Số lần đọc/download: 12512 / 31
Cập nhật: 2015-07-23 14:44:53 +0700
Chương 9
L
úc này tên Tân giận tôi thiệt rồi. Thấy tôi từ xa hắn đã lo lẩn chỗ khác mất dạng. Mấy lần tôi canh đợi hắn tan học, mà lần nào cũng như lần nào. Tôi đứng cửa trên hắn về cửa dưới. Tôi ngồi lại lớp thì hắn ra ngoài. Lúc trước đứng đâu cũng có thể gặp ánh mắt hắn, còn giờ thì đừng có hòng. Hắn tránh tôi như trẻ con tránh gặp bác sĩ. Hắn làm tôi vừa buồn cười cũng vừa bực mình. Tôi muốn gặp hắn để giải thích, để xin lỗi, đầy lòng thiện ý mà nỡ nào hắn hết tránh lại né hoài.
Phúc Châu bảo với tôi là hắn tự ái, không muốn nhìn thấy tôi nữa. Nghe mà muốn... tự ái theo hết sức. Thấy chưa, tôi nói hắn giống con nít có đúng ghê chưa! Cũng may hắn là con trai, là con gái vừa con nít vừa nhỏng nhẽo như vậy có nước... mấy anh khóc hết.
- Vừa phải thôi cô nương. - Phúc Châu gườm gườm nhìn tôi. - Đừng giỏi nói người tạ Lỗi của mình to như cái đình kìa.
Tôi xụ mặt xuống liền:
- Ai mà không biết, bởi vậy mới lo xin lỗi nè. Mà có gặp đâu.
Phúc Châu làm ra vẻ ngạc nhiên lắm:
- Ủa. Cũng biết xin lỗi nữa hả?
- Châu làm như tôi ngang ngược lắm vậy. Làm gì không biết. Tại tôi cả nể bạn bè chứ bộ.
- Sao An không hỏi nó trước?
- Nếu nghĩ ra thì đâu có gì để khổ. - Tôi thở dài. - Mà bữa đó cũng hơi quýnh quáng, muốn hỏi cũng chưa chắc kịp.
- Vậy sao không lấy bớt mẫu của nhóm? Dư nhiều lắm mà.
Tôi thú nhận:
- Còn đúng năm mẫu chứ dư gì. An làm rách hết mấy mẫu rồi.
Phúc Châu trố mắt:
- Chỉ còn đúng năm mẫu?
Tôi làm thinh gật đầu. Phúc Châu nhìn tôi thở ra đến mấy lượt:
- Thiệt tình là cô nương à. Thằng Tân nó giận An là đúng rồi.
Tôi cố vớt vát:
- Nhưng mấy mẫu đó đâu có đẹp bằng...
- Đâu phải là việc chấm điểm... Vậy mà đi chê người ta con nít.
- Hổm nay An rầu muốn chết luôn. Phải gì giải thích được cũng còn đỡ. Đàng này... - Tôi lại thở dài.
Phúc Châu sốt ruột:
- Thôi đừng than nữa. Thằng Tân nó cũng không sướng hơn đâu. Nó buồn gấp mấy lần An nữa kìa.
Tôi dáo dác:
- Gì dữ vậy. Châu biết An buồn bao nhiêu không mà đòi gấp mấy lần.
Phúc Châu giải thích:
- Như An thì chỉ gọi là ngại, là... rầu gì đó chứ không phải buồn. Biết chưa?
Tôi cãi:
- Buồn thiệt chứ bộ. Không tin Châu hỏi tụi phòng An coi.
Phúc Châu tặc lưỡi:
- Châu cũng buồn như An đó.
Tôi cong cớn:
- Mắc gì Châu phải buồn?
- Châu... buồn cười.
Tôi ngó lơ:
- Vậy cứ cười đi. Còn An cười không nổi đâu.
Phúc Châu bỗng nghiêm giọng:
- An biết vì sao thằng Tân buồn không?
- Biết.
- Nói đi.
Tôi nói một mạch:
- Tại An lấy quà Tân tặng cho Hoa Xinh mượn, như vậy là không tôn trọng Tân nên Tân giận.
- Giỏi quá hén. Còn tại sao nó buồn?
- Thì giận quá... hóa buồn.
- Còn gì nữa?
- Hết rồi. Bộ chưa đủ hả?
- Chưa. Còn một cái nữa. Quan trọng nhất.
Tôi nghiêng đầu, rồi lắc. Chịu thôi. Cái quan trọng nhất tôi đã nói rồi, không lẽ còn quan trọng A hay quan trọng B nữa sao?
Phúc Châu đành nói:
- Thằng Tân buồn vì nó biết... An không nghĩ gì đến nó hết.
Tôi thở dài.
Phúc Châu nói tiếp:
- Nó không phải tiếc con bướm đâu. Có điều nó nghĩ An cố tình làm vậy để cho nó hiểu, nó thấy hết hy vọng...
Tôi phân trần:
- Mai mốt Châu nói với Tân giùm. Không phải An cố tình đâu. Tại Hoa Xinh năn nỉ quá mà An thấy nó tội nghiệp, nhóm nó hai tên kia không ai chịu lo gì hết. Với lại tưởng thầy chấm điểm xong thì tranh thủ xin lại, ai mà dè... An cũng áy náy lắm chứ bộ.
- Ừ, thì An áy náy, nhưng chỉ tới mức áy náy thôi.
Tôi hiểu ý của Phúc Châu nên không trả lời mà nhìn sang chỗ khác.
Giọng của Phúc Châu hơi e dè:
- An không nghĩ đến nó chút nào hết hả?
- An coi Tân như bạn bình thường thôi hà.
- Chứ An nghĩ đến ai?
- Bộ phải nghĩ đến ai mới được sao. An mới học năm thứ nhất mà, nghĩ đến chuyện đó là sớm dữ lắm. Khỏi học luôn á. - Tôi lườm.
Phúc Châu thăm dò:
- Thằng Tân nó nghĩ chắc An có anh nào rồi...
Tôi giẫy nẩy:
- Anh nào đâu. Nói gì ác đức vậy. Mất duyên con người ta rồi sao.
Phúc Châu phì cười:
- Vậy thằng Tân có quyền hy vọng rồi há?
Tôi ngơ ngác:
- Hy vọng gì?
- Thì hy vọng... chờ An.
Tôi xua tay rối rít:
- Thôi, thôi. Làm ơn để An sống thanh thản với. Hổm nay bị tụi trong phòng khủng bố chuyện đó hoài, sợ tới giờ chưa hết nè.
Phúc Châu cười:
- Không vui thì thôi chứ gì phải sợ.
Tôi vẫn lắc đầu lia lịa:
- Vui kiểu đó hồi hộp, dễ đau tim lắm. Châu thích thì vui một mình đi, đừng có rủ rê.
- An làm Châu muốn đau tim luôn.
- Cái gì cũng đòi theo tôi hết vậy. Mệt Châu quá nghe.
Rồi tôi lại dặn dò:
- Nhớ nói giùm An nghe. Nói là An xin lỗi rồi, đừng có giận nữa.
- Sao An không nói thẳng với nó?
- Hỏi nghe hay chưa. Tân có chịu gặp mặt An đâu.
- Thì viết thự Nó có ý chờ thư An đó.
Thì ra là vậy. Tôi vỡ lẽ, hắn tránh gặp mặt ý muốn để tôi viết thự Nhưng nhè tôi thuộc loại thậm dốt không thể hiểu nổi thâm ý sâu xa đó.
- Còn thư chi nữa. Hồi nãy nói vậy là hết ý rồi. - Tôi nhìn Phúc Châu đắn đo.
- Chủ yếu với nó kìa. Chứ nói với tôi thì nhằm gì.
- Châu về nói lại giùm đi, làm ơn làm phước mà.
Phúc Châu nhìn đâu đâu, không gật cũng không lắc. Chắc hắn đang buồn cho cái trò hòa giải không tới đâu của mình. Tôi định năn nỉ hắn vài câu nữa cho xuôi nhưng chuông đã réo lên inh ỏi. Mừng quá, tôi đứng lên sau khi bấm tay hắn nhắn nhẹ:
- Nhớ nói giùm như vậy nghe. Mốt tạ Ơn cho cục kẹo.