Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Chu Sa Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1661 / 23
Cập nhật: 2017-05-20 08:35:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ưa tay nhận phong thư không cũ lắm song lại nhầu nát mà dượng Năm trao cho, Lựu chưa kịp nói lời cám ơn thì dì Năm đã lên tiếng.
- Con có quen thằng Nhẫn thì cũng đừng có quên học nghe con…
- Dạ… dạ… Lâu lâu ảnh mới viết cho con có một phong thư hà dì Năm…
- Ừ… vậy thì được… Quen nhau thương nhau thì cũng phải lo chuyện trăm năm… Hai đứa bây mà thành vợ chồng thì dì cũng mừng…
Đỏ mặt, Lựu dạ dạ tiếng nhỏ rồi bước nhanh vào gian phòng nhỏ có hai cái giường, một dành cho cô và một dành cho Hà, con gái út của dì năm nhỏ hơn cô một tuổi và đang học lớp đệ tam. Hai chị em bà con sàng sàng tuổi nhau lại học cùng trường nên thân nhau lắm, tới độ Lựu đã kể cho cô em bà con nghe về chuyện tình của mình với ông lính tên Nhẫn. Bước vào phòng thấy Hà đang ngồi đọc sách, Lựu đưa phong thư lên khoe. Hà ré lên tiếng nhỏ.
- Chị cho em đọc ké nghen…
Cười hắc hắc Lựu lắc đầu.
- Hổng được đâu… Kỳ lắm… Anh Nhẫn viết tầm bậy tầm bạ…
Nói như vậy song Lựu biết khó mà từ chối con nhỏ em đang tuổi lớn rất tò mò muốn biết về chuyện tình yêu trai gái. Vì thế cô cười nói nhỏ.
- Để chị đọc xong coi có cái gì hông đã…
Ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc của mình nơi bàn học có khung cửa sổ nhìn ra vườn cây ăn trái, Lựu chậm chạp xé phong thư của người lính tên Nhẫn mà cô hoàn toàn không biết đang ở đâu và làm gì. Trái với điều cô nghĩ, lá thư dài hai trang giấy học trò, nét chữ rất tháo và có nhiều chữ viết tắt hay đôi khi tối nghĩa khiến cho cô phải đọc thật chậm và ngẫm nghĩ hồi lâu mới biết được cái ý ẩn trong chữ.
- Đồng Xoài, ngày tháng năm hổng nhớ, hổng cần biết luôn...
Lựu ré lên cười hắc hắc khi đọc câu đầu tiên. Nghe Lựu ré lên cười, Hà tò mò bước tới lẫm nhẫm đọc xong rồi cũng ré lên cười.
- Anh này viết thư ngộ quá… hay quá…
Mỉm cười Lựu im lặng đọc lá thư của người lính đang ở địa danh lạ hoắc lạ quơ đối với một nữ sinh như cô.
- Lựu mến. Chính ra thì anh muốn viết hai chữ '' Em yêu thương '' song nghĩ Lựu sẽ cằn nhằn là chưa gì hết mà đã gọi em yêu nên anh phải viết là Lựu mến. Hi vọng lần gặp nhau tới tình cảm của chúng mình sẽ khắng khít với nhau nhiều hơn để anh có thể gọi hai tiếng '' Em yêu thương''…
Lựu cảm thấy tim mình mơ hồ lạc nhịp và mặt nóng bừng lên. Kỹ niệm thấp thoáng. Mùi thuốc lá hăng hăng. Mùi áo lính nồng nồng. Nhiều lần ngồi bên cửa sổ ngó ra chỗ hẹn hò của đêm đó, cô cũng không thể nào diễn tả được cảm giác của mình khi làn môi nóng ấm của ông lính chạm vào môi mình. Tuy không thể diễn tả một cách chính xác nhưng cô biết cảm giác có thực và ở hoài trong tâm tưởng mình dù đã xảy ra hơn nửa năm và ông lính đã đi xa và đi lâu rồi. Phải nói lần đầu tiên được người khác hôn môi mình vì vậy cô hoàn toàn không có một trải nghiệm và hiểu biết nào. Cô chỉ mơ hồ nhớ là có cảm giác thật lạ lùng và mới mẻ khi được Nhẫn hôn lên môi lên má. Chỉ một lần thôi cũng đủ rồi, quá đủ để cho tình cảm được tích lủy mà cô dành cho anh phá vỡ cái giới hạn sau cùng để trở thành tình yêu trai gái. Cô nhớ lại buổi sáng thức dậy sớm đưa Nhẫn ra bến xe. Hai người im lặng đi bên nhau. Không lần nắm tay. Không một lời hứa trở lại của người đi. Cũng không có một lời hẹn đợi chờ của người ở lại. Chỉ là sự im lặng lắng trầm vào trong tâm tưởng bởi người đi kẻ ở đều biết mình đã thuộc về nhau thành ra lời nói không còn cần thiết nữa. Đứng bên lề đường nhìn chiếc xe đò lăn bánh, cô biết còn lâu lắm mình mới gặp lại người lính tên Nhẫn. Cô tự hỏi người đi không biết có buồn như người ở lại không?
Mùa Thu Đã Già Mùa Thu Đã Già - Chu Sa Lan Mùa Thu Đã Già