Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Louisa M. Alcott
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 338 / 20
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 - Buổi Tiếp Khách Của Daisy
à Shakespeare-Smith rất hân hạnh được mời ngài John Brooke, Thomas Bangs và Nathaniel Blake đến dự buổi khiêu vũ được tổ chức vào lúc ba giờ.
TB: Mong rằng Nat sẽ mang theo đàn của cậu để đàn cho chúng ta nhảy. Người nào không cư xử đứng đắn sẽ không được thưởng thức những thứ rất ngon mà chúng tôi đã chuẩn bị.
Lời mời lịch thiệp này chắc chắn đã không được hưởng ứng nếu như không có câu tái bút kia.
– Chắc chắn các cô sẽ làm hàng đống bánh ngọt, tớ cảm thấy như thế. Vậy thì chúng ta đi đi. - Tommy nói.
– Nhưng chúng ta không ở lại sau bữa ăn. - Demi thêm vào.
– Tớ chưa bao giờ dự một buổi khiêu vũ cả. Phải làm như thế nào? - Nat hỏi.
– Ồ, chúng ta là đàn ông. Ta ngồi vòng quanh, vẻ mặt đần độn như người lớn và chúng ta nhảy để làm vui lòng mấy cô gái. Ta ăn tất cả những gì có thể và ta chuồn đi càng nhanh càng tốt.
– Thế thì tớ sẽ viết thư báo là chúng ta đến.
Và Demi gửi một thư phúc đáp thật dễ thương:
Chúng tôi đến. Yêu cầu có nhiều thứ để ăn.
John Brooke
Hai cô gái rất lo lắng vì đây là buổi khiêu vũ đầu tiên của họ. Nếu mọi thứ đều trôi chảy, họ có ý định giữ một vài khách mời chọn lọc ở lại dùng cơm tối.
– Dì Jo muốn thấy các chàng trai chơi với chúng ta, nếu như họ không quá thô bạo. Vì vậy chúng ta phải buộc họ thích những buổi khiêu vũ của chúng ta, vì như vậy họ sẽ khá hơn. - Daisy dịu dàng nói trong lúc dọn bàn và theo dõi đồ uống với cái nhìn lo lắng.
– Demi và Nat sẽ rất tử tế, nhưng Tommy có thể làm những chuyện bậy bạ, tớ nghĩ thế. - Nan đáp và đặt bánh ngọt vào trong một chiếc giỏ nhỏ.
– Nếu như vậy thì tớ sẽ mời cậu ta về ngay. - Daisy nói cương quyết.
– Người ta không thể làm điều xằng bậy ở một bữa tiệc, không ai lại làm thế và tớ sẽ không bao giờ mời cậu ấy nữa.
– Cậu có lí. Và cậu ấy sẽ lấy làm tiếc nếu không được mời dự một bữa tiệc khiêu vũ, cậu không nghĩ thế à?
– Chắc chắn rồi. Chúng ta có những thứ tuyệt vời nhất trần đời: món xúp thứ thiệt với một cái muôi và một âu đựng xúp, một con chim cút giả làm gà tây, nước sốt và nhiều thứ rau ngon. Ồ! Gần ba giờ rồi, chúng ta phải đi thay quần áo.
Daisy đội một chiếc mũ trang trí ruy băng màu đỏ, một chiếc áo sơ mi dài của dì và một cái khăn quàng. Một cặp kính và một chiếc khăn tay lớn bổ sung cho trang phục của em và biến em thành một phụ nữ bé nhỏ tròn quay và hồng hào. Nan mặc chiếc váy bằng mút sơ lin màu xanh lá cây, đi đôi dép trong nhà màu hồng, choàng chiếc khăn màu vàng, vòng hoa giả trên đầu và tay cầm cây quạt. Và để thêm nét thanh lịch cho bộ trang phục, ở tay kia em cầm một lọ nước hoa đã hết.
– Tớ là con gái, vì vậy tớ cần phải ăn mặc thật đẹp. Tớ sẽ hát và nhảy múa và sẽ nói chuyện nhiều hơn cậu.
Một tiếng gõ ở cửa, cô Smith vội ngồi vào chiếc ghế bành. Cô bắt đầu quạt thật mạnh trong khi bà mẹ ngồi thật thẳng người trên chiếc ghế dài và cố gắng thở một cách từ tốn. Bé Bess, đang ở chơi tại Plumfield, đóng vai cô giúp việc: bé mở cửa, vừa nói vừa mỉm cười.
– Xin mời quý ông bước vào, mọi thứ đã sẵn sàng!
Các chàng trai đeo những chiếc cổ áo bằng giấy, đội những chiếc mũ cao màu đen và đi găng tay đủ màu vì chúng chỉ có những đôi lẻ.
Mọi người bắt tay nhau rồi tất cả ngồi xuống. Thật là nhộn và cũng khá trịnh trọng, nên các quý ông lịch sự quên cách xử sự lịch thiệp của mình, cười ngặt nghẽo trên ghế.
– Thôi đi, tôi xin các cậu! - Cô Smith thốt lên giọng tiếc rẻ. - Các cậu sẽ không được đến đây nữa nếu như các cậu xử sự như thế. - Cô nói tiếp và dùng lọ nước hoa để đánh Tommy Bangs vì cậu ta cười quá to.
– Tớ không thể ngừng được, trông cậu như là một người phụ nữ nổi cơn tam bành! - Cậu ngắc ngứ với một sự thơ ngây không được lịch sự lắm.
– Cậu cũng thế, nhưng tớ không quá thô lỗ để nói lên điều đó. Cậu ấy sẽ không được tham dự bữa ăn tối có khiêu vũ, có phải vậy không Daisy? - Nan phẫn nộ nói.
– Tôi nghĩ là chúng ta nên khiêu vũ bây giờ. Ông có mang đàn của ông đến không, thưa ông? - Bà Smith hỏi và giữ đúng vai trò một mệnh phụ của mình.
– Thưa, nó ở ngoài cửa kia.
– Chúng ta hãy uống trà trước. - Tommy đề nghị, không hề bối rối và nheo mắt với Demi để nhắc cho cậu nhớ là chúng càng ăn xong sớm thì có thể bỏ chạy càng sớm.
– Không, không bao giờ người ta ăn trước cả. Và nếu như các ông khiêu vũ không tốt thì sẽ chẳng được ăn thứ gì, thưa ông. - Bà Smith nói cứng rắn khiến các khách mời thô lỗ nhất của bà, ngay lập tức tỏ ra rất nể trọng vì thấy bà không hề đùa.
– Tôi sẽ dạy điệu Polka cho ông Bangs vì tôi tin là ông ấy không biết nhảy. - Bà chủ nhà nói với một vẻ đầy trách móc khiến cho Tommy bình tĩnh lại ngay lập tức.
Nat bắt đầu chơi đàn và buổi khiêu vũ mở màn với hai cặp nhảy và họ đã nhảy tàm tạm hết bản nhạc đầu tiên. Khi mọi người đều thở dốc thì người ta được quyền nghỉ xả hơi. Bà Smith đáng thương rất cần nghỉ ngơi vì chiếc váy dài của bà đã khiến bà bước những bước sai.
– Nếu bây giờ anh yêu cầu Nan vừa hát vừa tự đệm dương cầm thì sao? - Daisy đề nghị với anh trai trông rất giống một con chim cú trong chiếc cổ áo to tướng của cậu.
– Hãy hát cái gì đó cho chúng tôi nghe, thưa cô. - Vị khách mời vâng lời và tự hỏi không biết dương cầm đặt ở chỗ nào.
Cô Smith đi về một bàn viết cũ, kéo nắp bàn lên, ngồi xuống, bắt đầu hát và đánh đàn một cách mạnh mẽ khiến cho chiếc bàn cũ lắc lư.
Các chàng trai vỗ tay tán thưởng thật hào hứng nên cô hát thêm nhiều bản nhạc hay khác, cho đến khi họ bắt buộc phải nói một cách ẩn ý là họ đã chán nghe rồi. Biết ơn về những lời khen dành cho con gái bà, bà Smith duyên dáng tuyên bố:
– Còn bây giờ thì chúng ta dùng trà. Các vị hãy ngồi xuống đi.
Thật là tuyệt khi trông thấy vẻ tự hào của người phụ nữ tốt bụng mời khách dùng bữa, nhưng lại còn tuyệt hơn khi ta có thể thán phục sự bình tĩnh mà bà chịu đựng trước những sự cố xảy ra.
Chiếc bánh táo ngon nhất bị rơi xuống đất khi bà định cắt nó ra với một con dao cũ; bánh mì và bơ nhanh chóng biến mất đủ khiến cho bà chủ nhà cứng rắn nhất cũng phải hoảng sợ. Rồi món kem bị chảy đến nỗi người ta phải uống thay vì dùng thìa con mới tinh để ăn một cách lịch sự. Cô Smith cãi nhau với cô gái giúp việc, khiến cho cả một đĩa bánh quy bay lên trời và bánh rơi xuống như mưa. Người ta an ủi cô bé và mời cô ngồi vào bàn của chủ. Nhưng trong cơn lốc đó, một đĩa bánh pa-tê nhỏ đã biến mất một cách khó hiểu và không thể nào tìm lại được. Nhưng đó lại là tiết mục quan trọng trong buổi lễ!
– Chính cậu đã giấu đi, Tommy. Tớ chắc chắn điều đó! - Bà chủ nhà thốt lên phẫn nộ, doạ vị khách mời đáng nghi với cái bình đựng sữa.
– Không phải!
– Có!
– Hãy trả lại đi, Demi. - Tommy nói.
– Chính cậu giữ nó trong túi đó. - Demi hét lên, phẫn nộ vì lời buộc tội không đúng kia.
– Chúng ta hãy lấy lại đi. Thật là xấu xa khi làm cho Daisy khóc. - Nat nói và nghĩ buổi khiêu vũ đầu tiên của cậu thú vị hơn là cậu nghĩ.
Daisy khóc, Bess, với tính cách là người giúp việc trung thành, hoà nước mắt của em với nước mắt bà chủ và Nan nghĩ là tất cả lũ đàn ông thật là một tai họa. Trong khi đó cuộc đánh nhau của đám con trai trở nên vô cùng quyết liệt. Khi hai kẻ bênh vực thơ ngây định đè Tommy xuống thì cậu này trốn phía sau cái bàn, ném một lô những bánh nướng nhỏ, cứng hơn mấy viên đạn đại bác. Hết đạn rồi, tên tội phạm bị tóm và lôi ra sảnh. Kẻ thắng trận quay trở lại và trong khi Demi an ủi bà Smith đáng thương, thì Nat và Nan lượm mấy chiếc bánh táo nhỏ bị rơi, đặt mấy quả nho vào chỗ của chúng và bày lại đĩa bánh trông đẹp mắt như lúc đầu. Nhưng không ai còn muốn ăn chúng: Chúng không còn tí đường nào.
– Tớ nghĩ là chúng ta nên đi khỏi đây. - Demi nói khi nghe thấy tiếng dì Jo ở cầu thang.
– Có lẽ thế. - Nat nói và bỏ chiếc bánh mà em vừa cầm xuống.
Bà Jo đến nơi trước khi các cậu có thời giờ rút lui. Và các thiếu nữ, vì có được người thông cảm với chúng, kể lại nỗi khổ tâm của mình.
– Không còn buổi khiêu vũ nào nữa cho các cậu con trai xấu xa đến khi chúng chừa hẳn phong cách không đẹp và làm cái gì đó tử tế cho các con. - Bà Jo nói, mắt nhìn mấy kẻ có lỗi.
– Chỉ để đùa thôi mà. - Demi nói.
– Dì không thích những trò đùa khiến cho người khác đau khổ. Con làm cho dì thất vọng, Demi à. Ta hi vọng là từ nay về sau con không trêu ghẹo Daisy nữa. Đó là một đứa em gái dễ thương!
– Mấy đứa con trai luôn trêu ghẹo em gái của mình, chính Tommy đã nói thế. - Demi nói khẽ.
– Ta không muốn các chàng trai của ta làm điều đó. Ta sẽ gửi Daisy về nhà nếu như các con không thể chơi với nhau. - Dì Jo bình tĩnh nói.
Trước lời đe dọa khủng khiếp đó, Demi đi về phía em gái, Daisy lau nước mắt thật nhanh vì sự chia rẽ là điều tệ hại nhất có thể xảy ra với những cặp sinh đôi.
– Nat đã không tử tế và Tommy lại càng tệ. - Nan nhận xét, vì sợ rằng hai kẻ có lỗi kia không nhận được phần hình phạt của chúng.
– Tớ thành thật xin lỗi. - Nat xấu hổ nói.
– Tớ thì không! - Tommy nói to, núp phía sau cánh cửa và đứng nghe ở đó. Bà Jo rất muốn bật cười, nhưng bà giữ nét mặt nghiêm và vừa nói vừa chỉ ra cửa:
– Các con có thể đi được rồi đó, các chàng trai, nhưng hãy nhớ lấy: các con không được nói chuyện với các cô gái cũng như không được chơi với chúng khi ta chưa cho phép. Các con không xứng đáng được hưởng cái thú vui đó, hiểu chưa?
Daisy nguôi ngoai rất nhanh, nhưng tiếc là bị chia tách với anh trai mà em rất yêu. Nan thấy tình thế thật hợp ý em: em lêu lêu mấy cậu con trai, nhất là Tommy. Cậu này nói cóc cần và tự bảo rằng vậy là được thoát khỏi mấy cô gái ngu ngốc kia. Nhưng chẳng bao lâu, cậu ta hối hận về cách cư xử xấu xa của mình khiến cậu không được gần những con người thật dễ chịu kia và mỗi giờ chia tách càng dạy cho cậu thấy giá trị của mấy “cô gái ngu ngốc” đó.
Các cậu kia thì đầu hàng rất nhanh và muốn trở lại làm bạn, vì các cậu thấy thiếu vắng Daisy, và cả Nan nữa. Lại thêm, bà Jo dường như cũng tự cho mình là một trong các cô gái bị xúc phạm nên gần như không nói chuyện với mấy người bị cấm kia, giả bộ không nhìn thấy chúng khi bà đụng đầu với chúng hoặc luôn có vẻ quá bận rộn không đáp lại lời chào hỏi của chúng. Sự đày ải này khiến cho các cậu bé rầu rĩ, vì chúng không còn chỗ nào để nương tựa.
Tình trạng lạ lùng này kéo dài ba ngày liền. Không thể chịu đựng được thêm nữa, các cậu bé đến gặp ông Bhaer để nhờ ông giúp đỡ. Tôi nghĩ là chúng đã nhận được những bài giảng về cách cư xử và một vài lời khuyên có ích mà chúng đón nhận với lòng biết ơn và áp dụng ngay…
Trốn trên gác xép, chúng sử dụng nhiều giờ nghỉ ngơi để làm những thứ thật bí mật. Nan gần như dính cả mũi vào cánh cửa khi cô bé cố gắng nhìn xem chuyện gì xảy ra bên trong. Còn Daisy thì công khai than vãn không được chơi một cách tử tế với mấy cậu con trai.
Chiều thứ tư, trời thật đẹp và sau khi đã xem xét thật cẩn thận hướng gió và thời tiết, Nat và Tommy đi ra, mang theo một gói to tướng, giấu dưới mấy tờ báo. Nan tò mò đến chết đi được còn Daisy thì chỉ muốn khóc vì em cảm thấy giận dỗi. Demi bước vào phòng bà Bhaer, chiếc mũ trên tay và nói giọng lịch sự nhất của một cậu bé:
– Thưa dì Jo, dì có thể đi cùng mấy cô gái đến dự một buổi liên hoan bất ngờ mà bọn con tổ chức cho dì và các cô gái không? Sẽ rất thành công.
– Cảm ơn con, chúng ta sẽ đến, nhưng với Teddy và Bess, nếu như các con không thấy phiền. - Bà Bhaer đáp.
– Bọn con sẽ rất vui nếu như hai em cùng đến. Chiếc xe nhỏ đã sẵn sàng cho các cô gái. Còn dì, dì có thể đi bộ đến ngọn đồi chứ?
– Sẽ rất tốt cho dì. Nhưng con chắc là dì sẽ không quấy rầy bọn con chứ?
– Dĩ nhiên là không! Chúng con rất vui nếu dì cùng đến. Lại càng thành công hơn! - Demi nói hăng say.
– Thành thật cảm ơn quý ông.
Dì Jo nhún gối chào vì bà thích những trò giải trí như tất cả mọi người.
– Còn giờ thì thưa các quý cô, - Bà nói với Nan, Daisy và Bess, - chúng ta không nên để họ chờ đợi lâu. Hãy lấy mũ và lên đường. Ta thật nóng lòng muốn biết trò bất ngờ đó là gì.
Tất cả mọi người bận rộn và sau năm phút thì Teddy và mấy cô gái được đặt ngồi vào giỏ đựng quần áo, như mọi người gọi là chiếc xe nhỏ do Toby kéo. Demi đi trước dẫn đường, bà Jo đi cuối cùng, Kit đi theo. Một cái lông màu đỏ được gắn lên đầu Toby và hai lá cờ bay phất phới hai bên chiếc xe. Demi cài một đoá hoa bồ công anh vào khuyết áo và bà Jo cầm trên tay cây dù Nhật Bản mà bà chỉ mang trong những dịp quan trọng.
Sự nôn nóng của các cô gái càng tăng và Teddy mừng quá nên đã để rơi cái mũ của bé khỏi xe. Lên đến đồi, Demi trịnh trọng nói:
– Giờ thì mời tất cả mọi người bước xuống xe… - buổi liên hoan bất ngờ bắt đầu.
Cậu rút lui sau một tảng đá. Một giây phút hồi hộp. Nat, Demi và Tommy bước ra, mỗi cậu cầm một cánh diều và trao tặng ba cô thiếu nữ. Những tiếng thét vui mừng vang lên, nhưng các cậu bé ra hiệu bảo im để tuyên bố, mặt tràn đầy vui thích:
– Chưa hết đâu!
Chúng lại biến mất phía sau tảng đá rồi lại xuất hiện, mang theo một cánh diều thứ tư thật to, trên ấy có ghi hàng chữ màu vàng: “Tặng mẹ Bhaer”.
– Bọn con nghĩ là cả mẹ nữa cũng sẽ thích có một cánh diều, vì mẹ đã giận chúng con và đứng về phe mấy cô gái. - Cả ba đồng thanh.
– Thật là tuyệt vời, các chàng trai! Ai có ý tưởng thật hay này vậy? - Bà hỏi và nhận lấy cánh diều to với một niềm thích thú thật sự.
– Chính chú Fritz đã có ý tưởng đó. Chú kể hồi nhỏ dì rất thích diều, thế là bọn con đã làm một cái tặng dì. - Demi đáp, mặt mày sáng rỡ.
– Chú Fritz biết dì thích thứ gì. Đây là những cánh diều tuyệt đẹp và ta cũng muốn có một cái khi các con cho cánh diều của mình bay lên, có phải vậy không, các cô gái?
– Vì vậy bọn con mới làm cho bà một cái đó. - Tommy thốt lên và trồng cây chuối, vì theo cậu đó là cách hay nhất để tỏ sự vui sướng của mình.
– Chúng ta cho chúng bay đi. - Nan nói hăng hái.
– Tớ không biết phải làm thế nào. - Daisy nói.
– Bọn tớ sẽ dạy cho! - Cả ba đồng thanh.
Demi chăm lo cho Daisy, Tommy thì lo cho Nan, còn Nat thì thuyết phục được Bess đưa cho cậu cánh diều nhỏ màu xanh của em.
– Thưa dì, nếu như dì chịu chờ một phút, sau đó chúng con sẽ cho cánh diều của dì bay lên. - Demi nói. Bằng bất cứ giá nào cậu cũng không muốn một lần nữa mất đi lòng ưu ái của bà Bhaer.
– Không lo, cưng à. Dì biết cách làm rồi. Và kia là một chàng trai có thể giúp dì. - Bà Jo thêm vào khi nhìn thấy giáo sư ló gương mặt vui vẻ phía trên tảng đá.
Ông thả diều và bà Jo bắt đầu chạy. Bọn trẻ thích thú nhìn cảnh tượng ấy. Mấy cánh diều bay lên trời xanh và lượn như những con chim tuyệt đẹp, đung đưa trong gió mát thổi qua ngọn đồi. Thật là những giây phút tuyệt vời mà họ trải qua, chạy và la hét, thả diều, nhìn ngắm chúng lộn nhào trên trời! Nan thích thú như hóa điên. Daisy thấy trò chơi mới này gần lí thú như lũ búp bê, còn Bess thì thích đến nỗi em muốn đặt cánh diều của mình lên đùi để nhìn ngắm các nét vẽ tuyệt đẹp trên đó do Tommy thực hiện bằng bút lông. Bà Jo rất vui, cánh diều của bà bay lên thật cao và chẳng mấy chốc chỉ còn là một điểm nhỏ giữa đám mây.
Sau cùng tất cả mọi người đều mệt mỏi, người ta buộc mấy cánh diều vào thân cây và hàng rào rồi ngồi xuống nghỉ. Ông Bhaer tranh thủ đi xem mấy chị bò cái, cùng với Teddy ngồi trên vai.
– Đã lâu chúng ta không được vui đùa như hôm nay. - Nat nói, nằm dài trên cỏ, nhai lá bạc hà như một chú thỏ con.
– Từ lúc ta thả diều khi còn là con gái. - Bà Jo đáp.
– Cháu sẽ rất thích thấy bà khi bà còn bé, chắc là bà trông dễ thương lắm. - Nat nói.
– Hồi đó ta là một cô bé không ngoan, ta buộc phải công nhận thế.
– Cháu thích các cô bé không ngoan. - Tommy nhận xét và nhìn Nan.
Cô bé nhăn mặt để đáp lại lời khen đó.
– Tại sao con lại không nhớ gì về dì cả nhỉ? Có phải lúc đó con còn quá nhỏ không? - Demi hỏi.
– Đúng thế cưng à.
– Con nghĩ là trí nhớ của con chưa hoạt động lúc đó. Ông ngoại nói là những phần khác nhau của óc chúng ta mở ra từ từ khi ta lớn lên. Vì vậy con không nhớ được dì trông như thế nào. - Demi giải thích.
– Ngài Socrate bé nhỏ của dì, dì nghĩ là con nên dành câu hỏi quan trọng như thế cho ông ngoại, nó vượt khỏi tầm hiểu biết của dì. - Dì Jo kết luận.
– Phải, con sẽ nói chuyện với ông, ông biết rõ những chuyện như thế đó. - Demi hiểu ra lúc này tốt hơn hết là nên nói về những cánh diều.
– Hãy kể cho bọn con nghe lần cuối cùng bà thả diều đi. - Nat nói.
– Cũng khá nhộn đấy. Lúc đó ta đã là một cô gái mười bốn tuổi rồi, và ta không muốn thiên hạ trông thấy ta chơi đùa. Thế là cùng với chú Teddy, chúng ta đã bí mật làm những cánh diều và lẻn đi mà không ai hay biết. Bọn ta đã vui đùa thỏa thích và trong khi chúng ta nghỉ ngơi như chúng ta đang làm bây giờ, chúng ta nhìn thấy một nhóm thiếu nữ và thanh niên ra về sau một bữa ăn ngoài trời. Chú Teddy không hề bận tâm mặc dù chú ấy cũng đã quá tuổi chơi diều rồi, nhưng còn ta thì thật bực mình vì biết là thiên hạ sẽ chế nhạo ta. “Chúng ta làm thế nào bây giờ?” Ta khẽ hỏi chú Teddy, trong khi những tiếng nói đang đến gần. - “Tớ sẽ chỉ cho”, chú Teddy đáp. Và chú ấy lấy từ trong túi ra một con dao xếp để cắt đứt dây. Mấy con diều biến mất trên không trung và khi đám người đi tới, cả hai chúng ta đang bình thản hái hoa. Họ không đoán ra chuyện gì và điều này khiến cho chúng ta cười đến đau bụng.
– Thế mấy cánh diều đã bị mất, phải vậy không dì? - Daisy hỏi.
– Phải, nhưng không sao. Và ta đã tự nhủ sẽ chờ đến khi trở thành thiếu phụ để có thể chơi diều lại. Và ta đã chờ đợi! - Bà Jo nói và đứng lên.
– Thế chúng ta phải về bây giờ à?
– Phải, nếu như các con muốn có gì để ăn tối.
– Thế buổi liên hoan bất ngờ của bọn con có thành công không ạ? - Tommy hỏi đầy tự phụ.
– Rất thành công! - Cả nhóm đồng thanh.
– Các con có biết vì sao không? Đó là vì các khách mời đã xử sự rất tốt và đã làm cho mọi thứ tốt đẹp nhất. Các con hiểu ta muốn nói gì, phải vậy không?
– Vâng, thưa bà. - Các chàng trai đáp và nhìn nhau, vẻ đồng tình.
Những Chàng Trai Nhỏ Những Chàng Trai Nhỏ - Louisa M. Alcott Những Chàng Trai Nhỏ