Số lần đọc/download: 197 / 11
Cập nhật: 2019-12-06 09:02:42 +0700
Chương 9 - Thoát Trong Gang Tấc
O
nhà Little, Margalo thích quá đến nỗi con chim lưu lại một thời gian thay vì quay về miền quê bao la. Nó và Stuart đã trở thành đôi bạn thân, và ngày qua ngày, đối với Stuart, dường như Margalo càng ngày càng đẹp. Stuart hy vọng Margalo sẽ không bao giờ xa nó.
Một ngày kia, khi đã khỏi viêm phế quản, Stuart xỏ đôi giày trượt mới, bận cái quần trượt băng rồi ra ngoài tìm một vũng băng. Nhưng nó đi chẳng được xa. Vừa bước ra đường, Stuart đã gặp ngay một con chó sục Ái Nhĩ Lan, thế là nó phải trèo tót lên cánh cổng sắt rồi nhảy luôn vào một thùng rác; tại đó nó núp trong một mớ cần tây.
Trong lúc nó ngồi đợi, đợi cho con chó bỏ đi, một chiếc xe tải chở rác từ Sở Vệ Sinh xịch thẳng tới lề đường, và hai người đàn ông nhặt cái thùng lên. Stuart cảm giác mình bị nhấc bổng lên cao. Nó dòm qua cạnh thùng và thấy chỉ một tí nữa thôi nó và mọi thứ trong thùng sẽ bị đổ vào chiếc xe tải lớn.
“ Nếu bây giờ mà nhảy thì mình chết chắc,” Stuart nghĩ. Thế là nó lặn vào trong thùng và chờ đợi. Hai người đàn ông quẳng cái thùng với một tiếng bùm to vào xe tải, ở đó có một ông nữa chộp lấy cái thùng, dốc ngược xuống, và giũ cho ra bằng hết. Stuart cắm ngược đầu xuống, chôn sâu hai chân trong đống rác nhớt nhợt ướt át.
Quanh nó toàn rác, nồng nặc mùi. Dưới chân nó, trên người nó, bốn xung quanh nó toàn rác là rác. Chỉ tuyền một thế giới mênh mông của rác rưởi nặng mùi. Thực là một nơi bẩn thỉu. Hai ống quần nó dính trứng, mũ thì dính bơ, áo sơ mi đầy nước thịt, tai bám tép cam, và vỏ chuối quấn quanh eo bụng.
Vẫn bám vào đôi giày trượt, Stuart cố tìm đường leo lên bề mặt đống rác, nhưng khó mà giữ được thăng bằng. Nó trèo lên một đống bã cà phê, nhưng lên gần tới đỉnh, bã cà phê bỗng chuồi dưới chân, và thế là Stuart trượt xuống, đáp trên một vũng chè nếp thừa.
“Mình đoán ra khỏi đây thể nào mình cũng đau bụng,” Stuart nói.
Nó lo lắng kiếm cách trèo lên tới đỉnh, vì nó sợ sẽ bị đợt đổ rác kế tiếp chôn vùi. Khi cuối cùng cũng leo được lên trên, mệt nhoài và hôi hám. Stuart quan sát thấy cái xe không đi thu thêm rác nữa mà nhanh chóng rung rung phóng đi. Stuart ngước mắt ngó mặt trời. “Mình đang đi về hướng Đông,” nó tự nhủ. “Mình không biết thế nghĩa là sao.”
Stuart vô phương thoát khỏi cái xe tải, thành xe quá cao. Nó đành phải đợi.
Khi cái xe về đến sông Đông, một con sông khá bẩn nhưng hữu dụng, viền lấy bờ Đông của thành phố New York, người lái xe lái luôn ra cầu tàu, cập vào một xà lan rác, và trút rác trong xe xuống. Stuart ngã ụp và trượt theo cùng bao nhiêu thứ khác, va đầu mạnh đến nỗi nó ngất đi và nằm ngay cán cuốc, như thể chết rồi. Nó cứ nằm như thế phải đến một tiếng đồng hồ, và khi các giác quan hồi phục, nó nhìn quanh, chẳng thấy gì ngoài nước là nước. Chiếc xà lan đang bị kéo ra ngoài biển.
“Chà,” Stuart nghĩ, “đây chắc chắn là việc tệ hại nhất dù với bất kỳ ai. Mình đoán đây sẽ là chuyến đi cuối cùng của mình trong cái thế giới này.” Nó biết rằng mớ rác này sẽ được kéo ra hai mươi dặm rồi đổ xuống Đại Tây Dương. “Mình đoán là mình sẽ chẳng làm gì được,” nó nghĩ, đầy vô vọng. “Mình sẽ chỉ ngồi đây thật can trường và chết như một người đàn ông. Nhưng phải chi mình đừng có chết với trứng bám trên quần và bơ dính trên mũ, nước thịt dây trên áo, tép cam bám trên tai và vỏ chuối quấn vòng quanh thân.”
Ý nghĩ về cái chết khiến Stuart buồn quá, và nó bắt đầu nghĩ tới nhà nó, tới ba nó,tới mẹ nó, tới anh trai nó và tới Margalo cùng Snowbell, và nó nghĩ mình yêu họ biết bao nhiêu (yêu tất trừ Snowbell) và căn nhà của nó thật dễ chịu xiết bao, đặc biệt lúc sớm mai khi ánh sáng mới lọt qua màn cửa và toàn bộ gia đình ai nấy rục rịch và thức giấc. Nước mắt chảy tràn khi nó nhận thức rằng nó sẽ không bao giờ gặp lại họ được nữa. Nó vẫn đang nức nở như thế thì một giọng nói nhỏ thì thì thầm từ sau lưng:
“Stuart!”
Nó ngó quanh, qua màn nước mắt, và kia, ngồi trên một cây cải bruxen, là Margalo.
“Margalo!” Stuart kêu lên. “Làm sao em đến đây được?”
“Chà,” con chim nói, “ Em đang ngó ngoài cửa sổ sang nay thì thấy anh rời nhà và vô tình em thấy anh rơi vào xe chở rác. Em bay ra ngoài cửa sổ và bám theo xe tải, nghĩ là biết đâu anh cần giúp gì”
“ Đời anh chưa bao giờ gặp ai mà thấy mừng thế này,” Stuart nói. “Nhưng em giúp anh cách nào bây giờ?”
“Em nghĩ nếu anh bám vào chân em, em có thể bay vào bờ với anh,” Margalo nói. “Thử một tí, mất gì. Anh nặng bao nhiêu nhỉ?”
“Khoảng ba aoxơ[10] rưỡi,” Stuart nói.
“Tính cả quần áo?” Margalo hỏi.
“Dĩ nhiên rồi,” Stuart bẽn lẽn đáp.
“Thế thì em tin em có thể mang anh được.”
“Chắc sẽ bị chóng mặt đây,” Stuart nói.
“Đừng có nhìn xuống thì sẽ không chóng mặt,” Margalo đáp.
“Chắc sẽ đau quặn bụng đây.”
“Chắc chắn là sẽ bị cái này cái kia, nhưng cái gì cũng còn tốt hơn là chết,” con chim đáp.
“Ừ, đúng đấy,” Stuart đồng ý.
“Nào, thế thì leo lên! Chúng mình bắt đầu được rồi.”
Stuart nhét đôi giày trượt vào trong áo, rón rén trèo lên chòm lá xà lách, và nắm chặt hai cổ chân Margalo. “Sẵn sàng!” nó kêu to.
Với một cú đập cánh, Margalo vút lên bầu trời, mang theo Stuart, và cả hai bay trên mặt biển, hướng thẳng về nhà.
“Phù!” Margalo nói, khi cả hai đã tít trên không trung, “Anh hôi kinh, Stuart!”
“Anh biết anh hôi rồi,” Stuart rầu rĩ đáp. “Anh hy vọng việc đó không làm em mệt.”
“Em khó thở quá,” Margalo trả lời. “Còn tim em cứ đập bình bịch trong ngực. Có cái gì anh vứt đi được không để cho nhẹ bớt?”
“À, anh vứt đôi giày trượt băng này được,” Stuart nói.
“May phước em,” con chim con kêu lên. “Em không biết là anh giấu đôi giày trượt trong áo đâu đấy. Quăng đôi giày nặng đó nhanh đi không là cả hai ta cắm đầu xuống đại dương và biến mất bây giờ.” Stuart quẳng đôi giày trượt đi và nhìn chúng lặn xuống, lặn xuống, cho đến khi biến mất trong những làn sóng xám tuốt dưới kia. “Tốt hơn đấy,” Margalo nói. “Giờ tụi mình ổn rồi. Em đã có thể thấy rõ mấy tòa tháp và ống khói của New York rồi.”
Mười lăm phút sau, chúng bay thẳng vào, xuyên qua của sổ để mở của phòng khách nhà Little và đáp xuống bụi dương xỉ Boston. Bà Little, người đã để cửa sổ mở sẵn khi không thấy Margalo đâu, giờ vui quá khi thấy cả hai đã về, bởi bà bắt đầu thấy lo lo. Khi nghe chuyện đã xảy ra và biết suýt chút nữa thì mất cậu con trai mình ra sao, bà đặt Stuart trong bàn tay mình, mặc cho quần áo của nó hôi thối khủng khiếp, và hôn nó. Thế rồi bà đưa nó lên lầu để nó tắm một cái, và sai George mang quần áo của Stuart ra tiệm giặt.
“Ngoài Đại Tây Dương trông như thế nào?” ông Little thắc mắc; ông chưa bao giờ đi quá xa khỏi nhà mình.
Thế là Stuart và Margalo bèn kể ông nghe mọi thứ về đại dương, với những con sóng xám cuồn cuộn những chỏm bạc, rồi lũ hải âu trên bầu trời, rồi những dãy phao, những tàu thủy, tàu kéo, và gió ù ù thổi trong tai. Ông Little thở dài và nói ông hy vọng có ngày nào đó được thoát khỏi công việc đủ lâu để đi xem những thứ hay ho đó.
Mọi người cảm ơn Margalo vì đã cứu mạng Stuart; và vào bữa tối, bà Little tặng cô nàng một cái bánh nướng tí ti có hạt rắc bên trên.
[10] 1 aoxơ tương đương với 28g.