Số lần đọc/download: 1417 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 9/51
T
ừ hôm được Quỳnh cho mượn cây viết đến nay, Minh luôn luôn tưởng nhớ đến cô bạn chung lớp xinh đẹp của anh. Minh thích nhất là mái tóc của Quỳnh. Mái tóc dài quá lưng, óng mượt, buông thả trên đôi vai nhỏ nhắn, tuôn xuống lưng như một dòng suối. Ðã bao lần Minh ngẩn ngơ nhìn bóng dáng Quỳnh đi qua, với mái tóc bay bay theo những cơn gió lay động cành lá sân trường thổi vào lớp học mát rười rượi. Ôi! Ước chi anh được đưa tay lên gỡ những chiếc lá me vướng trên đók, ước chi anh được vuốt nhẹ mái tóc thoang thoảng mùi hương dìu dịu đó. Ðã bao lần anh âm thầm bước theo Quỳnh quanh quẩn sân trường, nhìn đôi bàn chân với những bước đi uyển chuyển, với đôi gót ngọc ngà. Ðã bao lần Minh lén nhìn đôi tay tròn và trắng với các ngón thon thon và chiếc vòng màu trắng mà anh cho là bằng mica, không xứng với chiếc cổ tay đẹp đẽ của cô. Nụ cười tươi tắn và trong trẻo của Quỳnh vang mãi trong anh, khiến anh không thể nào quên được. Má hồng môi đỏ của cô với nét hồn nhiên làm lòng anh ngất ngây như con ong say mật hoa xuân. Rồi Minh tự nhủ: “Mình đã ao ước được đưa đón cô ấy đi học. Nhưng nay thì cơ hội ấy đã qua rồi. Quỳnh đã có xe đạp. Bây giờ mình chỉ ao ước được gặp Quỳnh mỗi ngày, được nghe cô nói, được ngắm nhìn cô, được đón nhận nụ cười của cô”. Rồi Minh hân hoan nghĩ tiếp: “Phải, mình chỉ ao ước có bấy nhiêu thôi. Ôi! Mình đã là người hạnh phúc! Vì những điều đó mình đang có đây mà! Hằng ngày mình đã không gặp bạn ấy sao? Và mỗi lần gặp, Quỳnh đã không cười rạng rỡ đó sao? Tai mình không đang nghe giọng nói êm ái của Quỳnh sao? Ước chi mình có thể đổi chỗ cho Dũng. Phải, mình muốn được ngồi sau Quỳnh để có thể nhìn ngắm cô ấy thỏa thích...
Minh ngồi dậy, khi nghe đồng hồ gõ năm tiếng. Anh kéo chăn qua một bên, vén mùng bước ra. Thím Muôn đang loay hoay bên nồi bánh ít, ngừng tay nói:
- Dạo này sao con thức sớm vậy Minh?
- Dạ, con phải đi học sớm. Trường mới khó lắm.
Rồi Minh đến bên bàn học, kéo ngăn tủ lấy bàn chải, trét vào một ít kem. Ðánh răng rửa mặt xong, Minh đi tìm khăn lau.
- Kìa, con tìm gì lăng xăng vậy?
- Thím thấy cái khăn của con đâu không?
Thím Muôn vớt bánh ra rổ, trả lời:
- Thì khăn mày mày giữ, tao đâu có giữ mà hỏi.
Tìm không ra khăn lau mặt, Minh lại sào kẽm, rút cái áo trắng của mình đã giặt và phơi khô rồi đi về phía tủ áo. Anh vừa lau mặt vừa ngắm nghía mình trong đó, huýt sáo một bài hát quen thuộc. Chợt anh kêu lên thất thanh:
- Thôi! Chết rồi!
- Í! Ông địa ông nội, ông nội ông địa, cha mẹ mày ơi... – Thím Muôn giật mình nói liền một hơi. Rồi khi trấn tĩnh, thím mới hỏi:
- Thằng quỷ, làm tao giật mình, có chuyện gì vậy?
- Có điện chưa thím, sao thím không bật đèn lên?
- Cúp từ hồi chiều đến giờ, đâu mà có!
- Vậy là cháu chết rồi!
- Cái gì? Cái gì?
Minh đưa chiếc áo đã nhăn nhúm vì anh mới vừa lấy lau mặt ra cho thím Muôn xem, anh nói:
- Áo cháu nhăn hết rồi, lấy gì ủi đây?
- Thì cũng tại mày! Ai biểu lấy lau mặt làm chi?
Minh mang cái áo lại giường, lấy tay vuốt đi vuốt lại không mỏi.
Thím Muôn đã vớt xong ba chục bánh. Tuy Minh không ăn, thím cũng nói:
- Ăn cái bánh đi, rồi đi học cháu!
Minh nhăn nhó đáp:
- Áo cháu như vầy, làm sao đi học được.
Thím Muôn nói với giọng chất phác:
- Thì xưa giờ, đâu phải lúc nào mày cũng ủi áo, sao mày vẫn đi học được?
- Thím ơi, trường này đâu phải như trường cũ, kỷ luật lắm.
- Kỷ luật gì thì kỷ luật, chẳng lẽ áo nhăn không được đi học sao?
- Nói chuyện với thím thật chán! Ở thành phố mà thím nói như ở dưới quê!
Thím Muôn không nói gì nữa, sắp bánh ra mâm, sửa soạn đi bán. Trong lúc Minh vẫn ngồi đó, vuốt vuốt chiếc áo. Một lúc lâu sau, chợt nhớ ra, thím nói:
- Vậy chớ mày có ba cái áo tắng chứ đâu phải một?
- Thím ơi, một cái ngâm chưa giặt, một cái đang mặc dơ, còn cái này thôi hà.
Nhìn đứa cháu ruột cứ vuốt mãi cái áo, thím Muôn thấy tội nghiệp, thím móc túi ra hai xấp giấy mười đồng, đếm đi đếm lại rồi đưa cho Minh:
- Thôi, nếu trường con khó như thế, con cầm lấy tiền ra tiệm giặt ủi ở kế tiệm hớt tóc của bác Sáu, người ta ủi cho.
Minh mừng rỡ, cầm lấy tiền, quơ lấy áo rồi cứ để quần đùi, áo thun chạy đi. Thím Muôn nhìn theo, sửa lại cái khăn trên đầu, lẩm bẩm:
- Cái trường gì kỳ, nhà nghèo chắc không được đi học!