Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12992 / 32
Cập nhật: 2015-07-24 13:23:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
iáng Hương phồng môi thổi mạnh những ngọn nến cắm trên ổ bánh 3 tầng tắt ngấm, nhưng tiếng reo cổ vũ và những tiếng hoan hô làm căn phòng ồn ào hẳn lên. Cô cười hân hoan và đặt từng miếng bánh kem vào những chiếc dĩa nhỏ chìa về phía cô.
Phía cuối bàn, Hoài Thy bấm máy liên tục.
Lam Thủy bỗng giơ 1 bông hồng lên cao tuyên bố:
- Bây giờ Giáng Hương sẽ tung bông hồng này lên, nếu ai lấy được, người đó sẽ nhảy bản mở đầu với Giáng Hương.
Mọi người ồ lên 1 tiếng để ủng hộ, những tiếng vỗ tay làm căn phòng lại ồn lên.
- Hoan hô ý kiến hay.
Lam Thủy đặt bông hoa vào tay Giáng Hương, kéo cô vô phía góc bàn:
- Bây giờ em tung hoa đi.
Giáng Hương tung hoa hồng lên cao. Bông hoa rơi vào vai Mai Thy, cô tinh quái hất nhanh vào Viễn Phương đang đứng gần đó. Mọi người lại ồn ào lên:
- Chúc mừng con người may mắn.
- Nào, nhảy đi, mở nhạc đi, slow đi.
Viễn Phương hơi mỉm cười, đi về phía Giáng Hương, không thấy cặp mắt tối sầm của Diễm Thúy nhìn theo, anh chìa tay ra:
- Xin mời.
Giáng Hương đặt tay lên vai anh, họ bước chậm theo nhạc dặt dìu, từng cặp cũng bước ra piste, trong phòng náo nức tiếng nhạc cuốn chân người, Giáng Hương hơi nhắm mắt, cảm thấy hồi hp và 1 chút ngây ngất trong tay Viễn Phương. Cô tự cho phép mình gạt bỏ tất cả mọi chuyện để sống trong giây phút rạo rực này. Cô ngước nhìn Viễn Phương, anh cũng đang cúi xuống. Thấy cái nhìn mơ màng của cô, anh dịu dàng:
- Hương có muốn bản nhạc này kéo dài mãi không?
Giọng cô ngây ngất:
- Còn anh?
- Muốn, rất muốn.
Giáng Hương không nói nữa, cô hơi cúi đầu nép vào ngực anh, cô nghe tiếng Viễn Phương nhẹ nhàng bên tai:
- Hương nghĩ gì vậy?
- Anh thì sao?
- Tôi chỉ đang nôn nóng muốn nói 1 điều.
Cô ngước lên:
- Anh nói đi.
- Chưa phải là bây giờ.
- Vậy thì bao giờ?
- Tối nay, lúc chỉ có 1 mình Hương.
Cô rất muốn nói "tôi sẽ đợi". Nhưng chỉ im lặng, những gì sắp tới, hãy để nó tới, cô không muốn nghĩ gì khác nữa.
Bản nhạc chấm dứt, Viễn Phương không rời khỏi Giáng Hương. Ngược lại, anh đưa cô đến ngồi ở 1 bàn khuất sau hàng cột lớn. Giáng Hương tựa người vào thành ghế, 1 chiếc cài tóc có hình con bướm rơi xuống bàn. Cô với tay định lấy thì Viễn Phương nhanh hơn, anh bỏ gọn chiếc trâm vào túi, tỉnh bơ:
- Hương muốn uống gì? Cam vắt nghen?
Cô chưa kịp trả lời thì Hoài Thy đến:
- Hương nhảy với tôi 1 bản nào, nãy giờ chờ lâu quá.
Anh quay qua Viễn Phương:
- Đồng ý chứ anh Phương:
- Không, tối nay thì không được, tôi từ chối.
Hoày Thy nhướng mắt ngạc nhiên, rồi nhún vai:
- Tôi đến trễ thật, chúc 2 người vui vẻ.
Anh bỏ đi, và đến mời Bích Vân. Giáng Hương nhìn theo Hoài Thy rồi quay lại:
- Hình như anh có chuyện gì cần nói?
- Không có chuyện gì hết.
- Vậy thì tại sao anh...
Giáng Hương bỏ lửng câu nói, bây giờ khi qua phút xúc động cô thấy lúc nãy mình thật dại dột, nếu Viễn Phương phát giác tình cảm thầm kín của cô, cô sẽ tự ái và xấu hổ với Diễm Thúy vô cùng? Cô ngồi yên, nghiêm nghị nhìn ra sân nhảy, giá mà lấy lại được những cử chỉ buông thả lúc này, cô sẽ rút lại tất cả, nhưng lỡ rồi, biết làm sao bây giờ.
Cô nhìn Viễn Phương một cách lãnh đạm:
- Nếu không có chuyện gì nói, thì xin phép anh.
Cô dợm đứng dậy nhưng Viễn Phương nói như ra lệnh:
- Đừng đi, Giáng Hương.
Giọng nói oai quyền của anh vô tình tước mất khả năng phản kháng của cô. Cô ngồi im, khẽ liếc nhìn những ánh mắt đang chĩa về ph'ia cô. Rõ ràng cả 2 là trung tâm thu hút sự chú ý của mọi người. Cô thấy Lâm Thủy đang nhảy với Hòai Thy, nhưng cứ không ngừng quay lại nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Thế này thì thật quá lắm, Giáng Hương nhìn thoáng Viễn Phương, cô biết anh nhận ra tất cả điều đó, nhưng anh tỉnh bơ thậm chí sẳn sàng thừa nhận cái điều mà mọi người nghi ngờ. Cô cương quyết đứng dậy:
- Xin lỗi anh, tôi phải đến đàng kia một chút.
Viễn Phương thản nhiên gật đầu.
Giáng Hương đứng dậy, cô không nén được cái nhìn tò mò về anh, sao anh không giữ cô lại nhỉ? Thật là khó hiểu.
Nhưng Giáng Hương không có thời gian suy nghĩ lâu, cô nhảy hết điệu này sang điệu khác, có rất nhiều người đến mời cô ra sân, chỉ trừ Phong Vũ, tối nay anh có vẻ lặng lẽ. Qùa sinh nhật cho cô là duy nhất một bông hồng đỏ thắm, anh trả cô về cho bạn bè và rút lui vào một góc của mình. Có lúc Giáng Hương thấy ái ngại, nhưng sau đó bận bịu với cuộc vui, cô lại quên mất anh.
Giữa chừng điệu nhảy, Hòai Thy hỏi cô:
- Hiện tượng lúc nãy là sao Hương? Giải thích đi.
Cô giả vờ không hiểu:
- Giải thích gì?
- Trừ phi Hương muốn giấu, còn thì tất cả mọi người đễu nhận thấy tối nay Viễn Phương hơi lạ, anh ấy như công khai tấn công đó. Như vậy là sao nhỉ?
- Tôi không hiểu anh muốn nói gì, không lẽ anh cũng nghĩ như họ.
- Chứ tôi làm sao nghĩ khác được.
Giáng Hương nhìn quanh:
- Tôi với Diễm Thúy là bạn đấy.
Hòai Thy chợt cười to, làm cô hết hồn:
- Anh đừng có cười lớn thế, bộ anh định làm nổi hả.
Hòai Thy không trả lời cô, vẫn tiếp tục ý nghĩ của mình:
- Ai cấm được người ta thay đổi chứ. Cô có biết tối nay Diễm Thúy bỏ về sớm không? Một điều ngọai lệ đấy. Từ đó giờ chưa khi nào cô ta bỏ về sớm giữa chừng cuộc vui như vậy.
Giáng Hương tròn mắt ngạc nhiên, cô vô tình đứng lại, nhưng Hòai Thy hơi kéo cô đi tới theo điệu nhạc. Giáng Hương băn khoăn:
- Theo anh thì tại sao như vậy, chẳng lẽ tại tôi?
- Hương có biết bạn cô nói gì không?
- Nói gì?
- Nói tối nay Diễm Thùy thất tình. Họ bảo Viễn Phương hơi tàn nhẫn nhưng không trách cô.
Giáng Hương thản nhiên:
- Tại vì tôi không có gì để trách cả.
- Nhưng Hương nghĩ sao về chuyện này?
- Chuyện gì kia?
- Về Viễn Phương ấy.
Cô quay mặt đi, giấu một nét xao động:
- Tôi không có ý kiến.
Hòai Thy nhìn cô chăm chú:
- Thật không?
Bản nhạc vừa chấm dứt, Giáng Hương không trả lời anh, cô đi về phía bàn tiệc:
- Tôi mệt quá, anh mời người khác đi.
Hòai Thy cũng không hỏi nữa, anh ngồi xuống bên cô, nhìn mọi người vui vẻ tưng bừng. Giáng Hương kín đáo tìm Viễn Phương, nhưng không thấy anh đâu. Cô nghĩ anh đã về rồi, về một cách lặng lẽ như Diễm Thùy. Bỗng nhiên cô thấy một chút bâng khuâng.
Nhưng thật là ngòai ý nghĩ của Giáng Hương, khi khách đã ra về, cô ngồi lặng lẽ một mình giữa những bàn tiệc còn bày la liệt chén dĩa, như một trò ảo thuật, Viễn Phương đã ngồi trước mặt cô từ lúc nào. Khi Giáng Hương ngẩng lên, cô thấy một gói quà trước mặt, anh nhìn cô bằng cái nhìn dò xét mãnh liệt, Giáng Hương chớp mắt nhìn lại anh:
- Vậy là nãy giờ anh chưa về?
Viễn Phương lắc đầu, cặp mắt vẫn không rời khỏi cô:
- Sao Hương còn ngồi đây?
Không đợi Giáng Hương trả lời, anh nhếch môi:
- Để nhớ lại buổi tối phải không?
Cô gật đẫu, ngón tay rà lên bàn một cách vô thức. Rồi cô ngẩng lên:
- Sao anh không về?
Viễn Phương châm chọc:
- Chưa về chứ không phải là không?
Cô cười gượng:
- Vâng, vậy thì sao anh chưa về?
- Vì tôi còn phải nói một chuyện, Hương quên rồi sao?
Giáng Hương thoáng nhớ lại sự gần gũi lúc trên sàn nhảy, cô thóang đỏ mặt:
- Tôi không quên.
Viễn Phương hơi nghiêng người vễ phía cô:
- Như vậy là cô còn nhớ?
-?
Cả 2 im lặng thật lâu. Ngòai cửa sổ gió lao xao, cánh cửa bị gió đập mạnh. Viễn Phương đứng dậy đóng cửa. Giáng Hương ngồi yên nhìn theo anh.
- Sắp mưa đó Hương.
- Dạ.
- Những đêm có mưa cô thường nghĩ gì?
- Lung tung.
- Kể cả tình yêu?
Giáng Hương tránh tia nhìn như đốt cháy của anh, cô cười nhỏ trong miệng:
- Tôi làm gì có tình cảm đó mà nghĩ?
- Không có hay không muốn có?
- Cả hai.
Rồi cô ngó lơ ra cửa sổ, tối nay Viễn Phương nhìn cô hơi nhiều, cách tấn công bằng mắt của anh làm cô ngượng ngùng, dù cảm giác rung động đang làm xao xuyến trái tim cộ cô không biết phải phản ứng ra sao, cứ vẽ những vòng tròn vô hình trên mặt bàn. Viễn Phương nhìn thấy cử chỉ đó, anh cười nho nhỏ:
- Hương không hỏi tôi ở lại làm gì sao?
- Tôi để anh tự nói.
Viễn Phương đặt tay lên món quà:
- Bây giờ thì tôi không có gì để nói hết, tất cả những điều muốn nói, tôi gói trong này. Cô hãy đọc đi, và hãy suy nghĩ cho kỹ.
Anh lặng yên một lát, rồi lại cười:
- Nếu đồng ý với tôi, cô cứ giữ quyển sổ ấy, không cần cô nói gì cả. Và ngược lại, nếu cô trả, tôi sẽ tự hiểu, cô cũng không cần phải giải thích.
Giáng Hương hỏi khẽ:
- Tại sao đến bây giờ anh mới đưa quyển sổ này cho tôi?
Viễn Phương trầm ngâm:
- Vì trước đây tôi không thể nói.
- Ai cấm anh làm điều đó?
Anh nhìn xóay vào mắt cô:
- Anh Vũ, vì tình yêu của anh Vũ đối với cô.
Thấy cử chỉ phản đối của cô, anh ra dấu chặn lại:
- Tôi hiểu rồi, dù hơi trễ nhưng vẫn còn kịp, đúng không?
Giọng anh tự tin:
- Trong tình cảm ngòai anh Vũ ra, tôi không hề nhường bước trước bất cứ ai, với tôi đó là sự tranh đấu, vì hạnh phúc không phải tự nó đến với mình, Hương nghĩ sao?
Giáng Hương chống cằm, cô né tránh cái nhìn của Viễn Phương:
- Tôi không nhường, nhưng cũng không giành giựt, tôi chỉ có thể chờ đợi? Đừng nhìn tôi như vậy, Phương.
Viễn Phương hơi ngã người về sau:
- Sao vậy?
Cô lúng túng:
- Tôi sợ bị soi mói lắm.
- Đây không phải là soi mói.
- Vậy thì là gì?
Anh lắc đầu không trả lời, Giáng Hương bặm môi:
- Tôi rất ghét những người hay im lìm.
- Vậy hả?
Cái nheo mắt chế giễu của Viễn Phương làm cô vừa buồn cười, vừa giận giận. Cô hờn dỗi ngoảnh đầu nhìn chỗ khác, chờ anh nói xin lỗi hay một câu gì đó tương tự, nhưng Viễn Phương vẫn bình tỉnh:
- Giáng Hương.
-?
- Hương.
Cô một mực im lặng, Viễn Phương đứng dậy đi vòng qua, anh cúi xuống gần cô:
- Có nghe tôi gọi không?
Cô vẫn không trả lời, anh cúi xuống gần hơn nữa, một sự gần gũi đến vằng vặt lao đao. Giáng Hương cố giấu mặt trong tóc:
- Anh về đi.
- Nếu tôi không về?
Cô hoảng lên:
- Anh đừng có đùa.
- Nói đi, đã hết giận tôi chưa?
- Không thèm giận người dưng.
- Nói kiểu đó tức là chưa hết giận.
Dứt lời, anh cúi xuống hôn nhanh lên môi cô trước khi cô nhận thức được thì anh đã đứng thẳng lên, nhìn đăm đăm gương mặt đỏ bừng của cô. Giáng Hương cố nén cảm giác hồi hợp, cô đứng dậy dựa vào tường:
- Anh về đi, đừng để mình đi xa quá rồi lại hối hận.
- Tại sao phải hối hận?
Cô nói mà không nhìn Viễn Phương:
- Tôi không thích là người thứ ba, cũng không thích giành giựt. Bây giờ anh về đi.
- Nãy giờ tôi bị đuổi mấy lần rồi cô nhớ không?
- Vậy thì tại sao anh còn đứng đó?
- Vì tôi thuộc lọai người lì lợm.
Nói vậy nhưng anh vẫn đi ra cửa:
- Khuya rồi, cô nghĩ đi.
Ra đến cửa anh ngóai lại:
- Tôi không yêu cầu cô phải đọc trong đêm nay đâu. Chúc ngủ ngon.
Giáng Hương không trả lời, cứ đứng yên nhìn theo anh. Rồi cô với tay lấy gói qùa chậm chạp đi về phòng mình.
Thay chiếc áo ngủ, cô bật ngọn đèn nhỏ ở đầu giường. Những ngón tay hồi hợp gỡ mạnh giấy hoa, bên trong hiện ra chiếc hộp kiếng nhỏ lót nhung, cô mở hộp, cầm chiếc trâm cài áo bằng vàng có đính hạt kim cương nhỏ, ngắm nghía, cô cười hạnh phúc, rồi buông chiếc trâm xuống giường, đọc ngấu nghiến quyển nhật ký của Viễn Phương.
Cô buông quyển sổ, nhắm nghiền mắt, trên môi phảng phất nụ cười ngây ngất, và không kềm được cảm giác sung sướng cứ đang lên. Cô ngồi yên, đi đến cửa sổ, áp mặt vào chấn song nhìn xuống đường.
Trời hãy còn khuya, những ngôi sao còn in những chạm sáng trên nền trời tối mờ. Không khí mát lạnh làm cô thấy lâng lâng, cô cớ cảm tưởng cả thành phố đều ngủ, chỉ có một mình cô còn thức với niềm hân hoan tràn ngập.
Dưới đường, vài chiếc xe bắt đầu đi lại chợt ánh đèn đỏ cứ chớp tắt chớp tắt làm cô chú ý, cô nhìn xuống đường, phía đối diện nhà cô, một chiếc toyota màu xanh đậm đậu bên lề không biết đã bao lâu, người lái xe như cố ý pha đèn thật lâu. Giáng Hương nhìn vào trong xe cô thấy Viễn Phương hơi nhòai người ra cửa nhìn lên cửa sổ phòng cộ tự nhiên cô chạy như bay xuống nhà dưới.
Cô đứng đối diện với anh, cười như cười với một người thân thiết, cô quên mất rằng chỉ mỗi tối nay cô còn thấy xa cách với anh, bây giờ thì khỏang cách đó không còn nữa, cô muốn sa vào lon`g ôm lấy cô anh, muốn làm một cái gì đó biểu hiện tình yêu không bờ bến, nhưng cô cứ đứng yên.
Viễn Phương tựa người vào xe, anh nắm tay Giáng Hương kéo nhẹ vào mình, anh cài lại chiếc nút trên cổ chờ cô, nhìn cô bằng cái nhìn thương yêu.
- Sao em dậy sớm vậy, trời còn khuya mà.
- Em đâu có ngủ, và cứ thức suốt đêm.
- Anh cùng vậy, đã đọc hết nhật ký của anh chưa?
Cô ngước lên nhìn anh, gật gật đầu:
- Suốt đêm anh cũng không ngủ được, cứ nôn nóng đến sáng để gặp em, anh muốn biết phản ứng của em.
- Anh đứng đây lâu chưa?
- Khỏang một tiếng.
Viễn Phương kéo cô đứng gần hơn. Cô nép vào người anh, yên lặng, cô cảm thấy dễ chịu trong vòng tay dịu dàng của anh.
Viễn Phương hỏi khẽ:
- Em lạnh không?
Cô lắc đầu, lim dim mắt không trả lời.
Viền Phương cúi xuống nhìn mặt cô, rồi mở cửa xe:
- Mình sẽ đi lang thang đến sáng, em chịu không?
Vần khép mắt, Giáng Hương thì thầm:
- Chịu, miền là đi với anh thì ở đâu em cũng chịu.
Cô nghe tiếng anh cười:
- Không đuổi anh nữa à?
- Không, không bao giờ đuổi.
- Suốt đời chứ?
- Suốt đời.
Ngồi trong xe, Giáng Hương khoanh tay trước ngực ngó mông lung phía trước. Viễn Phương không kềm được, anh kéo cô sát vào lòng, nhìn chăm chú vẻ mặt ngượng ngùng của cô, cười dịu dàng:
- Nhìn anh đi.
Giáng Hương ngước lên, rồi giấu mặt trong cổ anh. Sự gần gũi này đối với cô thật mới mẻ, cô không tin rằng mới hôm qua cả hai còn nhìn nhau như người xa lạ.
Cô chờ Viền Phương tỏ tình, nhưng anh cứ im lặng, cô ngước lên nhìn anh, bắt gặp tia nhìn thăm thẳm âu yếm của anh, cô chợt thấy mình trẻ con khi thích nghe anh nói.
Sự im lặng mới thật thi vị hạnh phúc, cô để mặc Viễn Phương lái xe qua những con đường không định hướng.
Viễn Phương chợt thắng lại, nâng cô lên:
- Vào nhà đi, gần sáng rồi.
Giáng Hương cựa mình phản đối:
- Không, em muốn đi nữa.
Anh cười thành tiếng:
- Nhưng em ăn mặc thế này, đến sáng không tiện.
Cô cúi nhìn chiếc áo ngủ trên người, rồi giật mình, cười gượng:
- Em quên mất, thế mà nãy giờ anh không nói với em.
Viền Phương cười cười không trả lời. Giáng Hương ngúyt anh:
- Không thèm nói chuyện với anh nữa.
Cô khẽ đẩy Viễn Phương ra, bước xuống xe, anh hơi nhòai người tới giữ tay cô lại:
- Chừng nào gặp em được.
Cô hỉnh mũi:
- Bất cứ lúc nào, thưa ông.
Cô le lưỡi nháy Viễn Phương, rồi chạy vào nhà.
Cô gieo người xuống giường, lơ mơ nhìn trên trần nhà, không cảm thấy buồn ngủ. Cô lại mở quyển nhật ký đọc chăm chú.
Có tiếng chuông reo, cô với tay qua bàn nhấc ống nghe, bên kia đầu dây là tiếng Viễn Phương:
- Giáng Hương đó hả?
- Em đây.
- Em đang làm gì vậy?
- Đọc nhật ký của anh.
- Sao không ngủ đi?
- Em không thấy mệt, còn anh, anh đang làm gì?
- Anh vừa về đến nhà, và gọi cho em.
- Xong rồi anh sẽ làm gì nữa?
- Nhớ em.
- Sao không ngủ?
Giáng Hương nghe tiếng anh cười trong máy:
- Bận nhớ em mà thôi ngủ đi cô bé.
- Vâng.
- Khoan.
- Gì nữa?
Giọng anh nhỏ hẳn đi:
- Nãy giờ anh chưa hôn em.
- Vô duyên.
Lại có tiếng cười:
- Thôi ngủ đi nhé.
Giáng Hương gác máy, cô duỗi người rồi áp mặt trong gối, ngủ ngon lành. Trong giấc mơ, cô thấy Viễn Phương đưa cô đi lang thang trong thành phố thật lâu.
Diễm Thúy xô mạnh cửa phòng, làm Viễn Phương giật mình ngẩng lên. Thấy vẻ mặt hầm hầm của cô, anh cười mĩm:
- Có chuyện gì vậy, ai chọc em giận nữa đấy?
Cô quăng mạnh xắc tay lên bàn, làm những mẫu vải trên bàn bay tán lọan, Viễn Phương hơi cau mày, nhưng vẫn mềm mỏng:
- Chuyện gì nói anh nghe được không?
Cô bặm môi hậm hực:
- Hôm qua anh đi chơi với nhỏ Hương phải không?
Anh gật đầu:
- Nhưng có chuyện gì vậy?
Diễm Thùy đứng bật dậy:
- Anh còn dám thừa nhận với tôi nữa à? vậy là hai người công khai đi với nhau phải không? Anh khẳng định đi.
- Thúy muốn anh khẳng định chuyện gì?
- Bây giờ anh công khai quen với nhỏ Hương phải không?
Viễn Phương nghiêm nghị:
- Anh và Giáng Hương thương nhau, đó là chuyện riêng của anh, em xâm phạm làm gì?
Diễm Thùy khựng lại, cô tức nghẹn nhìn anh, rồi bùng lên:
- Anh là con người phản bội, là đồ sở khanh.
Thấy cái nhíu mày của anh, cô càng giận dữ:
- Đúng, đúng anh là đồ sở khanh, anh bỏ rơi tôi để chạy theo chính nhỏ bạn của tôi, như thế không sở khanh thì là gì chứ?
- Em có hiểu mình nói gì không Thúy?
Cô gào lên:
- Tôi không cần hiểu, không ngờ anh dám ngang nhiên quen với nó trước mặt tôi, anh coi tôi không ra gì cả mà.
Viễn Phương nghiêm nét mặt, lẳng lặng bấm chuông, cô thư ký thò đầu vào, anh ra lệnh:
- Cô mang cho tôi ly nước lạnh, nhanh lên.
Diễm Thùy vẫn ngồi bên bàn, hằn học:
- Chẳng những coi tôi không ra gì, anh còn xem thường cả anh tôi nữa, anh là đồ phản bạn.
Viễn Phương cố nén giận, đăm đăm nhìn gương mặt đỏ gay của Diễm Thùy:
- Thúy nói hết chưa?
- Còn, con người như anh có mắng cả ngày cũng không hết chuyện, anh thừa biết anh tôi quen với nhỏ Hương, thế mà anh cũng? cũng?
Cô hét lên:
- Anh là đồ cướp giựt.
Cô như càng lúc càng tức, cô kể lể, nhiếc mắng rồi hăm dọa. Viễn Phương im lặng nghe, đôi mắt nhìn cô tối sầm, nét mặt anh mỗi lúc thêm lạnh lùng. Cô thư ký mang nước vào, Viễn Phương đẩy nhẹ về phía Diễm Thùy, nhưng cô hất ra, vẫn tiếp tục mắng nhiếc.
Cho đến khi cơn cuồng giận tan đi, Diễm Thùy khóc ròng trong khăn tay, Viễn Phương lên tiếng, giọng anh gằn đi:
- Bây giờ đến lượt anh nói, và anh muốn Thúy phải nghe cho kỹ để đừng lầm lẫn nửa.
Cô há miệng nhìn anh, Viễn Phương đứng dậy, anh nói với cô mà mắt vẫn nhìn ra khung cửa:
- Anh đã chơi thân với Thế Minh, và đã thương chìu Thùy như cô em gái út, anh đã khẳng định điều đó từ lâu, và nghĩ rằng Thúy cũng hiểu chứ.
- Tôi không cần hiểu, tôi?
Viễn Phương khóat tay:
- Trong quan hệ giữa chúng ta, anh luôn vạch ranh giới rõ rệt, tại sao Thúy không hiểu? Chuyện Thùy và anh Vũ, rồi đến tình cảm với Quang Thiên? và vô số những quen biết nhằng nhịt của Thúy, có bao giờ anh xen vào hoặc dùng quyền lực ngăn cản. Vậy thì yêu cầu em cũng đừng xen vào tình cảm riêng của anh.
Diễm Thùy định lên tiếng, nhưng anh chận lại:
- Ngay cả với Thế Minh anh cũng chưa hề giành giựt, Giáng Hương lựa chọn ai là quyền của cô ấy, anh muốn em nhìn nhận cho đúng, và đừng nói năng lung tung nữa, anh không muốn nghe.
Diễm Thùy sụt sịt trong khăn tay, rồi khóc òa lên:
- Tôi không ngờ tôi bị lừa đời thô bạo như vậy? huhuhu?
Cô bổng ngẩng đầu lên, nghiến răng:
- Nhỏ Hương là đồ tồi, nó đã hứa gì rồi bây giờ nuốt lời hứa với tôi chứ, tôi sẽ không tha nó đâu, đừng trách tôi.
Viễn Phương vỗ nhẹ vai cô, dịu dàng:
- Nghe anh nói đây, với anh, Giáng Hương là tình yêu là hơi thở của anh, nếu em làm hại cô ấy, anh sẽ không tha thứ cho em đâu, không bao giờ tha thứ.
Cô quắc mắt nhìn anh:
- Tôi sẽ giết nó.
Nét mặt Viễn Phương thóang một chút ghê tởm, nhưng vẫn từ tốn:
- Em làm điều đó một lần, và đã thất bại, chẳng những thất bại mà em còn chịu sự khống chế của gã Hùng Vân. Đó chưa phải là bài học cho em sao?
Diễm Thùy há miệng, tròn mắt nhìn anh, lắp bắp:
- Vậy là anh đã biết chuyện đó? Anh đã biết? Nhưng ai nói với anh?
Cô hét lên căm hờn:
- Giáng Hương phải không?
- Hòan tòan không, tự anh nghe em nói đó chứ. Anh không giấu rằng đêm ơ? Vũng Tàu, khi em vào phòng Giáng Hương, anh đã đi theo em phía sau, lúc đó anh chỉ muốn bảo vê. Giáng Hương, không ngờ lại nghe một câu chuyện ghê gớm như vậy.
Diễm Thúy như tàu lá rơi cành, cô ngã vật xuống bàn lại khóc:
- Phải đó, tôi là người xấu xa lắm, tôi là phù thủy, các người cứ xa lánh tôi đi.
Cô đập tay lên bàn, nói khan cả tiếng:
- Sao đời tôi khổ thế này chứ, không còn gì nữa hết, mất hết rồi.
- Bình thường em can đảm lắm, sao để mình ngã quỵ vậy Thúy, thật ra em có mất gì đâu?
- Anh không yêu em, em sống còn nghĩa lý gì nữa? hic? em chán đời lắm rồi.
Viễn Phương không nén được tiếng cười:
- Anh không phải là bầu trời của em đâu, đừng bi quan nữa, bây giờ rửa mặt cho tươi tỉnh, em sẽ thấy mọi việc không ghê gớm như em nghĩ đâu.
Diễm Thùy vẫn gục đầu xuống bàn, nức nở:
- Anh Phương, trả lời giùm em đi, em đến với anh trước, và em đâu có xấu hơn Giáng Hương, tại sao anh bỏ rơi em chứ?
Thấy anh không trả lời, cô níu tay anh:
- Anh không biết em yêu anh thề nào đâu, không có anh em không sống nổi.
Viễn Phương hơi châm biếm:
- Em vẫn còn Quang Thiên, và nhiều người khác nữa, có lần em bắt Quang Thiên ly dị vợ để cưới em, lẽ nào em xem nhẹ tình cảm của mình như vậy?
- Lúc đó em chỉ làm cho bỏ ghét vợ anh ấy, chứ em không có ý định đó, em chỉ yêu có một mình anh, chẳng lẻ anh không tin em sao?
Viễn Phương quay mặt đi, như không muốn kéo dài câu chuyện, anh cứ ngồi im nhìn Diễm Thùy khóc ré, hăm dọa rồi nguyền rủa, không hết một lời, cho đến khi giọng cô khàn đặc và nước mắt khô cạn, anh vỗ nhẹ đầu cô như một đứa trẻ:
- Bây giờ Thúy đi rửa mặt, rồi anh đưa về, đừng để mọi người thấy em khóc, người ta cười đó.
Diễm Thùy như không còn sức lực, cô thất thểu theo anh ra xe. Lần đầu tiên bác gác cổng thấy cô thảm nảo như vậy, bác ta đã quen thấy cô ngồi trên xe, hách dịch bóp kèn thúc mở cổng, hôm nay cô ỉu xìu, cái đầu chất phác của bác nghĩ rằng cô bệnh gì đó nặng lắm, dù bình thường không ưa cô, nhưng hôm nay thì bác thấy tội quá.
Viễn Phương đưa cô về nhà, và ở lại chơi một lát, như anh vẫn thường làm. Mọi người trong nhà không ai biết Diễm Thùy vừa trải qua một cơn xúc động ghê gớm.
Cô lại lên căn phòng hào nhoáng của mình, cài cửa lại khóc thêm một trận, nhưng nước mắt đâu mất tiêu, cô thấy mệt quá và lăn ra ngủ, như chưa bao giờ được ngủ.
Gần một tuần Diễm Thúy không rời khỏi nhà, suốt ngày cô nằm dật dờ trên giường vì thất tình, cô không muốn ăn, không chải tóc và sẵn sàng rơi những giọt nước mắt tủi hờn. Cô đã quen chà đạp người khác, nên bây giờ bị lạnh nhạt, cô đau khổ ghê gớm. Những ngày đầu cô loay hoay tìm cách trả thù Giáng Hương, muốn trừng phạt cô ta bằng những đòn sấm sét nhất. Nhưng trí thông minh của cô đã trút hết vào cái lần tông xe vào Giáng Hương, bây giờ cô không nghĩ ra được điều gì khác nữa, bởi vì nhờ tay người khác thì biết đâu cô sẽ rước thêm vào đời gã Hùng Văn thứ hai, một lần cũng đau lắm rồi, cô đã khôn ra rồi.
Mỗi lần nhớ Viễn Phương, cô lại chảy nước mắt, cô yêu Viễn Phương một cách cuồng nhiệt, thế mà anh lúc nào cũng giữ khỏang cách chừng mực mà cô không thể nào xóa bỏ. bây giờ vì yêu Giáng Hương anh sẽ không còn thời giờ dành cho cô nữa? sao mà cô thèm nghiền nát Giáng Hương đến thế.
Nhưng Diễm Thùy cũng chẳng để mình buồn lâu, cô sợ nhất là nổi cô đơn, không được Viễn Phương cô sẽ tìm người khác, cô cần một người con trai lấp đi khoảng trống mà Viễn Phương để lại.
Chiều nay gọi điện cho Phong Vũ, cô bảo mệt và có chuyện rất gấp, cô yêu cầu anh phải đến ngay. Trong khi chờ đợi, cô ngồi vào giường, chỉnh đốn lại nhan sắc tả tơi của mình. Đối với cô bây giờ, làm đẹp để đón Phong Vũ cũng quan trọng như khi xuất hiện trên sân khấu, bởi vì cô cần chinh phục.
Khi Phong Vũ đến, Diễm Thùy bảo người làm mời anh lên phòng riêng vì cô đang mệt.
Cô đón anh bằng vẻ mặt sầu muộn cho nó có vẻ lãng mạn. Khi anh hỏi cô làm sao, cô trả lời một cách yếu ớt rằng cô bị nhức đầu và đang rất cần anh, nếu bây giờ không có anh cô sẽ thấy cuộc đời buồn tẻ, cũng giống như trời đêm không có những ngôi sao, cô sẽ không chịu nổi hình phạt như thế?
Phong Vũ im lặng nghe Diễm Thùy nói, anh nhìn nhìn cô, cố đóan xem cô muốn gì. Thấy Diễm Thùy cứ rĩ tai kể về nổi nhớ nhung, anh hết kiên nhẫn nói và cắt ngang:
- Thùy gọi anh đến có việc gì vậy?
Giọng cô nghe vô cùng ảo não:
- Em nhớ anh, và muốn anh ở bên em.
- Vậy hả?
Diễm Thùy làm ra vẻ cố gượng ngồi dậy, Phong Vũ bước đến giúp cô, thế rồi cô gieo người vào lòng anh, nằm im, cô thì thầm:
- Anh có nhớ em không, anh Vũ?
- Mới gặp anh tuần trước chứ đâu có xa, em hỏi gì vậy Thùy?
- Nhưng một tuần không gặp anh em chịu không nổi.
Phong Vũ châm biếm:
- Em bắt đầu có cảm giác đó từ lúc nào vậy?
Cô vùi mặt trong ngực anh:
- Em không biết, hôn em đi anh.
Cô ngửa mặt lên, nhưng Phong Vũ vẫn đứng yên, tay buông xuôi, Diễm Thùy ghì chặt anh hơn nữa:
- Sao anh hờ hững với em quá vậy, chúng mình đã có những lúc thân hơn thế này nữa, anh quên rồi sao.
Giọng anh nghe rời rạc:
- Anh không quên, nhưng chuyện đó đã lâu lắm rồi, Thùy nhắc lại làm chi?
Cô nói nghe mà tha thiết:
- Nhưng em thì không quên, không bao giờ em quên.
Phong Vũ tỉnh táo:
- Vậy bây giờ em muốn gì?
- Muốn anh yêu em, muốn chúng mình nối lại như lúc trước.
Anh quay mặt đi, cố thóat cặp môi quấn quít của cô trên môi anh:
- Anh không đủ sức Thùy ạ, chuyện gì đã qua hãy để nó qua, anh không thể lập lại lỗi lầm của mình.
- Yeu^ em là sai lầm sao?
Thấy anh không trả lời, cô bắt đầu khóc, ban đầu là sụt sùi, nhưng Phong Vũ không phản ứng, cô bắt đầu khóc to hơn:
- Trả lời đi, trả lời đi.
- Em muốn anh nói gì?
- Nói anh yêu em, phải nói em mới yên tâm.
Giọng Phong Vũ dịu dàng nhưng cương quyết:
- Anh không thể làm theo điều Thùy muốn được, thông cảm cho anh.
Diễm Thùy lập tức nín khóc. Cô ngã người ra giường, cố ý để tuột một bên áo xuống vai, để lộ khuôn ngực xinh đẹp, cô nghĩ đây là cách thuyết phục tốt nhất đối với anh. Nhưng khi thóat ra được vòng tay trói buộc của cô, anh đến ngồi trên ghế, nhìn cô như một người bệnh:
- Bây giờ em hết nhức đầu chưa?
- Em không biết, anh cư xử với em như vậy đó phải không?
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Phong Vũ, cô chẳng cần yểu điệu yếu đuối làm gì nữa, cô ngồi phắt dậy:
- Anh là đồ sở khanh, anh bẻ hoa rồi lại ruồng bỏ như vậy đó hả?
- Anh không hiểu Thùy muốn nói gì?
- Đừng có vờ ngạc nhiên, anh nhớ những lần đi chơi biển và mấy lúc ở ngay trong phon`g này, anh đã làm gì, nhớ không?
Phong Vũ không trả lời, đầu gục xuống trong cảm giác vướng víu chán chường, Diễm Thùy tấn công tới tấp:
- Nếu tôi không phá thai, thì bây giờ anh có mấy chục đứa con rơi anh hiểu chưa?
Anh rùng mình vì cách nói trần trụi của cô, vẻ mặt không giấu được nét ghê sợ:
- Bây giờ Thùy muốn gì?
- Anh tự mà hiểu lấy.
- Anh không hiểu gì cả.
Diễm Thùy nhếch môi:
- Khi một người đã chiếm đọat một người thì ngườ đó phải có bổn phận gì, anh hiểu mà.
Phong Vũ cố né tránh:
- Em hãy tỉnh táo suy nghĩ lại những gì mình nói đi, đừng để sau đó phải hối hận.
Diễm Thùy nhảy xuống giường, đến đứng trước mặt anh, gằn giọng:
- Tôi không có gì phải hối hận cả, nếu anh không cưới tôi, tôi sẽ đi kiện anh về tội? tội?
Cô lung tung cố tìm từ diển đạt, nhưng nghĩ mãi không ra cô đành nói bừa:
- Vì tội lừa gạt.
Phong Vũ cố nén giận:
- Em nhìn lại tất cả những gì mình đã làm rồi hãy kết luận nhé.
Diễm Thùy không thèm nghe, vẫn lấn tới:
- Đừng có thóai thác, không xong với tôi đâu, tôi đã chán cảnh làm tình nhân của anh rồi, nếu anh không cưới tôi anh sẽ ở tù.
Phong Vũ nhìn cô thật lâu, rồi rành rọt trong tiếng:
- Với Quang Thiên em cũng nói như vậy chứ?
Diễm Thúy cứng họng, ngấc ngư nhìn anh, rồi bừng lên để áp đảo, cô biết tính Phong Vũ vốn mềm yếu chứ không như Viễn Phương.
- Anh đừng có hầm hồ, đừng có vu khống, đừng có ăn nói lung tung, tôi chẳng phải là?
Phong Vũ chặn lại:
- Em khoan nói nhiều, coi chừng càng nói càng không hay bây giờ anh về để em có thời giờ suy nghĩ lại nhé.
Diễm Thúy chống tay ngang hông, ngực ưởn lên thách thức:
- Anh dám bỏ về không? Nếu anh về bây giờ, tôi sẽ la lên rằng anh vào đây sàm sở với tôi, nếu biết điều thì ở lại nói chuyện cho rạch ròi tôi mới chịu.
Trong mắt Phong Vũ lóe lên một chút khinh bỉ, anh điềm nhiên:
- Phải nói rằng đến bây giờ anh mới nhận ra con người thật của Thúy, Thúy muốn gì?
- Muốn anh tổ chức đám cưới để hợp pháp quan hệ của hai đứa.
Thấy anh không trả lời, cô lập lại câu nói lúc nãy:
- Anh đừng có trốn chạy trách nhiệm của mình, nếu lúc trước tôi không phá thai thì bây giờ anh đã có hàng tá con rồi kìa.
Không nhịn được, Phong Vũ nhếch miệng mỉa mai:
- Khi nói đến con số đó, em phải cộng thêm Quang Thiên, Hùng Văn, và một số người linh tinh khác nữa, chỉ nếu một mình anh thì chưa đủ Thùy ạ.
Diễm Thùy chóang người, cô không tin Phong Vũ cứng rắn gai góc đến vậy, nói đến Quang Thiên cô có thể chối phắt, nhưng nhắc đến gã Hùng Văn, cô co rúm người vì tuyệt vọng.
Cảm thấy không thể lay chuyển được Phong Vũ, cô khóc nức nở:
- Em không chối rằng em có quen với mấy người đó, nhưng họ không là gì đối với em cả.
- Em trao thân cho cả những người không là gì với em, thì làm sao anh dám tin em hả Thúy. Thông cảm cho anh, anh không thể làm theo ý em muốn được.
Diễm Thùy gần như phát điên, cô ngẩng phắt đầu lên, nghiến răng.
- Nhưng chỉ cần Giáng Hương ngoắt tay một cái, anh sẳn sàng cun củt chạy theo nó chứ gì. Anh tưởng tôi không biết hả, hai anh em nhà anh đâu là những thằng ngu.
Phong Vũ điềm nhiên:
- Có thể em nói đúng.
Diễm Thùy tức nghẹn người, cô lặng đi giây lát, rồi hét lên:
- Anh ra khỏi phòng tôi ngay, đi cho khuất mắt tôi.
Phong Vũ đứng dậy:
- Anh về, hôm nào rảnh Thúy đến công ty chơi.
- Tôi không thèm, đi mau cho tôi.
Anh về rồi, cô đi đi lại lại trong phòng như người điên, cô đá chiếc ghế ngã lăn, thấy chú gấu nhồi bông trên kệ, cô lôi xuống quăng mạnh vào tường, rồi ném mấy lọ nước hoa vào tủ kiểng nghe rộn ràng? chưa bao giờ cô hăng hái đập phá như vậy, và chỉ bình tỉnh lại khi trong phòng chẳng còn gì để đập phá nữa.
Cô ngồi phịch xuống giường, nghiền ngắm lại cuộc chiến tranh với Phong Vũ, cô nhớ như in vẻ mặt khinh bỉ của anh nhắc đến Hùng Văn và Quang Thiên. Bất giác cô nhìn đồng hồ, chà, 5 giờ, hy vọng anh còn ở cơ quan.
Cô gọi điện cho anh, bên kia đầu dây là tiếng người đàn ông lạ cô nhỏ nhẹ:
- Anh làm ơn cho gặp anh Thiên, bảo Diễm Thùy gởi.
- Diễm Thúy hà, ê Thiên?
Bên kia tiếng nói bị cắt ngang, cô nghe rõ tiếng của Quang Thiên rót vào ống nghe, giọng anh quýnh quáng:
- Nói tao không có ở đây, đi công tác rồi.
Diễm Thùy nghe tim đau nhói, người đàn ông lúc nãy vừa nói vừa cười:
- Alo, Quang Thiên không có ở đây có Thùy ạ, nó đi công tác rồi.
Diễm Thùy gác phăng máy, nổi cay đắng uất giận lại trào lên ngực phập phồng vì tức. Rốt cuộc rồi Quang Thiên cũng là đồ hèn nhát, cô biết rõ anh sợ vợ anh đòi li dị, sợ bạn bè biết mối quan hệ với cô và nhất là anh đã chán cô rồi. Cô bặm môi, bấm nhanh số máy của anh bên kia. Đầu dây lại là giống người đàn ông lúc nãy.
- Alo, xin lỗi ai vậy?
- Diễm Thùy.
- A, cô Thùy hả, cô nhắn Quang Thiên chuyện gì không?
Diễm Thùy gằn từng tiếng:
- Anh nói lại với anh Thiên giùm tôi, anh ta là đồ đểu.
- Ờ? ờ?
Cô lại gác máy, và đứng lặng như người vô hồn.
Như Là Nỗi Nhớ Như Là Nỗi Nhớ - Hoàng Thu Dung Như Là Nỗi Nhớ