If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3389 / 7
Cập nhật: 2016-05-22 23:12:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ọ hàng gì đông khiếp đảm như vậy, cho đến bà mợ xa lơ xa lắc cũng phải lạy dâng trà. Thục Linh thở phào khi dâng trà cho người cuối cùng, hai tay và chân cô muốn gãy lìa ra. Hôn nhân quả là phiền phức, chưa hết, Thục Linh còn phải quỳ bên cạnh Đinh Bằng mà nghe ông trưởng tộc giảng giải về đạo làm vợ, nghĩa vụ làm dâu. Đưa vợ về phòng, Đinh Bằng mỉm cười
- Họ hàng nhà anh phong kiến vậy đó, em cũng đừng nên phiền lòng.
- Em mệt muốn xỉu luôn.
- Anh mát xa cho.
Thục Linh mỉm cười nằm xuống giường, bàn tay Đinh Bằng trên thái dương rồi lần xuống vai. Hôm nay anh không hối hả đam mê như những lần chỉ có họ với nhau.
- Đinh Bằng.
Đinh Bằng dừng tay lại ngay, kéo Thục Linh ngồi dậy:
- Mẹ gọi dậy ngay đi.
Vuốt lại áo, Đinh Bằng đi lại cửa mở ra:
- Thưa mẹ.
- Bảo vợ con ăn hết chén chè ỷ này, nhớ không được làm tắt đôi nến trong phòng biết chưa
- Dạ
Bà hài lòng nhìn đôi nến mà chiếc nến của Đinh Bằng cao hơn nến của Thục Linh. Cửa vừa đóng lại, Thục Linh nhìn chén chè ỷ ngao ngán:
- Anh biể em ăn hết chén chè ỷ này, em ăn không nổi đâu, ngày thường thấy chén nếp em đã sợ.
- Nhưng mà mẹ bắt ăn hết đó.
Đinh Bằng mỉm cười:
- Em không ăn cũng được.
- Anh sẽ làm sao?
- Vào đây.
Đinh Bằng kéo vợ vào phòng vệ sinh, anh hất hết chén chè vào cái lavabo.
- Vậy là xong phải không?
Thục Linh cười khúc khích:
- Anh thông minh ghê.
- Nếu không, mẹ chửi hai đứa đó.
Kéo Thục Linh vào, anh hôn cô, dưới ánh bạch lạp, anh từ từ cởi chiếc ao cưới trên người Thục Linh ra. Thục Linh thẹn thùng khép mắt lại.
Đinh Bằng buông Thục Linh ra, trên chiếc ráp trắng tinh không 1 dấu vết, anh cau mày nhìn Thục Linh. Tại sao như vậy? Thục Linh đã từng thuộc về Hiếu Liêm rồi sao? Anh choáng váng mở to mắt trừng trừng nhìn Thục Linh say ngủ. Anh chỉ muốn dựng Thục Linh dậy mà hét vào mặt cô nỗi giận dữ của mình. Trời ơi...Đinh Bằng ôm đầu ngồi lịm người đi, lẽ nào như vậy, cô từng bảo không hề có tình cảm với Hiếu Liêm mà.
- Sao anh không ngủ?
Cánh tay trần mềm mại vươn ra quấn ngang người Đinh Bằng dịu dàng:
- Anh nhức đầu phải không, em mát xa cho.
Đinh Bằng gạt mạnh tay Thục Linh ra làm cô ngạc nhiên:
- Anh sao vậy?
- Không, ngủ đi.
Đinh Bằng nằm xuống, vòng tay Thục Linh lại vắt qua người anh, cái cảm giác ham muốn biến mất nhường cho cảm giác lạnh lùng và cay đắng. Đây là người con gái anh yêu và đấu tranh gian khổ lắm để được cưới cô, thậm chí chống báng lại mẹ. Nếu như mẹ biết được...Đinh Bằng rùng mình, anh không thể nói ra cùng ai nỗi cay đắng trong đêm tân hôn, Thục Linh không còn là con gái.
- Thục Linh dậy đi.
Bên ngoài còn tối, Đinh Bằng lay vợ, Thục Linh lè nhè:
- Chưa sáng mà anh.
Đinh Bằng sẵng giọng:
- Em phải dậy sớm, giờ này mẹ đã dậy rồi.
Mới 5 giờ, tuy nhiên Thục Linh không dám cãi, ngày đầu tiên về làm dâu, cô phải thức dậy sớm thôi.
- Này, chải tóc cho tươm tất rồi ra ngoài.
Thục Linh chải tóc, mái tóc ngắn nên cũng không tốn thời gian, Đinh Bằng lại gọi giật:
- Ra ngoài em không được mặc đồ bộ.
Thục Linh nhăn mặt:
- Em phải mặc thế nào đây?
- Thay chiếc quần đen rộng ống
Thục Linh ngoan ngoãn làm theo, cô thầm tiếc ngày còn ở nhà với cha mẹ, ngủ đến nắng lên, đôi khi mẹ gọi dậy còn chưa chịu dậy.
- Tôi pha trà rồi, mợ mang lên phòng hầu bà, phòng khách ấy.
Thục Linh làu bàu với mình, mới 5 giờ thức dậy chi không biết, để chỉ ngồi uống trà thôi, mệt ơi là mệt.
Trong phòng khách đèn sáng trưng, bà Hải Đường ngồi trên trường kỷ mặc áo dài nhung, tóc vấn sang trọng, Thục Linh bưng khay trà bước vào:
- Thưa mẹ dùng trà.
Không nghe và trả lời, đôi mắt sắc lạnh lẽo nhìn Thục Linh từ đầu xuống chân, sau đó bà chậm rãi cầm tách trà nhấp 1 chút. Thục Linh lùi ra sau đứng im chờ đợi, trời sáng dần, khi mà hai chân Thục Linh muốn rụng rời bà mới lên tiếng:
- Ra ngoài lo điểm tâm cho chồng con.
- Dạ
Đúng là như trút được gánh nặng ngàn cân, Thục Linh đi nhanh ra ngoài. Không thể tưởng thời đại này còn có người phong kiến như vậy. Đinh Bằng còn nằm trên giường, Thục Linh ngã người vào ngực chồng phụng phịu:
- Em hầu mẹ uống trà mỏi chân gần chết hà.
Đinh Bằng lơ đãng nhìn lên trần nhà:
- Linh
- Dạ.
- Em và Hiếu Liêm có khi nào thân mật nhau đến độ như trước đây thân mật với anh không?
Thục Linh sững sờ:
- Anh nói gì vậy? Em và anh Liêm có thân mật nhau thật đấy nhưng mà không thân mật như chúng mình thân nhau đâu.
- Vậy sao...
Đinh Bằng nghẹn ngang, Thục Linh cười khúc khích:
- Trước đây anh đâu hỏi em như vậy anh Bằng? Anh nghĩ gì về em?
- Không...
Có tiếng bà Hải Đường gọi to bên ngoài, Đinh Bằng đẩy Thục Linh ra:
- Tránh ra cho anh đi rửa mặt, mẹ gọi dưới nhà.
Có về làm vợ Đinh Bằng, Thục Linh mới thấy rõ Đinh Bằng sợ và phục tùng mẹ tuyệt đối. Thục Linh thở mạnh, cô có cảm giác mình sẽ khó được giây phút nhẹ nhàng như từng sống tại nhà mình.
Ngồi vào bàn ăn, bà Hải Đường lạnh nhạt:
- Nhà này rất có tôn ti trật tự cho nên không phải muốn hành động thế nào cũng được. Ăn đúng giờ, không được vắng mặt trong bữa ăn, không được nói cười lớn tiếng. Đinh Bằng, con phải có bổn phận dạy vợ con.
- Dạ, con biết thưa mẹ.
Không khí ngạt thở quá, Thục Linh cố ăn hết chén cháo, hơn nữa thức ăn cay quá, làm cô chảy nước mắt.
- Không quen ăn cay à? Gia đình này quen ăn cay rồi, về đây là phải tập ăn cay.
Như một lời nhắc nhở khéo, Thục Linh bỗng thèm được như ở nhà mình, muốn thì ăn, tay thì nhón thứ này thứ kia bỏ vào miệng mà thử, vừa ăn vừa đùa với Trung Sơn hay chọc Hiếu Liêm, không như ở đây, cúi gằm vào chén cơm cho đến lúc buông đũa.
Được 2 ngày, không còn chịu được, Thục Linh dàu dàu:
- Em đi làm, em không ở nhà nữa đâu.
Gương mặt Đinh Bằng sầm xuống:
- Em nhớ...công ty, nhớ công việc lắm sao?
Thục Linh nhăn mặt:
- Anh không thấy, một ngày em phải hầu trà mẹ ba lần, sau đó thơ thẩn trong phòng, anh không dám đùa với em, anh không dám đùa với em, nói lớn cũng không dám, em phải mặc quần áo kín đáo trong nhà, nóng không chịu được, em thà đi làm còn vui hơn.
- Tuỳ em.
- Anh Bằng, em nhận thấy anh thay đổi nhiều lắm, không giống như khi mình chưa kết hôn, hình như anh không bằng lòng em điều gì?
- Em thấy như vậy sao?
- Không, anh nói ra đi.
- Anh không nói được.
Đinh Bằng xô cửa bước ra ngoài, Thục Linh đứng tần ngần. Cô không hiểu nổi Đinh Bằng, không biết làm gì. Thục Linh xuống nhà đến bên điện thoại quay điện về nhà:
- A lô.
Nhận ra tiếng Hiếu Liêm, Thục Linh mừng rỡ:
- Anh Liêm ơi, em nhớ công việc và công ty nhiều lắm, ngày mai em đi làm.
Hiếu Liêm kinh ngạc:
- Sao vậy? Em không vui?
- Ừ, em chỉ muốn đi làm thôi, có gì vui không anh?
-...không có, em hạnh phúc không Linh?
- Em không biết, em có cảm giác kết hôn và tình yêu là 2 cảm giác rất là khác nhau.
Nơi ngưỡng cửa, Đinh Bằng đứng nhìn Thục Linh nghiêm khắc:
- Em có biết là không nên nói chuyện như vậy không, mẹ hay thì sao?
Đinh Bằng giật mạnh điện thoại gác lên giá, Thục Linh ứa nước mắt:
- Nhưng mà em đang buồn mà.
Đinh Bằng sững người ra, hình như anh đang quá đáng. Tại sao anh không tỏ ra yêu cô để lấn đi cái khoảng cách vô hình, khi mà khó khăn lắm anh mới cưới được Thục Linh, Đinh Bằng ôm Thục Linh vào lòng mà nghe lòng mình chua xót.
Tất cả cũng tại Thục Linh mà ra, tại Thục Linh, Hạnh Dung mới khước từ đám cưới. Chấp nhận Thục Linh mà bà Hải Đường không vui chút nào, cho dù con dâu của bà đang phục trách 1 chức vụ không phải nhỏ trong công ty vận tải đường thủy. Điều ấy không quan trọng gì hết, bà không thích có con dâu ra ngoài xã hội làm việc, chỉ cần cô con dâu đảm đang và sinh cho bà thật nhiều cháu nội.
- Thưa mẹ con mới về.
Thục Linh khép nép bên cạnh Đinh Bằng chào mẹ chồng, đáp lại Thục Linh là ánh mắt lạnh giá.
- Hai đứa con ngồi xuống đây cho mẹ nói chuyện.
Thục Linh lo lắng nhìn chồng, Đinh Bằng kéo tay vợ ngồi xuống ghế như động viên, mẹ là như thế đấy.
- Mẹ muốn Thục Linh nghỉ làm việc, ở nhà.
Thục Linh hốt hoảng bấm vào tay Đinh Bằng, cô rất yêu công việc của mình và không thích công việc nội trợ.
- Thưa mẹ sao lại nghỉ việc, con nghỉ công việc trong nhà đâu có gì nhiều.
Đôi mắt người mẹ quắc lên:
- Con nghĩ như thế nào mà nói như vậy, con không thấy là tất cả công việc nhà, trong nhà lớn như thế này mà chỉ có 1 mình bà Tư làm việc nhà. Mẹ cưới dâu là để trông coi việc trong nhà, bầu bạn với mẹ không phải lăn ra ngoài làm việc. Gia phả nhà Tôn Thất chưa từng có dâu như vậy, tuy rằng họ của ta không còn quyền cao chức trọng nhưng chưa phải là nghèo đói.
- Thưa mẹ con không thể...
- Sao?
Bà giận dữ nhìn Đinh Bằng:
- Con biết dạy vợ không Bằng, mới về nhà mấy hôm thôi đã muốn chống lại mẹ. Con luôn thấy việc con và vơl luôn luôn bên cạnh nhau ngày cũng như đêm là khó coi lắm sao?
Đinh Bằng sợ hãi:
- Mẹ...chúng con cần suy nghĩ.
- Không suy nghĩ, tôi đã nhượng bộ lắm rồi, cưới người tôi không thích cho cậu chỉ vì đứa bé trong bụng, vợ của cậu phải biết nghĩ đến đứa bé trong bụng cô ta. Đây là lệnh của tôi.
Thục Linh bặm môi, không thể tưởng bà có thể độc đoán như vậy. Trung Sơn nói đúng, không khí ở đây ngày đầu tiên cô đã thấy ngộp thở. Song nhờ Đinh Bằng, nhờ tình yêu của anh mà Thục Linh cố chịu đựng, xem ra cuộc chiến đang sắp mở màn
- Thời gian thu xếp công việc của cô là 1 tuần lễ, sau 1 tuần lễ không đến công ty làm việc nữa, còn nữa tại nhà ngoài phòng ngủ, cô không được mặc áo ngủ đi qua đi lại.
Thục Linh điếng người, cơn giận của cô muốn bùng lên mà phải ghìm lại.
- Vào trong đi.
Đinh Bằng rón rén ra dấu cho vợ đi theo mình, đóng cửa phòng lại Thục Linh giận dữ:
- Sao trước đây anh không hề nói với em là làm vợ anh em phải nghỉ việc, em không thể nghỉ việc ở nhà, em chết mất nếu như suốt ngày phải chui vào bếp hay lau dọn nhà cửa. Anh hiểu không, ngay cả việc hầu hạ mẹ đối với em là 1 cực hình, em không phải là con hầu cho 1 công nương như triều đình vua chúa ngày xưa.
Đinh Bằng vò đầu khổ sở:
- Em đừng giận dữ, đừng gay gắt với anh được không, chúng ta phải khó khăn lắm mới lấy được nhau, anh đang điên cái đầu vì đã nói dối với mẹ, em có thai đây nè.
Cơn giận của Thục Linh tiêu tan trước vẻ khổ sở của chồng, ngồi thừ người ra Thục Linh rơm rớm nước mắt:
- Em không nghỉ làm được không anh, đừng bắt em ở nhà, em sợ lắm khi phải đối diện với mẹ.
- Khó lắm em, tuy mẹ là đàn bà nhưng rất cứng rắn, muốn cưới em anh phải viện trợ đến cả dòng họ, bây giờ mẹ bắt buộc không được để em đi làm, anh làm sao đây?
Thục Linh thất vọng ngồi nhích ra, sao anh có thể nhu nhược nghe lời mẹ đến như vậy không biết.
- Linh nè, hay là cứ chìu mẹ đi em, ít ra mẹ cũng không thể nổi giận vì chuyện mình dối gạt sắp có con.
- Anh nói dối mẹ không phải em.
- Ừ thì tại anh quá yêu em thôi mà, không như vậy mẹ đâu cho anh cưới em.
Đinh Bằng vòng tay qua người ôm Thục Linh vào mình, anh hôn lên mắt lên môi cô dỗ dành:
- Anh sẽ không đi đâu hết ngoài giờ làm việc, hết giờ anh bay về nhà tức thì chịu chưa?
- Em cần suy nghĩ đã.
- Suy nghĩ gì nữa, không lẽ em muốn không khí gia đình khó thở?
- Đừng ép em nữa anh Bằng, nếu như anh là em suốt ngày ở trong căn nhà cũ kỹ buồn hiu, còn mẹ suốt ngày không hé răng 1 lời, anh chịu nổi không? nghe nhạc trẻ cũng lén lút, cười không dám cười, nói lớn cũng không dám, anh không thấy em khổ sở hay sao?
- Anh biết em là con người hiếu động, nhưng vì tình yêu chúng mình anh mong em nên hy sinh.
Hy sinh, nếu như là Hiếu Liêm anh không đòi hỏi Thục Linh như vậy, mà Thục Linh toàn quyền sai khiến Hiếu Liêm. Bỗng dưng sao mình lại so sánh kỳ cục, Thục Linh cúi mặt giấu vào ngực chông, cô không muốn Đinh Bằng biết trong cô đang có sự so sánh.
Như Giấc Chiêm Bao Như Giấc Chiêm Bao - Thảo Nhi Như Giấc Chiêm Bao