Số lần đọc/download: 1833 / 16
Cập nhật: 2015-10-24 19:49:33 +0700
Chương 8
M
ười hai năm trước, Cảnh Phong vẫn là một cậu bé mười ba tuổi. Gia đình anh có ba, có mẹ và một em gái nhỏ hơn anh sáu tuổi. Họ sống ở ngay trung tâm thành phố, cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc.
Ba anh, ông Cảnh Hàn, lúc đó có một công ty riêng, quy mô công ty không lớn nhưng làm ăn rất tốt. Tuy không có nhiều nhân viên, nhưng ai đối với ba anh cũng đều hết mực kính trọng.
Mẹ anh là một người phụ nữ bình dị, bà ở nhà nuôi dạy hai con nhỏ. Em gái anh xinh xắn đáng yêu và biết nghe lời. Gia đình anh xem như hoàn hảo.
Cho tới một ngày, ba anh dẫn về một người đàn ông rất sang trọng. Từ cách ăn mặc đến cách nói chuyện cho thấy ông ta là người khôn ngoan. Giọng nói của ông ta rất sảng khoái. Ba anh đã giới thiệu với cả nhà: “Đây là bác Nghiêm, bạn cùng quê với ba. Cũng là người đang cùng công ty nhà ta hợp tác”.
Khi Cảnh Phong thay mẹ bê nước mời ông ta uống, ông ta nhìn anh chăm chú hỏi vài câu, Cảnh Phong lễ phép trả lời rành rọt rồi đứng lui một bên, ông ta cười nói:
– Chú có thằng con khá thật, xem ra sau này sẽ là một nhân tài đó.
– Nó trông vậy chứ khờ lắm – Ông Cảnh Hàn cười đáp.
– Cứ tin đi, anh nhìn người chưa bao giờ sai cả – Ông Nghiêm rút gói thuốc trong túi ra châm một mồi lửa rồi nói.
– Dạ, thằng con này là niềm tự hào của em đó anh – Ông Cảnh Hàn lúc này mới sảng khoái đáp.
– Ha ha, anh chỉ có mỗi một đứa con gái, thấy thằng con của chú mày mặt mày sáng sủa lại thông minh thì thích lắm. Sau này, để thằng nhóc làm con rể anh đi – Ông Nghiêm quay sang Cảnh Phong hỏi đùa – Con muốn làm con rể bác không?
– Anh cứ trêu cháu, mau xuống gọi mẹ đem thức ăn đãi bác Nghiêm đi con…
Hôm ấy, ông Cảnh Hàn vui lắm, ông bảo vợ làm nhiều món ngon đãi khách, lần này nếu hợp tác thành công, công ty của ông có nhiều cơ hội phát triển hơn nữa.
Cảnh Phong rất ấn tượng với ông Nghiêm, tự thấy con người ông ta rộng rãi thoải mái vô cùng, anh chỉ không thích ánh mắt của ông ta cho lắm. Trong đôi mắt ấy, có những ánh nhìn gian trá, mờ ám. Những ngày sau đó, ba Cảnh Phong rất vui vẻ, ông còn hào hứng khoe mình vừa lấy được một đơn hàng rất khá rồi dẫn vợ con đi ăn nhà hàng. Những khoảnh khắc hạnh phúc ấy, Cảnh Phong không bao giờ quên.
Những ngày hạnh phúc nhanh chóng vụt tắt, hai tháng sau, ông Cảnh Hàn về nhà với vẻ mặt buồn rầu. Mẹ Cảnh Phong thấy vậy vội đi theo hỏi han, lát sau bà trở ra với nét mặt bơ phờ, đôi mắt đỏ hoe. Bà nhìn Cảnh Phong và em gái anh, giang tay ôm lấy hai đứa con vào lòng thật chặt giống như cảm giác lúc chia li.
– Mẹ, chuyện gì vậy mẹ, sao mẹ khóc? – Em gái Cảnh Phong, Như Ngọc ngây ngô tròn mắt nhìn mẹ hỏi – Ai làm mẹ khóc vậy? Có phải tại con và anh Hai không ngoan nên mẹ buồn không?
– Không phải đâu con – Mẹ Cảnh Phong cố gắng cười, lau nước mắt rồi nói tiếp – Tại lúc nãy mẹ không cẩn thận va chân vào tường, đau quá mà khóc thôi.
– Để con xoa dầu giúp mẹ – Như Ngọc cong đôi môi hồng nhỏ xíu của mình lên nói rồi vội vàng chạy đi lấy dầu.
Mẹ Cảnh Phong nhìn theo khẽ cười, ánh mắt rất buồn bã.
– Mẹ… – Cảnh Phong gọi khẽ.
Nhưng mẹ anh dường như không muốn nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đi xuống bếp. Cảnh Phong nhìn theo bóng dáng mệt mỏi của mẹ, linh cảm sắp có giông bão kéo đến gia đình mình.
Rồi giông bão kéo đến vào ngày cảnh sát ập vào đưa lệnh bắt ba anh lúc cả gia đình đang ăn cơm. Mẹ Cảnh Phong bê tô canh nóng đi lên, hoảng hốt đến nỗi đánh rơi xuống sàn nhà sau đó ngất đi. Tô canh nóng văng vào người em gái anh đang hoảng sợ núp dưới chân mẹ.
Cảnh Phong chỉ biết đứng nhìn theo bóng ba bị còng tay cúi đầu bước đi, mẹ và em gái vật vã trên sàn nhà. Lúc đó anh chỉ là một cậu nhóc…
Tiếng điện thoại reo kéo Cảnh Phong rời khỏi những kí ức đau buồn năm xưa.
– Anh Phong, năm giờ chiều nay ông chủ muốn gặp anh – Tiếng Hải vang lên trong điện thoại thông báo.
– Anh biết rồi – Cảnh Phong đáp xong thì mệt mỏi ngả người vào sô pha, anh đưa tay vuốt mặt, cố xua đi những kí ức đau lòng.
Cảnh Phong vào căn phòng của em gái. Anh kéo rèm cửa, ánh sáng lập tức tràn ngập. Anh bước đến bên đầu giường, đưa mắt nhìn khung hình mà Kiều Chinh mua đến đã bị anh quăng vỡ nát nơi góc phòng. Trong đáy mắt anh dâng lên một niềm mơ hồ, nửa hận, nửa bất lực. Anh luôn biết, Kiều Chinh vô tội, chỉ có điều cô là con gái của kẻ đó.
Hải đã từng hỏi anh vì sao không lợi dụng cơ hội tìm thấy cô mà bắt cóc và uy hiếp cha cô. Cảnh Phong cũng từng nghĩ đến điều đó. Nhưng chỉ có vậy thì quá nhẹ đối với tội lỗi mà kẻ đó đã gây ra cho gia đình anh. Anh muốn hắn phải sống trong đau khổ, phải khốn khổ hơn anh năm xưa.
Những thứ thuộc về ba anh năm xưa đã mất vào tay hắn, anh nhất định phải đòi lại. Năm xưa hắn có thể dùng ba anh làm quân tốt thí thì giờ đây muốn hạ gục hắn chắc chắn không dễ dàng gì.
Kiều Chinh dù vô tội vẫn đành phải làm bàn đạp cho anh tiếp cận hắn.
– Bốp…
Cái bạt tai giáng lên mặt Cảnh Phong cùng với ánh mắt lạnh lùng tàn khốc khiến tất cả bọn đàn em đứng đó đều giật mình, chẳng ai dám thở mạnh.
Cảnh Phong bị đánh đau vẫn không thay đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn hờ hững, im lặng, không rời khỏi người đàn ông đã đánh mình, cương trực không e sợ, nhưng cũng không có ý phản kháng.
– Nói, lí do vì sao thả con bé đó? – Người đàn ông gầm lên – Cảnh Phong, ta giao cho con tiếp quản những địa bàn của ta, là đã tin tưởng con hết mực. Biết rõ là bọn chúng cố tình gây sự phá quán của chúng ta mà con hành động thế sao?
Cảnh Phong nhìn ông ta cúi đầu nhận lỗi:
– Con xin lỗi. Con sẽ cố gắng để bù lại doanh thu.
– Bù lại ư? – Ông ta vẫn không hạ giọng – Không ngờ con lại ngây thơ như thế.
– Ông chủ, thật ra… – Thái lo lắng cho Cảnh Phong, bước lên giải thích.
Nào ngờ ông ta quắc mắt nhìn Thái quát:
– Im miệng.
Thái sững sờ, vội ngậm miệng lại nhưng trong lòng không phục chút nào cả.
– Bắt đầu từ ngày hôm nay, việc coi sóc địa bàn ở đây tạm thời sẽ giao lại cho thằng Hải – Ông ta lạnh lùng phán một câu.
– Ông chủ – Hải giật mình kêu lên.
– Thật là bất công, anh Phong, anh ấy… – Thái bức xúc quá, nhịn không được định lên tiếng phản đối.
– Đây là lệnh… – Ông ta quát lên.
Thấy Thái không có ý định dừng lại, Cảnh Phong bèn lên tiếng:
– Thái, thật ra anh cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian, đây là cơ hội lớn mà ông chủ cho anh.
– Nhưng mà… – Thái quay sang nhìn Cảnh Phong bất lực.
– Được rồi, chuyện của anh, anh tự định đoạt được – Cảnh Phong nhẹ nhàng nói.
Thái đành thở dài gật đầu.
– Đi làm việc đi – Ông chủ của họ phẩy tay.
Cả đám người đành lục tục kéo ra ngoài.
– Hôm nay chúng ta làm một chầu đi – Hải đề nghị.
Phòng VIP ở quán bar là nơi cực kì yên tĩnh, ba người đàn ông ngồi giữa những két bia, trầm mặc uống.
– Anh yên tâm, chỗ này hiện giờ do em quản lí, nhưng vẫn dưới sự lãnh đạo của anh – Hải nói.
Cảnh Phong nghe vậy thì cười nhạt:
– Thật ra cũng đến lúc em và Thái tập tành quản lí là vừa.
– Anh, nhưng lần này xem ra không phải chuyện nhỏ đâu. Em chưa bao giờ thấy ông chủ như thế cả – Thái bất giác nói lên suy nghĩ của mình.
– Anh biết… – Cảnh Phong nhẹ nhàng đáp, giống như anh đã biết trước việc gì xảy ra và anh chấp nhận nó.
– Anh… – Thái kêu lên.
– Được rồi – Cảnh Phong cắt ngang lời Thái, anh đưa chai bia trong tay lên, Hải và Thái cũng miễn cưỡng nâng lên chạm.
Khi cả ba người loạng choạng bước ra khỏi quán bar, chỉ có Cảnh Phong là còn tỉnh táo, Hải và Thái đã chếch choáng say. Đang đợi taxi đến thì một toán người bao vây lấy họ. Nếu là bình thường thì không phải là chuyện lớn nhưng Thái và Hải đang say, không có khả năng đánh trả. Một mình Cảnh Phong tả xung hữu đột.
Sự hỗn loạn càng lúc càng tăng. Cuối cùng Cảnh Phong xoay người đỡ một nhát dao cho Thái. Máu đổ không ngừng, tiếng đâm chém không vì thế mà giảm bớt.
Đêm đã rất khuya, Kiều Chinh giật mình thức dậy. Khắp người lạnh toát, trong lòng bỗng nhiên có chút bất an, cô đưa tay lau mồ hôi rịn ra trên trán. Tiếng máy lạnh vẫn chạy đều đều. Cổ họng bỗng thấy khô đắng, cô lặng lẽ đi xuống bếp lấy nước uống.
Bỗng cô nghe thấy từ ngoài ban công, giọng Cẩm Tú khẽ khàng:
– Cảnh Phong, anh thế nào rồi?
“Cảnh Phong”, giọng Cẩm Tú lo lắng. Kiều Chinh đứng im lặng một chỗ, không phải cố tình muốn nghe trộm, chỉ là cái tên “Cảnh Phong” gợi tò mò của cô.
Dường như tiếng mở cửa của cô đã đến tai Cẩm Tú, ban công phía bên kia bỗng im lặng, Kiều Chinh thấy bối rối lẫn ngượng ngùng vì hành động nghe trộm của mình, cô đành để mặc cửa như thế mà quay vào phòng lên giường ngủ. Thao thức mãi, cuối cùng cũng ngủ được.
Sáng hôm sau, Kiều Chinh thấy khó chịu trong người. Bữa sáng diễn ra trong tiếng ho không ngừng của cô.
– Không được rồi, để lát mẹ đưa con đi khám bệnh – Bà Kim Xuân lắc đầu buông muỗng trên tay mình xuống, cau mày nhìn con gái lo lắng.
– Con không sao mà mẹ, hôm qua con quên đóng cửa ngoài ban công – Kiều Chinh vội vàng giải thích như ngầm bảo Cẩm Tú tiếng động hôm qua chỉ là tiếng gió thổi mà thôi. Cẩm Tú hơi ngẩng cao đầu có lẽ nghe câu trả lời của cô xong thì thắc mắc được giải đáp.
Ăn uống xong, Cẩm Tú vội vàng thu dọn chén bát, bà Kim Xuân đã khá có thiện cảm với Cẩm Tú, bây giờ nhìn cô nói:
– Bác đã cho người thuê người giúp việc rồi, ngày mai họ sẽ đến, con không cần làm những việc này nữa.
– Không sao đâu bác, con cũng thích chuyện nội trợ, bếp núc mà – Cẩm Tú vội lắc đầu.
– Con cứ xem mình là người trong nhà, đừng ngại những chuyện nhỏ – Bà Kim Xuân trừu mến đáp.
– Bác gái con nói đúng đó, dù sao con cũng còn phải đi học nữa – Ông Nghiêm tỏ ý đồng tình với vợ.
Mọi việc vậy là được quyết định.
Kiều Chinh vẫn không ngừng ho. Cẩm Tú bèn giục cô đi khám bệnh, cô đành lên lầu thay quần áo, khi trở xuống đã thấy mùi thơm từ bếp bay ra.
– Đang nấu gì thế? – Kiều Chinh bất chợt hỏi khiến Cẩm Tú giật mình, nhưng cô quay đầu cười đáp.
– Mình nấu chút cháo để vào thăm một người bạn đang nằm viện.
– Vậy mình đi đây – Kiều Chinh cố gắng mỉm cười rồi quay đi, ánh mắt thoáng buồn.
Vậy là Cảnh Phong đã xảy ra chuyện gì rồi.
Kiều Chinh vừa khám bệnh xong, đứng chờ thang máy thì thấy bóng Thái và Hải từ xa đi đến, cô vội vàng nép người vào một góc tường né tránh. Họ cứ thế đi mà không nhận ra cô. Chắc chắn Cảnh Phong đang nằm viện ở đây, cô tự nhủ. Không suy nghĩ quá nhiều, cô lặng lẽ bám theo hai bóng người còn chưa kịp khuất.
Loanh quanh một hồi, cô cũng đến được phòng Cảnh Phong nằm. Qua khe cửa, cô thấy Cẩm Tú đã đến. Gương mặt Cẩm Tú đẫm nước mắt. Cảnh Phong bị băng bó nhiều chỗ, nằm trên giường bất động.
Kiều Chinh thở dài, cô quay người định trở ra, không ngờ lại va vào ngực một người.
– Sao cô lại đến đây? Cô đến thăm anh Phong à? – Thái nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
Ánh mắt đó làm Kiều Chinh thấy sợ, cô chẳng muốn đối mặt lâu với anh, càng không muốn đối diện với Cảnh Phong. Cô vội giơ sổ khám bệnh lên trước mặt Thái rồi nói:
– Tôi chỉ đến đây khám bệnh thôi.
Nói xong, Kiều Chinh quay đầu đi. Cô đi như chạy. Không ngờ Thái lại đuổi theo sau lưng cô. Anh nắm chặt tay cô kéo cô lại.
– Anh muốn gì? – Kiều Chinh hốt hoảng kêu lên.
– Cô có lương tâm hay không?! – Thái giận dữ – Anh Phong vì cô mới bị như thế, vậy mà cô nỡ nào không thèm đến thăm anh ấy một lần.
– Anh nói sao? – Kiều Chinh ngỡ ngàng, môi run run hỏi.
Cảnh Phong bị thương vì sao lại có liên quan đến cô cơ chứ.
Thái hít một hơi thật sâu, cất giọng đau khổ:
– Cũng không hoàn toàn là lỗi của cô, tất cả đều là lỗi của tôi, anh Phong chỉ vì đỡ một nhát dao cho tôi nên mới…
– Đã xảy ra chuyện gì, anh mau nói rõ đi – Kiều Chinh nóng ruột thúc giục.
– Lần trước cô bị bắt cóc, bọn chúng vốn định dùng cô uy hiếp anh Phong…
– Nhưng chuyện lần trước với chuyện này có liên quan gì đến nhau chứ? – Kiều Chinh vẫn lấy làm khó hiểu vô cùng – Chẳng lẽ bọn bắt cóc lần trước đã tìm anh Phong gây chuyện nữa à?
– Không phải – Thái ủ rũ lắc đầu – Người tấn công anh Phong chính là ông chủ của chúng tôi.
– Ông chủ của các anh? Sao lại như vậy? – Kiều Chinh không tin kêu lên.
– Cô có biết vì để đi điều tra tin tức của cô, đưa cô về bình an, anh Phong đã rút một số đàn em đang cai quản việc làm ăn của chúng tôi hay không?
Kiều Chinh lắc đầu, cô không biết chuyện đó. Thái thấy cô trưng bộ mặt ngây ngốc ra như vậy bèn nói tiếp:
– Cô có biết, không có ai cai quản nên mới có người đến làm loạn quán bar, gây ra một sự việc nghiêm trọng, làm tổn thất khá nhiều tiền?
– Bao nhiêu? – Kiều Chinh lập tức hỏi.
– Vấn đề không phải là tiền. Mà là vì cô?
– Tôi…
– Ông chủ đã giao cho Hải vị trí quản lí của anh Phong rồi.Có lẽ thấy thái độ thờ ơ lãnh đạm của anh ấy với việc bị đình chỉ nên ông chủ chúng tôi nghi ngờ anh ấy phản bội. Tối hôm qua cho người chém anh ấy.
– Lẽ nào ông chủ của anh lại không phân biệt được tốt xấu sao?
– Ông ta là người đa nghi.
Cảnh Phong đã vì cô mà nhận một nhát chém oan nghiệt thế này ư?
– Cảnh Phong, anh ấy… hiện giờ anh ấy thế nào rồi? – Kiều Chinh như cầu xin.
– Anh ấy không cho chúng tôi nói với cô, còn dặn dò Cẩm Tú cẩn thận không để cô biết. Tôi nghĩ có lẽ anh ấy không muốn cô áy náy vì việc này – Thái thở dài.
– Vậy các anh thì sao? Vẫn muốn làm việc ột người như ông ta à? – Kiều Chinh lo lắng hỏi.
– Cũng không thể trách ông chủ, ai bảo… – Thái vừa nói vừa liếc mắt nhìn Kiều Chinh vẻ suy nghĩ, sau đó quyết định không nói tiếp.
– Chuyện gì? – Kiều Chinh ngạc nhiên hỏi.