Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2669 / 3
Cập nhật: 2015-11-27 10:40:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
yên Vy buông quyển sách, quay nhìn sang nơi góc phòng. Nơi đó, My My đang ngồi đan áo cho con. Uyên Vy rất thương và săn sóc My My chu đáo hơn, từ khi nàng biết My My mang thai với Huy cũng là cháu nàng trong bụng thon nhỏ ấy.
My My lúc nào cũng dịu dàng lo lắng cho Uyên Vy. Nàng đóng vai một người bạn, một người chị thật hoàn hảo. Uyên Vy thương My My bao nhiêu, nàng càng giận mẹ và Khánh Vy bấy nhiêu. Nếu mối tình của Huy và My My thành tựu thì nàng vui biết mấy.
Từ lúc phát hiện được My My có thai với mình, Huy thăm hỏi về nàng rất nhiều. Dù không dám đến gặp trực tiếp, nhưng chàng thường xuyên liên lạc với Uyên Vy. Bất cứ điều gì xảy ra, Huy đều được Uyên Vy thông báo.
Uyên Vy bây giờ là trạm thông tin đắc lực của hai người. Mỗi lần Uyên Vy về nhà là mỗi lần My My biết qua đời sống của Huy và Liên Hương trong ngôi nhà cổ kính ấy, My không vui cũng không buồn hay phê phán về bất cứ vấn đề nào của Huy. Uyên Vy rất kính phục nàng trong phương diện này.
Liên Hương như thế mà nàng còn bênh vực cho Liên Hương mỗi khi Uyên Vy phê bình quá nặng hoặc quá chủ quan. Thời gian chung đụng gần đây với My My, nàng khám phá My My nhiều đức tính quãng đại, bao dung hơn nàng tưởng. Do đó, tình cảm nàng nghiêng về cho My My nhiều hơn. Vì thế, nàng thường về thăm nhà luôn. Mỗi khi mẹ nàng mua gì về cho Liên Hương ăn, mẹ nàng vui vẻ lo lắng sợ Liên Hương thèm mai mốt sanh con thiếu dinh dưỡng là nàng nhìn Liên Hương với đôi mắt khinh khỉnh, khiến mẹ rầy la cho rằng nàng ích kỷ, nhỏ mọn chứ bà có biết đâu, cháu người ta thì bà lo lắng chiều chuộng, còn cháu của bà thì không hề biết đến...
Liên Hương rất sợ nàng và My My, vì nàng biết rằng một khi Uyên Vy nổ ra và My My đem con nàng về trình diện là Liên Hương không có lý do gì để lưu lại nơi đây. Do đó, Uyên Vy về tới nhà là Liên Hương kiếm lý do này, tìm lý lẽ khác để ở trong phòng, nàng không dám đối mặt với Uyên Vy như ngày nào My My sợ Khánh Vy vậy.
Uyên Vy bước lại gần My My, hỏi:
- Chị đan mấy cái rồi, sao em thấy chị đan hoài vậy? Ngồi lâu không tốt đâu nha, vú dặn em ở nhà phải nhắc nhở chị đó.
My My cười:
- Chị định đan đủ kiểu hết, để con nó đủ mặc với người ta. Ngồi mỏi thì chị nằm nè, ở không hoài chán lắm. Học thuộc bài chưa mà qua đây vậy. Còn có hai tháng nữa là thi rồi, ráng học kẻo rớt thì vạ lây đến chị đấy.
- Sao lại liên hệ đến chị được?
- Mẹ không nghĩ tại em, mà mẹ có thể nghĩ rằng tại em sang đây nè, không ai kềm lại thêm có chị nữa. Mẹ sẽ trách cho xem.
- Làm gì trách, em rớt đậu gì do em chứ, chị ăn nhập gì. Còn tốn kém cơm nước, tiền bạc cho em chưa tính nữa, ở đó mà trách với cứ.
- À, My My! Vú đi Huế lâu quá, sao không có tin tức về cho chị em mình hết vậy? Em lo quá!
My My để hai cây kim đan xuống, thở dài:
- Chị cũng lo quá, ngủ không được. Không biết vú tìm được ngoại và mấy cậu dì ở ngoài ấy không? Chắc có gì lạ nên vú mới ở lâu vậy? Hơn mười ngày rồi Uyên Vy nhỉ? Hay là đường đi không tốt phải ở dọc đường nhiều chặng. Hoặc là ngoại chị mất, nhà phải dời nhiều nơi, vú khó khăn trong lúc tìm kiếm không chừng.
Uyên Vy lo lắng:
- Chị dặn vú đi mấy ngày về?
- Nếu gặp thì ở bao lâu cũng được, nhưng phải đánh điện tin về cho tụi mình hay. Nếu không gặp thì về trong vòng một tuần. Còn lúc em đưa vú ra xe, vú có dặn gì không?
- Vú bảo em ở nhà lo cho chị, làm hết mọi chuyện trong nhà, nhắc nhở thường xuyên để bảo vệ sức khoẻ của chị thôi hà.
My My trấn an:
- Chắc vú gặp ngoại mừng nên không có thì giờ ra bưu điện để thông báo cho mình chứ gì. Yên tâm đi, chả có việc gì xảy ra đâu!
Uyên Vy lo lắng:
- Chị có thai gần ngày rồi, vú đi không có nhà, rủi chị sinh bất tử, một mình em biết làm sao?
My cười:
- Vậy chứ mấy bà đi sinh một mình chết hết sao? Lúc thực tập ở khoa sản, chị vẫn thấy mấy chị đi sinh một mình, có ai buồn gì đâu. Trời sinh ta ra, trời cho người ta một sức chịu đựng đủ để qua cơn đau chứ. Nếu không người ta chết hết còn gì?
- Nhưng em tủi phận, em thương chị My My ạ. Tại sao mẹ và Khánh Vy nỗ lực để lo bào thai của Liên Hương. Trong khi ấy chính chị mang huyết thống của họ thì họ lại thờ ơ lãnh đạm. Em muốn nói lên sự thật cho chị Khánh Vy hết làm cao và Liên Hương bỏ đi cái tính kiêu ngạo ấy.
- Anh Huy bảo Liên Hương thay đổi lắm rồi. Nàng chịu đựng, đảm đang và tế nhị trong sinh hoạt hằng ngày. Sao em lại có ý nghĩ đó?
Uyên Vy cười khẩy:
- Ừ, thì đối với anh ấy phải như thế chứ. Nếu không, làm sao giấu cho được cái bụng to tướng ấy. Em bất mãn đủ thứ, nên em nguyện em ở với chị luôn. Chừng nào chị có chồng khác hoặc chị không thích em nữa, em đi nơi khác ở chứ không trở về nhà.
My My dịu dàng:
- Thôi, giận thì nói vậy chứ mẹ đâu có bỏ em. Và ngược lại, phận làm con đừng vì một chút hờn giận mà làm thế không tốt đâu. Còn Liên Hương có thế nào mặc cô ấy, đừng ghét ra mặt người ta, kỳ lắm. Còn việc em ở đây bao giờ cũng được, chị không lấy ai cũng như không ai thèm lấy chị đâu em sợ. Thôi, lo chuẩn bị đi học đi tới giờ rồi đó.
Uyên Vy cười chưa kịp đối lại My My thì tiếng gọi cổng vang lên giữa trưa nghe lanh lảnh:
- Cô ơi! Ra nhận thư!
Uyên Vy quay sang My My cười:
- À, có thư! Chắc của vú quá. Để em ra nhận, chị nằm đây đi.
- Ra đi, để người ta chờ lâu.
Một lúc sau, Uyên Vy với gương mặt tươi tắn và nụ cười trên môi thật vui. My rối rít hỏi:
- Phải của vú không Uyên Vy?
- Đúng, bà chị ạ. Em lấy ra nha!
- Ừ. Đọc cho chị nghe luôn nha Uyên Vy.
- Dĩ nhiên. Tin mừng mà...
Huế, ngày...tháng...năm...
My My và Uyên Vy của vú!
Vú định đánh điện tín về hai con, nhưng câu chuyện khá dài nên vú viết lá thư này về hai con, cho hai con mừng với vú.
My My!
Vú đã tìm được ngoại và cậu dì của con, tất cả đều mạnh và rất mong tin về con. Nếu sức khoẻ con khá tốt, con nên về Huế một chuyến My My ạ. Con có thể đem đồ theo để phòng khi con sinh tại Huế. Theo vú tính con còn hai tháng mới đúng ngày kia mà. Nhà mình, con có thể giao cho Uyên Vy ở. Về Huế lần này, con không thiếu một thứ gì, bởi nhà của con khi xưa nhà nước quản lý một thời gian và hoàn trả lại khoảng hai năm nay. Cậu dì con nhờ sự giúp đỡ của ba con khi xưa nên khá giả, nếu vú không muốn nói họ giàu. Họ sẵn sàng lo cho con để đền bù phần nào sự chăm sóc của cha con ngày xưa.
Tin tức của cha mẹ con đã có từ năm năm nay. Họ đã cố tìm tung tích của vú con mình, nhưng không ngờ mình lưu lạc tại thành phố. Vú vừa viết thư cho mẹ con xong, con mừng không?
Hình mẹ cha con rất đẹp và nhiều lắm. Họ lập nghiệp tại Nhật Bản và cơ ngơi bên ấy rất lớn, My My ạ. Nếu biết tin tức gì về con chắc mẹ con mừng có thể khóc. Vú hối hận sao không về quê sớm hơn để con khổ sở trong nghèo túng.
Cha mẹ con gởi rất nhiều quà về cho bên ngoại con. Con vui lên đi My My! Đời con đã bước ra ánh sáng, sau bao nhiêu năm ẩn mình trong đêm tối. Chỉ tại vú mụ mẫm, bởi lo sợ quá nhiều. My My, hãy tha lỗi cho vú! Vú thương con, vô tình vú hại đời con, My My ạ.
Con có về Huế, con đánh điện trước để vú đón con nha. Đường rất dễ đi. Con đừng buồn vì Huy nhé, vú rất thương Huy dù Huy đối với con rất tệ.
My My ạ! Huế rất đẹp và thơ mộng. Vú mong con sẽ chọn Huế làm nơi đứng chân. My My, hãy tin vú! Con sẽ thích Huế khi con bước chân về Huế một lần thôi My My.
Uyên Vy!
Vú giao nhà cho con, con toàn quyền sử dụng, nếu My My dứt khoát về nương náu ở Huế.
Vú rất yêu quý và kính phục lòng ngay thẳng công bình của con. Uyên Vy! Con rất xứng đáng được vú tin cậy và trao tặng ngôi nhà ấy.
Từ lúc nuôi My My tới giờ, vú rất trọng tình nghĩa, chứ vú chưa coi trọng đồng tiền, Uyên Vy ạ. Vú rất thương con. Dù vú không trở lại Sài Gòn, vú vẫn nhớ về con và vú hy vọng con sẽ về Huế thăm vú nhiều lần, nhớ nghe con!
Vú nhờ con lo cho My My một lần nữa nha Uyên Vy. Con đưa My My ra bến xe hôm con đưa vú đi đó. Đồ đạc ghém gọn thôi, còn tất cả để lại cho con. Vú bây giờ không thiếu thứ gì cả. Con đưa MyMy đi cẩn thận nha. Chúc tụi con vui vẻ.
Cho vú thăm Huy nhé,
Vú của hai con.
Uyên Vy ôm My My khóc. Nước mắt My My ướt vai Uyên Vy, nàng vừa xúc động vì biết cội nguồn, nàng vừa đau khổ khi phải giả từ người thân thiết. Ngôi nhà này, kỷ niệm này, nàng không còn gì để ở lại nơi đây nữa. Cây lá theo gió cuốn trôi xa, giờ đến lúc phải trở về nơi chôn nhau cắt rún. My không có lý do nào để nương náu lại thành phố đã cho My nhiều đau khổ này....
Nơi này đã đem đến cho cuộc đời My My nhiều nước mắt, thì tại cố đô kia sẽ bù lại cho My vạn nụ cười, vạn ánh mắt reo vui. Nhưng lòng My My không muốn ra đi, bởi trong dòng lệ đau thương ấy có chút gì vấn vương, có một chút gì thương tưởng. My My phải làm gì đây? Ra đi hay ở lại? Ở lại đây được gì ngoài nụ cười khinh bỉ, ánh mắt sắc bén, lời nói đắng cay và một tình yêu vụn vỡ? Còn ra đi, lòng nàng chua xót quá! Ở cùng một thành phố không ai gặp gỡ ai, nhưng có một cái gì đó khiến nàng vui vui... hạnh phúc. Giờ nàng ra rời hẳn thành phố đã cho nàng một tình yêu, một đứa con trong ngang trái... dù đời nàng đắng cay chua xót nàng vẫn yêu thương, không oán ghét hận thù, không trách hờn, chối bỏ.
- My My! Chị tính sao? chị bỏ em ư?
My My buông Uyên Vy ra. Nàng lau nước mắt cho mình, cho Uyên Vy, buông tiếng thở dài, nhỏ giọng:
- Uyên Vy, để chị tính lại xem! Đừng buồn, chị chưa quyết định kia mà!
- Em cũng không biết phải nói gì với chị nữa. Đi hay ở là tuỳ lòng chị. Nhưng chị đi em buồn lắm. Vú đi nhà trở nên lạnh lẽo, buồn chết được. Giờ nếu chị đi nữa, em thui thủi một mình, chắc em xin vào ký túc xá ở luôn quá.
- Đừng, Uyên Vy! Em vào đấy rồi cũng phải ra thôi, vì chỉ hai tháng nữa em ra trường rồi. Em ở đây yên tĩnh dễ học và tiện nghi hơn. Chị có đi rồi chị cũng về với em, chúng mình đã có ký kết với nhau rồi mà. Hay là thi xong, em về Huế với chị, chịu không?
Uyên Vy nhìn nàng với đôi mắt sáng:
- Ừ nhỉ! Em quên vấn đề này chứ. À! Chừng nào chị đi?
- Mai chị vào bệnh viện xin chuyển công tác về Huế. Nếu không được thì chị cũng nghỉ ngang. Về ngoài ấy chị xin việc cũng không sao. Nhưng chắc là được, vì chuyển đi xa dễ hơn chuyển về thành phố. Việc đâu đó xong xuôi khoảng một tuần lễ à. Cuối tuần sau chị về Huế, em thấy sao?
- Dĩ nhiên là đồng ý. Em thi xong, em sẽ về Huế ở luôn với chị. Chị về ngoài ấy tìm nhiệm sở cho em nha. Có kết quả, em làm luôn ngoài ấy. Chị chấp nhận chứ?
- Chịu liền. Vì cô thì phải kề cận cháu mình chứ. Không cha thế cô vào một chút cho đỡ tủi vậy mà.
Uyên Vy quên buồn cười nức nẻ:
- Phải vậy chớ. Em sẽ cưng nó nhất nhà. Cưng gấp đôi để đền bù phải không My My?
- Biết rồi. Thôi, đi học đi chứ, trưa quá đó nha.
Uyên Vy đứng dậy:
- Nghĩ đến Huế, em còn hăng hái một chút. Chứ đi như vầy, em buồn thấy mồ và lo nữa, đường đi không biết làm sao. Chị đi có một mình thì buồn quá.
- Vậy chứ có hai mình đâu mà đi. Mà thôi, đừng có lo! Về Huế! Chị kiếm một mình nữa thì dễ thôi.
- Ấy! Đừng có nói vậy không nên nha! Em không thích đâu nhé! Một chàng Huy cũng đã tơi bời, thêm một anh nữa chắc chết quá!
My My cười:
- Thì thêm một thằng cu tí nữa chứ có gì mà sợ.
Uyên Vy le lưỡi đưa tay đầu hàng, trước khi ra cổng. Nàng không đi học như My My tưởng, nàng cho xe về nhà gặp Huy để bàn công chuyện sắp đến. Thấy Khánh Vy đang cười đùa với Liên Hương trong phòng, Uyên Vy khép mình bên cửa nghe.
Khánh Vy cười:
- Nè, Liên Hương! Kỳ này bà đẻ con trai mẹ sẽ cưng bà biết bao nhiêu. Nó sẽ là cháu đích tôn nhà mình đó nghe. Bà sắm đồ cho nó đủ chưa?
Liên Hương vui vẻ đáp:
- Mình ước được sinh con trai. Anh Huy cũng thích con trai lắm. Ảnh bảo con gái khổ quá, ảnh sợ mình sinh con gái. Đồ, ảnh dẫn mình sắm đủ hết rồi. Còn ba tháng nữa mình mới sanh, Khánh Vy ơi!
- Ừ, biết rồi. Nhưng phải lo cho đủ để người ta cười đó. Chừng ăn đầy tháng, tôi sẽ mời con bé My My, bà chịu không?
- Mời thì mời, nhưng tôi không thích nó...
Uyên Vy muốn vào phòng bạt tai cô ả một cái cho thoả dạ, nhưng nàng ráng dằn, tự nhủ mình:
"Ta sẽ làm cho mi khổ gấp mấy lần chị My, cho mi bỏ cái tính ích kỷ đó ta mới nghe. Liên Hương, mi nhớ nhé!".
Nàng qua phòng Huy gõ cửa, không ngờ cửa không khoá, nàng len vào thấy Huy nằm hút thuốc. Nhìn Uyên Vy, chàng biết có chuyện gì rồi, định hỏi nhưng Uyên Vy đưa ngón tay lên môi như thầm bảo: "Im lặng".
Vy đến kề tai Huy, nói thật nhỏ:
- Đi với em, có chuyện quan trọng lắm. Đi nhè nhẹ, hai bà đang tán dóc ở bên ấy.
Huy bỏ điếu thuốc vào gạt tàn, thay đồ nhanh và nhẹ bước theo Uyên Vy.
Huy chở Vy đến quán cà phê quen thuộc, điểm hẹn thường xuyên. Nàng thuật rõ ngọn ngành cho Huy nghe. Huy lặng người thật lâu. Chàng hỏi:
- My My định bao giờ đi? Thái độ nàng ra sao?
Uyên Vy buồn muốn khóc:
- Chỉ không muốn đi, nhưng ở lại được gì đâu, nên chỉ phải ra đi thôi. Cuối tuần tới chị ấy đi. Còn mười ngày nữa, anh định sao đây?
- Anh chưa biết định sao nữa? Nhưng để My My đi một mình anh thấy lòng mình tàn nhẫn quá. Vả lại đường đi Huế xa xôi lắm, một mình nàng cô độc rủi có chuyện gì xảy ra làm sao đây?
- Em định đưa chị ấy ra đến Huế rồi trở về, nhưng thi cử đến nơi, còn nhà cửa nữa, làm sao cho tiện...Hay là... anh đi được hôn?
Huy nhìn Uyên Vy với đôi mắt to kinh ngạc:
- Em tính thế ư? Nhưng biết nàng bằng lòng không đã. My My sẽ không chịu đâu Uyên Vy. Gặp anh mà nàng còn không cho, làm gì nàng chấp nhận cho anh theo chân nàng trong chuyến này chứ.
Uyên Vy cười:
- Ai biểu anh xin chỉ mà đợi sự chấp nhận đó. Anh để em tính xem có được không há. Giấy xe em đi mua, vì em không để chỉ đi bởi chỉ khó khăn trong vấn đề di chuyển. Em sẽ mua hai vé liền kế. Em đưa anh một vé, chị ấy một vé. Anh chờ xe gần ra bến hãy lên xe, còn chị ấy lên xe trước. Chừng lên xe, anh nói nho nhỏ năn nỉ chỉ. Còn bây giờ anh đến nhà thăm chỉ để tạm biệt. Cần thiết là giấu bà Liên Hương, Khánh Vy nha. Anh đi rồi, em sẽ có cách đối phó với hai bà ấy, chịu hôn?
Huy cười thật vui:
- Anh ở Huế luôn được hôn?
- Không được! Anh ở một tuần rồi về. Về đây phụ em dàn xếp mọi việc rồi từ từ tính chuyện khác. Anh đừng nói ai biết về quê chị My My ở Huế nha. Đồ đạc anh đem theo gọn nhẹ. Anh đưa sang em, em sẽ thu xếp vào vali của My My luôn. Anh chỉ đi với một cái xách tay nhẹ thôi. Bây giờ em về, anh đến thăm My My chiều nay nha... Nhớ xin phép bệnh viện, nhưng đừng nói đi Huế, biết chưa?
Huy vui vẻ:
- Tuân lệnh từng chi tiết một. Bây giờ em biểu anh nhảy vào lửa anh cũng nhảy nữa, Uyên Vy! Không có em, anh không biết làm sao để có được My My.
- Em sợ chỉ về ấy một mình, người ta dị nghị, chê bai, tội nghiệp chỉ. Anh phải đóng vai trò làm chồng cho tốt để chỉ đỡ tủi thân. Chừng nào anh về trong này, cũng phải nói làm cho vui lòng ngoại, dì cậu của chỉ, chỉ sẽ thương anh hơn. Biết chưa?
- Biết rồi, cô quân sư ạ! Bây giờ anh về nha Uyên Vy! Chiều, anh đem đồ qua cho em.
Uyên Vy căn dặn:
- Đem từng bộ thôi, anh đem ba ngày liên tiếp, đừng đem lại nhà, đem đến trường em để em dễ thu xếp hơn.
Huy cười:
- Anh lẫn thẫn quá. Đừng buồn anh nha. Anh mừng quá! Đàn ông tụi anh thua các em nhiều là như vậy đó, Uyên Vy.
Uyên Vy thông cảm:
- Đến chừng em đem bạn trai về trình diện, anh phải đứng về phe em à nha. Anh mà như Khánh Vy là chết với em à.
Huy giơ hai tay lên thề:
- Anh thề, anh sẽ là đồng mình lớn mạnh của em cho đến hết một đời, Uyên Vy ạ. Chịu chưa cô em quân sư của tôi?
Uyên Vy cười:
- Nói thì nhớ nha! Em về. Nhớ đến chiều nay nhé!
Huy nhìn theo em lòng vui như mở hội. Chàng có dịp gần My My để tái tạo tình cảm từ lâu lịm dần trong ngăn cách...
My My nhìn khuôn hình của nàng và Huy mà lòng buồn buồn. Nàng muốn đem theo tấm ảnh kỷ niệm này nhưng khổ ảnh quá lớn không thể để trong vali nàng được. Còn phủ kín để rời ngoài thì tay nào nàng mang nó. My tiếc tiếc thương thương. Đồ đạc Huy cho từ lúc chung lớp tới nay khá nhiều, nếu đem theo hết làm sao mang cho nổi. Nàng đang ở tháng thứ bảy của thai nhi, sự di chuyển khó khăn, nếu đem theo đồ như ý mình muốn thì biết phải làm sao.
My với lấy tấm ảnh để ngang tầm mắt, nàng muốn hôn lên đôi mắt Huy đang reo vui mừng nàng. Tiếng gõ cửa vang lên, nàng khẽ nói:
- Vào đi, chị không khoá Uyên Vy à.
Tiếng bước chân nhè nhẹ đến gần sau lưng nàng. My My nói mà không quay lại:
- Uyên Vy! Chị muốn đem theo tấm ảnh này để kỷ niệm, để nhớ rằng đời chị lúc nào cũng có Huy. Huy là niềm vui là sự sống của mẹ con chị. Nhưng làm sao đem được, Uyên Vy, vì khổ ảnh rộng quá. Nếu chị đem không được thì mỗi ngày em qua đây quét bụi một lần nha. Đừng để nó dơ nghen Uyên Vy, chị quý nó lắm em ạ.
-...
Không nghe Uyên Vy đáp, My quay lại. Huy đứng sát bên nàng từ lúc nào. Chàng đã nghe, đã hiểu lòng nàng đối với chàng ra sao rồi. Tự nhiên My thẹn thùng, khi Huy tình cờ khám phá tâm tình của nàng phía sau bức bình phong mà nàng cố tình che chắn...
Huy vịn vai My My, anh nhìn sâu vào đôi mắt sượng sùng đó như muốn nhìn tâm tư nàng đang hướng về chàng trọn vẹn. My My cúi đầu lẫn tránh. Huy âu yếm gọi:
- My My! Em nói đi My My, anh là gì của em hở em? My My! Anh thật sung sướng vì em vẫn còn nghĩ đến anh phải không My My?
My ngước nhìn anh, đôi mắt buồn long lanh ướt:
- Em... em không thể quên anh... Huy ơi.
- Bao giờ em đi Huế? Em bỏ anh thật sao My My?
Nàng ngồi trên chiếc giường dáng uể oải:
- Em phải đi thôi. Em mong Huế đem lại cho em cuộc sống bình yên hơn. Ở lại đây có ai thương tưởng đến em đâu mà em lưu trú hở anh?
Huy ngồi kế bên, vuốt tóc nàng chàng âu yếm bảo:
- My My! Anh thương em lắm. My My! Em hiểu dùm anh, bên hiếu bên tình, anh không biết làm sao cho vẹn vẽ. Em càng thiệt thòi, tình cảm anh càng nặng thêm lên. My My! Hãy tha thứ cho anh nha em!
My gật đầu trong tiếng nấc, khiến lòng Huy xót xa, bối rối.
- Đừng khóc My My! Anh xin em. Hay là...anh theo em về Huế, My My?
Nàng lắc đầu:
- Không được đâu, mọi chuyện không đơn giản như chúng ta ước muốn. Anh đến thăm em như thế này là quá đáng rồi. Đừng để Liên Hương có cớ mà sỉ nhục em.
Huy lo lắng:
- Nhưng em đi một mình rủi có chuyện bất trắc xảy ra làm sao? Con lúc này bắt đầu làm mệt em rồi. Anh đưa em ra Huế, anh về ngay, Liên Hương không dám có thái độ gì đâu?
My cười buồn:
- Em sẽ đi một mình. Em đã một mình trong mọi việc như từ trước tới nay có sao đâu? Em đã quen trống vắng, em chịu đựng được trong cô đơn, không có việc gì xảy ra làm em bối rối hết. Anh đừng lo cho em!
Huy dìu nàng nằm nghỉ lưng, chàng ngồi quạt phe phẩy bên cạnh. Chàng an ủi:
- My My! Em đừng buồn! Anh tin có ngày hai mình tái hợp... Mình thành tâm đến với nhau, dù hoàn cảnh nào cũng vậy thì làm sao mình xa nhau mãi được. Đừng buồn, không tốt cho con nghe My My!
- Em đâu có muốn buồn, nhưng hoàn cảnh này làm sao em vui được.
- Hay là em cho anh về Huế với em. Trước nhất là bảo vệ danh dự của em trước mặt bên ngoại mình. Hai là anh yên tâm trên đường đi của em. Liên Hương, gia đình anh không dám hú hé gì đâu. Vì Liên Hương biết em đang mang con của anh mà.
My My nhìn Huy dò hỏi:
- Nàng có thái độ gì không?
- Nàng buồn thôi chứ nói gì. Nàng đang ở thế bị động. Anh không nói thì thôi, nàng đâu có quyền phản ứng chuyện của anh.
- Nhưng em không muốn chuyện không tốt xảy ra đây. Tối rồi, anh về đi đừng để luỵ cho em.
Huy lì lợm:
- Anh không về! Mai mốt em đi rồi, chúng ta đâu còn bao lâu nữa chia tay nhau. Anh xin em cho anh ở lại, chúng ta chỉ gần nhau bấy nhiêu thôi My My. Em không tiếc với anh chứ?
Nước mắt My My trôi theo từng lời nghẹn ngào:
- Em có tiếc gì với anh đâu. Danh dự, uy tín và cả cuộc đời của em. Em cho anh không tiếc một điều gì. Đổi lại, được gì ngoài đứa con nhục nhã và dòng nước mắt mang theo...
Huy ôm nàng vào vòng tay anh mà nghe lệ ấm thấm trên đôi má của nhau. Tình yêu nồng nàn, anh trao cho nàng bằng đôi môi ngọt ngào thương mến. My My mềm yếu trong tay anh... người yêu của nàng trong thầm kín, người chồng trong bóng đêm. Nụ hôn ngọt ngào...sao mà cay đắng quá!
Huy tạo nét vui trên mắt:
- Em đặt tên cho con chưa My?
My cười buồn:
- Em chưa chọn được tên nào cho hợp với hoàn cảnh của con, nên em chưa biết phải đặt nó tên gì. Anh chọn đi, anh là cha nó mà.
Huy giấu nỗi chua xót trong lòng:
- Em khổ vì anh, vì con, em có đủ thẩm quyền chọn lựa tên cho con mình. Nhưng... anh khuyên em đừng vì giận hờn anh, mà em cho con một cái tên kêu đến hay nghe đến là người ta biết ngay sự thoát thai không may mắn của nó, tội nghiệp cho con mình, nó sẽ tủi thân khi lớn lên, nghe My My!
My cười nhẹ:
- Con là mầm sống, là kỷ niệm khoảng đời trẻ trung của em, em đâu ích kỷ để dấu vết không tốt đẹp đó ảnh hưởng trên tâm hồn, tương lai của con mình. Em sung sướng khi có nó. Em phải hy sinh cho con quãng đời còn lại, để đền bù phần nào sự thiếu vắng của anh trong đời nó.
- Anh cám ơn em đã vì anh, vì con. Anh mong một ngày không xa, anh sẽ bên em mãi mãi, để bù đắp những gì không tốt, mà anh đã đem đến cho em, My My.
- Chuyện đó xa vời quá, nếu Liên Hương tự ý bỏ anh, anh về với em, em sẽ vui lắm. Trái lại, tự anh xa Liên Hương quay lại với em để đền bù sự thiệt thòi bấy lâu nay, em không chấp nhận dù em rất thương anh, Huy ạ.
Huy giả lả:
- Em về Huế, em có định bao giờ trở lại đây không?
- Trở lại làm chi. Để giật chồng người ta à?
Huy cười:
- Không cần giật, có người tự động đi theo. Đừng lo, My My.
My nhìn Huy, giọng vui hơn:
- Em định đặt tên con là Tiểu My nếu là gái anh thấy được hôn?
Huy nói:
- Còn con trai, em góp ý đi! Tiểu My rất hợp. Mẹ là My lớn, con là My nhỏ. Chà! Rồi đây không biết ai sẽ khổ vì con bé Tiểu My nữa đây, hả My My.
My cười, nụ cười thật dễ thương, lâu lắm rồi, Huy mới tìm lại được niềm vui như hôm nay.
- Chứ không phải Tiểu My khổ vì những chàng trai có trái tim hai ngăn giống như anh à?
Huy cười nắm tay nàng để lên ngực:
- Sao em biết nó có hai ngăn? Chứ anh thì chỉ có bỏ mỗi mình em trong đó thôi, My My?
- Anh nịnh quá thành ra Liên Hương không xa anh nỗi là vậy. - My vui vẻ đáp.
- Chứ em không thương anh sao?
My cười không đáp, nàng bắt qua chuyện khác:
- Tên con trai anh đặt đi chứ. Để chừng sinh con, em không biết đặt nó tên gì. Mà Huế - Sài Gòn thì xa dịu vợi, ai gặp anh nữa mà hỏi?
Huy nhìn My My cười:
- Anh tính ngày sinh... gần tới, anh ra không được sao?
- Em không cho ra ngoài ấy. Ra là em đuổi. Thôi, đặt tên nhanh đi nè!
Huy ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi đáp:
- Con sinh ra trong hoàn cảnh đau thương của hai đứa mình. Anh định đặt tên nó là Khắc Huy, em chịu không? Khắc khổ, đau thương, có ý nghĩa như thế, em thích không My My?
My buồn:
- Cũng được, có ý nghĩa và đẹp nữa. Vậy sau này, anh có khám bệnh gặp đứa bé nào tên Khắc Huy, anh coi chừng nó là con anh đấy.
- Anh tin rằng bệnh nhân anh không có ai tên Khắc Huy, vì con anh có mẹ nó lo chu toàn, không có dịp để vào bệnh viện của anh.
- À! Hơn tám giờ rồi, anh về để Liên Hương và mẹ trông. Anh Huy! Sao nằm hoài vậy?
Huy làm thinh nhìn My My trân trối. Mặc cho My hối thúc, Huy vẫn yên lặng...Chàng quay sang My thì thầm:
- Bộ không thương anh sao mà đuổi anh hoài vậy, My My. Mai mốt mình xa nhau rồi...
My yên lặng. Huy tấn công bằng những nụ hôn liên tục. Những yêu thương nồng nàn lấp đi khoảng trống vắng cô đơn. My được ấp yêu ve vuốt của Huy, sự giận dỗi chìm lắng trong niềm thương yêu gọi mời. My nhắm mắt buông tay theo tình cảm, mà con tim đã mở ngỏ đón chờ hình bóng cũ với tình yêu duy nhất của nàng ân cần cho Huy. Không gian dịu êm, khung cảnh ấm cúng là điệu ru cho con tim hoà nhịp theo ước muốn của đôi lòng. Ngoài kia gió vẫn lùa. Mây vẫn bay trên nền trời cao rộng, như thương tưởng của hai tâm hồn yêu nhau trong ngăn cách, ngậm ngùi...
Một Thoáng Hương Xưa Một Thoáng Hương Xưa - Nguyễn Thị Phi Oanh Một Thoáng Hương Xưa