới thiệu:
- Vị này tên là Đồ Đại, chư vị có lên lãnh giáo thì phải nên cẩn thận vì vị ấy còn lợi hại hơn Đô Ha vài phần. À, vị ấy còn muốn sử dụng vài thế về binh khí. Đao kiếm vô tình, vị nào cảm thấy học nghệ chưa đến nơi đến chốn thì chớ nên lên đây đùa giỡn với tử thần, cứ nhanh miệng nhận thua đi là xong hết.
Y vừa dứt lời, trong đám quần hùng liền có tiếng mắng chửi:
- Tên khốn kiếp đó ăn nói lếu láo gì thế? Ai chịu nhận thua bao giờ?
Tiếp theo đó, liền thấy một người hùng hổ đi tới giá binh khí, rút ra một thanh trường kiếm rồi nhảy luôn lên trên đài.
Mọi người đưa mắt nhìn đã nhận ra người nọ là Trần Lương Sơn của Trần gia điếm, là một nhân vật cao thủ của phái Hành Sơn. Tam thập lục thức “Hoành Vân kiếm” múa lên như mưa sa bão táp, dù có hắt nước vào cũng không sao lọt. Nếu kể về kiếm thuật thì khắp miền Hán Dương này không một ai có thể sánh kịp.
Mọi người vừa nhìn thấy Trần Lương Sơn lên đài đều có vẻ nhẹ nhõm bàn tán:
- Đã lâu không được thấy Trần lão sư biểu diễn kiếm thức. Hôm nay nhân dịp may mắn hiếm có.
Bỗng có một người cao giọng nói:
- Trần lão sư chớ nên giết chết tên ấy làm chi. Chỉ cần xẻo mũi y cho y một bài học nhục nhã là được rồi.
Có người nói:
- Chỉ cần trừng phạt bằng cách cắt hai tai y, cho y biết kiếm thuật của Trung Nguyên lợi hại như thế nào.
Những người đã lớn tiếng nói đó là những nhân vật hậu bối, vì quá tức giận vì hai trận thảm bại vừa rồi nên mới lên tiếng cổ võ.
Trong lòng họ đều mong Trần Lương Sơn ra tay gỡ lại sĩ diện về sự thảm bại nhục nhã của Đặng Báo và Phan Đại Hải.
Trần Lương Sơn vung kiếm lên, lưỡi kiếm lấp loáng sáng bạc, tay trái nắm kiếm quyết, chân đứng theo thế nửa chữ “Đinh”, nửa chừ “Bát”, vai hơi trầm xuống. Đó thính là chiêu mở đầu của ba mươi sáu thức “Hoành Vân kiếm pháp”.
Đô Đạt mắt lộ hung quang, bỗng nghe “xoẹt” một tiếng, y đã rút phắt thanh trường đao ở sau lưng ra luôn. Thanh đao này trông rất kỳ lạ, không giống những đao thường chút nào. Chuôi đao dài một cách đặc biệt, mũi dao lại hơi cong vòng lại, phát ra những tia sáng lấp lóe.
Đô Đạt hai tay nắm chặt chuôi đao giơ lên khỏi đầu để một khoảng trống trước ngực, Trần Lương Sơn thấy chiêu thức của y đặc biệt như vậy, rất lấy làm lạ lùng, nghĩ thầm: “Không biết tên này sử dụng môn công phu gì thế. Phía trước ngực để lộ liễu trước mũi kiếm của ta như vậy có lẽ y tìm lấy cái chết chăng?” Nghĩ đoạn y liền thét lớn một tiếng sử dụng chiêu Lưu vân xuất tụ mũi kiếm đã nhanh nhẹn đâm thẳng vào trước ngực đối phương, đồng thời Đô Đạt cũng thét lớn một tiếng hai tay nắm chặt chuôi đao bổ mạnh xuống.
Chỉ nghe thấy xoẹt một tiếng nhanh như điện chớp kình lực đao mang theo một luồng kình phong kêu vù vù Trần Lương Sơn từ xưa tới nay chưa bao giờ thấy qua môn đao pháp nào bá đạo như vậy, giật mình kinh hoảng vội trầm thanh kiếm xuống nhảy lùi về phía sau tránh né thoát khỏi thế đao hung hiểm đó của đối phương.
Trong lúc y chưa hoàn hồn, Đô Đạt đã hét lớn một tiếng như trời long đất lở, thanh trường đao của y đã lại phạt ngang tới một thế như vũ bão, kình lực còn mạnh mẽ hơn đao trước gấp bội.
Trần Lương Sơn chưa kịp biến chiêu chống đỡ, vội lăn ra phía xa hơn trượng thoát khỏi thế đao hiểm độc của đối phương trong gang tấc.
Nhưng liền đó Đô Đạt lại lớn bước tiến lên. Sau một tiếng gầm kinh thiên động địa, y lại bổ luôn đao thứ ba. Thế đao này từ trên phạt xuống, kình phong rít lên như xé vải. Trong lúc Trần Lương Sơn đang còn nằm ở dưới đất, chưa kịp bò dậy, y cảm thấy hồn phi phách tán chưa biết chống đỡ ra sao, thì bỗng nghe thấy bên tai có tiếng người khẽ nói:
- Điểm vào khí huyệt của y, cả hai cùng chết.
Trần Lương Sơn vừa nghe dứt mới chợt tỉnh ngộ, vì lúc này lưỡi kiếm của y đang hướng lên trên, mà Đô Đạt lại cúi người chặt xuống nên Khí Hải huyệt liền để lộ trước đầu mũi kiếm. Y chi cần đưa ra một thế là sẽ đâm trúng huyệt đạo ấy của đối phương tức thì.
Trần Lương Sơn sử dụng thế này, dù có bị đối phương chém chết tại chỗ thì Đô Đạt cũng không sao tránh khỏi bị tử thương. Nếu Đô Đạt không muốn bị giết chết, chỉ cần nhảy lui về phía sau né tránh thì cả hai bên sẽ đều vô sự.
Đô Đạt lúc ấy đang chiếm lợi thế, thì khi nào lại chịu để cùng bị hy sinh với đối phương như thế, cho nên thức điểm vào Khí Hải huyệt của đối phương là tuyệt chiêu duy nhất để cứu mạng Trần Lương Sơn.
Trần Lương Sơn không kịp suy nghĩ chỉ nghe tiếng vèo một tiếng đã đâm thẳng kiếm lên vừa đúng lúc trường đao của Đô Đạt chém xuống.Y bỗng thấy mũi kiếm xuyên qua màn đao nhằm thẳng ngực mình đâm tới liền hoảng sợ thất thanh kêu ối chà một tiếng rồi vội chạy nhảy về phía sau tránh né, mình mẩy toát mồ hôi lạnh ra.
Đấu pháp cả hai cùng chết này khiến quần hùng ở dưới đài đều kinh hãi đến ngẩn người ra. Kịp đến khi thấy Đô Đạt nhảy lùi về phía sau mọi người mới thở hắt ra rồi cùng reo hò cổ võ Trần Lương Sơn ầm ĩ.
Trần Lương Sơn tung mình đứng dậy trong lòng lấy làm kỳ lạ nghĩ bụng:
- “Không biết vừa rồi ai đã lên tiếng chỉ điểm chiêu thức độc đáo ấy để cứu mạng ta như thế?”
Y vội đưa mắt nhìn xuống bên dưới, nhưng tuyệt nhiên không phát giác được nhân vật nào khả nghi cả.
Ba chiêu thức đôi bên vừa thi thố Trần Lương Sơn đều lâm vào cục diện hung hiểm mà tuyệt nhiên không có dịp nào phản công lại.
Quần hùng bên dưới người nào cũng đều cảm thấy không yên. Có người còn khẽ buông tiếng thở dài, chê cười Trần Lương Sơn là kẻ hữu danh vô thực. Sau đến lúc thấy Trần Lương Sơn sử dụng kiếm thức tuyệt kỹ ấy, khiến cho Đô Đạt chân tay luống cuống, hoảng hốt thối lui, mắt người nào người ấy mới sáng rực lên, trong lòng đã lấy lại được đôi chút tin tưởng, và cùng bàn tán với nhau bảo Trần Lương Sơn không hổ thẹn là một kiếm thủ đệ nhất lưu.
Bên dưới tên võ sĩ Đại Thực quốc am hiểu đôi chút tiếng Hán sắc mặt bỗng lộ vẻ nghiêm trọng lẩm bẩm nói:
- Lạ thật! Lạ thật! Sao vừa rồi lại có sự việc xảy ra kỳ quái đến thế?
Lúc ấy trên đài không khí lại trở nên khẩn trương vô cùng. Đô Đạt vẫn giơ thanh trường đao lên khỏi đầu, mắt lộ hung quang, chân từ từ di động, chăm chú nhìn Trần Lương Sơn không chớp mắt.
Lúc này Trần Lương Sơn đã thi triển đến chiêu thứ hai của tam thập lục thức “Hoành Vân kiếm pháp” là Vân hồi tần lãnh. Trường kiếm đưa vòng ra theo hình cánh cung chỉ thủ thế chặt chẽ mà không dám phản công.
Bỗng nghe thấy Đô Đạt quát lớn một tiếng, lăng không phi thân lên thanh đao đã nhắm thẳng đầu Trần Lương Sơn bổ xuống.
Lương Sơn vội nghiêng mình né tránh, tay phải nhằm tay trái của Đô Đạt đâm ra một kiếm. Đô Đạt đang lơ lửng ở trên không, thật khó mà né tránh được thế công đó. Nhưng thanh trường đao của y đã nhanh nhẹn thâu lại, rồi phạt ngang một thế như điện chớp.
Chỉ nghe thấy “cảng” một tiếng, thanh trường kiếm của Lương Sơn đã bị chém gãy ra làm hai đoạn. Lúc ấy Đô Đạt lại hung hăng như một con mãnh hổ, trường đao lại tiếp tục nhằm người Trần Lương Sơn phạt xuống.
Trần Lương Sơn né tả tránh hữu, hung hiểm cực độ. Chúng anh hùng ở dưới đài thấy vậy đều la lối om sòm, quát bảo tên nọ ngừng tay nhưng Đô Đạt vẫn làm như không nghe thấy gì cả. Kỳ thật y cũng không hiểu quần hùng đang quát tháo cái gì, vẫn tiếp tục bổ ngang quét dọc lia lịa.
Lúc ấy đao của y đang nhằm Ngọc Trẩm huyệt ở giữa đỉnh đầu của Trần Lương Sơn bổ mạnh xuống.
Trần Lương Sơn không sao né tránh kịp, vội giơ thanh kiếm gãy lên chống đỡ. Lại nghe đến “cảng” một tiếng thanh kiếm lại bị chém gãy, nhưng lần này chỉ còn thừa lại cái chuôi.
Đô Đạt cất tiếng cười khảnh khách rất quái dị bước từng bước một tiến tới gần đối phương. Trần Lương Sơn trong lòng kinh hãi thầm thối lui dần tới mép lôi đài.
Vào thời Nam Tống nhân vật võ lâm khi thử thách võ công thì dù có chết cũng không bỏ chạy. Nếu lúc này Lương Sơn nhảy xuống dưới đài tất nhiên được bảo tồn được tính mạng nhưng sẽ không tránh khỏi được sự nhục nhã ê chề còn hơn là bị giết chết ngay tại chỗ.
Trần Lương Sơn là nhân vật thuộc Hành Sơn phái trong giới hiệp nghĩa đạo, thì đời nào lại chịu làm ô nhục đến thanh danh của Hành Sơn phái được?
Lúc này người khó xử nhất là Lý Toàn, vì sở dĩ quần hùng tới đây là để trợ giúp ông ta, nay thấy Trần Lương Sơn sắp sửa bị giết tới nơi, mà không ra tay can thiệp, thì làm sao yên tâm cho được?
Nhưng tiếc thay quy lệ về giao đấu của võ lâm Trung Nguyên lại không cho phép người nào được lên thay thế. Tuy ông ta nóng lòng sốt ruột nhưng không sao nghĩ ra được cách giải quyết nào cho ôn thỏa.
Đang lúc vô kế khả thi, thì bỗng thấy bên tai có tiếng người khẽ nói:
- Lý đại quan nhân, xin hẵy mau giao ước với Đô Đạt, như nội trong mười chiêu mà y không đả thương được Trần Lương Sơn thì coi như là hòa.
Lý Toàn nghe nói vội đưa mắt nhìn ra bốn phía, nhưng không biết người nào vừa lên tiếng nói với mình. Ông ta biết ngay có lẽ một vị cao nhân nào đã dùng truyền âm nhập mật chỉ điểm, liền nghĩ thầm:
- “Cứ xem tình hình trước mặt, làm sao Trần Lương Sơn có thể chống đỡ nổi mười chiêu?”.
Nhưng trừ cách này ra ông ta không còn biện pháp nào hoàn hảo hơn nữa, Lý Toàn liền chắp tay cao giọng nói:
- Trên đài hãy ngừng tay, tại hạ có điều muốn nói!
Những lời nói này Lý Toàn đã vận dụng nội lực nên ai nấy đều đã nghe thấy rất rõ ràng, Đô Đạt tuy thấy Lý Toàn đưa tay lên ra hiệu nhưng y không nghe hiểu được đối phương muốn nói gì?
Lúc ấy Khuất Vỹ Hồ liền cười hắc hắc hỏi:
- Lý đại quan muốn nói gì thế? Có phải là trối trăn cho vị bằng hữu kia đấy không?
Lý Toàn hừ nhạt một tiếng, đáp:
- Võ lâm giảo nghiệm võ công, có chết không lấy gì làm hối tiếc thì việc gì mà phải trối trăn.
Khuất Vỹ Hồ cười khẩy nói:
- Nếu thế thì đại quan nhân còn muốn nói gì nữa?
Lý Toàn nói:
- Trung Nguyên võ lâm khi so sánh võ công lấy sự công bình làm chuẩn đích, Đô Đạt sử dụng bảo đao chém đứt binh khí của Trần Lương Sơn khiến cho đối thủ chỉ còn hai bàn tay thịt để chống đỡ.
Như thế đã không còn đúng với ý nghĩ của một cuộc giao đấu nữa. Có thắng cũng không phải là hảo hán.
Khuất Vỹ Hồ nói:
- Vậy theo ý bạn thì nên như thế nào?
- Theo ý kiến của mỗ, hãy lấy mười chiêu làm giới hạn, nếu nội trong mười chiêu đó, bảo đao của Đô Đạt không đả thương nổi Trần Lương Sơn thì coi như trận đấu bất phân thắng bại.
Khuất Vỹ Hồ suy tính:
- “Tên Trần Lương Sơn này ngay lúc kiếm còn trong tay mà không chống đỡ nổi tới mười chiêu, huống hồ trong tay mà không một tấc sắt vậy quá lắm cũng chỉ cầm cự nổi ba chiêu là cùng. Thôi ta cứ rộng rãi chấp nhận điều kiện này để có chết y cũng không còn oán giận gì nữa”. Nghĩ vậy, y liền cười ha hả nói:
- Tưởng gì chứ điều ấy thì mỗ cũng không hẹp hòi với bạn làm chi.Y liền hướng lên trên đài nói xì xồ một hồi. Đô Đạt gật đầu lia lịa rồi đưa tay ra chỉ Trần Lương Sơn, ý muốn đối phương hãy chuẩn bị.
Trần Lương Sơn không hiểu tại sao Lý Toàn lại bỗng bày đặt điều kiện đấu trong mười chiêu đó làm gì thì mắt đã thấy Đô Đạt giơ cao thanh đao lên khỏi đầu rồi y bỗng gầm lên một tiếng thanh đao đã mang theo một luồng kinh phong như bão táp bổ mạnh xuống.
Trong vòng năm thước đều bị kình phong của y bao trùm. Trần Lương Sơn giật mình kinh hãi thầm, đang định nhảy sang bên trái tránh né, bỗng nghe văng vẳng bên tai có tiếng người nói:
- Bạch Viên Xuất Động, hữu chưởng tấn công nách bên phải của y.
Trần Lương Sơn vứt nghe dứt mới chợt tỉnh ngộ. Vì lúc ấy hai tay của Đô Đạt đang nắm thanh trường đao giơ lên cao, định bổ xuống, nếu như mình nhảy tránh sang bên trái, thì tất nhiên trường đao của y sẽ chém theo về phía đó, mình sẽ không sao tránh kịp. Còn nếu mình nhảy lùi về phía sau thì trường đao của đối phương chỉ bổ bồi theo một thế đỉnh đầu của mình sẽ nằm trong đao quang của y ngay.
Chỉ có cách lấy công làm thủ tự cứu lấy mình mới là thượng sách.
Lúc ấy thanh đao của đối phương đang tít lên trên cao bổ xuống, cho nên nách đã để lộ sơ hở. Nhưng nếu dùng thế Bạch Viên Xuất Động lướt tới gần tấn công thì trường đao của y sẽ mất hết tác dụng, hữu chưởng tấn công vào nách phải của y tất nhiên y chỉ còn cách nhảy lùi về phía sau.
Nghĩ tới đây tinh thần liền phấn chấn, Lương Sơn thét lớn một tiếng xông thẳng tới phía trước khom người uốn lưng giương năm ngón tay ra nhanh nhẹn chộp thẳng vào nách bên phải của đối phương tức thì. Đô Đạt không ngờ Trần Lương Sơn không thoái mà lại tiến, xông tới điểm vào huyệt đạo ở nách mình như vậy kinh ngạc vô cùng, nhưng không sao thâu đao lại kịp. Y vội lách sang bên trái né tránh tức thì.
Chỉ nghe tiếng “xoẹt” một tiếng một khoảng áo trước ngực y đã bị hữu chưởng của Trần Lương Sơn chộp trúng, rách toang ra một lỗ lớn.
Chiêu thức mạo hiểm tấn công này ra ngoài dự liệu của mọi người.
Đến khi quần hùng thấy Đô Đạt không sao thâu thế lại kịp rồi áo bị chộp rách một lỗ lớn, đều reo hò cổ vũ inh ỏi.
Tên võ sĩ Đại Thực quốc biết đôi chút tiếng Hán sắc mặt bỗng nhiên nghiêm trọng hẳn, nhíu mày lại suy nghĩ, cả tên Khuất Vỹ Hồ cũng lấy làm kinh ngạc thầm. Vì chiêu thức mạo hiểm của đối phương vừa rồi về võ công cùng hỏa hầu thì không có gì đáng nói, nhưng điều quan trọng là ở sự trấn tĩnh và ứng biến mau lẹ, ngộ hiểm không hề rối trí. Cứ xem tình thế của Trần Lương Sơn hồi nãy, trường kiếm bị chặt gãy làm hai lần, và lúc ấy trông y đã có vẻ thất sắc, chân tay luống cuống, mà tại sao lúc này bỗng dưng lại trấn tĩnh một cách bất ngờ như vậy?
Lúc ấy mọi người đã nghe thấy Lý Toàn ở dưới đài lớn tiếng đếm:
- Chiêu thức nhất.
Tiếp theo đó, liền có những tiếng ồn ào bàn tán của quần hùng rồi mọi người đều cất tiếng hô lớn:
- Chiêu thứ nhất Trần Lương Sơn thắng.
Lý Long. Lý Hổ cùng những thiếu niên hậu bối đều ồn ào bàn luận phân tách những thế thức của đôi bên vừa sử dụng. Chỉ có Tồn Trung là vẫn đứng yên chăm chú quan sát trận chiến không hề góp ý kiến gì cả.
Lý Long thấy chàng hình như là tới đây để mong được mở rộng tầm kiến thức liền quay sang giảng giải cặn kẽ những chiêu thức mà đôi bên vừa sử dụng. Y lại còn thêm mắm thêm muối để tỏ ra mình là một tay võ học đại gia. Y nói:
- Bất cứ trong một trận đấu nào việc đầu tiên là ta phải luyện tập cho được cái đức tính trấn tĩnh lúc lâm nguy không loạn. Đó là điểm cốt yếu nhất của võ công. Đấy vừa rồi nhân huynh có thấy không? Vị bằng hữu phái Hành Sơn kia nếu như không thấu đáo được bí quyết đó thì đã sớm bị bại bởi chiêu vừa rồi. Phái chúng tôi về các môn Bát quái kiếm Bát quái quyền Bát quái côn cũng đều là dựa theo phương thức tĩnh chế động cả. Lát nữa đây, thể nào nhân huynh cũng sẽ có dịp được thưởng thức những môn võ độc đáo ấy.
Liễu Tồn Trung nghiêm nghị đáp:
- Xin kính cẩn lĩnh giáo.
Bọn thiếu niên trẻ tuổi đứng cạnh đó thấy Tồn Trung lưng hùm tay vượn mặt mũi rất khôi ngô tuấn tú, ăn nói lại khiêm nhường, nho nhã, trong lòng đều nghĩ thầm:
- “Tại sao Cái bang lại phái một tay mơ tới đây như thế này? Trông bề ngoài thì tướng mạo đường đường, nhưng sự thật lại chẳng có chút tài cán gì như vậy!”
Lúc ấy tiếng ồn ào ở dưới đài đã thấy dịu dịu dần. Trên đài Đô Đạt sắc mặt giận dữ cực độ, mắt tia ra những ánh hung quang. Lần này y không giơ cao trường đao lên khỏi đầu như trước nữa, mà chỉ vận chuyển đúng tầm ngang ngực chuyên đợi chờ tấn công vào những chỗ sơ hở của đối phương.
Trần Lương Sơn vừa rồi nhờ người chỉ điểm dùng chiêu Bạch Viên Xuất Động thắng được thế đầu nhưng nay y bỗng thấy đối phương thay đổi cách tấn công cho nên chiêu thức đó không còn hiệu quả nữa. Lúc này y thấy Đô Đạt đao pháp đã múa lên như mưa sa bão táp bao phủ chặt chẽ khắp các bộ vị khiến mình không còn cơ hội nào thừa cơ phản công lại được.
Trong lúc y đang bối rối thì bên tai bỗng nghe thấy có tiếng người nói:
- Địch không động, ta không động. Phải đợi chờ tới lúc thuận tiện phát chiêu ra sau mà tới trước, đao thức của đối phương tất nhiên sẽ tấn công bạn vào ngang lưng. Phải cẩn thận đề phòng đấy.
Y vừa nghe dứt đã thấy đao phong của Đô Đạt quét tới nơi, đang định nhảy sang bên phải tránh né,thì tai đã nghe thấy người nọ nói:
- Hơi lùi về phía sau, rồi đột nhiên tiến lên phản công ngay thế Nhị long đoạt châu.
Trần Lương Sơn không kịp suy nghĩ gì nữa, vội lùi về phía sau một bước, rồi lại đột nhiên tiến lên, giương hai ngón tay trỏ vào giữa ra đâm thẳng vào hai mắt Đô Đạt.
Đô Đạt giật mình thất kinh, vội ngửa người, nhảy lui về phía sau né tránh. Tai của Trần Lương Sơn vẫn nghe thấy âm thanh của người nọ không ngừng:
- Khôi tinh tích đẩu.
Trần Lương Sơn đã nhanh như điện chớp lướt sát tới gần đối phương liên hoàn đá luôn hai đá. Đô Đạt lại kinh hoảng lui về phía sau tránh né, tiếng người nọ lại nói tiếp:
- Bước đến Tốn vị tấn công Huyền Xu huyệt, Khôn vị điểm Thiên Cơ huyệt, Cấn vị điểm Trương Môn huyệt, Chấn vị điểm Lưu Tuyết huyệt, Càn vị điểm Thiên Đình huyệt, Khảm vị điểm Song Quan huyệt.
Trần Lương Sơn vừa nghe dứt, thuận tay dùng luôn tam thập lục thức Hoành Vân kiếm pháp hóa thành chưởng chỉ tấn công lia lịa, khiến Đô Đạt cứ thối lui về phía sau liên tiếp, không còn cơ hội nào phản công.
Những thế tấn công như vũ bão của Trần Lương Sơn ảo diệu vô cùng khiến cho quần hùng ở dưới đài đều mãn nhãn, vỗ tay reo hò ầm ĩ khen hay luôn mồm. Bọn thiếu niên thì cao hứng đến nỗi khoa chân múa tay rồi cùng la lối om sòm:
- Đủ mười chiêu rồi! Đủ mười chiêu rồi! Tên tiểu tử Đại Thực quốc kia mau cút xuống dưới đài ngay đi, còn chần chờ gì nữa. Hãy xéo ngay về Đại Thực quốc đi!
Trong khi mọi người ồn ào bàn tán, thì bỗng nghe thấy tên võ sĩ Đại Thực quốc biết đôi chút tiếng Hán cười nhạt luôn mồm, rồi nhìn sang một cây đại thụ ở về phía Đông lớn tiếng quát:
- Bằng hữu kia, mau xuống đây!
Tiếng quát tháo của y như tiếng sấm động, khiến cho quần hùng đều bị đinh tai nhức óe, cùng giật mình kinh hãi đến thất sắc.
Thì ra vừa rồi tên võ sĩ Đại Thực quốc này đã vận dụng nội công thượng thừa mà phát âm, cho nên mọi người mới cảm thấy chấn động như vậy. Quần hùng vội đưa mắt nhìn về phía đó, thì thấy trên ở một nhánh cây đại thọ có một lão ăn mày già dơ dáy đang say ngủ khò khò trên lưng có để một cây Đả cẩu bổng.
Lý Toàn chăm chú nhìn kỹ, bỗng mừng rỡ như điên như khùng, lớn tiếng kêu la:
- Hoàng Diện Phong Cái! Ồ, Hoàng Diện lão khất cái đã giá lâm!
Vừa nói ông ta vừa đưa tay ra chỉ vào đám quần hùng. Mọi người đưa mắt nhìn đều lấy làm ngạc nhiên vô cùng vì thấy người mà ông ta chỉ lại chính là Liễu Tồn Trung.
Mọi người đều nghĩ thầm:
- “Vị Hoàng Diện Phong Cái này đùa dai thật! Trong bức thư của Lữ Di Hạo gửi cho Lý Toàn chỉ có lời hỏi vấn an sức khỏe thôi chứ tuyệt nhiên không nói gì tới việc cử người tới trợ giúp. Hiển nhiên tiểu tử nảy chỉ là một tên đưa thư của Lữ Di Hạo mà thôi thì làm sao có thể chỉ điểm chiêu thức cho Trần Lương Sơn được?”.
Tồn Trung vừa nhận ra người nọ chính là lão sư ca trong lòng mừng rỡ vô cùng đang định lớn tiếng kêu gọi thì Hoàng Diện Phong Cái đã dùng truyền âm nhập nói:
- Tiểu sư đệ, nơi đây cũng không phải là chỗ để chúng ta nói chuyện.
Liễu Tồn Trung nghe nói vội im miệng ngay. Lý Toàn đã hớn hở tiến lại, nói:
- Không biết lão tiền bối đã giá lâm. Xin thứ lỗi cho tại hạ đã thất nghinh.
Chúng anh hùng cũng đều kéo tới nơi, bày tỏ sự hâm mộ. Lúc ấy Đô Ha đưa mắt nhìn về phía tay Hoàng Diện Phong Cái chỉ thấy người nọ là một chàng thiếu niên anh tuấn, nhưng trông không có vẻ gì lợi hại kinh người cả, y liền lộ vẻ hoài nghi nghĩ thầm:
- “Tên tiểu tử ít tuổi như vậy thì phỏng được bao nhiêu hỏa hầu”
Y liền đưa tay ra chỉ vào mặt Tồn Trung, lớn tiếng quát hỏi:
- Có phải chính ngươi đã chỉ cho tên nọ chiêu thức để đánh sư đệ của ta đấy không?
Tồn Trung thản nhiên hỏi lại:
- Ai bảo là ta chỉ cho y chiêu thức. Ngươi có nghe thấy không?
Đô Ha lại lớn tiếng nói:
- Đó là lão già kia vừa mới nói, nếu không phải là ngươi thì chính là lão ấy. Nào lên đây, hãy thượng đài đánh nhau với ta ngay?
Lý Toàn đưa mắt nhìn Đô Ha thấy mắt y tia ra những tia sáng lấp lánh thân hình rắn chắc đồ sộ trông như một cái tháp sắt. Vừa rồi ông ta đã được chứng kiến công phu của tên Đô Đạt nếu cứ thực mà nói thì chúng anh hùng có mặt nơi đây quả thật không có ai là đối thủ. Nếu không nhờ được Hoàng Diệu Phong Cái ở trên cây chỉ điểm, thì Trần Lương Sơn sớm đã bị đánh bại từ lâu rồi. Còn tên Cái bang đưa thư, tuy tướng mạo trông rất đường đường, nguyên thần nội liễm là một người có căn cơ rất tất để luyện tập võ nghệ, nhưng bất quá chỉ là một tên hậu bối, tên tuổi chưa được nghe ai nhắc nhở tới bao giờ, thì làm sao là tay đối thủ của Đô Ha được? Nhưng nếu có để cho y bị táng mạng dưới tay đối phương một cách dễ dàng, thì Cái bang có phải sẽ mất hết sĩ diện không?
Nghĩ tới đây, ông ta liền quay sang Đô Ha, chắp tay nói:
- Tại hạ xin lĩnh giáo các hạ vài chiêu, được chăng?
Đô Ha ngơ ngác quay sang hỏi Khuất Vỹ Hồ:
- Y bảo tại hạ lãnh giáo các hạ vài chiêu là gì? Khuất Vỹ Hồ líu lo giải thích một hồi, Đô Ha mới cất tiếng cười khảnh khách nói:
- Được lắm! Được lắm! Ai đánh nhau với mỗ cũng được hết!
Hoàng Diện Phong Cái vốn định lên tiếng ngăn Lý Toàn nhưng thấy giữa chốn đông đảo quần hùng như vậy chỉ sợ làm mất mặt Lý Toàn, hơn nữa, ông ta lại là chủ nhân nơi đây cho nên lão khất cái không lên tiếng nói năng gì nữa.
Đô Ha liền tung mình nhảy lên trên lôi đài luôn. Lý Toàn cũng vội nhảy lên theo. Đô Ha ngạo nghễ chỉ vào Lý Toàn nói:
- Tiến lên đánh đi!
Lý Toàn liền trầm mình lấy tấn, hữu chưởng để trước ngực tả chưởng giơ lên khỏi đầu sửa soạn tấn công.
Lý Toàn suốt một vùng Hán Dương này danh tiếng lừng lẫy một là vì ông ta giao du rất rộng rãi hai là đã luyện thành công toàn bộ pho Bát quái du thân chưởng đã đánh bại không biết bao nhiêu hảo hán thuộc giới Hắc đạo. Lúc ấy ông ta thấy Đô Ha vẫn ngạo nghễ không có vẻ gì là bảo thủ để đợi chờ thế công của mình cả, trong lòng liền cả giận, nhưng mình với thân phận là chủ nhân cho nên không tiện phát tác liền gượng cười nói:
- Đô Ha đại hiệp, mời đại hiệp chuẩn bị!
Đô Ha thản nhiên đáp:
- Bạn còn phải mời mọc gì nữa, cứ việc ra chưởng động thủ đi!
Lý Toàn thấy Đô Ha coi thường mình quá như vậy tức giận đến cực điểm, miệng liền thét lên một tiếng “thất lễ” chân đã nhanh nhẹn lướt tới một bước tả chưởng cũng nhanh nhẹn vỗ tới một lúc.
Chiêu thức này quả thật lợi hại đã được thiên hạ ban tặng cho câu ca như sau:
- “Tả chưởng tựa Thái Sơn Hữu chưởng như sóng cồn Kẻ địch khi lâm trận Tưởng nhập Quỷ môn quan!”
Đã rõ thế không phải là tầm thường. Chiêu thức này ở trong Bát quái chưởng có tên là “Thái Sơn đảo” ý muốn nói là dù có lớn, vừng chãi như núi Thái Sơn bị trúng phải chiêu này cũng phải té ngã.
Khi ấy Lý Toàn đã tiến sát tới cạnh đối phương chưởng phong đẩy một lúc một dồn dập thanh thế cực kỳ dũng mãnh. Ông ta nghĩ thầm:
- “Mi đã không tránh không né đó là tự mi đã phách lối không thèm tránh né, có bị xuống dưới cõi âm cũng đừng nên oán trách mỗ”.
Nhưng ông ta chỉ nghe thấy lốp bốp mấy tiếng. Tuy hai vai của Đô Ha bị Lý Toàn quét trúng nhưng thân hình của y vẫn bất động không hề hấn chút nào mà chỉ hơi ngửa người về phía sau né tránh.
Song chưởng của Đô Ha bỗng lật ngửa tay, năm ngón móc câu chộp thẳng ra. Tiếp theo đó y gầm lên một tiếng như trời long đất lở nhấc bổng Lý Toàn lên khỏi đầu quăng mạnh Lý Toàn xuống dưới đài.
Thế ném này của y mạnh mẽ đến nỗi quần hùng dưới đài đều kinh hoảng thất thanh kêu la nhưng không một ai kịp ra tay cứu giúp, mắt thấy Lý Toàn sắp bị tan xương nát thịt tới nơi.
Đang lúc ấy, bỗng thấy một cây trúc trượng vượt khỏi đầu mọi người như một con linh xà nhanh nhẹn lướt tới đỡ đúng ngang lưng Lý Toàn, sức ném của đối phương liền bị hóa giải, và ông ta từ từ rơi xuống đất không hề bị thương tổn chút nào.
Sự việc biến chuyển một cách đột ngột như vậy khiến quần hùng đều lớn tiếng hoan hô vang dậy. Một bổng này kình đạo thời gian rất chuẩn đích không hề sai lệnh mảy may. Hơn nữa nếu kình lực không vận đủ sức thì không sao hóa giải được thế ném ác liệt ấy của kẻ địch.
Nhưng còn nếu vận kình lực quá dồi dào cây trượng chỉ hơi đi chừng nửa phân thì Lý Toàn ắt sẽ bị cây trượng xuyên qua người chết một cách rất thảm khốc.
Lúc ấy người kinh hoảng nhất là Đô Ha vì cái ném ấy của y sức lực có tới nghìn cân thì một cây trúc trượng như thế làm sao có thể chống đỡ nổi. Lạ hơn nữa khi Lý Toàn từ từ rơi xuống đất dường như cây trúc trượng còn tỏa ra một hấp lực mạnh mẽ đỡ người ông ta từ từ hạ xuống đất. Tại sao có một môn công phu gì kỳ lạ đến như thế khiến cho Đô Ha không sao vỡ lẽ được?
Thì ra thế trượng vừa rồi của Hoàng Diện Phong Cái là do ông ta đã vận dụng Chấn Thiên tâm pháp của phật môn mà khi ông ta bắt cá ở Lạp Tát đã không dùng lưới hoặc lưới câu, chỉ khẽ vỗ trên mặt nước một cái cá liền bị hút lên khỏi mặt nước rơi vào tay ông ta không hề bị thương tổn chút nào. Đó là do ông ta đã dùng môn tâm pháp độc đáo này của cửa Phật, cho nên khi tin này đồn tới Tây Vực Hỏa Thần giáo chủ cũng phải khâm phục, nhận thấy Hoàng Diện Phong Cái có thể cầm cự được với mình tới năm trăm chiêu. Cho nên sau khi Ngũ Hành Đội bị ông ta đánh bại trở về Tây Vực liền cúi đầu chịu tội trước Giáo chủ.
Ha Mật Kim, Ô Lỗ Mộc, Tháp Lý Thủy, Chuẩn Cát Hỏa và Sơn Lặc Thổ liền thương lượng với nhau, bày đặt ra điều nói dối, sở dĩ bị thất bại là vì Hoàng Diện Phong Cái ra, lại còn những nhân vật cao thủ Trung Nguyên khác đã ra tay nhảy vào hỗn chiến cho nên bọn y mới đương cự không nổi.
Nhưng lúc ấy Giáo chủ nghe nói có Hoàng Diện Phong Cái giá lâm, bỗng biến sắc mặt, quát mắng:
- Sao bọn ngươi dám đặt điều nói dối bổn tọa? Nếu tại đó mà có mặt Hoàng Diện Phong Cái thì làm gì cần phải ai giúp sức nữa, mà các ngươi dám nói là hỗn chiến? Cả năm tên nọ bị Giáo chủ quát mắng như vậy đều cúi gầm mặt xuống đất không nói năng gì nữa. Hỏa Thần giáo chủ lại nói tiếp:
- Các ngươi bị đánh bại bởi tay Trung Nguyên Hoàng Diện Phong Cái thì không phải là chuyện mất mặt gì. Bổn tọa không trách cứ làm chi, hà tất các ngươi phải bày đặt chuyện nói láo như vậy để làm chi?
Ha Mật Kim liền run giọng đáp:
- Vì thuộc hạ đã có nghe Giáo chủ nói qua là Trung Nguyên Hoàng Diện Phong Cái cực kỳ lợi hại ngoài Giáo chủ đích tay ấn chứng ra thì bọn thuộc hạ không một ai địch nổi. Nhưng lúc ấy thuộc hạ trong lòng không phục đã không coi lời giáo huấn của Giáo chủ làm trọng, cho nên bị thất bại sợ rằng Giáo chủ trách cứ mới bịa đặt câu chuyện ấy như thế.
Hỏa Thần giáo chủ ngẩng đầu suy nghĩ một hồi bỗng thở dài nói:
- Các ngươi có biết tại sao bổn tọa lại muốn lấy được viên Mặt Ngọc ở Kim Phật giáp không?
Bọn Ha Mật kim đưa mắt nhìn nhau không ai đoán ra được tại sao Giáo chủ lại chịu đổi một hộp ngọc giá trị liên thành để chỉ lấy một khối Mặt Ngọc như thế. Bỗng nghe thấy Giáo chủ nói tiếp:
- Bổn tọa sai các ngươi đem Cô Lâu tác vật thiếp đến Kim Phật giáp lấy khối Mặc Ngọc ấy là để đề phòng một chuyện sau này.
Ha Mật Kim cau mày hỏi:
- Là để đề phòng ư?
Giáo chủ đáp:
- Việc mà bổn tọa đề phòng đó là mấy lão già ở Trung Nguyên hiện vẫn mai danh ẩn tích chưa chịu xuất thế.
Bọn Ha Mật Kim nghe nói đều ngơ ngác không hiểu dụng ý của Giáo chủ như thế nào, đồng thanh hỏi:
- Bọn thuộc hạ ngu dốt không hiểu thánh ý của Giáo chủ ra sao?
Giáo chủ nói:
- Các ngươi lúc này bất tất phải biết chuyện ấy sớm làm chi. Đợi sớm tối đây bổn tọa đích thân đi thâu hồi viên Mặc Ngọc ấy về bổn tọa sẽ giải thích cho các ngươi biết sau. Nhưng từ nay trở đi các ngươi chớ coi thường nhân vật Trung Nguyên như trước. Lão Hoàng Diện Phong Cái đó các ngươi đã được lãnh giáo qua rồi, còn những cao thủ ngang tài với y ở Trung Nguyên cũng không phải là ít.
Câu chuyện của Hỏa Thần giáo chủ bàn bạc cùng năm vị chư trưởng lão Ngũ Hành Đội, chúng ta hãy tạm gác sang bên.
Hãy nói lúc ấy Hoàng Diện Phong Cái vận dụng Chấn Thiên tâm pháp vào cây đả cẩu bổng, cứu được Lý Toàn khỏi chết, khiến Đô Ha kinh hãi cực độ. Y đưa mắt nhìn, thấy cây trúc trượng đó là do Hoàng Diện Phong Cái phóng ra, trong lòng không phục, giận dữ quát:
- Lão ăn mày kia, có giỏi mau lên đây đánh nhau với ta!
Tiếng giận dữ quát tháo này của y, thanh âm làm rung động cả sơn cốc, đủ thấy công lực cửa y thâm hậu biết bao. Chúng anh hùng ở hiện đài tự biết không phải là tay đối thủ của y, đều đưa mắt nhìn Hoàng Diện Phong Cái, hy vọng ông ta sẽ đích thân thượng đài, mới mong đánh bại được tên nọ.
Chỉ thấy Hoàng Diện Phong Cái cố nhướng đôi mắt buồn ngủ lên rồi cười hi hí nói:
- Lão khất cái mỗ tuổi tác quá già nua nếu ngươi có đánh bại được mỗ thì cũng không phải là anh hùng gì. Để mỗ đề cử vị tiểu huynh đệ kia lên giúp vui một phen.
Dứt lời ông ta đưa tay chỉ về phía Liễu Tồn Trung.
Đô Ha hung hăng nói:
- Tên nào lên cũng được tất. Chỉ cần lão già ăn mày ngươi đã không dám minh bạch đánh nhau với ta thì cấm ngươi không được lén lén lút lút giúp ngầm ở trong bóng tối đấy nhé.
Hoàng Diện Phong Cái cười hi hí nói:
- Được lắm! Lão nhi mỗ xin đồng ý. Vị tiểu huynh đệ kia lên đấu với ngươi lão nhi hứa sẽ không giúp ngầm y đâu mà ngươi sợ.
Đô Ha hỏi lại:
- Ngươi nói thật phải không?
Hoàng Diện Phong Cái nói:
- Lão nhi nói một là một, hàng thực bao giờ cũng bán đúng giá, nhưng ngươi phải cẩn thận mới được. Vị tiểu huynh đệ dây không phải tay vừa đâu, đến lão nhi mỗ cũng phải kiêng dè đôi ba phần.
Đô Ha ngạo nghễ:
- Bất tất phải nói nhiều, cứ việc lên đây sẽ biết ngay.
Hoàng Diện Phong Cái liền quay người về phía Liễu Tồn Trung:
- Vị tiểu huynh đệ kia mau lên đài thay mỗ giáo huấn cho tên này một phen đi!
Quần hùng lúc đầu thấy Hoàng Diện Phong Cái thái độ rất giễu cợt chỉ tưởng ông ta nói đùa chơi thôi, nhưng đến khi thấy ông ta thực sự bảo Liễu Tồn Trung lên đấu với Đô Ha, liền sôi nổi bàn tán với nhau ngay.
Có người lớn tiếng nói:
- Lão tiền bối, tại sao lại quyết định như vậy? Như thế có phải đưa vị nhân huynh đây vào chỗ chết hay không?
Hoàng Diện Phong Cái cười hi hí nói:
- Đừng ngại! Đừng ngại! Nếu y có chết thì lão nhi sẽ đền mạng ngay. Tiểu huynh đệ kia, sao không lên ngay đi, còn chần chờ gì nữa?
Quần hùng có nhiều người hiểu biết hơn, vì vừa rồi thấy Trần Lương Sơn ở trong tình thế sắp bị đánh bại, mà khi được Hoàng Diện Phong Cái chỉ điểm với hai bàn tay không mà đã thắng được Đô Đạt một chiêu nửa thức. Lý đại quan nhân khi bị quăng xuống dưới đài sắp bị vỡ toang đầu óc ra đến nơi mà chỉ một bổng của Hoàng Diện Phong Cái cũng hóa hiểm thành an. Họ đều nghĩ thầm:
- “Nếu tiểu tử này có lên đài thì cũng không lấy gì làm e ngại”.
Nghĩ vậy họ mới không lên tiếng ngăn trở nữa, Liễu Tồn Trung biết vị lão ca này vốn rất thích du hí nhân gian, nay ông ta đã đề cử mình lên đài như vậy chàng cũng không dám trái lệnh liền nhún mình nhảy lên trên đài tức thì.
Đang lúc ấy Khuất Vỹ Hồ ở bên dưới bỗng giơ tay lên nói:
- Khoan đã!
Hoàng Diện Phong Cái hỏi:
- Ngươi bảo khoan cái gì thế? Trận chiến giải quyết càng chậm lại càng hay chớ sao!
Khuất Vỹ Hồ nói:
- Dĩ nhiên là vậy, nhưng khi đã ra tay đấu thì phải mời lão Khất Cái tạm lánh mặt đi nơi khác mới được!
Khuất Vỹ Hồ đột ngột đưa ra ý kiến quái ác này, khiến chúng anh hùng đều kêu khổ thầm, buột miệng nói:
- Hỏng bét! Con hồ ly tinh này lợi hại thật!
Bỗng nghe thấy Hoàng Diện Phong Cái cười hi hí, nói:
- Tưởng gì, hóa ra là thế. Chính lão nhi đây cũng đang muốn tìm một nơi nào yên ổn để đánh một giấc ngủ đây. Ngươi nói như vậy thật rất hợp với ý mỗ.
Ông ta quay lại nói với Liễu Tồn Trung:
- Tiểu huynh đệ cứ yên chí dạy dỗ tên Đại Thực quốc ấy cho thật chu đáo. Lão nhi mỗ vào trong đại sảnh ngủ đây. Lý quan nhân hãy mau vào chuẩn bị sẵn tiệc rượu để đợi khoản đãi sự chiến thắng của vị tiểu huynh đệ mỗ.
Hoàng Diện Phong Cái nói rồi liền xách cây đả cẩu bổng chậm rãi quay trở vào trong trang. Lý Toàn vừa rồi chỉ trong nháy mắt đã bị Đô Ha ném xuống dưới đài cho nên ông rất lấy làm hổ thẹn chỉ muốn sớm rời khỏi nơi đó, nay nhân cơ hội Phong Cái trở về trang ông ta liền vội vã tiến lên đi trước dẫn đường ngay.
Lý Toàn vẫn còn lo lắng cho sự an nguy của Liễu Tồn Trưng, liền lớn tiếng nói:
- Lão tiền bối, vị nhân huynh đây thì làm sao đương cự nổi với tên võ sĩ Đại Thực quốc hung hăng kia?
Hoàng Diện Phong Cái bỗng nghiêm sắc mặt nói:
- Tại sao ngươi biết y đương cự không nổi? Lão nhi đã nói rồi, chẳng lẽ lại gạt ngươi ư? Ngươi chỉ cần sai bảo bọn đầu bếp mau bày rượu ngon thịt béo ra sẵn đi là vừa.
Khuất Vỹ Hồ sau khi thấy Lý Toàn và Hoàng Diện Phong Cái cùng đi vào trong trang, liền cười nhạt một tiếng, cao giọng nói với Đô Ha:
- Không cần phải e dè nhân nhượng gì cả! Cứ việc thiến y đi, càng sớm càng hay!
Đô Ha cười khảnh khách nói:
- Mỗ biết rồi! Mỗ biết rồi! Chỉ với một chưởng này đánh y làm sao sống sót nổi!
Dứt lời, y liền giơ tay ra, vỗ luôn vào một thân cây rất lớn gần đó một chưởng. Chỉ nghe thấy những tiếng lắc cắc nổi lên, thân cây ấy liền bị chưởng phong của y chặt gãy ra làm đôi.
Chúng anh hùng ở dưới đài thấy thế đều nhìn nhau, lè lưỡi, xanh mặt, cùng lo âu cho Liễu Tồn Trung đến độ tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Có người yếu bóng vía miệng còn niệm “A Di Đà Phật”.
Lý Hổ khẽ kéo tay áo Lý Long nói:
- Đúng là Hoàng Diện Phong Cái muốn mượn đao giết người.
Lý Long lại hỏi:
- Tại sao ngươi biết?
Lý Hổ đáp:
- Với thân phận của Hoàng Diện Phong Cái lão tiền bối người ra lệnh cho lão nhân huynh đây lên đài ứng chiến như thế, tiểu đệ thiết nghĩ y chỉ là một tên Cái bang đưa thư thì làm sao có thể xứng tay đối thủ với tên Đô Ha này được, tất nhiên không thể nào tránh khỏi cái chết. Xem như vậy đủ thấy vị nhân huynh đây có lẽ đã đắc tội với Hoàng Diện Phong Cái cho nên mới bị ông ta trừng phạt.
Lý Long lắc đầu nói:
- Chưa chắc đã như thế. Thân phận và vai vế của họ khác hẳn nhau, hơn nữa lại vừa mới gặp gỡ tại nơi đây thì làm gì mà có thể đắc tội được. Lão già Hoàng Diện Phong Cái vốn đã được mọi người cho cái danh hiệu là lão già ăn mày cũng hiển nhiên là lão ta đã nổi cơn khùng lên cho nên mới hành sự một cách hồ đồ như vậy chỉ theo sự hứng thú mà làm, chứ không cần biết đến tình lý gì cả.
Lý Hổ nói:
- Nếu vậy, chúng ta nên xông eả lên đài ẩu đả bừa bãi một trận.
Bọn chúng chỉ có bốn tên, lại không phải là ba đầu sáu tay gì, thì chúng ta việc gì phải sợ chúng?
Lý Long nói:
- Hiền đệ làm như vậy không được. Chúng ta là người thuộc giới võ lâm hiệp nghĩa đạo không thể hà đông hiếp ít thư vậy được. Hơn nữa nếu chúng ta hành động như thế rủi gia gia biết, thế nào người cũng sẽ trách cứ.
Lý Hổ nói:
- Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ điềm nhiên khoanh tay đứng xem vị nhân huynh ấy dấn thân vào chỗ chết hay sao?
Lý Long nói:
- Không thế thì còn biết làm sao hơn nữa. Thôi đành phải chờ xem tình hình biến chuyển ra sao rồi sẽ ứng phó như vậy.
Hai người liền ngửng đầu lên trên đài, thì thấy Đô Ha đang nghênh ngang đứng giữa đài, miệng lộ nụ cười khinh miệt. Liễu Tồn Trung thì đứng ớ mé Tây, thái độ cũng rất ngạo nghễ, dường như không coi Đô Ha vào đâu cả Đô Ha thấy vậy liền cả giận, quát bảo:
- Tên kia, sao chưa chịu tiến lên tấn công đi?
Tồn Trung cười ha hả, nói:
- Bất tất phải vội vã như thế! Mỗ hãy hỏi các bạn tới Lý gia này là ấn chứng võ học hay giao đấu thí mạng?
Đô Ha đáp:
- Bọn ta Đại Thực quốc chẳng cần hiểu biết cái gì là ấn chứng cả.
Khi đã thượng đài tỉ võ chỉ có một con đường là người không chết thì ta vong. Nếu ngươi có sợ hãi, thì chỉ cần dập đầu xuống đất vái mỗ ba lạy rồi cút xuống đài ngay đi là xong.
Liễu Tồn Trung cười khẩy nói:
- Đợi đó rồi sẽ biết ai là kẻ sẽ phải dập đầu vái ba lạy. Nào, bạn hãy ra tay đi!
Đô Ha ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi bảo mỗ tấn công trước ư?
Liễu Tồn Trung đáp:
- Dĩ nhiên, vì bạn từ xa là khách nên mỗ xin nhường cho bạn tấn công trước ba chiêu.
Chúng anh hùng ở dưới đài nghe Tồn Trung nhường cho Đô Ha tấn công trước ba chiêu như vậy, đều ồn ào nói:
- Ủa? Bằng hữu ngươi điên rồi? Tại sao lại nhường cho y tấn công ba chiêu như thế?
- Có phải vị Cái bang bằng hữu kia đã chán sống rồi đấy không?
Lại có giọng của Lý Hổ lớn tiếng nói:
- Cái bang bằng hữu chớ nên khinh địch! Tên Đô Ha này không phải là tay vừa đâu, y lợi hại lắm đấy!
Mọi người ở dưới đất đều xôn xao la ó. Tồn Trung vẫn làm như không nghe thấy gì chỉ khoanh tay nhìn Đô Ha mà mỉm cười. Đô Ha đã tức giận đến cực độ hét lớn một tiếng vũ lộng song quyền khổng lồ như hai chiếc búa tạ, hữu quyền nhằm thắng Thái Dương huyệt bên trái của Tồn Trung bổ tới.
Tên Đô Ha rày đã có danh hiệu là đệ nhất cao thủ trong số mười người giỏi nhất của Đại Thực quốc, không những sức lực của y mạnh mẽ tuyệt luân mà võ công cũng quái dị khôn lường.
Hữu quyền này của y chỉ là thế hư, dụng ý là đánh chận đầu không để cho đối phương né sang một bên trái. Khi đối phương né sang bên phải thì tay quyền của y lập tức đánh ra, thế tấn công sau này của y mới thật sự cực kỳ mãnh liệt như phá đá khai bia. Đô Ha định ý chỉ một quyền này đánh chết Liễu Tồn Trung ngay tại chỗ cho nên một chiêu lưỡng thức này của y kình đạo đã vận chuyển đầy đủ nhanh như điện chớp đánh ra.
Xuất kỳ bất ý lăng không phi thân.
Ngờ đâu Liễu Tồn Trung vẫn đứng vững như núi, không hề di động chút nào, dường như là chàng không biết né tránh ra sao vậy.
Sự bất động này của chàng khiến cho một chiêu lưỡng thức ấy của Đô Ha trở nên vô công hiệu, mà một chưởng của Tồn Trung để trước ngực lại dường như một thanh đao bén nhọn, chĩa thẳng về phía tâm đạo của Đô Ha đang bị lộ liễu.
Y giật mình kinh hoảng, vội tung mình nhảy lùi về phía sau. Vừa đối địch với nhau chưởng đầu, Tồn Trung vẫn khí định thần nhàn, ung dung như thường, chính là đã dùng bí quyết của võ học thượng thừa lấy tĩnh thế động.
Bọn thiếu niên hậu bối ở dưới đài thấy vậy đều không hiểu gì cả rất lấy làm kỳ quái, vì thấy Đô Ha tấn công thế ấy mạnh tựa nghìn cân mà đối phương không phản công gì cả, bỗng dưng y lại lui về phía sau như thế?
Tên Khuất Vỹ Hồ đứng cạnh đó cũng thắc mắc không hiểu lớn tiếng hỏi:
- Đô Ha, tại sao không cho y về chầu tổ ngay đi?
Đô Ha quay đầu lại nhìn Khuất Vỹ Hồ, gượng cười đáp:
- Y để mỗ tấn công nữa phải không?
Khuất Vỹ Hồ gật đầu:
- Đúng! Đúng! Còn hai chiêu nữa. Tiểu tử ấy cũng đã bảo nhường ba chiêu đầu.
Kỳ thật lúc này Đô Ha cũng đã kinh hoảng vô cùng nghĩ thầm:
- “Đối phương vừa rồi không tránh không né gì cả, nhưng chưởng thế của y để trước ngực, mũi chường chĩa thẳng ra phía trước như vậy chính là một thế tấn công địch để tự cứu, một thế tuyệt diệu duy nhất để phá chiêu của ta”.
Lúc ấy mọi người thấy Liễu Tồn Trung vẫn khoanh tay mỉm cười nhìn Đô Ha. Đô Ha bỗng thét lớn một tiếng, nhanh nhẹn lướt tới gần đối phương giơ chân phải ra quét ngang vào chân trái Liễu Tồn Trung, đồng thời y khom mình uốn lưng, mười ngón tay như mười cái móc câu chộp vào Trương Môn huyệt của chàng tức thì.
Tồn Trung khuỷu tay phải đưa ngang ngực, tả chưởng tà tà vỗ xéo lên không hiểu vì hữu tình hay vô ý, chỉ phong của chàng đã nhằm hai mắt của đối phương quét tới. Chàng vừa sử dụng chiêu thức này, khiến Đô Ha kinh hoảng đến toát mồ hôi không dám tấn công tiếp lại vội thụp người xuống, lăn ra phía xa hơn trượng tránh né.
Lần thứ hai Đô Ha tấn công, khiến chúng anh hùng ở dưới đài lại càng kinh ngạc đến ngẩn người ra thêm, vì thấy Liễu Tồn Trung vẫn đứng sừng sừng điềm nhiên bất động ở giữa đài, tay chỉ giơ lên hạ xuống, mà đã khiến cho Đô Ha phải lăn ra xa một cách tơi bời như vậy không hiểu chàng đã sử dụng công phu gì, hay là vị bằng hữu Cái bang này đã dùng tà thuật chăng?
Chỉ có Đô Ha mới hiểu rõ được tình hình bên trong như thế nào.
Vì vừa rồi thế tấn công như vũ bão của y nếu tiếp tục đánh tới tuy có thể trúng được Trương Môn huyệt của đối phương, nhưng đồng thời cặp mắt của y cũng không sao thoát khỏi được bị hủy hoại.
Với thân phận của y là kẻ đứng đầu mười đại cao thủ của Đại Thực quốc, mà nay tỉ võ với một tên vô danh tiểu tất của võ lâm Trung Nguyên, lại để cho đối phương hủy hoại cặp mắt mình đi như vậy, dù có đánh chết được y thì cũng chẳng vẻ vang gì, mà còn bị thiệt thòi là khác. Nhưng quần hùng ở dưới đài làm sao hiểu rõ được sự lợi hại đó, cho nên ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau. Tồn Trung vừa rồi đã tuyên bố trước mặt mọi người là sẽ nhường cho Đô Ha tấn công ba chiêu. Lúc này chỉ còn lại có một chiêu. Đô Ha liền nghĩ thầm:
- “Xem tên này có vẻ tà môn quỷ quái thật! Chẳng lẽ vừa rồi chính y đã chỉ điểm chiêu thức cho Trần Lương Sơn thật ư? Nếu vậy ta không thể nảo coi thường y được”
Nghĩ tới đây, vẻ cuồng ngạo của y đã biến mất hẳn, y liền tính toán cẩn thận xem nên tấn công như thế nào để có thể thắng được đối phương.
Đô Ha bỗng đưa mắt nhìn Tồn Trung, thấy chàng đứng ngẩn người ra, như đang suy nghĩ tới một việc gì vậy.
Thì ra vừa rồi Tồn Trung xâm nhập Đông Doanh mục đích là định giải cứu cho Trần cô nương, không những chàng không cứu được nàng ta, mà lại còn làm liên lụy đến cả Tố Tố cũng bị đối phương bắt giữ, ngay cả chính mình suýt chút nữa cũng bị táng mạng. Nếu không nhờ được vị mỹ nhân Hoàn Ngột Nhã của Kim quốc cứu giúp, thì chàng sớm đã bị tử thương rồi. Chàng nghĩ thầm:
- “Để đợi sau khi kết thúc cuộc tỉ võ với Lý Gia tập này, ta phải về ngay tổng đàn đề thỉnh giáo Thi Huyền trưởng lão, nhờ ông ta chỉ điểm cho. Dù sao cũng phải nghĩ tới cách cứu Tố Tố và Trần cô nương khỏi tay kẻ địch thì ta mới được an tâm”.
Chàng chỉ vừa thoáng nghĩ như thế, hơi phân thần một chút. Đô Ha đã không bỏ lỡ mất cơ hội đó liền xuất kỳ bất ý gầm lên một tiếng như trời long đất lở. Lăng không phi thân lên, lướt qua đầu Tồn Trung hai chân nhằm giữa đỉnh đầu Tồn Trung liên hoàn đá ra, kình phong áp đảo tới như bão táp.
Thế công này của y nhanh nhẹn. và hung hãn cực độ. Khiến cho quần hùng ở dưới đài đều kinh hãi thất sắc. Liễu Tồn Trung nghe thấy tiếng hét của Đô Ha mới chợt giật mình định thần, thì đã thấy Đô Ha như một con chim ưng từ trên không bổ xuống, hai chân của y đã sắp đá tới đầu mình. Chàng vội ngồi sụp xuống, vừa tránh thoát được thế công đó. Tên Đô Ha này là đệ nhất cao thủ của Đại Thực quốc, nên võ công và hỏa hầu không phải tầm thường. Thế công sau cùng này đã sử dụng toàn lực và y đã sớm tiên liệu thể nào Tồn Trung cũng không sao trở tay kịp, mà ngoại trừ cách thụp người xuống né tránh cái đá hiểm hóc ấy của mình ra thì không làm sao khác hơn được, cho nên Tồn Trung vừa thụp người né tránh, y đã lập tức cong mình uốn lưng, mười ngón tay giương ra như mười cái móc câu, nhanh như điện chớp chộp vào Ngọc Trẩm huyệt ở đằng sau gáy Tồn Trung.
Tồn Trung nghe thấy sau ót có tiếng gió động, không kịp suy nghĩ gì cả, vội nhao người về phía trước, lướt ra ngoài xa ba trượng, trổ khinh công tuyệt diệu để tránh thoát thế công hiểm hóc của đối phương.
Thế công này của Đô Ha quả thật độc hiểm, y đã vận đủ mười hai thành chân lực, kình phong như xé vải, hung hãn không thể tưởng tượng được, khiến cho quần hùng ở dưới đài đều kinh hoảng thất thanh la lớn.
Nhưng sau thấy Tồn Trung lâm nguy mà tâm thần không hề hỗn loạn, tránh thoát được thế công kích của đối phương một cách tuyệt diệu, sử dụng khinh công cực kỳ đẹp mắt, họ lại đều cất tiếng hoan hô tán thưởng vang dậy.Tiếp theo đó, liền có tiếng người nói:
- Đủ ba chiêu rồi.
Đô Ha tấn công liên tiếp ba chiêu, hai chiêu đầu đối phương vẫn bình chân như vạc không hề tránh né mà không suy suyển chút nào.
Ngược lại chính y còn phải nhảy tránh một cách rất tơi bời. Chiêu thứ ba vì đã xuất kỳ bất ý giở toàn lực ra tấn công mà vẫn không chiếm được thượng phong, khiến cho y trong lòng cảm thấy rất bực bội nghĩ thầm:
- “Tên này chỉ cậy nhờ vào khinh công thân pháp tuyệt diệu thôi, còn tuyệt nhiên không hề dám chống đỡ chiêu thức của ta. Như vậy chắc gì y đã có tuyệt nghệ thực học gì. Ta phải khiêu khích y, khiến y phải thẳng thắng đương đầu với ta mới được”.
Nghĩ đoạn, y liền cất tiếng cười khinh khạch rất quái dị rồi nói:
- Bạn kia, ngươi có dám đường hoàng chống chọi thẳng với mỗ ba chiêu không?
Liễu Tồn Trung cười ha hả đáp:
- Tại hạ đã có thể nhường bạn ba chiêu đầu tại sao không thể chống chọi thẳng với bạn ba chiêu được? Bạn đừng có hiểu lầm vội.
Vừa rồi đó là tại hạ đã nhường chiêu chứ không phải là tiếp chiêu.
Nay bạn đã có hứng thú ấy thì mỗ xin làm vui lòng bạn cho tận tình chủ khách.
Đô Ha cả mừng nói:
- Hay lắm! Nếu chống đỡ không nổi thì đừng có oán trách nhé?
Dứt lời y đã giơ cao chưởng lên khỏi đấu, mắt tia ra những luồng hung quang chói lọi, sắc mặt y đã biến thành màu đỏ, tay bỗng nắm lại thành quyền rồi đột nhiên bổ xuống tức thì.
Quyền này của y, sức có thể nói nặng đến ngàn cân, khi vừa đánh tới cách đỉnh đầu Tồn Trung khoảng chừng một tấc, đột nhiên thấy Tồn Trung khẽ giơ cánh tay phải lên, chưởng phong đã ào ạt đẩy ra.
Chỉ nghe thấy bùng một tiếng Đô Ha không sao đứng vững được, bị chấn động đến thân hình lảo đảo, thối lui về phía sau ba bước.
Sự việc xảy ra ngoài sự liên tưởng của mọi người, nhất là Lý Long Lý Hổ đều kinh ngạc đến ngẩn người ra như tượng gỗ. Anh em y có ngờ đâu chỉ một tên đưa thư Cái bang mà lại có công lực thâm hậu đến như vậy.
Đô Ha hổ thẹn quá hóa tức giận, sắc mặt đang đỏ bừng của y dần dần chuyển thành màu tía, xương cốt của y bỗng phát ra những tiếng kêu răng rắc y tiến dần từng bước một tới gần Tồn Trung.
Y bỗng thét lên một tiếng kinh thiên động địa, rồi lăng không phi thân lên, giơ song phương ra vỗ vào hai vai Tồn Trung. Chàng chỉ hơi nghiêng người lách sang bên, đã nhanh nhẹn lướt sang bên phải Đô Ha, vừa giơ tả hữu ra đã chộp trúng ngay vào sau gáy đối phương.
Chàng liền nhấc bổng y lên, thét lớn một tiếng “đi”.
Chỉ nghe thây những tiếng kêu lộp bộp. Đô Ha đã bị chàng ném xuống dưới đài, ngã sóng soài trên mặt đất, không sao đứng dậy nổi.
Thế thức này của chàng nhanh nhẹn đến nỗi không một ai trông thấy chàng đã ra tay như thế nào. Khiến quần hùng đều ngây người há hốc miệng ra, quên cả lên tiếng hoan hô khen ngợi.
Đang lúc ấy, Đô Ha đã tung người đứng bật dậy, gầm lên một tiếng lại tung mình nhảy lên trên đài, tả quyền đã vung ra, nhằm Thái Dương của Tồn Trung đánh tới, hữu chưởng thì nhằm giữa ngực chàng tấn công vào. Công lực của y quả thật hung mãnh, kình phong kê u vù vù.
Liễu Tồn Trung hơi nghiêng người sang bên, tả chưởng theo đó đẩy ra chống luôn thế công của đối phương đánh tới.
Chỉ nghe thấy bùng một tiếng, Đô Ha lại bị chưởng lực của Tồn Trung đẩy lui mấy bước.
Nên biết Đô Ha ở Đại Thực quốc bình sinh vốn vẫn tự phụ là kình lực của y mạnh mẽ vô địch, mà ngày nay liên tiếp hai lần bị đẩy lui, hiển nhiên là kình lực đã bị lép vế đối phương.
Y không suy nghĩ gì nữa, bỗng rút luôn thanh trường đao ở phía sau lưng ra ánh sáng đao lóe mắt, lớn tiếng nói:
- Thôi, chúng ta hãy tỉ thí bằng võ khí.
Đô Ha đã tính thầm Tồn Trung trong người không giắt theo một món binh khí nào xem như vậy đủ rõ chàng chỉ sở trường về môn quyền cước chứ không quen dùng binh khí nên y mới cố ý thách đố chàng giao đấu bằng khí giới.
Tồn Trung chỉ cả cười, rồi nhìn xuống dưới đài, lớn tiếng nói:
- Các vị bằng hữu, ai có khí giới gì xin hãy cho tại hạ mượn tạm sử dụng?
Ở dưới đài quần hùng xôn xao hỏi:
- Bằng hữu quen sử dụng loại khí giới nào?
Tồn Trung đáp:
- Vị nào có đao cho mượn một thanh sử dụng càng hay.
Tiếp theo đó, liền có một người ném một thanh đao lên, ánh đao lấp loáng tỏa ra. Tồn Trung vội đưa tay ra bắt lấy, quay lại nhìn Đô Ha ung dung nói:
- Bằng hữu, động thủ đi!
Khuất Vỹ Hồ ở dưới đài lớn tiếng nói:
- Khoan đã! Để mỗ phải nói minh bạch mới được. Nếu bên nào binh khí bị chặt gãy thì tuyệt đối không được yêu sách gì cả, phải chiến đấu tới cùng.
Đô Ha liền nói:
- Đúng rồi. Nếu binh khí của ngươi bị chặt đứt, thì cứ việc ngửa cổ ra chịu chết, đừng hòng kêu nài gì cả.
Liễu Tồn Trung cười ha hả nói:
- Thanh đao này của mỗ cũng được luyện bằng chất thép rất sắc bén, thì làm sao bạn có thể chặt gãy được? Nào tiến lên ra chiêu đi!
Mọi người chỉ thấy thấy thế thức của Đô Ha sử dụng cũng như Đô Đạt vừa rồi, hai tay nắm lấy chuôi đao giơ lên khỏi đầu chân từ từ di động tới gần Tồn Trung. Bỗng y thép lên một tiếng trường đao đã mang theo một luồng kình phong nhanh nhẹn phạt thẳng tới một thế.
Tồn Trung cũng giơ thẳng thanh đao về phía trước hơi nghiêng người sang bên mũi đao của chàng vừa chỉ thẳng vào Nhị Long huyệt ở cổ tay Đô Ha. Nhị Long huyệt đạo này là một đại huyệt sinh tử, nếu bị mũi đao đâm trúng, không chết cũng bị trọng thương, Đô Ha giật mình thất kinh không sao ngờ được đao pháp của Tồn Trung sử dụng lại nhanh nhẹn và tinh xảo đến như vậy, vội tung mình nhảy lùi về phía sau.
Nhưng y chưa hoàn hồn, thanh đao của Tồn Trung đã lại như một con linh xà, nhẹ nhàng uốn éo, rồi chỉ thẳng lên Khí Hải huyệt đối phương.
Đô Ha hết nhảy phải lại né trái liên tiếp, nhưng rốt cuộc vẫn không sao thoát khỏi mũi đao. Y cảm thấy dường như bốn phương tám hướng đều bị mũi đao phong tỏa.
Y kinh hãi cực độ, nghĩ bụng:
- “Tên này sử dụng đao pháp gì mà thế đao của y lại quỷ quái như vậy. Chẳng lẽ y đã dùng trò tiểu xảo để làm loạn mắt ta, khiến ta thấy trước mặt toàn là mũi đao chăng?”
Tuy vậy, ở dưới đài quần hùng thì lại trông thấy rất rõ ràng. Ai nấy đều thấy thanh đao của Tồn Trung chỉ là đánh từng thế thức một đều đâm vào chỗ trống không, nhưng mỗi thế đao của chàng tấn công ra lại đều chặn trước những nơi Đô Ha sắp né tránh tới, cho nên mới khiến y phải hoảng sợ đến nỗi hỗn loạn tâm thần như vậy.
Đang lúc ấy, bỗng thấy Tồn Trung cất tiếng cười nhạt cổ tay khẽ rung động thanh đao bỗng bật ngược lên, mũi đao đã kề sát vào cổ họng Đô Ha.
Tiếp theo đó, chàng đã nhanh nhẹn phi thân lên đá một thế, cây trường đao của Đô Ha liền rời khỏi tay bắn văng đi cắm phập vào một thân cây cách đó hơn trượng, dư lực làm chuôi cây đao rung động không ngớt.
Quần hào ở dưới đài thấy đầu mũi đao của Tồn Trung đã dí sát vào cổ Đô Ha, lúc này chàng chỉ cần nhấn mạnh một cái là đối phương sẽ toi mạng ngay đều lớn tiếng nói:
- Thiến y đi. Thiến y ngay tại chỗ đi!
Liễu Tồn Trung cười ha hả nói:
- Chỉ cần một cái khẽ đẩy tay này cũng đủ lấy tính mạng của y rồi. Nhưng chúng ta Trung Nguyên võ lâm hiệp nghĩa đạo, không hề thèm giết một địch thủ khi đã không còn sức kháng cự. Bằng hữu, ta không giết ngươi, mà chỉ cần hỏi ngươi một câu là ai đã khiến bọn ngươi tới đây gây rối? Hãy nói ra mau!
Dứt lời Tồn Trung liền khẽ rung động mũi đao, Đô Ha đã cảm thấy cổ họng lạnh toát. Y vội giơ tay chỉ Khuất Vỹ Hồ nói:
- Chính y!
Khuất Vỹ Hồ vừa thấy Đô Ha bị Tồn Trung chế phục biết có sự bất ổn. Đến khi thấy Đô Ha lại chỉ vào mình mà tố cáo liền líu lo nói với Đô Đạt và Đô Ba vài lời rồi vội quay mình chuồn thẳng ra bên ngoài.
Quần hùng thấy Khuất Vỹ Hồ định đào tẩu liền đều lớn tiếng hô hoán rồi cùng xông ra truy cản. Nhưng đều bị Đô Đạt và Đô Ba chặn lại!
Hai tên võ sĩ Đại Thực quốc này không biết đang phát sinh chuyện gì chỉ nghe Khuất Vỹ Hồ dặn bảo động thủ đã lập tức rút ngay trường đao ra rồi chém ngang bổ dọc lia lịa như hai con mãnh hổ.
Chỉ trong nháy mắt đã có hơn mười hảo hán bị trúng thương ngã lăn ra đất. Chúng anh hùng thấy khí thế của chúng quá dũng mãnh đều kinh hoảng thối lui về phía sau. Tồn Trung thấy bên dưới xôn xao chàng liền lật sống đao lại, điểm luôn vào huyệt đạo của Đô Ha, rồi vội phi thân xuống dưới đài, tả hữu chưởng liên hoàn đẩy ra.
Chỉ nghe thấy có tiếng “lộp bộp” nổi lên Đô Đạt và Đô Ba đã bị đánh văng ra ngoài xa, ngã lăn ra đất chết tốt. Hai chưởng này chàng đã vận dụng ChấnThiên tam pháp, cho nên kình lực mới mạnh mẽ đến như vậy, chỉ vì chàng thấy Đô Đạt và Đô Ba đang ra tay loạn sát quần hùng cho nên mới nổi giận thanh toán chúng ngay tại chỗ.
Nửa Cõi Sơn Hà Nửa Cõi Sơn Hà - Nam Kim Thạch