Số lần đọc/download: 3542 / 129
Cập nhật: 2017-02-10 13:52:25 +0700
Chương 9: Trời Mưa
T
ôi rất thích khi trời mưa to, rất to, bởi vì như thế tôi sẽ không đi học và tôi sẽ ở nhà và tôi sẽ chơi tàu hỏa chạy điện. Nhưng hôm nay trời mưa chẳng to mấy và tôi phải đi học.
Nhưng bạn biết đấy trời mưa dẫu sao cũng thích phết; chúng tôi chơi trò ngửa mặt lên trời và há mồm ra nuốt nước mưa, Chúng tôi giẫm vào các vũng nước và đá mấy phát mạnh đế làm tóe nước vào bọn bạn, chúng tôi chơi trò đi dưới các máng nước, và nước luồn vào cổ áo sơ mi như thế lạnh cực, đã đi dưới máng nước mà mặc áo mưa khuy cài kín tận cổ thì còn ra gì. Chỉ chán cái là đến giờ ra chơi, người ta không cho chúng tôi để chúng tôi khỏi bị ướt.
Trong giờ học, đèn bật sáng trưng, trông rất kỳ, và có một thứ tôi rất thích, đó là nhìn trên cửa sổ có những giọt nước chảy thành dòng xuống dưới. Trông giống như những dòng sông, Thế rồi tiếng chuông vang lên, và cô giáo bảo chúng tôi:
”Được rồi, đã đến giờ ra chơi; các em có thể thoải mái nói chuyện, nhưng phái ngoan đấy.”
Thế là cả bọn mớ miệng cùng nói một lúc, và cá trở nên ầm ĩ khiếp lên được; muốn nói gì đó thì phái gào tướng lên bọn nó mới nghe thấy và cô giáo thở dài một cái, cô đứng dậy và cô ra hành lang, vẫn đế ngỏ cửa, và cô bắt đẩu nói chuyện với các cô giáo khác, những người dĩ nhiên là không cực kỳ bằng cô của chúng tôi, và chính vì thế mà cả bọn cứ phải cố để không làm cô cáu tiết nhiều quá.
- Thế nào, thằng Eudes nói. Bọn mình chơi trò săn bóng chứ?
- Mày có hơi bị điên không đấy? thằng Rufus nói. Thế thì sẽ không yên với cô giáo, với lại chắc chắn là bọn mình sẽ làm vỡ cửa kính!
- Ôi dào, thắng Joachim nói, bọn mình chỉ việc mở cửa là xong!
Cái đó đúng là một ý hay ra phết, và cả lũ chúng tôi ra mở hết cửa sổ, trừ mỗi Agnan, cái thằng đang ôn lại bài lịch sử, vừa lấy tay bịt tai vừa lớn giọng đọc. Cái thằng Agnan này điên thật! Thế rồi chúng tôi mở cửa sổ ra, thật là hết sảy vì gió thổi vào trong lớp và chúng tôi ngửa mặt cho nước bắn vào rất khoái, thế rồi chúng tôi nghe thấy một tiếng quát to: đó là cô giáo vừa mới bưóc vào.
- Các em bị điên à! cô giáo kêu lên. Các em có đóng cứa sổ lại ngay không thì báo!
- Thưa cô, thế đế bọn em chơi săn bóng đấy ạ, thằng Joachim giải thích.
Thế là cô giáo báo chúng tôi là không đời nào có chuyện chúng tôi được chơi bóng, cô bắt chúng tôi đóng cứa và cô báo chúng tôi tất cá hãy ngồi xuống.
Nhưng có điều bực mình là những cái ghế băng gần cửa sổ đều đã ướt nhoét hết cá, và nước, nếu mà giơ mặt ra hứng thì thích, nhưng ngồi lên thì bực mình. Cô giáo giơ hai tay lên trời, cô nói rằng chúng tôi thật không thế nào chịu nối và cô nói chúng tôi sẽ dồn lại đế cá lớp đều được ngồi trên bàn ghế khô.
Thế là, cũng xáy ra ầm ĩ một tí, bởi vì đứa nào cũng tìm cách đế được ngồi, và có những bàn có tới năm đứa ngồi, mà chi cần hơn ba đứa một bàn là đã chật lắm rồi. Tôi ấy à, tôi ngồi cùng Rufus, Clotaire và Eudes. Thế rồi cô giáo quật thước lên bàn cô và kêu lên: ”Trật tự!" Cấm thấy đứa nào nói gì nữa, trừ mỗi Agnan, cái thằng chẳng nghe thấy gì và vẫn tiếp tục ôn bài lịch sứ. Cần phải nói rằng có mỗi mình nó ngồi ở một bàn, bởi vì không ai muốn ngồi cạnh cái thằng cục cưng bẩn thỉu ấy trừ những khi có kiểm tra. Thế rồi thằng Agnan ngẩng đầu lên, nó nhìn thấy cô giáo và nó ngừng nói.
- Được rồi, cô giáo nói. Cô không muốn nghe thấy tiếng các em nữa, Giờ mà giở trò gì ra nữa thì đừng trách cô đấy! Rõ chưa? Bây giờ, các em ngồi giãn ra một tí cho đều đi, và giữ trật tự.
Thế là tất cả chúng tôi đều đứng dậy và chúng tôi đổi chỗ không nói câu nào; giờ không phải lúc để mà giở trò, cô giáo có vẻ bực mình kinh, thật đấy! Tôi ngồi cùng Geoffroỵ Maixent, Clotaire và Alceste, và chúng tôi không dễ chịu mấy bởi vì thằng Alceste ngồi tốn chỗ kinh khủng và nó còn làm dây đường khắp nơi với máy cái bánh mì phết của nó. Cô giáo nhìn chúng tôi một chập, cô thở dài một cái và cô lại đi ra nói chuyện tiếp với các cô khác.
Thế rồi thằng Geoffroy đứng lên, nó đi lên bảng đen, nó lấy phấn vẽ một thằng người nhắng hết sảy mặc dù không có mũi, và nó viết: Maixent là một thằng đần." Việc đó khiến cả lũ chúng tôi cười, trừ thằng Agnan vẫn ôn bài Lịch sử và thằng Maixent đã đứng dậy và đi về phía Geoffro để cho thằng này một cái tát. Thằng Geoffroy dĩ nhiên là nó chống lại, và chúng tôi cả lũ vừa mới đứng dậy la hét thì cô giáo đã chạy vào, và cô trợn tròn hai mắt, mặt mũi đỏ dừ; tôi chưa hề thấy cô như thế ít nhất là một tuần nay rồi. Thế rồi, khi cô nhìn lên cái bảng đen, thì mới đúng là chết giở.
- Ai làm gì thế này? cô giáo hỏi.
- Geoffroy đấu ạ, thằng Agnan trả lời.
- Đồ hớt lẻo bẩn thỉu, thằng Geoffroy hẻt lên tao sẽ cho mày một cái tát, nhớ đấy.
- Phái rồi, thằng Maixent kêu lên. Làm luôn, Geoffroy!
Thế là, thật kinh khủng. Cô giáo tức giận kinh lên được, cô đập thước kẻ xuống bàn cô hàng đống phát. Agnan bắt đầu kêu gào và khóc, nó nói rằng không ai yêu mến nó sất, rằng sao lại bất công thế rằng tất cá mọi người đều lợi dụng nó, rằng nó sẽ chết và sẽ mách tội với bố mẹ nó, và chúng tôi đứng hết cả dậỵ và tất cả lũ đều kêu gào; đúng là hay cực luôn.
- Ngồi xuống cô giáo quát lên. Tôi nói lần cuối cùng đấy, ngồi xuống! Tôi không muốn nghe tiếng các em nữa! Ngồi xuống!
Thế là chúng tôi ngồi xuống. Tôi ngồi với Rufus, Maixent và Joachim, và thầy hiệu trưởng bước vào lớp
- Đứng dậy! Cô giáo nói.
- Ngồi xuống thầy hiệu trưởng nói.
Thế rồi thầy nhìn chúng tôi và thầy hỏi cô giáo
- Có Chuyện gì xảy ra Ở đây vậy? Cả trường đều nghe thấy tiếng học sinh của cô la hét! Thật không thế nào chịu nổi! Còn nữa, tại sao bọn chúng lại ngồi bốn đứa năm đứa một bàn, trong khi những bàn kia thì để không? Ai ngồi đâu quay về đấy ngay!
Cả lũ chúng tôi lại đứng dậy nhưng cô giáo đã giải thích cho thầy hiệu trưởng về vụ bàn ghế ướt. Thầy hiệu trưởng có vẻ ngạc nhiên và thầy nói rằng thôi được, ai nấy quay về chỗ vừa ngồi ngay! Thế là tôi ngồi với Alceste, Rufus, Clotaire, Joachim và Eudes; thật là chật kinh lên được. Thế rồi thầy hiệu trưởng trỏ ngón tay lên bảng đen và thầy hỏi:
- Ai đã làm việc này? Nói mau!
Và thằng Agnan đã chẳng cả kịp nói, bởi vì Geoffroy đã đứng lên vừa khóc vừa nói rằng đấy không phải lỗi của nó.
- Hối hận với khóc lóc thì cũng quá muộn rồi, cậu nhỏ ạ, thầy hiệu trưởng nói. Cậu đã ở trên con đường sa ngã rồi: nó sẽ dẫn cậu tới chỗ vào tù ra tội, nhưng mà tôi thì tôi sẽ làm cho cậu phải bỏ cái thói ăn nói thô tục và lăng mạ bạn bè! Cậu sẽ chép lại cho tôi năm trăm làn câu cậu đã viết trên bảng. Rõ chưa.... Còn tất cả các em, mặc dù trời đã tạnh hẳn rồi, các em cũng không ra sân chơi hôm nay. Việc này sẽ cho các em một bài học về sự tôn trọng kỷ luật; các em sẽ ở trong lớp dưới sự giám sát của cô giáo!
Và khi thầy hiệu trưởng đi ra, khi chúng tôi đổi chỗ ngồi lại, lần này thì cùng bàn với Geoffroy và Maixent, chúng tôi bảo nhau rằng cô giáo thật sự hết sảy, rằng cô quý chúng tôi lắm, cho dù chúng tôi thỉnh thoáng vẫn khiến cô cáu tiết. Chính cô lại có vẻ bực bội hơn cả khi cô biết rằng chúng tôi không được phép ra sân chơi hôm nay!