Books are immortal sons deifying their sires.

Plato

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Mai Phương
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1802 / 4
Cập nhật: 2016-06-08 09:12:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
rở về Paris, Kiều Hân lu loa với bà Tịnh Thủy:
- Sắp tới ngày đính hôn rồi mà anh Lãm Khương vẫn còn ở Việt Nam, bác gọi anh ấy về đi bác.
Bà Tịnh Thủy phân vân:
- Nó còn đang công tác mà.
Kiều Hân hạ giọng thông báo.
- Công tác gì đâu bác ơi! Anh Lãm Khương mê cô tiếp viên karaoké đội lốt một Tôn Nữ chơi đàn dân tộc.
Bà Tịnh Thủy nhìn Kiều Hân hỏi dồn:
- Có chuyện đó sao?
Kiều Hân quả quyết:
- Đúng là như vậy! Bác hãy sang Huế ngay để chứng kiến cảnh đó. Anh Lãm Khương mê cô ả ngày nào cũng đến nhà hàng karaoké.
Mặt muốn tái đi, bà Tịnh Thủy thật sự nổi giận, giọng lắp bắp:
- Thằng Lãm Khương làm chuyện đó ư? Còn gì là một tiến sĩ danh giá.
Mỉm cười đắc thắng vì đã tố cáo được Lãm Khương với bà Tịnh Thủy, Kiều Hân còn kể thêm:
Con đến Huế tìm anh Lãm Khương mới biết rõ mọi chuyện. Anh ấy giả vờ nói đi công tác đấy thôi.
Bà Tịnh Thủy lo lắng:
- Nó sống với cô ta ư?
Giọng Kiều Hân đầy vẻ kiêu hãnh:
- Con ngăn chận làm dữ, cô ta không tấn công được. Nhưng anh Lãm Khương thì mê tít nó, nói không được.
Bà Tịnh Thủy thở phào nói nhanh:
- Như vậy cũng chưa sao. Bác sẽ gọi Lãm Khương trở về tổ chức gấp.
Kiều Hân sung sướng ngả đầu vào vai bà Tịnh Thủy:
- Bác ơi! Tổ chức cưới luôn.
- Cưới luôn à.
- Cưới luôn thì con mới giữ chân anh ấy ở lại Pháp:
Bà Tịnh Thủy tán thành:
- Ừ, cưới luôn chứ bác cũng chẳng muốn nó đi nữa.
Linda Kiều Hân bẽn lẽn ra vẻ rụt rè nói với bà Tịnh Thủy:
- Bác đừng la con? Để giữ chặt anh Lãm Khương con phải sống chung. Con có thai rồi nên con muốn cưới gấp:
Bà Tịnh Thủy lắc đầu nhưng không thể trách Kiều Hân. Bà quen nề nếp Á Đông, còn Kiều Hân là cô gái rất phóng túng.
- Được rồi, để bác!
Mừng thầm trước lời hứa hẹn của bà Tịnh Thủy, chỉ cần cô tung tin có thai giả là Kiều Hân lôi kéo được bà Tịnh Thủy.
Và cô cũng nhất quyết lôi kéo Lã m Khương về Với mình.
Kiều Hân đi về thì bà Tịnh Thủy gọi điện đường dài cho Lãm Khương ngay:
- Con hãy thu xếp trớ về Paris ngay!
- Không được mẹ à. Con còn công việc.
- Chắng công việc nào quan trọng hơn việc hôn nhân của con. Con về làm lễ đính hôn gấp.
Biết Kiều Hân đã vu oan làm hại Hạnh Chi, Lãm Khương thẳng thừng hủy bỏ lễ đính hôn.
- Con không tổ chức lễ đính hôn với Kiều Hân đâu.
- Vậy là những lời của Kiều Hân đều đúng.
- Mẹ đừng có tin Kiều Hân.
- Sao không tin. Kiều Hân bảo con mê cô gái tiếp viên nào đó.
Lãm Khương bực dọc:
- Đừng nói chuyện này mẹ ạ.
- Chuyện của cơn mà.
- Có chuyện gì, con sẽ bàn với mẹ.
- Như vậy là con không về?
- Con chưa về được.
Bà Tịnh Thủy bực dọc vô cùng. Đúng là Lãm Khương có vấn đề. Về tính chuyện hôn nhân mà cứ né tránh.
- Tại sao con cứ đòi ở. Việt Nam mãi vậy?
Lãm Khương cười cầu hòa:
- Con có việc mà mẹ.
- Công việc làm cả đời. Con có thể thu xếp ngưng lại về đây lo chuyện hôn nhân trước đã.
Bà Tịnh Thủy tin rằng khi đã bị hôn nhân ràng buộc thì Lãm Khương không còn thích đi làm lung tung nữa.
Lãm Khương buông một câu chắc nịch:
- Cuộc hôn nhân của con, con lo. Mẹ đừng bận tâm!
Rồi anh dặn dò:
- Mẹ hãy giữ gìn sức khỏe nghe!
Nói xong, Lãm Khương cúp máy.
- Bà Tịnh Thủy tức giận, chỉ muốn ném chiếc điện thoại.
Kiều Hân đã nói đúng. Lãm Khương đã mê cô tiếp viên đội lốt Tôn Nữ quý phái nào đó nên tỏ ra dửng dưng trước việc đính hôn với Kiều Hân.
Mà Lãm Khương đã tuyên bố thẩng là không đính hôn với Kiều Hân. Thật phiền phức. Mọi việc đã xong bây giờ Lãm Khương làm cho rắc rối.
Bà Tịnh Thủy tức tốc bay sang. Việt Nam về Huế tìm Lãm Khương.
Chuyến đi về Huế làm bà Tịnh Thủy bồi hồi cảm xúc. Bà không hẳn chỉ tìm con trai mà còn trở về quê xưa sau mấy mươi năm xa cách.
Bà Tịnh Thủy đến thăm Lãm Khương ở cơ quan anh làm việc.
Lãm Khương quá bất ngờ khi thấy mẹ xuất hiện.
- Ồ! Mẹ sang đây hồi nào, sao không báo đề con rước?
Bà Tịnh Thủy xua tay:
- Mẹ phải đến tận đây để xem con làm gì.
Lãm Khương mỉm cười tự tin đáp:
- con vẫn làm việc như mẹ thấy.
Bà Tịnh Thủy nhìn con trai một cách chăm chú:
- Vì cô tiếp viên đội lốt Tôn Nữ mà con sang đây công tác đó à?
- Con chẳng vì ai cả, mẹ ơi!
Không muốn nói chuyện ở đây, bà Tịnh Thủy bảo:
- Đi về nhà, mẹ nói chuyện với con.
Lãm Khương xách hành lý cùng đưa bà Tịnh Thủy về nhà trọ.
Vừa trông thấy chỗ ở của con trai, bà đã kêu lên:
- Một ông tiến sĩ mà ở nhà trọ tuềnh toàng như thế này à?
Lãm Khương nhăn mặt:
- Con không quan trọng chổ ở đâu, mẹ ạ.
- Con cũng phải ở khách sạn chứ.
Lãm Khương cười xề xòa:
- Ở khách Bạn chi cho tốn kém.
Bà Tịnh Thủy ngó con trai:
- Tiết kiệm để tiền chu cấp chơ cô tiếp viên đó hả con? Nó sẽ cạo sạch sẽ không còn đồng nào đâu.
Lãm Khương kêu lên:
- Ôi! Sao mẹ lại nói vậy?
- Mẹ nói không phải sao?
Bà Tịnh Thủy trả lời Lãm Khương bằng một câu hỏi, rồi bà cao giọng phán:
- Thôi, dẹp chuyện đó đi! Con phải về Paris lo đám cưới với Kiều Hân gấp, khỏi đính hôn gì cả.
Lãm Khương buông giọng cương quyết:
- Con đã hủy bỏ lễ đính hôn với Kiều Hân rồi.
Bà Tịnh Thủy nhăn trán:
- Con cũng quá đáng lắm! Con với Kiều Hân đã sống với nhau nó có thai rồi thì lo cưới gấp đi! Mẹ cũng chảng nói gì đâu.
Lãm Khương tròn mất nhìn bà Tịnh Thủy:
- Kiều Hân nói thế với mẹ à? Không có chuyện đó đâu, mẹ ơi.
- Nó bảo nó đã có thai vđi con rồi.
- Hoàn toàn bịa đặt! Chắc là cô ta có thai giả. Con mới biết Kiều Hân đến Huế.
- Nó nói thế với mẹ mà.
- Mẹ tin cô ta hơn con sao.
Bà Tịnh Thủy rất phân vân. Chẳng lẽ Kiều Hân nói dối bà? Bà cũng mong có một đứa cháu nội. Kiều Hân có thai giả à? Ai đáng tin hơn? Kiều Hân hay Lãm Khương.
Tất nhiên bà tin con trai rồi. Nhưng còn chuyện quan hệ với cô tiếp viên karaoké nào đó chắc không phải là không có.
Bà hỏi như truy Lãm Khương:
- Việc con mê cô tiếp viên karaoké chắc không phải là không có.
Lãm Khương cau mày:
- Mẹ cũng nghe lời Kiều Hân nữa.
- Không có lửa làm sao có khói. Kiều Hân đã sang tận đây chứng kiến. Con giải thích thế nào?
Bực dọc Kiều Hân, Lãm Khương nhăn nhó đáp:
- Con không giải thích gì cả.
Bà Tịnh Thủy phàn nàn:
- Ít ra con phải giải thích với mẹ chứ. Con là một tiến sĩ danh giá thế này mà cặp với cô gái làm tiếp viên thì thật là xấu hổ.
- Con không làm gì xấu hổ cả.
Bà Tịnh Thủy quả quyết:
Chính vì điều đó con mới rời bỏ Paris để sang đây công tác. Cô ta có ma lực gì mà hớp được hồn con.
Biết là không thể tránh né được, Lãm Khương quyết định đối đầu với bà Tịnh Thủy. Giọng anh chắc gọn:
- Mẹ đã nói thế thì con xin trả lời. Đúng là con đã yêu cô gái Huế Tôn Nữ Hạnh Chi. Cô ấy thuộc dòng dõi Tôn Nữ thật sự, là thành viên của dàn lễ nhạc cung đình. Cô ấy đoan trang hiền dịu, biết lo cho gia đình.
Bà Tịnh Thủy biu môi phê phán:
- Nó phải tỏ ra như thế mới chiếm được cảm tình của một gã Việt kiều giàu có tiếng tăm như thế chứ.
Lãm Khựơng phản đối:
- Mẹ đừng đánh giá Hạnh Chi như thế.
Bà Tịnh Thủy vẩn khăng khãng giữ ý:
- Tại con không biết chứ mẹ từng trải mẹ quá rành.
Lãm Khương buông giọng rắn rỏi:
- Con không tranh luận với mẹ, nhưng con khẳng định Hạnh Chi là cô gái tốt.
Bà Tịnh Thủy chép môi:
- Con đã say mê cô ta rồi nên thấy tốt chứ có thấy xấu đâu.
- Sự thật đúng là như thế đó mẹ.
Bà Tịnh Thủy đưa mắt nhìn con trai, phán gọn:
- Sự thật gì con cũng phải chấm dứt với cô ta. Về Paris ngay!
- Kìa mẹ!
- Con đã có Kiều Hân rồi sao lại còn say mê cô gái khác?
Lãm Khương cương quyết lấc đầu:
- Con không hợp với Kiều Hân.
- Lúc trước đâu nghe con nói thế.
- Càng ngày con càng phát hiện ra Kiều Hân là cô gáỉ lỗng tuếch, nông cạn, chỉ biết chạy theo vật chất, chẳng có gì sâu sắc.
- Bây giờ thì con chỉ thấy cô tiếp viên tốt thôi.
- Con nói theo lẽ phải. Mẹ đâu có thấy là Kiều Hân sang đây đã cặp bồ đi chơi với một gã doanh nhân Hàn Quốc.
Bà Tịnh Thủy ngạc nhiên:
- Có chuyện đó ư?
- Cả cố đô Huế này đều biết.
Bà Tịnh Thủy ngồi thừ ra:
- Thật hết nói nổi, cả con và Kiều Hân làm cho mẹ muấn phát điên lên được.
Lãm Khương khẽ bảo:
- Mẹ đừng bận tâm đến chuyện của con.
- Không bận tâm sao được. Con làm cho chuyện rắc rối cả lên.
- Có gì rắc rối đâu mẹ?
- Mẹ sẽ đến nhà hàng karaoké để xem cô ta thế nào?
Lãm Khường nhìn bả Tịnh Thủy:
- Đừng mẹ ơi!
Bà Tịnh Thủy chép môi:
- Con sợ mẹ biết cô tiếp viên đội lốt Tôn Nữ đô hả?
Lãm Khương lên tiếng phân trần cho Hạch Chi:
- Hạnh Chi không còn làm ở nhà hàng Mây Hồng đâu mẹ. Cho dù cô ấy có làm cũng chẳng có gì xấu. Làm việc để kiếm sống để nuôi gia đình.
- Làm tiếp viên mà không xấu à?
- Có những người làm bậy mới xấu.
Ý Lảm Khương muốn nôi đến Kiều Hân. Chính cô đã vu oan, hãm hại Hạnh Chi, bôi nhọ danh dự Hạnh Chi, làm cho Hạnh Chi bị đuổi việc Lãm Khương đã tìm đủ chứng cớ trình lên ban lãnh đạo dàn nhạc. Tên Út Lé bị bắt cũng đã khaỉ ra việc hắn làm thám tử theo dõi Hạnh Chi cho Kiều Hân chụp ảnh lén Hạnh Chi và gã Hàn Quốc Chang- Hu để ghép bậy.
Hạnh Chi được ban lãnh đạo dàn nhạc lễ cho làm việc lại. Danh dự của cô đã được khôi phục. Thế nhưng Lãm Khương vẫn luôn ái ngại cho cô và căm ghét kẻ đã làm điều sai trái.
Bà Tịnh Thủy bật hỏi:
- Con nói ai làm bậy?
- Xã hội này thiều gì người cứ luôn ích kỷ nghĩ đến mình mà làm sai trái hãm hại người khác. Chẳng hạn như Kiều Hân đó. Mẹ quá tin cô ta.
Lãm Khương tuôn một hơi dài. Bà Tịnh Thủy đưa mắt ngó con trai:
- Kiều Hân thế nào?
- Cô ấy đã vu oan hãm hại Hạnh Chi.
Bà Tịnh Thủy không sao hiểu được. Kiều Hân nói thế này. Lãm Khương nói thế khác.
Bà thờ ơ hỏi:
- Nghĩa là sao?
Lãm Khương bực dọc nói thêm:
- Con không thể chịu được thái độ vô văn hóa của Kiều Hần. Cô ta còn thuê thám tử theo dõi con nữa đó.
Bà Tịnh Thủy không bao giờ ngờ có việc này xảy ra.
- Trờị ạ! Nó thuê thám tứ theo dõi con à?
- Gã đàn ông đó nghiện xì ke nặng đã bị bắt rồi.
- Thế nó và con không sống chung lúc ở đây sao?
Lãm Khứơng nói nhanh đầy vẻ khẳng định:
- Con ở nhà trọ chỉ có một mình. Con không hay là Kiều Hân đã sang đây.
Bà Tịnh Thủy lặng thinh chẳng biết giải quyết chuyện này ra sao? Bà chán nản thở ra.
Chỉ có mình Lãm Khương, bà mong Lãm Khương sớm kết hôn để bà có cháu nội bế bồng, mà chuyện của Lãm Khương với Kiều Hân cứ như mớ bòng bong rối cả lên.
Lãm Khương lên tiếng:
- Mẹ đừng bận tâm đến chuyện này nữa, mệt đầu óc lắm mẹ ạ!
Bà Tịnh Thủy than phiền:
- Từ Paris về đây, mẹ cũng chỉ vì chuyện của con thôi.
Lãm Khương mỉm cười nhắc nhở:
- Mẹ đã sang Huế thì hãy tham quan cố đô cho thư giãn. Huế đẹp lắm mẹ ạ.
- Làm như mẹ không biết Huế đẹp vậy.
- Mẹ là dân Huế mà.
- Huế của mẹ mấy chục năm trước. Huế bây giờ đã đổi thay quyến rũ lắm.
Bà Tịnh Thủy hỏi như trệu chọc con trai:
- Huế quyến rũ hay con gái Huế quyến rũ?
Lãm Khương vui vẻ bảo:
- Mẹ hãy tham quan Huế thì sẽ biết Huế thơ mộng đến thế nào.
- Làm gì mà con quảng cáo dữ vậy?
- Con muốn mẹ đi du lịch cố đô Huế cho thanh thản.
Vì chuyện của Lãm Khương mà bà Tịnh Thủy quên nghĩ đến việc tham quan thành phố Huế mộng mơ. Quê hương trong ký ức. Quê hương giừ đây đang ở trước mặt. Kỷ niệm về Huế đã chìm khuất giờ lại trỗi dậy trong tim. Ở Huế của thời thơ ấu, của chuỗi ngày học sinh hoa mộng. Lòng bà Tịnh Thủy bồi hồi, xúc cảm.
- Con đưa mẹ đi tham quan Huế nhé!
Lãm Khương gật đầu:
- Ngày mai con sẽ đưa mé đi chơ các nơi. Bây giờ đi ăn cơm nghe mẹ. Con đói bụng quá rồi.
Bà Tịnh Thủy tươi cười:
- Con nhắc mẹ mới nhớ. Mẹ cũng đói rồi. Mẹ con mình đi ăn cơm hến nhé!
- Cả bún bò Huế nữa đó mẹ!
Bà Tịnh Thủy sớt ruột.
- Ở đâu? Con đưa mẹ đến ăn nhé!
Hai mẹ con cùng đến quản ăn. Bà Tịnh Thủy thật vui. Dường như bà đã quên hết mọi chuyện bực dọc của Lãm Khương.
Tuổi trẻ phóng túng, kỳ quặc, bà mặc kệ. Bà nghĩ Lãm Khương và Kiều Hân sống như thế nào rồi cũng có lúc kết thúc. Bà không lo nửa.
Bà Tịnh Thủy chỉ muốn hòa vào niềm vui với những người đang tham quan cố đô Huế.
Huế ngày xưa của bà giờ đây đang ở trước mặt...
Về Parls để lôi kéo bà Tịnh Thủy làm đồng minh thúc giục bà tổ chức cưới gấp cho mình với Lãm Khương, Kiều Hân rất phấn khởi khi thấy bà tán thành và bay sang Việt Nam.
Kiều Hân cũng trở lại Việt Nam. Về Huế, như lần trước cô cũng ở khách sạn. Kiều Hân tìm bà Tịnh Thủy ở các khách sạn nhưng không thấy. Cô biết chắc bà đến nhà trọ của Lãm Khương. Kiều Hân canh lúc Lãm Khương đi làm sẽ đến gặp bà đưa bà đến nhà hàng karaoké cho bà gặp Hạnh Chi cô tiếp viên đội lốt Tôn Nữ.
Có bà Tịnh Thủy, Kiều Hân sẽ ra mặt bắt buộc Hạnh Chi phải cắt mối quan hệ với Lãm Khương. Nếu không thì đừng có trách Kiều Hân vì cô là vợ sắp cưới của Lãm Khương.
Nhưng Kiều Hân đến mấy lần nhà trọ của Lãm Khương. Cửa đóng kín mít, chẳng gặp hà Tịnh Thủy.
Kiều Hân lại lao vào những cuộc vui chơi trụy lạc với Chang- Hu. Phòng trà ca nhạc quán ăn, nhà hàng karaoké, khách sạn... nơi nào cũng có dấu chân của hai người.
Kiều Hân đến nhà hàng karaoké Mây Hồng mà không gặp Hạnh Chi, cô lại bực dọc. Cô ta nghỉ làm tiếp viên ở Mây Hồng rồi ư? Chắc là Lãm Khương đã lo cho cô ta và hiện hai người đang chung sống với nhau.
Nghĩ đến Lãm Khương đang chung sống với Hạnh Chi, Kiều Hân càng điên tiết. Cô lao đi tìm Hạnh Chi.
Tên thám tử Út Lé đâu chẳng thấy để nhờ theo dõi Lãm Khương và Hạnh Chi tiếp.
Một hôm, Kiều Hân thấy choáng váng mệt mỏi muốn ngất đi. Ăn uống không được, người lao đao. Cô đi khám bệnh không ngờ đã có thai.
Nới với bà Tịnh Thủy có thai giả, không ngờ bây giờ Kiều Hân mang thai thật. Cô thừa biết cái thai này là của Chang- Hu.
Nếu để thì không ổn với Lãm Khương, anh biết sẽ không bao giờ cưới. Kiều Hân. Cô quyết định đi thử máu và nạo phá thai.
Kết quả xét nghiệm máu khiến Kiều Hân quá đỗi kinh hoàng. Cô bị nhiễm HIV. Kiều Hân đau đớn muốn thốt lên. Không! Không bao giờ có chuyện đó!
Chắc chắn các bác sĩ đã lầm, xét nghiệm lầm. Kiều Hân không thể nào bị nhiễm HIV.
Tuy nghĩ thế nhưng Kiều Hân vẫn thấy hoang mang. Kết quả xét nghiệm một lần nữa chứng thực điều đó. Kiều Hân lo sợ đến hoảng loạn.
Linda Kiều Hân, người mẫu thời trang danh giá một ngôi sao chói lọi của Paris bị nhiễm HIV ư? Tên tuổi, tiếng tăm, danh vọng của Kiều Hân sụp đổ tất cả sao? Điều đó không thể xảy ra với Kiều Hân.
Nhưng Kiều Hân phải làm sao đây hỡi trời? Hàng loạt dấu hỏi to lớn xảy ra trong đầu Kiều Hân. Tại sao Kiều Hân bị nhiễm HIV? Nguyên nhân nào?
Kiều Hân chợt nhớ đến Chang- Hu, cô mơ hồ lo sợ không dám nghĩ tiếp. Cô đã quan hệ với Chang- Hu. Cái thai này của Chang- Hu.
Thật là khủng khiếp khi Kiều Hân bị nhiễm HIV. Có phải cô bị lây nhiễm từ Chang- Hu?
Nỗi căm ghét dâng lên, Kiều Hân nguyền rủa Chang- Hu. Phải? Chính hắn đã lây nhiễm cho cô. Ôi! Sao hắn bị nhiễm HIV mà hắn không nói. Thật là tàn nhẫn, quỷ tha ma bắt hắn đi!
Kiều Hân vò đầu bứt tai, nghiến răng nguyền rủa cả Lãm Khương. Nếu Lãm Khương không chạy theo ả tiếp viên thì Kiều Hân đâu có cặp bồ với Chang- Hu.
Kiều Hân muốn chứng tỏ cho Lãm Khương thấy cô có cả khối đàn ông đeo đuổi, yêu thương. Lãm Khương cũng đừng hòng bỏ rơi cô.
Thế nhưng Kiều Hân đã sai lầm và phải gánh chịu hậu quả.
Kiều Hân không cam lòng trước hậu quả bi thảm mà cô gánh chịu. Kiều Hân lao đi tìm Chang- Hu và hỏi cho ra lẽ.
Chang- Hu đã biến mất. Kiều Hân lùng sục khắp thành phố Huế cũng không thấy Chang- Hu đâu. Chang- Hu đột ngột rời khỏi Huế không mợt lời nói với Kiều Hân.
Như cơn thú bị thương, Kiều Hân oằn oại đớn đau, tuyệt vọng.
Báo chí đăng tin doanh nhân Hàn Quốc Chang- Hu bị nhiễm HIV. Kiều Hân hoàn toàn đổ sụp xuống. Thế là đã rõ, Chang- Hu biết đã lây bệnh cho cô và cao chạy xa bay rồi.
Kiều Hân phẫn nộ diên cuồng. Cô dã đánh mất tất cả. Con đường phía trước mặt là con đường đi xuống địa ngục. Tương lai phủ màu đen tối thê lương.
Đau khổ. Đắng cay. Nhục nhã.
Không còn mặt mũi nào nhìn ai, Kiều Hân muốn phát điên lên được. Phải làm gì đây? Cô chỉ muốn chết mà thôi.
Cú sốc quá lớn trong đời Kiều Hân khiến cô không thể nào vượt qua được, chỉ có cái chết chứ Kiều Hân không còn mặt mũi nào nhìn thấy ai.
Kiều Hân đã lây nhiễm căn bệnh quái ác này rồi cô cũng sẽ chết.
Bi quan. Cùng đường. Tuyệt vọng. Trong giây phút hoảng loạn, Kiều Hân đã uống thuốc ngủ và bị sẩy thai. Kiều Hân được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện trung tâm Huế.
Bị sẩy thai băng huyết, Kiều Hân được chăm sóc đặc biệt ở khoa sản.
Y sĩ Hạnh Thơ ân cần chăm sóc cho Kiều Hân nhưng Kiều Hân không biết Hạnh Thơ.
Trông Kiều Hân ủ dột như một xác chết. Mà đúng là cô từ cõi chết trở về.
Hạnh Thơ vừa chăm sóc Kiều Hân, vừa nhỏ nhẹ an ủi:
- Chuyện buồn nào cũng sẽ trôi qua. Chị đừng quá tuyệt vọng.
Kiều Hân chua chát đáp:
- Tôi không buồn vì bị sẩy thai đâu. Điều bi thảm nhất là tôi đã bị căn bệnh quái ác. Tôi thấy chết là được giải thoát.
Hạnh Thơ ngây thơ mà cũng rất nhiệt tình bảo:
- Bệnh thì sẽ lo chữa trị chị ạ.
- Cô là y bác sĩ mà không biết rằng căn bệnh của tôi là không chữa trị được và chờ chết sao?
- Không có đâu chị. Từ từ sẽ có thuốc chữa mà.
Kiều Hân lộ vẻ chán chường:
- Tôi không thể chờ đợi từ từ được. Không có thuốc chữa thì sẽ chết mà tôi muốn chết trước cho xong.
Hạnh Thơ đưa mắt nhìn Kiều Hân. Trước một người bệnh đã tìm đến cái chết, Hạnh Thơ chỉ còn biết động viên:
- Chị đừng chán nản! Bệnh nào cũng có thuốc chữa trị cả. Chị hãy sống bình thán vui tươi rồi chị sẽ chữa khỏi bệnh.
Giọng của Kiều Hân đầy u uất:
- Làm sao mà tôi bình thản vui tươi được hở cô?
Như một chuyên viên tâm lý, Hạnh Thơ nhẹ nhàng khuyên nhủ Kiều Hân:
- Chị hãy cố gắng quên hết mọi ưu phiền, đừng nghĩ gì đến bệnh tật. Như thế sẽ thấy lòng thanh thản ngay.
Kiều Hân lắc đầu:
- Tôi không thể quên được căn bệnh quái ác của tôi. Cũng như lòng tôi sẽ không bao giờ thanh thần được.
Là một y sĩ sản khoa, Hạnh Thơ lại nghĩ theo ý cô khi nghe Kiều Hân bảo là không thanh thản:
- Cái thai đã sẩy chị cũng đừng nghĩ đến cho thêm day dứt. Hãy tập trung lo chữa bệnh.
- Bệnh tôi không chữa khỏi đâu cô.
- Chị đừng quá bi quan!
- Tôi đã bị nhiễm HIV. Tôi biết mình sẽ chết vì bệnh AIDS. Tôi đã chọn cái chết thì tôi cũng ân hận gì.
Nghe những lời tuyệt vọng của Kiều Hân Hạnh Thơ cố động viên:
- Chị đừng nói thế, cuộc đời tương lai sự nghiệp chị còn dài.
Kiều Hân chua xót thất lên:
- Chính tôi đã hủy diệt tương lai của tôi rồi, không còn gì nữa đâu.
Hạnh Thơ vẫn cố khích lệ Kiều Hân:
- Có những người bị bệnh, họ vẫn luôn cố vượt qua và sống rất vui tươi, chị ạ.
Nét mặt Kiều Hân ảm dạm héo hắt:
- Người khác thì sống vui tươi, thanh thản, riêng tôi thì nỗi hối hận dằn vặt mãi không thôi.
Hạnh Thơ ngạc nhiên hỏi:
- Chị có điều gì day dứt ư?
Kiều Hân đáp trong nỗi bồn chồn:
- Tôi muốn gặp cô Hạnh Chi. Tôi biết cô ấy rất oán hận tôi, chẳng bao giờ chịu tha thứ cho tôi.
Hơn ai hết, Kiều Hân biết mình sắp chết. Cô uống thuốc tự tứ dù được cấp cứu nhưng cô không muốn sống. Mang căn bệnh thế kỷ quái ác, cô có sống cũng vô ích.
Kiều Hân chỉ muốn nói lời sám hối với Hạnh Chi.
Những lời kỳ lạ của Kiều Hân khiến Hạnh Thơ rất thắc mắc. Cô nhìn Kiều Hân trân trân:
- Chị có việc gì với chị Hạnh Chi à?
Kiều Hân kể với giọng đều đều day dứt:
- Tôi đã hại Hạnh Chi làm cho cô ấy bị đuổi việc. Tôi thật nhỏ nhen, tồi tệ.
Hạnh Thơ nôn nóng hỏi:
- Chị bảo sao? Chị hại chị Hạnh Chi ư?
- Chuyện gì vậy?
Mặc cảm tội lỗi dâng cao, Kiều Hân nói với Hạnh Thơ mà như săm hối cùng Hạnh Chi:
- Tôi ghen tức với Hạnh Chi, tôi đã đến nhà hàng karaoké Mây Hồng hành hạ bắt cô ấy phục vụ tôi và Chang- Hu. Tôi đã thuê người chụp ảnh Hạnh Chi và chang- Hu gán ghép hai người làm việc tồi bại trên giường. Tôi đã gửi ánh cho ban lãnh đạo dàn nhạc lễ tố cáo Hạnh Chi.
- Trời ơi!
Không kìm được, Hạnh Thơ đã bật lên tiếng kêu.
Tiếng kêu của sự hới lỗi. Kiều Hân hối hận vì đã hãm hại Hạnh Chi. Hạnh Thơ hối hận vì đã mạt sát chị không suy xét gì cả, Hạnh Thơ cứ khăng khăng cho là Hạnh Chi làm việc xấu xa, đê tiện, Hạnh Chi đạo đức giả. Trong khi Hạnh Chi trong sạch.
Bây giờ Hạnh Thơ đã hiểu lý do. Hạnh Chi bị vu oan. Hạnh Thơ vô cùng xấu hổ vì đã không hiểu, không tin chị mình.
Nhớ những lời đã đay nghiến Hạnh Chi, Hạnh Thơ muốn khóc. Hạnh Thơ ngu ngốc mà cứ tưởng mình khôn. Tại sao Hạnh Thơ không chịu nghe những lời phân trần của chị.
Hạnh Thơ thật là hồ đồ. Hạnh Thơ đã phủ nhận sự hy sinh của chị.
Hạnh Thơ chỉ muốn chạy ngay về nhà để xin Hạnh Chi một lời tha thứ.
Nhưng Hạnh Thơ vẫn còn ở lại đây săn sóc Kiều Hân.
Giọng Kiều Hân vẫn vang lên đều đều:
- Cô không ngờ tôi xấu xa như thế phải không? Tôi ghen tức với Hạnh Chi vì anh Lãm Khương theo đuổi cô ấy. Tôi bỏ công việc ở Paris chạy sang đây tìm hiểu. Anh Lãm Khương và Hạnh Chi đã khiến tôi tự ái khôn cùng. Tức giận hai người mà tôi đã hành động theo ý mình. Tôi thật hả hê sung sướng khi thấy Hạnh Chi bị đuổi việc:
"Thật là vô lương tâm!" Hạnh Thơ muốn nguyền rủa Kiều Hân cho hả giận.
Nhưng rồi cô lại thấy Kiều Hân rất đáng thương. Kiều Hân đang mang căn bệnh thế kỷ quái ác, tinh thần suy sụp trầm trọng. Kiều Hân đã tìm đến cái chết.
Hạnh Thơ lo chăm sóc cho cô và chỉ biết an ủi cô chứ làm sao thốt lên những lời trách móc. Cả Hạnh Thơ cũng đáng trách chứ không riêng gì Kiều Hân.
Giọng Kiều Hân trầm hần như đang tự vấn lương tâm:
- Tôi cứ tưởng như thế là trả thù được Hạnh Chi. Nhưng rồi tôi được gì. Cặp bồ với Chang- Hu để rồi đời tôi thê thảm thế này. Tôi đâu ngờ hắn nhiễm HIV và lây sang tôi. Tôi đã đánh mất tất cả. Cuộc dời tôi coi như chấm dứt. Khi nhận giấy kết quả xét nghiệm máu, tôi phát điên lên được. Tôi còn làm gì đây nữa hở trời?
Hạnh Thơ chỉ còn biết khuyên lơn Kiều Hân:
- Chị đừng tự đằn vặt nữa. Hãy cố quên mọi chuyện đi!
- Tội lỗi của tôi, làm sao tôi quện được hả cô?
- Sẽ không ai trách chị đâu.
Kiều Hân ngước cặp mắt lờ đờ nhìn Hạnh Thơ:
- Vì sao cô biết không ai trách tôi?
Hạnh Thơ đáp bừa:
- Em nghĩ là như thế.
Nét mặt Kiều Hân phủ màu ảm đạm thê lương:
- Tôi có tội. Chẩng bao giờ Hạnh Chi tha thứ đâu. Tôi biết cô ấy căm ghét tôi lắm.
Tưởng như chính mình là Hạnh Chi, Hạnh Thơ đáp nhanh:
- Chị Hạnh Chi khống căm ghét chị đâu.
Kiều Hân hỏi dồn:
- Sao cô biết, Hạnh Chi không căm ghẻt tôi?
- Chị ấy rất hiền, không ghét chị đâu.
- Cho tôi gặp cô Hạnh Chi đi!
Hạnh Thơ gật đầu hứa hẹn:
- Em sẽ mời chị Hạnh Chi đến gặp chị.
Kiều Hân giục:
- Cô đi ngay đi!
Hạnh Thơ trao đổi với bác sĩ trực và xin về nhà ngay. Cô nghĩ là khi gặp Hạnh Chi Kiều Hân sẽ thanh thản hơn nhiều và sẽ cố vượt qua cơn bệnh.
Hạnh Thơ lao nhanh về nhà. Hạnh Chi đang nấu cơm chiều. Bà Hạnh Phương ngồi cạnh con gái nhặt rau:
- Kìa mạ! Mạ đã khỏe nhiều rồi phải không?
Bà Hạnh Phương ngước đôi mắt chỉ còn một con lên nhìn Hạnh Thơ. Bà rất ngạc nhiên khi thấy Hạnh Thơ về giờ này. Từ ngày đi làm, Hạnh Thơ ở luôn trong bệnh viện, chủ nhật hoặc ngày nào không trực mới về nhà.
Bà Hạnh Phương trả lời con gái:
- Mạ khỏe! Con về chơi hả?
- Con về có chút việc, mạ ạ!
Hạnh Thơ trả lời mẹ rồi quay sang Hạnh Chi, giọng vui vẻ:
- Chị nấu cơm hỉ? Bữa mô làm bánh ướt tôm cháy ăn nghe chị.
Thấy em gáivui vẻ không còn giận mình, Hạnh Chi cũng tươi cười:
- Hôm mô không có ca trực, em về phụ chị.
Bà Hạnh Phương chen vô:
- Hạnh Thơ phụ ăn thì có!
Hạnh Thơ nũng nịu:
- Mẹ nói xấu con hoài con cũng biết làm vậy.
Hạnh Chi thắc mắc hỏi Hạnh Thơ:
- Đang giờ làm việc em về nhà cô chuyện chi?
- Chị hãy đến bệnh viện với em ngay:
- Gấp lắm, có người cần gặp chị.
- Ai?
- Chị Kiều Hân lai Pháp.
Hạnh Chi lắc đầu cả chục cái:
- Răng bắt chị gặp cô ta. Chị không đi mô?
Hạnh Thơ năn nỉ:
- Chị Kiều Hân tha thiết muốn gặp chị để xin lỗi. Chị ấy hối hận vì đã vu oan cho chị.
Hạnh Chi vẫn cương quyết:
- Chị không đi mô!
Bà Hạnh Phương khuyên nhủ:
- Đi gặp cô ấy đi con! Ông bà xưa đã nói "Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại".
Hạnh Thơ khẽ nắm bàn tay Hạnh Chi:
- Chuyện xảy ra chị Kiều Hân đã kể hết với em rồi. Em đã hiểu lầm chị, em xin lỗi chị!
Hạnh Chi bồi hồi nói với em gái:
- Em không hiểu lầm chị là chị vui rồi. Từ nay hai chị em mình hãy vui và thông cảm nhau hơn.
Hạnh Thơ vẫn day dứt:
- Vâng. Lẽ ra em phải hiểu chị hơn ai hết. Rứa mà em lại chỉ trích chị.
Hạnh Chi vỗ vai em gái:
- Thôi! Bỏ qua hết mọi chuyện cũ em hỉ!
Nhưng phải đi với em.
- Đi mô?
- Đến bệnh viện! Chị Kiều Hân tự tử và sẩy thai.
Bà Hạnh Phương lo lắng:
- Ồ! Sao thế con? Răng mà cô ấy tự tử?
Hạnh Thơ nói nhanh:
- Chuyện dài dòng lắm, con sẽ kể sau. Chị Hạnh Chi hãy đi với em vì chị Kiều Hân rất muốn gặp ghị.
Bà Hạnh Phương lo lắng hỏi:
- Cô ấy thế nào hả con?
- Chị ấy rất bi quan vì chứng bệnh, sức khỏe chỉ tạm phục hồi sau khi được cứu chữa.
Chợt nhớ, Hạnh Chi hỏi khẽ:
- Cô Kiều Hân tự tử à? Răng rứa?
- Chị đến thì sẽ biết.
Bà Hạnh Phương giục Hạnh Chi:
- Thay quần áo rồi đi đi con. Để cơm đấy mẹ xem cho.
Thấy Hạnh Chi còn ngần ngừ bà Hạnh Phương bảo:
- Hãy quên chuyện cũ đi con, đến gặp cô ấy xem cô ấy muốn nói gì.
Hạnh Chi chép miệng:
- Gặp cô ta con lại càng nhớ chuyện cũ đó mạ.
Hạnh Thơ khích lệ Hạnh Chi:
- Chị Kiều Hân có vẻ hối hận, chị ấy muốn nói chuyện với chị.
- Nói chuyện chi?
- Chị đến thì biết ngay.
Hạnh Chi quyết định:
- Chị sẽ đi với em. Chờ chị thay qụần áo nhé!
Hạnh Chi vui vì mối quan hệ của cô với Hạnh Thơ trở nên tốt đẹp, Hạnh Thơ không còn hiểu lầm cô nữa. Từ đây hai chị em sẽ thân thiện với nhau. Đúng lúc hai chị em bước đi thì Khải Danh về đến. Tay cầm tờ báo chìa ra cho Hạnh Chi, Khải Danh bảo:
- Chị Hạnh Chi ơi xem chuyện ni vô cùng quan trọng. Có cả chị Hạnh Thơ nữa hỉ?
Hạnh Thơ hỏi nhanh:
- Chuyện chi rứa Khải Danh.
Khải Danh đáp nhanh tin trên báo:
- Báo đăng anh Khang Vỹ bị bắt do buôn bán phụ nữ qua biên giới. Nhà hàng Mây Hồng thì hoạt động mại dâm trá hình. Cũng may là chị không còn làm ở đó nữa.
Hạnh Chi rụt cổ:
- Thật hú hồn! Cũng may cho Lam Mỹ nữa, Chị ấy âm thầm trốn hấn vào Sài Gòn đã lâu.
Hạnh Thơ dài giợng phê phán:
- Đúng là Việt kiều dỏm chuyên viên âm nhạc dỏm.
Hạnh Chi hỏi Khải Danh:
- Anh Lãm Khương biết tin này chưa?
- Biết rồi chị ạ.
Hạnh Thơ lại giục:
- Mình đi chị!.
Hai chị em vào đến bệnh viện thì Kiều Hân đã chết. Kiều Hân tự tháo kim truyền dịch, lấy kim đâm vào mạch máu tay tự tử.
Hạnh Chi bồn chồn và luôn miệng hỏi:
- Rãng mà cô ấy tự tử?
Hạnh Thợ kể chuyện Kiều Hân nhiễm HIV đã cùng đường tuyệt vọng cho Hạnh Chi nghe.
Hạnh Chi buột miệng:
- Cô ấy thật đáng thương quá!
Chị Kiều Hân không có thân nhân ở đây phải làm sao bây chừ?
- Phải báo cho anh Lãm Khương hay em ạ!
Hai chị em lại hối hả trở về nhà trọ của Lãm Khương.
Hạnh Chi cảm thấy buồn mênh mông. Thương cho một kiếp người.
Kiều Hân đã chết vì đau khổ và tuyệt vọng để cán bệnh quái ác...
Một Thời Tôn Nữ Một Thời Tôn Nữ - Hồng Kim Một Thời Tôn Nữ