Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Chương 9
H
ải chẳng hay biết gì chuyện xảy ra với Thiên Kim. Một bữa đi làm về, chàng bảo cha:
-Cơ quan con vừa thành lập văn phòng đại diện ở Bangkok. Sắp tới con được cử sang bên ấy.
Ông Đăng nhìn con không được vui, buồn rầu:
-Con xin đi phải không?
Hải gật đầu:
-Con đi một thời gian lại về.
-Vậy cũng được -Cha chàng đưa ánh mắt nhìn khoảng sân trống trước sân. Thời gian sẽ giúp con nguôi ngoai.
Hải bỗng bật cười:
-Con yếu đuối quá phải không ba? Thật...chẳng đáng mặt làm trai.
-Đến cả vua chúa còn lụy vì tình con à!-Giọng ông Đăng thật nghiêm trang.
Hải thôi cười, nhìn cha chăm chú:
-Dạo này ba thấy trong người ra sao hả ba?
-Khoẻ nhiều rồi con à! Cái món thuốc gia truyền đó coi bộ hay. À, con có biết chừng nào đi không?
Câu hỏi của cha khiến Hải giật mình. Chàng cúi đầu đáp khẽ:
-Dạ, ngày mai.
-Gấp vậy sao con -Giọng Ông Đăng thảng thốt.
-Con sợ ba lo nên không dám nói trước -Hải nhìn cha như biết lỗi. Con đã lo thủ tục xin gắn điện thoại. Có lẽ vài hôm nữa họ sẽ tới để lắp đặt máy. Tiền bạc con đã thanh toán xong với bưu điện, họ có đòi thêm ba đừng trả nghen...là con dặn hờ vậy thôi.
Hải nói một hơi rồi im bặt! Ông Đăng lặng lẽ nhìn đứa con độc nhất của mình.Ngày mai này ông phải xa nó. Một nỗi buồn bất chợt làm tim ông quặn thắt...Ông nhìn con bằng ánh mắt muộn phiền. Khi vợ ông mất tài sản quí nhất và duy nhất mà bà để lại cho ông là núm ruột của mình. Từ đó đến nay, ông lặng lẽ một thân một mình sống cảnh gà trống nuôi con. Bây giờ con ông đã lớn, ông không thể bắt nó sống theo ý muốn của mình.
-Thôi con lo sửa soạn đồ đạc đi!-ông giục con khi thấy Hải cứ ngồi im lặng.
-Con đã dặn cô thư ký của công ty -Hải nhìn cha- Đến kỳ lương cô ấy sẽ mang đến cho ba.
-Rồi con lấy gì mà tiêu xài?
-Chuyện đó ba khỏi lo -Hải cố nở một nụ cười cho cha yên lòng.
Vậy là hôm sau Hải đi.
Mới đó mà đã nữa năm trôi qua rồi! Có lần ông nhận được một lá thư của Thiên Kim gởi cho con trai. Ông tò mò mở ra xem. Một lá thư thăm hỏi bình thường: “Nếu có dịp ra Nha Trang, anh hãy ghé thăm em. Thiên Kim vẫn là của anh như ngày nào”
Gấp lá thư lại, ông không ngăn được tiếng thở dài: “Chậc! Con nhỏ này không có ý tứ gì cả. Đã có chồng con rồi, saolai viết thư như thế? Lỡ thằng chồng biết được nó ghen thì sao?”
Nghĩ vậy ông giấu luôn bức thư không gởi sang cho con. Một phần ông cũng muốn Hải thật sự quên được Thiên Kim.
Chính vì vậy mà Thiên Kim không nhận được thư trả lời. Nàng khắc khoải mong chờ suốt một thời gian dài.
-Có lẽ...Hải đã có người khác?-Thúy Vân thương hại nhìn bạn.
Thiên Kim buồn bã gật đầu:
-Tao cũng nghĩ như vậy, nếu không thì tại sao chẳng thấy Hải hồi âm cho tao.
-Đà ông con trai thật dễ quên -Thúy Vân chép miệng.
-Cũng không thể trách được anh ấy...Có thể anh ấy đã không biết chuyện tao bỏ trốn.
-Tại sao trong thư mày không nói?
-Tao định chờ gặp anh ấy rồi nói luôn... nhưng bây giờ thì hết hi vọng rồi.
-Hay là mày về trong ấy xem sự thể thế nào?
Thiên Kim lắc đầu:
-Mày không thấy lão Huy truy lùng tao khắp các báo đó sao?
-Ăn thua gì?-Thúy Vân cười hì hì. Ai đời tìm vợ mà giống như tìm trẻ lạc: “Em đang ở đâu về gấp anh đang bệnh nặng”. Hì...Hì...chắc lão đau tim.
-Cũng dám lắm!Thiên Kim gật đầu- Mấy người mập ú như vậy hay bi bệnh về tim mạch lắm.
-Có khi còn... bị tiểu đường nữa!-Thúy Vân phá lên cười.
-Chắc là vậy! Thiên Kim cũng cười.
-Này -Thúy Vân chợt nghiêm mặt- hay là mày cứ cho hai bác biết là này đang ở chỗ tao để các cụ đừng lo?
-Không được!-Giọng Thiên Kim dứt khoát- Ba mẹ tao biết thì sớm muộn gì cũng cho Quỳnh Như biết. Mà Quỳnh Như biết thì thế nào lão mập cũng truy ra. Lão đã biết Quỳnh Như không phải là tao thì chắc chắn sẽ không để yên đâu.
-Ko biết tình hình trong ấy bây giờ ra sao?
-Tao lo nhất chuyện mần ăn của ông già.
-Tuần này mày đã viết thư về nhà chưa?
-Chưa! Để cuối tuần viết luôn.
Từ ba tháng nay tuần nào Thiên Kim cũng viết thư về nhà. Tuy nhiên nàng vẫn giấu nhẹm địa chỉ của mình. Vì vậy mà thông tin chỉ có một chiều.
Trong lúc đó, theo "lệnh" của Huy, Phú đã truy lùng “tội phạm bỏ trốn” một cách... chiếu lệ.
-Này, tôi thấy Quỳnh như cũng được -Anh bảo Huy- Thôi thì cậu cứ xem như không có chuyện gì xẩy ra.
Nhưng Huy vẫn khăng khăng:
-Xem sao được mà xem. Anh không thấy tôi đăng ký kết hôn với Thiên Kim rành rành ra đó sao?
-Cậu chỉ làm cho chuyện thêm rắc rối, phức tạp!-Phú nhăn mặt. Tai sao cậu không làm giấy kết hôn với Quỳnh Như mà lại làm với Thiên Kim kia chứ?
-Vì Thiên Kim mới là vợ của tôi.
-Còn Quỳnh Như?-Phú gắt gỏng.
-Chỉ là một cái gì rất hạ đẳng,tầm thường -Huy nhún vai- Đối với tôi Quỳnh Như không hơn một cô gái bao. Tôi cho cô ấy cơm ăn, áo mặc, đổi lại cô ây ngủ với tôi. Rất sòng phẳng.
-Cậu im đi!-Phú giận dữ bỏ đi.
Điều lạ lùng là anh rất có tình cảm với Quỳnh Như. Anh không hề xem nàng là một kẻ lừa đảo hay một người hạ cấp. Sự nhẫn nhục, chịu đựng của Quỳnh Như khiến anh vừa xót thương vừa cảm phục vô cùng. Và dù rất muốn thấu hiểu vì sao nàng phải lụy mình như thế, nhưng anh không bao giờ dám hỏi Quỳnh Như là ai vậy?
Cho đến một hôm, khi chỉ có một mình Quỳnh Như ở nhà, thì có người bạn của Phú ở Canada đến tìm. Cô nàng không biết tiếng Việt nhưng vẫn ở chơi khá lâu. Mấy hôm sau gặp Phú, cô bảo:
-Cô em gái của anh rất dễ thương.
-Em gặp Linh Đan ở đâu?
Phú cứ ngỡ cô bạn nói đến cô em gái của Huy còn ở Canada nên mới hỏi vậy. Nhưng cô bạn lắc đầu:
-Không phải Linh Đan mà là Thiên Kim! Cô ấy nói chuyện thật dễ thương và dễ nghe.
Phú ngớ người ra và chợt hiểu. Chiều đến khi Huy về tới, anh hỏi nhỏ:
-Này, Quỳnh Như học tới lớp mấy vậy?
-Anh định cho cô ta đi học bổ túc văn hóa hả? Người ngợm như thế mà chỉ học lớp 3, thấy dị ko?
-Lớp 3 à? Trong khi Thiên Kim lại tốt nghiệp đại học kinh tế.
-Có gì mà anh ngạc nhiên? Quỳnh Như là người làm thuê cho gia đình Thiên Kim thì trình độ học lực như thế là phải rồi. Không tin tôi đưa chữ viết của cô ta cho anh xem.
Mặc dù vậy, Phú vẫn không tin.
Giờ đây công ty đã đi vào hoạt động nên Huy vắng mặt cả ngày. Quỳnh Như có nhiệm vụ giúp chị bếp trông nhà cửa, chợ búa, nấu cơm. Bà Hiệp cũng muốn con dâu tập tành công việc làm ăn của gia đình nhưng Huy nhất quyết không cho.
-Con không muốn vợ con vất vả mẹ ạ! Cứ để cho cô ấy trông coi nhà cửa, bếp núc.
Mẹ chàng đành chịu thua
Tuy không còn “kềm kẹp” Quỳnh Như một cách gắt gao được nữa, nhưng trước khi đi làm Huy đã căn dặn:
-Không có lệnh của tôi, cô không được phép ra khỏi nhà.
-Lỡ...mẹ sai đi chợ thì sao?
-Chợ búa đã có chị bếp lo -Huy gạt đi. Tôi gọi điện thoại về nhà bất cứ lúc nào. Nếu cô không có ở nhà thì đừng trách sao tôi không báo trước.
Thế là bất đắc dĩ, Quỳnh Như trở thành cô nhân viên trực điện thoại. Nàng cứ phải ngồi canh máy suốt ngày. Có khi, cách 15 phút Huy lại gọi một lần...
Chị bếp thấy vậy trêu nàng:
-Tôi chưa thấy ai cưng vợ như cậu chủ.
Quỳnh Như nghe cay cay nơi sống mũi nhưng vẫn gượng cười.
-Anh ấy chỉ làm bộ thế thôi.
Rồi có một lần nàng nghe điện thoại nhưng không phải của Huy. Nghe xong mắt Quỳnh Như đỏ hoe. Nàng chưa kịp đi về phòng thì Phú về tớ.
-Có chuyện gì vậy?-Anh nhìn nàng chăm chú.
-Dạ không...em bị bụi vô mắt nãy giờ.
-Chị bếp đâu rồi?-Phú lại hỏi.
-Chị ấy đi chợ chưa về. Sao bữa nay anh về giờ này?-Nàng ngạc nhiên hỏi lại.
Phú ngồi ngay trước mặt Quỳnh Như, thong thả nói:
-Anh cố tình muốn gặp em, Quỳnh Như ạ.
Nghe gọi đích danh mình, Quỳnh Như tái mặt. Nàng hỏi Phú giọng run run:
-Sao...sao anh biết em?
Phú đưa mắt nhìn ra cửa rồi lại quay vào ngay:
-Anh đã gặp em một lần ở chỗ Thiên Kim. Em quên rồi sao?
Quỳnh như gật đầu:
-Dạ, em nhớ rồi.
-À, lúc nãy ai vừa gọi điện thoại cho em vậy?
-Dạ, ba của Thiên Kim...nhà bên ấy đang gặp nạn anh ạ.
Phú hỏi với vẻ quan Tâm:
-Chuyện quan trong lắm không?
-Bác ấy thiếu nợ ngân hàng -Quỳnh Như kể- Đã quá hạn thanh toán mà không trả nổi nên người ta đã kê biên tài sản. Tuần tới sẽ bán đấu giá.
-Gay go nhỉ?-Phú chép miệng.
-Điều em lo sợ nhất là cả ngôi nhà cũng sẽ bị phát mãi -Giọng Quỳnh Như bỗng run lên- Rồi đây... họ biết ăn đâu, ở đâu?
Im lặng hồi lâu, Phú bỗng hỏi:
-Mấy tháng nay có tin tức gì của Thiên Kim không?
Quỳnh Như lắc đầu:
-Nó viết thư về không cho địa chỉ liên lạc.
-Huy có biết chuyện này không?
-Hay là...để anh nói với cậu ấy tìm cách giải quyết xem sao?
-Không được đâu anh -Quỳnh Như hoảng hốt nói nhanh- Anh ấy vẫn còn giận chuyện Thiên Kim bỏ trốn. Tốt hơn hết là đừng nói với anh ấy.
-Thế còn...mẹ em, lúc này ra sao? Anh nhớ lần trước nghe em bảo mẹ em phải nằm bệnh viện
-Lúc đó mẹ em mổ cườm mắt, bây giờ đã khoẻ nhiều rồi...tội nghiệp mẹ em...
Nói đến đây Quỳnh Như bỗng nghẹn lời. Nàng gục đầu trên hai cánh tay bật khóc.
Phú im lặng hút thuốc. Chờ cho Quỳnh Như ngẩng lên mới hỏi:
-Mẹ em có biết chuyên này không?
-Dạ không!-Quỳnh Như lắc đầu- Mẹ vẫn tường là em bận trong coi cửa hàng ngoài Vũng Tàu. Từ hôm đám cưới tới nay, em chỉ về nhà được hai lần, mà toàn phải đi lén.
Đến lúc này Phú mới nhớ điều thắc mắc bấy lâu nay. Anh nhìn thẳng vào mắt Quỳnh Như:
-Tại sao em lại phải làm như vậy? Ông Tâm thuê em làm à? Ý anh muốn nói chuyện em thế chỗ Thiên Kim ấy?
Quỳnh Như lắc đầu:
-Mẹ con em mang ơn của gia đình Thiên Kim quá nhiều nên em muốn đền đáp...bà thầy bói quả quyết rằng anh là một tên lừa đảo nên Thiên Kim mới sợ hãi bỏ trốn như vậy.
Họ còn nói chuyện với nhau rất nhiều, cho đến khi có điện thoại của Huy gọi về. Nghe xong Quỳnh Như nhìn Phú:
-Anh đừng nói gì với chồng em về chuyện bên nhà Thiên Kim nghen.
-Được rồi -Phú gật đầu- Em bảo còn một tuần lễ nữa sẽ bán đấu giá phải không? Để anh tìm xem có cách nào vớt vát chút đỉnh. Thôi anh đi đây.
Phú đi rồi Quỳnh Như ngồi thừ ra nghĩ ngợi. Nếu gia đình Thiên Kim phá sản thì mẹ con nàng cũng bị vạ lây. Từ mấy tháng nay, họ thay nàng chăm sóc, lo toan cho mẹ...Bây giờ, một khi phá sản thì ngay chính bản thân mình họ cũng không lo nổi, làm sao cưu mang mẹ nàng.
Càng nghĩ, Quỳnh Như càng bối rối. Rồi chẳng biết sao nàng bỗng thấy tay chân run rẩy, mắt hoa lên không còn nhìn thấy vật gì. Nàng lảo đảo đứng dậy định đi vào phòng nghỉ, nhưng chỉ đi được mấy bước đã chúi nhủi...
Trong một tích tắc còn tỉnh táo của ý thức Quỳnh Như biết mình sắp ngất đi. Và nàng chỉ còn biết được có thế...