Số lần đọc/download: 1193 / 58
Cập nhật: 2018-01-29 23:07:33 +0700
Chương 9
C
húng tôi đứng kế nhau im lặng một lúc lâu bên ngưỡng cửa quán bar. Mục đích chính của cuộc hẹn đã đạt thành, nhưng dường như có một điều gì đó hãy còn vẩn vương giữa chúng tôi, như một bức tranh mới đi xong nét chì. Trên phố, người thưa dần. Người lễ tân quán bar vừa tiễn một toán khách hình như cuối cùng.
- Này, anh đến đây bằng gì thế? – Q chợt hỏi, tay giật giật đầu dây bóng bay.
- Thế còn cô?
- Tôi đi taxi.
- Tôi đi bộ…
- Thế nhà anh gần đây à?
- … hết tầm hai tiếng rưỡi.
- Ôi!
Rồi chẳng ai bảo ai, chúng tôi cùng bước xuống phố. Hẳn cô cũng có chung với tôi một cảm giác dang dở. Cảm giác này… rất có thể sẽ còn cần tới trọn đêm nay để tìm lắng.
- Này, nói tôi nghe! Tại sao cô lại cần được “rực rỡ”, cần giá trị đến vậy?
- Anh muốn biết hả? – Q đưa tay kéo kín lại hai vạt áo, trầm ngâm – Tôi sẽ kể cho anh, nhưng sau đó anh cũng phải trả lời câu hỏi của tôi đấy nhé!
Tôi gật đầu. Chúng tôi đã ra tới con phố vòng hồ, bước chân ngược chiều làn xe cộ. Một vài nhóm thanh niên bán muối và mía vừa thu dọn vừa với gọi chào mời chúng tôi. Chúng tôi đi qua hết bọn họ trong khi Q có vẻ đang sắp xếp lại câu chuyện của mình.
- Anh biết tập đoàn… Không, cũng chẳng quan trọng. Ba tôi, ông ấy là chủ tịch một tập đoàn xây dựng lớn khủng khiếp, gần nhất nước đấy. Lúc mẹ tôi mới mang thai tôi, ba đã luôn nghĩ tôi sẽ là con trai. Nhưng tôi lại là con gái!
Cô nhún vai, chun mũi một vẻ bất lực.
- Mẹ tôi đã rất đau buồn về chuyện đó, vì thực ra ba mẹ tôi đã phải rất khó khăn mới có tôi. Thuốc thang, cầu đảo… đủ thứ. Ba tôi từ sau đó cũng không quan tâm mẹ tôi như trước. Tôi nghĩ bà mất một phần cũng vì sự lạnh nhạt của ông.
- Ôi, tôi… – Tôi thốt lên, rồi cũng chẳng tìm ra từ gì để nói.
- Lâu rồi, qua rồi! – Q xua tay gạt đi – Đấy là hồi tôi học cấp 2. Mấy năm sau thì ba tôi lấy người khác. Tôi cũng không có gì để than phiền về chuyện đó, ba và mẹ kế vẫn chăm sóc tôi rất tốt. Năm tôi học lớp 11, cả nhà vẫn hướng cho tôi, một đứa con gái, đi theo ngành xây dựng, để tiếp quản tập đoàn của ba. Lúc ấy tôi cũng quyết tâm lắm. Có khi giờ tôi đã đang làm trợ lí của ba rồi, nếu không phải là vì… thằng cu em tôi.
Chúng tôi đi qua một quảng trường, rồi qua toà nhà bưu điện có một ngọn tháp đồng hồ, nơi nhiều nhóm người vẫn đang ngồi quanh những li nước. Q ngúc ngắc đầu tỏ vẻ khó chịu, hẳn là với thứ mùi mực nướng nồng nồng trong không khí.
- Anh không thể tưởng tượng nổi ba tôi đã mừng thế nào khi biết mẹ kế đang mang bầu con trai đâu. Từ đấy tôi tự nhiên có cảm giác mình chỉ là người thay thế, không, phải nói là một phương án dự phòng, trong trường hợp không có thằng nhóc ấy. Tôi đã thề sự nghiệp của mình sẽ không dính một tí ti nào đến xây dựng, không bao giờ! Tôi nói với ba sẽ thi vào trường khác, không phải ngành xây dựng, ông không phản đối, nhưng lại… Anh biết ba tôi nói gì không?
Tôi chẳng biết gì hơn là lắc đầu.
- Ông ấy bảo “Học ngành gì cũng được. Ra trường khó quá thì về làm với ba và thằng Bảo”. Thôi, thế là xong! Tôi hoàn toàn, hoàn toàn không muốn nhận một chút nào từ ông ấy nữa! Lên đại học tôi bắt đầu lao đi làm thêm, tôi muốn kiếm tiền để tự sống, tạo các mối quan hệ cho sau này. Tôi cũng may, cái gian đoạn ấy thực ra cũng khá là thuận buồm xuôi gió. Ra trường tôi có quá nhiều cơ hội… Và tôi không muốn bỏ qua một cái nào cả!
- Thế… công việc của cô là gì?
- Tôi làm marketing, PR, tổ chức sự kiện, kiêm luôn làm kinh doanh. Tôi không bỏ qua một cơ hội nào mà. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì… – Q bật cười khô khan, cái cười quá trống trải để gọi là hài hước – Tôi vẫn không thể nào thoát được cái bóng của ông ấy. Có được những thứ như bây giờ là nhờ tôi đã nhận của ông ấy một thứ quá lớn rồi. Anh nghĩ được là gì không?
Tôi lại một lần nữa lắc đầu. Q chợt đứng lại, thở ra một hơi dài. Quay sang tôi, cô chỉ tay vào mặt mình mà vẽ ra một vòng tròn trong không khí
- Cái này này! – Rồi nhận ra vẻ mặt khó hiểu của tôi, cô cười ngất một chuỗi không thành tiếng – Cái mặt ấy mà! Tôi nhận nó từ ba mẹ tôi, phải không nào? Nếu không có cái mặt này, anh nghĩ tôi có thể nào đạt được nhiều thứ như vậy không? Không đâu! Thế đấy!
Chúng tôi bước tiếp, và hình như đang nhanh hơn trước, căn cứ vào góc nghiêng của sợi dây bóng bay cá voi. Dây căng, mà giọng cô gái lại chùng xuống nhanh chóng.
- Nhưng nó lại là thứ mong manh hơn tất cả… Thế nên tôi mới phải tận dụng tất cả thời gian tôi có để đạt được một cái gì đó, một cái gì đó vượt qua ông ấy. Dù có ngủ hay không thì tôi cũng sẽ già đi, và xấu đi, nhỉ? Nếu điều đó đến trong khi tôi vẫn còn chưa có gì, có phải tôi sẽ mất hết mọi cơ hội không?
- Không! – Tôi đáp quả quyết – Cô vẫn có thể chứ! Cô có quyết tâm và nỗ lực… và cả thời gian nữa! Không có… nó, cô vẫn có thể đạt được thành công chứ! Dù sao thì cũng phải nói là… cô xinh thật đấy!
Câu cuối cùng ấy nằm ngoài chủ đích của tôi, nó bị kéo ra khỏi miệng tôi hệt như cái cách Q thu hút những ánh nhìn. Trong làn không khí buốt lạnh của đêm giao thừa, tôi cảm nhận rõ hai má mình chợt nóng bừng lên, như thế đó là một lời tỏ tình thời vụng dại mà tôi đã không bao giờ được nói. Cô gái nhìn tôi ngỡ ngàng.
- Cảm ơn anh! Điều đó nghe anh nói rất có ý nghĩa với tôi đấy!
Q đã trả lời xong câu hỏi dành cho mình, giờ sẽ đến lượt tôi chờ câu hỏi của cô. Mà tôi thì chẳng có lí do gì để vội vàng điều đó cả, vậy là chúng tôi cứ tiếp tục đi cạnh nhau như thế một lúc lâu nữa. Rời khỏi con phố vòng hồ, quẹo trái, quẹo phải ở một góc này góc khác. Rồi trước khi tôi ý thức được, chúng tôi đã đang ở trên con phố nhìn thẳng ra quảng trường nhà hát lần nọ.
- Anh biết không? Lâu lắm rồi tôi chưa ngủ một phút nào. Tôi có đủ năng lượng để làm việc cả ngày, và cũng quá nhiều việc nữa. Thế mà nhiều khi tôi cũng thấy thèm ngủ, thèm cảm giác được tự mình trèo lên giường nằm co duỗi trong chăn ấm rồi ngủ thiếp đi.
- Cô có thể mà.
- Tôi thử rồi – Q lắc đầu – Những cái đợt lạnh tôi cũng trèo lên giường, chui vào chăn. Ấm thì ấm thật, nhưng tôi nằm được một lúc thì biết là có nằm thêm cũng chẳng ngủ nổi, trong khi chỉ nằm cho ấm thôi thì thật là… tốn thời gian. Thế là tôi lại dậy tìm việc để làm. Có lẽ tôi đã quên mất cách ngủ mất rồi. Tại sao nhỉ?
- Tại sao à…?
- Này, những người… ngủ như các anh ấy… thì làm sao mà ngủ giỏi thế được nhỉ?
- Bọn tôi không thực sự ngủ giỏi đâu! – Tôi bật cười – Năng lượng khi ngủ của bọn tôi bị connector rút hết đi rồi, nên nằm cả ngày chỉ mỏi lưng thôi. Cái khó chỉ là cách nào để bắt đầu đi vào giấc ngủ, đi vào trạng thái “vô thức” thôi.
- Thế các anh giải quyết nó thế nào? Cái bước “bắt đầu” ấy?
- Có những người dùng thuốc. Còn tôi thì… tôi cứ tự ngủ thôi!
- Làm thế nào nhỉ? Anh… dạy cho tôi được không?
- Dạy cô?
- Dạy tôi ngủ ấy?
Đây là điều cô muốn nói tới khi bảo tôi cũng sẽ phải trả lời câu hỏi của cô ư? Một yêu cầu tôi không bao giờ có thể hình dung nổi. Và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ về cách mình bước vào từng giấc ngủ.
- Đó không phải là cái có thể nói một hai câu là xong được! – Tôi trì hoãn, mà cũng đúng là thế thật – Dạy học gì thì cũng phải có địa điểm, dụng cụ chứ!
Q im lặng. Tôi thở phào nghĩ cô đã bỏ cuộc. Lẽ ra tôi đã phải nhớ ra khi nói về một địa điểm, bởi lẽ câu trả lời sẽ chỉ cách đó một vài bước chân. Và cô gái đã bước tới đó, trước khi tôi kịp nhận ra để ngăn lại: một con phố nhỏ hơn đâm ngang phố lớn, con phố tôi đã từng rút vào để tránh cái náo nhiệt của chính nơi này. Không, không, đừng là chỗ đó!
Nhưng Q đã dừng lại, tại đúng nơi tôi đã từng dừng lại, nhưng không phải vì một chiếc xe motor đỏ nào cả. Một nét gì đó như là tinh quái ánh lên trong mắt cô, có phải cô đang cười không? Vì một tấm biển hiệu còn đang sáng đèn, nổi bật hai chữ “Nhà nghỉ”.
***
Tôi biết điều này nghe thật là ngu ngốc, nhưng Q đã thực sự kéo tôi vào đó, dường như không nghĩ đến điều gì khác ngoài bài học ngủ mà cô đã yêu cầu tôi. Và tôi, không hoàn toàn miễn cưỡng, đi theo cô, cũng đang bắt đầu nghĩ một cách nghiêm túc về những gì tôi có thể nói với cô một khi chúng tôi đã có đủ địa điểm và dụng cụ. Khi đã rời xa khỏi bầu không khí của ngày hôm ấy, tôi nhớ lại và đoán rằng chính buổi hẹn với rượu vang và pháo hoa ấy đã thổi vào cả tôi và cô một chút phiêu lưu đủ cho quyết định này.
Trong sảnh nhà nghỉ có một vài chiếc xe máy, chúng tôi không phải là cặp khách duy nhất trong đêm nay. Không nghĩ sẽ còn một lớp học ngủ nào khác đang diễn ra, tôi chợt thấy ngồ ngộ với cách những người đến trước đón năm mới. Q nhận chìa khoá, lịch sự từ chối khi gã trai ở bàn lễ tân hỏi chúng tôi có cần thêm gì không, rồi ra hiệu cho tôi. Tôi có thể thấy rằng cô cũng không quen thuộc với những chốn này hơn tôi.
Hai lần cầu thang và một lần hành lang cùng được chiếu sáng bởi một thứ đèn tím mờ mờ dẫn chúng tôi tới một căn phòng cuối dãy. Q thì thầm khi vặn chìa khoá mở cửa phòng, giọng nửa ngao ngán nửa căng thẳng:
- Điên thật đấy! Tôi đã từng cảm thấy ghê tởm những chốn này.
- Cô có sợ không? – Tôi hỏi một cách thành thật.
- Nếu là anh thì không. Trông thế này thôi nhưng tôi là một võ sinh đai nâu đấy – Cô làm một động tác chém tay vào không khí một cách mạnh bạo – Anh cứ xác định đi toong một vài xương sườn nếu như…
- Nhưng cô sẽ ngủ…
- Tôi không nghĩ anh dạy được tôi nhanh như thế đâu!
“Thế rốt cuộc cô kéo tôi vào đây để làm gì?”, tôi đã định hỏi thế, nhưng Q đã xoay nắm cửa bước vào phòng. Căn phòng như thể đã đóng kín trong nhiều ngày, có một thứ mùi ngây ngấy lẩn trong mùi nước thơm lau sàn nồng nực. Ngay cả hai bóng đèn tuýp trong phòng hình như cũng có vẻ tối hơn bóng đèn bình thường. Hoặc giả tất cả chỉ là tôi tưởng tượng ra mà thôi. Tôi đóng cửa phòng và rồi chúng tôi cứ thế lại ngồi xuống hai cái ghế ở một góc phòng, cách nhau một bàn uống nước thấp tè, nhìn vào bóng của chính mình trong tấm gương lớn ở phía bên kia căn phòng. Nó ở đó làm gì nhỉ? Q tỏ ra bồn chồn, tay mân mê một cái nút áo khoác.
- Cô thấy sao?
- Thấy kì cục! – Cô đáp, và chúng tôi lại cùng cười.
- Tại sao cô không thử dùng thuốc ngủ? Tôi có thể lấy cho cô một vài lọ nửa giá ở Happy Time…
- Tôi không cần ngủ! – Q chép miệng – Tôi chỉ không muốn quên cách ngủ.
Tôi đứng dậy ra bật đèn ngủ lên, cốt để có thêm ánh sáng. Khi tôi quay lại, Q đã cởi áo khoác của cô ra vắt lên tay ghế.
- Còn không có cả một cái giá treo đồ! – Cô càu nhàu – Người ta nghĩ tất cả mọi người đến đây sẽ lột sạch đồ ra vứt bừa phứa ra đất như phim Bollywood hay sao?
- Có thể lắm! – Tôi phì cười.
Q đáp lại bằng một cái nhún vai rồi leo lên giường, ngồi tựa lưng vào thành giường sát tường. Trong lúc cô kéo chăn lên đắp kín chân, tôi quyết định mình sẽ chỉ ngồi đây nhìn vào bóng mình trong gương mà thôi, dù đêm này có dài thế nào đi nữa.
- Tôi hỏi anh một câu được không?
- Ý cô là một câu nữa?
- À ừ… Này, tại sao anh lại… đi làm nghề này? Tôi đoán là anh cũng tầm tuổi tôi thôi, phải không? Thế tại sao?
- Tôi hiểu ý cô! – Hình như tôi đã chuẩn bị cho câu hỏi này từ rất lâu rồi – Nếu là cô, chắc chắn là cô sẽ thấy khó hiểu. Không phải ai cũng giống như cô hay cha cô. Cuộc sống có rất nhiều loại người. Có những người luôn luôn tìm kiếm vinh quang, có những người luôn khát khao tạo dựng giá trị cho chính mình, có những người luôn theo đuổi một điều gì đó hay mong vượt qua một ai đó, nhưng cũng có những người cứ thế sống thôi. Học một ngành nào đó có thể tìm được việc, tìm được việc bằng cách này cách khác, hàng ngày đi làm, về nhà ăn và ngủ, ngày hôm sau lại tiếp tục như vậy. Họ chưa bao giờ nói được là họ thích công việc mình làm. Họ giống như những bánh răng, cứ đều đặn mà quay hết cuộc đời của mình, rồi lại truyền lại moment động lượng ấy cho thế hệ sau. Họ là đa số và thực ra là cần thiết cho cuộc sống. Nhưng cô biết điều đáng ghét nhất khi làm một bánh răng là gì không?
- Một bánh răng à? – Q nhíu mày, cô có lẽ không phải kiểu người có thể cứ thế lắc đầu chịu thua – Nó chỉ có thể quay vòng…
- Còn hơn thế nữa! – Tôi cắt lời cô – Nó bắt buộc phải quay vòng, liên tục, không thể ngừng nghỉ, không thể chậm lại, nhưng cũng không thể nhanh lên. Dây cót mới là thứ có thể nhanh lên hay chậm lại, bánh răng thì không.
- Nếu không thì sao? Ý tôi là nếu bánh răng muốn nhanh lên hay chậm đi?
- Nó sẽ bị trật ra khỏi guồng quay, một bánh răng khác sẽ thế vào chỗ nó.
- Điều gì xảy ra với một bánh răng bị rơi ra ngoài? – Hơi thở của Q trở nên dè dặt, như thể cô đang phải nghe một câu chuyện rùng rợn lúc nửa đêm.
- Chúng sẽ ngừng quay, tức là không còn tồn tại nữa… Hoặc sẽ tạo ra guồng quay của riêng mình… Hoặc sẽ trở thành một cái gì đó khác, không phải bánh răng nữa. Có thể là… bánh chưng.
- Thế anh thuộc loại nào? – Cô hạ giọng, không đếm xỉa tới trò đùa của tôi.
- Tôi có thể cũng là một bánh răng nhỏ và dễ thay thế. Chúng tôi cũng góp chuyển động của mình vào cái guồng quay lớn. Một số trong chúng tôi, nếu như có một khách hàng đủ tốt, thì lại đang góp phần vào chính cái dây cót tạo đà cho vòng quay ấy. Nhưng thực sự thì… tôi cũng không muốn chỉ là một bánh răng đâu.
- Thế tại sao?
Tôi kể cho Q nghe về mình bằng từng câu ngắn. Tôi sinh ra ở đâu, tôi đã lớn lên thế nào, tại sao tôi lại tới thành phố này, tôi đã học gì và cuối cùng trở thành một người ngủ thuê ra sao.
- Khi mà tôi chuẩn bị học xong, tôi có thể nhìn thấy tương lai phía trước của mình cũng sẽ là một bánh răng. Một bánh răng đẹp và trơn nếu tôi biết cách chen vào cái guồng đó, hoặc sẽ chỉ là một bánh răng rỉ sét và trì trệ. Nhưng vẫn là một bánh răng.
- Nhưng…
- Kịch bản tốt đẹp nhất là gì? – Tôi cao giọng – Là tôi ra trường, xin được việc tại một công ti trong ngành, đi làm tám tiếng một ngày một công việc mà tôi chẳng hề quan tâm một chút nào, và rồi cuối mỗi ngày tôi sẽ thở phào vì một ngày làm việc đã qua, rồi ngay lập tức lại thở dài vì sau một giấc ngủ sẽ là một ngày đúng như thế nữa! Giấc ngủ là niềm vui duy nhất, vì sao? Vì khi đó người ta không bị ám ảnh bởi cái bánh răng nữa! Ấy là nếu họ không mơ thấy những bánh răng…
- Nếu anh đã ý thức được đến như thế – Giọng Q thoắt gay gắt – thì tại sao anh không tìm cho mình một đường đi khác đi? Để biến mình thành gì khác không phải là “bánh răng” đi?
- Tôi phải làm gì đây? – Tôi gắt lại – Xách balo lên và đi vòng quanh thành phố này rồi cứ một hai tuần lại vẽ xong một bức tranh bán đấu giá ư? Tôi không phải là con ông chủ tịch tập đoàn xây dựng lớn nhất nước!
Tôi cảm thấy hối hận ngay khi câu nói ấy vuột ra khỏi miệng. Dưới ánh đèn ngủ vàng vọt, gương mặt Q đổi sắc thấy rõ. Một giọt lung linh hiện lên nơi đôi mắt cô gái, cô giữ không cho nó trào ra bằng cách một mực hướng mắt mình về phía trái bóng bay cá voi xanh. Một sự im lặng khó chịu xen vào giữa hai chúng tôi. Tôi chợt nhớ tới J và cuộc gọi rạng sáng của hắn, hai người họ hẳn đã có một đêm dễ chịu hơn nhiều trong chính cái nhà nghỉ này. Tôi biết mình nên nói gì đó với cô.
- Tôi xin lỗi! – Q cuối cùng đã lên tiếng trước tôi, cô chấm lên mắt bằng hai cườm tay – Mỗi người đều có một hoàn cảnh…
- Không, tôi mới có lỗi chứ. Lẽ ra tôi không nên nói như thế.
- Không sao đâu!
Cô gái lắc đầu, thở ra một hơi dài trước khi thả mình trôi sâu hơn vào trong chăn. Trông cô đã giống một người chuẩn bị đi ngủ.
- Tôi nghĩ sau cùng thì tôi với anh cũng giống nhau thôi. Chúng ta cũng chỉ là hai bánh răng, chúng ta cùng đang không sống cuộc sống của chính mình. Chỉ khác là tôi đã tự đặt mình vào một guồng quay khác, nhanh hơn, gấp gáp hơn thôi.
- Cô có mục đích đấy chứ? Và cô đã làm được nhiều điều như mình mong muốn rồi đấy thôi?
- Tôi tự hỏi… nếu như không vì em tôi ra đời, tôi vẫn cứ đi theo gót ba tôi, thì có phải giờ tôi cũng là một bánh răng thường thường mà anh nói hay không. Tôi thậm chí còn chưa bao giờ biết đam mê một cái gì trong đời. Về điều này thì tôi phải ghen tị với anh đấy! Cuối cùng thì tôi cũng chỉ là một kẻ bị tham vọng của chính mình xoay đi mà thôi. Ngớ ngẩn thật!
Chúng tôi cùng im lặng thêm một chút nữa, như một bước đệm cần thiết cho câu chuyện. Tôi chợt nhận ra là mình đang buồn ngủ, đêm cũng đã khuya lắm rồi. Tôi tìm thấy một vài lon cà phê đen trong tủ lạnh, liền mở một lon, dù chẳng hiểu cà phê lon thì có việc gì để làm trong một nhà nghỉ. Tôi quay lại ghế ngồi uống một mình. Q vốn không cần tới thứ này.
- Người ta vốn có ba trạng thái khi bắt đầu lên giường nằm nhắm mắt lại – Tôi bắt đầu nói khi đã thấy mình tỉnh táo hơn – Một là lo lắng về những gì sẽ đến, những gì chưa qua, họ nhìn thấy những ngổn ngang, những trở ngại phía trước; cuối cùng họ sẽ thiếp đi vì mệt mỏi.
- Anh nói tôi phải không?
- Tôi cũng đã từng như thế, nên tôi biết rõ cảm giác đó thế nào. Không phải là một trạng thái ngủ tốt.
- Thế còn hai trạng thái kia?
- Trạng thái thứ hai là hồi tưởng về những điều đã qua, đã làm được trong ngày, họ sẽ nhớ lại một ngày dài với những điều thú vị, họ sẽ nằm cười một mình, và rồi cũng thiếp đi, khoan khoái, có khi miệng còn chưa khép lại. Nào, nhắm mắt lại rồi nói tôi nghe! Hôm nay cô đã làm những gì rồi? Đã trải qua và đạt được những gì?
- Ừm… hôm nay, tức là hôm qua ấy, tôi hoàn thành dự toán kế hoạch PR đầu năm, phân tích xong kết quả khảo sát từ sự kiện mừng năm mới…
Q đã làm theo lời tôi, nhắm mắt và nhớ lại, giọng cô đều đều và hàng chân mày chau như muốn bện vào nhau. Không, như thế không phải!
- Còn gì nữa nào?
- Tôi hoàn thành, à ý tôi là tôi dọn dẹp và trang trí xong nhà cửa.
- Gì nữa?
- À, tôi… – Gương mặt Q bắt đầu dãn ra – Tôi đã tới một quán bar khá đẹp, được nhận một con cá voi xanh. Ăn tối món bò bít tết với rượu vang đỏ. Xem một màn pháo hoa hoành tráng. Và…
Nụ cười khi nhắm mắt của cô có gì đó như là thẹn thùng.
- Và gặp một người bạn thú vị.
- Tôi cũng thế! Và vì thế tôi biết mình sẽ ngủ rất ngon ngay khi có thể.
- Thế còn kiểu thứ ba?
- Trạng thái thứ ba là khi người ta chẳng nghĩ về tương lai, chẳng nghĩ về hiện tại lẫn quá khứ. Họ nằm… tưởng tượng.
- Tưởng tượng gì cơ?
- Bất kì cái gì! Ví dụ như là thế này, cô tiếp tục nhắm mắt nhé, tôi sẽ kể cho cô nghe và cô sẽ phải hình dung thật là chi tiết đấy. Chỗ nào không rõ thì phải hỏi lại nhé!
Q khẽ trở mình sang nhìn tôi, gối đầu lên cổ tay.
- Tôi nhớ là lúc trước tôi hay nằm ngủ thế này.
- Thế thì tốt rồi! Cứ nằm như thế nhé! Đừng mở mắt ra, phải nhắm mắt thì mới tưởng tượng được! Tôi bắt đầu kể này…
“Ngày xửa ngày xưa, à không, ngày nảy ngày nay, có một anh chàng ngủ rất nhiều. Mọi người xung quanh thường thắc mắc tại sao anh ta lại ngủ nhiều thế. Nhưng họ không biết, mỗi khi đi vào giấc ngủ, anh ta sẽ đến một nơi khác, và gặp được một người rất đặc biệt với anh ta…”
- Trông anh ta như thế nào? – Q chen vào, mí mắt cô giật giật như muốn mở ra đến nơi.
- Ơ… – Câu hỏi này không nằm trong kịch bản của tôi, nhưng tấm gương lớn trước mặt đã thực hiện vai trò của nó – Anh ta có mái tóc đen dài chấm vai, vì ngủ lâu ngày không cắt, mắt sưng húp vì ngủ nhiều, mặt hơi gầy, da tai tái và… hay cười một mình.
- Có khi tôi gặp anh ta rồi cũng nên! – Cô khúc khích.
- Có thể lắm…
Và cứ thế, bằng một giọng trầm lặng đều đều, tôi kể cho Q nghe về nàng, về những chuyến đi của chúng tôi nơi góc phố rêu phong, về hiện thực thứ hai của mình. Đôi khi tại một chi tiết mơ hồ nào đó, cô sẽ hỏi lại tôi và tôi sẽ tái hiện lại những giấc mơ của mình trong đầu để tả cho cô nghe. Những câu hỏi của cô thưa và trễ dần.
- Này… tôi cứ cảm giác là… góc phố của anh… quen lắm đấy… Hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu…
Q bỏ lửng câu nói. Rồi sau một cái nhép miệng, môi cô gái khẽ trễ xuống, tôi biết cô đã tìm tới được một miền ý thức khác, không, cô đã tìm về lại được nơi ấy. Tôi cũng dừng kể, đúng hơn là không còn gì để kể ở đó nữa, câu chuyện của tôi đã tự nó dừng lại theo những phản hồi yếu dần của Q. Như thể hai bánh răng cùng quay chậm dần rồi dừng lại. Tiếng thở của cô gái đều đều trong đêm tĩnh lặng.
Tôi ngồi ngắm cô thêm một lúc, ngắm vẻ an nhiên tự tại hẳn đã lâu lắm rồi mới lại hiện hữu trên gương mặt cô. Những nét trưởng thành trầm lắng đã biến mất, trông cô lúc này hệt như một cô bé mới lớn đầy bỡ ngỡ và chưa biết ưu tư. Tôi nhớ lại những gì đã diễn ra trong buổi tối đó, những gì cô và tôi đã chia sẻ với nhau và chợt có cái cảm giác đó mới đúng thực là Q – một cô bé tự ép mình lớn gấp lên.
Tôi đã uống hết lon cà phê từ lâu, và bây giờ thì nó bắt đầu ngấm. Tôi tách lấy một trang từ cuốn sổ kí hoạ và viết nhanh vài dòng dưới ánh sáng ngọn đèn ngủ đầu giường.
“Cảm ơn cô về buổi tối nay. Thức ăn và rượu rất ngon. Pháo hoa rất đẹp. Tôi không nghĩ nổi mình sẽ làm gì trong lúc này nếu như cô đã không hẹn tôi. Điều quan trọng nhất là được gặp và nói chuyện với nhau. Như cô đã nói, chúng ta đều là những bánh răng bị cuốn theo một guồng quay mà mình không chọn. Nói chuyện để tìm ra cách giúp cô, tôi có cảm giác chính mình cũng đã tìm ra một điều gì đó. Điều ấy là gì thì tôi sẽ dành thời gian để giải đáp. Và cả cô cũng thế nhé! Hãy tìm ra và sống một cuộc sống đúng thực là của mình, tôi biết là cô có thể. Cô tự ngủ được rồi đấy, vai trò của tôi cũng đã tới lúc kết thúc rồi. Nhưng đừng quên, tôi đã có được hẳn một câu chuyện để kể từ những giấc mơ. Chúng ta không bao giờ biết hết được những giấc mơ sẽ muốn nói gì với mình đâu, nên đừng quên tự mình tìm trong đó nữa nhé! Hãy nhớ về tôi như một người bạn.
Chúc mừng năm mới! Và ngủ ngon nhé, bạn của tôi!”
***
Trong ngăn kéo tủ đầu giường có một chiếc đồng hồ báo thức kiểu cổ to cộ. Nó chạy bình thường sau nhiều vòng dây cót của tôi, những vòng xoay của chuỗi bánh răng. Tôi đặt giờ báo thức, để chiếc đồng hồ lại trên mặt tủ rồi thu dọn đồ đạc của mình, cũng chẳng có gì nhiều. Bấm chốt cửa từ phía trong, tôi nhẹ nhàng rời khỏi phòng, xuống lễ tân thanh toán tiền phòng cho một đêm và một lon cà phê.
Trời đã tang tảng sáng khi tôi vén màn rèm nhựa nửa trắng nửa xanh của nhà nghỉ để bước ra ngoài. Nền trời chuyển dần từ xám tối sang xanh thẳm, chậm, nhưng rõ rệt. Buổi sáng đầu tiên của một năm mới đang tới rồi. Cũng như những điều mới sẽ tới với cô gái còn đang say giấc ngủ đầu tiên sau nhiều ngày. Chút nữa thôi, tiếng chuông báo thức tôi đã đặt sẽ đánh thức cô dậy, và cô sẽ tìm thấy thông điệp của tôi cùng với tấm chân dung chính mình đang nghiêng nghiêng say ngủ, một món quà cảm ơn mà tôi hi vọng cô sẽ thích.
Tôi kiểm tra lại lịch của mình trên đường về nhà. Khách hàng đầu tiên của ngày hôm nay, của năm mới, chính là Q. Tôi dùng bút gạch một đường ngang mã số của cô, chúng tôi không còn cần tới dãy số đó nữa. Cô đã ngủ đủ rồi, và giờ tới lượt tôi được ngủ phần của mình.