He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
aria ngồi trên bãi cỏ hai tay ôm gối, mắt nhìn về phía con sông Hudson. Hoàng hôn buông dần xuống. Hai bên bờ sông những ngọn đèn lấp lánh như sao của dải ngân hà. Một luồng gió nhẹ âm ấm thổi bay mái tóc nàng.
- Hè này em phải tìm việc làm - Nàng đột nhiên nói.
Ross quay người sang một bên ngước mắt nhìn nàng.
- Tại sao vậy?
- Nhà em túng quá. Ông già thích bia hơn là đi làm. Mẹ em làm cả ban đêm nhưng vẫn không đủ.
- Em có thể làm được cái gì? - Chành hỏi đầy quan tâm - Và em định làm gì?
- Em vẫn chưa biết - Nàng thật thà trả lời - Em chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Có thể là đi bán hàng.
Chàng bật cười.
- Có cái gì đáng buồn cười nào? - Maria hỏi.
- Chả được bao nhiêu đâu - Chàng phân bua - Cùng lắm là 8 dollar một tuần.
- Tám dollar cũng là tiền - Nàng đáp.
Ross nhìn nàng dò xét. Em gái chàng lúc nào cũng nói đến chuyện muốn đi làm, nhưng chẳng làm được cái gì nên hồn.
- Em định thế thật à?
Nàng gật đầu. Chàng giật một ngọn cỏ dưới đất và đưa lên miệng gặm, đầu óc suy nghĩ mông lung. Cô ta giống Mike ở một điểm nào đấy. Cả hai đều rất kẹt tiền. Đột nhiên chàng nghĩ ra một điều.
- Em có biết nhảy không?
- Tất nhiên rồi - Nàng nhìn chàng tò mò.
- Anh muốn hỏi là nhảy có tốt hay không? - chàng nhấn mạnh.
- Tương đối - Nàng gất đầu.
Chàng đứng dậy, hai tay phủi quần. Chàng chìa tay ra kéo nàng đứng dậy.
- Thế thì đi - Ross nói và đi lại phhias chiếc xe của mình - Chúng mình thử xem sao.
Những âm thanh hỗn loạn của ban nhạc nhảy, xuyên suốt hành lang dài, chát chúa vang đến tận chỗ họ. Hai bên tường dán đầy ảnh các cô gái, cô nào trên môi cũng nở nụ cười mời mọc. Dưới các bức ảnh là một băng giấy trắng tô đậm hàng chữ "Nào hãy nhảy với em đi. Chỉ cần 50 cent thôi". Họ đi đến bên cầu thang, tiếng nhạc càng to hơn, ở trên đầu cầu thang Ross dừng lại trước một buồng con.
- Hai vé - Chàng nói và chìa một tờ dollar qua ô cửa sổ con. Người đàn ông ở trong đẩy ra 2 vé. Ross cầm lấy rồi cùng Maria đi đến cái cửa trước mặt. Một người đàn ông khác nhận vé và bấm lỗ.
Phòng nhảy dài và hẹp được quét một nước ve màu xanh đục, ánh sáng điện được che bớt đi. Ban nhạc ở cuối phòng vừa kết thúc một bản. Mấy cặp nhảy như bị bỏ rơi. Trên sàn nhảy thẫn thờ tản ra hai phía. Mấy cô gái ngồi ở vài cái bàn ngay cửa ra vào. Họ quay nhìn rất nhanh khi Ross bước vào và trên môi họ, như một cái máy, nở ngay nụ cười, rồi cũng nhanh như vậy nó biến mất khi họ nhìn thấy Ross không đi một mình. Phía bên phải hai người là quầy bar chạy dài trước một loạt dãy bàn còn trống không. Ross dẫn nàng đến bên một bàn và ngồi xuống đó. Ngay lập tức người hầu bàn đã đến bên cúi người.
- Bia - Ross nói không ngẩn lên chàng đưa mắt nhìn Maria dò hỏi.
- Một cốc coca-cola.
Người hầu bàn đi khỏi. Ban nhạc lại bắt đầu chơi. Đó là một điệu Foxtrott nhẹ nhàng.
- Sẵn sàng chưa - Ross hỏi.
Môi nàng nở nụ cười khác lạ.
- Luôn sẵn sàng - Nàng đáp.
- Thế thì chúng ta nhảy đi.
Mặt chàng nóng bừng và đỏ ửng khi chàng đưa nàng trở lại bàn. Bây giờ thì chàng không còn mảy may nghi ngờ là nàng biết nhảy. Nàng theo nhịp với chàng cứ như là một phần cơ thể của chàng. Nàng có một linh cảm nhậy bén với nhịp điệu. Và mặc dù những cô gái khác thường dán sát người vào Ross hơn, ôm chặt chàng hơn, chàng vẫn chưa nhẩy với ai như thế này, âm nhạc như thể thấm qua người họ và giữ họ lại làm một.
Chàng mỉm vười giư cao cốc bia và uống một hơi.
- Thế nào? - Maria hỏi.
- Em biết nhảy đấy - Ross nói gượng gạo và đặt cốc bia xuống bàn - Em học nhảy ở đâu?
- Em chưa đi học nhảy bao giờ. Nàng trả lời vẫn luôn mỉm cười.
Cả hai đều im lặng. Nàng chờ cho chàng nói tiếp.
- Các cô gái ở đây hàng tuần kiếm được từ 20 đến 50 dollar.
- Chỉ có nhảy thôi à? - Nụ cười vẫn nở trên môi, nàng hỏi giọng có vẻ hoài nghi.
- Nói chung là thế - Chàng ngập ngừng.
- Như vậy là nhảy sẽ kiếm được trung bình là 20 dollar - Nàng nói lửng lơ.
Chàng gật đầu nhìn nàng chăm chú.
Nàng nâng cốc của mình và uống một ngụm.
- Không cần phải theo về nhà người ta chứ? Chỉ cần nhảy thôi phải không?
Ross lại gật đầu không nói gì.
- Đó cũng là một món tiền đấy chứ - Nàng nói tiếp.
Đột nhiên Ross thấy khó chịu với tất cả và thấy bực dọc với bản thân mình. Chàng vứt một tờ bạc lên bàn và đứng dậy.
- Đi - Chàng nói - Chúng mình đi thôi.
Nàng im lặng đứng dậy. Đúng lúc đó nàng nghe thấy giọng một người đàn ông vang lên.
- Hello, cậu Ross! Lâu lắm không gặp. Cậu biến đi đằng nào thế?
Nàng ngạc nhiên quay người lại. Một người đàn ông to cao với mái tóc đen đã đốm bạc và đôi mắt nâu đứng sau lưng nàng. Người đàn ông nhìn nàng và nói tiếp ngay không để cho Ross kịp trả lời.
- Không cần phải phân trần làm gì - Ông ta nói - Không có gì đáng ngạc nhiên là tại sao cậu dạo này không thèm để ý đến các cô gái của tôi.
Maria mỉm cười nhìn Ross. Môi chàng cũng có một nụ cười, nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng.
- Hello, anh Joker! - Lưỡng lự một lát rồi Ross giới thiệu - Anh Joker Martin, Maria Flood.
- Thế thì đi lại bar đi - Martin chìa tay ra - Tôi mời hai bạn.
Ross lắc đầu.
- Không, cám ơn anh Joker. Bọn em phải về.
Martin huých vào người Ross.
- Từ bốn tháng nay tôi không gặp thằng bé này, cô gái trẻ đẹp của tôi ạ - Lão nói bằng cái giọng ồn ào thô lỗ của mình với Maria - thế mà nó lại đang rất vội mới chán chứ.
- Thôi được, anh Joker - Ross nói - Còn đủ thời gian làm một cốc bia.
Hai người đàn ông uống bia. Maria lại gọi thêm một cốc coca cola cho mình.
- Thật ra tôi rất bực mình với cô - Lão nói - Ross trước đây là một trong những khách sộp của chúng tôi. Bây giờ thì chúng tôi không thấy hắn đâu nữa. Nhưng từ khi trông thấy cô, tôi thật không còn trách hắn nữa.
- Anh Joker là chủ cái quán này, Maria ạ - Ross giải thích - Anh ấy chỉ nghĩ đến tiền.
Maria nhìn người đàn ông tóc đốm bạc.
- Ai là người không thế?
Joker khoải trá cười. Lão vỗ vai Maria:
- Cô thông minh lắm. Không phải tất cả ai cũng giàu có như anh bạn của chúng ta đâu.
Bây giờ là lần đầu tiên Maria để ý đến đôi mắt lão. Nó trông rất xảo quyệt và lúc nào cũng như đang chứa một mưu mô nào đó.
- Cô bé đi tìm việc làm phải không? - Lão hỏi.
Nàng chưa kịp trả lời thì Ross đã chen vào.
- Không - Chàng gằn giọng - Cô ấy còn đi học.
Maria có thừa thông minh để im lặng, nàng uống cốc coca cola của mình. Joker quay sang phía Ross.
- Tôi rất mừng thấy cậu ghé lại thăm, Ross ạ. Chúng tôi vừa ổn định lại mấy thứ.
Ross nhìn lão vẻ quan tâm.
- Như thế nào?
- Các mối quan hệ - Joker trả lời - Bây giờ tất cả đều hợp pháp. Có chơi xóc đĩa sau văn phòng của tôi. Cũng hấp dẫn lắm.
Giọng Ross có vẻ rụt rè nhưng mắt chàng chợt loé lên tia mừng rỡ.
- Có thể em sẽ ghé qua vào một buổi tối nào đó.
- Cứ đến đi. Và mang theo cô gái trẻ này làm nữ thần phù hộ - Lão quay sang Maria - Chúng tôi rất hân hạnh được đón cô bất cứ lúc nào.
- Cám ơn ngài Martin - Nàng mỉm cười với lão.
Họ cạn cốc rồi Joker tiễn hai người ra tận cửa. Giọng lão bị hai bức tường của hành lang nhỏ hẹp dội lại như chọc vào màng nhỉ.
- Rất mừng gặp lại cậu Ross ạ. Đừng coi thế này là phiền hà.
Nhạc lại bắt đầu nổi lên khi họ xuống cầu thang và theo họ ra tận ngoài phố, ở đó nó bị những tiếng ồn ào của xe cộ nuốt chững.
- Đi đâu bây giờ? - Ross hỏi khi đã đưa chiếc xe ra đường.
- Em không biết. Anh là tài xế cơ mà.
Chàng liếc trộm nàng một cái thật nhanh. Nàng đang chăm chú nhìn về phía trước. Chàng rất muốn biết lúc này nàng đang nghĩ gì.
- Chúng ta về nhà anh ăn qua tí gì đi. Em thấy thế nào?
- Có phiền gia đình anh không?
Chàng lắc đầu:
- Cả nhà đi chơi cuối tuần rồi.
- Thế thì hay - Nàng nói.
- Chào Mr. Drego - Người gác cổng nói.
- Chào Mr. Drego - Người giữ thang máy nói và đưa họ lên tầng trên.
Họ nói những chuyện chẳng đâu vào đâu cho đến khi hai người ra khỏi thang máy. Ross lục túi tìm chìa khoá cửa vào căn hộ nằm đối diện với thang máy. Chàng mở cửa cho nàng bước vào trong nhà. Đóng cánh cửa sau lưng xong chàng sờ soạng tìm công tắc đèn. Nàng giơ tay ra giữ chàng lại.
- Em đi với anh suốt cả buổi chiều mà anh chưa hề hôn em lần nào.
Chàng nhìn khuôn mặt nàng trong bóng tối lờ mờ và cố gắng tìm một sự biểu lộ trong đó. Chàng không nói gì.
- Tại sao anh lại tức giận, anh yêu? Hay là em đã làm cái gì sai chăng? Em đã nói gì chăng?
Chàng im lặng lắc đầu. Chàng không thể nói cho nàng biết rằng chàng bực với chính mình, bởi vì chàng là người đã đưa nàng đến tiệm nhảy "Golden Glow". Trong môi trường đó nàng coi như là bỏ đi. Chỉ trong vòng một tuần bọn họ sẽ biến cô thành gái điếm. Đáng lẽ chàng không khi nào được nghĩ ra điều này, mặc dù là nàng đang rất cần tiền.
Nàng ép sát vào người chàng đôi môi mơn trớn má chàng.
- Anh yêu đừng giận em nhé! - Nàng thì thầm.
Chàng rời tay khỏi công tắc và ôm chặt đôi vai nàng. Chàng dựa lưng vào cánh cửa rồi kéo nàng vào người. Nàng ngoan ngoãn ép sát vào người chàng. Chàng hôn nàng.
Một lát sau Maria chuẩn bị bánh mì và cà phê. Ross bê tất cả vào phòng khách. Hai người ngồi ăn trên đi văng trong tiếng nhạc phát ra từ chiếc đầi và dưới ánh sáng của chiếc đèn nhỏ trong góc phòng. Ăn xong nàng ngả người dựa vào cái gối to tướng và thở phào khoan khoái.
- Em ăn ngon miệng quá.
Chàng mỉm cười và châm một điếu thuốc lá.
- Đưa em - Nàng chìa tay ra đòi.
Chàng đưa cho nàng. Nàng cắm nó vào giữa đôi môi và rít một hơi thật sâu, rồi nàng nhắm mắt để khói thuốc từ từ thoát ta khoé môi mình.
- Anh không biết là anh hạnh phúc như thế nào?
- Vì sao? _ Chàng ngạc nhiên.
Nàng mở mắt nhìn chàng.
- Thế thì anh cần phải đến nhà em mà xem. Rồi anh sẽ biết tại sao em nói thế. Ở đây tất cả đều yên tỉnh. Không có những tiếng ồn ào của phố xá vọng vào. Anh ở cao thế này cơ mà. Không có mùi hôi từ cái sân nhỏ. Không bị hàng xóm quấy rầy.
Chàng không trả lời nàng vì chẳng biết nói gì với nàng trong lúc này. Chàng lấy cái khay không và bê các thứ vào trong bếp. Khi chàng quay lại phòng khách thì nàng đã nằm im trên đi văng đôi mắt nhắm lại.
- Maria - Chàng thì thầm.
Nàng không trả lời, ngực phập phồng theo hơi thở nhẹ nhàng.
Khi chàng ngồi xuống bên cạnh, nàng mở mắt.
- Em ngủ thiếp đi mất.
- Anh thấy rồi - Ross mỉm cười.
- Mấy giờ rồi anh.
- Gần mười giờ.
Nàng đột nhiên ngồi dậy.
- Em phải về ngay.
Chàng ôm chặt người nàng.
- Maria, anh phát điên lên vì em.
Nàng trầm tỉnh đón nhận cái nhìn của chàng và gật đầu.
- Em có yêu anh không?
Nàng đứng dậy nhìn chàng. Khuôn mặt chàng bệch ra đầy vẻ van lơn.
- Anh là chàng trai dễ thương nhất mà em đã gặp. Tất nhiên là em thích anh.
Chàng bực tức nhổm dậy.
- Anh không nghĩ thế - Chàng kéo giật nàng vào người và hôn nàng - Anh muốn em - Chàng gầm gừ.
- Em cũng biết. Em cũng cảm thấy điều đó. Thế em cũng không phát cuồng lên vì anh hay sao?
Nàng đứng đó không động đậy, hai mắt nhìn thẳng vào mắt chàng. Rồi nàng nói giọng nhẹ nhàng âu yếm.
- Nếu có thể thì, anh Ros ạ, em cũng không thay đổi được. Em là con gái nếu em buông thả thì chỉ gặp bất lợi thôi. Và như thế thì em không muốn.
- Nhưng...
- Không - Nàng áp má mình vào mặt chàng và thì thào vào tai chàng. - Em chiều anh tất cả mọi cái để anh được hạnh phúc, anh Ross, nhưng chỉ có một cái là không.
Chàng nhìn nàng.
- Tất cả ư?
- Tất cả - Nàng trả lời.
Chàng lại ghì chặt nàng vào người rồi hai người ngã xuống đi văng.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu