Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2021-10-03 17:29:52 +0700
8
Để ăn bữa tối nay, họ chọn một hiệu thịt nướng đơn giản. Ăn xong, Ian kể về những con ngựa vừa tậu và những chương trình dự kiến của chàng về miền Scotland. Rồi, nhân một lúc ngưng lại ngắn trong cuộc trò chuyện, Diana tuyên bố:
- Mai tôi sang Paris, sau đó xuống miền Nam nước Pháp. Nơi đầu tiên tôi đến thăm sẽ là nhà của bà Violet Longden.
Thấy Ian chăm chú lắng nghe, nàng nói tiếp.
- Tôi hy vọng Ronald hiện đang có mặt ở đó. Hầu như năm nào vào dịp này anh ấy cũng đến đó nghỉ.
Ian không bị cắn câu.
- Thú vị đây, - chàng chỉ nói thế.
Trông Diana hôm nay tuyệt đẹp, tuy có vẻ hơi mỏi mệt đôi chút. Mùa hè vừa qua, do nàng quá tận hưởng vui chơi, nàng đã kiệt sức. Mắt thâm quầng và nước da xanh lướt đến mức chưa bao giờ Ian thấy nàng như thế. Chính vẻ mỏi mệt đó lại thích hợp với nhan sắc nàng, chỉ có điều nàng bôi lông mi quá đen và dùng son môi quá tươi, trông hơi đàng điếm. Nước da nàng đã rất đẹp rồi, giá cứ để tự nhiên lại tốt hơn, nhưng giống như con cừu non khờ khạo, nàng bị những người được coi là "chuyên gia" về trang điểm xui dại.
Nghĩ đến cô gái Jean Ross ở quê, Ian so sánh cô ta với Diana. Chàng thầm nghĩ, cô ta trông sẽ ra sao nếu kẻ mắt, đánh son như Diana và cũng mặc áo quần đắt tiền như nàng? Ian rất ghét mọi thứ gì tô vẽ giả tạo đặc biệt là tô vẽ lên mặt. Ý nghĩ này bắt nguồn từ một chuyện chàng gặp ở Ai Cập. Hôm đó Ian dang trên đường công cán, dừng lại nghỉ chân ở thị trấn Louqsor nằm giữa sa mạc. Hôm đó cùng đi với Ian có một chàng trai mới ở Anh Quốc sang.
Tony Tyson là một thanh niên dễ mến. Cậu ta nghỉ ở đây với Ian vài ngày trước khi trở về Anh, nơi cha cậu ta có một xưởng máy tại cảng Manchester. Vì còn quá trẻ, cậu ta chưa giao du mấy với ai, và Ian hứa với cha cậu ta là sẽ trông nom cậu trong chuyến hành trình này. Cha cậu, ông Tyson đã giúp Ian một số việc và chàng rất vui thấy có thể đền đáp ông được phần nào. Cậu Tony rất dễ thương và Ian thầm nghĩ sẵn sàng làm mọi ths để giúp cậu ta.
Sau vài ngày thăm viếng các ngội mộ cổ và đền đài, họ chơi quần vợt ở vườn cây của Cung điện Winter, hoặc dạo chơi bằng xuồng máy trên sông Nil. Nhưng thứ lôi cuốn Tony nhất là người thổi kèn rắn hổ mang, loại người đã nổi tiếng trên thế giới và là "đặc sản" của các nước phương Đông. Người này dẫn Ian và Tony đến khu vườn bỏ hoang của khách sạn Grand, bị phá hủy hoàn toàn do một vụ hỏa hoạn cách đây vài năm. Đến đó, người này lấy trong thùng ra hai con rắn hổ mang và một con bọ cạp rồi thôi miên cho chúng làm trò. Ông ta là người điều khiển rắn thật sự, nhưng để buộc ông ta phải chứng minh "quyền phép" của mình, Ian và Tony đưa ông bằng xe hơi ra giữa sa mạc, cách xa nhà ông ta hàng chục dặm rồi mới yêu cầu ông ta tiến hành phép lạ. Ngày lập tức Ian phát hiện ra bốn con rắn và đắc thắng đem chúng về thị trấn Louqsor.
Nhưng Ian không may có việc quan trọng phải về thủ đô Le Caire gấp. Chàng ở đó hai mươi tư tiếng đồng hồ và lúc quay trở về Louqsor chàng phát hiện ra là Tony đã làm quen với một phụ nữ. Bà ta thuộc loại dùng phần lớn thời gian của mình ở phương Đông, lang thang hết khách sạn này đến khách sạn khác để làm quen với đủ loại người. Mái tóc màu sậm của bà ta kẻ ngôi chính giữa, khiểu như tóc Đức Bà Đồng Trinh. Lông mi bà dài và đen nhánh, hai má xanhh lướt được thoa sáp rất dày và khéo. Cặp môi bà bôi son sặc sỡ đến mức trông như son đỏ, Ian nhìn rất khó chịu nhưng kiểu môi đó lại quyến rũ được mấy cậu trai tơ.
Tên bà ta là Olive Philips, bà ta mặc toàn theo y phục kiểu các dân tộc phương Đông, trông rất lạ, nhưng màu sắc và kiểu dáng lại rất hợp với bà. Thoạt nhìn, Ian đã biết ngay rằng Tony mê Olive. Chàng rất buồn, bởi Tony là một chàng trai chân thật và lành mạnh, thêm vào đó linh tính Ian báo cho chàng biết, "phu nhân Philips" là người nguy hiểm. Chàng thầm nghĩ, "bà ta bằng tuổi mẹ Tony", nhưng chàng không có cách nào để kiểm tra xem mình đoán về "phu nhân Philips" kia có đúng hay không.
Thời gian cứ trôi và Ian ngày càng ít thấy mặt Tony. Sáng sáng, Tony kiếm cớ để lén gặp "bà bạn mới" rồi rủ nhau ra sông Nil dạo chơi. Cậu ta ngày càng mê Olive Philips. Cuối cùng, Ian buộc phải nói chuyện với Tony. Mặc dù chàng không tin vào những chuyện ngồi lê đôi mách, nhưng quá nhiều lời dị nghị về Olive Philips đến tai chàng, đến nỗi chàng thấy không thể nào tin vào người phụ nữ đó. Một buổi tối chàng quyết định nói với Tony. Ian dùng lời hết sức nhẹ nhàng, thân tình:
- Bạn thân mến ạ, cậu đẩy mình vào tình thế khó xử đấy.
Tony đáp:
- Cuộc đời của tôi, tôi muốn làm gì xin anh để mặc cho. Nhân đây cũng xin nói với anh rằng nếu anh tưởng cuối tuần này tôi sẽ về Manchester thì anh lầm to đấy. Tôi sẽ đi theo Olive. Hai chúng tôi sẽ cùng đi Assouan và đến đó, tôi sẽ làm nàng hạnh phúc. Nàng đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi.
Ian bật lên một tràng cười buồn bã:
- Loại phụ nữ như thế bao giờ chẳng phải chịu nhiều đau khổ, -giọng chàng lạnh nhạt.
- Tôi biết anh không ưa Olive, và nếu anh thấy tôi đưa anh vào tình thế khó xử thì tôi đành chịu, -giọng Tony lộ rõ lòng quyết tâm. Tôi yêu Olive và nàng yêu tôi. Đối với đàn ông thì chỉ cần có thế, anh công nhận chứ. Mình yêu người ta và được người ta yêu lại.
Thấy cậu ta nói giọng nghiêm túc, Ian bèn chuyển sang bằng giọng nghiêm khắc:
- Cậu không nghĩ đến cha cậu sao?
Nói câu ấy ra, Ian nghĩ đến ông Tyson, một người cha yêu con trai đến tột cùng, người con mà ông ôm hy vọng sau này sẽ tiếp tục sự nghiệp của ông, nắm quyền điều khiển nhà máy ở Manchester.
Tony có vẻ hơi bối rối. Cậu ta nói:
- Tôi sẽ sống chung với Olive. Chồng nàng đã hứa sẽ đồng ý ly hôn và tôi sẽ chính thức cưới nàng.
Ian nói:
- Nhưng cậu đã tính đến chuyện nếu cha cậu từ cậu, cắt mọi khoản chu cấp, cậu và bà ta sẽ sống thế nào chưa?
- Cha tôi sẽ không làm thế. Mà dù cha tôi có làm thế đi nữa thì Olive cũng không có gì thay đổi.
Ian không tin, nhưng cũng không có bằng chứng nào để đưa ra. Thấy chẳng còn gì để nói nữa, chàng đi ngủ. Nhưng đêm đó chàng thao thức đến rạng sáng. Suốt đêm, trong đầu óc chàng chỉ quanh quẩn cái tên "Philips". Chàng cảm thấy cái tên này quen quen. Tên ai nhỉ? Cuối cùng chàng chợt nhớ ra.
Hai ngày sau, cả ba cùng ngồi ăn bữa chiều. Phòng ăn của khách sạn Cung điện Winter nhìn ra sông Nil và cùng đồi bên kia sông, thấy được thung lũng Các vị Vua, là nơi có nhiều lăng tẩm đã từng được các nhà khảo cổ học khai quật và nghiên cứu. Bầu trời đêm im ắng và mang màu tím, là đặc điểm trời đêm ở vùng Trung cận Đông. Nhưng ít ai chú ý đến cái ánh tím trong màn đêm này, bởi người ta chỉ nhìn vào những ngọn đèn trên các đường phố ven sông.
Tối nay là tối dạ hội cho nên khách ở nhiều khách sạn khác cũng kéo đến đây dùng bữa tối và vui chơi. Dàn nhạc chơi toàn những bản nhạc đang được ưa thích, gọi là nhạc "hot" theo tiếng Anh, tức là loại nhạc nhiều nhịp đảo nghe rất kích động. Và một nhạc công cất tiếng hát, với giọng mũi. Bà Philips Olive trong tấm áo dài bó chặt thân hình màu xanh biếc, gọi là "xanh lông công", đeo hoa tai bằng vàng nạm ngọc bích, nhẫn kim cương rất to, móng tay để dài và nhọn hoắt đang ôm Tony quay cuồng trên sàn nhẩy. Ian nhìn họ thầm nghĩ, các móng tay bà ta như móng vuốt của con ác điểu quặp chặt con mồi thơ ngây, khiến cậu ta mê mẩn tâm thần, phó mặc cho bà ta điều khiển.
Ian ngồi ngả người ra lưng ghế quan sát họ bằng cặp mắt lạnh lùng. Chàng đưa mắt tò mò nhìn đám người Mỹ ôm nhau nhảy, thích thú với thứ nhạc do chính họ khám phá ra. Chàng mỉm cười thấy họ tưởng như đang hưởng không khí đặc sắc của phương Đông. Thức ăn ở đây chẳng khác gì thức ăn ở Paris, London hoặc New York, nhưng con người đang quay cuồng kia đinh ninh rằng họ hưởng lạc thú "phương Đông".
Họ tung tiền bạc không tiếc. Giá cả ở đây được tăng lên rất cao, lẽ thường tình của những đêm "hoan lạc" kiểu này, cho nên chủ khách sạn tạo cho đêm hội nhiều trò lý thú: những băng giấy ngũ sắc, tuy chỉ tốn thêm vài phăng cho mỗi vị khách, nhưng lại tạo cho họ cảm giác rực rỡ, hào nhoáng của một cung điện vua chúa phương Đông, và không biết rằng giá bữa ăn đã bị tăng lên gấp ba so với mọi khi.
Dù sao, Ian thấy rõ họ rất hài lòng. Phụ nữ, bình thường là những bà nội trợ, thì đến đây trong loại mũ giô- kề, ném các dải giấy ngũ sắc lên những người đàn ông họ không hề quen biết. Những người đàn ông vốn là doanh nhân giàu có, được trọng vọng, thì đến đây tha hồ buông thả, trong những chiếc mũ bằng giấy che hầu hết khuôn mặt. Giữa lúc không khí hoan lạc lên đỉnh điểm, Ian quan sát Tony, buồn rầu thấy rằng chàng trai non nớt kia chưa đủ từng trải để phân biệt đâu là vàng thật, đâu là óng ánh giả vàng.
Lúc dàn nhạc nghỉ giữa hai bản nhạc, một người đàn ông xuất hiện ở ngưỡng cửa. Anh ta gầy, vẻ mặt căng thẳng mỏi mệt, áo quần nhầu nát, rõ ràng vừa đi từ xa đến. Anh ta đứng lại ngoài cửa, nhìn đám người giàu có, sang trọng đang hưởng cuộc vui chơi. Họ đều không biết anh ta là ai. Ngoại trừ một số rất ít, còn đại đa số không để ý đến sự có mặt của anh ta. Người đàn ông lạ lùng đưa mắt nhìn và chợt thấy Ian:
- Ôi, chào Ian Carstairs! Rất mừng được gặp anh. Nhưng từ chỗ tôi đến đây quả là một chặng đường cực nhọc.
Đột nhiên anh ta nhìn thấy Olive Philips, bèn reo lên:
- Ôi, mẹ! Hay quá!
Tuy phấn sáp bôi dày, vẫn thấy được mặt Olive tái đi. Vẻ tươi cười biến mất. Thay vào đấy là vẻ giận dữ làm bà ta già đi vài chục tuổi.
- Mày đến đây làm gì? - Câu hỏi khô khốc.
Nhưng người mới đến chưa kịp trả lời thì Tony, vốn vụng, đã sửng sốt:
- Con trai bà đấy à?
Rồi cậu buông "nhân tình".
Ian bèn giới thiệu với Tony:
- Đây là Jim Philips. Tám năm nay anh ấy làm việc ở sâu trong rừng rậm. Ở đấy điều kiện sống khủng khiếp lắm phải không, Jim? Nhưng người nghèo chúng ta đâu có quyền lựa chọn!
Ian đưa mắt nhìn những trang sức đắt tiền cũng như tấm áo dài diêm dúa của Olive và thấy Tony nhận ra cử chỉ đó của chàng.
Chỉ là hoàn toàn tình cờ Ian nhớ lại cái lần ghé vào một trạm bưu điện nhỏ lọt sâu trong vùng rừng rậm hoang dã. Chuyện cách đây đã vài năm, lần đó Ian nán lại trạm bưu điện một tuần và cũng lại rất tình cờ, chàng làm giúp cho ông trưởng trạm lúc ấy bị sốt rét nặng. Chàng thấy những tấm séc gửi tiền đến một người đề tên là "Phu nhân Olive Philips" và người gửi tiền là Jim Philips. Hẳn nào chàng thấy cái tên Philips nghe quen quen. Đó chính là họ của Jim, và Olive chính là mẹ cậu ta. Bây giờ thì mọi thứ đã rõ, không có hồ nghi gì nữa.
Một tuần sau, Tony trở về Manchester mang theo một nỗi vỡ mộng lớn. Và cũng từ ngày đó, Ian rất ghét phụ nữ son phấn quá mức. Chuyện xảy ra với Tony cuối cùng đã thành hài kịch, nhưng nếu không có chuyện Jim xuất hiện tối hôm đó ở khách sạn Cung điện Winter, thì chắc chắn đã thành một bi kịch với Tony. Cũng từ hôm đó Ian thêm một kẻ thù, nhưng chàng cũng có thêm một người bạn thân thiết ở Manchester.
Nhìn Diana lấy thỏi son đựng trong một hộp bằng men sứ nạm kim cương ra, Ian thầm nghĩ, nàng sẽ đẹp hơn nếu cứ để y nguyên, không trang điểm chút nào hết. Nhưng vốn tính lịch sự tế nhị, Ian không nói gì, bởi chàng còn biết thêm rằng trong lĩnh vực này, lời nói sẽ chẳng có tác dụng.
Trong bữa ăn, hai người không nói gì. Không khí dường như căng thẳng, có phần giống như khí trời oi bức trước cơn dông. Họ ra cửa. Xe Ian đỗ trước cửa nhà hàng. Còn sớm, chỉ mới mười một giờ, và Diana ngạc nhiên thấy Ian đưa nàng về nhà. Nhưng nàng không nói gì và lúc đến cửa, Ian hỏi:
- Tôi vào một chút được không? Tôi muốn nói một câu chuyện với cô.
- Tất nhiên là được- Diana đáp.
Và nàng dẫn Ian lên thẳng phòng tiếp khách riêng của nàng.
Căn phòng nhỏ nhưng trang hoàng tuyệt đẹp, bằng những màu sắc Diana thích: tường quét vôi màu nước biển và rèm bằng loại vải sặc sỡ. Các ghế bành và đi văng bọc nệm hết sức êm ái. Diana bật hai ngọn đèn, tạo cho căn phòng một ánh sáng dìu dịu. Cửa sổ dẫn ra bao lơn và gió nhẹ từ bên ngoài làm lay động rèm. Tiếng xe cộ dưới đường vọng lên chỉ còn là tiếng động khẽ như tiếng loài ong bay lượn.
Diana mời Ian hút thuốc nhưng chàng từ chối. Đứng trước lò sưởi, chàng có vẻ đang căng thẳng. Diana ngồi xuống đi văng bọc gấm thêu kim tuyến lấp lánh, làm nổi thêm bộ váy áo trắng muốt trên người. Nàng cháp hai tay đặt lên đầu gối như một đứa trẻ ngoan ngoãn. Nàng chờ nghe Ian nói.
Cuối cùng Ian bộ lộ tấm lòng:
- Tôi yêu cô, Diana,- chàng nói. -Trước khi đến đây lần đầu tiên, tôi đã có cảm tình đặc biệt với cô, mặc dù chúng ta chưa bao giờ gặp nhau. Sau đấy tôi đã sửng sốt, hoàn toàn bất ngờ trước thái độ tàn nhẫn và vô cảm của cô, và theo tôi nghĩ, trong một thời gian tôi đã rất căm ghét cô. Nhưng bây giờ thì tôi hiểu rằng cô có một trái tim và tôi mong muốn được hưởng trái tim đó. Tôi yêu cô, Diana, cô đẹp, nhưng cô còn có nhiều hơn là sắc đẹp. Tôi muốn cô yêu tôi và muốn cô lấy tôi.
Ian nói điềm tĩnh, nhưng trong giọng nói của chàng chứa đựng thứ gì đó sâu thẳm mà trước Diana, chưa một phụ nữ nào được nghe thấy.
Diana ngồi đó, hoàn toàn bất động, mặt cúi xuống và miệng hơi mỉm cười. Ian bước tới, quỳ gối trước mặt nàng, chếch một bên, đưa hai cánh tay ôm ngang người nàng, Diana không cưỡng lại.
- Hãy trả lời tôi đi, Diana yêu quý, - Ian nói, giọng khẩn khoản. - Trả lời tôi đi.
Diana để yên Ian ôm như thế, rồi đột nhiên đứng phắt dậy nhìn thẳng vào chàng, cặp mắt nàng tóe lửa, hai má đỏ bừng và toàn thân run lên, giận dữ cực độ.
Nàng hét lên:
- Chính tôi đã muốn anh như thế. Chính tôi đã đưa dần anh đến tư thế này: quỳ gối trước mặt tôi, đúng như tư thế của anh hiện giờ. Lâu nay, tôi làm mọi thứ để nhằm buộc anh phải quỳ gối van xin tôi.
Ian sửng sốt, nhưng chàng đứng dậy rất từ từ.
- Cô nói gì vậy? Tôi không hiểu, - chàng dịu dàng và điềm tĩnh hỏi.
- Anh đã khinh bỉ tôi, anh đã sỉ nhục tôi hôm đầu tiên anh đặt chân đến nhà tôi. Anh đã dùng lời lẽ "tình yêu theo cách tiểu thư hiểu" để phỉ báng tôi. Từ hôm đó tôi đã tự thề là phải bằng mọi cách đẩy anh đến chỗ phải quỳ xuống, van xin tình yêu của tôi, thứ "tình yêu theo cách tôi hiểu" đó. Và hôm nay tôi đã thành công.
Diana cười phá lên điên dại:
- Anh đã quỳ xuống và van xin thứ tình yêu mà anh đã từng miệt thị... Bây giờ đến lượt tôi. Tôi khinh ghét anh. Tôi căm thù anh! Bây giờ thì mời anh bước khỏi nhà tôi. Tôi muốn không bao giờ phải nhìn thấy bộ mặt anh nữa.
Ian vẫn đứng đó, trân trâng nhìn Diana. Chàng là loại người khó ai chọc tức đến mức không còn giữ bình tĩnh được nữa. Nhưng dưới vẻ ngoài điềm tĩnh đó, giấu kín một khí chất dữ dội của dân vùng Scotland, vốn quen sống với núi rừng, cây cỏ. Và nếu bị đẩy đến cùng, họ có thể tàn nhẫn đến mức khủng khiếp.
Ian chưa bao giờ phản ứng với ai, và nếu ai làm chàng chán ngán, chàng chỉ thấy buồn. Nhưng hôm nay chàng bị người ta sỉ nhục. Lời sỉ nhục đó đụng đến cả dòng họ chàng, một dòng họ võ tướng dũng cảm can trường. Và lời sỉ nhục đó rất có khả năng biến chàng thành một kẻ đáng sợ.
Lúc này Diana lờ mờ ý thức được điều gì nàng đã làm, bởi nàng đọc thấy trong cặp mắt Ian nỗi uất giận của một con người tổn thương và đang cố gắng lắm mới tự kiềm chế được. Trong một khoảnh khắc, nàng im lặng hoảng hốt, chờ đợi. Nhưng Ian không thốt lên một lời, lẳng lặng quay gót, đi nhanh ra ngoài.
Diana đã chiến thắng, nàng đã đạt được mục đích. Nhưng lạ thay nàng không thấy vui mà chỉ thấy một cảm giác mệt mỏi xâm chiếm cơ thể nàng.