"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Loretta Chase
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Sandalwood Princess
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1421 / 13
Cập nhật: 2015-11-21 22:46:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
nh ta không tránh mình, Amanda tự nhủ khi cô kéo lê cái nhìn khỏi hình dáng cao lớn, phủ tóc vàng đang lảng vảng trên boong. Anh Brentick là một người hầu, và anh ta biết vị trí của mình. Cái cớ duy nhất của cô khi nói chuyện với anh ta là để hỏi dò ông chủ anh, mà điều này thì chẳng tạo nên cái cớ nào cả, bởi anh ta chắc phải biết Bella sẽ báo cáo lại với cô.
Rõ ràng Amanda không cần phải quyến rũ anh hầu khỏi ca bin và chiếm vị trí của anh trong cuộc nói chuyện khi mà Bella đã làm phận sự của mình rồi. Rốt cuộc người hầu gái cũng đã được thổ lộ câu chuyện. Một khi hiểu Amanda mong gì ở mình, Bella sẽ chú tâm một chút tới anh hầu.
Song cô không thể không cảm thấy băn khoăn về anh, hay rất tiếc cho anh, có lẽ thế. Anh đã làm không ngơi, lang thang trên tàu như một con mèo bị nhốt trong chuồng ở Menagerie Royal. Anh đã gợi cho cô nhớ tới một con mèo. Lúc đầu trông anh rất cứng nhắc và hình thức, thậm chí là hơi nhút nhát. Nhưng đó chỉ là trong những dịp hiếm hoi họ nói chuyện với nhau.
Khi anh thả bộ như bây giờ, anh có dáng đi duyên dáng uyển chuyển của một con hổ. Thậm chí anh dường như cũng có cùng thứ tinh hoa phát tiết của sức mạnh... hay sự nguy hiểm ấy. Amanda không chắc nó chính xác là thứ gì, chỉ là bây giờ có vẻ nó lại đang núp trong mắt anh, quyến rũ cô, ngay cả khi cô bất giác lùi lại khỏi nó. Ồ, thực sự là, điều đó thì liên quan gì đến việc cảm thấy tội nghiệp cho anh nhỉ?
Amanda kiên quyết giữ cái nhìn hướng về nơi mặt biển đang cuộn sóng. Đã hơn ba tháng trôi qua kể từ lúc họ rời Calcutta. Nếu thời tiết cứ như thế này, họ sẽ tới Capetown trong một tuần hoặc chừng đó, thuyền trưởng bảo vậy. Rồi, trong thời gian ngắn ngủi khoảng một tháng hoặc lâu hơn chút- họ sẽ tới nước Anh. Những người Đông Ấn được biết đã từng giong buồm đi suốt từ Trung Hoa tới sông Thames trong hơn ba tháng, nhưng chuyện đó hiếm. Một cơn bão có thể khiến con tàu đi chệch khỏi hướng, hay gây hại đủ nhiều để mất hàng tháng sửa chữa ở một cảng biển gần nhất. Hơn nữa, chiếc Evelina đã đứng gió hai lần và có thể bị tiếp. Cô không nên nghĩ về thời gian, Amanda lẩn tránh chính mình.
Gió bắt đầu nổi mạnh hơn khi buổi sáng dần chuyển sang buổi chiều xám xịt. Rõ ràng là những lời phàn nàn như thường lệ của bà Bullerham đã tăng lên đáng kể theo âm lượng. Hai người hầu phải đẩy bà già béo phị cay nghiệt đi gần như suốt mọi ngày. Như thường lệ bà lại tìm thấy lỗi của họ trên đường. Bấy giờ, nổi cơn tức giận với chiếc tàu chao đảo, bà trút sự khó chịu của mình lên ông chồng nhu nhược.
Amanda đi xa về phía cuối tàu, nơi cô không phải nghe thấy họ - hay ít nhất là không quá rõ. Những đám mây dày đặc lại và con tàu chồm lên hạ xuống trên mặt biển cuộn sóng. Mười phút sau, tông giọng âm vang của bà Bullerham bỗng bất ngờ cất cao, có thể nghe rõ ràng ngay cả trong tiếng gió và tiếng rên rỉ của những kẻ dưới đoán già đoán non rằng thời tiết xấu đã làm đảo lộn bà.
Amanda liếc nhìn lại và làm một hơi thở dài nhẹ nhõm. Nhà Bullerhams đang chuẩn bị đi xuống. Amanda lại tản bộ đến chốn ưa thích của mình và vẩn vơ nhìn quanh, thấy anh Brentick đang cau mày đằng sau cuộc diễu hành khó coi. Bất chợt anh nhìn về phía Amanda, bắt gặp cái nhìn tò mò trước khi cô kịp nghĩ tới việc rút nó lại. Anh cúi chào - không, giống cái gật đầu hơn - và cũng không suy nghĩ gì cả, cô mỉm cười. Anh lưỡng lự một lúc, rồi, trước sự ngạc nhiên của cô, anh băng qua boong tới bên cô.
"Khói có làm cô khó chịu không, cô Cavencourt?" anh hỏi
"Khói ư?"
"Từ bếp tàu. Bà Bullerham bảo rằng khói và mùi nấu ăn không thể chịu đựng được."
"Sự chịu đựng của Bà Bullerham là cực kỳ có giới hạn," Amanda nói.
"Ước gì tôi được cảnh báo trước. Tôi đã bạo gan gợi ý bà ấy dời xa về phía đuôi tàu tránh khói."
"Anh đã sao? Tôi hi vọng anh không gợi ý đuôi tàu xa đến thế nào. Như vệt tàu để lại trên mặt nước chẳng hạn."
"Bơi lội nổi tiếng là môn thể dục có lợi cho sức khỏe," anh ôn tồn nói.
"Quả vậy. Tôi tự hỏi sao bây giờ không có ai giới thiệu nó tới tai bà ấy."
"Hiển nhiên là với đôi tai còn đang ù ù của tôi làm chứng, chưa có ai giới thiệu bất cứ thứ gì tới bà Bullerham,."
Amanda ngước lên. Gương mặt anh không hề có một chút biểu hiện, ngoại trừ đôi mắt màu xanh vô lý kia. Tia sáng cô nhận thấy kia cũng không hoàn toàn hài hước. Bà Bullerham chắc hẳn hôm nay đã rất thù đời.
"Ôi trời ơi," cô nói. "Bà ấy lại cho anh một bài quở mắng đến bực mình à, phải không? Tôi hi vọng anh không để ý tới bà ta. Sự bất mãn đã đầu độc đầu óc bà ấy từ lâu, và sự buồn chán của chuyến đi còn làm cho bà ấy cục cằn hơn nhiều, mặc dù chuyện đó thường hiếm khi có thể."
"Tôi e có quá nhiều sự thật trong những điều bà ấy nói để bỏ qua được. Bà ấy hỏi xem tại sao tôi lại chẳng có việc gì làm ngoài ăn không ngồi rồi suốt ngày, và cũng không có một thái độ cư xử đúng đắn hơn việc mồi chài những người cao sang bằng thái độ hững hờ của mình."
"Anh chẳng cần," cô đáp, ngay tức thì ước bà Bullerham nằm dưới đáy biển. "Mỗi lần bà ấy khiêu khích tôi, tôi liền tức tốc đi trút nỗi niềm của mình cho bà Gales hay Bella. Hoặc là tôi có lẽ sẽ bóp cổ bà ấy. Cứ tức giận hết cỡ như anh muốn, anh Brentick. Sau đó, anh sẽ cảm thấy tốt hơn."
Cái nhìn xanh biếc của anh quét qua sự khuyến khích của cô bằng một sự đánh giá lãnh đạm mau lẹ khiến cô bối rối không thể giải thích được.
"Xin cảm ơn cô," anh đáp lặng lẽ. "Có sự căm phẫn của cô vì tôi là đủ rồi. Bà Bullerham sẽ nói 'quá thể,' vì nó đã khiến cô phải chịu đựng một thái độ không đúng đắn."
Amanda đỏ mặt. Cô đã chỉ cân nhắc về những cảm xúc bị tổn thương của anh, chứ không phải vị trí liên quan giữa họ. Giờ thì cô ước gì mình đã để mặc anh ta.
"Bà Bullerham có lẽ sẽ thêm rằng sự thấu hiểu các nghi thức xã giao của tôi đã được ngưỡng mộ vô cùng, và tôi sẽ không biết đến một thái độ không đúng đắn nào nếu nó đập thẳng vào mũi tôi," cô trả lời gay gắt. "Mặc dù tôi không hiểu tại sao nó lại là vô phép khi thương xót người khác, nhưng tôi cũng không mời mọc anh tới- tới tán tỉnh tôi, anh Brentick, chỉ để giải thoát cho chính anh khỏi cơn oán thán đang đốt cháy lưỡi anh." Cô tự trách mình vì quá lời lúc đó, nhưng đã quá muộn để thu hồi những lời nói không thích hợp ấy. Xấu hổ, cô quay ra phía biển.
"Tôi xin cô thứ lỗi, thưa cô," anh nói sau một lúc lâu đầy căng thẳng. "Đương nhiên ý nghĩ về việc tán tỉnh chưa bao giờ nảy ra trong đầu tôi."
Cô hiểu rất rõ những từ đó. Chính giọng anh làm cô bối rối. Có phải anh đang cười cô, cười mụ gái già thô kệch đang đề cập tới tán tỉnh không?
"Thực sự thì tôi ước gì cô không đề cập đến nó," anh tiếp tục. "Nó giống như mở chiếc hộp Pandora vậy, phải không?"
Cô ném cho anh một cái nhìn thô bạo. "Tôi không cố gắng nhét những ý tưởng vào đầu anh. Cơn tức giận lấy mất trí khôn tôi "
"Quá muộn rồi," anh đáp giả tạo. "Thiệt hại đã gây ra. Tôi không thể nghĩ đến một lời nhận xét riêng lẻ nào mà không suy thành từ tán tỉnh."
Cô hoài nghi quay cả người lại để nhìn chằm chằm vào anh. Cô đã luôn luôn thấy anh đẹp trai đau đớn, nhưng giờ, với tia sáng thích thú lóe lên trong mắt anh, anh thật là...hủy diệt. Trời ơi, cô đã làm gì thế này? Có phải con tàu đang lắc lư quá mạnh không, hay là trái tim cô? Cô hít một hơi từ tốn.
"Ồ. Vậy là. Ít nhất tôi cũng lôi kéo đầu óc anh ra khỏi bà Bullerham," cô nói."
"Hoàn toàn."
"Bà ấy buồn chán, anh biết đấy, và khi ai đó buồn chán, họ trở nên xấu tính- trong trường hợp bà ấy, xấu tính hơn bình thường. Bella thì khác, lại thành một kẻ nghiện công việc," cô tiếp tục, bồn chồn dưới cái nhìn chăm chú màu xanh cô ban không chớp của anh. "Chị ấy sẽ lau chùi ca bin hàng tá lần mỗi ngày. Bà Gales thì chỉ chuyển đổi từ đan len sang móc hay thêu."
"Thế còn cô, thưa cô? Cô làm gì khi buồn chán?"
Cô đánh rơi cái nhìn xuống ve áo anh. "Tôi chẳng bao giờ buồn chán," cô nói.
"Tôi ghen tỵ với cô. Tôi đang –đã buồn chán đến mất trí. Hiển nhiên, nó làm tôi...xấc xược. Tôi không có gì để lau chùi, vì cô Jones không cho tôi sờ vào. Cô ấy cũng lau chùi ca bin cho chúng tôi. Tôi chưa bao giờ học bất cứ loại may vá nào và – e hèm!"
Đầu cô ngẩng lên. "Gì cơ?"
Vẻ mặt anh lại trống không. "Phần còn lại là tán tỉnh, cô Cavencourt ạ. Tôi ỉm nó đi."
"Ôi, Thế anh là một kẻ tán tỉnh có nghề à?" cô lạnh lùng tra hỏi.
"Vâng, tôi rất tiếc phải nói thế."
"Tôi không biết là anh lại hối tiếc vì đạt được một kỹ năng dường ấy. Với tôi thì nó luôn luôn có vẻ là một nghệ thuật rất khó để nắm bắt."
"Trong trường hợp đó, tôi xin vỗ tay ca ngợi bản năng của cô."
Hơi nóng lại phủ lên gương mặt cô lần nữa.
...
Anh nói gì đó về tai họa đối với một người đàn ông nhát gan[9].
[9] thiếu một đoạn
Cô nhanh chóng hồi phục lại. "Hãy cầu nguyện đừng để chuyện choáng ngất lọt vào đầu mình nữa, anh Brentick. Có vẻ như anh đang quá nhạy cảm với mỗi dấu hiệu khác thường, và tôi biết là anh đang có xu hướng ngất xỉu khi có dịp."
"Trúng phóc, thưa cô. Rất trúng đích, câu nói đó."
"Không phải tôi đang thực hành đấy chứ?" cô bực tức nói. "Anh không phải chúc mừng như thể tôi là một môn đệ có khiếu ấy. Anh chưa từng biết đến lời từ chối nào khi anh nghe thấy à?"
"Vâng," anh nói. "May mắn thay, tôi là người giỏi chịu đựng."
Không có lấy một nét cười nào, chỉ có tia sáng khiêu khích trong đôi mắt xanh. Cô phải bạt tai anh ta. Cô phải, chí ít là, đặt anh ta ngồi chắc chắn vào đúng chỗ của mình. Nhưng cô lại cảm thấy anh đang thách thức mình, thúc giục cô làm thế, nên cô từ chối bị điều khiển. Đôi mắt cô mở to ngây thơ: "Thật vậy sao, anh Brentick? Ước gì anh nói đến sớm hơn. Tô có lẽ đã dành sự cảm thông của mình cho một đối tượng cần nó hơn."
Trong hơn một tuần sau cuộc trao đổi đó, Philip giữ một khoảng cách nghiêm chỉnh với cô Cavencourt. Anh cảm thấy chắc chắn là mình không đánh giá lầm. Nụ cười ra hiệu mà cô đáp lại rất quen thuộc với anh. Anh biết cô muốn gì: muốn thu phục anh, làm nguôi sự nghi ngờ của anh, làm phân tán anh với một chút tán tỉnh. Anh sẵn lòng chơi cùng. Anh đã chơi trò này quá thường xuyên để mà sợ sự phân tán. Các giác quan của anh có lẽ đã phản ứng với một gương mặt quyến rũ và thân hình mảnh dẻ cân đối. Tại sao lại không, sau bao nhiêu tháng không có đàn bà kề cạnh chứ? Tuy nhiên, đầu óc anh lại vẫn cảnh giới như mọi khi.
Không, anh đã không đánh giá lầm, chính xác, chỉ là bước hơi quá xa ra khỏi chỗ nấp, đi hơi quá nhanh tới cô. Tốt thôi. Anh có thể đợi. Còn đủ thời gian.
Vậy là anh tự nhắc mình khi đứng bên lan can, cái nhìn của anh chăm chú về phía Capetown. Họ sẽ thả neo sớm thôi, và tất cả những trò tiêu khiển nơi cảng biển sẽ đích thân mời gọi các giác quan thèm khát của anh: thịt tươi, rau và hoa quả, rượu vang và đàn bà- cả tá những cô nàng sôi nổi và dễ dãi.
Cái này lẽ ra phải xảy đến lâu rồi. Những ngày gần đây trôi đi với sự chậm chạp không thể dung thứ nổi, ngày sau lại buồn tẻ đến bực bội hơn ngày trước. Cũng không đáng ngạc nhiên gì trong hoàn cảnh như vậy. Giờ thì anh không cần phải lo lắng về Jessup nữa. Đầu óc chưa được nghỉ ngơi của Philip không tìm thấy vấn đề quan trọng nào khác để lấp vào. Và cái đầu đó đang nghĩ đến những vấn đề nhỏ hơn. Chẳng hạn đã lâu rồi anh không có một người đàn bà nào.
Capetown đã ở gần hơn, và boong tàu chật ních những thủy thủ nhanh nhẹn trong khi không khí rộn ràng với một mớ hỗn độn các mệnh lệnh. Philip mỉm cười. Những thủy thủ dày dạn này cũng nôn nóng như anh trước đất liền và tất cả những lạc thú của nó.
Nàng Công Chúa Gỗ Đàn Hương Nàng Công Chúa Gỗ Đàn Hương - Loretta Chase Nàng Công Chúa Gỗ Đàn Hương