Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Tác giả: Diêm Liên Khoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 66
Cập nhật: 2020-11-03 00:36:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ó lẽ chính là cuộc hôn nhân và tình yêu giữa anh và Triệu Nga như tờ giấy chứng nhận kết hôn bị ướt không chịu nổi thử thách, đã trở thành chứng cứ và nền tảng vững chắc cho tình yêu giữa anh và Lưu Liên, khiến anh sau khi bước vào giường màn của Lưu Liên, liền cảm thấy ánh sáng rực rỡ của tình yêu, cuối cùng cam lòng rất nhanh chóng sa vào bãi lầy của tình dục. Hơn nữa, anh cứ tưởng việc làm tình liên miên giữa anh và Lưu Liên cũng chính là sự bộc lộ của đỉnh cao tình yêu, là một tình yêu chân chính và sự tái hiện của cuộc sống. Gần hai tháng trời, ngày nào đêm nào, hai người cũng chìm đắm trong hồ sâu của tình yêu và tình dục. Trên mặt hồ sóng tình yêu dào dạt, toả sáng long lanh, mỗi lần nổi sóng, cho dù chỉ là một giọt nước tung lên, cũng chứa chan tình thơ ý tranh và tình yêu vĩ đại. Chỉ tiếc cả hai đều không biết dưới mặt hồ lấp lánh đang ngầm chảy dòng xoáy tình dục, nó có thể phá huỷ tất cả.
Lưu Liên đã thông báo cho đại đội trưởng và chính trị viên của Ngô Đại Vượng từ lâu, sư trưởng đi vắng, một mình ngủ đêm chị thấy sờ sợ, từ sau khi được các anh phê bình, nhắc nhở, Vượng làm việc cẩn thận chu đáo, chị rất hài lòng, đã thế cứ để cậu ấy ở lại ngủ đêm coi dùm ngôi nhà số một, cho đến khi sư trưởng từ Bắc Kinh trở về. Đương nhiên, ở đầu dây điện thoại đằng kia, đại đội trưởng và chính trị viên vâng vâng dạ dạ, gật đầu hứa hẹn, Ngô Đại Vượng làm việc không tốt là công tác của đại đội chúng tôi không tốt, chỗ nào cậu ấy còn sơ xuất, qua loa lớt phớt, chị cứ phê bình cậu ấy thẳng thừng, cũng có thể phê bình thẳng đại đội trưởng, chính trị viên chúng tôi, phê bình chi bộ đảng đại đội cảnh vệ chúng tôi. Sự việc giản đơn và thuận lợi như thế. Tình yêu thần kỳ và tốt đẹp như vậy. Lưu Liên và Ngô Đại Vượng đóng vai chính, ngay đến bản thân cũng quên sự tồn tại của đóng kịch, mà sau khi nhập vai, hầu như đã coi đóng kịch chính là chân thực đời sống. Họ y như diễn viên, bản thân việc đóng kịch, chính là đời sống của họ đang tồn tại.
Ngô Đại Vượng vẫn ngày ngày ra vườn sau trồng rau, về vườn trước tưới hoa. Lao động trồng rau tưới hoa trước kia là công việc thuộc bổn phận của anh, còn từ nay trở đi đã trở thành việc đóng kịch thật sự của anh đối với người đi đường, làm cho những binh sĩ và mỗi vị thủ trưởng đi qua trước ngôi nhà gác số một, khi ngoái đầu nhìn vào, trông thấy cảnh giả tất cả đều y hệt như trước, cứ tưởng Lưu Liên vẫn là phu nhân sư trưởng, Ngô Đại Vượng cũng vẫn là chú lính công vụ kiêm cấp dưỡng của gia đình sư trưởng. Nhưng sau khi đóng kịch, chỉ có Ngô Đại Vượng và Lưu Liên mới biết sự thay đổi ở chỗ nào.
Trước kia, trồng rau tưới hoa, không được quên về bếp nấu cơm xào rau đúng thời gian, còn bây giờ, anh có thể chậm trễ hồi lâu ở ngoài vườn, đến giờ nấu cơm, Lưu Liên sẽ ra cửa vẫy tay gọi. Gọi anh về đâu phải để nấu cơm cho chị, mà là để anh đứng bên chị, chị nấu cơm cho anh. Nhiều sự việc đều bắt đầu đảo lộn.Về tính chất đã và đang sảy ra những thay đổi căn bản. Lần đầu tiên chị nấu cơm cho anh, y như anh đã nấu canh trứng cho chị, sau một đêm lao động vất vả, sáng sớm anh vẫn ngủ say trong giấc mơ, mãi đến khi mặt trời từ cửa sổ bò đến mép giường, anh mới bừng tỉnh giấc, không thấy Lưu Liên chung giường chung gối đêm qua với mình ở bên cạnh, hoảng quá, anh vội vàng ngồi dạy, mới thấy chị đang ngồi cạnh giường, vẻ mặt buồn buồn, đắm đuối nhìn anh đang ngủ say.
Trời ơi, Lưu Liên- Anh nói - Vượng vẫn chưa nấu cơm cho Liên.
Lưu Liên đột nhiên cười ngọt ngào, dường như anh thức dạy đã xua tan nỗi hiu quạnh trong lòng chị. Đưa tay vuốt má anh một cái, chị nói, bây giờ không phải Vượng đang vì nhân dân phục vụ, mà là Liên đang vì nhân dân phục vụ. Sau đó chị bưng bát canh trứng gà tự tay nấu, múc từng thìa, bón vào mồm anh như chị gái bón cho em trai. Đến thìa cuối cùng, chị bỏ thìa sang một bên, húp canh vào mồm, rồi từ từ mớm vào mồm anh. Sau lần mớm này, để tỏ lòng trung thành và cảm ơn chị, không biết tình yêu đã được anh nhận ra chưa, anh đưa mắt xin chị đồng ý, tự tay từ từ cởi từng chiếc quần áo trên người chị, để cả người chị đứng trước giường như một trụ ngọc. Mùi thơm đàn bà ngan ngát say nồng trên thân chị tràn ngập gian buồng. Mặc dù hai người đã sống nhiều ngày như vợ chồng, chuyện giường chiếu cũng không biết đã có bao nhiêu bận, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên, anh thật sự bình tâm ngắm nghía ngọc thể của chị như ngắm một bức tranh. ánh nắng né thân chen qua khe rèm cửa sổ chưa mở hết, lọt vào trong nhà một vệt sáng, chỉ một vệt thôi cũng đủ để anh nhìn rõ chị. Mái tóc chị, sắc mặt trắng hồng của chị, thân thể chị nhẵn bóng như ánh trăng,lại không có một nốt ruồi, không có một mụn nhỏ, cả cặp vú cao vống, thẳng tắp, ba mươi hai tuổi mà vẫn như ở tuổi hai mươi. Trên bụng chị không có một nếp gấp, không có vết quầng, mảng quầng đàn bà nói chung thường có. Sờ tay vào, khoảng da dưới vú nhẵn thín màu trăng, trắng như rắc một lớp phấn hoa quế. Mùi thơm làn da toả ra từ chỗ đó nồng đậm như mùi thơm sữa vừa vắt. Còn cả chỗ kín đáo hấp dẫn nhất của chị, thần bí mà thăm thẳm, y như men theo lối nhỏ có cỏ có hoa, đi vào nơi sâu kín của cánh rừng, mới trông thấy cảnh đẹp tuyệt vời, suối reo hoa nở, đêm sáng như ngày. Lúc bấy giờ, vệt trắng vừa vặn lặng lẽ bò lên thân chị, soi chênh chếch vào chỗ cỏ hoa chưa từng thấy ánh sáng bao giờ, giống như một chiếc thắt lưng da vàng tươi thắt giữa hai đùi chị, làm cho mỗi cành nhỏ vàng nhạt của vườn hoa đều ánh lên một tia sáng nõn nà mịn màng, đều có một mùi thơm man mát tanh tanh bỗng dưng được dịp tán phát ra ngoài.
Cứ thế chị đứng trong vệt sáng, mặc anh thoả sức vuốt ve ngắm nghía, hình như mình là một pho tượng sống, mặc thợ điêu khắc xoay vần. Lúc đầu chị còn cúi đầu bẽn lẽn, sau đó sung sướng luồn hai tay hai tay vào tóc anh, bỗng chốc hai chân chị bủn rủn, hình như sắp ngã lăn ra đất, không còn chịu nghe chị sai bảo. Chị muốn cứ để anh vuốt ve ngắm nghía thế mãi, cứ để thời gian trôi qua từng giây từng phút trong sự vuốt ve âu yếm của anh. Chìm đắm trong ngây ngất, hai tay, hai chân chị đã run càng run hơn. Toàn thân chị đã ngây ngất, mà ánh mắt anh, bàn tay anh vuốt ve chị càng thúc đẩy lcơn ngất ngây của chị, cho đến lúc hai tay anh như một cuộc trường chinh, từ từ vuốt từ ngực đến chốn hoa tươi cỏ lạ nằm sâu trong cánh rừng, nước mắt sung sướng của chị bỗng trào ra, bám trên lông mi dưới, chới với chực rơi, như rơi mà không phải. Đúng lúc đó, tiếng rên của chị, giống như dòng nước trong khe nứt của đập lớn, ào ào lồng lộn, khiến anh giật mình, ánh mắt anh trên thân chị chợt sững lại, không những chấm dứt sự tìm kiếm cháy bỏng, mà còn dừng luôn cả đôi tay đang nóng ran mân mê không biết mệt mỏi.
Lưu Liên, Liên sao thế?
Đại Vượng, Liên chóng mặt kinh khủng.
Liên mau mau mặc quần áo, Vượng gọi điện cho bác sĩ bệnh viện sư đoàn.
Không cần. Vượng mau mau bế Liên lên giường, đừng dừng tay, đừng dừng môi, muốn hôn chỗ nào, sờ chỗ nào, cứ việc hôn chỗ đó, cứ việc sờ chỗ đó. Bây giờ Liên không phải là vợ của sư trưởng, mà là vợ của Ngô Đại Vượng, Liên đã giao tất cả cho Đại Vượng sống chết Liên cũng phó thác tất cả cho Đại Vượng.
Được đà, anh bế bổng thân thể mềm mại của chị đặt lên giường như đặt một đứa trẻ đang ngủ. Từ ngắm nghía và vuốt ve, anh bắt đầu lấn tới, hôn tới tấp từng chỗ, từ trên xuống dưới, bắt đầu ở mái tóc, vầng trán, sống mũi đến cằm. Có chỗ anh hôn như chuồn chuồn đớp nước, đến môi thì dừng, có chỗ anh lưu luyến quên về, quên hết tất cả, không sao bứt ra nổi, thơm rồi lại thơm, hôn rồi hôn nữa, dường như môi anh bị dính chặt, mọc rễ đâm chồi ở chỗ đó, cho đến khi hai tay chị rứt tóc anh nhắc nhở, anh mới lưu luyến dời môi vẫn trong cơn thèm thuồng. Lần hôn cuồng nhiệt và vuốt ve kéo dài ấy, đã khiến mối quan hệ rõ ràng giữa hai người bắt đầu trở nên lờ mờ và phức tạp, hình như một lối đi thẳng tắp bằng phẳng dẫn đến một cánh rừng nguyên thuỷ, bắt đầu trở nên vòng vèo, khi ẩn khi hiện, khi hiện khi ẩn, khó hiểu. Khi cặp môi anh dừng lại tìm tòi trên môi chị, cuối cùng nước mắt chị trào ra chảy xuống một cách sung sướng, cứ từng giọt từng gịot, từng chuỗi từng chuỗi, thấm ướt tấm ga trải giường màu xanh thẫm và chiếc khăn nhung dày trải gối màu đỏ tươi. Khi anh lần lượt bú hai bầu vú của chị như một đứa trẻ khát sữa, tiếng rên của chi lại một lần nữa từ thấp lên cao, từ chậm đến nhanh, từ thưa đến dữ dội. Trong tiếng rên của chị còn pha lẫn tiếng thủ thỉ nỉ non anh nghe không rõ, y như con én non đói khát đang líu ríu chờ mẹ mớm, cho đến khi tiếng rên kéo theo thân thể chị run rẩy, biến thân chị thành một cỗ máy quay liên tục. Trên giường, dưới những cái hôn cuồng nhiệt của anh, chị run, chị dãy, bật lên nhiều tiếng rên kêu dãy nảy, anh vẫn không có ý định chấm dứt cơn hôn điên cuồng như bão tố.
Chị cũng không hề có ý định để anh dừng lại.
Trong nhà nóng hầm hập. Không khí chứa đầy muì mồ hôi nóng, nước bọt, chất nhày, nhiều đến mức khiến con người càng thêm say đắm. Còn có cả tiếng kêu thé lên nồng nàn thiết tha bởi chị quá ư xúc động, tiếng thở gấp gáp của anh đầm đìa mồ hôi và tiếng rọi phơi của ánh nắng từ gầm giường leo lên giường. Cứ điên cuồng như thế, anh hết hôn lại líếm trên người chị. Đầu lưỡi và thân lưỡi anh bận tíu tít. Anh mặc sức thể hiện một cách cuồng nhiệt tính đàn ông trên thân chị, lồng lộn y như con ngựa điên. Cho đến khi bằng toàn bộ sức mạnh và lưỡi mình, anh đi vào vùng cỏ hoa giữa hai chân, vẫn chưa kịp thò đầu lưỡi của mình vào, bàn tay chị từ đầu đến giờ vẫn luôn luôn vò đầu anh, bỗng bủn rủn buông thõng, y như hai sợi dây thừng mềm oặt rủ xuống giường, mà tiếng kêu rên của chị vốn dãy nẩy và cuốn hút vô cùng, cũng dừng laị đột ngột.
Lúc này, những cái hôn cuồng nhiệt của anh như bị mất nguồn điện, mất động lực, cũng bất thình lình dừng theo.
Anh ngẩng lên nhìn, mặt chị nhợt nhạt, toàn thân vàng như nến, không nói không kêu, y như người chết.
Chị đã lả đi.
Anh biết chị đã lả. Bởi vì xúc động chị đã lả.Tình yêu tình dục của anh đối với chị như bão to gió lớn ập đến một cách đột ngột, khiến mạng sống của chị được một lần nghẹt thở và trỗi dậy hiếm có trong đời.
Trong giây lát, gian buồng trở nên yên tĩnh như nghĩa địa. Anh cứ quanh quẩn bên chị, hốt hoảng lắc người chị, rối rít gọi, chị Lưu, chị Lưu, không biết xoay xở thế nào, mồ hôi trên người toá ra như tắm, nhỏ xuống thân thể loã lồ của chị, nhỏ cả lên giường lộp độp. Nhưng sau mấy giây, trong cơn lúng túng hoảng loạn, anh lại đột nhiên tỉnh táo, bình tĩnh trở lại. Những kiến thức thông thường về cấp cứu trong doanh trại quân đội, bỗng trở về trong đầu. Thế là chân tay, tâm thế và tinh thần trở nên bình tĩnh, anh nhanh chóng mặc quần đùi, ra hất tung rèm cửa sổ, lại quay vào mở cửa chính, sau đó trải chiếc khăn len ra cửa, bế Lưu Liên đặt lên chăn, để chị nằm yên tĩnh ở cửa, như một con cá trắng hếu to đùng.
Gió thổi vào cửa sổ, lại thổi ra cửa chính, căn buồng bỗng chốc trở nên mát mẻ. Không biết ngoài trời bắt đầu thay đổi từ bao giờ. Vừa nãy còn sáng sủa, bây giờ đã tối lại, một đụn mây khổng lồ bay ngang qua bầu trời. Bóng râm như một cái ô, che mát ngôi nhà gác số một của sư trưởng. Cứ thế Lưu Liên nằm yên tĩnh. Cứ thế Ngô Đại Vượng lặng lẽ canh bên chị, để thời gian trôi qua như nước chảy, ngấm xèo xèo trên bãi cát. Mấy lần anh định đưa tay bóp huyệt nhân trung và hô hấp nhân tạo cho chị, nhưng cuối cùng anh vẫn ngồi im. Lúc này, ý thức tiểu nông hẹp hòi đã trỗi dậy trong anh không đúng lúc. Anh nghĩ đến Triệu Nga vợ mình ở nhà. Nghĩ đến chuyện vợ kể buộc con dưới bóng cây khi cắt lúa mạch ở ngoài ruộng, con đút châu chấu vào mồm, suýt nữa chết nghẹn. Khi nghĩ đến con suýt nữa chết nghẹn, anh đem lòng ghen ghét và thù hận mạnh mẽ đối với nền văn minh đô thị, cũng như vẻ đẹp và tình yêu mà mình không thể có. Anh thẫn thờ nhìn Lưu Liên, nhưng trong lòng lại sờ sợ. Anh nghĩ nếu mình chết đi thật, sẽ tốt biết chừng nào. Một khi đã nẩy sinh, không hiểu sao, ý nghĩ này cứ bám riết trong đầu, anh nhìn vào cái cổ thon dài trắng nõn chưa có một vết nhăn của chị, tự dưng như có thêm sức, anh xúc động đặt tay lên cổ chị.
May mà, giữa lúc ấy, chị tỉnh lại.
Trước tiên chị ngả đầu, lướt mắt nhìn gian buồng và Ngô Đại Vượng ngồi bên cạnh, trong nháy mắt dường như đã hiểu rõ tất cả. Uể oải ngồi dậy, chị nói một câu khiến Ngô Đại Vượng bất ngờ:
- Đáng lắm, đời Liên sống đáng lắm, có chết ngay bây giờ, Liên này cũng cam lòng.
Nghe thấy chị nói chết, anh sợ run cầm cập, hình như ý nghĩ đáng sợ và hoang đường vừa loé ra trong đầu anh đã bị chị phát giác. Để lấp liếm, anh nhích lại gần, cầm tay chị nói:
Lưu Liên, Liên làm sao thế?Vượng sợ quá, vừa giờ Liên ngất, đều tại Vượng.
Nhưng chị xúc động nhìn anh, khoé mắt rưng rưng, lại đưa tay vuốt mặt anh, giục:
Vượng mang quần áo đến giúp Liên.
Cầm quần áo trên bàn, anh giúp chị mặc tử tế, như chị em, hai người ngồi trên chăn len ở nền nhà, cầm tay nhau nói chuyện hoài:
- Đại Vượng, Vượng là chồng Liên thì hay biết mấy.
- Liên lấy sư trưởng, đàn bà toàn thế giới ai cũng ghen đỏ mắt.
- Thế cũng đúng - Liếc nhìn đi chỗ khác, bỗng dưng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào anh, chị nói:
- Biết không, tại sao vợ trước của sư trưởng lại ly hôn với ông ấy?
Không trả lời, anh chỉ ngạc nhiên nhìn khuôn mặt chị lại bắt đầu ửng đỏ như quả chín. Chị nói:
Sư trưởng, ông ấy là sư trưởng, nhưng ông ấy không phải đàn ông.
Anh càng ngạc nhiên nhìn chị, không nói gì.
Nhưng chị không nói chuyện ấy nữa. Chị thở dài não nuột nhưng thanh thản, giống như trong lòng đang có nỗi buồn vô hạn, thở được ra khí buồn ấy, hình như nỗi buồn cũng mất đi, họ chuyển sang chủ đề khác. Nhìn anh một lát, chị hỏi:
Vượng muốn đề bạt cán bộ phải không?
Phải - Anh đáp - Đi lính, ai chẳng muốn thành cán bộ?
Chị hỏi dồn:
- Đề bạt cán bộ để làm gì? - Lại nói thêm ngay một câu - Đừng có nói câu vì nhân dân phục vụ Vượng định nói, Vượng hãy nói thật lòng với Liên xem nào.
Anh do dự một lát trả lời:
Nói ra Liên sẽ giận.
Liên không giận. Liên biết Vượng đề bạt cán bộ là muốn chuyển vợ từ nông thôn ra thành phố -Vừa nói chị vừa cười độ lượng - Liên hiểu Vượng, yên tâm đi, Liên sẽ giúp Vượng. Hiện giờ chỉ tiêu đề bạt cán bộ của toàn sư đoàn đã khép lại, chờ khi nào có dịp, Liên sẽ giúp Vượng chuyển hô khẩu vợ con từ nhà quê ra thành phố.
Nói đến đây, không hiểu sao mặt chị lại có nước mắt. Hình như chị có điều gì định nói với anh, nhưng lại không phải lúc. Ngồi dậy, chị lấy lược chải đầu, hỏi anh:
Đại Vượng, Vượng muốn ăn gì?
Lưu Liên, Liên muốn ăn gì, Vượng đi nấu cho Liên ăn.
Vượng là chồng Liên - Chị cười bảo - Liên là vợ Vượng, Vượng muốn ăn gì, Liên đi nấu cho Vượng ăn.
Trưa hôm ấy, hai người dắt tay nhau xuống gác, người thái thức ăn, người xào nấu, người cầm đĩa, người bưng bát, phân công hợp tác, giúp nhau cùng ra tay, hiệp tác lao động, làm bốn món thức ăn một món canh. Khi vào bếp nhìn thấy tấm biển vì nhân dân phục vụ trên bàn ăn, hai người nhìn nhau cười. Anh bảo:
Vì nhân dân phục vụ, Liên ngồi đây nghỉ đã.
Phải đấu tư sản phê xét lại, Vượng mệt hơn Liên - Chị nói – Vượng ngồi đây nghỉ đi.
Chúng ta đều là người từ bốn biển năm châu, vì một mục tiêu cách mạng chung, đã đến đây với nhau - Anh nói - Nào, chúng mình cùng nấu cơm.
Nhân dân, chỉ có nhân dân mới là động lực sáng tạo nên lịch sử - Chị nói - Cùng nấu cơm, chúng mình thi đua, xem ai nấu ngon hơn.
Sau đó phân công chủ trì xào nấu,mỗi người làm hai món rau, hai món thịt. Anh làm món gà hầm và cà nấu. Chị làm món ớt xanh xào thịt thái con chì và dưa chuột xào trứng gà. Xào nấu xong, người nọ nếm món của người kia. Chị bảo chị nấu ngon. Anh bảo anh nấu ngon. Chị bảo Liên là người miền nam, chắc chắn Liên nấu ngon. Anh bảo Vượng đã từng đoạt á quân trong cuộc thi nấu ăn, không thì sư trưởng cũng không chọn Vượng đến nhà, có nói đến vỡ Trời, Liên nấu cũng không ngon hơn Vượng. Nói xong, chị nhìn anh cười thần bí, nhường nhịn anh một bước, chị nói khiêm tốn làm cho người ta tiến bộ, kiêu ngạo làm cho người ta lạc hậu, coi như Vượng nấu ngon hơn. Liên laị nấu một món canh để Vượng thưởng thức. Nấu xong một nồi canh tôm nõn bí đao, chị giục anh nếm thử. Anh bảo, mắt quần chúng tinh lắm, quả nhiên canh này ngon, có đánh chết, Vượng cũng không nấu được nồi canh ngon như thế này.
Sau đó, trong bữa cơm, hai người ngồi đối diện. Dưới bàn ăn, chân người nọ dẫm lên chân người kia. Trên mâm cơm,chị và cho anh một miếng, anh bón cho chị một thìa. Trò vui làm bạn với cơm canh. Cơm canh trở thành trò vui, nói nói cười cười, cười cười nói nói. Đang ăn nửa chừng, Lưu Liên đột nhiên vỗ lên trán, y như chợt nghĩ đến điều gì, hỏi anh đã uống rượu Mao đài bao giờ chưa? Anh đáp, đã thấy các thủ tưởng uống taị đây. Để chúc mừng nước ta thử thành công bom khinh khí, sư trưởng, chính uỷ và sư phó uống tại ngôi nhà này. Vượng nấu cho họ tám món ăn nóng, bốn món ăn nguội, bày kín bàn, các thủ trưởng đã uống quốc tửu- Mao Đài.
Nào, chúng mình cũng uống Mao Đài, chúng mình cũng chúc mừng -Chị nói.
Chúc mừng gì?- Anh hỏi.
Chúc mừng Liên không sống phí một đời - Chị đáp.
Lấy ra một chai Mao Đài ở chỗ nào đó trên gác và hai cái ly, rót đầy tràn, chị đưa cho anh một ly, tự bưng li kia lên, chị nói:
Nào!
Khi chị sắp chạm vào ly của anh, anh lại nâng ly lên lưng chừng, nhìn chị bảo:
Vượng uống, Liên phải nói với Vượng, tại sao Liên lấy sư trưởng?
Chị ngẩn người một lát:
Muốn biết phải không? Uống đi, chỉ cần Vượng uống, Vượng hỏi gì Liên cũng nói.
Thật không?
Thật.
Nâng ly uống, rồi anh hỏi:
Lưu Liên, quê Liên ở thành phố nào miền nam?
Chị cũng uống, rồi đáp:
- Dương Châu. Vượng đến Dương Châu bao giờ chưa? Người miền bắc các anh hay nói, trên có Thiên đàng, dưới có Tô Hàng. Thật ra Tô Châu, Hàng Châu địch sao nổi Dương Châu. Con gái Dương Châu, tuỳ ý chọn một cô cũng đẹp hơn Tô Hàng. Có người chọn phi tử cho gia đình phó thống soái Lâm Bưu, không chọn được ai ở Tô Châu, Hàng Châu, nhưng đã chọn ở Dương Châu được hai cô - Vừa nói chị vừa rót rượu, đưa ly rượu cho anh - Vượng còn hỏi gì nữa?
Liên cũng được sư trưởng chọn phải không?- Anh hỏi.
Đương nhiên - Chị đặt ly xuống, cười, nói tiếp - Sư trưởng đến bệnh viện kiểm tra công tác, trong phút chốc đã chọn Liên.
Hình như, bởi vì được sư trưởng kén chọn, khiến chị cảm thấy hãnh diện và tự hào sâu sắc, nụ cười trên mặt chị cũng rạng rỡ vinh quang. Nhưng trong nụ cười của chị, lại một lần nữa có nước mắt chảy ra, lóng lánh như những hạt ngọc, còn rơi vào ly rượu chị đang cầm.
Lưu Liên, sao thế Liên?
Vui đấy, lấy được sư trưởng mà.
Liên không biết sư trưởng hơn Liên bao nhiêu tuổi sao?
Biết.
Biết mà vẫn lấy?
Hơn nhiều thì đã sao? Ông ấy là sư trưởng.
Tại sao Liên bảo ông ấy không phải đàn ông?
Nên hỏi hãy hỏi, không nên hỏi, Vượng đừng hỏi.
Vượng là chồng Liên, sao không hỏi được?
Vượng là lính công vụ nhà sư trưởng, Liên là vợ sư trưởng, Vượng biết không?
Anh chắm chắm nhìn chị, đặt mạnh ly rượu lên bàn, đột nhiên nói một cách thành thực khác thường:
- Lưu Liên, vừa giờ nghĩ đến việc Liên cam lòng lấy sư trưởng, không biết tại sao Vượng định bóp chết Liên.
Chị lại uống một ly, nói:
- Bóp đi, chết chúng mình cùng chết - Sau đó lại ừng ực uống hết ly. Nửa tỉnh nửa say, chị liếc Ngô Đại Vượng một cái - Biết không, Liên cũng là phần tử tích cực học tập tác phẩm nổi tiếng của Mao chủ tịch, đọc thuộc lòng những lời dạy bảo của Mao chủ tịch đứng thứ nhất toàn bệnh viện, có lần đọc một mạch một trăm điều trước mặt sư trưởng, không sót một chữ, ngay đến dấu chấm dấu phẩy cũng đọc ra. Tiểu Lưu Liên đã lọt mắt Sư trưởng, đề bạt thành cán bộ, Liên liền lấy sư trưởng. Liên thật sự muốn lấy sư trưởng. Sư trưởng không hề ép buộc Liên chút nào. Nhưng Liên không ngờ đến chuyện sư trưởng không phải đàn ông, không ngờ vợ sư trưởng cắt đứt ông vì chuyện này. Vì chuyện này, Liên cũng nghĩ đến việc ly hôn với sư trưởng. Nhưng Liên vẫn chưa nói ra, sư trưởng đã quỳ xuống trước mặt Liên. Vượng thử nghĩ, sư trưởng ngần ấy tuổi, là cán bộ cao cấp, khi tham gia Tân tứ quân mới có mười mấy tuổi. Trong chiến tranh chống Nhật, ông bị thương bốn lần. Trong chiến tranh giải phóng, viên đạn vừa vặn xuyên qua giữa hai đùi. Đến giờ, trên người ông vẫn còn hai viên đạn của chiến tranh giải phóng. Một viên ở lưng. Một viên ở đùi. Huân huy chương lập công của ông còn cất hết trong mấy hộp gỗ để trong tủ đứng, bỏ ra đựng một rổ cũng không hết. Ngô Đại Vượng, theo Vượng, Liên có thể ly hôn với ông không? Ngần ấy tuổi, vì cách mạng đầu đã bạc trắng, ông ấy quỳ trước mặt Liên khóc như một đứa trẻ, theo Đại Vượng, Lưu Liên này có thể cắt đứt ông ấy không?
Chị giục:
- Nào, chúng mình uống. Vượng uống hết ly ấy đi. Liên đọc thuộc lòng một trăm điều lời dạy bảo của Mao chủ tịch cho Vượng nghe.
Anh nói:
- Liên khỏi cần đọc. Liên hát cho Vượng nghe một bài phổ lời dạy của Mao chủ tịch.
Được - Chị nói.
Anh uống tiếp, Chị đã hát cho anh nghe một bài “Mặt trời lúc tám chín giờ sáng”. Anh lại uống một ly. Chị lại hát một bài “Trường chinh.Thất luật”. Anh lại uống một ly. Chị lại hát một bài“Bài ca tự lực cánh sinh”. Anh không biết mình đã uống mấy ly. Chị không biết mình đã hát cho anh nghe mấy bài. Sau đó cả hai đều say. Khi tỉnh dạy, hoàng hôn đã buông xuống ngôi nhà gác số một như đến hẹn. Từ vườn sau, ráng chiều dọi vào trong nhà bếp, làm cho cảnh bừa bộn trên bàn ăn y như máng lợn chuồng ngựa bởi hoàng hôn về mà bắt đầu bận rộn. Vỏ chai và ly chất trên bàn. Quần áo của hai người đều vắt trên ghế. Đũa của hai người, một đôi vứt trên bàn, còn đôi kia không biết vì sao rơi ra sau cửa bếp.
Còn hai người thân thể loã lồ, ôm nhau ngủ trên nền xi măng nhà bếp, giống như hai con lợn cạo lông, sau khi chết bị quăng bừa dưới thớt. Tấm biển vì nhân dân phục vụ, không biết thế nào đặt trên người họ, y như bảng báo giá ở cửa hàng.
Người Tình Phu Nhân Sư Trưởng Người Tình Phu Nhân Sư Trưởng - Diêm Liên Khoa Người Tình Phu Nhân Sư Trưởng