Số lần đọc/download: 8937 / 420
Cập nhật: 2015-09-12 19:43:45 +0700
Chương 7 - Chim Thiên Nga Và Bão
H
ọ ngồi ở giữa một cái hồ nhỏ bắt nguồn từ lạch Brices. Nó không lớn, có lẽ chu vi chỉ độ chín mươi mét, và cô ngạc nhiên khi thấy chỉ vài giây trước thôi nó vẫn vô hình trước mắt cô.
Thật ngoạn mục. Thiên nga Tundra và ngỗng trời Canada vây quanh họ. Hàng nghìn con. Lũ chim nổi trên mặt nước san sát nhau đến độ có những chỗ cô không nhìn thấy mặt hồ. Từ xa, những nhóm thiên nga trông như những tảng băng.
"Ôi, Noah," cuối cùng cô nói khẽ, "đẹp quá."
Họ ngồi trong yên lặng một lúc lâu, ngắm lũ chim. Noah chỉ ra một lũ chim non mới nở đang đi theo một đàn ngỗng trời chỗ gần bờ, cố gắng bắt kịp.
Không gian tràn ngập tiếng kêu lảnh lót lẫn tiếng chiếp chiếp khi Noah đưa chiếc thuyền xuyên qua làn nước. Đa phần lũ chim tảng lờ họ. Những con duy nhất có vẻ quan tâm là nhưng con buộc phải di chuyển khi chiếc thuyền đến gần chúng. Allie vươn tay ra chạm vào những con gần nhất và cảm thấy những chiếc lông vũ của chúng xù lên dưới ngón tay mình.
Noah lấy ra túi bánh mì mang theo lúc trước đưa cho Allie. Cô rắc vụn bánh, ưu tiên những con non, cười không ngớt khi chúng bơi thành vòng tròn, tìm kiếm thức ăn.
Họ ở lại đó cho đến khi sấm nổ vang xa xa - tiếng nhỏ nhưng rền - và cả hai biết đã đến lúc phải về
Noah lái con thuyền trở lại dòng chảy của con lạch, chèo còn mạnh hơn lúc trước. Cô vẫn còn kinh ngạc với những gì vừa nhìn thấy.
"Noah, chúng nó làm gì ở đấy?"
"Anh không biết. Anh biết là cứ đến mùa đông chim thiên nga từ mạn Bắc lại di cư đến hồ Matamuskeet, nhưng anh đoán là lần này chúng đến đây. Anh không biết tại sao. Có lẽ trận bão tuyết sớm có liên quan đến việc này. Có thể chúng bị lạc đường. Nhưng chúng sẽ tìm được đường về thôi."
"Chúng không ở lại ư?"
"Anh cho là thế. Chúng đi theo bản năng, chỗ này không phải nơi của chúng. Một số con ngỗng trời có thể trú đông ở đây, nhưng lũ thiên nga sẽ quay lại Mattamuskeet."
Noah chèo thuyền thật hăng khi những đám mây đen đã cuộn lại ngay phía trên đầu. Không lâu sau mưa bắt đầu rơi, lúc đầu còn lây rây, rồi dần dần nặng hạt lên. Sét... một khoảng yên tĩnh... rồi lại sấm. Bây giờ to hơn một chút. Có lẽ cách đây sáu hay bảy dặm. Mưa nhiều hơn và Noah bắt đầu chèo hăng hơn nữa, cơ bắp của anh căng lên với mỗi nhịp chèo.
Bây giờ mưa đã nặng hạt hơn.
Rơi xuống...
Rơi xuống cùng với cơn gió...
Rơi xuống nặng hạt và dày đặc... Noah chèo... đua với bầu trời... cho đến khi ướt sũng... tự mắng mình... đã thua Mẹ Thiên nhiên...
Bây giờ mưa đã đổ xuống đều đặn, Allie nhìn mưa rơi giăng giăng chéo bầu trời, cố gắng thách đố trọng lực khi cưỡi lên những cơn gió Tây thổi rít trên những rặng cây. Bầu trời lại sẫm tối hơn một chút, và những giọt mưa nặng trịch rơi xuống từ những đám mây đen. Những giọt mưa của bão lốc.
Allie thưởng thức cơn mưa, ngửa đầu ra sau một lúc để đón mưa rơi xuống mặt. Cô biết chỉ vài phút nữa vạt trước chiếc váy của cô sẽ ướt sũng, nhưng cô chẳng quan tâm. Tuy nhiên cô tự hỏi liệu anh có để ý không, rồi sau đó nghĩ chắc là có.
Cô lướt tay qua làn tóc, cảm thấy sự ẩm ướt của nó. Cảm giác thật tuyệt vời, cô cảm thấy thật tuyệt vời, mọi thứ có cảm giác thật tuyệt vời. Dù qua làn mưa, cô vẫn có thể nghe thấy anh thở gấp và âm thanh ấy khêu gợi cô theo một cách mà nhiều năm rồi cô không cảm thấy.
Một đám mây đen ào đến ngay trên đầu họ, và mưa bắt đầu trút xuống nặng hạt hơn. Hơn mọi cơn mưa cô từng thấy. Allie nhìn lên và cười, từ bỏ mọi cố gắng giữ mình khô ráo, khiến cho Noah cảm thấy dễ chịu hơn. Anh đã không biết cô cảm thấy thế nào về việc ấy. Dù cô đã quyết định đến đây, anh ngờ rằng cô chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ bị kẹt trong mưa bão thế này.
Vài phút sau họ mới đến được cầu vụng thuyền, Noah ghé thuyền vào gần cầu cho Allie bước ra. Anh giúp cô trèo lên, rồi chính mình cũng trèo ra và kéo thuyền lên bờ cách đủ xa mép nước để không bị trôi đi. Để đề phòng, anh buộc nó vào cầu vụng, biết rằng phải dầm mưa thêm một phút nữa cũng chẳng khác gì.
Anh vừa buộc thuyền vừa ngước nhìn Allie và trong một giây anh nín thở. Cô thật xinh đẹp vô cùng khi đứng đó chờ anh, nhìn anh làm, hoàn toàn thoải mái dưới làn mưa. Cô không cố gắng để tránh mưa hay trú ở đâu, anh có thể nhìn thấy những đường nét khuôn ngực cô khi nó nhô lên qua lớp vải chiếc váy đang dính chặt vào người. Đó không phải là một cơn mưa lạnh, nhưng anh có thể nhìn thấy đầu ngực cô cương lên và nhô ra, cứng như những viên đá nhỏ. Anh cảm thấy dưới bụng mình xao động nên vội quay đi, ngượng ngùng, lẩm bẩm với chính mình, mừng là cơn mưa đã bóp nghẹt những âm thanh ấy. Khi anh đã buộc xong và đứng lên, Allie nắm tay anh bằng cả hai bàn tay cô, khiến anh ngạc nhiên. Mặc dù mưa tuôn xối xả, họ vẫn không vội chạy về phía căn nhà, và Noah tưởng tưọng ra sẽ thế nào nếu cùng cô đêm đó.
Allie cũng đang phân vân về anh. Cô cảm thấy hơi ấm trong đôi bàn tay anh và tự hỏi không biết sẽ thế nào nếu nó chạm vào cơ thể cô, lướt trên mình cô, mơn man da thịt cô. Chỉ nghĩ tới điều ấy thôi mà cô đã phải hít một hơi thật sâu, và lại cảm thấy đầu ngực mình nhoi nhói cùng một làn hơi ấm mới mẻ giữa hai chân.
Lúc ấy cô nhận ra có gì đó đã thay đổi từ khi cô đến đây. Và mặc dù cô không thể chỉ ra đích xác thời điểm nào - lúc sau bữa tối ngày hôm qua, hay chiều nay trên chiếc thuyền, hay khi họ nhìn lũ thiên nga, hay thậm chí có lẽ là lúc này đây, khi họ đang bước đi tay nắm tay - cô biết rằng cô lại đã yêu Noah Taylor Calhoun một lần nữa, và rằng có lẽ, chỉ có lẽ thôi, cô vẫn chưa bao giờ ngừng yêu anh.
Không hề có sự bối rối nào giữa họ khi họ đến cửa ngôi nhà và cả hai bước vào trong, ngừng lại ở gian ngoài, quần áo tong tong nước.
"Em có mang quần áo đi thay không?"
Cô lắc đầu, vẫn cảm thấy xung đột của cảm xúc chạy trong người, tự hỏi không biết nó có hiện lên trên mặt mình không.
"Anh nghĩ anh có thể tìm thấy cái gì đó ở đây cho em thay tạm. Có lẽ quần áo của anh sẽ hơi rộng, nhưng mà ấm."
"Cái gì cũng được mà," cô nói.
"Một giây nữa anh sẽ quay lại."
Noah cởi bỏ đôi bốt, sau đó chạy lên gác, lát sau chạy xuống. Kẹp dưới một tay anh là chiếc quần vải bông và một chiếc sơ mi dài, còn tay kia là chiếc quần jean và một chiếc sơ mi xanh.
"Đây," anh nói, dưa cho cô chiếc quần vải bông và sơ mi. "Em có thể thay đồ ở phòng ngủ trên gác. Có buồng tắm và khăn tắm trên đó nữa, nếu em muốn tắm."
Cô mỉm cười cảm ơn anh rồi đi lên thang, cảm thấy ánh mắt anh dõi theo mình. Cô vào phòng ngủ đóng cửa lại, rồi để chỗ quần áo lên giường anh và cởi hết quần áo mình ra. Không mặc gì, cô đi đến chỗ tủ quần áo của anh và tìm thấy một chiếc mắc áo liền móc hết váy, áo lót và quần lót của mình lên đấy rồi đi vào buồng tắm treo chiếc mắc lên để nước khỏi nhỏ giọt xuống sàn nhà lát gỗ. Cô cảm thấy một cơn rùng mình thầm kín khi khỏa thân trong căn phòng anh ngủ.
Cô không muốn tắm sau khi đã dầm mưa. Cô thích cái cảm giác mềm mại ấy trên da mình, nó làm cho cô nhớ đến cách con người thời xưa đã sống. Rất tự nhiên. Như Noah. Cô trườn người vào trong lớp quần áo của anh rồi ngắm mình trong gương. Chiếc quần hơi rộng, nhưng sơ vin vào thì đỡ hơn, cô xắn gấu quần lên một chút cho khỏi quết đất. Cổ áo sơ mi hơi sờn và gần như thòi ra ngoài một bên vai, nhưng dù sao cô vẫn thích dáng vẻ của cô khi mặc nó. Cô xắn tay áo lên gần đến khuỷu, ra tủ lấy tất đi vào, rồi vào buồng tắm để tìm lược.
Cô chải sơ mớ tóc ướt và để nó buông dài trên vai. Nhìn vào gương, cô ước gì cô đã mang theo một cái cặp hay vài chiếc kẹp ghim.
Và một chút mascara nữa. Nhưng cô có thể làm gì? Mắt cô vẫn còn một chút lớp trang điểm lúc trước, cô sửa sang lại bằng một miếng vải lau, cố gắng làm đẹp nhất.
Khi đã làm xong, cô nhìn mình trong gương, cảm thấy xinh đẹp kể cả với phục sức như thế, và đi xuống gác.
Noah đang ngồi xổm trước lò sưởi trong phòng khách, cố hết sức để cời lửa cháy. Anh không thấy cô đi vào, còn cô ngắm anh làm việc. Anh cũng đã thay quần áo và trông rất bảnh: đôi vai rộng, mái tóc ướt gần chạm đến cổ áo, quần jean ôm sát.
Anh cời lửa, dịch chuyển đám củi và bỏ thêm ít bùi nhùi. Allie tựa lưng vào rầm cửa, vắt tréo chân và tiếp tục ngắm nhìn anh. Trong vài phút lửa đã lan ra thành nhiều ngọn nhỏ, cháy đều dặn và ổn định. Anh quay sang một bên để xếp gọn lại đống củi không dùng đến và thoáng thấy cô qua khoé mắt mình. Anh quay lại phía cô thật nhanh.
Mặc dù mặc quần áo của anh, trông cô vẫn rất xinh đẹp. Sau một khoảnh khắc anh ngượng ngùng quay đi, trở lại với việc xếp chỗ củi.
"Anh không nghe tiếng em vào," anh nói, cố gắng để giọng mình có vẻ tự nhiên.
"Em biết. Không sao đâu anh." Cô biết anh đang nghĩ gì và cảm thấy vui vui trước vẻ trẻ trung của anh.
"Em đã đứng đó bao lâu rồi?"
"Một vài phút."
Noah lau tay vào quần, rồi chỉ ra chỗ bếp. “Anh pha ít trà cho em nhé? Lúc em còn trên gác anh đun nước rồi.” Anh nói những câu xã giao, bất kể cái gì khiến cho tâm trí anh thông suốt. Nhưng khỉ thật, trông cô…
Cô nghĩ một giây, thấy vẻ mặt anh nhìn mình, và lại cảm thấy những cảm giác bản năng cũ trỗi dậy.
“Anh có cái gì mạnh hơn không, hay là bây giờ còn quá sớm để làm vài ly nhỉ?”
Anh mỉm cười. “Anh có ít rượu bourbon trong chạn. Thế được không?”
“Nghe tuyệt đấy.”
Anh đi về phía bếp, Allie ngắm anh lùa bàn tay vào lớp tóc ướt khi anh biến mất.
Sấm nổ ùng oàng, lại một cơn mưa trút xuống. Allie nghe thấy tiếng gầm rú của cơn mưa trên mái nhà, tiếng củi lách cách khi ngọn lửa bập bùng tỏa sáng căn phòng. Cô quay ra cửa sổ nhìn thấy bầu trời màu xám chợt lóe sáng trong một giây. Chỉ vài khoảnh khắc sau, lại một tiếng sấm nổ. Lần này thì rất gần.
Cô lấy một chiếc mền bông từ chiếc sofa và ngồi lên thảm trước lò sưởi. Vắt tréo chân lại, cô chỉnh cái mền cho đến khi cảm thấy thoải mái và ngồi đó ngắm những ngọn lửa nhảy múa. Noah quay lại, nhìn những gì cô đã làm và đến ngồi cạnh cô. Anh đặt xuống hai chiếc ly và rót ít rượu bourbon vào mỗi ly. Ở ngoài kia bầu trời tối đen hơn nữa.
Lại sấm. Thật to. Cơn bão đang ở đỉnh điểm cuồng nộ, gió thổi tạt mưa thành những vòng xoáy.
“Đúng là bão ra trò.” Noah nói khi ngắm nhìn những giọt mưa chảy thành dòng dọc trên cửa sổ. Bây giờ anh và Allie đã ngồi rất gần, mặc dù không chạm nhau, Noah nhìn ngực cô dâng nhè nhẹ với mỗi nhịp thở, lại hình dung ra cảm giác khi chạm vào cơ thể cô trước khi đánh tan ý nghĩ ấy.
“Em thích thế,” cô nói, nhấp một ngụm rượu. “Lúc nào em cũng thích bão có sấm sét và mưa to. Kể cả lúc còn nhỏ cũng vậy.”
“Tại sao?” Anh nói bất kỳ điều gì chỉ cốt để giữ cân bằng.
“Em không biết. Chỉ là đối với em bão luôn có vẻ lãng mạn.”
Cô im lặng một lúc, và Noah ngắm ngọn lửa bập bùng trong đôi mắt màu ngọc lục bảo của cô. Rồi cô nói. “Anh có còn nhớ cái đêm mình ngồi cùng nhau ngắm nhìn cơn bão mấy hôm trước khi em đi không?”
“Dĩ nhiên anh nhớ.”
“Em đã rất hay nghĩ về nó sau khi em về nhà. Lúc nào em cũng nghĩ về dáng vẻ của anh đêm đó. Em luôn nhớ về anh như thế.”
“Anh có thay đổi nhiều không?”
Cô nhấp thêm một ngụm bourbon, cảm thấy nó làm cô ấm lên. Cô chạm vào tay anh khi trả lời.
“Không thật sự thay đổi. Những thứ mà em nhớ thì không thay đổi. Dĩ nhiên anh già hơn, với chặng đời phía sau lưng anh, nhưng anh vẫn còn nguyên niềm hy vọng trong ánh mắt như thế. Anh vẫn đọc thơ và đi lang trên sông. Và anh vẫn có một vẻ dịu dàng và ngay cả cuộc chiến cũng không lấy đi được.”
Anh nghĩ về điều cô nói và cảm thấy tay cô mơn man trên tay anh, ngón tay cái của cô vẽ thành những hình tròn.
“Allie, lúc trước em hỏi anh nhớ gì nhất về mùa hè ấy. Thế em nhớ gì?”
Phải một lúc sau cô mới trả lời. Giọng cô có vẻ như vọng lại từ nơi nào đó khác.
“Em nhớ chuyện ân ái. Đó là điều em nhớ nhất. Anh là người đàn ông đầu tiên của em, việc ấy còn tuyệt vời hơn trước đó em từng nghĩ.”
Noah uống một ngụm rượu bourbon, hồi tưởng, lại có lại những cảm giác cũ, rồi bỗng nhiên lắc đầu. Như thế này đã là khó khăn lắm rồi. Cô tiếp tục.
“Em còn nhớ trước đó em đã sợ đến mức run lên, nhưng lại cũng thật hào hứng. Em vui vì anh là người đầu tiên. Em vui vì chúng ta đã có thể chia sẻ điều ấy.”
“Anh cũng vậy.”
“Lúc ấy anh có sợ giống em không?”
Noah gật đầu, không nói gì, cô mỉm cười trước sự thật thà của anh.
“Em cũng nghĩ vậy. Anh lúc nào cũng e thẹn như thế. Nhất là lúc bắt đầu. Em còn nhớ anh đã hỏi em rằng em có bạn trai không, rồi khi em nói em có, anh gần như chẳng nói gì với em nữa.”
“Lúc ấy anh không muốn xen vào giữa hai người.”
“Thế nhưng cuối cùng anh đã xen vào, bất chấp sự vô tội tự nhận ấy còn gì,” cô nói, mỉm cười, “em vui vì anh đã làm thế.”
“Cuối cùng thì hồi đó em dã kể cho anh ta nghe về chúng ta vào lúc nào?”
“Khi em về nhà.’
“Có khó không?”
“Chẳng khó chút nào. Em đã yêu anh mà.”
Cô bóp chặt lấy tay anh, buông ra, rồi nhích lại gần hơn. Cô vòng tay qua cánh tay anh, ôm lấy nó và tựa đầu vào vai anh. Anh có thể ngửi thấy mùi cô, dìu dịu như mùi cơn mưa, ấm áp. Cô thủ thỉ:
“Anh có còn nhớ lần mình đi bộ về sau đêm hồi đó không? Em đã hỏi anh liệu anh có muốn gặp lại em. Anh chỉ gật đầu mà chẳng nói câu nào. Như thế không thuyết phục lắm.”
“Trước đó chưa bao giờ gặp ai như em. Anh không làm sao khác được. Anh chẳng biết phải nói gì.”
“Em biết. Anh cũng chẳng bao giờ giấu được điều gì. Đôi mắt luôn tố cáo anh. Anh có đôi mắt tuyệt vời nhất mà em từng được thấy.”
Lúc ấy cô ngưng lại, nhấc đầu lên khỏi vai anh, rồi nhìn thẳng vào anh. Khi nói, giọng cô gần như chẳng hơn tiếng thì thầm. “Em nghĩ mùa hè năm ấy em đã yêu anh nhiều hơn bất kỳ ai em đã từng yêu.”
Sét lại lóe lên. Trong vài khoảnh khắc im lặng trước khi có sấm, mắt họ gặp nhau khi họ cố gắng xóa bỏ đi mười bốn năm rồi cả hai đều cảm thấy một sự thay đổi từ ngày hôm qua. Khi cuối cùng sấm cũng rền vang. Noah thở dài và quay mặt khỏi cô, về phía cửa sổ.
“Anh ước gì em đã đọc được những lá thư anh viết cho em,” anh nói.
Cô không nói gì suốt một lúc lâu.
“Không chỉ mình anh viết đâu, Noah. Em đã không kể cho anh biết, nhưng em từng viết cho anh một tá thư khi về nhà. Em chưa bao giờ gửi chúng đi.”
“Tại sao?” Noah ngạc nhiên.
“Có lẽ tại em quá lo sợ.”
“Về điều gì?”
“Rằng có thể nó không có thật như em nghĩ. Rằng có lẽ anh đã quên em.”
“Anh sẽ không bao giờ quên em. Anh thậm chí còn không thể nghĩ nổi đến việc ấy.”
“Bây giờ thì em biết. Em có thể thấy điều ấy khi em nhìn anh. Nhưng lúc ấy thì khác. Có quá nhiều thứ em không hiểu nổi, những thứ mà tâm trí một cô gái trẻ không thể rạch ròi.”
“Em muốn nói gì?”
Cô ngừng lại, cố gắng tập trung suy nghĩ của mình.
“Khi thư của anh không đến nơi, em không biết phải nghĩ gì nữa. Em nhớ đã kể cho cô bạn thân nghe về chuyện mùa hè năm đó, cô ấy nói rằng anh đã có điều anh muốn, rằng cô ấy chẳng hề ngạc nhiên nếu anh không viết thư. Em đã không tin là anh như thế, em chưa bao giờ tin, nhưng việc nghe điều ấy và nghĩ về tất cả những khác biệt của chúng ta đã khiến em phân vân liệu có phải mùa hè năm ấy có ý nghĩa với em hơn là với anh không… Và rồi, trong khi điều này đang chạy qua đầu em thì em nghe tin từ Sarah. Cô ấy nói anh đã rời khỏi New Bern.”
“Fin và Sarah luôn biết anh đang ở đâu mà.”
Cô giơ tay lên ngăn lời anh. “Em biết, nhưng em đã không bao giờ hỏi. Em cho rằng anh đã rời khỏi New Bern để bắt đầu cuộc sống mới, một cuộc sống không có em. Nếu không thì tại sao anh không viết thư? Hay gọi điện? Hay đến gặp em?”
Noah nhìn đi chỗ khác mà không trả lời, và cô tiếp tục nói.
“Em đã không biết tại sao, cùng với thời gian, nỗi đau bắt đầu nguôi đi, và có vẻ như dễ dàng hơn khi cứ đơn giản để chuyện trôi qua. Ít nhất em cũng nghĩ vậy. Nhưng trong mỗi cậu thanh niên mà em gặp gỡ trong suốt mấy năm sau đó, em đều thấy mình đang tìm kiếm anh, rồi khi những cảm xúc của em quá dữ dội, em lại viết thư cho anh. Nhưng em đã không bao giờ gửi đi vì sợ cái điều mình có thể sẽ tìm ra. Đến lúc ấy có lẽ anh đã tiếp tục sống cuộc sống của anh và em không muốn nghĩ về việc anh yêu ai đó khác. Em đã muốn nhớ chúng ta như hồi mùa hè ấy. Em không muốn bao giờ mất đi hình ảnh ấy.”
Cô nói câu đó thật ngọt ngào, thật ngây thơ khiến Noah muốn hôn cô sau khi cô nói. Nhưng anh không làm thế. Thay vì thế anh đánh lui nỗi thôi thúc ấy, chèn nó xuống, biết rằng đó không phải là thứ cô cần. Thế nhưng cô khiến anh cảm thấy thật tuyệt vời khi chạm vào anh…
“Bức thư cuối cùng em viết là vài năm trước. Sau khi gặp Lon, em đã viết thư cho cha để xem anh đang ở đâu. Nhưng thời điểm đó đã khá lâu kể từ khi mình gặp nhau, em không chắc ông có còn ở chỗ cũ. Rồi cuộc chiến tranh…”
Cô bỏ dở câu nói, họ im lặng một lát, cả hai chìm trong suy nghĩ. Sét lại chiếu sáng bầu trời trước khi cuối cùng Noah cũng phá vỡ sự im lặng.
“Dù sao anh cũng ước giá như em đã gửi lá thư ấy đi.”
“Tại sao?”
“Chỉ để anh biết tin tức về em thôi. Để biết em thế nào rồi.”
“Hẳn là sẽ thất vọng thôi. Cuộc đời em không thú vị cho lắm. Với lại em cũng không hẳn còn là những gì anh nhớ nữa.”
“Em còn tuyệt hơn cả những gì anh nhớ, Allie.”
“Anh thật ngọt ngào, Noah.”
Đến đấy thì anh gần như dừng lại, biết rằng nếu còn giữ những lời ấy bên trong mình thì dù sao anh vẫn còn có thể kiểm soát, vẫn là thứ kiểm soát mà anh đã giữ suốt mười bốn năm qua. Nhưng giờ đã có gì đó khác chiếm lấy anh, và anh đầu hàng nó, hy vọng rằng theo một cách nào đó nó sẽ dẫn họ quay lại với điều mà họ đã có từ lâu.
“Anh không nói điều ấy vì anh ngọt ngào. Anh nói vì bây giờ anh yêu em và anh lúc nào cũng yêu em. Nhiều hơn em có thể hình dung.”
Một khúc củi kêu lách tách, tóe những tia lửa lên ống khói, và cả hai đều nhận ra lớp than hồng cháy âm ỉ còn lại đã gần như tàn hết. Ngọn lửa cần thêm một khúc củi khác, nhưng không ai động đậy.
Allie nhấp thêm một ngụm rượu bourbon và bắt đầu cảm thấy tác dụng của nó. Nhưng không phải chỉ vì rượu mà cô ôm Noah chặt thêm một chút, cảm thấy hơi ấm của anh bên cô. Liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy mây đã gần như đen kịt.
“Để anh cời lửa lại,” Noah nói, thấy cần được suy nghĩ, và cô buông tay anh. Anh đi đến chỗ lò sưởi, mở tấm chắn và bỏ thêm vài khúc củi. Anh dùng que cời lửa để điều chỉnh lớp gỗ đang cháy, đảm bảo sao cho lớp gỗ mới có thể bắt lửa dễ dàng.
Ngọn lửa lại bắt đầu lan tỏa, Noah quay lại bên cô. Cô lại ngồi tựa vào anh ấm cúng như cũ, tựa đầu vào vai anh như lúc trước, không nói gì, cọ nhẹ bàn tay lên ngực anh. Noah nghiêng người vào gần hơn và thì thầm vào tai cô.
“Như thế này làm anh nhớ lại chúng ta hồi trước. Khi chúng ta còn trẻ.”
Cô mỉm cười, cũng đang nghĩ tương tự, họ ngắm nhìn ngọn lửa và đám khói, ôm nhau.
“Noah, anh đã không bao giờ hỏi, nhưng em muốn anh biết một điều.”
“Điều gì?”
Giọng cô thật dịu dàng.
“Chưa bao giờ có ai khác, Noah. Anh không phải chỉ là người đầu tiên. Anh còn là người đàn ông duy nhất cho đến nay em đã từng ân ái. Em không trông đợi anh cũng nói điều tương tự thế, nhưng em muốn anh biết.”
Noah im lặng quay đi. Cô cảm thấy ấm áp hơn khi nhìn ngọn lửa. Tay cô lướt trên những cơ bắp dưới sơ mi của anh, chúng cứng lên và săn chắc khi họ tựa vào nhau.
Cô nhớ lại hồi đó họ cũng ôm nhau như thế này vào cái lần mà cả hai nghĩ sẽ là lần cuối. Họ ngồi trên một bức tường đê được thiết kế để ngăn nước sông Neuse. Lúc ấy cô đang khóc vì có thể họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, và tự hỏi liệu có bao giờ mình được hạnh phúc nữa không. Không trả lời, anh ấn một tờ giấy vào tay cô, tờ giấy mà cô đọc trên đường về nhà. Cô đã lưu lại tờ giấy ấy, thỉnh thoảng đọc lại cả tờ hay đôi khi chỉ một phần. Có một phần cô đã đọc ít nhất một trăm lần, và chẳng hiểu sao, giờ nó lại đang chạy qua đầu cô. Phần ấy thế này:
Chúng mình xa nhau mà lại đau đớn đến thế là vì tâm hồn ta gắn kết với nhau. Có lẽ tâm hồn ta đã và sẽ luôn gắn kết với nhau. Có lẽ chúng ta đã sống nghìn kiếp trước kiếp này và trong mỗi kiếp ấy ta đều tìm thấy nhau. Và có lẽ với mỗi kiếp ấy chúng ta đều bị buộc phải lìa xa nhau cũng vì cùng những lý do này. Điều đó có nghĩa rằng lời tạm biệt này vừa là lời tạm biệt cho mười ngàn năm qua vừa là khúc dạo đầu cho những gì đang đến.
Khi nhìn em, anh nhìn thấy sắc đẹp của em, sự duyên dáng của em và biết rằng chúng ngày càng đậm nét hơn qua mỗi cuộc đời em đã sống. Và anh biết trong mỗi kiếp mình từng sống trước kiếp này anh đều luôn kiếm tìm em. Không phải ai đó như em, mà chính là em, chính tâm hồn em và anh phải luôn song hành. Và rồi, vì một lý do mà không ai trong chúng ta hiểu nổi, chúng ta buộc phải nói lời chia tay.
Anh muốn nói với em rằng mọi thứ sẽ ổn với chúng ta, và anh hứa sẽ làm tất cả những gì có thể để chắc chắn sẽ như thế. Nhưng nếu chúng ta không bao giờ gặp lại nhau nữa, và đây thật sự là lời tạm biệt, anh vẫn biết chúng ta sẽ gặp lại nhau ở một kiếp khác. Chúng ta sẽ lại tìm thấy nhau, đến lúc ấy có lẽ những vì sao số mệnh sẽ thay đổi, có lẽ chúng ta sẽ không chỉ yêu nhau thời điểm ấy mà còn yêu nhau cho tất cả những thời gian đã có trước đây.
Có thể thế không? Cô tự hỏi. Có thể nào anh nói đúng không?
Cô chưa bao giờ hoàn toàn không tin điều đó, vì muốn bám vào viễn cảnh đầy hứa hẹn nếu nó đúng. Ý tưởng ấy đã giúp cô vượt qua nhiều quãng thời gian khó khăn. Nhưng giờ việc cô ngồi ở đây có vẻ như thách thức giả thiết rằng số mệnh đã mặc định họ luôn phải chia lìa. Trừ phi những vì sao đã thay đổi kể từ lần trước họ bên nhau.
Và có lẽ chúng đã thay đổi, nhưng cô không muốn nhìn. Thay vì thế, cô tựa vào lòng anh và cảm thấy hơi âm giữa họ, cảm thấy cơ thể anh, cảm thấy cánh tay anh ôm chặt quanh cô. Cơ thể cô bắt đầu run lên vẫn với sự trông đời mà cô từng có hồi lần đầu họ cùng nhau.
Cảm giác như cô đã rất đúng đắn khi đến đây. Tất cả mọi thứ đều đem lại cảm giác đúng đắn. Ngọn lửa, đồ uống, cơn bão – không thế nào hoàn hảo hơn. Như một điều kỳ diệu, phải, những năm tháng xa cách của họ chẳng còn quan trọng.
Sét rạch ngang bầu trời ngoài kia. Ngọn lửa nhảy múa trên lớp củi nóng rực, lan tỏa sức nóng. Cơn mưa tháng Mười phủ kín cửa sổ, át đi mọi âm thanh khác.
Lúc ấy họ đầu hàng trước mọi cảm xúc mà họ đã cưỡng lại suốt mười bốn năm qua. Allie nhấc đầu cô khỏi vai anh, nhìn anh với đôi mắt mờ đi ngây ngất rồi Noah hôn lên môi cô thật nhẹ nhàng. Cô đưa tay lên mặt anh, chạm vào má anh, ngón tay cô vuốt ve nhẹ nhàng. Anh từ từ cúi xuống tiếp tục hôn cô, vẫn mềm mại và dịu dàng, và cô hôn lại, cảm thấy những tháng năm xa cách tan vào đắm say.
Cô nhắm mắt và hé đôi môi khi anh lướt những ngón tay lên xuống trên cánh tay cô, chậm rãi, nhẹ nhàng. Anh hôn cổ cô, má cô, mí mắt cô, cô cảm thấy sự ẩm ướt của miệng anh ở mỗi nơi môi anh chạm đến. Cô nắm tay anh đặt lên ngực mình, và một tiếng rên thoát ra từ cổ họng cô khi anh nhẹ nhàng chạm vào ngực qua lớp vải mỏng của chiếc áo.
Thế giới dường như là một giấc mơ khi cô lùi ra khỏi anh, ánh lửa khiến cho gương mặt cô bừng sáng. Không nói gì, cô bắt đầu cởi khuy trên áo anh. Anh ngắm nhìn cô khi cô cởi, lắng nghe những hơi thở nhè nhẹ của cô khi cô tìm lối xuống dưới. Với mỗi khuy áo cởi, anh đều cảm thấy những ngón tay cô tì lên da anh, và cô mỉm cười dịu dàng với anh khi cái khuy cuối cùng được tháo. Anh cảm thấy cô lướt hai bàn tay vào trong, chạm vào anh nhẹ vô cùng, để cho tay cô khám phá cơ thể anh. Anh nóng bừng, cô chạy dọc bàn tay trên bộ ngực hơi ướt của anh, cảm thấy lớp lông ngực anh giữa các ngón tay. Cúi người xuống, cô hôn cổ anh nhẹ nhàng khi kéo chiếc áo sơ mi qua hai vai anh, khóa chặt hai cánh tay anh sau lưng. Cô ngẩng đầu lên và để anh hôn cô khi anh vươn vai giải phóng mình khỏi hai tay áo.
Như thế anh từ từ với tay về phía cô. Anh nâng lớp áo sơ mi của cô lên để ngón tay chậm rãi chạy khắp bụng cô trước khi nâng hai cánh tay cô và cởi áo ra. Cô cảm thấy khó thở khi anh cúi đầu xuống hôn vào giữa hai bầu ngực cô và chậm rãi lùa lưỡi vào cổ. Hai bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, cánh tay cô, vai cô, và cô cảm thấy cơ thể họ áp vào nhau nóng bừng, da kề da. Anh hôn cổ và đầu ngực cô thật nhẹ nhàng khi cô nhấc hông lên và để anh kéo quần xuống. Cô với tay đến chỗ khuy quần jean của anh, cởi ra và nhìn anh cởi nốt chiếc quần. Tấm thân trần của họ cuối cùng cũng đến được với nhau, rất chậm rãi, cả hai run rẩy với hồi ức về những gì họ đã từng chia sẻ với nhau.
Lưỡi anh lướt trên cổ cô trong khi tay anh vuốt làn da nóng bừng mượt mà trên ngực cô, xuống bụng cô, lướt qua rốn cô và lại chạy lên trên. Anh choáng váng vì vẻ đẹp của cô. Mái tóc óng ả hút hết ánh sáng khiến nó lấp lánh. Làn da mềm mại và đẹp đẽ, gần như sáng rực lên trong ánh lửa. Anh cảm nhận được bàn tay cô trên lưng ra dấu cho anh.
Họ nằm xuống, gần ngọn lửa, hơi ấm khiến không khí dường như đặc quánh lại. Lưng cô hơi cong lai khi anh trườn lên cô trong một động tác nhẹ nhàng. Anh đang ở phía trên cô, đầu gối ở hai bên hông cô. Cô nhấc đầu mình lên hôn vào cằm anh, cổ anh, hít thật sâu, liếm vai anh, nếm vị mồ hôi đang tứa ra trên người anh. Cô lùa tay qua tóc anh khi anh lom khom phía trên cô, cánh tay anh nổi bắp vì gắng sức. Với một cái cau mày khêu gợi, cô kéo anh lại gần hơn, nhưng anh cưỡng lại. Anh tự cúi thấp xuống và nhẹ nhàng áp ngực vào cô, và cô cảm thấy cơ thể mình đáp lại đầy mong đợi. Anh cứ làm như thế thật từ từ, hết lần này đến lần khác, hôn lên khắp cơ thể cô, lắng nghe khi cô thốt ra những tiếng rền rĩ dịu dàng trong khi anh chuyển động phía trên cô.
Anh làm thế cho đến khi cô không thể chịu được nữa, và khi cuối cùng họ cũng hòa vào làm một, cô rên to lên và bấm mạnh những ngón tay vào lưng anh. Cô vùi mặt vào cổ anh và cảm thấy anh ở sâu thẳm trong cô, cảm thấy sức mạnh và sự dịu dàng của anh, cảm thấy cơ bắp và tâm hồn anh. Cô chuyển động nhịp nhàng cùng với anh, để anh đưa cô đến bất cứ nơi nào anh muốn, đến nơi cô cần phải tới.
Cô mở mắt và ngắm anh trong ánh lửa, kinh ngạc trước vẻ đẹp của anh khi anh chuyển động phía trên cô. Cô nhìn cơ thể anh lấp lóa vì mồ hôi, ngắm nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm nhỏ xuống ngực anh và rơi xuống cô như cơn mưa ngoài kia. Cùng với mỗi giọt, với mỗi hơi thở, cô lại cảm thấy chính mình cùng mọi trách nhiệm, mọi mặt cuộc sống đều trượt đi.
Cơ thể của họ hồi tưởng lại tất cả mọi thứ đã cho, mọi thứ đã nhận, và cô được tưởng thưởng một cảm giác mà cô chưa bao giờ có tồn tại. Cứ thế, cứ thế mãi, cảm giác ấy nhoi nhói khắp mình cô và làm cô nóng bừng lên trước khi cuối cùng cũng chìm đi và cô thở hổn hển trong khi run lên bên dưới anh. Nhưng ngay khi khoảnh khắc đó qua đi, một cảm giác khác như thế lại bắt đầu, cô bắt đầu cảm thấy những cảm giác ấy kéo dài liên tiếp, hết đợt này đến đợt khác. Đến khi cơn mưa đã tạnh và mặt trời mọc, người cô đã mệt nhừ nhưng vẫn không muốn ngừng niềm vui thú mà họ có.
Họ ở cả ngày trong vòng tay nhau, luân phiên làm tình gần lò sưởi và ôm nhau ngắm những ngọn lửa cuộn lên quanh các khúc củi. Đôi khi anh đọc lại một trong những bài thơ yêu thích của mình khi cô nằm dưới anh, cô lắng nghe anh với đôi mắt nhắm nghiền và gần như cảm thấy được những từ ngữ ấy. Thế rồi, khi đã sẵn sàng, họ sẽ lịa hòa vào làm một, anh sẽ lại lẩm bẩm những từ ngữ yêu đương giữa những cái hôn và vòng tay quấn riết.
Họ cứ thế suốt buổi tối, bù đắp lại những năm dài xa cách, đến đêm thì ngủ thiếp đi trong vòng tay nhau. Đôi khi anh thức giấc và ngắm nhìn cô, cơ thể cô đã mệt nhoài nhưng vẫn rạng rỡ, và anh cảm thấy như mọi htws trên đời này bỗng nhiên đều hợp lý.
Một lần, khi anh đang nhìn cô vào khoảnh khắc trước lúc rạng đông, mắt cô bỗng chớp chớp rồi mở bừng, cô mỉm cười vươn lên chạm lấy gương mặt anh. Anh đặt ngón tay mình lên môi cô, rất khẽ khàng, để ngăn không cho cô nói, trong suốt một lúc lâu họ chỉ nhìn nhau.
Khi cảm giác nghẹn ngào trong cổ đã trôi xuống, anh thì thầm với cô, "Em là câu trả lời cho mọi cầu nguyện mà anh đã thtó. Em là một bài ca, một giấc mơ, một lời thì thầm, và anh không biết bằng cách nào mình đã sống một quãng đời lâu đến thế mà không có em. Anh yêu em, Allie, nhiều hơn em có thể hình dung. Anh đã luôn yêu em, anh sẽ luôn yêu em."
"Ôi, Noah," cô nói, kéo anh lại gần. Lúc này cô muốn anh, cần anh hơn bao giờ hết, hơn mọi thứ trên đời.