Số lần đọc/download: 348 / 1
Cập nhật: 2018-08-18 10:46:37 +0700
Chương 9:đâu Là Số Mệnh
T
rần Phi mỉm cười, cười nhưng không biết là buồn hay vui.
Linh Miêu cầm lá bài thứ năm lên, ánh mắt hơi mơ màng, nhìn Trần Phi, giọng thoáng bi thương: “Lá bài thứ năm, Nữ Đế – Phản Bội”.
“Nghĩa là sao?”.
Linh Miêu im lặng hồi lâu, rồi mới nói rành rọt từng tiếng: “Nữ đế ung dung lộng lẫy, duy ngã độc tôn. Khi ở phía chính diện, nàng đại diện cho một tình yêu quyến rũ, tuyệt đẹp và không thể giữ lại, nhưng khi ở phía ngược lại, nàng đại diện cho sự tự phụ và thiếu sót không thể tha thứ”.
Cuối cùng sắc mặt Trần Phi đã thay đổi, tiên sinh nhìn Linh Miêu, thần thái kinh ngạc.
Lá bài này rốt cuộc có gì bí hiểm? Tại sao lại khiến tiên sinh kinh ngạc đến vậy?
“Nữ Đế – Phản Bội. Sự tự tin của nàng – đến gấu váy cũng đung đưa thành một đường cong cao ngạo, khiến chúng sinh không dám nhìn thẳng, chỉ có thể cúi lạy. Nhưng khi nàng gặp đối thủ chính là lúc sự tự tin biến mất …”. Lời chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng “bịch”, chú mèo đen giành lấy lá bài, lật ngược lại.
Lá bài này nói về Nhất Tịch ư? Dù không có căn cứ nhưng ta có thể chắc chắn lá bài này nói về Nhất Tịch. Tại sao bói số mệnh cho tiên sinh lại dính dáng tới Nhất Tịch? Tiên sinh nói người không thích Nhất Tịch, nhưng tại sao suốt dọc đường tới đây qua lời nói của mỗi người đều ám chỉ giữa họ từng có một mối nghiệt tình?
Linh Miêu thở dài, dịu dàng nói: “Miêu Nhi, ngươi không đồng ý để ta nói tiếp sao? Vậy thôi, lá bài này ta không nói nữa”.
Chú mèo đen “meo meo” mấy tiếng, con ngươi màu xanh càng xanh hơn, con ngươi màu cam càng cam hơn.
“Lá bài thứ sáu, Độc Bộ – Lạnh Lẽo. Sự phồn hoa bên ngoài không che giấu được nỗi lạnh lẽo trong nội tâm, bất luận ngoài mặt ngươi vẻ vang thế nào đi nữa thì tất cả những thứ đó đều không phải thứ ngươi muốn, thậm chí ngay cả sự kiêu ngạo cũng là giả bộ. Ngươi chưa bao giờ mở lòng với người khác, chưa bao giờ tâm sự với người khác, vì thế ngươi không có bằng hữu. Xung quanh ngươi đều là hồng nhan, nhưng không có tri kỷ. Quan hệ giữa họ và ngươi thân mật nhưng không ai hiểu ngươi”.
Ta nhớ tới A U, nhớ tới Thất Khuyết, nhớ tới những người ta biết hoặc không biết tên. Những người ấy với ta mà nói đều là hình bóng mờ ảo không rõ, nhưng với Trần Phi thì sao? Họ chiếm bao nhiêu phân lượng? Bỗng nhiên một thứ cảm xúc, giống như tấm vải mỏng trùm lên cơ thể, không phải đau nhưng rất khổ, không phải buồn bã nhưng rất thương xót. Sau đó ta nhìn thấy Linh Miêu cầm lá bài cuối cùng lên. Bảy lá bài, sáu lá trước đều có hoa văn kỳ dị, chỉ có lá cuối cùng trắng xóa.
“Lá bài cuối cùng, kết cục số mệnh của ngươi”.
Hơi thở của ta bỗng dừng lại, tim bắt đầu đập loạn xạ, không biết lá bài cuối cùng rốt cuộc ám chỉ điều gì.
Ai ngờ khóe môi Linh Miêu lại nhếch lên một nụ cười tự giễu cợt bản thân: “Đáng tiếc, cho dù là ta cũng không nhìn ra trên đó viết gì”.
Trần Phi thở dài, thần thái rất thoải mái: “Không biết cũng tốt. Bất cứ lúc nào thế sự cũng có thể biến đổi khôn lường, sao có thể đọc ra hết mọi thứ”.
Linh Miêu phẩy tay áo, bảy lá bài xương lập tức biến mất. Nàng ta cuốn gọn tay áo, bước lên trước mấy bước, đứng trước mặt Trần Phi, nói: “Ngươi biết dụng ý thực sự của ta khi xem bói cho ngươi chứ?”.
Trần Phi hơi né tránh ánh mắt của nàng ta, trầm giọng đáp: “Ta biết”.
Linh Miêu không cho tiên sinh né tránh, nàng ta nhìn thẳng tiên sinh, nói: “Nói cho ta biết, huynh chịu nhận ta chứ? Ca ca?”.
“A m…”. Giọng Trần Phi gấp gáp. Chú mèo đen đó dũng mãnh lao tới, giơ vuốt cào mặt tiên sinh. Ta sợ hãi hét lên: “Cẩn thận!”.
Cùng lúc đó một giọng nói vang lên: “Không! Không được!”. Tay áo Linh Miêu mềm mại như nước, cuốn lấy chú mèo đen, theo luồng gió từ tay áo nó cuộn mấy vòng rồi dừng lại trên mặt bàn, liên tục kêu meo meo.
Linh Miêu ôm chú mèo lên, quay người tiến mấy bước rồi quay đầu lại nói: “Ban nãy huynh gọi ta là A m, trước đây huynh luôn gọi ta như thế…”.
Nàng ta chợt cười, nụ cười không phải là niềm vui đơn thuần mà xen kẽ nhiều thứ cảm xúc phức tạp: “Huynh đi đi”.
Trần Phi đứng im hồi lâu mới lên tiếng: “Đa tạ”. Mới quay người đi được mấy bước lại nghe thấy tiếng Linh Miêu nói: “Nghe ta một câu, đừng nên trốn tránh”.
Trần Phi toàn thân choáng váng, mấy lần mở miệng nhưng không nói nổi.
“Rất nhiều người có thể tiếp tục sống theo cách họ muốn, nhưng huynh thì không”.
“Tại sao ta không thể?”. Cuối cùng Trần Phi cũng lên tiếng, giọng nói đã ngây dại.
“Vì tất cả năng lực bây giờ huynh có đều do quá khứ ban tặng. Sự ra đi của Giản Linh Khê không chỉ là chuyện của một mình huynh, nó là nỗi thương đau của rất nhiều người. Khi huynh mượn lá đào, mượn khinh công, mượn trí tuệ, mượn sự trầm tĩnh của huynh ấy để đối mặt với ma cung, huynh tưởng mình vẫn là Trần Phi, là một người thuyết thư thuần túy sao?”. Trong mắt Linh Miêu có một làn hơi nước mờ mờ nhưng vẻ thông tuệ ung dung trong ánh mắt khiến người ta có cảm giác bất cứ lời nào nàng ta nói ra cũng đúng.
Trần Phi mỉm cười, nụ cười ấy bao hàm rất nhiều thứ – khổ tâm, bất lực, tự trào, cố chấp… Cuối cùng nó nhạt dần thành gió nhẹ.
Một luồng sáng trắng từ tay áo Linh Miêu bay ra, Trần Phi đón lấy theo bản năng, hóa ra đó là lá bài thứ bảy.
Linh Miêu chăm chú nhìn t lần cuối, chiếc áo bào từ đậm màu chuyển sang nhạt, rồi dần dần mất hút trong không trung.
Ánh mắt Trần Phi vẫn dừng lại trên lá bài. Ta áp sát tiên sinh, khẽ nói: “Chúng ta đi thôi”. Mở miệng ta mới biết giọng nói của mình lại gượng gạo đến vậy. Lời thuyết minh về bảy lá bài rốt cuộc mang lại cho ta nỗi kinh ngạc, sợ hãi gì? Ta không thể giải thích được. Chỉ biết có cảm giác bất ổn hoặc nói cách khác có một dự cảm chia lìa, càng lúc càng rõ ràng. Nếu kết cục đã định sẵn duyên hết là chia xa, ta liệu có hối hận vì đã tới đây?
Quay người, đẩy cửa, ánh đèn bên ngoài ấm áp, trên chiếc bàn tròn đặt một đĩa hoa quả. Quả màu đỏ son, ta đã nhìn thấy, cũng đã từng ăn. Chiếc đĩa chặn trên một tờ giấy, nét chữ trên giấy rất đẹp: “Quả hồng ty, dùng để trị thương; đẩy ngược cửa chính là điện thứ sáu. Chúc chàng may mắn!”. Bên dưới ký tên “Thu Song”.
~**~**~
“Nàng ấy…Đây coi như thả chúng ta đi ư?”. Ta ngạc nhiên.
Trần Phi gật đầu, đưa quả hồng ty màu đỏ tới trước mặt ta: “Tình này ta buộc phải nhận”.
Ta nghe lời ăn mấy miếng, vết thương trên trán biến mất, ngay cả tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên, nhướn mày thấy Trần Phi đang trầm tư. Ta không nén nổi tò mò, hỏi: “Tiên sinh…”.
Tiên sinh quay đầu lại.
“Tiên sinh, tại sao Linh Miêu lại là muội muội của người? Muội muội của người tại sao lại trở thành người của ma cung?”.
Trần Phi khẽ thở dài: “Giản m theo học Thần Toán lão nhân, Thần Toán lão nhân cả đời chỉ nhận hai đồ đệ, một người là A m, người kia là Thập Nhị Quý”.
A, lại còn có mối quan hệ như vậy?
“A m bản tính cao ngạo, ngang bướng, không chịu nhận thua, coi Thập Nhị Quý là mục tiêu, nhất định phải vượt qua hắn. Hai người vốn là một đôi trời sinh nhưng vì thế mà thành thù địch. Từ đó về sau chỉ cần Thập Nhị Quý làm gì A m sẽ làm ngược lại với hắn, cứ như thế đấu nhau hai mươi năm rồi”.
“Hóa ra là thế. Còn Nhất Tịch thì sao? Có phải Thập Nhị Quý đưa con đi đầu thai nên Linh Miêu mới cố ý giúp Nhất Tịch tái sinh?”.
“Không hoàn toàn vậy”. Trần Phi ngập ngừng một hồi mới đáp: “A m… rất sùng bái Nhất Tịch”.
Ta ngạc nhiên nhướn mày, Trần Phi chậm rãi tiếp lời: “Ngày Nhất Tịch tự tuyệt, Thập Nhị Quý tay cầm ma kính đi tới, A m dùng thuật Thiên Lý Truyền m, khẩn cầu Nhất Tịch nhưng vô ích nên đã lưu hình ảnh cuối cùng của Nhất Tịch vào trong gương, không ngờ gây nên mối họa ngày nay”.
Cảnh tượng liên quan liền hiện ra trong đầu ta rõ ràng hơn lần trước. Nữ tử ấy quỳ xuống trước mặt Thập Nhị Quý, ma kính đột nhiên bay lên giữa không trung, Linh Miêu kêu thất thanh trong gương: “Công chúa, đừng, đừng…”.
Nữ tử không nghe lời Linh Miêu, nàng từ từ đưa tay lên, ấn vào Xạ Nguyệt Châu trên trán mình: “Tầng sáng đầu tiên mang dung nhan của ta đi; tầng sáng thứ hai, mang trí tuệ của ta đi; tầng sáng thứ ba, mang tín niệm của ta đi; tầng sáng thứ tư, mang cảm giác của ta đi; tầng sáng thứ năm mang tài sản của ta đi; tầng sáng thứ sáu mang sinh mệnh của ta đi; tầng sáng thứ bảy mang thần lực vô thượng của ta đi. Ta dùng Xạ Nguyệt Châu vỡ để nguyền rủa nước hồ Kính Tịch mãi mãi khô cạn”.
Bảy tầng sáng bay lên không trung, tụ lại thành một vòng trên đỉnh đầu nàng rồi nổ bùng một tiếng.
Từ đó, không còn tồn tại nữa!
Nhất Tịch đã chết như thế! Nhất Tịch đã chết như thế! Ta nhớ ra rồi! Ta ôm chặt lồng ngực, loạng choạng lùi ra sau mấy bước.
Ta nhớ ra rồi… con mắt thần bí của số mệnh từ từ mở ra, để ta nhìn thấy bản thân mình ở kiếp trước, dần dần tan thành khói bụi trong ánh sáng. Là hắn, là Giản Linh Khê, là hắn đã hủy hoại ta, là hắn đã hủy hoại ta! Ta tiếp tục lùi ra sau, đôi mắt mở to hơn, nỗi sợ hãi trong lòng cũng dần dần nặng trĩu. Nếu như trước đây, Nhất Tịch đối với ta chỉ là một người ở thế giới khác, mặc dù liên quan chặt chẽ nhưng chất không có ý nghĩa, nhưng giây phút này dường như ta đã biến thành nàng ta, mỗi cảm nhận, mỗi suy nghĩ của nàng ta đều rõ ràng ngấm sâu vào cốt nhục của ta.
Đó là một nỗi tuyệt vọng, xen lẫn với khoái cảm tự hủy diệt!
Nàng ta lấy cái chết để báo thù tất cả mọi người, những gì nàng ta yêu, những gì nàng ấy hận, và kiếp sau của nàng ta – chính là ta.
Trần Phi phát hiện ra sự khác thường của ta nên tiến lên phía trước, nắm lấy tay ta: “Con sao thế, Tiểu Khê?”.
Ta choàng tỉnh khỏi ảo giác tựa ác mộng đó, giọng gấp gáp: “Tiên sinh… đừng đi nữa! Đừng đi nữa được không? Chúng ta không qua Cửu điện, không gặp Nhất Tịch nữa! Chúng ta về đi, về Nguyên thành, về quán trà, hoặc đi tìm Thập Nhị Quý, hắn thần kỳ như vậy chắc chắn sẽ giúp chúng ta tìm được một nơi không ai có thể tìm được chúng ta…”.
“Tiểu Khê?”.
“Con không muốn gặp Nhất Tịch nữa! Con không muốn gặp nàng ta! Không muốn gặp nàng ta!”. Ta quay người chạy ngược lại, lúc mở cửa phòng ra đã thấy phía bên đó không còn là căn phòng tối tăm ẩm ướt ban nãy nữa. Trong phòng tràn ngập ánh sáng và sắc hồng phấn, đối diện cửa bày một chiếc bàn trang điểm, trước bàn có hai người, một người ngồi, một người đứng. Người đứng đang chải đầu cho người ngồi. Người ngồi vận áo đen như tóc, người chải đầu vận áo trắng như tuyết.
Thần thái Trần Phi thay đổi, vội vã kéo ta ra sau lưng, giọng nói cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng: “Bất Nhị, là ngươi!”.
Người áo trắng đang chải đầu quay lại, cao giọng nói: “Còn ta nữa”.
Sắc mặt Trần Phi còn khó coi hơn, người siết chặt tay ta.
“Bạn bè cũ gặp nhau không cần phải xa cách thế chứ? Mời ngồi”. Người áo đen đang ngồi cũng quay người, mỉm cưởi tươi rói.
Đây là hai người đảo lộn giới tính. Người ngồi rõ ràng là nam nhân nhưng còn dịu dàng hơn nữ nhân; người đứng là nữ nhân nhưng có khí khái anh dũng của nam nhi. Khác hoàn toàn với những người trước đây, tà khí và ác khí trong mắt họ hiện lên rõ rệt, vừa nhìn là biết không phải người lương thiện.
Trần Phi lạnh lùng đáp: “Thuyết Nhất, Bất Nhị, các ngươi làm sao thoát ra khỏi Thị Phi Tháp? Làm sao có thể xuất hiện ở đây?”.
Hai người nhìn nhau đồng thanh bật cười. Nữ nhân áo trắng tên Thuyết Nhất nói: “Rất đơn giản, giết chết tất cả người trong tháp là có thể thoát ra được”.
Bất Nhị nói: “Thị Phi Tháp, nghĩa giống như tên, thị phi khó đoán, thị phi khó phân, nhưng nếu tất cả đều chết hết, đương nhiên cũng chẳng còn thị phi gì nữa”.
Thuyết Nhất vẫn không ngừng tay, tiếp tục chải đầu cho Bất Nhị, vừa chải vừa nói: “Còn tại sao bọn ta lại ở đây, chuyện này vẫn phải cảm ơn ngươi”.
“Ta?”.
Bất Nhị thong thả đáp: “Nếu không phải là ngươi, ma cung sao có thể bỏ số tiền lớn mời bọn ta đến?”.
Trần Phi cau mày, nói rành rọt từng tiếng: “Ý ngươi là?”.
“Chậc chậc chậc, xem ra quả thực ngươi ở tục thế quá lâu, con người cũng trở nên ngu độn, nếu là Giản Linh Khê trước đây, làm gì có chuyện đến lúc này vẫn chưa đoán ra chuyện gì?”. Thuyết Nhất dù đang thở dài nhưng đuôi mày khóe mắt đều tỏ ra đắc ý: “Ngươi trúng kế rồi, Giản Linh Khê. Sao ngươi không nghĩ xem, tại sao suốt dọc đường những người ngươi gặp đều là kẻ địch? Ngươi tưởng đó chỉ là trùng hợp sao?”.
Trần Phi trầm giọng nói: “Khi mỗi người xông vào điện, người họ gặp đều là kẻ địch cũ. Đây chính là điểm thần kỳ của ma cung, lẽ nào không phải vậy?”.
Bất Nhị thong dong đáp: “Đối với người khác có lẽ là vậy. Nhưng Giản Linh Khê thì khác”.
Ta đột nhiên xen lời: “Vì thế chúng ta không vào nữa, chúng ta về đi, tiên sinh”.
Ta vừa nói vừa kéo tay Trần Phi định rời khỏi. Một tia sáng vàng lóe lên, ta chỉ cảm thấy trên đầu có sự khác lạ, đưa tay lên sờ, mái tóc dài vốn buông xõa không biết đã bị cuốn lên từ bao giờ, mà thứ cuốn tóc lại lạnh lạnh trơn trơn.
Thuyết Nhất mỉm cười: “Ta khuyên ngươi tốt nhất nên đứng im, nếu không ta không dám đảm bảo rắn bảo bối của ta sẽ không cắn ngươi đâu”.
Cái gì? Rắn? Ta vội rụt tay về, đứng im không dám nhúc nhích.
Trần Phi đưa tay phẩy một cái, một con rắn nhỏ màu vàng rơi xuống dưới đất, cuộn lại thành một nắm.
Đúng là rắn thật! Ta sợ hãi nói không ra hơi, Thuyết Nhất lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi dám giết rắn yêu của ta, xem chiêu!”. Hàn quang vọt lên, như một tấm lưới bạc bủa vây Trần Phi.
Trong phòng ngoài bàn trang điểm ra không có bất cứ vật gì khác, Trần Phi chỉ còn cách cởi trường bào ra đỡ ám khí, ai ngờ mắt Thuyết Nhất lóe sáng, khóe môi mỉm cười, ta nhìn thấy nụ cười ấy trong lòng thốt lên không ổn. Một chiếc kim bay tới, cuốn theo một cơn gió mạnh, trường bào của Trần Phi vừa vung ra đỡ đã đột ngột bốc cháy, trong chớp mắt hóa thành tro bụi. Hóa ra chiếc kim ấy có dụng ý khác, mục đích không phải bắn người mà là hủy y!
“Ngươi còn y phục để cởi nữa không?”. Thuyết Nhất cười khùng khục.
Trên người Trần Phi chỉ còn chiếc áo đơn màu trắng, ta biết với tính cách của tiên sinh tuyệt đối không chịu lõa thể trước mặt người khác, Thuyết Nhất chắc chắn cũng biết nhược điểm này nên mới cười đắc ý thế.
Ai ngờ Trần Phi đứng một lúc, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên có”. Hai tay cùng giật, cởi nốt tấm áo cuối cùng trên người.
Ta bất giác nhắm chặt mắt lại, bên tai vang lên tiếng hét của Thuyết Nhất: “Ngươi…”.
Trong tiếng thét có tiếng búng tay, ta mở mắt ra chỉ thấy Thuyết Nhất đứng đực ra đó, ánh mắt ả đang nhìn Trần Phi dần dần thu lại, cúi đầu nhìn ngực mình.
Ta nhìn theo ánh mắt ả, một mũi kim đâm trúng tim ả, máu tươi rỉ xuống, càng lúc càng nhanh. Ả há miệng, khóe môi run rẩy: “Ngươi, ngươi, ngươi… Thu Song! Thu Song! Cứu mạng với…”. Tấm áo trắng lay động trong tiếng hét, bay đi còn nhanh hơn ám khí, chớp mắt đã không thấy đâu nữa!
Trần Phi mặc lại áo lên người, thần thái bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Ban nãy tiên sinh…”, ta nhìn tiên sinh, lại nhìn theo hướng Thuyết Nhất vừa rời đi, vẫn không dám tin ban nãy tiên sinh thực sự đã cởi y phục.
Trần Phi còn chưa kịp trả lời tiếng vỗ tay đã vang lên. Quay đầu nhìn, hóa ra người vỗ tay là Bất Nhị.
“Thông minh, thật không hổ danh là Giản Linh Khê. Lợi dụng Thuyết Nhất sơ hở, bắn ngược mũi kim bạc mà nàng ta đã bắn ra trong lúc hoảng loạn vào ngực nàng. Thời gian, lực độ, kỹ xảo đều tuyệt diệu tới cực điểm. Bái phục, bái phục”. Giọng nói lạnh lẽo còn khuôn mặt vẫn nửa cười nửa không. Trong mắt nam nhân yêu dị này đầy rẫy xảo trá, khiến ta bất chợt cảm thấy lo sợ vô cớ.
Trần Phi đi về phía hắn, điềm tĩnh nói: “Ngươi có thể ra tay rồi”.
Bất Nhị chớp mắt: “Ngươi nói gì?”.
“Thuyết Nhất đã bại, tiếp theo chẳng phải tới lượt ngươi sao?”.
Bất Nhị nhìn tiên sinh một hồi, đột nhiên bật cười ha ha: “Ngươi nhầm rồi, Giản Linh Khê. Mục đích ta giữ điện này không phải đánh bại ngươi hay bị ngươi đánh bại. Mà là trì hoãn”.
Ta và Trần Phi đều sững sờ.
“Ngươi mãi mãi chỉ có thể ở lại điện này, Giản Linh Khê”. Lời chưa dứt hắn ta đã biến mất. Ta đưa tay kéo cửa, cánh cửa bất động, bỗng nhiên ta cảm thấy vô cùng kinh hãi. Rốt cuộc chuyện này là sao? Ma cung có âm mưu gì? Tại sao lại không để ta gặp Nhất Tịch nữa?
Ta quay lại nhìn Trần Phi, ban đầu Trần Phi cũng mơ hồ, nhưng sau đó dường như nhớ ra điều gì, sắc mặt trở nên trắng bệch. Tiên sinh mau chóng búng ra ba phiến lá đào, lá cắm vào trong cửa như chìm xuống biển sâu, dần dần xuyên qua, cửa vẫn nguyên vẹn không tỳ vết.
Một giọng nói vang lên trong không trung: “Đừng phí sức nữa, Giản Linh Khê, ngươi và ta vốn là huynh đệ đồng môn, không ai hiểu võ công của ngươi hơn ta, muốn phá cánh cửa này trừ phi ngươi dùng Thanh Tuyệt kiếm. Nhưng ngươi bây giờ có Thanh Tuyệt kiếm sao? Ha ha ha…”.
Trong chốc lát tiếng cười hung hăng kia vang vọng khắp phòng, vô cùng chói tai.
Ta lên trước mấy bước, nắm tay Trần Phi, tay tiên sinh lạnh toát. Ta hỏi: “Tiên sinh, kiếm của người đâu?”.
Tiên sinh nhướn mày nhìn ta, ánh mắt ấy khiến tim ta như bị kim đâm, bắt đầu co giật không ngừng.
Không cần tiên sinh nói, bởi vì ta đã nhớ lại.
Kiếm của tiên sinh… kiếm của tiên sinh đã bị gãy!
Chín năm sau khi phong ấn, Tam Nương mang kiếm ra hồ Kính Tịch rửa, kiếm gãy, Nhất Tịch trốn thoát.
“Thanh Tuyệt” – đệ nhất danh kiếm danh chấn thiên hạ – đã gãy thành hai khúc vào hôm ấy.
Bởi vì Nhất Tịch.