I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Eloisa James
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2709 / 17
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
iếng kêu hãi hùng của Amélie khi phát hiện ra váy cưới đã trở thành chỗ đậu cho vài chú chim sẻ Luân Đôn sánh đôi cùng sự tuyệt vọng khi Theo ném hết chiếc váy này đến chiếc váy khác lên giường. Đến cuối, Theo gần như không có gì để mặc, nhưng cảm giác phấn khích của cô thì ngày một tăng lên.
Khi mặc xong một trong những chiếc váy hiếm hoi còn lại, cô xuống nhà ăn sáng. James chưa đi thăm cầu tàu về và không còn ai ở nhà hết. “Ngài công tước đâu?” cô hỏi ông Cramble, cho phép một người hầu nam múc trứng bác vào đĩa của mình. “Đức ngài đi xem đua ngựa ở Newmarket và đến mai mới về nhà.”
“Còn mẹ tôi?” “Sáng sớm nay bà Saxby đã khởi hành tới Scotland. Bà ấy đi thăm chị gái.”
“Tất nhiên! Tôi đã quên hẳn chuyện đó,” Theo nói, “Được, tôi muốn hai miếng thịt nguội, cảm ơn. Cramble, ông có thể bảo một người hầu tới chỗ Madame Le Courbier và thông báo rằng chiều nay tôi sẽ ghé qua đó không? Và vì chỉ có một mình, tôi muốn đọc báo.” “Chỉ có tờ Morning Chroincle được đưa tới, thưa phu nhân Islay. Tôi sẽ mang nó lên ngay lập tức.”
Theo gần như không nghe thấy câu trả lời của ông ta, mải đắm chìm trong cảm giác sung sướng bất ngờ khi được gọi bằng tước hiệu của James. Cô chưa từng nghĩ về James là Bá tước Islay, nhưng tất nhiên đó là tước vị của anh. Rồi câu trả lời của quản gia mới đến trong đầu cô. “Không còn tờ báo nào khác? Thật kỳ lạ. Ông không thể cho người ra ngoài mua chúng sao. Cramble?” “Tôi rất tiếc thưa phu nhân,” ông ta nói, “Tôi sợ rằng mình không thể tìm được người rỗi vào thời điểm này.”
“Có lẽ để chiều vậy,” Theo nói. “Chắc chắn tờ Town Topics sẽ được đưa đến chứ?” “Tôi sẽ tìm hiểu,” Cramble đáp lại, nghe mà nản lòng.
Theo bắt đầu nghĩ về điền trang, một câu đố khó hiểu. Cô không thấy khó tin với việc cha chồng mới của mình đã mất rất nhiều gia tài. Ông ta là một gã ngốc nóng nảy, thích cờ bạc, và dù cô không tự đưa ra được kết luận đó thì cũng có mẹ cô nói thế một cách mạnh mẽ, ít nhất một lần một ngày. Tuy vậy, cô vẫn khá ngạc nhiên vì Công tước Ashbrook đồng ý chuyển giao quyền lực cho James. Ông hẳn đã bị dồn vào chân tường, điều đó có nghĩa là điền trang lâm vào tình trạng xấu thật sự.
Khi James và quản lý điền trang trở về, cô vào thư viện cùng họ thì phát hiện ra buổi họp khá căng thẳng. Rõ ràng là James đã cào tóc, vì mái tóc kiểu Brutus của anh trông bù xù chứ không thanh lịch. Quản lý điền trang, ông Reede, trông vừa buồn phiền vừa phòng thủ. “Các quý ông,” Theo nói, đi vào phòng, “Ông Reede, rất vui khi ông đến đây.”
“Đó là việc của ông ta,” James quát, “và nếu ông ta đã làm việc mẫn cán hơn thì chúng ta đã không lâm vào tình cảnh này.” “Xin ngài thứ lỗi,” ông Reede nói, “nhưng tôi phải nhắc ngài nhớ rằng tôi không có quyền ngăn bất kỳ quyết định nào của công tước mà ngài vừa chê bai.”
“Phải rồi,” Theo nói, ngồi xuống cạnh James và cố không chìm vào suy nghĩ mình thích cảm giác vai anh chạm vào vai cô như thế nào. “Tệ đến đâu?” “Nó là địa ngục,” James phát biểu, “Cha anh đã gần như làm cả điền trang phá sản. Ông ấy đã bán tất cả những thứ mà ông ấy có thể đặt tay tới và chỉ chế độ thừa kế tước vị mới cứu những nơi còn lại khỏi biến mất trong túi ông ấy.”
Theo đặt tay lên tay anh. “Vậy thì việc anh nắm quyền kiểm soát là một ý tưởng tuyệt vời, James. Có nhớ những ý tưởng chúng ta đưa ra để điền trang Staffordshire tự cung tự cấp không? Chúng ta có cơ hội đưa chúng vào thực tế.” Anh nhìn cô, nửa tuyệt vọng nửa bực bội. “Chúng ta chỉ là trẻ con, Daisy. Chúng ta có những ý tưởng ngu xuẩn, viển vông hệt như những kế hoạch chết tiệt của cha anh.”
Cô thấy rõ là James sắp bùng nổ đến nơi. “Ông Reede, ông có thể tóm tắt cho tôi biết điền trang còn lại những gì, và chịu những khoản nợ nào không?” Theo hỏi. Ông Reede chớp mắt nhìn cô, giật mình thấy rõ.
“Tôi đã bảo ông rồi,” James cười trống rỗng. Ông Reede tìm lại lưỡi, “Điền trang Staffordshire gắn với tước vị, tất nhiên, cũng như dinh thự này và hòn đảo ở Scotland.”
“Hòn đảo?” “Islay,” James xen vào, “Nhiều năm rồi chưa có ai đến đấy, anh nghĩ nó chỉ còn là một đống đá.”
“Tôi sợ rằng điền trang gánh các khoản nợ tổng cộng ba mươi hai nghìn bảng,” ông Reede nói. “Thế còn thu nhập từ nông trại cừu và những chỗ khác?”
“Thu nhập đó gần bằng khoản tiền trợ cấp hằng năm cho công tước. Còn có các khoản nợ khác dưới danh nghĩa dinh thự này, tổng cộng năm nghìn bảng.” “Còn hòn đảo?” Theo hỏi.
“Không có ai cho ông ấy vay tiền dưới danh nghĩa hòn đảo đó đâu,” James nói, “Nó chỉ có cỏ và lều.” “Ngài công tước còn sở hữu một con tàu từng thành công tới Đông Ấn mua gia vị. Ngài Islay và tôi đã dành buổi sáng ở Percival, nó đang bị kéo lên bờ vì không trả thuế.”
“Tôi tưởng tàu hay được đặt tên theo tên phụ nữ.” Theo nói. “Công tước đã đặt tên con tàu theo tên ngài ấy. Chịu phạt,” ông Reede khôn khéo nói tiếp, “trách nhiệm gắn liền với tàu Percival lên tới tám nghìn bảng. Chúng tôi đã trả tiền và con tàu không còn bị chặn nữa. Đức ngài vẫn tiếp tục trả lương thủy thủ, nhưng thuyền trưởng đã tìm một vị trí tốt hơn.” Ông Reede lật một trang trong sổ cái.
“Chúng ta nợ tổng cộng bốn lăm nghìn bảng,” Theo nói, “Con số đó thật sự là khá nhiều.” “Có một công ty nhỏ ở Cheapside,” ông Reede nói, “Công ty dệt Ryburn có lợi nhuận đều đặn vào khoảng ba nghìn bảng một năm.”
“Sao công tước không bán nó?” “Tôi tin rằng đức ngài đã quên sự tồn tại của nó,” ông Reede nói thêm một cách do dự, “Tôi đã dùng thu nhập ở đó để trả lương nhân viên ở các dinh thự, cũng như đoàn thủy thủ của Percival.”
“Vậy nên ông không nhắc nhở đức ngài về sự tồn tại của công ty dệt,” Theo nói một cách ngưỡng mộ, “Hết sức linh hoạt. Cám ơn ông, ông Reede.” Cô chọc khuỷu tay vào người James và anh lầm bầm gì đó. Nhưng anh đứng dậy như không thể ngồi thêm được nữa, bắt đầu đi lại trong phòng, cào tay lên tóc.
Theo lờ anh đi và quay lại với ông Reede. “Tôi muốn trả nợ bằng của hồi môn của mình, rồi hướng tới mục tiêu để điền trang tự chu cấp. Theo ước đoán của ông thì điều đó có khả thi không?” “Tôi thường nghĩ rằng,” Reede nói, “nếu chúng ra đầu tư hợp lý vào trang trại cừu thì có thể nâng thu nhập lên hai mươi phần trăm trong một khoảng thời gian ngắn, tầm hai đến ba năm.”
“Tôi sẽ thoải mái hơn nếu chúng ta tăng thu nhập từ nhiều nguồn khác nhau. Bá tước Islay và tôi từng thảo luận đến việc đầu tư vào nhà máy gốm sứ. Wedgwood thành công đáng kể khi dùng đất sét của Staffordshire, và dường như nửa điền trang của chúng ta là đất sét. Tôi thấy họa tiết của Wedgwood nhạt nhẽo không chịu nổi. Tôi chắc chắn chúng ta có thể làm tốt hơn.” “Cần một khoảng kinh phí đáng kể để thiết lập một doanh nghiệp sinh lời. Tôi đoán phu nhân sẽ phải dụ dỗ vài người từ chỗ Wedgwood.” Ông Reede lo lắng nhìn James, anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, vai căng thẳng.
“Tôi sẽ giải thích các kế hoạch của chúng ta với chồng tôi sau,” Theo nói. “Cứ làm bất kỳ việc gì em muốn,” James nói, không quay về phía họ, “Anh vô dụng ở giai đoạn này.” Anh chưa bao giờ thấy vui vẻ với số liệu, nhưng khi họ đi lại trong điền trang, anh hẳn sẽ có một trăm ý tưởng để nâng sản lượng lúa mỳ.
Và khi họ bắt đầu đưa công ty sản xuất gốm sứ vào hoạt động. Theo không nghi ngờ việc anh có thể ứng phó với mọi sự kiện bất ngờ. Anh có tài nói chuyện với công nhân thiên bẩm, hẳn là vì anh ghen tị với họ. “Ông nghĩ sao về ý tưởng thành lập ngành công nghiệp gốm sứ ở điền trang này, ông Reede?”
Quản lý điền trang lại liếc qua vai. James đang chống một tay lên cửa sổ, trán tì vào cửa, bức chân dụng của sự tuyệt vọng. “Kết hợp với việc đầu tư vào trại cừu, tôi nghĩ nó sẽ hết sức thành công, thưa phu nhân.”.
Nữ Công Tước Xấu Xí Nữ Công Tước Xấu Xí - Eloisa James Nữ Công Tước Xấu Xí