I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
nh đã nói với tất cả mọi người trong gia đình là tôi bị cảm cúm?” Jane nói khi họ lái xe xuống núi. Việc nói chuyện về cái trò lừa đảo nho nhỏ này dễ dàng hơn so với cái trò lừa to uỵch kia.
"Em có vấn đề với nó ư?"
"Tôi mong đợi được gặp cha mẹ anh. Tôi nghĩ đó là lý do anh đưa tôi đến đây."
"Em sẽ gặp họ khi tôi quyết định giới thiệu em."
Vẻ ngạo mạn của anh như nhóm lên một tia lửa từ đám bùi nhùi. Đây là kết quả của việc cho phép anh ta trong vài tuần vừa rồi luôn dành thế thượng phong, và bây giờ là lúc cô đặt dấu chấm hết cho chuyện đó. "Anh tốt nhất nên quyết định sớm đi vì tôi sẽ không để anh tiếp tục giam hãm tôi nữa đâu."
"Em đang nói về cái gì thế, giam hãm ư? Tôi đã tốn công đổ sức để chắc chắn là em có thể làm việc mà không bị ai khác làm phiển, và giờ thì em đang phàn nàn."
"Đừng có hành động như thể anh đang ban cho tôi một ân huệ!"
"Tôi không biết liệu có từ nào khác em định gọi nó."
"Anh thấy thế nào về bị giam hãm? Bị cách ly? Và đừng có buộc tôi tôi lén lút sau lưng anh, tôi sẽ phá vỡ tình trạng này bằng cách giúp Annie làm vườn vào ngày mai."
"Em cái gì cơ?"
Nghĩ về Annie và khu vườn của bà, cô tự nói với bản thân mình, thay vì thực tế là con của cô sẽ là một kẻ không thích nghi được. Cô giật cái kính của mình xuống và bắt đầu lau sạch bụi bẩn khỏi chúng bằng một cái khăn giấy, tập trung vào công việc đó cứ như thể nó là một phương trình phức tạp. "Annie muốn trồng cây trong khu vườn của bà. Nếu không trồng khoai tây trong một vài ngày tới, chúng sẽ bị cớm nắng. Chúng tôi cũng lên kế hoạch trồng hành và củ cải."
"Em sẽ không trồng cây trong vườn của bà. Nếu bà muốn có một khu vườn, tôi sẽ thuê Joey Neeson giúp."
"Anh ta là đồ vô dụng."
"Em thậm chí còn không biết Joey."
"Tôi chỉ lặp lại những gì tôi nghe được thôi. Lý do không có việc gì được hoàn thành là bởi vì bà không muốn có người lạ lảng vảng xung quanh nơi ở của bà."
"Well, thế thì thật là tệ vì em sẽ không làm vườn cho bà đâu." Cô mở miệng định bắt đầu một cuộc tấn công, nhưng trước khi cô có thể phát ra được chữ đầu tiên, anh đã đặt tay lên đầu cô và đẩy cô cúi rạp xuống ghế đến nỗi má cô bị ép chặt vào đùi anh.
"Anh đang làm gì vậy?" Cô cố gắng để ngồi dậy, nhưng anh vẫn ấn chặt cô xuống.
"Mẹ tôi. Bà đang đi ra từ cửa hàng giày."
"Tôi không phải người duy nhất đang lên cơn điên! Anh hoàn toàn bị mất trí rồi!"
"Em sẽ không gặp gia đình tôi cho đến khi tôi quyết định cho em gặp họ." Trong khi vẫn giữ cô thật chặt, anh dùng đầu gối giữ vô lăng và vẫy tay. Khỉ thật! Sao bố mẹ anh không tiếp tục vắng nhà, độ hai tháng nữa hay khoảng đó? Anh biết anh phải cho họ gặp Giáo sư, nhưng anh đã hy vọng có thể trì hoãn nó càng lâu càng tốt. Bây giờ bà vợ già của anh đã bị hủy hoại mọi thứ với cuộc leo núi buổi sáng của cô ta.
Anh liếc xuống. Má cô trông đầy mê hoặc trên đùi anh, mái tóc cô cảm giác thật mềm mại dưới những ngón tay anh. Cô đã luôn gọn gàng ngăn nắp, nhưng bây giờ cái chụp tóc kiểu Pháp của cô đã rơi mất tăm ở chỗ nào rồi. Những sợi tóc vàng mềm mượt xoã tung dưới tay anh, trên cái quần jeans bạc màu của anh. Cô chắc chắn có một mái tóc tuyệt đẹp, ngay cả khi nó được trang trí bằng cành cây và vài chiếc lá khô. Cái dây chun giữ cái chụp tóc với nhau gần như đã bị tuột ra, và anh phải chống lại sự thúc giục kéo nó ra và xoã tung những lọn tóc còn lại bằng ngón tay mình.
Anh biết anh sẽ phải sớm cho cô ngồi dậy thôi, vì cô còn điên hơn một con gà mái ướt và bắt đầu cục tác loạn lên, nhưng anh thích cái ý tưởng đầu cô nằm trong lòng anh, ngay cả khi cô đang dùng móng tay cấu véo anh. Anh nhận thấy rằng cô chỉ còn lại một vài vết trang điểm nhỏ trên khuôn mặt. Nhưng, không có cái cặp đít chai ấy, cô trông thật dễ thương. Kiểu như giữa mười bảy và hai mươi lăm ấy. Có lẽ anh vẫn có thể “chiếu cố” đến cô nếu…
Cứ như thể cô sẽ để cho anh làm thế. Khỉ thật, nhưng cô là một phụ nữ cứng đầu. Anh nhớ đã bao nhiêu lần anh ước Kelly đã không quá ngọt ngào đến như vậy. Kelly là một cô gái xinh đẹp, nhưng anh chưa bao giờ có được một cuộc chiến cân sức với cô, có nghĩa là anh chưa bao giờ hoàn toàn thư giãn. Có một điều anh buộc phải nói về Giáo sư-cô chắc chắn biết cách làm thế nào để tiến hành một cuộc chiến tuyệt vời.
Anh cau mày. Những cảm xúc của anh hướng về cô đã mềm đi ư? Hell, không. Anh là một kẻ thù lâu nhớ dai, và anh sẽ không bao giờ quên cái cách cô đã bẫy anh. Dường như là anh đã mất đi cái cơn thịnh nộ điên cuồng mà anh đã mang trong mình trong suốt tuần đầu sau khi cưới. Có lẽ nó cuối cùng cũng đã tự mình bốc hơi hết khi cô ngả đầu lên cái thân cây đó và nói với anh rằng cô sẽ đem đứa bé tới Châu Phi.
Ngoại trừ những việc cô đã gây ra cho anh, anh bắt đầu nhận ra rằng cô có lẽ là một người đàng hoàng. Quá nghiêm trang và cứng nhắc như cái địa ngục chết tiệt ấy. Tuy nhiên, cô đã làm việc thật vất vả-anh đã thấy rất nhiều bằng chứng về những phương trình mà cô rải như phân chuột khắp nơi trong nhà và cô đã đơn độc tiến vào một lĩnh vực chỉ dành riêng cho đàn ông. Thực tế cô muốn giúp Annie đã nói lên bản chất tốt đẹp của cô, mặc dù đối với anh tình ương ngạnh của nó còn gấp đôi ấy chứ. Có lẽ những cảm xúc của anh đã mềm đi một chút. Hôm nay cô đã thật buồn nản khi cô nhận ra anh không phải là thằng ngốc như cô đã lầm tưởng khiến anh cảm thấy thực sự có tội. Ông bố già của cô chắc chắn đã làm chết những ngày tuổi thơ trong cô.
Một lần nữa, anh nhìn xuống cô và thấy một lọn tóc vàng mượt đã thoát khỏi cái chụp tóc kiểu Pháp và bây giờ đang cong cong hình số 8 trên khoá quần của anh. Anh gần như rên lớn một tiếng. Anh đã cứng lên kể từ khi anh đẩy cô vào lòng của mình. Thậm chí cả trước đó, nếu anh tính đến cả cuộc giao tranh nho nhỏ của bọn họ khi họ nằm lăn trên mặt đất nhà Annie. Nhưng thay vì bớt căng thẳng đi, nó trở nên tệ hơn, và nếu cô quay đầu dù chỉ một chút thôi, cô sẽ thấy rằng khoá quần anh không gần với từ phẳng một tí nào cả. Không nghi ngờ gì nữa. Đánh nhau với Giáo sư đã khuấy động anh, và anh đã bắt đầu nghĩ rằng đây là lúc anh phải làm một cái gì đó. Cho đến nay, anh chẳng có gì, ngoài sự phiền phức từ cuộc hôn nhân này, đã đến lúc anh lợi dụng một vài lợi ích từ nó.
"Ouch! Khỉ thật."Anh giật tay ra khỏi đầu cô và xoa đùi mình. "Lần thứ hai em cắn tôi rồi đấy! Em có biết rằng nước bọt của người nguy hiểm gấp một trăm lần của động vật không?"
"Tôi nghĩ anh đã học được điều đó trong quá trình anh lấy tấm bằng xuất sắc chuyên ngành sinh học." Cô chống cự để ngồi thẳng lên và đẩy lại chiếc kính lên trên sống mũi. "Tôi hy vọng anh sẽ bị hoại thư và họ sẽ phải cưa đi mà không gây mê. Và họ sẽ dùng cưa sắt!"
"Tôi sẽ xem xem liệu nhà tôi có gác mái, nơi mà tôi có thể khóa em lại, giống như nam giới vẫn thường làm trong những ngày xa xưa khi họ phát hiện ra họ bị mắc kẹt với một bà vợ điên."
"Tôi cá là nếu tôi 18, thay vì 34, anh sẽ không nghĩ đến chuyện khóa tôi lại. Anh sẽ nhồi đầy bong bóng kẹo cao su và trưng bày tôi khắp cái thị trấn này! Bây giờ tôi biết anh là một người đàn ông thông minh, sự thu hút của anh đối với trẻ sơ sinh có vẻ còn kỳ dị hơn."
"Tôi không bị thu hút bởi trẻ sơ sinh." Anh rẽ vào con đường nhỏ dẫn về nhà.
"Anh có vẻ không đủ tự tin về khả năng của mình để có thể xoay xở với một người phụ nữ trưởng thành."
"Tôi thề là, Jane-Mẹ kiếp." Anh đạp phanh và vươn tới để đẩy cô rạp xuống ghế ngồi, nhưng đã quá muộn. Cha anh đã phát hiện ra cô.
Anh chửi thề và miễn cưỡng hạ cửa kính xuống. Khi anh dừng xe ngay sát đằng sau chiếc Blazer đỏ đầy bùn đất, anh gọi với ra ngoài, "Chuyện gì thế, Dad?"
"Con nghĩ có chuyện gì nào? Mở cái cửa chết tiệt này và cho ta vào!"
Tuyệt thật, anh nghĩ với vẻ ghê tởm. Điều này thật là tuyệt, một sự bổ sung hoàn hảo cho một ngày đau khổ. Anh bấm vào nút điều khiển cửa, gật đầu với cha mình, và nhấn ga tăng tốc, lao vụt qua chiếc Blazer thật nhanh để bố già không thể nhìn kỹ được Jane.
Những cảm giác nhẹ nhàng anh đã hướng về cô chỉ một vài phút trước đó biến mất. Anh không muốn cô gặp cha mẹ anh. Chỉ là tạm thời thôi. Anh hy vọng việc gì đưa cha anh đến đây cũng không tốn quá nhiều thời gian. Jane càng biết ít về cuộc sống riêng tư của anh càng tốt.
"Em phải làm theo chỉ dẫn của tôi đấy," anh nói. "Và dù em có làm bất cứ điều gì, đừng để cha biết em đang có bầu đấy."
"Cuối cùng thì ông cũng biết thôi."
"Chúng ta sẽ công bố nó sau này. Thật lâu sau này. Và tháo cặp đít chai chết tiệt đó xuống."
Khi họ về đến nơi, Cal đẩy cô vào trong nhà trước khi anh trở ra chào cha mình. Jane nghe tiếng cửa đập đánh sầm một cái và biết rằng anh đang buồn bực. Tốt! Quý ngài Bằng xuất sắc xứng đáng bị buồn bực. Cắn môi, cô tiến vào nhà bếp. Khi cô vào đến nơi, cô đặt tay lên bụng. Mẹ xin lỗi, con yêu. Mẹ không biết. Mẹ rất xin lỗi.
Cô gỡ vài mẩu lá khô ra khỏi mái tóc lộn xộn của mình. Cô nên cố gắng chỉnh chu lại bản thân trước khi cha Cal đến, nhưng cô không thể gom góp đủ năng lượng để làm nhiều hơn là đẩy cặp kính của cô lên mũi trong khi cố gắng nghĩ xem cô sẽ nuôi dưỡng một thiên tài như thế nào.
Cô nghe thấy tiếng Cal. "...Và vì Jane đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều hôm nay, chúng con đã ghé qua thăm Annie."
"Có vẻ như nếu cô ấy đã cảm thấy tốt hơn, con có lẽ nên đưa cô ấy vào thị trấn để gặp mặt cha mẹ mình."
Cô thả rơi chiếc áo khoác Windbreaker của mình lên trên kệ bếp và quay lại đối diện với hai người đàn ông đang tiến vào trong bếp.
"Dad, con đã nói qua chuyện này với bố mẹ tại bữa tối hôm qua rồi còn gì. Con đã giải thích..."
”Không có gì." Cha Cal dừng ngay tắp lự khi ông nhìn thấy cô.
Hình ảnh tưởng tượng của cô về ông như một ông già vui tính với một cái bụng phệ và râu tóc bạc phơ đã ngay lập tức tan tác khi cô thoáng nhìn thấy ông tại cổng. Nhưng bây giờ cô cảm thấy như thể mình đang nhìn chằm chằm vào một phiên bản già hơn của Cal.
Ông dường như to cao, đẹp trai, gồ ghề một cách đáng ngạc nhiên và ông trông cực kỳ hợp trong chiếc áo sơ mi bằng vài flannel đỏ của mình, quần nhàu nát và một đôi ủng da đã mòn vẹt. Mái tóc đen dày được để dài hơn và lộn xộn hơn con trai mình, đã có một vài sợi bạc, nhưng ông hình như không già hơn so với độ tuổi ngoài năm mươi của mình, quá trẻ và quá đẹp trai để có một cậu con trai ba mươi sáu tuổi.
Ông dừng một chút để định giá cô, và cô không có bất kỳ khó khăn nào để nhận ra rằng cái nhìn thẳng, không-chịu lùi bước trước bất cứ rào cản nào như là một hình ảnh phản chiếu của con trai ông. Khi cô đáp trả sự nghiên cứu kỹ lưỡng của ông, cô biết cô sẽ phải chứng minh mình xứng đáng.
Tuy nhiên, ông đã tặng cho cô một nụ cười ấm áp và chìa tay ra. "Ta là Jim Bonner. Thật vui vì cuối cùng chúng ta cũng được gặp nhau."
"Jane Darlington."
Nụ cười của ông biến mất khi lông mày của ông chau lại với nhau. Ông thả tay cô ra. "Hầu hết phụ nữ quanh đây đều lấy tên chồng của họ sau khi kết hôn."
"Cháu không phải phụ nữ quanh đây, và tên cháu là Darlington. Cháu cũng 34 tuổi rồi."
Từ phía sau lưng, cô nghe một âm thanh như thể bị sặc. Jim Bonner cười. "Cháu không nói thế chứ."
"Cháu chắc chắn. Ba mươi tư và đang già đi từng giây."
"Đủ rồi đấy, Jane." Sự cảnh báo trong giọng của Cal khuyên cô không nên tiết lộ bất kỳ bí mật nào nữa, nhưng anh không cần phải nói.
"Cháu trông không có vẻ bị bệnh."
"Cháu không bị." Cô cảm thấy một cái gì đó chạm vào lưng mình và nhận ra rằng cô đã bị tuột mất cái dây chun giữ cái chụp tóc kiểu Pháp của cô.
"Cô ấy bắt đầu cảm thấy đỡ hơn, một vài giờ trước đây," Cal bỗng xen vào. "Sau cùng chắc không phải là cảm cúm."
Jane quay người chỉ đủ tặng cho anh một cái nhìn có chút thương hại-cô sẽ không hỗ trợ anh với những lời nói dối nhưng anh giả vờ không nhìn thấy.
Jim nhặt một quyển truyện tranh X-Man từ kệ bếp và nhìn nó một cách giễu cợt. "Sách của câu lạc bộ hàng tháng hả?"
"Jane đọc chúng để giải trí. Bố muốn một chai bia không, Dad?"
"Không. Bố đang trên đường đến bệnh viện."
Sự quan tâm xua tan đi những nhận xét châm biếm Jane sắp sửa thốt ra về mấy cuốn truyện tranh. "Có gì không ổn ư?"
"Thế còn sandwich?" Cal nói thật nhanh. "Jane, làm cho Dad và tôi một vài miếng sandwich đi."
"Tôi rất vui được làm sandwich cho bố. Anh có thể tự đi mà chuẩn bị miếng của mình."
Jim nhướn một bên lông mày với con trai ông với một vẻ mặt Jane nghi ngờ có nghĩa kiểu như: Sau từng ấy năm, đây là cô vợ tốt nhất con có thể lấy hả?
Cô từ chối bị doạ nạt. "Bác phải kiểm tra cái gì ư? Cháu hy vọng bác không ốm."
Cal bắn lên phía trước. "Em có một vài vết bẩn trên mặt kìa, em yêu, có lẽ do cuộc đi dạo ở nhà Annie. Có lẽ em nên đi lên lầu và thay rửa cho sạch."
"Chẳng có bí mật gì to lớn về nó hết", Jim nói. "Ta là bác sĩ, và ta đến thăm bệnh nhân."
Trong một khoảnh khắc, cô không thể di chuyển khi một lần nữa cái lỗi lầm to oạch mà cô phạm phải lại đâm trúng đích. Cô quay ngoắt về phía Cal. "Cha anh là bác sĩ? Có bao nhiêu bộ xương về gia đình anh mà anh còn khoá kỹ lại?"
Tim cô như vỡ vụn ra, nhưng anh có vẻ ngạc nhiên. "Tôi biết em đã hi vọng cha là kẻ buôn rượu lậu, em yêu, nhưng tôi đoán hôm nay không phải là ngày may mắn của em. Mặc dù, lại nghĩ đến nó-Dad, không phải cha nói cụ cố có một cái máy cất rượu đâu đó trên núi?"
"Đó là những gì cha ta nói với ta." Jim dò xét Jane. "Sao cháu lại quan tâm?"
Cal không để cho cô trả lời, đó là một điều tốt, bởi vì cục nghẹn trong cổ cô quá lớn để có thể thốt nên lời. "Jane là kiểu người rất hâm mộ mấy vùng đồi núi. Cô ấy là một cô gái thành phố, nhưng lại thích tất cả những thứ linh tinh của mấy vùng xa xôi hẻo lánh, và cô ấy đã thực sự thất vọng khi nhận ra chúng ta có đi giày."
Jim cười. "Ta đoán ta có thể cởi giày của mình ra."
Một giọng phụ nữ, mềm mượt và mang âm điệu miền Nam, vọng vào từ phòng giải trí. "Cal, con ở đâu?"
Anh thở dài. "Trong bếp, Mẹ."
"Mẹ đi ngang qua, và thấy cửa mở." Giống như cha của Cal, người phụ nữ xuất hiện ở cửa vào trông quá trẻ để có một cậu con trai ba mươi sáu tuổi, và bà dường như cũng không đủ hồn nhiên để có thể là con gái của Annie Glide. Xinh đẹp, gọn gàng, và sành điệu, mái tóc màu nâu sáng của bà được cắt ngắn hợp thời trang, vén gọn ra sau tai và làm nổi bật đôi mắt màu xanh trong vắt. Một sự thận trọng, dè dặt phủ lên bất cứ cái gì ngụy trang kín đáo dưới vẻ ngoài nổi bật ấy. Cái dáng cao cao của bà đặt trong chiếc quần đen mảnh dẻ đi kèm với một chiếc jacket len lông cừu với những đường cắt buông lơi màu nho chín với một cái gim cài áo màu bạc có hình trừu tượng trên ve áo. Nếu so sánh, Jane cảm thấy như một kẻ cầu bơ cầu bất trên đường phố với khuôn mặt bẩn thỉu và mấy mẩu lá cây còn vương trên tóc đang rơi lả tả.
"Con chắc phải là Jane." Bà tiến về phía trước, một tay chìa ra đầy chào đón. "Mẹ là Lynn Bonner."
Lời chào của bà ấm áp, nhưng khi Jane nắm lấy tay bà, cô đã cảm nhận được sự dè dặt trong sâu thẳm trong bà. "Mẹ hy vọng con đã thấy khoẻ hơn. Cal nói con khó chịu vì thời tiết."
"Cháu khoẻ, cảm ơn."
"Cô ấy 34", Jim thông báo từ vị trí của mình cạnh bàn bếp. Lynn trông có vẻ giật mình, và sau đó bà cười. "Mẹ rất vui mừng."
Jane thấy mình cảm thấy ấm áp bởi Lynn Bonner. Jim ngồi xuống một trong những cái ghế gần bàn bếp và duỗi dài chân ra. "Cal nói cô ấy là người hâm mộ mấy vùng đồi núi. Cô ấy chắc chắn sẽ quý bà lắm đấy, Amber."
Jane thấy Cal bắn cho cha mình một cái nhìn lúng túng. Cô chú ý đến một vệt nhỏ vẻ hỗn hào trong giọng nói của Jim Bonner chưa hề có trước đây, nhưng vợ ông lại chẳng có phản ứng gì. "Mẹ chắc Cal đã nói với con rằng, chúng ta chỉ vừa mới trở về từ kỳ nghỉ kết hợp với một hội nghị y tế. Mẹ rất tiếc vì con cảm thấy không đủ khoẻ để tham gia bữa tối hôm qua với chúng ta. Chúng ta sẽ bù lại vào thứ Bảy nhé. Jim, nếu trời không mưa, anh có thể nướng thịt."
Jim bắt chéo mắt cá chân vào với nhau. "Shoot, Amber, vì Jane đây rất thích cách sống của người miền núi, sao em không quên món thịt nướng đi và nấu cho cô ấy mấy món đặc biệt của gia đình Glide. Chúng ta có thể ăn món đậu với thịt bò muối, hay là mấy món thịt dầm muối như mẹ em vẫn thường nấu. Cháu đã bao giờ ăn thịt dầm muối chưa, Jane?"
"Không, cháu không tin rằng cháu từng ăn."
"Tôi không thể tưởng tượng rằng Jane muốn," Lynn nói một cách lạnh nhạt. "Không ai còn ăn thịt dầm muối nữa."
"Có thể em sẽ lại biến nó thành mốt đấy, Amber. Em có thể nói với mấy cô bạn lộng lẫy của em về nó vào lần tới khi em đến một trong những hội chợ từ thiện lớn tại Asheville."
Cal nhìn chằm chằm vào cha mẹ mình, cứ như thể anh chưa bao giờ nhìn thấy họ trước đây. "Từ khi nào cha bắt đầu gọi mẹ là Amber?"
"Đó là tên của bà ấy," Jim trả lời.
"Annie sử dụng nó, nhưng con chưa bao giờ nghe thấy cha gọi thế cả."
"Ai nói rằng mọi người phải tiếp tục làm mọi việc theo cùng một cách?"
Cal liếc về phía mẹ mình, nhưng bà vẫn không bình luận gì. Rõ ràng là đầy khó chịu, anh quay đi và một lần nữa mở tủ lạnh ra. "Mọi người có chắc không ai muốn một miếng sandwich không? Mẹ thì thế nào, mẹ?"
"Không, cảm ơn."
"Thịt dầm muối là một phần trong di sản nhà Glide", Jim nói, không có ý từ bỏ chủ đề đặc biệt của cuộc hội thoại này. "Em không quên điều đó phải không, Amber?" Ông đâm xuyên qua vợ mình bằng đôi mắt thật xa cách mà Jane đã có kinh nghiệm phái chịu đựng, khiến cô cực kỳ thông cảm với mẹ Cal. Cô biết chính xác cảm giác như thế nào khi phải nhận một ánh mắt kết thúc như thế. Không đợi câu trả lời, ông quay sang Jane. "Thịt dầm muối cũng giống như xúc xích, Jane, nhưng nó được làm bằng thịt thủ lợn, đã bỏ đi phần mắt."
Nụ cười của Lynn có vẻ cứng nhắc. "Nó thật là kinh tởm. Mẹ không biết tại sao mẹ của mẹ lại nấu món đó. Mẹ vừa mới nói chuyện với bà qua điện thoại, thế nên mẹ biết con đã đỡ hơn nhiều rồi. Bà có vẻ rất thích con, Jane."
"Cháu cũng thích bà." Jane cũng khao khát muốn thay đổi chủ đề như mẹ chồng mới của cô. Không chỉ bởi sự căng thẳng ngấm ngầm giữa cha mẹ Cal khiến cô bối rối, mà còn là dạ dày cô gần đây khó có thể kiểm soát được, và cô thật sự không muốn có bất kỳ cơ hội nào thảo luận về đề tài mắt và đầu lợn.
"Cal nói với chúng ta rằng con là nhà vật lý học," Lynn nói. "Mẹ thấy rất ấn tượng đấy."
Jim nhỏm dậy từ ghế. "Vợ ta chưa tốt nghiệp trung học, vì vậy bà ấy đôi khi cảm thấy bị đe dọa khi gặp những người có trình độ cao hơn."
Lynn trông chẳng có vẻ gì là bị đe doạ hết, và Jane thấy mình bắt đầu không thích Jim Bonner bởi cái tính tế nhị không đúng chỗ của ông. Vợ ông có thể sẵn sàng lờ tịt đi hành vi đó, nhưng cô thì không. "Chắc chắn chẳng có bất kỳ lý do gì để bị đe dọa hết", cô nói giọng đều đều. "Một số người đặc biệt ngu si cháu biết có trình độ học vấn rất cao. Nhưng tại sao cháu lại nói cho bác điều này, Tiến sĩ Bonner? Cháu chắc rằng bác đã quan sát trực tiếp thấy điều đó rồi."
Đầy bất ngờ, ông cười lớn. Sau đó, ông trượt tay vào trong cổ áo áo khoác của vợ mình và xoa bóp khe khẽ với sự thân thuộc của một người đã làm điều đó một cách chính xác trong gần bốn thập kỷ qua. Sự gần gũi của cử chỉ đó khiến Jane nhận ra cô đã bước vào vùng nước quá sâu, và cô ước cô đã ngậm chặt miệng. Dù là sự bất hòa gì trong hôn nhân giữa họ cũng chắc chắn đã xảy ra trong nhiều năm qua, và nó không phải là chuyện của cô. Cô đã có đủ bất hòa trong hôn nhân của chính mình để phải lo lắng rồi.
Jim bước xa khỏi vợ ông. "Tôi phải đi rồi, nếu không tôi sẽ muộn ca trực mất." Ông quay sang Jane và tặng cho cô một cái siết tay thật chặt đầy thân thiện, sau đó cười với con trai ông. "Thật vui khi được gặp con, Jane. Gặp con vào ngày mai, Cal." Sự yêu thương của ông dành cho Cal là hiển nhiên, nhưng khi Jim rời khỏi nhà bếp, cô nhận thấy rằng ông thậm chí còn không liếc tới vợ mình.
Cal đặt một gói bánh mì thịt và phó mát lên kệ bếp. Khi họ nghe thấy tiếng cửa trước đóng lại, cái nhìn của anh gắn chặt vào mẹ mình.
Bà nhìn lại anh một cách hoàn toàn bình thản, và Jane nhận thấy cái biển vô hình “Không xâm phạm” bà đang trưng ra biến mất ngay khi chồng bà đi khỏi.
Anh trông thật bối rối. "Sao cha lại gọi mẹ là Amber? Con không thích thế."
"Vậy thì con cần phải nói chuyện đó với ông ấy về nó, phải không?" Bà cười với Jane. "Mẹ biết Cal, nó sẽ chẳng đưa con đi đến bất cứ nơi nào ngoại trừ Mountaineer. Nếu con muốn đi ngắm một số cửa hàng địa phương, mẹ rất vui được đưa con đi vòng vòng. Sau đó chúng ta có thể ăn trưa."
"Ồ, cháu rất thích."
Cal bước lên phía trước. "Bây giờ, Jane, em không phải lịch sự. Mẹ hiểu mà." Anh vòng tay quanh vai mẹ mình. "Ngay lúc này Jane không thể dành bất cứ tí thời gian nào khỏi nghiên cứu của cô ấy, nhưng cô ấy không muốn làm tổn thương cảm xúc của mẹ. Cô ấy nói có trong khi cô ấy thực sự muốn nói không."
"Mẹ hoàn toàn hiểu mà." Vẻ mặt của Lynn cho thấy bà không hiểu gì cả. "Tất nhiên, công việc của con quan trọng hơn giao tiếp xã hội. Quên những gì mẹ vừa nói đi."
Jane thấy thật kinh khủng. "Không, thực ra…"
"Thôi nào. Cháu không cần phải nói thêm gì nữa." Quay lưng lại với Jane, bà ôm Cal. "Mẹ phải đến một cuộc họp tại nhà thờ. Là mẹ của một mục sư đang trở thành một công việc toàn thời gian, mẹ muốn Ethan lập gia đình." Bà liếc qua Jane, mắt lạnh lẽo. "Ta hy vọng cháu có thể dành cho chúng ta một chút thời gian vào tối Thứ bảy."
Jane cảm thấy sự khiển trách trong lời nói của bà. "Cháu sẽ không bỏ lỡ nó đâu."
Cal hộ tống mẹ mình ra cửa, nơi họ trò chuyện một chút. Sau đó, anh quay lại nhà bếp.
"Sao anh có thể làm điều đó?" Cô nói. "Anh biến tôi thành một kẻ hợm hĩnh với mẹ anh."
Thế thì có gì khác biệt chứ?" Anh duỗi thẳng chân để rút chìa khóa xe ra khỏi túi quần jean bên phải của mình.
"Khác biệt? Đó là một sự xúc phạm trực tiếp đến bà."
"Thế thì sao?"
"Tôi không thể tin rằng anh lại u mê đến thế."
"Bây giờ thì tôi biết rồi.” Anh đặt chìa khoá xuống kệ bếp. "Em muốn là một cô con dâu ngoan hiền dễ thương, phải không?"
"Tôi chỉ đơn giản là lịch sự thôi."
"Tại sao? Để họ bắt đầu thích em, và sau đó họ như đứt từng khúc ruột khi biết chúng ta sẽ ly hôn?"
Sự lo âu nhộn nhạo trong dạ dày cô. "Chính xác là anh đang nói gì?"
"Họ đã để tang cho một cô con dâu rồi," anh nhẹ nhàng trả lời. "Tôi sẽ không để họ phải buồn lòng về một cô khác đâu. Khi họ biết được chúng ta ly dị, tôi muốn họ mở champagne ăn mừng đứa con trai lớn của họ thoát trong đường tơ kẽ tóc khỏi một cuộc hôn nhân tồi tệ."
"Tôi không hiểu." Ngay cả khi cô đã hiểu.
"Vậy thì để tôi nói toẹt ra nhé. Tôi sẽ đánh giá rất cao nếu em chắc chắn rằng cha mẹ tôi không thể chịu được việc em ngay cả ở trong tầm mắt họ."
Tay cô bắt đầu run rẩy, và cô siết chặt chúng với nhau trước mặt mình. Cho đến giây phút này, cô đã không nhận ra rằng cô đã ấp ủ ảo tưởng huyền ảo nhưng chẳng có tí hiện thực nào về việc trở thành một phần của gia đình Cal. Là một người đã luôn muốn thuộc về một ai đó, chuyện này thật là mỉa mai. "Tôi được yêu cầu làm người xấu."
"Đừng nhìn tôi như thế. Em không mời mà bước vào cuộc sống của tôi và đảo lộn tất cả mọi thứ. Ngay tại giây phút này tôi vẫn không muốn làm cha, tôi chắc chắn như địa ngục là không muốn trở thành một người chồng. Nhưng em đã cướp mất sự lựa chọn của tôi, và bây giờ em phải đền bù phần nào đó cho tôi. Nếu em có một ounce lòng từ bi trong trái tim mình, em sẽ không làm tổn thương cha mẹ tôi.”
Cô quay đi và chớp mắt. Anh không thể yêu cầu điều gì khiến cô đau lòng hơn nữa. Một lần nữa, cô sẽ là kẻ ngoài cuộc, và cô tự hỏi liệu điều này có luôn là vai trò của cô trong cuộc đời này hay không? Cô sẽ luôn đứng ở ngoài rìa và khát khao nhìn vào gia đình người khác, nhìn vào những kết nối dường như đến một cách quá dễ dàng đối với những người khác? Nhưng lần này, nếu Cal làm theo cách của anh, cô sẽ còn hơn cả một kẻ lập dị. Lần này cô sẽ là một kẻ đáng ghê tởm.
"Một phần lớn cuộc đời tôi là ở Salvation này," anh nói. "Bạn bè tôi. Gia đình tôi. Em sẽ chỉ lượn quanh vài tháng và sau đó biến mất."
"Để lại phía sau không gì cả, ngoại trừ những ký ức xấu."
"Em nợ tôi điều đó", anh nhẹ nhàng nói.
Công lý trong điều mà anh đang yêu cầu khiến nó gần như hoàn hảo một cách kỳ quái. Những gì cô đã gây ra cho Cal là vô đạo đức, đó là lý do tại sao cô đã cắn rứt bởi tội lỗi mấy tháng nay, và bây giờ cô đã có một cơ hội để chuộc tội. Anh nói đúng. Cô không làm điều gì xứng đáng để có một chỗ trong gia đình anh. Và cô nợ anh.
Anh nghịch với chùm chìa khoá trên kệ bếp, và cô nhận ra rằng anh cũng không thoải mái. Thật hiếm khi thấy anh trông có vẻ gì đó khác ngoài sự tự tin, và phải mất một chút thời gian cô mới hiểu ra. Anh sợ rằng cô sẽ không hợp tác với mong muốn của anh, và anh đang tìm cách để thuyết phục cô.
"Em có thể thấy cha mẹ tôi hiện nay hơi căng thẳng với nhau một chút. Mọi chuyện không như thế này trước khi Cherry và Jamie qua đời."
"Tôi biết họ đã cưới nhau khi còn là thanh niên, nhưng họ thậm chí còn trẻ hơn là tôi mong đợi."
"Tôi là quà tốt nghiệp trung học của cha. Mẹ được mười lăm khi bà mang thai, mười sáu khi tôi ra đời."
"Oh."
"Họ đuổi cổ bà ra khỏi trường, nhưng Annie nói với chúng tôi rằng mẹ đứng dưới sân vận động trong buổi lễ tốt nghiệp của cha, mặc bộ váy đẹp nhất của bà ngay cả khi không ai có thể nhìn thấy, chỉ để bà có thể nghe cha đọc diễn văn tốt nghiệp."
Jane xét nét sự bất công ba mươi năm trước. Amber Lynn Glide, một cô gái miền núi nghèo khổ, bị đuổi cổ ra khỏi trường vì có thai trong khi cậu nhóc giàu có đã khiến cô lâm vào tình trạng đó, đứng trên bục và nhận được sự ôm hôn nồng nhiệt của cộng đồng.
"Tôi biết em đang nghĩ gì," Cal nói, "nhưng cha không phải không bị trả giá. Cha đã nhận nó một cách nhọc nhằn là đằng khác. Không ai mong đợi cha kết hôn với mẹ, nhưng cha đã làm, và ông phải nuôi một gia đình, trong khi vẫn học đại học và trường y."
"Với sự giúp đỡ từ cha mẹ ông, tôi cá là thế."
"Không phải lúc đầu. Họ ghét mẹ, và họ nói với cha nếu cha kết hôn với mẹ, họ sẽ không cho ông một xu. Họ giữ lời trong suốt năm đầu tiên, hay chừng đấy, nhưng sau đó khi Gabe đến, cuối cùng họ cũng góp đóng học phí."
"Cha mẹ anh có vẻ đang gặp rắc rối."
Sự phòng thủ của anh ngay lập tức tăng lên. Cô nhận ra rằng anh bình luận về vấn đề này là một chuyện, nhưng cô lại là một chuyện khác. "Họ chỉ buồn bã thôi, chỉ là thế. Họ chưa bao giờ dễ thổ lộ tâm tình, nhưng không có gì bất ổn với cuộc hôn nhân của họ cả, nếu đó là những gì em đang nhận thấy."
"Tôi chẳng nhận thấy cái gì hết."
Anh túm lấy chùm chìa khoá từ kệ bếp và hướng về phía cánh cửa dẫn đến nhà để xe. Cô dừng anh lại trước khi anh tới đó.
"Cal, tôi sẽ làm những gì anh muốn với bố mẹ anh-Tôi sẽ là kẻ đáng ghét với họ hết mức có thể-nhưng không phải với Annie. Dù sao, bà cũng biết một nửa sự thật rồi." Jane cảm thấy một mối liên hệ với bà lão đó, và cô phải có ít nhất một người bạn nếu không cô sẽ phát điên lên mất.
Anh quay lại nhìn cô.
Cô bạnh vai ra và ngẩng cao đầu. "Thỏa thuận là thế. Nhận nó hay bỏ nó."
Anh chậm rãi gật đầu. "Được rồi. Tôi chấp nhận."
Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt) Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt)