Số lần đọc/download: 1917 / 49
Cập nhật: 2016-05-14 21:18:11 +0700
Chương 7: Hôn Nhân Luôn Là Một Trò Chơi May Rủi. Có Tính Toán Hay Thận Trọng Thì Cũng Chẳng Nghĩa Lý Gì.
R
ốt cuộc, Kim là người đến bệnh viện lấy ô tô cho tôi. Theo những tin tức mới nhất, thì tôi là nhân vật không được hoan nghênh ở đó. Ilan Ros đã lôi kéo được phần lớn nhân sự thuộc bộ phận chăm sóc bệnh nhân chống lại tôi. Trong số những người tham gia ký tên dưới các bản kiến nghị phản đối tôi trở lại làm việc, có một vài người còn gợi ý nên tước bỏ quốc tịch Isral của tôi.
Thái độ của Ilan Ros không khiến tôi quá đỗi ngạc nhiên. Hắn đã mất đi người anh trai thứ hai của mình, một trung sĩ thuộc lực lượng biên phòng, trong một trận phục kích ở miền Nam Liban, cách đây khoảng mười năm. Hắn chưa bao giờ nguôi ngoai được. Mặc dù chúng tôi thường xuyên phải làm việc cùng nhau, nhưng hắn không cho phép mình quên chuyện tôi đến từ đâu và nòi giống của tôi là gì. Trong mắt hắn, bất chấp trình độ phẫu thuật và khả năng thiết lập quan hệ khéo léo của tôi, tôi vẫn chỉ là một tên Ả rập - không gì khác ngoài một tên rệp hầu hạ và, ở một mức hạ đẳng, còn là một kẻ thù tiềm năng. Lúc đầu, tôi ngờ hắn có qua lại với một số phong trào phân biệt chủng tộc; nhưng tôi lầm - chẳng qua là hắn ganh tị với thành công của tôi. Tôi không vì thế mà oán trách hắn. Song điều đó không khiến hắn bớt hung hăng. Mỗi lần khó chịu trước những vinh dự tôi có được nhờ vào lao động của mình, hắn lại quy kết những thành công của tôi đơn thuần là một biện pháp mị dân nhằm dọn đường cho chủ nghĩa đòi hợp nhất mà tôi là kẻ đại diện mười mươi. Vụ khủng bố cảm tử tại quận Haqirya đã xảy đến đúng lúc để hợp lý hóa những suy đoán trước kia của hắn.
- Anh lại nói chuyện một mình rồi, - Kim lên tiếng khiến tôi bất ngờ.
Cả vẻ tươi tắn của cô cũng khiến tôi bất ngờ. Có thể nói nom cô như một tiên nữ hiện ra từ nguồn suối cải lão hoàn đồng, với mái tóc đen tuôn chảy như thác sau lưng và đôi mắt to nổi bật nhờ chì kẻ màu đen. Cô mặc một chiếc quần âu màu trắng được cắt may hoàn hảo và một chiếc áo sơ mi nhẹ nhàng đến độ nó ăn khớp tuyệt vời với đường cong hết sức gợi cảm nơi ngực cô. Gương mặt của cô thật nhẹ nhõm, và nụ cười của cô thật rạng rỡ. Tôi cảm giác như cuối cùng mình cũng chú ý đến cô sau từng ấy ngày và từng ấy đêm được cô ở bên trong một kiểu trạng thái lạc ý thức bất thường. Mới hôm qua thôi, cô vẫn chỉ là cái bóng lượn lờ quanh những nghi hoặc của tôi. Tôi không tài nào nhớ nổi cô đã ăn vận thế nào, cô có trang điểm không, tóc cô xõa xuống vai hay được búi lên.
- Chúng ta không bao giờ thực sự chỉ có một mình cả, Kim ạ.
Cô đẩy một chiếc ghế về phía tôi và ngồi lên đó. Mùi nước hoa trên người cô gần như khiến tôi ngây ngất. Tôi thấy những ngón tay trắng muốt đến từng khớp xương của cô đang ôm ghì lấy thành ghế. Miệng cô ngập ngừng run run khi hỏi tôi:
- Thế vừa nãy anh nói chuyện với ai?
- Anh không nói chuyện, anh chỉ nghĩ thành tiếng thôi.
Vẻ bình thản trong giọng nói của tôi khiến cô bạo dạn lên. Cô nghiêng người trên thành ghế để nhìn tôi gần hơn và nói với tôi bằng một giọng thì thầm như muốn làm kẻ đồng lõa:
- Dù sao, anh cũng luôn có vẻ có bạn tốt đồng hành. Nỗi u buồn khiến anh trở nên tuyệt đẹp.
- Đó có lẽ là cha anh. Thời gian này anh thường nghĩ đến ông.
Tay cô tìm đến tay tôi an ủi. Ánh mắt chúng tôi bắt gặp nhau, nhưng lại lảng đi ngay, bởi e sợ sẽ phát hiện ra những điều khiến chúng trở nên phiền muộn.
- Cổ tay anh thế nào rồi? - cô lên tiếng hỏi để xua tan bầu không khí khó chịu đột ngột xâm chiếm căn phòng.
- Nó khiến anh mất ngủ. Giống như anh có một viên sỏi trong gan bàn tay và cảm giác kiến bò trong những khớp xương vậy.
Kim vuốt nhẹ lớp băng quấn chặt bàn tay tôi, và khẽ làm mấy ngón tay tôi cử động.
- Theo em, có lẽ chúng ta nên quay lại phòng khám để làm sáng tỏ tình hình. Lần chụp X quang trước cho kết quả không tốt. Có thể anh bị gãy xương.
- Sáng nay anh đã thử lái xe. Và anh bị đau khi động vào vô lăng.
- Anh muốn đi đâu? - cô hỏi, vẻ lúng túng.
- Chẳng biết nữa.
Cô đứng dậy, nhíu mày.
- Chúng ta đi kiểm tra cái cổ tay thôi, như thế hợp lý hơn.
Cô đưa tôi trở lại phòng khám bằng xe của mình. Suốt chặng đường, cô không nói một lời nào, chắc cô mải đoán xem tôi đã có ý định đi đâu sáng nay khi ngồi vào sau tay lái. Hẳn cô cũng tự hỏi, liệu cô có đang khiến tôi nghẹt thở với cái kiểu ra sức thận trọng của mình hay không.
Tôi muốn đến chết đi được đặt tay mình lên tay cô để bày tỏ với cô rằng tôi may mắn biết bao khi có cô ở bên, nhưng tôi không tìm đâu được nghị lực để thực hiện hành động hoàn toàn khả thi ấy. Tôi sợ bàn tay tôi sẽ vuột khỏi tầm kiểm soát, sợ ngôn từ sẽ không ăn khớp, sợ một cử chỉ vụng về sẽ làm hỏng thiện ý của tôi - tôi nghĩ tôi đang đánh mất niềm tin vào chính mình.
Chịu trách nhiệm chăm sóc tôi là một bà y tá to béo. Vừa thấy tôi, bà đã chê bai vẻ mặt tiều tụy của tôi và kiên quyết khuyên tôi nên cải thiện bữa ăn hàng ngày, ưu tiên ăn món thịt bò nướng và rau sống bởi, bà ta thì thầm vào tai tôi, nom tôi có vẻ giống một kẻ đình công bằng cách tuyệt thực. Vị bác sĩ chụp X quang cho tôi lần đầu khẳng định lần chụp ấy đã quá rõ ràng và ông ta cau có hồi lâu trước khi đồng ý chụp lần thứ hai. Bản chụp lần thứ hai vẫn khẳng định kết quả của lần trước - không phát hiện chỗ gãy nào, cũng chẳng có vết rạn nào hết, chỉ có một vết thương lớn ở ngón trỏ và một vết thương khác, nhẹ hơn, ở gần cổ tay. Ông ta kê cho tôi một tuýp thuốc mỡ, thuốc chống viêm, thuốc viên nén để giúp tôi ngủ được và gửi trả tôi cho bà y tá.
Lúc ra khỏi phòng khám, tôi nhìn thấy Naveed Ronnen. Anh đang đợi chúng tôi trong ô tô riêng trên bãi đậu xe của trạm y tế, một chân tựa vào cánh cửa xe để mở, tay quàng sau gáy, mắt kiên nhẫn nhìn chăm chú chóp một cây đèn đường.
- Cậu ta theo dõi anh hay là gì thế? - tôi hỏi, rất ngạc nhiên khi thấy anh ở đó.
- Đừng có nói những điều ngốc nghếch, - Kim trách móc tôi, vẻ bực tức. - Anh ấy đã gọi di động cho em để hỏi tin tức của anh, và em là người rủ anh ấy đến đây gặp chúng ta.
Tôi nhận thấy mình thật quá thô lỗ; nhưng tôi không nói lời xin lỗi.
- Đừng để đau buồn làm hỏng phong cách lịch sự của anh, Amine ạ.
- Em nói chuyện gì thế? - tôi hỏi, giọng gay gắt.
- Tỏ ra khó chịu cũng chẳng để làm gì, - cô bật lại không chút e dè trước ánh mắt của tôi.
Naveed xuống xe. Anh mặc bộ đồ thể thao in màu sắc của đội tuyển bóng đá quốc gia, đi đôi giày thể thao mới và đội chiếc mũ nồi đen quay về đằng sau. Bụng anh phệ ra, to và mềm nhão, nom gần như lố bịch. Vô số những buổi tập aérobic và thể dục thể hình anh buộc mình tham gia với thái độ hà khắc của tôn giáo, dường như cũng không đủ để kìm cái trạng thái đẫy đà đang ngày càng trở nên cồng kềnh của anh lại. Naveed không tự hào gì về cái bộ dạng kỳ dị của mình, cái bộ dạng gặp vô số khó khăn với vài phân thiếu hụt ở một bên chân - lý do khiến bước đi của anh có gì đó khập khiễng, kết quả là làm hỏng cả vẻ nghiêm túc và uy quyền anh muốn thể hiện.
- Tớ thường đi bộ thể dục trong khu này, - anh nói như để biện minh.
- Có ai cấm đoán gì đâu, - tôi bật lại.
Liền sau đó, tôi nhận thấy vẻ gây sự và khó chịu trong những lời bóng gió của mình nhưng, thật lạ, tôi không hề muốn sửa sai chút nào. Thậm chí có thể nói tôi còn lấy thế làm thích thú, một niềm thích thú u tối như cái bóng đang làm mụ mị tâm hồn tôi. Tôi không phán xét mình đã vô cớ ác ý mà cũng chẳng biết làm thế nào để kìm nén sự ác ý đó lại.
Kim véo vào tay tôi - hành động này không thoát khỏi ánh mắt Naveed.
- Được rồi, - anh càu nhàu, vẻ vô cùng thất vọng, - nếu tớ làm phiền thì...
- Sao cậu lại nói thế? - tôi cố sửa lỗi của mình.
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt khiến tôi chết sững, ánh mắt ấy dữ dội đến mức cơ mặt anh rung lên. Câu hỏi của tôi làm anh tổn thương còn hơn mấy lời bóng gió. Anh quay lại, đứng lừng lững trước mặt tôi và nhìn tôi chăm chăm như để ngăn không cho mắt tôi nhìn đi chỗ khác. Anh đang rất giận dữ.
- Tớ là người mà cậu phải đặt cho câu hỏi đó sao, hả Amine? - anh nói bằng giọng căng thẳng. - Tớ là người tránh cậu hay cậu là người quay lưng lại với tớ ngay khi cậu đánh hơi thấy tớ quanh mình? Cái gì không ổn chứ? Tớ có lỗi với cậu mà không biết hay chính cậu mới là người đang làm những chuyện ngu ngốc?
- Không phải thế đâu. Tớ rất vui khi gặp cậu...
Anh cau mày.
- Lạ thật, đó không phải những gì tớ đọc được trong mắt cậu.
- Nhưng đó lại là sự thật.
- Hay chúng ta đi ăn gì đi, - Kim gợi ý. - Tôi mời. Còn anh sẽ là người chọn địa điểm, Naveed ạ.
Naveed đồng ý bỏ qua thái độ lỗ mãng của tôi, nhưng anh vẫn còn đau khổ. Anh hít một hơi thật sâu, nhìn về xa xăm suy nghĩ và anh đề nghị Chez Zion, một quán bar nhỏ yên tĩnh, nằm không xa phòng khám, ở đó chúng tôi sẽ được thưởng thức những món khai vị ngon nhất của các vùng phụ cận.
Trong lúc Kim lái xe theo sau xe Naveed, tôi cố tìm hiểu nguyên nhân vì đâu tôi lại gây sự với người đã không bỏ rơi tôi khi tất cả những người khác đều kịch liệt khinh bỉ tôi. Liệu có phải do điều mà anh đại diện, do cái danh hiệu cảnh sát của anh không? Thế nhưng, đối với một cảnh sát, cứ tiếp tục giao du với ai đó có vợ là khủng bố cảm tử đâu phải chuyện đơn giản... Tôi đưa ra những lời lý giải và lại loại bỏ chúng với hy vọng sẽ không để mình buông xuôi theo những suy nghĩ dễ khiến mình suy sụp và vùi mình sâu hơn vào nỗi cắn rứt. Thật lạ, đúng thời điểm tôi cảnh giác để mình không sa ngã, thì nhu cầu phạm lỗi khó lòng cưỡng nổi lại xuất hiện trong tôi như một việc làm hợp lý. Liệu có phải chính hành động từ chối tách mình khỏi tội lỗi của Sihem đã khiến tôi tự biến mình thành kẻ khó chịu? Nếu là vậy, thì tôi đang trở nên thế nào đây? Tôi tìm cách chứng minh điều gì, biện minh điều gì chứ? Và thực sự thì chúng ta biết gì về đúng và sai? Có những chuyện khiến chúng ta hài lòng; có những chuyện thì không. Chúng ta thường thiếu sáng suốt cả khi chúng ta có lý lẫn khi chúng ta lầm lẫn. Con người vẫn sống như vậy đấy: ngỡ mình sống với điều tồi tệ nhất dù đó lại là điều tốt nhất dành cho họ, và ngỡ mình sống với điều tốt nhất dù điều đó lại chẳng có ý nghĩa gì đáng kể... Những suy nghĩ khiến tôi bế tắc, chúng nhạo báng các kiểu tâm trạng của tôi. Chúng tồn tại được nhờ sự yếu đuối của tôi, chúng lạm dụng nỗi u sầu của tôi. Tôi ý thức được công việc hủy hoại của chúng và để chúng làm việc đó như một người lính gác quá tự tin buông mình theo cơn ngủ gà. Có lẽ những giọt nước mắt đã dìm đắm một chút phiền muộn, nhưng cơn giận dữ vẫn còn đó, như một khối u chìm trong sâu kín tâm hồn tôi, hay như một con quái vật nơi biển thẳm nấp trong bóng tối hang động, rình chờ thời điểm thích hợp để trồi lên mặt đất khiến cả thế giới kinh hoàng. Đó cũng là điều Kim đang nghĩ. Cô biết rằng tôi đang tìm cách biểu lộ nỗi khiếp hãi đầy ứ đang quẫy đạp trong tâm can tôi, rằng thái độ gây sự của tôi chỉ là triệu chứng của một cơn cuồng nộ cực điểm đang âm ỉ hình thành sâu thẳm trong tôi, chờ đến lúc quy tụ đủ yếu tố giúp nó bùng nổ. Nếu cô không chịu rời mắt khỏi tôi lấy một giây, thì đó là để hạn chế những thiệt hại. Nhưng trò chơi rối rắm của tôi đang khiến cô lúng túng; cô bắt đầu nghi ngờ.
Chúng tôi ngồi bên hiên quán cà phê nhỏ, nằm giữa một quảng trường lát đá. Một vài khách hàng ngồi ở bàn này bàn kia, người thì có bạn đi cùng, người thì trầm ngâm nhìn chiếc cốc hay chiếc ly của họ. Chủ quán là một người đàn ông to lớn hoạt bát mặc áo liền mũ với mái tóc phá cách lẫn vào bộ râu quai nón kiểu Viking. Mái tóc ông ta vàng như bó rơm khô, hai cánh tay phủ lông đến tận vai, nom ông ta như nghẹt thở trong bộ đồ lính thủy của mình. Ông ta đến chào Naveed, có vẻ như ông ta biết anh, ghi lại yêu cầu của chúng tôi và rút lui.
- Cậu hút thuốc từ lúc nào thế? - Naveed hỏi khi thấy tôi rút ra một bao thuốc lá.
- Từ lúc giấc mơ của tớ tan thành mây khói.
Câu trả lời khiến Kim sửng sốt, cô vẫn chỉ ngồi nắm chặt hai tay lại. Naveed bình tĩnh ngẫm nghĩ câu trả lời đó, môi dưới của anh trễ xuống. Trong thoáng chốc, tôi có cảm tưởng như anh sắp sửa chỉnh đốn tôi; cuối cùng, anh ngả người lên thành ghế và hai tay đan lại đặt lên cái bụng phệ của mình.
Ông chủ quán quay lại với một cái khay, đặt một cốc bia sủi bọt trước mặt Naveed, một cốc nước ép cà chua trước mặt Kim và một tách cà phê trước mặt tôi. Ông ta đùa hóm một câu với cảnh sát trưởng và đi ra. Kim là người đầu tiên đưa cốc lên miệng và uống ba ngụm nhỏ liên tiếp. Cô rất thất vọng và ngồi nín thinh để không làm mất mặt tôi.
- Margaret thế nào? - tôi hỏi Naveed.
Naveed không trả lời ngay. Cảnh giác, anh thong thả nhấp một ngụm bia rồi mới vào cuộc:
- Cô ấy ổn, cám ơn cậu.
- Còn bọn trẻ?
- Cậu biết bọn chúng mà, lúc thì chúng hòa thuận, lúc thì chúng cãi vã.
- Cậu vẫn định gả Edeet cho anh chàng thợ máy đó à?
- Là con bé muốn thế mà.
- Cậu có nghĩ đó là quyết định đúng không?
- Trong những chuyện thế này, người ta không suy nghĩ, mà người ta cầu nguyện.
Tôi gật đầu đồng ý:
- Cậu nói có lý. Hôn nhân luôn là một trò chơi may rủi. Có tính toán hay thận trọng thì cũng chẳng nghĩa lý gì; nó tuân theo logic riêng của nó.
Naveed nhận thấy những lời nói của tôi không có ý gài bẫy. Anh thả lỏng mình một chút, thưởng thức một hớp bia, chẹp chẹp môi và nhìn tôi bằng ánh mắt mông lung.
- Còn cổ tay cậu?
- Bị thương, nhưng không có gì gãy cả.
Kim lấy một điếu trong bao thuốc của tôi. Tôi đưa cho cô bật lửa. Cô ngốn ngấu hít một hơi và đứng dậy, thở ra một làn khói dày đặc bằng mũi.
- Việc điều tra đến đâu rồi? - tôi hỏi thẳng. - Kim nghẹt thở vì một hơi thuốc hít vội. Naveed nhìn tôi gay gắt, một lần nữa anh lại cảnh giác.
- Tớ không muốn đôi co với cậu, Amine ạ.
- Đó càng không phải ý đồ gì của tớ. Đó là quyền được biết của tớ.
- Biết gì mới được chứ? Là điều mà cậu không chịu đối mặt.
- Bây giờ thì không. Tớ biết chính là cô ấy.
Kim dõi theo tôi rất sát, điếu thuốc ngậm lệch một bên, mắt nheo lại vì khói thuốc; cô không hiểu tôi muốn đưa câu chuyện đến đâu.
Naveed khẽ đẩy cốc bia của mình ra như để dọn quang xung quanh sao cho chỉ còn tôi đối diện với anh.
- Cậu biết chính là cô ấy làm sao?
- Chính cô ấy là người phát nổ trong cái nhà hàng đó.
- Từ khi nào vậy, hả?
- Đây là một cuộc hỏi cung à, Naveed?
- Không hẳn.
- Vậy cậu nên nói cho tớ biết công việc điều tra diễn biến đến đâu rồi.
Naveed trượt người trên lưng ghế.
- Chẳng tiến triển gì. Chúng tớ vẫn giậm chân tại chỗ.
- Thế còn chiếc Mercedes kiểu cổ thì sao?
- Bố vợ tớ cũng có một cái tương tự.
- Với tất cả phương tiện và mạng lưới tình báo của các cậu, vậy mà các cậu lại không thể...
- Vấn đề không phải là phương tiện hay thông tin, Amine ạ, - anh ngắt lời tôi. - Vấn đề là một phụ nữ không ai ngờ tới, cô ta che đậy trò chơi của mình tài tình đến nỗi nhân viên tình báo giỏi nhất của bọn tớ, dù đã điều tra theo mọi hướng, cũng chỉ đâm vào ngõ cụt. Nhưng điều an ủi là trong những chuyện như thế này, chỉ cần một dấu hiệu là đủ, chỉ một thôi, là đủ để cỗ máy hoạt động tốt trở lại... Cậu có nghĩ cậu biết một dấu hiệu nào không?
- Tớ không nghĩ vậy.
Naveed cựa quậy trên ghế, vẻ nặng nề, anh chống hai khuỷu tay lên bàn và kéo về phía mình cốc bia anh vừa đẩy ra cách đây một phút. Ngón tay anh lướt trên miệng cốc, lau đi những vệt nước bắn lên từ bọt sủi.
- Cậu biết kẻ đánh bom liều chết là ai, thế đã là một bước tiến rồi.
- Thế còn tớ?
- Cậu á?
- Ừ, còn tớ? Liệu tớ vô tội hay là một đối tượng tình nghi?
- Cậu sẽ chẳng thể ở đây mà nhấm nháp cà phê được đâu nếu cậu làm gì khiến người ta lên án, Amine ạ.
- Nếu vậy thì tại sao người ta lại tấn công tớ ở chính nhà riêng của tớ?
- Chuyện đó không liên quan gì đến cảnh sát. Có những cơn giận dữ, cũng giống như hôn nhân, chỉ tuân thủ theo logic riêng của nó. Cậu có quyền khiếu nại. Nhưng cậu đã không làm.
Tôi di điếu thuốc vào gạt tàn, châm một điếu khác, và bỗng nhiên thấy điếu thuốc này có mùi vị thật kinh tởm.
- Cậu là người đã gặp rất nhiều kẻ phạm tội, nhiều kẻ hối lỗi và đủ thể loại những kẻ điên loạn bất thường, cậu hãy nói tớ nghe, Naveed, tại sao người ta lại có thể, đột nhiên như vậy, quấn thuốc nổ đầy mình và đến tự nổ tung giữa một buổi tiệc mừng?
Naveed nhún vai, nom anh rõ ràng rất phiền muộn:
- Đó là câu hỏi tớ tự đặt ra cho mình hàng đêm ròng mà không tìm được cho nó ý nghĩa nào, chứ chưa nói đến câu trả lời.
- Cậu đã gặp những kẻ đó phải không?
- Rất nhiều.
- Vậy thì chúng giải thích cơn điên của mình thế nào?
- Chúng không giải thích, chúng nhận về mình cơn điên ấy.
- Cậu không thể hiểu những chuyện thế này tác động đến tớ thế nào đâu. Tại sao chứ, mẹ kiếp! một con người bình thường, khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần, sau một mộng tưởng hay một ảo giác nào đó, lại quyết định tin mình được giao phó một nghĩa vụ thần thánh, lại quyết định chối từ những ước mơ và hoài bão của mình để chuốc lấy một cái chết thảm khốc giữa những gì tàn bạo nhất?
Tôi cảm thấy những lời nói càng bóp nghẹt yết hầu tôi thì những giọt nước mắt điên dại càng khiến mắt tôi nhòa đi. Kim căng thẳng xê dịch chân dưới gầm bàn. Điếu thuốc của cô chỉ còn là một đốm tàn lửng lơ trong không khí.
Naveed thở dài, cố tìm từ để nói. Anh cảm nhận được nỗi đau của tôi, dường như còn cảm thấy đau khổ vì nó nữa.
- Biết nói gì với cậu đây, Amine? Tớ tin rằng ngay cả những tên khủng bố kỳ cựu nhất cũng không thực sự biết điều gì sẽ đến với chúng. Và chuyện đó có thể xảy đến với bất kỳ ai. Chỉ một bùng phát đâu đó trong vô thức, và thế là xong. Không phải động cơ nào cũng có cùng cơ sở, nhưng nhìn chung, mọi việc cứ diễn ra như vậy, - anh vừa nói vừa bẻ ngón tay. - Hoặc mọi chuyện ập xuống đầu cậu như một viên ngói, hoặc mọi chuyện đeo đẳng cậu như một loại ký sinh trùng. Sau đó, cậu không còn nhìn nhận thế giới như trước nữa. Cậu chỉ có một ám ảnh: nhấc cái điều đang đeo bám cậu lên để xem phía dưới có gì. Kể từ đó, cậu không thể thoái lui được nữa. Vả lại, cậu cũng không còn là người điều khiển nữa. Cậu nghĩ rằng cậu chỉ hành động theo ý mình, nhưng không phải vậy. Cậu không là gì khác ngoài công cụ cho nỗi tuyệt vọng của chính cậu. Đối với cậu, sự sống, cái chết, thảy đều như nhau cả. Đâu đó trong cậu, cậu sẽ kiên quyết chối từ mọi thứ mang đến cho cậu một cơ may quay về với cuộc sống. Cậu bay lơ lửng. Cậu là một người ngoài hành tinh. Cậu sống trong trạng thái mơ hồ, đuổi theo những chuyện viển vông huyễn hoặc. Thế giới thực tại, cậu không còn muốn nghe nhắc đến nó nữa. Cậu đợi đúng thời điểm để dấn bước. Cách duy nhất để lấy lại những gì cậu đã đánh mất hoặc sửa chữa những gì cậu đã làm hỏng - nói tóm lại, cách duy nhất để viết nên một huyền thoại về cậu, là kết thúc mọi chuyện trong cảnh huy hoàng: biến cậu thành pháo hoa ngay trên một chiếc xe buýt chở học sinh hoặc thành một trái ngư lôi được phóng với tốc độ kinh hoàng nhắm vào xe tăng địch. Bùm! Cậu đứng trong tư thế của kẻ tuẫn đạo. Và thế là trong mắt cậu, ngày xác cậu được mang đi trở thành thời điểm duy nhất cậu được người khác đánh giá cao. Những thời điểm còn lại, trước và sau thời điểm này, không còn là khúc mắc của cậu nữa; đối với cậu, hai thời điểm đó chưa từng tồn tại.
- Sihem đã từng hạnh phúc đến thế kia mà, - tôi gợi nhắc anh.
- Đó cũng là điều bọn tớ tin. Rõ ràng, người ta đã lầm lẫn.
Chúng tôi ngồi quên cả thời gian trong cái quán cà phê nhỏ ấy đến tận đêm muộn. Điều đó giúp tôi thoát khỏi những căng thẳng, giải phóng được cái mùi ẩm ướt khó chịu vốn ám bẩn tâm trí tôi. Thái độ hung hăng gây sự của tôi tan biến cùng với những câu chuyện. Rất nhiều lần, nước mắt trực trào khỏi bờ mi nhưng tôi đã ngăn lại được. Bàn tay Kim cầm nắm lấy bàn tay tôi an ủi mỗi lần giọng tôi òa vỡ. Naveed rất kiên trì. Anh cố nén chịu những lời thô lỗ của tôi và hứa sẽ cho tôi biết diễn biến quá trình điều tra. Chúng tôi chia tay nhau khi mọi chuyện đã được hòa giải, cảm thấy gắn bó với nhau hơn bao giờ hết.
Kim đưa tôi về nhà cô. Chúng tôi ăn bánh sandwich trong bếp, vừa hút thuốc hết điếu nọ đến điếu kia trong phòng khách vừa nói đủ thứ chuyện mà cũng như chẳng nói chuyện gì cả, rồi chúng tôi ai nấy trở về phòng mình. Một
lúc sau, Kim đến hỏi xem tôi có thiếu gì không. Trước khi tắt đèn, cô lại gần tôi hỏi tại sao tôi không nói gì với Naveed về lá thư.
Tôi dang hai tay ra và thú nhận:
Anh chẳng biết gì về lá thư cả.