Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7872 / 10
Cập nhật: 2015-11-21 22:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
hánh châm điếu thuốc thứ hai rồi bâng quơ nhìn quanh, cái quán nước nhỏ trong bến xe ồn ào náo nhiệt nầy hầu như không mảy may ảnh hưởng đến đôi tình nhân đang say sưa trò chuyện. Khánh không hiểu vì sao giữa đám đông người như vậy anh lại hướng ánh mắt của mình vào hai người lạ nầy nhiều lần đến thế, họ vẫn mang dáng dấp quen thuộc dễ nhận ra của hai kẻ đang yêu và quên để ý đến thế giới quanh mình chớ có gì đặc biệt hơn đâu? Một đang bồn chồn lo lắng của người sắp đi xa, một đằng quan tâm dặn dò chăm sóc của người ở lại. Ở buổi tiễn đưa này hình như người đi là cô bé tóc dài có đôi mắt tròn như hai hòn bi. Phải chăng đôi mắt và mái tóc dài đen mướt ấy đã làm Khánh quan tâm.
Búng chiếc tàn thuốc vào vũng nước mưa còn đọng lại bên hàng hiên. Khánh đứng dậy đi về phía những chiếc xe nằm đợi khách trên bến. Chiều rồi nhưng nơi đây vẫn còn nhộn nhịp. Anh thích thú nhìn màu đỏ mới tinh của chiếc xe đò chạy tuyến Nha Trang. Xe hãng Hoà Bình. Anh đưa măt'' tìm nhưng không thấy tài xế đâu cả. Nhún vai bực bội Khánh bước trở lại quán nước. Đôi tình nhân đã đi rồi và anh ngồi xuống chiếc bàn trống của họ.
Nếu chiếc Fiat đừng bị vỡ kính để bị đem thay, anh đã về Nha Trang rồi chớ đâu còn ở Sài Gòn vào giờ này. Ở nơi này, nơi mà cách đây vài năm không xa lạ gì với anh. Khánh biết mặt từng đứa bé bán trà đá, bán báo đến bọn hay giựt dọc vì anh từng là tài xế bến xe nầy mà. Ngày đó qủa khổ biết bao, cực biết bao, ngẫm lại quá khứ Khánh khó hình dung được mình sẽ có ngày nay.
-Cậu Út Khánh, tới giờ chạy rồi, mời cậu lên xe cho.
Vừa bước theo gã phụ xế Khánh vừa nhẹ nhàng nói bâng quơ:
-Cách đây chừng năm bảy phút tôi ra xe chẳng thấy tài, phụ đâu cả. Lạ thật!
Gã phụ xế quay người lại cười cầu tài:
-Cậu Út thông cảm, bọn đàn em uống cà phê trong kia.
Khánh nghiêm giọng:
-Uống cũng chỉ một người thôi chứ! Không cóc các anh trên xe, khách có yêu cầu gì ai phục vụ?
-Hề! Hề! Tụi em xin rút kinh nghiệm...
-Hừ! Tôi ghét nhất là phải rút kinh nghiệm. Bộ chuyện gì cũng đơn giản tựa câu nói vô trách nhiệm đã thành thói quen ở đầu môi chót lưỡi của anh sao! Tôi sẽ lưu ý Tâm, người điều hành hãng của tôi ở bến này.
Gã phụ xế làm thinh bước vội bước vàng lên xe. Hành khách đã ngồi đầy ghế, ồn ào và rộn chuyện nhất vẫn là đám đi buôn, mắt Khánh chợt dừng lại ở ô cửa sổ đầu tiên ngay cửa lên xuống.
Anh chàng có nụ cười lúm đồng tiền đang với tay đưa cho người yêu bịch khô bò rồi lên chiếc honda phóng đi mất, cô gái chớp chớp mắt nhìn theo. Cô bé dễ thương quá!
Khánh tựa người ra chiếc ghế đầu tiên bên phải tài xế, anh lại thích thú nhìn chữ Hoà Bình phía trên mặt kính. Hãng xe Hoà Bình của dòng họ anh nổi tiếng mấy chục năm trước bảo sao anh không nao lòng hãnh diện khi đọc thấy tên tuổi của hãng xe đã bị bóp chết bởi bao nhiêu hiểm họa khôn lường của cuộc sống. Nói cho đúng hơn là hiểm họa không ngờ được của con người. Hừ! Những con người hiểm độc vừa ăn cướp vừa la làng.
-Cướp! Cướp!
Khánh giật mình đứng dậy như một phản xạ để kịp nhận ra mặt kẻ cướp.. Và đôi mắt tròn xoe hốt hoảng của cô gái ngồi bên cửa sổ.
Anh nhảy xuống xe miệng lầm bầm tức tối, sau lưng anh gã phụ xế cũng xuống theo:
-Cậu định làm gì hả cậu Khánh? Sức mấy tìm lại được, nó chạy mất tiêu rồi. Xúi quẩy cho xe mình thật! Me... Con nhỏ ngu, đeo đồng hồ mà đưa tay ra khác nào khoe của. Thứ đỏnh đảnh!
Khánh bực giọng:
-im đi được không! Trở lại xe trấn an và bao? khách chờ một chút. Tôi nhất định phải lấy lại đồ cho người ta.
Nghe giọng cả quyết đến lạnh lùng của anh, gã phu xế nhún vai quay trở lại.
Khánh bước đến gần một tên "cò" vé đang đứng xớ rớ gần xe bánh mì. Hắn ta toét miệng khi nhận ra anh.
-Khỏe hôn anh Út, lâu quá mới gặp.
Lấy thuốc đưa cho gã, anh ra vẻ tự nhiên.
-Có chuyện nhờ nên mới tìm em đó chớ.
Gã còn vồn vã nói như đang ca cải lương:
-Chuyện gì anh Út cứ nói, thằng em sẵn sàng dầu có khó khăn đến đâu chăng nữa.
Đễ chớ không khó đâu! Em chịu cực ra nói với tụi thằng Hải "sứt" là bọn tay em của nó chỉa nhằm cái "đổng" của vơ... anh.. Út khánh rồi. Đem trả lẹ lẹ để anh chị còn về Nha Trang cho kịp kẻo khách đi xe chờ lâu người ta phiền thì rắc rối lắm.
Gã cò há mồm:
-Có chuyện động trời đó nữa sao? Chà bậy dữ! Anh Út cứ về xe ngồi em đi ngay.
Gã vừa bước thì Khánh gọi:
-Này!.. Cầm hộp ba số hút đỡ buồn. Anh cám ơn trước nhe! Còn chuyện gì anh em mình tính sau.
Khánh trở lại xe, mọi người ngó anh bằng ánh mắt chờ đợi, tránh cái nhìn của.. mái tóc đen dài mà anh vừa nhận vơ vào là vợ ấy anh nói ngắn ngủn:
-Chờ một chút!
Anh khó chịu bỏ ngoài tai những lời bàn tán nóng hổi của các bà bạn hàng và một số khách sốt ruột muốn khởi hành mau.
15 phút rồi 30 phút. Nắng đã tắt hẳn mà vẫn không thấy bóng dáng gã "cò" vé. Khánh nóng bơ trong bụng.
-Mẹ kiến! Tụi này giỡn mặt hay sao mà!
Lúc nãy anh nói đại đồng hồ ấy là của vợ mình nhằm tại một cái thế buộc tụi giậc dọc mang trả cho lẹ vì anh nghĩ dù đã rời môi trường này nhưng ít ra cái uy của Út Khánh cũng còn, ngờ đâu anh đã lầm. Khánh càng tức hơn khi nghe giọng nhỏ nhẻ như giọng con nít vang lên:
-Bác tài ơi! Chạy đi thôi. Chắc tôi không lấy lại được đồng hồ đâu. Trễ quá người ta phiền cũng khổ.
Người tài xế nhìn Khánh dò hỏi, điên tiết anh đứng dậy đi về cửa, vừa lúc ấy gã "cò" vé hớt hả chạy bổ đến tay cầm chiếc đồng hồ miệng tíu tít:
-Chắc anh chị Út đợi hơi lâu, tụi qủy giụt đứt dây cái "đổng" phải đi thay dây khác, đã vậy nó còn đùn đẩy.. Sợ nên không dám đem trả. Cuối cùng thằng em phải đem trả cho bọn nó.
Ngừng lại để thở gã "cò" mới cười:
-Anh Út nhận lại hộ chị ấy để thằng em về cho xe còn chạy.
Hất mặt về phía cô gái Khánh cộc lốc:
-Chủ của cái đồng hồ ngồi kia kìa.
Gã có vẻ nịnh nọt:
-Tụi nó bậy quá, chị đừng chấp nhứt nhận lại giùm nhe.
Cô gái đỏ hồng cả mặt lí nhí cám ơn, gã "cò" vé cười toe toét chào khách rồi nhảy xuống đất.
Xe chạy thật êm, chẳng mấy chốc đã ra khỏi thành phố, mà cửa quán xá dần thưa, những cánh rừng cao su thẳng hàng ngút mắt làm Doanh Doanh buồn vu vơ. Đây là lần đầu tiên cô về Nha Trang một mình, mà lại chuyến xe đêm. Cô không thể bỏ thi lấy bằng C Anh văn cũng không thể không về dự lễ thượng thọ bà nội. Cuối cùng cô đã "vận động" cậu Luân năn nỉ ông bà ngoại cho cô về Nha Trang một mình vào chuyến xe chiều nay sau một ngày thi với cử. Người phải đối nhiều nhất trong chuyến đi này là dì Năm. Dì lo lắng đến mức Doanh phải bực mình. Tại sao dì Năm không coi co là người lớn, tại sao lúc nào dì cũng ngăn cản.. Để cô phải lút lén, lén lút với ngay cả người cô yêu. Doanh cắn môi nhìn cánh tay bị sướt đỏ hơi sưng lên vì bị chộp mạnh bởi bàn tay thằng giật đồng hồ. Cô lấy trong ví ra lọ dầu gió xanh thoa lên rồi bóp nhè nhẹ, vết trầy bắt đầu rát. Tự dưng Doanh tủi thân khi nghĩ tới Viễn. Lẽ ra lúc chiều cậu Luân đưa cô ra bến xe. Nhưng cậu lại có khách, bà ngoại cô nhờ Viễn và anh đã vui ra mặt khi được là người tiễn cô. Hai người được ngồi bên nhau gần một giờ đồng hồ. Nhưng có một cái gì đó, một điều gì đó cứ lẩn khuất không rõ ràng ẩn trong Viễn làm cô luôn bất an. Cô luôn hoài nghi tình yêu của anh, tại vì sự thật là Viễn đang đóng kịch với cô hay vì cô bị ám ảnh bởi những điều dì Năm nói? Doanh thở dài bứt rứt.
Dầu sao Doanh cũng làm Viễn buồn vì cô đã trả lời anh cô không thể thi vào y để có thể được xin đi du học tự túc theo ước muốn của dì Diễm Trang.
Viễn tỏ ra thất vọng và Doanh cũng chẳng vui chút nào. Vẫn có cái gì không trọn vẹn giữa hai người mà! Ba cô có lần đã khuyên "trước khi muốn tin một điều gì đó hãy hoài nghi nó".
Doanh đã hoài nghi và vô cùng sợ điều mình nghi là sự thật. Không lẽ yêu là một trạng thái phập phồng, ngờ vực lo mất.. tình yêu? Nếu đúng vậy thì tình yêu là dại dột.
Đêm đã xuống, gió ù ù bên tai lạnh buốt. Doanh đội mũ chiếc áo gió lên cho ấm, cô khoanh tay lại nhìn đốm lửa đỏ của điếu thuốc người đàn ông ngồi tít hàng ghế đầu đang hut''. Cô còn nợ anh ta một lời cám ơn. Lúc nhận lại đồng hồ cô định rời chỗ ngồi đến nói vài câu ơn nghĩa rồi, nhưng cô chợt khó chịu trước thái độ cộc lốc kỳ cục của anh ta nên thôi. Qua lời gã phụ xế và mấy người bạn hàng, Doanh lờ mờ hiểu rằng nhờ uy tín.. gì đó của hắn, bọn giật đồ mới mau lẹ trả đồng hồ lại cho cô. Chắc hắn ta cũng thuộc hàng anh chị chớ không hiền lành gì.
Lúc nãy trong tranh sáng tranh tối và trong nỗi hốt hoảng. Doanh thấy tướng tá hắn bậm trợn thấy ghê, gương mặt hầm hầm rõ nét cô hồn giấu dưới chiếc nón kết sùm sụp và bộ râu tua tủa. Mang mơn người như vầy cũng sợ. Biết làm sao để nói vài lời với anh ta đây, dầu gì không mất đồng hồ cũng mừng, cô ngán nghe dì Năm nhằn nhằn lắm! Dì đã nhằn thì sau đó đừng hòng đi đâu một mình.
Kế bên cô, bà bạn hàng ngủ gà ngủ gật đang bắt đầu ngả nghiêng lấn chỗ. Phải chi ngồi chỗ đó là Viễn nhỉ? Doanh Doanh gục đầu vào chiếc túi xách như gục đầu vào sự cô đơn của mình.
Nếu là Viễn kế bên, có thể cô dựa vào vai anh an ổn ngủ một giấc, nhưng trạng thái của tâm hồn chắc cũng vậy thôi. Anh không quan tâm đến ý nghĩ của cô đã đành, ngược lại Doanh quan tâm nhưng chẳng thể nào hiểi anh nhiều hơn cái bề ngoài đẹp trai anh sẵn có.
Đã có lần Doanh được Viễn cho xem một số trang anh vẽ. Cô ngạc nhiên tối mắt tối mày với những nét bị phá vỡ kỳ cục và màu sắc pha trộn cuồng điên đến chóng mặt trong tranh. Viễn tỏ vẻ tự hào với tác phẩm của mình. Có lẽ anh nghĩ cô hoàn toàn mù mịt về hội hoa. nên khoe tài rất hăng. Doanh học chuyên về trang trí, nhưng đâu phải cô không biết thưởng thức. Trước đó Doanh chưa hé môi với Viễn rằng cô đã từng học vẽ nên cô làm như mình ngu ngơ và ậm ự khen "tuyệt tác" mà trong lòng khốn khổ khi nghĩ tâm hồn Viễn không lẽ cũng loạn xà ngầu như tranh anh vẽ? Lúc đó Doanh chưa kịp nghĩ thêm nhiều đã quên mọi sự, khi môi Viễn đầy háo hức nuốt lấy môi cô, dầu sao cô cũng là con bé thiếu thốn tình thương, với cô sự lo lắng của ông bà, cậu, dì, ba vẫn chưa đủ. Trong ngôi nhà rộng lớn đó cô vẫn đơn độc. Đã hai mươi tuổi rồi, cô cần một thứ tình yêu chứ! Để dầu biết khó thể hiểu nhau và gần nhau hơn nữa Doanh vẫn không can đảm chối từ vòng tay của Viễn.
-Căn cứ 4! Xuống xả hơi, an uống qúy khách ơi!
Tiếng gã lơ hét to làm Doanh giật mình. Cô nhìn đồng hồ: 10:30 p.m. Thoáng thấy anh lầm lì bước xuống, hốt nhiên Doanh chạy theo:
-Anh.. Anh.. Anh ơi!
Khánh sựng người quay sang cau có:
-Chuyện gì nữa đây?
Doanh hơi hẫng, cô chạy theo hắn như một phản xạ chứ chưa hề chuẩn bị sẽ nói đầu đuôi ra sao, giờ thấy thái độ và nghe giọng cộc cằn cô đâm bực. Doanh xẵng giọng:
-Cám ơn anh đã giúp tôi nhận lại cái đồng hồ. Tôi.. À.. Hết chuyện.
Dứt lời cô quay ngoắt người lại bước vội lên xe vì chợt nhớ ra chiếc túi xách bỏ quên trên băng ghế. Lòng tức anh ách cô ngồi phịch xuống -Uổng lời mình cảm ơn làm sao. Vậy là xong, huề, khỏi ơn huệ gì. Doanh thấy hài lòng khi tìm được từ thích hợp để gọi gã cô hồn đó - Thứ cô hồn mà vớ ra tay hào hiệp để lấy le với mọi người. Đồ.. Đồ bất lịch sự.
Và gã cô hồn bất lịch sự đó đã trở lên ngồi ngay chiếc thùng gỗ cạnh cửa xe, mặt hất lên:
-Sao không xuống ăn uống mà ngồi đây lầm bầm gì đó hả?
Nhìn hắn, Doanh hơi hoảng, cô có cảm tưởng những lời cô rủa xả hắn đã nghe hết trơn. Định thần lại cô đáp cộc lốc:
-Tôi không thích!
Rồi Doanh trừng mắt nghinh trả lại. Bỏ nón ra trông hắn không đến nỗi nào. Dưới ánh vàng vọt của chiếc đèn nhỏ xíu trên trần xe, Doanh thấy rõ chiếc mũi cao nhô thật thẳng và chiếc cằm cương nghị của một người dãi dầu từng trải, khiến người khác phải e dè, có điều bộ râu vẫn là nét tối hắc ám làm cô khó chịu.
Hắn có vẻ dịu dàng hơn:
-Còn lâu lắm mới tới Nha Trang, không ăn chịu không nổi đâu. Xe chỉ ngừng một lần thôi đấy!
Doanh keó lại chiếc nón chụp như cái khăn quàng màu đỏ trên tóc mà gió vừa hất bật ra sau, cô làm thinh không muốn bắt chuyện với kẻ lạ dọc đường. Bộ hắn ta tưởng cô chạy theo nói lời cảm ơn là.. là.. hắn sáng giá lắm hay sao ấy, để bây giờ cà kê theo cái kiểu phách lối của kẻ ra ơn. Đồ.. đồ hợm hĩnh.
Khánh đứng dậy nhún vai, anh buột miệng nói một câu mà anh cũng không ngờ là rất vô duyên:
-À! Với gói khô bò đó cô có thể no tới lúc về lại Sài Gòn.
Anh bước trở xuống đi thẳng vào cái quán đông đúc gần lề nên không thấy gương mặt đỏ bừng và đôi mắt tóe lửa của Doanh - Té ra hắn ta để ý thấy cả.. gói khô bò của mình. Thật đồ.. đồ tò mò.
Khánh rít liên tục hai ba hơi thuốc rồi vứt tàn ra cửa xe, anh keó cao cổ áo lên và lim dim mắt, tiếng động cơ rì rì lẫn với tiếng nhạc trong loa vẫn không sao làm anh ngủ được. Nãy giờ anh cứ nhìn thẳng vào con đường tối đen trước mặt suy nghĩ vẩn vơ.
Lâu rồi Khánh không ra Nha Trang, công việc làm ăn của anh chủ yếu ở Sài Gòn, nhưng riêng anh, thành phố biển này có một chỗ đứng hết sức trân trọng trong tim. Lần này ra là dịp để anh thể hiện lòng biết ơn với những người từng cưu mang anh thời đen tối cơ cực. Cái thời đã qua ấy đen như khoảng đường trước mặt anh vậy. Nhưng đêm tối nào rồi cũng tới bình minh. Ngày xưa anh thích lái những chuyến xe đêm vì muốn là người thấy bình minh sớm nhất, vì anh muốn có cảm giác là người xuyên qua mọi nhọc nhằn đi tới một tương lai sán lạn. Và hiện tại sự nghiệp, công danh của anh đang ở thời điểm ban mai rực rỡ, để bây giờ anh trở về Nha Trang với cõi lòng hân hoan thanh thản trong một chuyến xe đêm tràn đầy nhừng hồi ức.
Khánh nhịp bàn tay mình theo điệu nhạc bài Self-Control. Bài nhạc với tiết tấu mạnh mẽ luôn luôn làm anh phấn chấn yêu đời mồi khi nghe.. "đêm tối là thế giới của tôi.." Đúng vậy đêm tối từng là thế giới của riêng anh, một thế giới buộc mỗi người phải "tự chủ".
xe dừng lại miếu Thần Đồng, đã tới Cà Ná rồi, anh tài xế, gã phụ xế cùng một số bạn hàng xuống cúng viếng. Một thói quen không thể thiếu của giới lái xe. Khánh bước về phia biển nằm bên phải. Mảnh trăng non mỏng manh treo trên trời càng mỏng manh hơn nữa với cảnh uy nghi sâu thẳm của biểN đêm. Trời tối ướt sương, anh chợt rùng mình vì gió, xa xa ngoài kia muôn con sóng đua nhau gầm thét.
Một bóng nho nhỏ xăm xăm đi ra hướng biển làm anh ngạc nhiên:
-Này! Sao lại ra đó? xe chạy bây giờ.
Cái đầu nhỏ trùm trong chiếc nón mà Khánh nhớ là màu đỏ hất một cái nghinh về phía anh rồi lại đi tiếp ra phía biển. Bỗng dưng Khánh sải bước chân theo thật mau giống như anh sợ biển sẽ nuốt mất cô gái ấy.
-Này, không sợ sao?
-Sợ gì? đâu có ai đâu mà phải sợ?
K cười làm thân:
-Có tôi.
-Anh thì đáng ghét chớ không đáng sợ.
Doanh để tay lên môi, nhưng lời nói của cô bay nhanh hơn cả ý nghĩ nên cô không ngăn mình được. Ngượng ngùng cô bước mau hơn nữa, và gã đàn ông kia lẽo đẽo theo sau.
-Cô định làm trò gì vậy?
Doanh lặng thinh đi tới. Phải nói là bao giờ được về Nha Trang cô cũng nôn nao chờ lúc nhìn thấy màu xanh tuyệt đẹp cùng những đợt sóng dập vào bờ trắng xóa như một đường viền biết chuyển động của đoạn biển này, nhưng chưa lần nào Doanh được ra tới bãi cả. Đêm nay xe ngừng ở đây, tự nhiên cô muốn mình đến gần sát biển kia vì đó là ao ước, là khát khao rất trẻ con của Doanh mã từ lúc cô còn bé xíu. Cô nhìn thấy biển Cà Ná xanh thẳm và nghĩ rằng ở đây nhất định phải có nàng Tiên cá. Ý nghĩ ngây thơ đó theo năm tháng đã không cònnữa, nhưng niềm ao ước được chạm tay vào màu xang của biển vẫn thôi thúc trong lòng Doanh.
Bây giờ là đêm khuya, biển không còn xanh nhưng ý nghĩ biển xanh vẫn xui chân cô bước tới. Đêm- Biển của gió của mảnh trăng non, của xóng bủa, của xôn xao và của niềm mơ mộng, của cuộc đời rất thực rất hư, biển nghiêng trời lắng hết mọi suy tư. Ôi! Biển mêng mông và con người nhỏ bé. Doanh dừng lại nhìn sóng ùa lên cát rồi giận dỗi xô ra.
-Ở đâu biển cũng vẫn là biển không hề nông cạn và không hề đơn giản. Chỉ có màu nước của biển làm ta xao động thôi, biển ở đâu cũng mặn như nhau. Chắc cô bị màu xanh của vùng biển này mê hoặc nên dù đêm tối cũng nhất định ra sát bờ xem sao. Phải không?
Ngạc nhiên và thích thú khi có người hiểu "cái trò" của mình. Doanh hỏi như reo vui"
-Ủa! sao anh biết?
Khánh cười khẽ:
-Tại tôi cũng từng như cô. Cũng từng chạy ào xuống vùng biển có màu xanh tuyệt đẹp này vì khi ấy tôi luôn cho rằng nơi đây biển phải khác mọi nơi.
Doanh gật đầu:
-Tôi cũng nghĩ như vậy.
-Nhưng thật ra nó có khác gì đâu? Biển vẫn là biển của nghìn năm.
Doanh đứng nhìn biển đen trước mặt. Cô buồn buồn trước câu nói của hắn ta. gió ào ào thổi bật chiếc mũ đỏ ra sau lưng. Cô nghe tiếng nhắc nhở:
-vào được rồi đó.. Cây phong non choàng khăn đỏ.
Còi xe lên giọng cụt ngủn rồi vang dài làm Doanh cuống quít, xốc chiếc túi trên vai cô chạy ngược ra quốc lộ khá xa ngoài kia.
-Tôi mang túi xách giùm cho.
Doanh chưa kịp phản ứng thì anh ta đã keó giỏ xách về mình kèm theo câu đùa:
-Không sợ mất bịch khô bò chứ!
Tự dưng cô cười, anh ta cười theo và ngập ngừng giới thiệu:
-Tôi là Khánh!
Làm thinh Doanh cố bước nhan hơn trên các, chưa bao giờ cô quen biết với ai theo kiểu qua đường, trên xe ngoài phố, nên cô không muốn xưng tên nói họ của mình, vả lại cô cũng không thích vì cô đã có Viễn rồi. Cô bỗng chợt nhớ tới anh và thấy mình thật "phiêu lưu" khi giữa khuya lại đi vớ vẩn thế này.
Khánh trả lại túi xách cho cô trước khi về chỗ ngồi. Một lần nữa Doanh lại lí nhí cám ơn và ngẩng mặt nhìn anh rõ hơn. Trên gương mặt lầm lì dày dạn phong trần, cô khong tìm ra một chút tình cảm nào để nghĩ rằng chíng người này lúc nãy đã có cùng ý nghĩ, đã nói những lời dí dỏm với cô. Anh ta trở về nguyên vẹn hình ảnh bậm trợn, dữ dằn ban đầu Doanh đã trông thấy.
Những Ngăn Tim Hồng Những Ngăn Tim Hồng - Trần Thị Bảo Châu Những Ngăn Tim Hồng