Số lần đọc/download: 1892 / 21
Cập nhật: 2017-05-19 13:25:19 +0700
Chương 9
Đ
ạm thức giấc lúc năm giờ sáng. Anh cảm thấy cổ họng của mình khô và rát. Vật đầu tiên mà anh thấy là Đào đang ngồi gục đầu ngủ trên cái ghế dựa sát vào cột nhà. Mắt nhắm nghiền. Tóc dài rối xỏa bên vai. Hai chân duỗi ra. Hai cái nút bóp của chiếc áo bà ba màu mỡ gà bị bung ra cho anh thấy mờ mờ cái nịt vú trắng với chút da thịt trắng ngà ngà.
Đào... Đào...
Đạm gọi nhỏ. Đào mở mắt. Thấy Đạm đang nhìn mình đăm đăm nàng hơi bối rối. Cúi xuống thấy áo bị hở tung hai nút nàng mắc cỡ đỏ bừng cả mặt. Vội vàng cài nút áo lại nàng đứng lên.
Anh Đạm khỏe chưa?
Hơi gật đầu Đạm hỏi nhỏ.
Đào qua nhà anh bao lâu rồi?
Dạ... Mấy bữa nay Đào đi qua đi lại nhà em với nhà anh hoài...
Đạm nhìn quanh quất.
Trương đâu rồi?
Dạ ảnh không có nhà. Ảnh nói với em là ảnh dẫn lính đi kích...
Ngừng lại giây lát nàng hỏi tiếp.
Anh khát nước không Đào lấy cho anh ly nước...?
Đạm gật đầu. Đào đưa cho anh ly nước. Dù cố ngóc đầu lên để uống song còn yếu sức nên anh chỉ hớp có một ngụm là nằm thở dốc. Bước tới cạnh giường nàng cười.
Để Đào đỡ cho anh uống...
Nói xong nàng ngồi xuống giường đoạn nâng đầu của Đạm lên tựa vào lòng mình còn tay kia đưa ly nước vào tận miệng cho anh uống. Khi anh uống được nửa ly nàng mới nhẹ đặt đầu người bệnh xuống giường.
Đào có nấu cháo cá... Anh đói không Đào đút cho anh ăn...
Đạm gật đầu. Khi nàng trở lại với tô cháo cá trên tay anh nói nhỏ.
Anh cám ơn Đào đã săn sóc cho anh mấy ngày...
Đỡ cho Đạm tựa lưng vào cây cột cạnh đầu giường, Đào ngồi xuống ghế đối diện với anh. Đưa cái muỗng đầy cháo ra trước mặt anh nàng cười nói.
Anh mà còn nói tiếng cám ơn là Đào khỏi có đút cháo cho anh ăn đâu. Cho anh nhịn đói luôn...
Đạm bật lên tiếng cười yếu ớt. Anh chưa kịp nói gì Đào lại tiếp.
Đào còn phải cám ơn anh... Cái cassette của anh nghe hay lắm...
Thấy Đạm ngơ ngác không hiểu mình nói chuyện gì nàng liến thoắng kể cho anh nghe là đêm đầu tiên anh bị bịnh nàng nói với Trương qua nhà anh mượn tạm cái radio- cassette để về nghe nhạc. Nghe xong Đạm cười cười.
Để trả công Đào săn sóc anh tặng cho hai đứa luôn...
Rồi anh lấy gì nghe...
Đạm lắc đầu hớp ngụm cháo cá.
Anh ít khi nghe nhạc vả lại anh còn cái máy thu thanh của thiếu úy An bỏ lại. Để anh đưa thêm cho Đào mấy cục pin mới...
Ăn xong tô cháo nóng Đạm đổ mồ hôi. Thấy thế Đào lấy khăn nóng lau mặt cho anh rồi cười nói.
Bây giờ anh nằm nghỉ để Đào về nhà nấu cơm cho anh Trương ăn. Chắc ảnh sắp về rồi...
Vẫn tựa lưng vào cây cột Đạm im lặng nhìn theo bóng Đào khuất sau cửa. Mới bốn năm xa nhau mà cô nữ sinh của trường Trưng Vương đã thay đổi khá nhiều. Người mà anh yêu bây giờ khác hơn xưa. Vóc dáng mảnh mai gầy không còn nữa. Thiếu nữ mình hạc xương mai, nhiều mơ mộng và lãng mạn đã biến thành một người đàn bà mà trong ánh mắt thơ ngây thấp thoáng ưu tư, phiền muộn và lo sợ. Đối diện với sự chết ai lại không lo sợ. Chết là cái ám ảnh không rời, giống như tóc trên đầu của mình, rụng rơi một sợi cũ già thời lại mọc lên sợi khác mới hơn hoặc nếu mình cố tình bứt bỏ đi thời tóc cũng vẫn dài ra.
Phát và Đạm đứng trên con lộ đất. Chỗ mà họ đứng cách Vàm Dinh chừng vài cây số. Con rạch đầy nước lờ đờ chảy. Vì gần biển nên nước mặn và đục. Gần cuối năm trời lành lạnh. Đạm mơ hồ ngửi trong cơn gió bấc mùi vị của Tết. Hơn hai năm trấn đóng tiền đồn, đây là cái tết thứ nhì của anh. Cánh đồng cỏ mọc cao. Rừng cây xanh đen. Không khí vắng lặng. Cảnh vật đìu hiu.
Thiếu úy...
Phát mỉm cười liếc nhanh cái bông mai vàng đã bạc màu trên cổ áo trây di của cấp chỉ huy.
Tôi nghĩ mình phải ăn tết cho xôm tụ...
Trầm ngâm giây lát Đạm mới gật đầu.
Ăn tết thời cũng nên ăn nhưng tôi chỉ sợ lính cực...
Ba Phát cười hà hà. Ông trung đội trưởng thâm niên nhất và giỏi giao thiệp nhất nói trong cơn gió hơi lành lạnh.
Thiếu úy để đó tui lo cho. Tui kêu mấy thằng nhỏ làm. Phải kiếm việc cho tụi nó làm chứ để tụi nó ở không là sinh chuyện bậy bạ...
Ngừng lại giây lát Phát móc gói thuốc ra mời Đạm rồi mới nói tiếp.
Tui lo chuyện trong còn thiếu úy lo chuyện ngoài. Muốn ăn một cái tết bình yên là mình phải dũa te tua mấy thằng du kích trước...
Hít hơi thuốc thật dài Đạm nhíu mày nhìn quãng đồng không mông quạnh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời của ngày cận tết.
Tôi giao cho ông lo tổ chức tết. Còn tôi sẽ chỉ huy hai trung đội 1 và 2...
Đưa tay chỉ về cánh đồng cỏ cao ở bên kia con rạch anh nói với Phát.
Mình vượt qua rạch...
Phát nhắc chừng.
Ông thầy cẩn thận...
Đạm gật đầu.
Tôi sẽ dẫn lính vào khu giải phóng của tụi nó. Cái đó người ta gọi là không vào hang hùm sao bắt được hổ...
Ba Phát cười hà hà. Trong ba ông trung đội trưởng thời anh là người hay chữ nhất. Hay chữ ở đây là học hết lớp đệ ngũ, đủ trình độ để đọc sách báo và nói chuyện văn chương chút chút với hai cấp chỉ huy của mình.
Thiếu úy tính như vậy được lắm. Tụi nó không thể đoán là mình dám xâm nhập vào tận khu giải phóng của tụi nó...
Hít liên tiếp hai hơi thuốc rồi nhả khói ra từ từ Đạm lên tiếng.
Thôi đi về. Tôi sẽ bàn chuyện với ông Trương, Thắng, Xinh sau...
Trời sẩm tối. Không tối lắm nhưng cũng đủ để làm nhạt nhòa bóng những người lính áo đen lặng lẽ đi ra khỏi cổng đồn. Họ đi dài trên con lộ đất ngược về xóm nhà lá của dân. Đang đi Đạm chợt ngồi thụp xuống rồi lẹ làng trườn mình vào con rạch đầy nước. Cứ cách một người, hai người hoặc đôi khi ba người, toán đi kích gồm một trung đội lặng lẽ trầm mình dưới lòng rạch.
1 đây Thanh Đạm... nghe rõ trả lời...
1 nghe Thanh Đạm...
2 đây Thanh Đạm... nghe rõ trả lời...
2 nghe Thanh Đạm...
Hơi mỉm cười trong bóng tối vị đại đội trưởng ra lệnh cho ba tiểu đội đi kích dưới quyền chỉ huy của mình.
1 và 2 đây Thanh Đạm… Hẹn hai anh ở điểm Z...
Giọng nói của Xinh vang lên trong ống nghe.
1 sẽ bắt tay Thanh Đạm...
Tiếp theo là tiếng của Hành, trung đội phó chỉ huy tiểu đội 2.
Trình thẩm quyền, 2 sẽ đúng hẹn...
Đưa ống liên hợp cho Mạnh, người lính mang máy Đạm thì thầm với Bốn, tiểu đội trưởng tiểu đội 3.
Mình đi là vừa... Em cho hai đứa đi trước dò đường...
Tiểu đội 11 người cộng thêm Đạm thành 12, không đi trên bờ mà lội nước để tránh bị địch phát hiện. Trăng hạ tuần lấp ló sau đám mây. Sao mờ mờ. Nước lạnh khiến cho Đạm rùng mình. Không phải anh rùng mình vì lạnh mà vì sợ. Anh không hiểu sao mình lại sợ. Dường như cái chết của An vẫn ám ảnh anh hoài. Nhiều đêm anh nằm mơ thấy An nằm dài trên mặt đất nhầy nhụa máu, hai mắt trợn trừng cũng như hai giọt nước mắt từ từ ứa ra.
Thiếu úy...
Tiếng thì thầm của Bốn lôi Đạm ra khỏi sự suy tưởng.
Mình đi đường này thiếu úy...
Sinh ra và lớn lên ở vùng này do đó Bốn biết rõ địa thế. Cũng vì lý do này mà Đạm mới chọn Bốn đi với mình. Chiều hôm qua anh đã mở cuộc họp cấp tốc với Xinh, trung đội trưởng trung đội 1 và ba tiểu đội trưởng của Xinh. Cuộc đột kích táo bạo, liều lĩnh và bí mật, ngoài anh ra chỉ có sáu người là Đạm, Xinh, Hành, trung đội phó trung đội 1 và ba tiểu đội trưởng của trung đội này biết mà thôi. Với sự khuyến cáo của ban 2 chi khu, Đạm bắt đầu một cuộc tìm tòi xem ai là nội tuyến của địch. Nếu cuộc đột kích hôm nay bị bể thời một trong sáu người sẽ có một người là kẻ bị móc nối. Để dấu kín cuộc điều tra của mình anh không nói cho bất cứ ai biết kể cả Xinh. Anh cắt Xinh đi theo tiểu đội 1 còn Hành tháp tùng tiểu đội 2.
Thanh Đạm đây 1...
Thanh Đạm nghe 1...
Trình thẩm quyền tui còn cách chỗ hẹn chừng cây số...
Tôi nghe anh rõ...
Theo kế hoạch đã được phác họa ra thời toán của Xinh sẽ chận đường rút lui, trong khi Hành theo hướng tây bắc xấn vào còn Đạm chỉ huy toán 3 ập vào theo hướng đông. Hai toán này phải dồn ép cho đám du kích phải rút chạy ra biển và lọt vào ổ phục kích của Xinh.
Tám, người lính thám sát của Bốn thôi lội dưới nước mà trườn mình lên bờ rồi biến mất trong rừng cỏ cao. Lát sau anh ta trở lại thì thầm vào tai Bốn. Bốn quay qua nói với cấp chỉ huy.
Mình sắp tới rồi ông thầy...
Đạm gật đầu. Bốn ra lệnh cho lính bò theo sau Tám tiến dần dần về phía chòm cây đen mờ xen lẫn với những gò đất cao. Nhờ cuối năm, dứt mùa mưa đã lâu nên đất hơi khô do đó lính bò vào không gặp trở ngại nhiều lắm. Huống chi trăng mờ và cỏ cao cho nên địch khó mà phát hiện được sự xâm nhập của họ. Một điều thuận lợi nữa là đám du kích không bao giờ nghĩ lính địa phương quân của đồn Cái Đôi dám liều lĩnh đi vào vùng giải phóng do mình kiểm soát. Mười hai người, mỗi người cách nhau chừng mươi thước, dàn hàng ngang cẩn thận bò vào sát phòng tuyến của địch.
Ông thầy đi kế bên tui... Thằng Tám mày bò trước coi chừng lựu đạn...
Bốn dặn dò Đạm và anh không cảm thấy phật lòng vì sự lo lắng của Bốn. Anh biết mình không thông thạo địa thế hoặc các loại chông mìn mà đám du kích quân thường hay gài để bảo vệ tuyến phòng thủ của họ.
Anh Bốn...
Tám lên tiếng. Bốn hỏi gọn.
Cái gì?
Có hai thằng gác...
Giọng của Bốn vang nho nhỏ.
Mày với thằng Chín mần nó đi...
Toán đột kích dừng lại chờ hai đồng bọn thanh toán lính gác của địch. Lát sau Chín bò trở lại.
Xong rồi anh... Thiếu úy và anh có thể vừa hút thuốc vừa đi vào cũng được...
Đạm mỉm cười vì câu nói của Chín.
Mình dô chưa thiếu úy...
Đạm lên tiếng.
Để tôi liên lạc với thằng 2. Hai đứa vào một lúc thời tụi nó mới trở tay không kịp...
Bốc máy gọi Hành xong anh vỗ vai Bốn.
Đi...
Mười hai người lính âm thầm tiến vào. Xa ngoài xa Đạm thấy ánh đèn lập lòe. Anh đoán đó là đèn ghe của dân chài lưới.
Tạch... Tạch... Tạch... Bùm... Ầm... Ầm... Âm thanh chết chóc đột ngột nổi lên trong đêm tối thâm u. M16, M79, M60, lựu đạn, Carbine M2 nổ rền. Hai toán đột kích ào vào. Lựu đạn nổ tung hầm hố. M16 bắn gục những kẻ đang nằm ngủ. Nguyên khu nhà lá của đám du kích bốc cháy hừng hực. Tiếng la hét, kêu khóc vang vang. Bị địch quân đột kích vào khu an toàn một cách bất ngờ đám du kích hốt hoảng chống trả một cách yếu ớt rồi sau đó chém vè về hướng biển.
Đang nằm ngủ Trương giật mình choàng dậy khi nghe tiếng súng nổ. Nhảy tọt xuống đất, xỏ vội đôi giày anh la nho nhỏ.
Đụng... đụng rồi...
Xách cái máy 25 Trương bước ra cửa. Ngồi dậy Đào hỏi.
Anh đi đâu vậy?
Vừa ra tới sân Trương trả lời vọng lại.
Ra sân coi đánh nhau...
Tò mò Đào cũng rời giường. Mặc thêm cái áo len, mang đôi giép nàng đi ra sân. Lính trong đồn đứng tụ thành đám mấy chục người nhìn về hướng rừng cây bên kia. Họ thấy đạn lửa bay đầy trời. Tiếng súng nổ dồn dập. Lửa cháy sáng cả một vùng. Trương mở máy liên lạc tần số nội bộ. Lính im lặng nghe. Tuy không thực sự giao tranh hay thấy tận mắt nhưng xuyên qua những lời nói trong máy họ có thể hình dung ra cuộc giao tranh ác liệt giữa trung đội 1 và địch quân.
Giọng nói của Đạm vang lên bình tịnh và chậm rãi.
1 đây Thanh Đạm... Anh chặt khúc giữa tụi nó chưa... Nghe rõ trả lời...
Tiếng Xinh gấp rút và đứt đoạn.
Thanh Đạm đây 1... Trình thẩm quyền... Tôi đã chặt tụi nó đứt làm hai khúc rồi... Thằng Tư Bánh Bèo đang nhai khúc đầu... Thằng Ẩn nuốt khúc đuôi... Đó... đó nó chạy... Bắn... Bắn dô gốc cây... Lựu đạn... M26...
Tiếp theo là giọng nói của Hành, trung đội phó trung đội 2 vang đầy vui vẻ vì xen lẫn tiếng súng nổ là tiếng cười hà hà.
Thanh Đạm đây 2... Nghe rõ trả lời...
Thanh Đạm nghe 2...
Trình thẩm quyền... Mấy đứa con của tui lượm được túi tiền của thằng huyện ủy. Kỳ này mình ăn tết lớn nghe ông thầy...
Lính trong đồn vỗ tay hoan hô khi nghe được tin vui.
Ông thầy... Ông thầy... Tụi nhỏ tìm thấy hầm súng...
Tiếng của Bốn, tiểu đội trưởng tiểu đội 3 vang lanh lãnh trong máy. Cười ha hà Ba Phát quay qua nói với Trương.
Khỏe rồi chửn úy... Lấy được hầm súng đạn của tụi nó là mình có quyền chỏng cẳng ngủ...
Thắng cũng xen vào câu chuyện.
Ông thầy số dách... Chỉ có một trung đội mà ổng dám mò vào khu giải phóng của tụi nó. Bị vố này tụi nó nhức mình lắm. Tụi nó thù ổng lắm...
Trương cười nói giỡn với hai ông trung đội trưởng.
Bởi vậy ăn tết xong là mình sửa soạn đón tiếp tụi nó... Kỳ này nó đánh là đánh lớn à nghe... Thôi tôi đi ngủ...
Đào im lặng đi song song với chồng trở lại nhà. Nghe được những lời phát ra trong máy liên lạc nàng biết Đạm chỉ huy lính dưới quyền của mình đi phục kích. Dường như có điều gì nguy hiểm là anh lãnh phần làm trước. Nàng định ngày mai gặp Đạm sẽ hỏi lý do tại sao anh lại làm như vậy. Suốt đêm đó nàng trằn trọc cho tới sáng mới chợp mắt. Dường như trong giấc ngủ nàng nghe bên kia vách có tiếng động như là Đạm đã trở về.