To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Tác giả: Susie Morgenstern
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Lettres D'amour De 0 À 10
Dịch giả: Ngân Hà
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2626 / 59
Cập nhật: 2016-02-13 10:38:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
Simon
Ernest ôm sách đi ngủ, cậu quá phấn khích nên chưa đọc cuốn sách được. Cậu bé phải mất rất lâu mới ngủ đươc… và cũng phải rất lâu mới tỉnh dậy. Thực ra là bà Germaine phải vào báo giờ cho cậu. Cậu giấu cuốn sách rất nhanh vào trong cặp và vội vàng bắt đầu một ngày mới đã bị muộn.
Lúc đó đã muộn nên xuống đến dưới cầu thang, cậu đã thấy ngay Victoire, nhưng không chỉ có một mình cô bé. Victoire mang theo cả một cái gói gì đó cứ động đậy luôn và phát ra tiếng kêu. Còn trông cô thì đầu tóc bù xù và lôi thôi lếch thếch trong một chiếc áo măng-tô quá khổ chắc là của mẹ cô bé… Trông Victoire nhớn nhác đến mức ai cũng phải lo lắng theo cô.
Cô đưa cái bọc cho cậu và nói: "Nhanh lên!" Ernest chỉ còn cách là phải cầm lấy. Như để ban thưởng cho cậu, cái bọc to sù sụ dành cho cậu một "từ" cảm ơn duy nhất mà cậu biết: "Ơ!" Mới bảy tháng cho nên vốn từ vựng của Jérémie chỉ gồm một âm duy nhất, dùng để thể hiện mọi cảm xúc có thể. Đi kèm với một nụ cười toét miệng, từ "Ơ!" cho thấy Jérémie hẳn rất khoái chí trong một hoàn cảnh lạ thường này.
Ở nhà Montardent, với cả một lực lượng nhân lực hùng hậu, cộng thêm cả Jeannette, thì luôn có ai đó chăm sóc em bé khi bố mẹ đi làm. Nhưng thứ ba là ngày nghỉ của Jeannette, và Simon thì không có giờ học thứ ba nên anh phải chăm em. Chỉ có điều Simon đi chơi từ đêm hôm trước vẫn chưa về, và sau khi mỗi thành viên gia đình vô tư ra khỏi nhà, thì còn lại Victoire là người cuối cùng duy nhất thừa hưởng 7.2 kilô "phiền phức" này.
Cô gào lên: "Cái tên Simon khốn kiếp vô trách nhiệm mặt mũi thì giống ỉn sáng nay chẳng thấy đâu."
Ernest cảm thấy bận tâm tới sự mất tích của Simon hơn nên nói: "Nhỡ có gì xảy ra với anh ấy…"
"Với ai cơ?"
"Với Simon! Có lẽ phải báo cảnh sát, hay ít ra là báo cho bố mẹ cậu."
"Không có chuyện đó đâu! Cái gã này thường xuyên đi hít thở không khí ở nơi khác. Hắn thấy ở nhà chúng tớ đông người quá mà."
Ernest hẳn chưa hề có kinh nghiệm sống gì ghê gớm nên nhìn Victoire ngạc nhiên. "Chúng ta làm gì với em bé?" Jérémie cứ túm chặt lấy mũi của Ernest, chắc thằng nhóc tưởng đó là cái ti giả.
"Thiên thần bé nhỏ của chị, cô kêu lên với Jérémie, em đi tới trường nhé? Jérémie trả lời với một chữ "Ơ!" rất nhiệt tình.
"Mình nghĩ làm thế là bị cấm đấy. Mình nghĩ, nếu là cậu, mình sẽ ở nhà."
"Cậu nói thế dễ lắm, Ernest à, vì cả đời cậu đã bao giờ bỏ một buổi học nào đâu! Cậu có nhớ hôm nay chúng ta có giờ kiểm tra không? Mình đã học rất kỹ nên mình muốn có mặt."
Ernest suy nghĩ khi Victoire giải thích kế hoạch của cô: "Chúng ta sẽ giấu em bé trong áo măng tô của tớ. Nếu thầy hỏi vì sao tớ mặc áo thì tớ sẽ bảo là bị lạnh." Ernest tiếp tục suy nghĩ, vẫn đứng im một chỗ, trong khi Jérémie giật tóc cậu.
"Nhanh lên! Chúng ta không thể muộn thêm được nữa. Không được để mọi người nhận ra."
"Thằng bé tội nghiệp sẽ bị nóng mất!"
"Cả chúng ta cũng sẽ bị nóng!"
Cách trường vài bước, Victoire bế Jérémie và đưa cho Ernest đống tã và bình sữa. Cậu cho hết các thứ vào trong cặp, để cạnh cuốn sách đang đè nặng lên trái tim cậu.
Hai đứa cố luồn vào đám đông trong sân trường, nhưng trông Victoire rất giống một con lạc đà nhìn ngược. Ernest thì gắng hết sức để ngụy trang cho cô trong khi vẫn thì thào với Jérémie: "Em đừng sợ, có anh chị ở đây. Trong đấy tối và nóng, nhưng em cố gắng nhé, sắp qua rồi." Jérémie hứa sẽ ngoan với một chữ "Ơ!" vẻ trịnh trọng.
Vừa ngồi xuống, bị kẹp giữa đùi của Victoire và chiếc bàn, Jérémie quên ngay lời hứa. Và đúng lúc thầy giáo phát đề kiểm tra, nó liền gừ gừ nghe rất đáng yêu khiến mấy đứa ngồi gần đó đều quay lại nhìn.
"Cậu đưa cho tớ bình sữa?" Victoire thì thầm với Ernest.
Ernest đang nghiêng người để lấy bình sữa thì Victoire nói: "Thôi khỏi, mình nghĩ nó ngủ rồi."
"Victoire, Ernest, hai con giữa trật tự." Đây là lần đầu tiên Ernest bị nhắc nhở trong lớp. Cậu cảm thấy có chút tự hào. Như thể là cậu đang được chú ý vậy. Trong khi trả lời như máy và chẳng khó khăn gì tất cả các câu hỏi của bài kiểm tra, Ernest vừa tự hỏi liệu có phải cậu bắt đầu trở thành kẻ xấu không.
"Victoire, em nghĩ đang ở Sibérie lạnh giá à?" thầy giáo hỏi. Em mặc áo măng-tô to thế kia mà không nóng sao?"
Victoire lắc đầu và không ngẩng mặt lên, với hy vọng thầy giáo sẽ quên chuyện này. Cô nóng tới mức mồ hôi chảy ròng ròng lên trang giấy, song cô rất quyết tâm chứng tỏ những điều cô đã học được với sự giúp đỡ của Ernest.
"Cậu có chắc là em không bị ngạt chứ?"
"Cậu đừng lo, nó quen rồi, nó đã sống trong bụng mẹ chín tháng cơ mà."
Như để minh họa cho nỗi lo của Ernest, Jérémie gầm gừ khe khẽ và kèm theo là một mùi khó chịu như quả bom gây buồn nôn tỏa khắp phòng.
"Thối quá", Victoire nói.
"Mình biết. Làm gì bây giờ?"
"Chúng ta cứ tiếp tục. Nó chỉ đi ị thôi, đồ ỉn."
Hai đứa sắp xong bài kiểm tra thì Jérémie bắt đầu rú lên. Chiếc áo măng-tô chẳng còn tác dụng gì nữa và Victoire buộc phải cho em ra khỏi chỗ ẩn nấp. Thầy giáo phải điếc, mù hay dở hơi lắm mới không nhận ra điều đó. Thầy đi lại bàn hai đứa bắt cóc trẻ em và bình tĩnh nói: "Cái gì đây?"
"Em trai Jérémie của con, thưa thầy. Thầy có thể bế em hộ con ít phút cho con làm nốt bài kiểm tra không ạ?"
Thầy giáo chấp thuận ngay không lưỡng lự. Ông bế nó ra trước cửa sổ và ru: "Đừng khóc nữa nhóc con", thầy nói. Và Jérémie vâng lời ngay lập tức. Thằng bé này xem ra thích ở trường đây.
Bà hiệu trưởng không có thói quen tới thăm các lớp học. Quan hệ giữa bà và thầy giáo không được tốt đẹp cho lắm. Nhưng có lẽ bà đã cảm thấy có gì đó kỳ cục đang diễn ra. Vì vậy mà bà đã có dịp bắt quả tang thầy giáo đang bế trên tay một đứa bé không phải học sinh của lớp. "Trường học này không phải là nhà trẻ! Cái đứa bé này làm gì ở đây? Anh không được phép giữ con của anh trong lớp."
Jérémie ngoác miệng cười với bà hiệu trưởng và phát ra một chữ "Ơ!" tỏ sự đồng ý.
Victoire tiếp tục viết, vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Chính Ernest đứng lên giải thích: "Sáng nay không có ai để trông em bé này ạ."
"Đây không phải là phòng giữ trẻ. Đây là trường công chứ không phải trường dòng. Đứa bé là của ai?"
Ernest kéo Jérémie về phía cậu. Victoire đặt dấu chấm hết lên bài kiểm tra và ra đứng cạnh Ernest. "Nó là của chúng con."
Bà hiệu trưởng ném về phía hau đứa một cái nhìn như những mũi tên tẩm thuốc độc. Chỉ còn thiếu nước này thôi đấy.
"Có nghĩa là em trai con."
"Hai người đi theo tôi!" Bà hiệu trưởng ra lệnh với hai tên tội phạm. Còn với thầy giáo, bà nói: "Tôi sẽ gặp anh vào giờ ra chơi."
"Thưa Cô", Victoire nói, "chúng con có thể thay tã cho em bé được không ạ? Em cần thay rồi ạ!"
"Đi theo tôi đã! Đây không phải là phòng thay tã."
Ernerst mang theo cái cặp để không phải lôi tã ra trước mặt mọi người. Các bạn trong lớp vẫy lấy vẫy để và kêu to những tiếng nựng trẻ con. Không ai là không tỏ ra thích thú với một em bé… trừ bà hiệu trưởng. Thầy đã dịu đi cảm giác mệt mỏi khi thấy Jérémie… cho nên thậm chí ông còn không nghĩ đến việc trách mắng hai đứa.
Trái lại, bà hiệu trưởng thì không ngừng mắng mỏ chúng: "Suốt ba chục năm trong nghề, đây là lần đầu tiên người ta dám làm thế với tôi. Chúng tôi sẽ báo tin về cho cha mẹ các em."
Ernest nghĩ là suốt năm năm đi học, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy văn phòng của bà hiệu trưởng.
"Tôi sẽ gọi điện về cho gia đình hai người." Ernest không muốn nói trái lời bà. Bà sẽ tự biết rằng, nếu bà muốn liên lạc với "gia đình"cậu, thì bà phải gửi một bức điện.
"Tôi bắt đầu với cô trước, thưa cô Montardent," bà tuyên bố với vẻ coi thường. Bà lôi ra hồ sơ trong số hàng trăm bộ, tra cứu rồi bấm số máy của nhà Victoire. Không có ai trả lời. Bà bấm số máy văn phòng của bà Montardent và nói to "bộ Ngoại giao". Qua loa điện thoại người ta nghe hết mười hai tiếng chuông, sau đó nghe một tin nhắn đã ghi âm sẵn từ trước, rồi có tiếng kêu lách cách một bản nhạc điện tử.
Jérémie không chịu yên nữa. Nó ngọ ngoạy tay chân có ý phản đối. Nó kêu lên một từ "Ơ!" Càu nhàu tỏ ý rằng nó không thích bà hiệu trưởng.
"Chúng con thay tã cho em bé được chưa ạ?"
"Làm đi", bà nói, vẻ ghê tởm, đúng lúc tiếng chuông chói tai báo giờ ra chơi vang lên.
Victoire bế Jérémie trên tay, Ernest theo đuôi với một các tã, về phía nhà vệ sinh nữ.
"Mình không thể đi cùng cậu". Ernest nói, ngượng ngùng vì đám đông các cô gái đứng xung quanh họ.
"Thế thì chúng ta sang bên nhà vệ sinh nam. Mà Jérémie đúng là con trai còn gì! Mình thì chẳng ngại quái gì mấy cái thứ "chim cò"".
Victoire hoàn thành xong nhiệm vụ làm vệ sinh cho em và hai đứa quay về văn phòng bà hiệu trưởng đang điên tiết. "Mẹ cô đang họp. Bố cô đang họp, còn tôi không tìm thấy số điện thoại nhà Morlaisse. Tôi phải làm gì bây giờ?"
"Em ấy ngoan lắm ạ, thưa Cô. Em ấy không làm phiền ai cả."
"Nó làm phiền tôi! Các người làm phiền tôi! Thế đấy! Hai cô cậu đi ra khỏi đây và trông thằng nhóc con này ở nhà. Tôi muốn gặp bố mẹ cô cậu vào sáng thứ năm, trước giờ học, không thì hai người đừng bao giờ đến đây nữa."
Ngay sau đó, Ernest đi lấy đồ của mình và bế Jérémie đỡ cho Victoire. Hai đứa đi bộ về nhà Victoire, lo lắng cho số phận bị đuổi học. Chúng về đến nhà cùng lúc với… Simon. Anh chàng nói như chẳng có gì xảy ra" "Xin chào!"
"Anh đi mà chào anh ấy!" Victoire chỉ nói có vậy.
"Hôm nay không phải đi học à?" Anh chàng ngây thơ hỏi. Anh bế Jérémie từ tay Ernest. "Thế nào, em bé, cái kẹo, em đi chơi à?"
Victoire nhún vai và hỏi Ernest: "Làm gì với những người như thế mới được chứ? Anh ấy đã làm hỏng hoàn toàn tương lai của chúng ta, và trông kìa, lại còn đến tươi như hoa. Tớ thề với cậu là thậm chí anh ấy không biết hôm nay là thứ ba đâu."
"A, chết chửa! Hôm nay là thứ ba à? Đã thứ ba rồi cơ à? Chết cha! Em làm thế nào với nhóc con?"
"Nó đến trường…"
"Bố mẹ biết chưa?"
"Họ sẽ biết ngay thôi!"
Jérémie không thích về nhà. Nó thích được ở trường hơn. "Anh sẽ cho em ăn", Simon nói, lấy lại thế người trên như không lo gì về việc anh ta quên làm.
"Khoan đã, em có bình sữa của bé đây." Ernest mở cặp và thấy cả một mớ lẫn lộn lung tung. Bình sữa đã bị đổ lên quyển sách đáng quý nhất với cậu. Cậu nhấc cái bình sữa rỗng không lên và quyển sách chảy ròng ròng một thứ sữa đặc và dính. Victoire hiểu ngay sự trầm trọng của vấn đề nên hành động rất nhanh. "Cậu đừng lo, Ernest, chúng ta sẽ lau sách và lấy máy sấy tóc xì khô." Trong khi Simon trông em, Victoire và Ernest đi "gội đầu" khẩn cấp cho cuốn sách trong phòng tắm.
Simon cảm thấy lương tâm vô cùng cắn rứt. "Anh sẽ dẫn các em tới trường. Anh sẽ giải thích tất cả."
"Bà ấy đã nói là "bố mẹ". Bà ấy có khả năng nghiền nát anh ra đấy."
"Thôi được rồi, nếu dù sao các em không thể đến trường, thì anh sẽ trả nợ chúng mày bằng cách cho đi xem phim."
Victoire ôm hôn ông anh trai lơ đễnh, vốn học ngành điện ảnh và dù sao cũng biết điều.
"Đồng ý", cô bé nói, "anh khuyên chúng em xem phim gì?"
Những Lá Thư Không Gửi Những Lá Thư Không Gửi - Susie Morgenstern Những Lá Thư Không Gửi