Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Louis Sacha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1229 / 67
Cập nhật: 2016-06-09 04:42:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
tanley lăn ra ngủ chẳng khó nhọc gì, nhưng trời sao sáng nhanh quá. Cố lăn ra khỏi chiếc giường xếp, cơ bắp và khớp xương trên người cậu đau nhừ. Cậu không ngờ mình lại ra nông nỗi này, nhưng đúng là toàn thân cậu nhức nhối hơn hôm trước nhiều. Không chỉ cánh tay với lưng, mà cả cẳng chân, mắt cá lẫn hông đều đau ê ẩm. Điều duy nhất kéo cậu ra khỏi giường là vì cậu biết rằng mỗi giây lần chần đồng nghĩa với mỗi giây tiến gần hơn tới lúc mặt trời mọc. Cậu phát ghét lão mặt trời.
Trong lúc ăn sáng cậu gần như không nhấc nổi thìa. Ra tới hồ, thìa bị thay thế bằng xẻng. Cậu thấy một đường rạch làm dấu dưới đất, và bắt tay vào đào hố thứ hai.
Cậu đạp lên lưỡi xẻng, ấn mạnh, đệm ngón tay cái xuống đầu cán xẻng. Cách này ít đau hơn là cố dang mấy ngón tay rộp phồng ra cầm cán xẻng.
Khi đào, cậu cẩn thận hất đất ra xa khỏi hố. Cậu phải chừa chỗ quanh hố cho đến lúc nó sâu xuống.
Stanley không biết mình có đào sâu nổi đến đó không. Tia X nói đúng. Cái hố thứ hai là khó nhất. Phải cần tới phép màu mới đào xong được nó.
Chừng nào mặt trời chưa lên, cậu còn lột mũ dùng làm đệm lót bảo vệ bàn tay. Đến khi mặt trời xuất hiện, cậu đành phải đội mũ lên đầu. Cổ và trán cậu đã bị thiêu cháy nham nhở suốt ngày hôm qua.
Cậu xúc từng xẻng đất một, cố không nghĩ tới nhiệm vụ hãi hùng đang chờ phía trước. Sau chừng một giờ đồng hồ, cơ bắp tội nghiệp của cậu hình như hơi giãn ra.
Cậu vừa rên rỉ vừa cố xắn xẻng vào đất. Chiếc mũ trơn tuột khỏi tay cậu và cái xẻng rớt đánh oạch.
Cậu mặc kệ nó nằm đấy.
Cậu hớp một ngụm nước từ bi-đông. Xe tải chở nước chắc sắp đến rồi, nhưng cậu không dám uống hết, phòng trường hợp mình đoán sai. Cậu đã học được cách chờ đến chừng nào nhìn thấy chiếc xe tải mới uống giọt nước cuối cùng.
Dầu mặt trời chưa lên, nhưng những tia nắng đã nhô hình vòng cung bên đường chân trời, rải ánh sáng khắp bầu trời.
Cậu cúi xuống nhặt mũ. Kìa, bên cạnh chiếc mũ, cậu thấy một hòn đá dẹt, rộng bản. Đưa tay đội mũ lên đầu nhưng mắt cậu vẫn không rời hòn đá.
Cậu cầm nó lên và nghĩ: Có lẽ mình vừa thoáng thấy hình một con cá hóa thạch ở trong hòn đá.
Cậu phủi lớp đất đi thì hình con cá hiện rõ hơn. Mặt trời ló dạng nơi đường chân trời. Có thể nhìn thấy hình những mảnh xương cá nhỏ li ti in trên hòn đá.
Cậu ngó mông lung ra vùng đất cằn cỗi xung quanh. Đúng là mọi người thích gọi nơi này là “cái hồ”, nhưng dù sao vẫn thật khó tin cái mảnh đất khô quắt khô queo này trước kia từng đầy ắp nước.
Bỗng cậu sực nhớ lời mà cả ông Ngài lẫn ông Pendanski đều dặn. Rằng, nếu đào được cái gì hay hay thì phải trình báo. Nếu Cai thích, cậu sẽ được nghỉ hết thời gian còn lại trong ngày.
Cậu lại nhìn con cá và thấy rằng đã tìm được phép nhiệm màu cho mình rồi.
Stanley tiếp tục đào, mặc dù rất chậm, bởi cậu ngóng chờ xe tải chở nước đến. Cậu không muốn gây chú ý về thứ mình vừa tìm được, sợ đứa nào đó trong mấy thằng kia tước mất. Cậu quẳng hòn đá cạnh đống đất, cho nó úp mặt xuống, ra điều nó chẳng có giá trị gì. Một lát sau cậu trông thấy đám mây bụi băng qua hồ.
Chiếc xe tải dừng lại và bọn con trai xếp hàng. Stanley nhận thấy, chúng luôn theo đúng một trật tự, bất kể là ai tới bên xe tải trước. Bao giờ cũng là Tia X đứng đầu hàng. Kế đến là Nách, Mực Ống, Dích Dắc, Nam Châm và Zero.
Stanley ra đứng đằng sau Zero. Thở phào vì mình đứng sau cùng nên đỡ lo đứa nào để ý tới vật hóa thạch. Dù túi quần cậu khá to, nhưng viên đá vẫn phồng lên.
Ông Pendanski rót đầy nước vào bi-đông từng đứa, tới khi chỉ còn mình Stanley.
- Cháu tìm thấy một thứ - Stanley nói, lôi hòn đá ra khỏi túi quần.
Ông Pendanski chìa tay ra lấy bi-đông của Stanley, nhưng Stanley lại đưa cho ông viên đá.
- Gì vậy?
Stanley đáp:
- Vật hóa thạch ạ. Chú thấy con cá không?
Ông Pendanski dòm hòn đá lần nữa.
- Thấy không, thậm chí còn thấy cả những cái xương nhỏ xíu của nó nữa - Stanley chỉ.
- Đẹp đấy - ông Pendanski bình phẩm - Đưa bi-đông của chú mày đây.
Stanley trao nó cho ông ta. Ông Pendanski rót đầy nước rồi trả lại cho cậu.
- Thế, cháu có được nghỉ thời gian còn lại trong ngày không ạ?
- Vì sao?
- Chú có nói là nếu cháu thấy cái gì hay hay thì Cai sẽ cho cháu nghỉ một ngày mà.
Ông Pendanski cười ha hả khi trao lại cho Stanley vật hóa thạch.
- Rất tiếc, Stanley. Cai không quan tâm đến đồ hóa thạch.
- Đưa tao coi! - Nam Châm chen vào, giật hòn đá ra khỏi tay Stanley.
Stanley vẫn nhìn trân trân ông Pendanski.
- Ê, Dích, coi hòn đá này này.
- Ố là là - Dích Dắc trầm trồ.
Stanley thấy hòn đá hóa thạch được chuyền vòng quanh.
- Tao đếch thấy khỉ gì cả - Tia X bảo. Nó lột mắt kính ra, chùi vào bộ đồ dơ hầy rồi lại đeo lên.
- Coi, có con cá nhỏ xíu này - Nách la rùm trời.
Những Cái Hố Những Cái Hố - Louis Sacha Những Cái Hố