Nguyên tác: Lưỡng Thủ Quái Nhân
Số lần đọc/download: 8477 / 51
Cập nhật: 2018-02-01 21:41:59 +0700
Chương 9: Nàng Mặt Đẹp Như Hoa Vốn Là Bạn Cũ - Chàng Lòng Rắn Như Sắt Không Hiểu Chuyện Tình Yêu
C
ơm nước xong, Trị Toàn thấy Thiên Tứ có vẻ không vui lại tưởng chàng mệt mỏi buồn ngủ, liền sai người nhà đưa chàng sang Tiểu thư phòng nghỉ ngơi. Thư phòng này là thư phòng riêng của Trị Toàn nên những đồ đạc bày biện ở bên trong đều lịch sự và xa hoa vô cùng. Vào trong phòng rồi, Thiên tứ ra hiệu cho người hầu rút lui rồi vội vàng đóng cửa lại luôn.
Cho mãi đến chiều tối rồi mà cửa phòng chàng vẫn đóng kín. Xảo Yến rất quan tâm tới Thiên Tứ anh tuấn ấy, liền đích thân đi gọi chàng ăn cơm tối. Ngờ đâu, nàng gõ luôn mấy tiếng cũng không thấy có tiếng trả lời, liền khẽ đẩy cửa một cái đã mở toang ra ngay. Nàng vừa bước vào vừa nhìn chung quanh, mồm thì ngạc nhiên nói:
- Ối chà, Thiên Tứ hiền đệ đi đâu thế?
Nàng thấy trong phòng không có một bóng người nào hết và cửa sổ bên phía Tây mở toang, đồng thời thấy mặt bàn viết có lá thư ngỏ. Nàng vội cầm lá thư lên xem thấy lá thư ấy viết như sau:
"Vì có việc cần phải đi ngay không kịp từ biệt,mong lượng thứ cho!"
Đọc xong lá thư ấy, Xảo Yến vừa đau lòng vừa tức giận vừa lo âu, vội vàng chạy vào trong nhà nói cho Trị Toàn biết. Ngờ đâu Trị Toàn chỉ nhếch mép cười nhạt chứ không nói nửa lời. Xảo Yến thấy thế liền van lơn:
- Cha nghĩ cách đi kiếm y ngay?
Trị Toàn lắc đầu nghiến răng, mím môi chứ không trả lời. Bất đắc dĩ, Xảo Yến đành cầm lá thơ đó nước mắt ràn rụa và đi ngay...
Lúc ấy mặt trời đã lặn trên cánh đồng bát ngát, ở cạnh một con sông mục đồng với bò ngựa lần lượt đi về mục trường. Bỗng có một tiếng rú thật dài không biết nổi lên ở đâu, tiếp theo đó lại có tiếng hô thật lớn nổi lên hình như để trả lời tiếng rú kia vậy?
Một lát sau, người ta bỗng thấy hai cái bóng một bạc một lam ở hai đầu chạy tới nhanh như điện chớp, chỉ thoáng cái đã gặp nhau và ngừng chân lại ngay. Lúc ấy người ta mới trông thấy rõ đó là một người và một con bò. Người đó nhẹ nhàng nhảy lên lưng bò, khẽ vỗ cổ nó mấy cái, con bò liền kêu lên một tiếng "hò” rất dài, rồi rảo cẳng chạy theo ven sông luôn. Không cần phải nói rõ, người ta cũng biết đó là Thiên Tứ với con Tiểu Ngân Ngưu rồi.
Thì ra Thiên Tứ nhận thấy thái độ của cha con Trị Toàn hèn mạt như thế nản chí vô cùng, đồng thời mục đích của mình tới mục trường đã xong, có ở lại cũng vô ích nên chàng mới lấy cớ mệt mỏi về thư phòng nghỉ ngơi, rồi giở khinh công hãn thế ra phi qua cửa sổ chạy thẳng ra ngoài cửa trại.
Tuy vậy, Thiên Tứ vẫn có vẻ lưu luyến mục trường Lũng Tây này, nơi đây chàng đã ở vài năm và các người đã ở trong mục trường, nhất là Trần Tứ tử tế với chàng lắm...
Không bao lâu, Thiên Tứ cỡi Tiểu Ngân Ngưu đã phóng tới một làng nho nhỏ. Lúc ấy bốn bề yên lặng như tờ, làng mạc kia lại tối tăm như mực, chắc người trong làng đã ngủ say cả rồi. Chàng lẳng lặng đi tới một ngôi mộ, nhảy xuống đất quỳ xuống vái lậy, mồm thì khấn rằng:
- Cha mẹ ơi! Tứ nhi đã về đây! Bây giờ Tứ nhi đã học thành công bản lãnh và quyết chí đi tìm kiếm cho ra thân thế và lai lịch của mình.
Vái lạy dưỡng phụ và dưỡng mẫu xong, Thiên Tứ từ từ đứng dậy nhìn xung quanh một lượt, mặt lộ vẻ lưu luyến và thở dài một cái rồi mới nhẩy lên lưng bò phóng đi luôn.
An Tây còn có tên nữa là Sa Châu, là một nơi rất phồn thịnh của quan ngoại nhưng nơi đây gió và cát thổi rất mạnh, mỗi lần nổi gió cát đá bay mù mịt cây đổ nhà sập,thường thường hay gây nên những tai hại lớn.
Thiên Tứ lần đầu tiên tới một thị trấn nên chàng cảm thấy cái gì cũng mới lạ. Chàng vừa đi vừa trố mắt nhìn các tiệm bán hàng và các hạng người đi lại, cảm thấy hiếu kỳ và thích thú lắm.
Còn các người khác cũng trố mắt lên nhìn chàng với vẻ mặt rất kỳ lạ. Là vì họ thấy chàng rất là quê mùa cục mịch mà lại cưỡi một con bò kì dị như thế, nên những người đó vừa nhìn chàng vừa chỉ trỏ và bàn tán thì thầm với nhau.
Thiên Tứ thấy một quán cơm, muốn vào ăn một bữa cho đỡ đói nhưng khi chàng đi tới gần cửa quán,thấy người ở bên trong nói những gì rất khó nghe, chàng không hiểu một câu nào cả.
Sau chàng đoán chắc quán cơm đó là của người Tây Tạng và họ nói tiếng Tây Tạng nên chàng mới không hiểu được, chàng vội vàng lui bước ra và đi kiếm quán khác.
Đi chừng nửa dãy phố, chàng mới thấy một quán cơm,ngoài cửa có treo một miếng vải rách rưới trên có viết:
"Bắc Kinh Lão Điếm"
Chàng cả mừng, vội thúc con Tiểu Ngân Ngưu đi tới cửa điếm, rồi cột con bò vào chỗ cạnh đàn ngựa. Xong đâu đó, chàng mới thủng thẳng bước vào trong điếm.
Quả nhiên, thấy khách ngồi trong đó đa số là người Hán thực, họ đang ăn nhậu và chuyện trò rất vui vẻ.
Chàng đang bỡ ngỡ thì một tên phổ cây đã chạy tới vái chào và nói:
- Mời đại ca vào trong này, đằng kia có chỗ ngồi đấy.
Nói xong y liền nói vọng vào bên trong:
- Dọn chỗ cho đại gia...
Tiếng nói cuối cùng của y vừa dài vừa kêu khiến cho ai ai cũng đều nghe thấy hết. Bốn năm tên phổ cây ở bên trong đồng thanh vâng lời. Cử chỉ của chúng làm cho các tửu khách đều ngừng đũa và quay cả ra bên ngoài.
Lần đầu tiên bước vào một quán cơm, Thiên Tứ thấy bọn phổ cây làm như vậy ngượng vô cùng, mặt đỏ bừng nhưng vẫn đi theo tên phổ cây tiến thẳng vào chỗ cạnh cửa sổ và ngồi xuống cạnh cái bàn ở đó.
Tên phổ cây liền nói:
- Cảm phiền đại gia hãy ngồi tạm với cô nương này...
Vì hổ thẹn, Thiên Tứ hai mắt cứ nhìn xuống đất mà đi tới cạnh bàn ngồi xuống cũng thế. Bây giờ chàng bỗng nghe thấy tên phổ cây nói đến hai chữ "cô nương" mới ngẩng đầu lên nhìn thì cũng vừa lúc cô nương đó quay đầu nhìn lại, tầm mắt của hai người cũng vừa va đụng vào nhau.
Thiên Tứ rùng mình đến thót một cái, không dám nhìn nàng ta nữa, hai mắt lại nhìn xuống như trước, rồi ngồi xuống cái ghế trước mặt cô nương nọ và bụng bảo dạ rằng:
"Trông mặt cô nương này quen lắm, hình như ta đã gặp ở đâu rồi thì phải! Trông giống..."
Giống ai nhất thời chàng không sao nghĩ ra được, muốn ngẩng đầu lên ngắm nhìn lại một lần nữa nhưng lại sợ nàng ta hiểu lầm cho mình là những kẻ côn đồ. Bất đắc dĩ chàng vẫn cúi đầu như thế mà cố nghĩ xem nàng ta là ai?
Phổ cây đưa cái bảng liệt kê thức ăn tới, không thấy Thiên Tứ giơ tay ra đỡ và cũng không thấy chàng dặn bảo gì hết. Y ngạc nhiên vô cùng, lại đưa mắt nhìn cô nương ngồi ở phía trước chàng, thấy nàng ta cũng ngừng đũa và cũng cúi đầu như thế, hình như trong lòng đang hổ thẹn và hai tay cứ cầm cái giải áo mân mê hoài.
Thiếu nữ hổ thẹn lại càng xinh đẹp thêm, huống hồ cô nương đó lại đẹp sẵn, nên phổ cây thấy thế cũng phải ngây ngất. Y quay đầu lại nhìn, những đại hán vạm vỡ ngồi ở những bàn quanh đó đều ngừng đũa và trố mắt nhìn sang phía đằng này, người nào người nấy đều như kẻ mất hết hồn vía vậy. Tên phổ cây liền ho một tiếng rồi đưa tấm bảng vào tay Thiên Tứ, mồm thì khẽ hỏi:
- Đại gia muốn dùng gì...
Y chưa nói dứt đã thấy mấy vị đại gia kia hình như bị giật mình và bỗng ngửng đầu lên thì không hiểu tại sao cái bảng thực đơn lại rớt ngay xuống đất kêu "lộp bộp" hai tiếng liền.
Tên phổ cây ấy cúi xuống để nhặt, ngờ đâu y bỗng ngẩn người ra luôn.
Những đại hán mặc võ trang ngồi ở quanh đó có người nhìn theo tay của tên phổ cây mà nhìn luôn xuống dưới đất, rồi họ cũng thất kinh kêu "ủa" một tiếng tức thì.
Lúc ấy Thiên Tứ mới biết mình có thái độ khác lạ, vội cúi xuống nhặt cái bảng thực đơn bị khuyết một góc lên, rồi chỉ bừa vào bốn món ăn ghi trên đó mà bảo tên phổ cây rằng:
- Làm cho tôi bốn món này. Tôi không uống rượu chỉ đem một đĩa bánh bao (người miền Bắc Trung Hoa ăn bánh bao không nhân thay cơm) được rồi.
Nói xong chàng nhét tấm bảng vào tay của tên phổ cây và nói tiếp:
- Chú cầm lấy lát nữa tôi sẽ thưởng thêm vàng bạc cho.
Tên phổ cây nhìn chòng chọc vào tấm bảng thực đơn, vốn dĩ nguyên lành bây giờ đã sứt một góc, trong bụng nghĩ thầm: "Có ma chắc"? Nhưng mồm vẫn vâng lời, rồi đi xuống bếp bảo làm thức ăn ngay.
Lúc đó những đại hán quanh đó mới trông thấy rõ tấm bảng đã bị sứt một góc tựa như dùng dao chém vậy. Ai nấy mới kinh hãi vô cùng và đều chăm chú nhìn cả vào Thiên Tứ.
Thì ra vừa rồi Thiên Tứ đang thất thần, tên phổ cây lại cứ nhét tấm bảng vào tay nên chàng dùng tay mà bóp sứt luôn một góc tấm bảng ấy mà không hay.
Chàng lẳng lặng vứt góc bảng vụn xuống đất và nghĩ mãi vẫn chưa nghĩ ra được cô nương nọ là ai. Lòng hiếu kỳ thúc đẩy chàng lại ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, ngờ đâu nàng nọ cũng vừa ngẩng đầu lên nhìn chàng. Hai người cùng hoảng sợ lại cúi đầu xuống như trước.
Tuy vậy, lần này chàng thấy hai má của nàng có hai lõm đồng tiền. Chàng liền vỡ nhẽ luôn nhưng lại rầu rĩ tức thì. Thì ra chàng thấy nàng nọ có nhiều điểm giống Hàn Thiến Thiến lắm nhưng không phải là nàng, Hàn Thiến Thiến không có khí chất cân quốc như vậy.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng vó ngựa nhộn nhịp vọng vào và chỉ thoáng cái con ngựa ấy đã tới trước cửa điếm thì ngừng lại ngay.
Bọn đại hán với thiếu nữ ngồi ở trước mặt Thiên Tứ đều là những nhân vật sành sỏi về nhận thức ngựa tốt xấu, nên chỉ nghe tiếng vó ngựa là bấy nhiêu người đều biết con ngựa vừa đậu ở trước cửa điếm thế nào cũng là con thiên lý mã? Vì vậy ai nấy đều quay mặt nhìn ra bên ngoài.
Quả nhiên một con ngựa đen vừa to vừa cao, người cỡi trên yên là một thiếu nữ rất là xinh đẹp, mặc quần áo màu đỏ và cả cái tua ở chỗ cán kiếm cũng là màu đỏ nốt. Nàng ta cau mày lại nhìn bốn phía xung quanh.
Thiên Tứ cũng quay đầu nhìn ra bên ngoài, vừa trông thấy mặt thiếu nữ ấy chàng đã kêu thầm: "Nguy tai!” Và nghĩ bụng:
"Sao nàng cũng tới đây thế này? Mong... đừng có vào trong điếm... thôi nguy rồi,nàng đã trông thấy con Tiểu Ngưu..."
Ngờ đâu lúc này thiếu nữ áo đỏ đã bước vào trong điếm rồi, tay còn cầm thanh kiếm nữa. Thiên Tứ càng cúi đầu thấp thêm tí nữa để cho nàng áo đỏ không trông thấy mình. Ngờ đâu, cô nương ở trước mặt chàng lại bỗng hớn hở cất tiếng kêu gọi:
- Chị Xảo Yến! Chị cũng tới đây ư? Mau lại đằng này...
Thiên Tứ giật mình kinh hãi và đưa mắt nhìn trộm, thấy mọi người chỉ chăm chú nhìn thiếu nữ mới vào thôi nên chàng vội giở khinh công Quỷ Ảnh Bách Biến ra lướt tới cạnh cửa sổ và phi thân ra bên ngoài liền. Chàng lại nhẩy lên trên mái nhà, dùng còi miệng bảo cho con Ngân Ngưu hãy ra ngoài đầu phố gặp nhau. Rồi chàng giở hết tốc lực khinh công ra, người nhanh như một làn khói chỉ thấy cái đã mất dạng nên những người đi lại trên phố không ai thấy chàng hết.
Lúc ấy, người trong khách điếm nhất là cô nương ngồi trước mặt chàng đứng dậy nghênh đón vừa quay lại đã không thấy thiếu niên đẹp trai ngồi trước mặt của mình rồi. Nàng kinh hãi khôn tả và buột miệng kêu "ủa", rồi giơ tay lên vẫy bốn đại hán ngồi ở cái bàn chỗ phía sau nàng một cái.
Bốn đại hán ấy hình như đã hiểu ý nàng bảo gì rồi và họ cũng không sợ những người khác kinh dị, vội giở khinh công ra lần lượt nhảy lên nóc nhà, chia nhau ra mỗi người đứng mỗi góc và nhìn thẳng về phía xa hình như định tìm kiếm gì vậy?
Chủ điếm phổ cây và các thực khách thấy thế đều kinh ngạc vô cùng không hiểu có chuyện gì xảy ra? Nhưng họ vẫn cố trấn tĩnh, chỉ thì thầm to nhỏ với nhau chứ không ai xôn xao kinh hoảng hết. Xảo Yến thấy vậy cũng ngơ ngác hỏi cô nương mặc áo xanh rằng:
- Thiến muội có chuyện gì thế?... Ủa...?
Nhưng nàng hơi chần chừ đã vỡ nhẽ ngay, chưa kịp lên tiếng nói tiếp thì bốn đại hán ở trên mái nhà đã tỏ vẻ nản chí nhảy xuống dưới đất, phi thân vào trong điếm, rồi một tên trong bọn khẽ thưa với cô nương áo xanh rằng:
- Tiểu nhân không...
Thiếu nữ áo xanh cau mày lại mặt lộ vẻ kinh ngạc nhưng chỉ thoáng cái mặt nàng lại thản nhiên như thường ngay và giơ tay lên ra hiệu bảo bốn đại hán nọ khỏi cần nói tiếp. Rồi nàng quay lại kéo Xảo Yến ngồi xuống tủm tỉm cười và khẽ nói rằng:
- Vừa rồi có một người khách đến ngồi ở trước mặt tiểu muội, trông y rất trẻ và không có gì khác lạ hết. Không ngờ lúc tiểu muội đứng dậy nghênh đón chị, chỉ trong nháy mắt y đã mất tích rồi. Biểu tỷ (chị họ con cô cậu) bảo có lạ lùng không?
Xảo Yến nghe nói giật mình kinh hãi, bụng bảo dạ rằng:
"Không hiểu ai lại có võ nghệ cao cường như thế? Có thể bỏ chạy trước mặt Hoa Thiến Thiến, con gái cưng của Tần Châu Nhất Quân Hoa Thương Nguyên, mà Thiến Thiến không hay kể cũng lạ thực. Nhất là bốn vị chánh phó thống lãnh của đội Thiết Kỳ của nhà họ Hoa đã đích thân đuổi theo, như thế mà cũng không thấy tung tích người đó đâu. Chả lẽ... người đó là chàng ta...
Nghĩ tới đó nàng nửa mừng nửa oán, vội hỏi:
- Tiểu muội, hình dáng của người đó như thế nào? Có phải cưỡi con bò bạc tới không?
Thiến Thiến thấy Xảo Yến hỏi một cách đột ngột như vậy mặt hơi đỏ bừng đôi lông mi dài buông xuôi xuống, khẽ lắc đầu mấy cái, rồi rỉ tai người chị họ mà trả lời:
- Tiểu muội không chú ý đến điểm đó của chàng...
Nói tới đó, nàng bỗng ngẩng đầu lên nhìn mặt Xảo Yến khẽ hỏi:
- Chàng, chàng ta là ai? Sao chị lại đi ra ngoài và đi xa một mình như thế này? Có phải là kiếm người cỡi con bò bạc đấy không?
Xảo Yến vừa cười vừa đáp:
- Tiểu muội chỉ đoán đúng có một nửa thôi, quả thực ngu tỷ ra đây kiếm người nhưng người đó có cưỡi con bò hay không thì ngu tỷ không rõ.
Không hiểu sao Thiến Thiến lại đoán chắc người mà chị họ muốn tìm kiếm chính là thiếu niên vừa ngồi ở trước mặt, đồng thời cũng không hiểu tại sao nàng cảm thấy trong người bỗng hơi khó chịu. Tuy vậy nàng vẫn gượng cười và hỏi tiếp:
- Chắc chàng là người tri kỷ của chị phải không?
Xảo Yến thấy Thiến Thiến hỏi như vậy liền thở dài một tiếng mắt đỏ ngầu u oán đáp:
- Hà! Câu chuyện nói ra thì dài lắm, để lúc nào rảnh tỷ sẽ nói cho muội hay... Sỡ dĩ vừa rồi ngu tỷ hỏi tiểu muội có phải chàng là người cỡi con bò bạc không, là vì ngu tỷ thấy ở ngoài cửa có một con Ngân Ngưu cho nên mới vào đây hỏi tiểu muội như thế...
Nàng chưa nói dứt đã thấy tên phổ cây bưng một cái mâm lớn, trong có bốn đĩa thức ăn đi tới cạnh bàn. Đột nhiên,lại thấy khách của mình là một cô nương xinh đẹp mặc áo đỏ đeo kiếm, nên y kêu "ối chà" một tiếng,rồi lộ vẻ thắc mắc ngay.
Thiến Thiến trông thái độ của tên phổ cây ấy biết ngay là vì y vì chưa thấy chị họ mình vào nên mới nghi ngờ như vậy. Nàng vội vẫy tay và nói:
- Phổ cây hãy để thức ăn xuống đây. Vị quan khách vừa rồi đã tức giận bỏ đi rồi, chị tôi vừa mới tới nơi đây cũng chưa ăn gì cả.
Lúc này tên phổ cây ấy mới vỡ nhẽ, liền để mâm thức ăn xuống, vừa nửa lấy lòng vừa oán thán, lẩm bẩm:
- Vị đại gia ấy thực lạ... gọi làm bốn món ăn đều đắt tiền cả, không ăn cũng không báo cho người chưởng quầy hay. Cũng may cô nương đại từ đại bi nhận ăn hộ, bằng không tiểu nhân thể nào cũng bị người chưởng quầy khiển trách là không biết tiếp khách nên mới để khách tức giận bỏ đi như thế. Và còn khấu trừ tiền lương của tiểu nhân để trả tiền bốn món ăn này...
Nói tới đó, y lại sợ hai cô nương này chê đắt không ăn nên vội gượng cười và đổi giọng nói tiếp:
- Mấy món này tuy đắt nhưng ngon tuyệt hảo ạ! Ở vùng này ngoài bổn điếm ra, nơi khác hai cô muốn đặt làm những món này họ cũng không có đủ các thực phẩm để làm mấy món tuyệt hảo này. Nếu không tin thì mời hai cô nương cứ nếm thử, sẽ thấy tiểu nhân không nói ngoa chút nào.
Hai nàng thấy y nói như vậy liền cúi đầu nhìn xuống, thấy một đĩa là bàn chân gấu, một đĩa là Hồng Siu Hải Sâm, một đĩa là cá chép rán và một đĩa tần thịt cáo. Bốn món ăn ấy chỉ có món thịt cáo là dễ kiếm thôi, chứ còn ba món nọ phải về tận Bắc Kinh mới mua được. Thiến Thiến mỉm cười, xua tay ra hiệu cho tên phổ cây rút lui, rồi lại ra hiệu cho tên đại hán mặc võ trang ngồi ở phía đằng sau. Tên ấy lẳng lặng đi ra ngoài cửa điếm ngay.
Lúc ấy Thiến Thiến mới cầm đũa lên mời Xảo Yến:
- Mời chị hãy dùng cơm trước. Chị em mình đã cách biệt nhau sáu bảy năm, không ngờ hôm nay lại được gặp gỡ ở nơi đây và còn có người đặt sẵn thức ăn cho em được thết khách...
Xảo Yến vội đáp:
- Tiểu muội ở xa tới là khách, nơi đây dù sao cũng là gần nhà tôi, cho nên bữa cơm này cô để cho chị mời mới phải.
Hai người vừa chuyện trò vừa ăn các món ăn đó, quả thấy ngon lành thực, nhất là Xảo Yến đang đói bụng lại cảm thấy ngon thêm.
Lúc ấy, đại hán nọ đã quay trở vào nhìn Thiến Thiến khẽ lắc đầu. Thấy thế,Thiến Thiến cau mày lại và hỏi Xảo Yến tiếp:
- Dượng có ở trong mục trường không? Chị đi như thế này dượng cũng yên tâm ư?
Xảo Yến nhai xong miếng thức ăn đó rồi mới trả lời:
- Cha chị đang ở trong mục trường, bận phân phối người làm dạy bảo đàn ngựa, ngu tỷ muốn du lịch Trung Nguyên nhưng sợ cha không cho phép nên mới lẻn trốn đi một mình. Cho nên xin lỗi muội, phen này ngu tỷ không thể đi cùng với cô về mục trường...
Nói tới đó nàng hơi suy nghĩ giây lát lại nói tiếp:
- Nếu tiểu muội gặp dượng chớ có nói đã gặp ngu tỷ, bằng không dượng thể nào cũng đuổi theo bắt ngu tỷ về.
Lời nói của Xảo Yến tiền hậu bất nhất. Vừa rồi nàng nói là đi kiếm người yêu, bây giờ lại bảo đi du lịch Trung Nguyên khiến Thiến Thiến nghe thấy trong lòng có một cảm tưởng không hay cho nàng.
Thiến Thiến tuổi đã đôi chín, từ nhỏ đến giờ chỉ đắm đuối vào học văn luyện võ không có thì giờ nghĩ tới chuyện trai gái, mà sự thực nàng rất coi thường đàn ông thì đúng hơn. Vì nàng vẫn thường tự phụ mình là một cân quốc anh thư, nên từ nhỏ tới giờ, ngoài cha và người trong họ ra, nàng không thèm nói chuyện với một người đàn ông nào cả. Nhưng không hiểu tại sao, hôm nay mới trông thấy chàng nọ có giây lát thôi mà trông đầu óc nàng in sâu hình bóng chàng ta rồi.
Xảo Yến thấy Thiến Thiến đang cúi đầu nghĩ ngợi lại khẽ hỏi:
- Tiểu muội lên miền Tây chuyến này ngoài việc mua bán ngựa còn việc gì khác không?
Lúc ấy Thiến Thiến mới biết Xảo Yến nói chuyện với mình, vội ngẩng đầu lên gượng cười đáp:
- Lần trước tiểu muội lên đây ở mục trường của tỷ lựa chọn được mấy chục con ngựa đem về gia phụ rất tán thưởng. Lần này võ học của tiểu muội đã thành tựu nên gia phụ cũng có ý để cho tiểu muội đi du lịch Trung Nguyên một phen. Tuy trong nhà đã có rất nhiều ngựa tốt nhưng chưa có một con danh câu nào cho tiểu muội chân chính lên miền bắc này. Trước hết thỉnh an dượng gia và tỷ, sau là nhờ tỷ kiếm hộ một con ngựa thiên lý...
Nói tới đó nàng bỗng ngắt lời giây lát, rồi nói tiếp:
- Cái con Ngân Ngưu ở ngoài cửa điếm đã biến mất rồi, tỷ hãy ở lại đây ngủ một đêm với tiểu muội để chúng ta có dịp được chuyện trò lâu với nhau. Chẳng hay chị có nhận lời không?
Thì ra vừa rồi thấy Xảo Yến thấy Thiến Thiến ra lệnh cho đại hán nọ đi ra bên ngoài, nhưng không hiểu nàng sai đại hán đó làm việc. Đến bây giờ thấy nàng nói con Ngân Ngưu đã mất tích Xảo Yến mới vỡ nhẽ. Xảo Yến bỗng quay đầu nhìn ra ngoài tửu điếm rồi trả lời Thiến Thiến rằng:
- Cám ơn tiểu muội, lúc này hãy còn sớm, ngu tỷ còn có thể đi được một quãng đường nữa. Chúng ta hãy tạm biệt ở nơi đây, chờ khi tới Trung Nguyên chị em ta gặp nhau, lúc ấy tha hồ chuyện trò...
Nói tới đó nàng đã đứng dậy định đi. Thiến Thiến cũng không miễn cưỡng giữ nàng ta ở lại, liền đứng dậy tiễn và đáp:
- Chuyến đi này nếu chị có gặp những nhân vật của Hắc Bạch hai đạo chả phải lôi thôi gì hết, chị cứ nhắc đến cái tên Thiên Thúy Hoa Gia Bảo thì có lẽ họ sẽ không làm khó dễ chị đâu.
Xảo Yến cám ơn rồi quay người đi ra. Khi đi qua cạnh quầy, nàng định móc túi trả tiền nhưng Thiến Thiến đã vội nói:
- Chị khỏi cần phải khách sáo như thế nữa. Tiền ăn em đã trả hết rồi. Mời chị cứ việc lên đường đi!
Xảo Yến lại cám ơn một tiếng rồi vội vàng đi ra ngoài cửa điếm, lên ngựa phóng đi tức thì.
Thiến Thiến tiễn Xảo Yến ra ngoài cửa điếm, nhìn theo cho tới khi hút dạng Xảo Yến, nàng mới quay người định đi vào trong điếm. Ngờ đâu, nàng lại thấy thiếu niên vừa rồi đang dắt con bò mộng trắng như tuyết thủng thẳng đi tới. Nàng bỗng cảm thấy trống ngực đập rất mạnh, cũng không hiểu vì lẽ gì thế, bụng bảo dạ rằng:
"Tên này giỏi thật! Ở trước mặt bổn cô nương mà dám biểu diễn tài ba như vậy! Bổn cô nương không tin ngươi lại giỏi hơn ta".
Nghĩ đoạn, nàng vội ngẩng đầu lên nhìn đối phương nhưng thấy chàng ta cứ cúi đầu đi thẳng đến cạnh cửa Bắc Kinh lão điếm và dắt bò đi thẳng vào bên trong. Trống ngực của nàng lại đập mạnh một hồi nữa, rồi nàng quay người đi vào trong điếm ngay.
Lúc ấy, có hơn ba mươi đại hán võ trang đang ngồi ở trong chính đường. Họ thấy Thiến Thiến quay vào đều thắc mắc vô cùng và nghĩ bụng:
"Sao bỗng nhiên tiểu thư lại thay đổi ý kiến không đi ngay nữa".
Thiến Thiến quay trở vào chỗ cũ. Vừa ngồi xuống xong cái bàn có bốn người ngồi, ở bên cạnh người ngồi chính giữa là một đại hán mặt đỏ râu xồm đã vội đứng dậy hỏi người phổ cây rằng:
- Phổ cây, ở đây có phòng nào sạch sẽ cho thuê không? Mau đưa chúng ta vào ở trọ.
Nói xong, y không đợi chờ phổ cây trả lời đã vội đi vào lớp trong của tửu điếm đó ngay. Tất cả các đại hán thấy thế cũng lần lượt đứng dậy đi theo người ấy vào, chỉ trong giây lát chính sảnh của khách điếm đã vắng già nửa số người liền.
Ở An Tây có một thứ gió rất lợi hại, cứ đêm đến mới lên cơn. Vì vậy, phòng nào cũng đóng kín cửa ngõ. Tuy vậy, mà sáng ngày hôm sau trong phòng vẫn đầy cát bụi như thường.
Đêm hôm ấy, vì không có trăng nên bốn bề tối om như mực và gió vẫn cứ thổi ào ào hoài. Gian trong của Bắc Kinh lão điếm, nơi gần cái vườn hoa lại tĩnh mịch và tối om hơn bên ngoài, hiển nhiên những khách ở trọ ở tại những phòng ở đó đã ngủ say hết rồi.
Đột nhiên có tiếng chim cú kêu nổi lên phá tan bầu không khí im lặng ấy. Cửa sổ ở phía sau của năm căn phòng vừa nghe thấy tiếng chim kêu đã cùng mở cả ra một lúc và phòng nào cũng có một cái bóng đen nhảy qua cửa sổ phi ra. Năm cái bóng đen ấy thân pháp rất nhẹ nhàng, khi nhảy xuống đất không nghe một tiếng động. Chúng vừa nhảy tới xuống mặt đất đã chia làm bốn ngả phi tới những căn phòng ở bên phía Nam và ẩn núp trong bóng tối liền.
Trong bọn đó có một người thân hình mảnh khảnh, thân pháp tuyệt diệu hơn hết, hình như là một thiếu nữ, vừa lướt vào trong sân chỉ có người ấy là không ẩn núp vào trong xó tối thôi. Vừa đi tới giữa sân, thiếu nữ ấy liền giơ tay lên đã ném một hòn đá nhỏ vào cái cửa sổ ở chính giữa của căn phòng bên phía Nam. Ngờ đâu cánh cửa sổ ấy có linh tính, hòn đá của người nọ vừa ném tới thì cánh cửa sổ kia đã mở toang ngay, hình như cố ý để nghinh đón hòn đá của người nọ ném vào đây. Không hiểu hòn đá ấy rớt vào đâu mà không nghe có tiếng động gì hết.
Người ném đá đó thấy thế dường như ngạc nhiên vô cùng, vì vậy nàng ta không biết có nên tiến tới gần nữa không, trong lòng thắc mắc vô cùng. Ngờ đâu, nàng đang suy nghĩ thì bỗng thấy hai mắt hoa lên một cái và đã thấy có một bóng người xuất hiện ở cách mình hơn trượng rồi.
Nàng giật mình kinh hãi, đang định lớn tiếng kêu la nhưng khi nàng định thần nhìn kỹ, mới hay người đó chính là người ngồi chung bàn với mình hồi trưa sau lại mất tích. Tuy vậy, nàng vẫn hơi kinh hoảng lui về phía sau nửa bước, trống ngực đập rất mạnh và cũng hối hận là mình một vị khuê các như vậy không nên đa sự, đêm khuya đến quấy nhiễu chàng thanh niên anh tuấn như thế này.
Nhưng sự đã rồi biết làm sao được? Sau nàng bỗng nghĩ ra được một kế, giơ tay vẫy thiếu niên ấy một cái, rồi giở khinh công tuyệt đỉnh phi ra ngoài điếm luôn.
Thiếu niên ấy chính là La Thiên Tứ. Vì trưa hôm nay trông thấy Xảo Yến đuổi theo tới, chàng không muốn gặp mặt nàng ta mới lẳng lặng bỏ đi như vậy và chàng cỡi Ngân Ngưu chạy ra ngoài thành. Sau chàng nghĩ lại mình đang đói bụng không ăn uống gì chả lẽ bỏ đi ngay hay sao? Vì thế chàng mới quay trở lại. Khi tới đầu phố, chàng thấy Xảo Yến lên ngựa đi rồi, trong lòng mới yên tâm nên chàng liền quay trở về Bắc Kinh lão điếm ăn một bữa no nê.
Chàng sợ Xảo Yến còn quay trở lại nên chàng dắt bò đi thẳng vào trong lớp nhà trong của tửu điếm, thuê một căn phòng rồi cả người lẫn bò vào cả phòng ấy. Chàng còn bảo phổ cây dọn cơm vào trong phòng cho mình ăn.
Ăn xong chàng đóng kín cửa phòng lại ngồi lên trên giường luyện nội công. Tuy vậy, chàng vẫn trông thấy thiếu nữ áo xanh với ba mươi đại hán võ trang vào thuê phòng đối diện với phòng mình. Sau đó, chàng nghĩ mãi mới nghĩ ra được thiếu nữ áo xanh trông mặt quen quen kia chính là cô bé năm xưa đã hỏi thăm mình đường đi mục trường Lũng Tây. Ngờ đâu, khi đã biết nàng ta là ai rồi chàng bỗng cảm thấy phấn khởi vô cùng và đứng ngồi không yên. Đồng thời chàng cũng muốn làm thế nào làm cho nàng ta biết mình chính là thằng nhỏ đen như củ súng, quần áo rách rưới năm xưa đã chỉ đường cho nàng...
Đêm đã khuya, chàng lên giường nằm ngủ, hết canh này sang canh khác mà vẫn không sao ngủ được. Trống vừa điểm canh ba xong, chàng bỗng nghe thấy có tiếng chim cú nổi lên. Chàng đã nhận ngay ra tiếng chim ấy nổi lên ở giữa mấy căn phòng về phía bên kia. Chàng thắc mắc vô cùng vì loại chim này chỉ sống ở trong rừng thôi, sao bây giờ lại xuất hiện ở trong dãy phòng ấy? Vì thế mà chàng vội xuống đất đi tới trước cửa sổ, ngó qua khe cửa nhìn ra bên ngoài. Quả nhiên chàng trông thấy một thân hình mảnh khảnh ở trong dãy phòng ấy nhảy ra và đã phi thân tới giữa sân. Lúc này đôi mắt chàng rất sắc bén,dù trời tối om như thế mà cũng nhận ra đối phương là cô nương mặc áo xanh, em họ của Xảo Yến.
Chàng đang hoài nghi, không hiểu trong lúc đêm khuya nàng ta chạy ra giữa sân làm gì thì bỗng thấy nàng ta giơ tay lên ném một hòn đá tới. Vì vậy, chàng mới mở cửa sổ ra nghênh đón và giơ tay lên bắt luôn hòn đá ấy. Tiếp theo đó chàng lại sử dụng thân pháp tuyệt thế "Quỷ Ảnh Bách Biến" phi thân ra ngoài cửa sổ tiến ra ngoài sân luôn.
Môn khinh công "Quỷ Ảnh Bách Biến" nhanh như điện chớp và không khác gì một cái bóng ma chỉ thoáng cái đã tới trước mặt thiếu nữ ngay, vì thế mà nàng nọ mới kinh hoảng như vậy.
Thiên Tứ thấy nàng vẫy mình một cái như thế liền đi ngay, nghĩ bụng:
"Nàng ta gọi mình đi ra bên ngoài như vậy chắc phải có chuyện gì..."
Chàng vừa nghĩ vừa đi theo nàng ta ngay. Hai người đều giở khinh công vượt qua các mái nhà, tiến thẳng ra ngoài thành.
Hai người vừa đi khỏi, trong bóng tối đã có bốn cái bóng người ẩn núp hồi nãy xuất hiện và đi theo sau Thiên Tứ liền. Những người đó chính là thủ hạ của Thiến Thiến. Sáu người chia làm ba tốp tiến thẳng tới chân thành,rồi lại vượt qua tường thành mà đi tiếp.
Thiên Tứ theo sau thắc mắc vô cùng. Chàng không hiểu nàng ta dụ mình tới đây làm chi? Chàng lắng tai để ý trong rừng không có người mai phục nhưng chàng lại phát giác bốn người theo sau. Tuy vậy, chàng chỉ cười thầm chứ không bạch lộ ra vội.
Một lát sau thiếu nữ áo xanh bỗng dừng chân lại. Thiên Tứ vội hãm tốc độ, thủng thẳng đi tới chỗ cách nàng ta chừng năm thước mới đứng yên để chờ nàng lên tiếng.
Thiến Thiến để ý xem cử chỉ của chàng, thấy bước đi của chàng như hành vân lưu thủy và trông người chàng như một cây ngọc ở trước gió, trong lòng không biết nên oán hay nên mừng?
Hai người đứng yên nhìn nhau một hồi lâu.
Thiên Tứ thấy nàng ta ngắm nhìn mình hoài, vừa ngượng nghịu vừa hoài nghi, chàng liền khẽ ho một tiếng, chắp tay chào và lên tiếng hỏi trước:
- Xin chào cô nương, cô nương cho gọi tới đây có việc gì chỉ bảo?
Thiến Thiến mặt đỏ bừng, trống ngực đập rất mạnh nhưng vẫn phải gượng cất tiếng oanh thỏ thẻ hỏi:
- Các hạ quý tính đại danh là gì? Sao hôm nay đang ngồi lại bỗng nhiên mất tích như thế? Có phải có nỗi khổ tâm gì hay là cố ý ở trước mặt bổn cô nương biểu diễn khinh công tuyệt học? Nếu các hạ có ý định sau thì bổn cô nương dám đường đột xin lãnh giáo tài ba của các hạ một phen!
Thiên Tứ không ngờ nàng lại hiểu lầm như vậy, liền ngẩn người ra giây lát rồi lớn tiếng đáp:
- Tại hạ là La Thiên Tứ ngày hôm nay may mắn được ngồi cùng bàn với cô nương. Sau có việc bận mà phải vội đi ngay, chứ không có ý định khoe khoang tài ba gì đâu, mong cô nương thứ lỗi cho.
Thiến Thiến không ngờ Thiên Tứ ăn nói ôn tồn, cử chỉ lại nho nhã, khác hẳn những người giang hồ thông thường nên nàng ngạc nhiên vô cùng. Nhưng nàng đã có ý muốn thử thách tài ba của chàng, khi nào nàng lại bỏ lỡ dịp may, nên nàng đảo ngược một vòng đã nghĩ ngay ra được một kế, lại cất tiếng oanh hỏi tiếp:
- Ngày hôm nay, chị họ của bổn cô nương-Tô Xảo Yến,con gái cưng của trường chủ mục trường Lũng Tây đột nhiên tới gặp bổn cô nương. Chị ấy nói là đi tìm kiếm một thiếu niên dắt một con bò bạc. Lúc đó, chị ấy vội lên đường ngay nên bổn cô nương chưa kịp hỏi rõ vì lý lẽ gì? Nhưng bổn cô nương là tiểu muội của chị ấy, lại may mắn được gặp các hạ, chẳng lẽ lại không hỏi hay sao?...
Thiên Tứ ngẩn người ra hỏi lại:
- Cô nương muốn hỏi việc gì thế?
Thiến Thiến ngừng giây lát, cố ý cười nhạt một tiếng, rồi đáp:
- Việc gì thì các hạ đã biết, hà tất phải hỏi bổn cô nương như vậy làm chi?
Thiên Tứ ngạc nhiên hỏi lại:
- Trong lòng tại hạ tuy có rất nhiều việc nhưng không biết cô nương định hỏi việc nào, thì tại hạ làm sao mà trả lời được!
Thiến Thiến nhận thấy chàng trả lời như vậy rất có lý nhưng vẫn giả bộ làm như hơi hờn giận mà nói tiếp:
- Được. Các hạ đã khéo giả bộ như vậy thì để bổn cô nương nhắc nhở giúp các hạ một câu nhé. Tại sao chị họ của bổn cô nương lại đuổi theo và tìm kiếm các hạ như thế?
Sự thật nàng đã biết Xảo Yến yêu Thiên Tứ mà đuổi theo như vậy nhưng nàng cố ý hỏi như thế, trước hết là muốn đùa giỡn chàng, sau là muốn dò hỏi xem chàng có yêu Xảo Yến không?
Thiên Tứ không hiểu bụng nàng ta, khẳng khái đáp:
- Xưa kia tại hạ đã ở mục trường Lũng Tây, làm qua mục đồng...
Thiến Thiến nghe thấy chàng nói như thế, thất thanh kêu ủa một tiếng hỏi lại:
- Nếu vậy lần trước bản cô nương đi Lũng Tây mục trường, các hạ đã gặp...
Nói tới đó, nàng mới biết mình lỡ lời nên vội ngắt ngay. Ngờ đâu Thiên Tứ lại mỉm cười nói tiếp:
- Lúc ấy tại hạ mới vào làm trong mục trường nên chưa được yết kiến cô nương nhưng khi tại hạ ở nhà chăn bò thì có gặp một cô nương ngồi xe đi qua, hỏi thăm đường lối đi Lũng Tây mục trường. Cô nương ấy...
Thiến Thiến không nhịn được lại kêu "ồ" một tiếng, trố mắt lên ngắm nhìn chàng mấy lượt, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ và nhanh nhẩu nhìn nhận ngay:
- Phải! Người ấy chính là bổn cô nương. Quả nhiên người là hắc tiểu tử chăn bò thật.
Thiên Tứ lớn tiếng cười và đỡ lời:
- Vâng, tại hạ là thằng nhỏ đen thui chăn bò ấy. Không ngờ cô nương còn nhớ tới giờ.
Thiến Thiến thấy chàng ta cười như vậy, mặt đỏ bừng trống ngực đập rất mạnh, nhưng không hiểu tại sao hình như nàng đã bị truyền nhiễm ngay cái bệnh cười ấy, cũng khúc khích cười theo liền.
Thiên Tứ thấy thế trong lòng phấn khởi khôn tả và không đợi chờ Thiến Thiến hỏi tiếp, liền kể lại chuyện xưa cho nàng ta hay:
- Hôm đó, tại hạ không biết mục trường ở đâu cứ chỉ đường bừa, sau cô nương đi, tại hạ mới cảnh giác nên vội về nhà hỏi tiên phụ đường lối đi mục trường, để đuổi theo cải chính cho cô nương hay. Ngờ đâu tại hạ về chậm một bước, cả tiên phụ và tiên mẫu bị rắn độc cắn thoi thóp sắp chết. Lúc ấy, tại hạ còn nhỏ ngu xuẩn, không biết cách cứu chữa mà cứ đứng yên trông hai thân nhân của mình lần lượt chết theo nhau...
Nói tới đó chàng nghẹn ngào không sao nói tiếp được nữa và chỉ thở dài một tiếng thôi.
Thiến Thiến thấy vậy động lòng thương, quên cả mình với đối phương mới quen biết nhau, liền tiến tới gần chàng an ủi rằng:
- Người chết không thể sống lại được. Phận làm con bao giờ cũng phải thương cha mẹ nhưng đau quá sẽ hại đến tinh thần và sức khỏe. Bạn...
Vừa nói đến chữ "bạn" nàng vừa ngắt lời. Thiến Thiến còn nghĩ bụng:
"Lạ thật! Tại sao bỗng nhiên ta lại an ủi một người lạ mặt như thế này?... À không, chàng đã chỉ đường cho ta,như vậy kể cũng là người quen rồi. Vả lại người trong võ lâm chúng ta gặp nhau một lần cũng có thể là bạn thân ngay được, huống hồ chàng lại có ơn mách đường cho ta, sao ta lại không được phép an ủi chàng như thế?"
Nghĩ tới đó nàng hết hãi sợ, lại cất giọng nhu mì nói tiếp:
- Hôm ấy, các hạ chỉ đường cho tôi rất đúng. Tối hôm đó, tôi đã tới mục trường liền. Sao các hạ lại bảo chỉ lầm đường?
Câu chuyện ấy tấm tức trong lòng bấy nhiêu năm nay, đến giờ Thiên Tứ mới khỏi thắc mắc. Chàng lại khẽ đáp:
- Quả thật trước khi cô nương hỏi thăm, tại hạ không biết mục trường Lũng Tây ở đâu hết. Thấy cô nương hỏi cứ chỉ bừa, sau đó tại hạ cảm thấy nói dối cô nương như vậy không nên không phải, vì vậy tại hạ cứ áy náy hoài, định về nhà hỏi song thân thì lại gặp tấm thảm kịch mà tại hạ vừa kể và cũng vì sự đau lòng đó mà quên cả chuyện áy náy kia. Mãi tới ba ngày sau, tại hạ định đi Lũng Tây mục trường để học tài ba mới sực nhớ tới.
Đến giờ, Thiến Thiến nhận xét thấy Thiên Tứ không những là một người rất anh tuấn mà còn rất thật thà nữa, nên nàng đã có thiện cảm với chàng ngay. Nàng liền tủm tỉm cười, má liền hiện hai lúm đồng tiền và nói tiếp:
- À. Tôi nhớ rồi. Lúc ấy, tôi ở chơi trong mục trường hơn tháng và nghe người ta nói, có một thằng nhỏ một thân một mình đến mục trường xin học tài ba. Người ta hỏi, y muốn học tài ba gì thì y trả lời không rõ. Lúc ấy tôi với chị Xảo Yến... sau đó tôi đi luôn.
Đáng lẽ nàng định nói, lúc ấy nàng với Xảo Yến thấy thằng nhỏ ngu xuẩn như vậy, định đi kiếm thằng nhỏ để giễu cợt một hồi,sau bà dì biết chuyện liền không cho hai người làm như thế. Vì vậy, hai người mới không đi nữa. Nhưng nàng sợ nói ra như vậy, Thiên Tứ thể nào cũng xấu hổ. Hơn nữa, bây giờ nàng thấy chàng không khác gì một Kim Đồng hạ giới, trong lòng thắc mắc, không dám tin chàng là thằng bé đen đủi năm xưa.
Thiên Tứ thấy nàng ấp úng không nói cũng biết, lúc ấy nàng ta thấy mình ngu xuẩn một cách đáng buồn cười như vậy, chàng không cảm thấy bực mình, vì chàng cũng biết hồi nhỏ mình có ngu xuẩn như thế thật.
Chàng chỉ tủm tỉm cười, thành thật đáp:
- Hồi đó, cô nương chê cười rất phải. Nay tại hạ nghĩ đến chuyện xưa cũng cảm thấy mình ngu dại quá. Sau ngẫu nhiên gặp được duyên may, tại hạ đi sâu vào núi Kỳ Liên, được vái hai vị dị nhân làm sư phụ rồi học võ cho đến bây giờ. Ân sư thấy tại hạ đã tốt nghiệp nên mới sai tại hạ xuống núi học hỏi kinh nghiệm. Vừa ra khỏi dãy núi Kỳ Liên, tại hạ bỗng nhớ đến người xưa mới quay trở về mục trường một phen. Ngờ đâu...
Chàng định nói cảm tưởng của mình ra cho Thiến Thiến hay nhưng nghĩ tới nàng là cháu họ của Tô Trị Toàn, chả lẽ mình lại nói xấu trước mặt nàng hay sao?