Số lần đọc/download: 2667 / 13
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 9 -
Y
ên chỗ trong xe rồi, Hương Duyên mới bình tâm hệ thống lại mọi việc . Cha nàng đã khẳng định rằng lúc nào cũng có người theo bảo vệ nàng, vậy tại sao xảy ra việc hành hung vô lý như thế mà không thấy ai can thiệp . Hay đây chỉ là một vụ dàn cảnh, để Minh Quân xuất hiện kịp lúc.
Nghĩ đến đây, Hương Duyên buột miệng :
- Sao anh Tony biết em đang ở đây ?
Minh Quân quay người lại, giọng kể lể :
- Anh đang ở nhà chờ em về . Tự nhiên có điện thoại cho hay em bị nạn, chắc là của ai đó làm trong công ty . Lúc đó, bác đang nói chuyện với mẹ anh . Vừa may anh hỏi bác tài xế, anh ta biết chỗ này, vì vậy mới tới kịp lúc.
Gã tài xế cười khì :
- Cô biết không ? Ở Sài Gòn này ngõ ngách nào mà tôi không biết . Cô là may đó, không hề hấn gì . Không thôi ông chủ sẽ buồn khổ dữ lắm.
- Cám ơn chú . May mà chưa sao !
Mặc dù nói lời cám ơn, nhưng Hương Duyên không hết nghi ngờ . Nàng ngồi thinh lặng suy nghĩ lại . Minh Quân thì dường như thật tình... Được rồi, thế nào nàng cũng tìm ra đáp án.
Ánh mắt nghiêm khắc của ông Phúc không làm cho Hương Duyên sợ sệt lắm, mối nghi ngờ trong nàng ngày càng rõ nét . Bên cạnh đó đôi mắt không giấu vẻ soi mói của bà Ngọc Minh, mẹ của Minh Quân càng làm cho nàng thêm phần bướng bỉnh hơn.
May mà bà NM đã khôn khéo làm dịu đi sự căng thẳng :
- Ồ ! Con về đến nhà là tốt rồi.
Vậy là Hương Duyên yên tâm lên phòng, sau cái chào khích lệ cộng với cái cười gượng gạo của người cha.
Sau khi tắm rửa, mọi băn khoăn lo lắng dường như không còn nữa . Nhìn hai món quà của Hội, Hương Duyên nghe ấm cõi lòng . Từ lúc quen anh đến giờ nàng đã có một bộ sưu tập quà tặng . Nàng nhớ như in cảm giác nao nao của lần đầu gặp mặt, sau khi anh ra tay lấy lại chiếc ví . Cảm giác đó nàng chưa từng có . Rồi sự rung động lạ thường khi anh đàn bài "Lyphard mélodie" dành riêng cho nàng . Từng hồi xao xuyến khoan nhặt lần lượt ùa ập đến theo ngón tay điêu luyện của anh . Nàng cảm nhận được tình yêu của anh khi nhận nụ hôn đầu tiên giữa tiếng vỗ tay của đông đảo người xem . Ôi ! Đêm ấy không sao ngủ được, Hương Duyên trăn trở thao thức vì sự huyền diệu của tình yêu.
Và hôm nay, anh chính thức ngỏ lời đính ước khi anh hứa, cố gắng tạo sự nghiệp để bảo bọc nàng . Hạnh phúc này là dành riêng cho nàng, tại sao cha không hiểu . Ông cứ phản đối và còn cho người theo quấy phá nữa . Hương Duyên tin chắc như vậy . Bọn xấu đó rõ ràng là nhằm vào Hội kia mà.
Một ý nghĩ lóe lên, Hương Duyên định sáng mai sẽ truy tìm số máy điện thoại nào đã gọi về báo cho Minh Quân hay để đến kịp lúc . Từ đó nàng sẽ phăng ra kẻ nào thuộc quyền công tác theo dõi này . Nghĩ vậy, Hương Duyên thấy bình tâm hơn.
Ông Phúc xuất hiện ngay sau tiếng gõ nhẹ.
- Con chưa ngủ à ?
- Dạ.
Ông vào đề ngay :
- Từ nay trở đi, con không được ra khỏi nhà ban đêm ban hôm nữa.
Duyên thở ra.
- Dạ.
Nàng tìm cách tránh cơn thịnh nộ của ông.
- Cái bọn đó nhan nhản ngoài đường phố . Vậy mà con dám đi bộ trong đêm hôm khuya khoắt như vậy à ?
Hương Duyên ngẩng đầu lên :
- Ba !
- Con nói đi, ba chỉ còn mình con thôi, nếu xảy ra chuyện gì thì... ba chịu sao nổi ?
Nàng nhìn người cha, trong lúc nghiêm khắc vẫn để lộ tình thương với nàng.
Ông Phúc lại nghiêm nghị :
- Xe con đâu, sao con lại đi chung với thằng đó.
- Dạ, bị chết máy.
- Tại sao con lại thích đi chiếc xe đó, trong khi con thiếu gì xe...
Hương Duyên vội đáp :
- Con thích vậy . Con không muốn người ta phải xa cách con, vì cái sự sang trọng bề ngoài đó.
- Rồi tại sao tụi con lại đi bộ cho xảy ra chuyện ?
Hương Duyên cảm thấy sáng tỏ vấn đề . Như vậy là ông đã biết tất cả.
Nàng đáp thủng thẳng :
- Xe con thì hư, ảnh đưa con về, cũng bị nghẹt xăng đành phải dẫn bộ.
Người cha cao giọng :
- Đó . Con thấy chưa trên đời này, mọi bất trắc có thể xảy đến bất kỳ lúc nào . Biện pháp tốt nhất là đề phòng . Mối quan hệ của con, cha không tán thành . Nó là một thằng tình ái lăng nhăng... con đã thấy đó . Tại sao con còn dính líu với nó làm gì ?
Giọng ông trở nên cứng rắn hơn :
- Ba nói thật . Từ nay tuyệt đối cấm, không giao du với nó nữa.
- Ba !
Ông Phúc hỏi ý quan tâm :
- Con và nó có hứa hẹn gì chưa ?
Hương Duyên nhìn cha rồi lắc đầu.
- Vậy thì được ba yên tâm, mà con cũng khỏi phải áy náy vì thất hứa, sai lời.
- Ba thấy rồi, thằng đó nghề ngỗng chưa ra hồn . Tương lai bám theo ba cái văn nghệ, văn gừng mà sống... Bấp bênh hoàn toàn phiêu lưu . Đó là ba chưa đề cập tới cái lãng mạn của dân nghệ sĩ . Thôi, con gái của ba trưởng thành rồi, ba nói ít con cũng phải hiểu ý ba . Con ngủ đi.
Hương Duyên nhìn theo dáng ông . Có vẻ ông mệt mỏi nhiều, hay gánh nặng tuổi tác đã làm ông ra thế . Làm sao đây ? Làm sao cho cha nàng hiểu được Hội, hiểu được lòng nàng và khoan dung cho tình yêu của nàng ?