Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2020-10-23 04:17:18 +0700
Chương 8
Thiếu phụ ngó vào trong phòng, quả nhiên thấy em trai đang ngồi trong đó. Cô nhã nhặn hỏi chủ nhiệm Lưu:
- Cháu có thể vào được không?
Lúc ấy cậu em đã đứng dậy, gọi “chị, chị” luôn miệng. Chủ nhiệm Lưu biết đó là chị gái của cậu ta, vội nói:
- Mời vào, mời vào!
Thiếu phụ đẹp hơn San San nhiều lắm, lại thanh nhã, điềm đạm hơn San San, vừa hấp dẫn vừa đoan trang. Tuy không dùng hàng hiệu như San San, nhưng quần áo cắt may vừa khéo, màu sắc phối chuẩn, vừa quý phái lại vừa phóng khoáng, so với San San cô giống nhân viên văn phòng hơn. San San có khuôn mặt hình dưa hấu, còn thiếu phụ có khuôn mặt hình trứng ngỗng, đầy đặn và phúc hậu, rất giống với khuôn mặt của mỹ nhân đời xưa. Không đợi chủ nhiệm Lưu chỉ chỗ ngồi, thiếu phụ đã ngồi ngay xuống cạnh em trai, vừa sửa lại cổ áo cho em vừa ca cẩm:
- Cậu nhìn mình đi, cổ áo lộn cả lên thế này à? Còn ra cái gì nữa? Làm việc ngoài công trường cũng phải chú ý đến vẻ ngoài chứ? Đã ăn cơm sáng chưa? Cậu bảo hôm nay nghỉ làm, chị đã ninh một nồi canh từ sáng sớm đợi cậu mà chẳng thấy cậu tới. Đang định gọi điện hỏi thì nhận được điện của cậu. Làm tinh dịch tiết ra như thế nào? Buồn cười chết đi được.
Nói xong thiếu phụ mới ngoảnh sang chủ nhiệm Lưu:
- Rốt cuộc chuyện như thế nào ạ? Em cháu nói không được rõ ràng làm cho cháu chẳng hiểu ra sao, vì vậy cháu phải tới tận nơi. Cháu có nghe nói về phòng thí nghiệm vô sinh của ông, cũng hiểu các ông chữa bệnh gì. Nhưng sao lại cần đến em của cháu? Cần tinh dịch của nó để làm gì?
Câu hỏi của thiếu phụ tuy gay gắt nhưng giọng nói và vẻ mặt không hề có ý "dấy quân hỏi tội". Chủ nhiệm Lưu biết rằng đối với một nhân viên văn phòng ở thành phố như thế, ông không được giấu diếm chút nào, càng không được nói vòng vo, huống hồ cô đã biết phòng thí nghiệm vô sinh chữa bệnh gì rồi. Sau khi nói chuyện với Vương Thảo Căn và San San, chủ nhiệm Lưu ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng, cảm thấy nói thẳng mới là phương thức trò chuyện tốt nhất. Được thì hay, không được thì cũng không làm cho đối phương cảm thấy bị lừa.
Chủ nhiệm Lưu pha cho khách một cốc trà:
- Xin hỏi quý tính của cô, tôi xưng hô như thế nào đây? Nếu cô có thời gian, tôi nhất định sẽ trình bày rõ ràng đầu đuôi công việc với cô, quyết không làm thương tổn chút nào đến em trai cô.
Thiếu phụ hơi nhổm người đón lấy cốc trà rồi cười:
- Xin miễn quí tính đi. Cháu họ Lục. Gọi “tiểu thư”[2] thì khó nghe, gọi “nữ sĩ” thì cháu chưa kết hôn. Chủ nhiệm Lưu, cháu thấy ông vẻ mặt hiền lành, ông gọi cháu Tiểu Lục là được rồi. Về thời gian, cháu có nhiều lắm, chỉ sợ làm lỡ việc của chủ nhiệm mà thôi.
Thực ra, cả thành phố C, bất kể người già hay người trẻ đều gọi Tiểu Lục là Lục Thư. Để tiện kể tiếp câu chuyện, hơn nữa cô lại là chị gái của Nhất Ức Lục nên chúng ta cũng gọi theo là Lục Thư.
Chủ nhiệm Lưu ngồi xuống ghế ở trước bàn làm việc rồi cũng thẳng tuột như Vương Thảo Căn, nói tất tật cả khó khăn lẫn mục đích cùng quá trình thu thập tinh trùng hiện nay của Phòng thí nghiệm vô sinh cho Lục Thư nghe.
- Thẳng thắn mà nói, tôi về đây còn có mục đích cá nhân - Trong lúc cao hứng, chủ nhiệm Lưu bèn giới thiệu tỉ mỉ với hai chị em về nguy cơ nghiêm trọng mà toàn nhân loại phải đối mặt: số lượng tinh trùng trong mỗi mililít tinh dịch của nam giới trước đây là bao nhiêu, về mặt sinh lý học nên là bao nhiêu, muốn có con thì phải là bao nhiêu; sau đó từ bao giờ thì giảm sút, giảm sút vì nguyên nhân gì, cho tới hiện nay mỗi mililít tinh dịch chỉ còn có ba mươi triệu tinh trùng đã được coi là khỏe mạnh, đó là tình hình đáng lo.
Giới thiệu như thế chẳng khác gì lên lớp cho họ về kiến thức khoa học phổ thông.
Chủ nhiệm Lưu đặc biệt nhấn mạnh, thông qua quá trình điều tra của chính ông về việc tinh trùng của đàn ông Trung Quốc hiện nay thiếu số lượng và kém chất lượng thì thật sự có thể nói “dân tộc Trung Hoa lâm nguy” rồi!
- Trẻ con sinh ra bây giờ phần nhiều đều thiếu hụt về thể chất, ngay từ khi mới đẻ sức đề kháng và sức miễn dịch đối với các loại bệnh tật và các loại vi khuẩn gây bệnh đã kém. Rất nhiều trẻ em thiểu năng trí tuệ, tàn tật và dị dạng, điều đó có quan hệ nhất định với chất lượng tinh trùng và trứng, nhưng chủ yếu là tinh trùng của nam giới. Tôi nghiên cứu về sinh đẻ ưu việt chứ không hoàn toàn chỉ chữa chứng vô sinh. Tôi về đây vì thiết bị ở bệnh viện của ông Vương Tháo Căn tương đối đầy đủ, tương đối hiện đại. Bởi vậy, đối với em trai cô, tôi chỉ cảm thấy tinh trùng của chàng trai tuấn tú này rất tốt chứ không hề có chút ác ý nào. Xin cô yên tâm. Cô đồng ý cho em trai hiến tặng tinh trùng đương nhiên việc là rất tốt; Nếu cô không đồng ý, chỉ xin em cô cung cấp một ít tinh dịch để dùng riêng cho nghiên cứu, như thế tôi đã vô cùng cảm kích rồi.
Hai chị em nghe nói đều trợn mắt há mồm. Dùng câu “hoa dung thất sắc” của tiểu thuyết ngày xưa để miêu tả Lục Thư lúc này thì không gì thích hợp bằng. Lục Thư tuy kinh luân chứa chất đầy trong bụng nhưng tuyệt không thể ngờ lại có những tri thức lớn đến mức liên quan tới vấn đề như trời như biển là loài người còn có thể tiếp tục sinh tồn trên trái đất hay không. Ngẩn ra một lúc rồi dường như Lục Thư mới thở được:
- Trời ơi, thảo nào! Trước kia chúng cháu ở nông thôn, trẻ con ngồi dưới đất mà chơi, moi trong đống tro được cái gì cũng ăn, đánh rơi cái gì xuống bãi nước tiểu cũng nhặt lên bỏ vào mồm mà chẳng có bệnh tật gì, lại còn cởi truồng mà chạy chơi nữa chứ. Bây giờ thì hay rồi! Rét thì ốm mà nóng cũng ốm. Còn như ăn uống, hơi không chú ý là mắc bệnh ngay, sữa bò, sữa đậu nành hơi có chút gì khác lạ là chịu không nổi. Mẹ ơi, sợ quá đi mất!
Chỉ khi kinh ngạc quá thì Lục Thư mới để lộ diện mạo thực sự: cô cũng là người mới giàu phất lên từ khi bỏ nông thôn ra thành phố. Nhưng cô là cô gái đã trải qua những cuộc buổi giao tiếp lớn, thường xuyên tiếp đãi những người có vai vế khá cao nên chỉ một lát đã trấn tĩnh được ngay, thành khẩn nói với chủ nhiệm Lưu:
- Chủ nhiệm Lưu, hôm nay cháu đến đây không uổng công. Nghe chủ nhiệm nói một hồi, cháu đã có thêm được khối kiến thức. Cháu mới hiểu chất lượng tinh trùng của đàn ông là một tiêu chí quan trọng về sức khỏe. Vậy cháu cũng có một chút việc muốn hỏi chủ nhiệm. Không giấu chủ nhiệm, hẳn ông cũng lấy làm lạ em cháu đẹp trai đến thế, tuấn tú đến thế, trẻ trung đến thế, sao lại phải làm thuê trong lúc chị gái nó không phải không có tiền cho nó đi học? Chủ nhiệm đã thẳng thắn thì cháu cũng thật thà. Thu nhập của cháu hàng năm có tới gần một triệu tệ, không phải cháu không có tiền cho em đi học, càng không phải cháu không muốn cho nó đi học! - Mắt Lục Thư hơi ướt - Chúng cháu vốn ở nông thôn, mẹ cháu mất khá sớm. Mẹ cháu sinh em lúc cháu được mười tuổi. Mẹ đẻ khó nên em cháu vừa sinh ra, mẹ cháu chết ngay trên giường, chết nhanh lắm. Vì thế cha cháu ghét bỏ nó, không những không ưa mà có thể nói là hận nó, hơi một tí là đánh đập. Vì bảo vệ em, lưng và cánh tay cháu đã chịu không biết bao nhiêu roi gậy của cha cháu. Nhưng cha cháu vừa đánh vừa khóc, gọi tên hồi con gái của mẹ cháu, ông nói xem làm sao đây?
Chúng cháu có thể hận cha được không? Đương nhiên không thể. Em cháu từ lúc sinh ra là do cháu bế ẵm. Một bé gái mười tuổi bế ẵm một đứa trẻ mới sinh ra, từng ngụm nước, từng miếng cháo nuôi nó, ban đêm phải dậy thay mấy lần tã cho nó. Cháu lại còn phải đi học, ngày đó bài vở nặng lắm, mới mười tuổi mà cháu vừa đi học vừa làm mẹ, cả nước Trung Quốc e rằng chỉ có một minh cháu là địu em đến trường. Ông bảo thế có gian nan hay không chứ? Trường cháu tốt lắm, thầy cô cũng rất tốt, khi biết được hoàn cảnh của cháu thì cho phép cháu địu em đến lớp. Sau này cháu đã tặng cho quê cháu một ngôi trường tiểu học Hy Vọng. Bởi vậy, xin chủ nhiệm Lưu hiểu cho, vì sao em cháu đã hai mươi tuổi rồi mà cháu vẫn chưa cho em tự lập, vì sao việc "hiến tặng tinh trùng" cháu phải đến tận nơi hỏi mới được.
Thấy chủ nhiệm Lưu gật gù với vẻ thông cảm, Lục Thư nói tiếp:
- Cháu từng phải đổ mồ hôi sôi nước mắt nuôi em lớn lên, đến năm em tám tuổi thì cháu cũng đã mười tám. Hồi đó, nông thôn hết nộp phí này đến thuế kia, nhiều đến nỗi đếm không xuể. Em cháu mà đi học thì phải đóng hết tiền này đến tiền nọ, nộp tiền mua sách giáo khoa rồi lại nộp tiền mua vở bài tập, đâu có được miễn tất cả như bây giờ? Cháu không còn cách nào cả mới ra thành phố làm thuê, chủ yếu là kiếm tiền cho em đi học. Nhưng hễ đến trường là nó bỏ về, cứ vào lớp là nó bỏ trốn. Nó nổi tiếng cả thôn vì trốn học. Nó không bướng bỉnh, cũng chẳng làm bậy, trốn học chỉ để đi chơi khắp cánh đồng, nói chuyện với chim, với cá, với hoa, với cỏ. Thầy giáo ở trường tìm gặp cha cháu, thế là cha cháu cho nó một trận đòn, vụt vào đầu vào mặt, vụt bừa chẳng quản là chỗ nào. Ông bảo cháu làm thế nào đây? Cháu chỉ biết chịu khổ chịu sở ở thành phố, việc gì kiếm được tiền cũng làm. Khó khăn lắm tới lúc em mười sáu thì cháu cũng hai mươi sáu tuổi. Bất kể thế nào cháu cũng phải đón em ra đây. Cháu về quê xin với hiệu trưởng, gắng lắm mới xin được giấy chứng nhận tốt nghiệp phổ thông cơ sở cho em. Ra thành phố để em làm việc ở công ty của cháu thì nói thật, cũng không tiện vì phần nhiều là nữ, cháu sợ ảnh hưởng không tốt đến em cháu. Trước đó em cháu đòi đi Thâm Quyến bằng được, cháu liền nhờ bạn bè giúp nó tới Thâm Quyến. Chủ nhiệm Lưu, ông thấy thằng bé có ngốc không chứ? Làm thuê hơn một năm mà không biết đường hỏi chủ thầu tiền công. Công trình hoàn thành, chủ thầu quịt tiền công. Khi những nông dân làm thuê khác dọa liều mạng, dọa cho nổ mìn, dọa nhảy lầu thì em cháu vẫn làm cho chủ thầu. Nó khiến cho một toán nông dân làm thuê nổi giận, toan đánh, Khi đám đông đã nổi giận thì chớ có đụng vào mà! May sao người bạn mà cháu nhờ báo tin cho cháu, cháu liền đón em từ Thâm Quyến về đây. Về đến thành phố, cháu dặn nó phải ở nhà, không được đi đâu hết, bất kể nó muốn ăn gì, mặc gì, chơi gì, cháu đều đáp ứng. Nhưng chỉ một lát là nó đã biến mất, lại chạy tới công trường làm thuê. Cháu tìm đến công trường kéo nó về thì nó lại chạy tới công trường khác. Khi cháu về thì nó lại bỏ đi, nên cháu đành phải để mặc cho nó như vậy.
Nói đến đây, Lục Thư buồn bã sụt sịt rồi trìu mến nhìn em trai, nắm chặt lấy tay em như sợ cậu ta lại bỏ đi vậy. Còn chàng trai thì dường như chẳng bận tâm, cười hì hì vuốt ve tóc chị:
- Thôi, thôi, lại cằn nhằn nữa rồi, lại cằn nhằn nữa rồi! Không sao cả, em húp canh của chị là được chứ gì?
Lục Thư không kìm được rúc vào lòng em trai, vùi đầu khóc òa.
Chủ nhiệm Lưu thấy xót xa trong lòng, ông có thể hình dung ra cảnh gian nan của một bé gái lên mười nuôi nấng một đứa bé sơ sinh. Ông đã từng thấy tình cảm sâu đậm của rất nhiều người cha và con gái, người mẹ và con trai, nhưng tình sâu nghĩa nặng giữa chị gái và em trai như thế này thì chưa thấy bao giờ.
Lục Thư dùng khăn giấy lau khô nước mắt, xem qua mặt mũi một chút rồi ngẩng lên nghiêm mặt nói với chủ nhiệm Lưu:
- Chủ nhiệm Lưu, cháu vừa mới kể cho ông nghe đầu đuôi cuộc đời của cháu là muốn làm rõ một vấn đề mà cháu nghĩ tới nghĩ lui mãi vẫn chưa thông, chẳng khác gì bệnh nhân tìm bác sĩ để khám, thì không được giấu bệnh một chút nào. Ông thấy em cháu đấy, không làm việc, không lao động thể lực thì không chịu được. Nó không thể và cũng không muốn lao động trí óc, sợ phải thi cử; ở nhà thì không yên, ngồi không yên, rỗi không yên, cháu nghĩ phải chăng nó mắc bệnh gì đó? Phải chăng vì bị cha cháu đánh dữ quá? Nó vừa đến thành phố là cháu dẫn nó đến bệnh viện kiểm tra toàn thân, còn kỹ càng hơn cả kiểm tra sức khỏe cán bộ. Chỉ cần nó ở cạnh cháu thì năm nào cháu cũng cho nó kiểm tra sức khỏe một lần. Chụp CT cũng làm rồi, chụp toàn thân, cả não cũng chụp hết. Kết luận là không có bệnh tật gì, não chẳng việc gì, bệnh gì cũng chẳng có. Chủ nhiệm vừa nãy có nói, tinh trùng của đàn ông cũng xét nghiệm được. Điều này trước đây cháu thật sự chưa biết và cũng chưa xét nghiệm cho em. Cho nên, hôm nay cháu xin ông xét nghiệm tinh trùng của nó giúp cháu. Nó làm xước xe của ông, cháu xin bồi thường đầy đủ, chi phí xét nghiệm tinh trùng hết bao nhiêu, cháu cũng xin nộp đủ. Nhưng cháu phải nói trước với ông: số lượng và chất lượng tinh trùng của em cháu bất kể có tốt hay không đều tuyệt đối không được đem dùng vào việc khác. Cháu biết bây giờ bên ngoài có rất nhiều chuyện mượn giống sinh con, cháu không thể để tinh trùng của em cháu cho người khác mượn sinh con được. Đứa trẻ đẻ ra biết tính sao đây? Là cốt nhục của họ Lục chúng cháu hay là con cái của nhà khác? Tinh trùng của em cháu nếu cho thì đứa bé sinh ra bất kể là nam hay nữ, có thiểu năng trí tuệ, tàn tật, dị dạng hay không, cháu đều nhận. Nếu dùng tinh trùng của em cháu thụ thai nhân tạo cho người đàn bà khác thì dù không đẻ được con, cháu cũng sẽ kiện đến cùng! Chủ nhiệm thấy như thế có được không? Chủ nhiệm có thể bảo đảm đúng như thế hay không? Nếu bảo đảm thì cháu nhất định sẽ ủng hộ việc nghiên cứu khoa học của ông.
- Tiểu Lục, trò chuyện đến đây thì tôi cảm thấy chúng ta đã là bạn bè rồi! - Chủ nhiệm Lưu thành thực nói - về cái xe thì không cần nhắc đến nữa. Chưa nói chỉ xước có một chút, cho dù hỏng cả cái xe thì đã có công ty bảo hiểm chịu rồi. Chi phí xét nghiệm cô càng không cần quan tâm, tôi chẳng đã nói tôi cảm ơn cô còn chưa nổi hay sao? Còn như tinh trùng của cậu em cô, tôi xét nghiệm ngay tại trận rồi báo kết quả cho cô biết. Số tinh dịch còn lại, tôi sẽ hủy nó ngay trước mặt cô. Tôi cần là cần số liệu làm căn cứ, chứ không cần thứ gì khác. Nếu có người lén đem tinh trùng của cậu em cô để thụ tinh nhân tạo cho người đàn bà khác hoặc cho sinh con trong ống nghiệm thì cho dù cô không muốn thì tôi cũng kiên quyết kiện kẻ đó đến cùng bởi vì việc đó đã vi phạm đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ chúng tôi.
35
Chàng trai nghe thấy chị đồng ý cho mình hiến tặng tinh trùng để chủ nhiệm Lưu nghiên cứu khoa học thì vừa vui vừa tò mò, theo chị gái và chủ nhiệm Lưu tới phòng lấy tinh trùng. Khi họ đến, hai cô hộ lý đã đứng chờ sẵn ở cửa.
Ở phòng làm việc, chủ nhiệm Lưu đã nói cho Lục Thư hay, em cô chưa hề biết "tự sướng", nên không biết dùng tay để xuất tinh. Lục Thư tuy cảm thấy khó xử nhưng vẫn nói là mình sẽ dạy cậu em, giải quyết vấn đề khó khăn lớn nhất mà chủ nhiệm Lưu phải đối mặt. Cô cầm lấy cái lọ cô hộ lý đưa cho rồi cùng em vào phòng.
Phòng lấy tinh trùng là phòng mà Vương Thảo Căn đã cùng vào với San San, nhưng từ khi họ dùng xong, những chăn và gối trắng đến lóa mắt đã được thay đi. Hơn nữa sau khi trải qua bao nhiêu người "tự sướng" trên đó, đã làm cho ga trải giường bẩn hơn cả ga phòng trọ, lại còn có mùi khó ngửi.
Vào đến phòng lấy tinh trùng, Lục Thư bảo em cởi quần ra. Cậu em vâng lời ngay vì từ nhỏ cậu đã quen nghe lời chị. Kể từ khi cậu còn bé tý, chị cậu đã luôn tắm rửa cho cậu, đến khi cậu tự biết tắm rửa mới thôi. Vì thế, chị cậu bảo cởi quần thì cậu cởi ngay.
- Kéo chim ra đi!
Kéo ra thì kéo! Trước mặt chị, cậu không hề xấu hổ, lôi tuột chim ra. Con chim lâu ngày không nhìn nay đã to đến thế này, Lục Thư bất giác cảm thấy rất tự hào và cũng rất xúc động. Cuộc đời trôi qua nhanh quá! Nhớ đến cảnh khi cô tắm cho em trai, nhớ đến cảnh mớm cơm mớm nước cho nó; nhớ đến lúc địu em đến trường, cô đã dạy nó bập bẹ nói, khi nó học được một câu cô đã vui sướng như thế nào; nhớ tới lúc cô ôm em ngồi trên bờ sông, vừa đung đưa vừa vui vẻ ngắm thuyền bè qua lại; nhớ những lúc hai chị em nhờ cậy lẫn nhau, nương tựa vào nhau mà sống... Nước mắt chực chảy ra nhưng cô gắng gượng ghìm lại.
Cô cần phải làm rõ em trai cô rốt cuộc mắc bệnh gì mà không thích học hành, chỉ thích làm thuê, mà lại làm thuê ở nơi mà chủ thầu quỵt tiền công của thợ. Nghĩ tới hồi đầu, cô phải rời làng xa nhà chỉ vì muốn cho em được ăn học, một mình vất vưởng khổ sở nơi đầu đường góc phố, khó khăn lắm mới đạt được vinh hoa phú quí thì cậu em lại chẳng chịu đi học, hoàn toàn làm ngược lại tâm nguyện ban đầu khi cô ra thành phố. Cô thật sự không hiểu, không hiểu nổi, muôn phần không hiểu được!
- Em thấy chưa? - Trước hết cô dùng ba ngón tay nhè nhẹ cầm chim của em, vuốt từ trên xuống dưới mấy cái làm mẫu, sau đó cầm tay cậu em, bảo cậu cũng làm như mình.
- Cứ như thế, em thong thả vuốt từ trên xuống dưới nhé! Vuốt vuốt thì con chim dần dần cứng lên. Cứng được một lúc thì tinh dịch của em tự nhiên sẽ tia ra như nước tiểu vậy. Em tia vào cái lọ con này, chớ tia ra ngoài. Tia xong thì gọi chị, chị sẽ vào lấy.
Lúc ra cửa, Lục Thư đặt bên cạnh em một xấp khăn giấy, dặn:
- Tia xong thì em tự lau cho sạch.
Nói xong, Lục Thư đi ra, nhè nhẹ khép cửa lại.
- Tốt rồi, để một mình em nó thong thả làm. Lần đầu có thể rất nhanh nhưng cũng có thể khá lâu. Ông và cháu đợi một lát vậy.
Chủ nhiệm Lưu cảm thấy cái cô Lục "chưa kết hôn này" hiểu đàn ông còn hơn cả ông.
Đợi đến mười phút, vẫn không nghe thấy tiếng cậu em gọi chị. Lục Thư hơi sốt ruột, nói với chủ nhiệm Lưu:
- Có vấn đề gì đó rồi chăng? Sao lâu thế mà vẫn chưa thấy ra?
Đúng vậy. Theo kinh nghiệm của chủ nhiệm Lưu và hộ lý, nói chung, người cung cấp tinh dịch sau khi vào phòng, lâu nhất cũng chỉ năm phút thôi, thậm chí có người một phút sau đã ra rồi.
- Để cháu vào xem sao! - Lục Thư không yên tâm đẩy cửa.
Chủ nhiệm Lưu thừa dịp cũng đứng ngoài nhìn vào trong phòng. Ông thấy cậu ta vẫn ngồi trên giường, mặt ngơ ngẩn nhìn chim của mình. Tay cậu ta tuy có đặt lên chim nhưng chim vẫn không cương lên mà mềm oặt, nếu không chú ý thì chẳng nhìn thấy nó đâu mà chỉ nhìn thấy một xấp khăn giấy trắng tinh.
- Sao nó lại không cứng lên như chị nói nhỉ? Nhưng mà em chẳng thấy dễ chịu - Cậu em trách chị - Em vuốt một lúc rồi, càng vuốt nó lại càng rụt lại. Theo em, cứ đợi nó đến tối tự chảy ra thì hơn.
Chủ nhiệm Lưu bước vào phòng:
- Thế này nhé, để tôi kiểm tra hình dạng bên ngoài, xem có vấn đề gì không đã nhé! Đối với người khác, tôi cũng thường trước hết phải kiểm tra như thế.
Chủ nhiệm Lưu ngồi xổm trước mặt em trai Lục Thư, cậu này để mặc cho ông lật đi lật lại chim mình, vừa quan sát lại vừa nắn nắn. Cậu ta cúi đầu, vẻ mặt buồn bã. Kiểm tra xong, chủ nhiệm Lưu đứng dậy bảo Lục Thư:
- Em cô chẳng có vấn đề gì hết. Hoàn toàn bình thường, thậm chí có thể nói là hết sức đúng tiêu chuẩn.
Như thế có thể chúc mừng chị em cô được rồi. Trước khi cô đến, tôi đã nói chuyện với cậu em khá nhiều. Có những đêm cậu ta cũng di mộng tinh, như thế chứng tỏ chim có cương lên và cũng có tinh dịch. Vừa rồi tôi kiểm tra, cả trong lẫn ngoài đều hết sức bình thường. Vì cậu ấy chưa từng "tự sướng" bao giờ cho nên càng mân mê càng căng thẳng, căng thẳng thì chim rụt lại thôi. Như thế cũng là bình thường.
Không cần chủ nhiệm Lưu giải thích, cô Lục đã từ đường kính con chim của cậu em mà nhận ra: chim của cậu em là một “vật” rất lớn. Cô Lục biết miền Bắc có một câu hơi tục: “Cầu” nảy không ra cửa, ra cửa đ. chết người", em cô có “cầu nảy” đúng là như thế. Khi căng thẳng, bị lạnh hoặc không có ý muốn tình dục thì rụt lại rất nhỏ, nhưng một khi ra oai thì lập tức "giận tung cả mũ", chẳng khác gì con mãng xà vọt khỏi hang khiến đàn bà phải kêu thét
- Bây giờ xin ông và các cô hộ lý ra ngoài một lát, cháu sẽ gợi ý cho em cháu - Lục Thư vững tin nói - Dù sao hôm nay em cháu cũng nhất định phải kiểm tra tinh trùng. Vạn nhất nếu em cháu có bệnh gì đó mà những cách kiểm tra khác không tìm ra, không chữa khỏi được thì chẳng phải cháu hại một đời em cháu hay sao?
Sau khi chủ nhiệm Lưu và các hộ lý đi ra, Lục Thư ngồi xuống cạnh em, dịu dàng nói:
- Em ơi, em nên thư giãn chút đi. Khi tay em vuốt chim thì em nên nghĩ tới một cô gái xinh đẹp nào đó mà em thích. Như thế em mới hưng phấn, vui vẻ. Nghĩ kỹ đi nhé, cô gái xinh đẹp nào mà em thích ấy.
Cậu em chẳng cần nghĩ đã đáp luôn:
- Chỉ có chị em là đẹp nhất, em thích chị lắm!
Tuy Lục Thư thấy mát lòng mát ruột nhưng vẫn cố làm mặt giận, đánh cho cậu em một cái:
- Tầm bậy tầm bạ! Chị bảo em nghĩ đến những cô gái khác, những cô gái có thể kết hôn với em kia mà! Củng Lợi này, Chương Tử Di này, lại còn Triệu Vi, Mạc Văn Úy nữa, những cô diễn viên đóng chung với Chu Tinh Trì ấy! Em chẳng phải thích xem phim Đại thoại Tây du đó sao? Hãy nghĩ đến Tử Hà Tiên Tử đi! Còn nữa, em bảo cô gái quảng cáo cho sữa rửa mặt và cô gái quảng cáo cho đồ dùng trong nhà thì cô nào đẹp hơn? Một cô tên là Lý Gia Hân, một cô tên là Quan Chi Lâm, hai cô đều là người Hồng Kông đấy! Em cứ vừa vuốt ve vừa nghĩ đến các cô ấy thì một lát tinh dịch sẽ tự động chảy ra thôi.
- Chị ơi, chị nực cười thật đấy. Những cô ấy chỉ là hình ảnh trong tivi, không có cảm giác thật chút nào. Họ có thể kết hôn với em ư? Em nhìn chị mới thấy đắm đuối. Em đâu thèm nghĩ tới họ? Chẳng qua chỉ ngắm họ thôi.
- Vậy thì em nghĩ tới cô nào đó ngày thường hay gặp trên phố, hay trong công ty của chị mà em thấy ưng ý cũng được. Chỉ cần em thấy đẹp và thích là được thôi mà!
Cậu em nghĩ một lát rồi hơi ngượng nghịu, nói:
- Em cảm thấy Nhị Bách Ngũ được đấy.
Lục Thư không nhịn được bật cười thành tiếng:
- Vậy thì em nghĩ tới Nhị Bách Ngũ đi! Em vừa nghĩ tới Nhị Bách Ngũ vừa tự vuốt ve nhé. Chị ở ngoài đợi em.
Không ai hiểu em trai bằng chị gái, mà em trai lại do chị gái một tay nuôi nấng đến lớn, vì vậy chị gái mới có cách. Lần này, chỉ bảy tám phút, cậu em đã gọi váng lên "Chị ơi, chị ơi!". Lục Thư chạy vào phòng lúc sau đi ra, tay giơ cao cái lọ đầy ắp tinh dịch sánh như cháo đặc, chẳng khác gì thành quả thắng lợi.
36
Lục Thư ngồi đợi đến khi có báo cáo kết quả xét nghiệm tinh dịch của em trai mới yên tâm ra về. Thế là trong lúc chờ đợi, chủ nhiệm Lưu liền tiếp chuyện hai chị em ở ngoài phòng xét nghiệm.
Ngăn cách với phòng xét nghiệm là một tấm kính rất lớn, nhìn qua bức tường kính, Lục Thư có thể nhìn thấy mọi hoạt động trong phòng. Kết quả xét nghiệm tinh dịch của những người hiến tặng phải đợi hai ba ngày mới có. Nhưng bình thường trong trường hợp đặc biệt thì sẽ được hưởng sự đãi ngộ cao nhất. Chủ nhiệm Lưu động viên tất cả bác sĩ và hộ lý ở phòng thí nghiệm vô sinh dốc hết sức lực, "hạ quyết tâm gạt bỏ muôn vàn khó khăn, giành lấy thắng lợi"! Đỗ Bì ngồi trấn tại chỗ, chỉ huy toàn phòng xét nghiệm.
Ba người vừa mới cà kê được mấy câu ở bên ngoài thì đã nghe thấy nhân viên xét nghiệm trong phòng gọi toáng lên:
- Chủ nhiệm Lưu, chủ nhiệm Lưu, chủ nhiệm mau vào xem đi, mau vào xem đi!
Chủ nhiệm Lưu vội vàng vào phòng, Ông thấy trên màn hình máy tính hiện ra hình ảnh tinh trùng dày đặc, từng con nòng nọc nhảy tanh tách, như sắp nhảy ra khỏi màn hình lao lên mình người xem, Chủ nhiệm Lưu vỗ đầu đánh bộp, thầm vui mừng:
- Dân tộc Trung Hoa vẫn còn cơ cứu vãn!
Nhưng bề ngoài ông vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, chỉ bảo với Đỗ Bì và các nhân viên:
- Tiếp tục đi! Cứ tiếp tục xét nghiệm để nhanh chóng có được số liệu chân thực,
Ra khỏi phòng xét nghiệm, chủ nhiệm Lưu vẫn không để lộ niềm vui trên sắc mặt, ông ngồi xuống bên cạnh Lục Thư, Lục Thư thấp thỏm hỏi:
- Sao? Sao ạ? Phải chăng có bệnh gì ạ?
- Cô cứ yên tâm đi, không có bệnh gì đâu, Họ có chút vấn đề, gọi tôi vào điều chỉnh máy móc. Cô đợi một lát, kết quả có ngay thôi.
Cậu em thì chẳng quan tâm gì đến kết quả, chỉ thích thú nhìn tranh vẽ y học treo trên tường. Chim của đàn ông, cậu ta nhìn còn hiểu, chứ bướm của đàn bà thì cậu càng nhìn càng lú lẫn.
- Sao lại như thế kia? Chẳng che đậy gì cả! Thể nào khi tắm nước chảy cả vào đó mất thôi!
Thiết bị của phòng xét nghiệm vô sinh ở Bệnh viện Chúng Sinh quả thật rất tốt và hiện đại. Báo cáo kết quả xét nghiệm chỉ một lát đã được trao cho chủ nhiệm Lưu. Chủ nhiệm Lưu bảo Lục Thư mặc áo blouse trắng vào phòng thí nghiệm để tận mắt nhìn thấy tinh dịch còn thừa trong lọ được đổ vào sọt rác. Cái lọ nhỏ cũng được
rửa sạch từ trong ra ngoài rồi ông mới mời hai chị em trở lại phòng làm việc của ông.
- Cung hỉ, cung hỉ! Em cô chẳng những không có bệnh mà còn là báu vật quốc gia - Chủ nhiệm Lưu đóng cửa phòng làm việc lại rồi mới cười hớn hở giở báo cáo kết quả xét nghiệm ra cho Lục Thư xem - Chưa nói điều gì khác, chỉ riêng số lượng tinh trùng thôi đã nhiều đến kinh người!
Chủ nhiệm Lưu chỉ vào một cột trong tờ báo cáo cho Lục Thư thấy. Lục Thư chỉ thấy một dãy số như phương trình toán học trong sách của học sinh trung học.
- Cô thấy chưa? Số tinh trùng trong mỗi mililít của em trai cô vượt quá một tỉ sáu con. Bây giờ người có lượng tinh trùng cao như thế trong toàn nhân loại có thể nói là cực ít, cực cực ít. Sức hoạt động và tỉ lệ sống cũng rất cao, đều vượt qua mức bình thường cần phải có. Hình thái ổn định của tinh trùng có đến quá nửa, hầu như không có dị dạng. Vì cô cần gấp kết quả quá nên chưa xét được thời gian sống của tinh trùng trong môi trường nuôi, tỉ lệ sống đông lạnh cùng tỉ lệ xuyên trứng của chúng. Nhưng chỉ với số lượng như trên cũng đủ chứng tỏ em trai cô là chàng trai siêu cường và siêu phàm, là của quý mà Trời ban cho người Trung Quốc chúng ta. Nói một câu khó nghe thì cậu ta là “người giống” lý tưởng nhất, ưu việt nhất! Tôi nói vui đấy thôi, cô đừng để ý. Vì tôi mừng quá nên mới nói đùa, thường ngày tôi không bao giờ nói đùa cả.
Lục Thư đâu còn kịp "để ý", cô vừa cười vừa nhảy nhót trong phòng làm việc của chủ nhiệm Lưu y như những con tinh trùng của cậu em, rồi ôm lấy mặt em mà hôn:
- A, Nhất Ức Lục! Nhất Ức Lục! Chị đã nói mà, em vừa đẹp trai vừa thông minh, làm sao có bệnh gì được? Chị thương em lắm, thương đến chết đi được!
Các giai thoại về cái tên Nhất Ức Lục là như thế đó!
Nhất Ức Lục chẳng thèm để ý, ngoảnh mặt, tránh đôi môi của chị:
- Chị nhìn chị đi! Còn ra cái gì nữa? Trước mặt chủ nhiệm Lưu, chị phải tôn trọng ông ấy chứ! Mà này, em không về húp canh của chị nữa đâu, được không?
- Được, được! Em muốn thế nào cũng được. Chị biết em chẳng có bệnh, em muốn thế nào cũng được.
Chờ cho hai chị em yên lặng, chủ nhiệm Lưu mới nghiêm túc nói:
- Tiểu Lục, đừng nói em trai cô bị bệnh nữa nhé! Nghe cô kể về hành vi của em trai, tôi cảm thấy không phải cậu ấy có bệnh mà là thế giới của chúng ta và bản thân chúng ta đã có thiếu sót ở đâu đó!