Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Tác giả: Mường Mán
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Độc Mộc Mơ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1428 / 11
Cập nhật: 2016-05-20 19:50:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ai giời triết cuối buổi học chiều biến thành cuộc thảo luận sôi nổi. Dường nhu dể lấy hên, cô Phi Hiền mặc chiếc áo mới màu vàng chanh ngó ngon muốn cắn. Hai bàn tay dan nhau, cô lui tới trên bục gỗ cao, mắt long lanh in dèn pha, quét tia nhìn hân hoan khắp lớp. Đoạn cô dừng lại, chớp mắt ba bốn cái, nói dài nhu diễn van, thỉnh thoảng dệm vài câu diễn nôm, cho thêm phần trang trọng.
- Chỉ còn một tuần nữa là tới ngày lễ Hai Bà Trung. Hẳn các em còn nhớ hai vị anh thu dã dem tấm thân ngọc trắng giá trong, ôm chí cung dâu tên cỏ. Trước cảnh nước Van Long nhà ta nửa vời sụp dổ, bờ cõi mất về Thục, Triệu và lưỡng Hán dã dến vài tram nam. Trước sự bạo ngược của tên thái thú Tô Định, lửa oán hờn dân ta ngùn ngụt bốc. Hai bà, vợ vì chồng, em vì chị, phừng phừng mang nhung phục, chê guong lược mà cầm can qua; không dầy vài tháng trời dã lược dịnh dược dất sáu muoi lam thành, dựng nước, xung vuong, dóng dô ở Mê Linh. Nước Hát Giang dã hân hạnh dón ngọc thể hai bà, và chúng ta ngày hôm nay, dược diễm phúc dọc những trang sử oanh liệt của hai bật nữ nhi vi dại. Ngày lễ hội hai bà, cô muốn, lớp 12B1 của chúng ta tỏ lòng kính ngưỡng qua cung cách bật nhất, biểu lột tài nghệ hết mình trong mỏi thể tài tranh dua với các lớp bạn. Đừng quên lớp ta dã nổi tiếng qua vụ án Thiên linh chuỗi vừa rồi. Tinh nghịch nhất, học hành nhất, chúng ta phải nhất trong kỳ lễ hội ni nữa, cô mới hả dạ các em nờ.
Sóng vỗ tay tràn lên lấp áp giọng thanh thanh của cô Phi Hiền. Cô cười hoan hỉ
- Không phải chỉ ngồi vỗ tay hoài dã doạt giải nhất. Ai có ý kiến hay ho, yêu cầu dứng lên phát biểu cho chị em nghe.
Cẩm Anh tiên phong dáp lời kêu gọi
- Thua cô, em có học lóm nghề dổ bánh bèo tuyệt kỹ công phu của bà hàng xóm. Ngày lễ chắc chắn lớp mình sẽ doạt giải nhất về môn làm bánh vừa ngon vừa rẻ.
Tiểu Hạnh rụt rè dứng lên
- Thua cô, mạ em dặt biệt truyền cho em nghề mắn tôm, cam doan mười lam phút sau mắm sẽ chua lè, thom phức, thêm vô ít tỏi ớt mời ban giám khảo nếm, chắc chắn khen ngon nhức rang, cầm bút phê hai chục diểm.
Cả lớp nổi tiếng cười ồn. Cô Phi Hiền dỏ au má
- Món nữ công vai chánh không quan trọng lắm. Đặc biệt nam nay trường tổ chức cuộc diễu hành qua phố, mình phải làm chi dể gây sự chú ý của dám dông?
Việt Nữ hang hái
- Em dề nghị lớp mình trong khi diễu hành, dồng loạt hô to các khẩu hiệu "Trung Nữ Vuong vạn vạn tuế", "Đả dảo Tô Định ác ôn côn dồ".
Cô Phi Hiền lắc dầu
- Diễn hành chứ mô có phải biểu tình mà ồn ào rứa?
Nhuệ Giao tinh nghịch
- Thua cô em có ý kiến, cho Việt Nữ cải trang làm Tô Định, tóc kết duôi sam, mặt deo râu quặp, áo quần rách in xo mướp, bọn em cải trang làm nghia binh. Lúc di qua dường phố, nghia binh dùng roi dánh Tô Định, kể tội xâm lược của hắn. Di nhiên, Việt Nữ phải khóc om sòm mới lột tả hết vai trò của tên dại gian ác nớ.
Nhiều dứa phụ họa
- Phải dó, thua cô!
- Cho em làm nghia binh.
- Em nữa.
- Em nữa.
Việt Nữ quay ngang ngó dọc lườm nguýt, dọa dẫm. Bọn nhóc ranh cười ầm i không tha, tiếp tục dùa dai
- Cam doan Việt Nữ dóng vai Tô Định, hết sẩy.
- Mặt hắn giống Tàu ghê, thua cô!
- Được làm tướng Tàu, sướng bắt chết rồi còn làm bộ.
Việt Nữ ỉu xìu nhu bánh tráng nhúng nước, mặt mày dỏ gay co hồ muốn khóc. Cô Phi Hiền gõ thước kẽ lên bàn, vãn hồi trật tự
- Thôi, dừng chọc Việt Nữ nữa. Ý kiến của Nhuệ Giao dở ẹc.
Ngó bộ chẳng còn ý kiến nào hay ho, dáng giá nhìn vàng, cô Phi Hiền mỉm cười duyên dáng
- Cô có nghi dến một hình thức khá dộc dáo, nếu thực hiện dược, lớp mình sẽ nổi bật nhất torng lễ diêu hành. Chúng ta sẽ làm sống dậy hình ảnh oai nghiêm mỹ lệ của hai bà Trung Trắc, Trung Nhị trên lung bạch tượng.
Bọn trẻ lao nhao
- Làm hình nộm hai bà, hở cô?
- Xin cô nói mau kẻo nguội.
Ngừng một phút dể khích dộng tò mò bọn trẻ, cô tiếp
- Không phải hình nộm. Hai bà sẽ hiện ra bằng xuong bằng thịt hẳn hoi. Cả trường sẽ lác mắt, choáng váng bởi sáng kiến thần sầu của chúng ta. Ai tình nguyện dóng vai hai bà, mạnh dạn xung phong di!
Cả bọn ngo ngẩn nhìn nhau, dứa này ngầm bấu véo, dứa kia thúc hối
- Tình nguyện mi?
- Dị Òm!
- Ốt dột chết, tau không quen dóng kich.
Khúc khích, xầm xì ghẹo chọc... Tất cả bỗng im phắc khi thấy Tiểu Hạnh dứng lên
- Thua cô, em xin tình nguyện dóng vai Trung Trắc.
Tiếng cười nổi lên từng cụm, những lời phê bình ném ra lén lút, bữa bãi, hàm hồ, vô nhân dạo
- Trời oi, bà Trung mô có mập mạp rứa!
- Tiểu Hạnh oi, về chịu khó nhịn an cho ốm tí nữa nghe.
- Bà Trung chi mà lùn tịt nhu chai bia 33 rứa.
- Em là gái trời bắt nặng ký....
Lời bàn tán xoi móc không làm Tiểu Hạnh ngán chút nào. Con nhỏ long mắt nhìn tứ phía, vẻ tự tin dáng nể. Cô Phi Hiền khích lệ
- Hoan hô tinh thần mau mắn của Tiểu Hạnh. Nào, cô mô muốn dược vinh dự dóng vai hai bà nữa, lẹ lên coi.
Hồng Châu nóng nảy
- Thua cô, em không dồng ý dể Tiểu Hạnh dóng vai bà Trung.
Cô Phi Hiền cười
- Chi mà nóng in Truong Phi rứa không tê! Đợt dầu tình nguyện, cả lớp sẽ chọn "hoa hậu" bằng lối biểu quyết dong tay. Đợt ni không xong, chúng ta sẽ bước qua dợt dề nghị và chỉ dịnh.
Nam phút rồi mười phút trôi vèo qua, chỉ một mình Tiểu Hạnh dứng tro vo nhu cái cột nhà. Cô Phi Hiền bắt dầu sốt ruột
- Chỉ có liên danh Tiểu Hạnh ứng cử. Ai dồng ý, dong tay lên ủng hộ gà nhà di.
Lác dác vài bàn tay dua lên. Có dứa tinh nghịch dua cùi chỏ trêu tức Tiểu Hạnh. Nỗi buồn thất cử kéo Tiểu Hạnh ngồi xuống lặng lẽ.
Gió êm xuôi từng hoi nắng phù trầm. Ngày chua muốn tắt trên những dọt cây non, rộn ràng tiếp chim họp chợ. Lớp học âm vang tiếng nói cười dều dặn. Nhị Trung có bất thần sống dậy, chắc cung phải buồn cười khi thấy lu cháu chắt hai bà dang mở trận tìm kiếm người thủ vài mình trên lung bạch tượng. Cô Phi Hiền quả dã dua ra một sáng kiến rất dộc dáo, tuyệt vời. Nhung bọn trẻ ham vui, ua dùa chọc nhau hon thảo luận dứng dắn. Đứng vào vị trì cô Phi Hiền, e ngài Khổng Tử cung phải dôi phen bối rối. Ở dịa vị kẻ tình nguyện nhu Tiểu Hạnh, chắc tôi ngượng dến dổn thổ thang thiên mất. Lối dùa của bầy trẻ dộc áo một cách hồn nhiên, vừa hoạt kê vừa hào hứng.
Cô Phi Hiền thở ra cái ngắn, chấm dứt dợt một.
- Bây giờ sang phần dề nghị, chỉ dịnh. Hang hái lên các em.
Thu Vân liến thoáng
- Em xin dề nghị cô dóng vai Trung Trắc.
Vài dứa theo hùa
- Phải dó, cô dẹp nè.
- Cô dễ thuong nè.
- Cô dóng vai Trung Trắc, sẽ có một vạn ông nộp don tình nguyện dóng vai làm Thi Sách.
Cô Phi Hiền chua chồng nên má cô dỏ chín e lệ nhu con gái mới lớn. Cô giẫy nẩy
- Ấy chết, ai lại dề nghị cô, việc của các em mà. Cô dóng vai Trung Trắc, các cô các thầy sẽ kiện tới ba tòa quan lớn.
Đôi mắt dẹp của cô chợt dừng lại ở tôi
- Coi tề! Rang khi hồi chừ im lặng rứa Hạnh Tiên? Có ý kiến chi không?
Tôi mau miệng
- Dạ, em dồng ý với Thu Vân, trân trọng mời cô lên voi, thủ vai bà Trung Trắc.
Câu nói bất ngờ của tôi làm vài dứa vỗ tay nhu diên. Nhung sau cái "mục tiêu" bỗng chuyển hướng.
- Thua cô, em dề nghị nữa chúa cù lần Hạt Tiêu làm Trung Trắc.
Hai phần lớn ồn ào huỏng ứng ý kiến của Cẩm Lai. Những cái miệng chu nhọn hoắt, hướng về phía tôi "pháo kích" nhu mua bấc
- Đồng ý lẹ lên kẻo tụi tau dổi ý, Hạt Tiêu.
- Lên voi ngồi, nữ chúa cù lần tha hồ háy nguýt thiên hạ.
- Tha hồ phóng chưởng hạ bọn TMSNSD Quốc Học.
- Một ngai chì cho nữ chúa Hạt Tiêu.
- Một thanh guom rỉ cho Hạt Tiêu.
- Một....
Tôi cảm tưởng mình dang bị quay mòng trong con lốc nhỏ. Cô Phi Hiền cười rạng rỡ
- Một tràng vỗ tay tấn phong Hạnh Tiên lên ngai vàng, các em.
- Thua cô, em tài hèn sức mọn.
Tiếng tôi chìm nghỉm dưới làn sóng kích dộng thịnh hỉ của bạn bè, vô phuong chối cãi.
Theo dà biểu quyết vây hảm, dồn "nạn nhân" vào thế chẳng dặng dừng vui vẻ dó, Nhuệ Giao bị "khiêng" lên ngồi vào ngai bà Trung Nhị.
Cuộc thảo luận dần dua dến các thắc mắc linh tinh
- Thua cô vôi mô dể Hạt Tiêu và Nhuệ Giao cưỡi
- Em dề nghị một chuyến bay dặc biệt lên Dakto mời hai ông bạch tượng về.
- Chiến tranh súng dạn rầm trời, voi ngựa chạy, chết mất biến, ở Dakto chua chắc dã có.
- Dễ ợt! Vô sở thú Sài Gòn mượn 2 con ra mấy hồi.
Nghe bọn nó dấu láo xôn xao, tôi bỗng chột dạ
- Thua cô cho em rút lui có trật tự. Em chua cưới voi lần mô cả. Xớ rớ nó hất một cái e thấy ôn mệ dưới suối vàng.
Nhuệ Giao cung xanh tái mày mặt
- Thua cô, cho em rút lui luôn.
Cô Phi Hiền cười mỉm
- Các em là hậu sinh, chẳng khả úy chút mô cả. Ngày xua hai bà cưỡi voi dược, rang chừ mình không cưỡi dược?
Tôi và Nhuệ Giao thi nhau lắc dầu nguầy nguậy. Nữ nhi thuở trước mém trâm thoa, chê guong lược, khoác nhung phục, ôm chí cung dâu tên cỏ. Hỡi nhị Trung, Triệu Ẩu, Bùi thị Xuân, Cô Giang, Cô Bắc, cháu in nghiêng mình ngưỡng mộ các bà. Nữ nhi hôm nay trói gà không chặt, duổi rồi không bay, chỉ giỏi an quà vặt, khóc cười, hát hỏng, bát phố, dua theo thời trang không biết mỏi chân, ua dọc tiểu thuyết tình hon lịch sử, khoái ghen tuong hon lá cách mạng... Lên voi cầm kiếm, dù chỉ dể dóng kịch, cung là chuyện quá sức mình. Các bà tiền bối có hờn trách, cháu cung xin run sợ thay vì xấu hổ.
Hết nhìn tôi lại ngắm Nhuệ Giao. Cô Phi Hiền phì cười
- Con cháu bà Trung phát in thỏ dế. Đùa dó. Cô sẽ mượn hai chiếc xe, dan sườn tre bọc quanh xe, dán giấy ngụy trang thành hai ông bạch tượng. Việc ni dã có ông thợ dồ mã ngoài chợ Đông Ba lo giùm.
Cả lớp cùng thích thú bái phục sáng kiến của cô Phi Hiền là tuyệt vời. Hai con voi rực rỡ bắt dầu kênh kiệu bước di trong tưởng tượng mọi người.
Nhuệ Giao chớp mắt, chua hết âu lo hồi hộp
- Lên voi bộ ngồi sừng sững rứa à cô?
Cô Phi Hiền gật dầu
- Lung voi có ngai êm ru bà rù. Hai em ngồi yên từ dầu dến cuối, mắt nhìn thẳng chỉ có lúc ngang qua khán dài là tuốt kiếm chào khán giả. Cách tuốt kiếm làm rang cho lẫm liệt oai phong sẽ tập dượt sau.
Ngọc Qúy tinh quái
- Thua cô, lúc qua cầu Trường Tiền, Hạt Tiêu và Nhuệ Giao phải nhảy xuống sông Huong vờ tuẫn tiết, phải không ạ?
Cả lớp cười rộ. Cô Phi Hiền ỡm ờ
- Ừ, có nên làm rứa cho hấp dẫn khán giả không hè?
Hai ba dứa dồng thanh
- Nên lắm. Nên lắm, cô oi!
Nhuệ Giao hốt hoảng
- Ý chết! Thua cô em không biết bo, lỡ tuần tiết thật thì rang?
Tôi không tin, truong gân cổ lên cãi
- Đây lá lúc Nhị Trung oanh liệt chiếm sáu muoi lam thành, duổi Tô Định chạy có cờ, chứ có phải thất thế mô mà có màn tuẫn tiết, thua cô.
Cô Phi Hiền cười hài lòng
- Đúng rồi. Các em phải nhớ dây là cuộc diễu hành chiến thắng. Ngoài Hạnh Tiên và Nhuệ Giao dóng vai Nhị Trung oai phong lẫm liệt cưỡi voi... giấy, các em còn lại hóa trang thành nghia binh, tay cầm khí giới, chân bước nhịp nhàng một hai ba bốn.
Thu Thu thắc mắc
- Nón dấu, áo trấn thủ, khí giới mô dể tụi em làm nghia binh, thua cô?
- Quần áo, nón, lọng tàn dã có mấy chỗ thuê dồ lễ dám cưới cung cấp. Khí giới và cờ ví cô sẽ liên lạc với người có thẩm quyền trong dại nội dể mượn. Lớp mình sẽ doạt giải nhất là cái chắc, phải không?
Trước khi cuộc thảo luận sôi nổi chấm dứt, cô Phi Hiền nhỏ giọng
- Phải giữ kín sáng kiến của lớp mình nghe, lớp khác biết dược, phổng tay trên là bể om.
Sau thời gian tạm lắng trầm vì vụ án Thiên linh chuỗi, bây giờ không khí vui nhộn dã hâm nóng lại. Bầy nữ binh nôn nả mong ngày lễ hội tới.
Nhung sau vụ án Thiên linh chuỗi, tâm hồn tôi dã mở ra nhiều cánh cửa lớn.
Cửa thứ nhất lồng lộng hình ảnh người thanh niên chua biết tuổi lên.
Cửa thứ hai dựng lừng lững mói tình si của anh chàng Ngọc.
Cửa thứ ba ngổn ngang thắc mắc, hoài nghi không rời về xuất xứ kẻ nào dó, từ bóng tối nặc danh, phóng gửi dến tôi những Thiên linh chuỗi nhu những tiếng kêu, thuong nhớ Hòa Bình.
Ba cánh cửa mở ra ba chân trời mới lạ. Thực Mộng nhào nhập nhau, khiến tôi ngo ngác, xui tôi nhiều dêm mất ngủ sổ mui tội tình.
Một mùa dang chuyển. Mua tuổi thoi dong dua trong nắng dạy thì. Nhớ nhung, ban khoan, vui buồn họp chợ huyên náo trong cái tháp hồng nhỏ nhoi là trái tim cung. Thiên dường huy hoàng dã mo tung cửa ngõ dón những bước chân thứ nhất của một người. Đó là chàng. Đó cung là chiếc bóng lẻ loi của chính tôi có phải?
Ngày tháng sẻ trải dài ra thêm mãi. Núi cao hạnh phúc và vực sâu buồn sẽ không ngớt quyến ru, gọi mời ta. Đua ta dến tận cõi nào?
Tôi hài hước khuyên nhủ tôi
"Cung liều nhắm mắt dua chân, dể xem con tạo xoay vần dến dâu". Rõ ràng hết sức, bây giờ con tạo dang xoay vần tôi dến gần ngày lễ hội Hai Bà Trung.
Tưởng tượng lúc ngồi ngất ngưởng trên ngai voi, nhìn xuống "trần gian" bên dưới, tôi sẽ rực rở nhu mặt trời. Trong dám thần dân bên dưới, ước gí có dôi mắt trầm huong vời vợi của chàng trông lên. Tôi sẽ làm gì? Liệu có quang kiếm báu, nhào xuống dất tay bắt mặt mừng người dêm mong, ngày nhớ không? Tôi bật cười kêu khẽ
Hạt Tiêu. Hãy nhớ mi dang dóng vai Trung Vuong, chứ không phải công chúa bốc dồng mô nghe. Đảm nhận vai trò khá quan trọng, dù sao, tôi và Nhuệ Giao cung nom nớp hồi hộp. Vừa bâng khuâng mong lễ chóng dến, vừa lo sợ ngày diễu hành xáp lại, gần kề. Suốt mấy hôm liền, mỗi chiều, sau giờ học, hai dứa bí mật dến nhà cô Phi Hiền tập dượt cách tuốt kiếm chào quan khách.
Hai thanh kiếm báu không biết cô Phi Hiền "thỉnh" từ cổ tàng viện nào ra, cô cứ khu khu bảo cô "còn mang" tận bên Nhật Bản. Chỉ có một dộng tác rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉa thẳng tới phía trước mặt dọa mây cợt gió, hai dứa tập hoài chua xong. Chao oi là tim dập thùng thùng in trống ngu liên. Chao oi là tay run nhu thằn lằng dứt duôi hai khúc!
Vườn nhà cô Phi Hiền rộng thênh thang, tha hồ múa may chém gió. Họ thực hành chua dủ, cô Phi Hiền còn thêm lý thuyết
- Cần nhất là bình tinh. Luôn luôn coi thiên hạ dưới mặt dất cỏ rác hết, mắc công chi mà sợ? Kinh khủng chi mô mà run? Khi rút kiếm, nên nín thở chừng vài giây dể lấy hết tâm thần phóng ra cái vút, dường kiếm mới tuyệt vời oai phong. Nào, bắt dầu lại di. Một, hai, ba....
Cứ thế lập di lập lại hoài hoài, cho tới một hôm cô Phi Hiền thở phào ra nhẹ nhõm, reo
- Được, dược rồi. Nhất. Hai em mang kiếm về nhà, mỗi tối nhớ ra vườn tập thêm cho dẻo tay, khỏi cần tới cô nữa.
Tôi hân hoan buộc thanh kiếm vào "boọc- Ba- Ga" dạp xe về nhà. Chị Hải Cát chắc sẽ phục sát dất cái lối tuốt kiếm thần sầu của tôi. Nhuệ Giao han hoan không kém. Hai dứa dạp xe loanh quanh qua những ngả dường thành phố, huyên thuyên dấu láo, với ngọn lửa kiêu hãnh ngầm cháy trong tim. Nhung lúc chia tay Nhuệ Giao dược một dỗi dường, tôi quay lui, hoảng hòn không thấy thanh kiếm buộc sau "boọc- Ba- Ga" nữa.
Tôi bối rối ngó quất nhìn quanh, và bỗng ngẩn ngo khi mắt chạm phả nụ cười tuoi in bông mười giờ của Ngọc.
- Nữ hiệp si na kiếm di mô? Định ám sát ai dó?
Tim tràn ứ con giận, má không quên dỏ au ngượng ngùng. Tôi nhìn thanh kiếm gác ngang trên ghi dông xe Ngọc, xẵng giọng
- Trả kiếm lại dây. An ắp không biết xấu hở?
- Nữ hiệp ham thả hồn lên mây, dể người ta lấy kiếm rang chừ không hay biết, giỏi ghê hí!
Phải chi tôi tài giỏi nhu mấy cô hiệp Tàu trên màn ảnh, tôi sẽ doạt kiếm trong chớp mắt, và cho anh chàng Ngọc một trận dòn dích dáng. Nhung tôi chỉ là... Hạt Tiêu. Cô Phi Hiền chỉ dạy cách rút kiếm, cóc dạy cách doạt lại kiêm trên tay "dịch thủ". Chẳng lẽ bây giờ xuống nước nam nỉ anh chàng thì "quê" quá.
- Hạt Tiêu di mô về mà mang kiếm theo dễ sợ rứa?
A! Anh chàng ngạc nhiên ghê gớm. Tôi suýt phì cười nhung cố bặm miệng, làm bộ thản nhiên
- Đi mô anh hỏi làm chi?
- Cho biết.
Tôi buông thõng
- Đi tìm anh.
Ngọc ngạc nhiên hon
- Tìm anh có chuyện chi gấp không?
Bẫy vừa giang, con mồi dã mắc. Ngọc, anh thật là một dứa ngốc, tôi cười cười.
- Không gấp lắm. Chỉ có thể phóng môt mui kiếm xuyên tim anht hôi, nghe rõ chua?
Ngọc trầm giọng, nhìn tôi nghi ngờ. Mắt anh chàng ngo ngác in ngỗng dực
- Không nói dùa chứ?
- Thật.
- Hạt Tiêu muốn giết anh thật à?
Kẻ ngây tho, cả tin nhất thế giới có lẽ là Ngọc. Tôi tiếp tục thảnh nhiên
- Ừ.
- Đùa phải không?
Tôi phanh xe dừng lại, trừng mắt, xếch ngượng lông mày
- Ai thèm dùa với anh.
Ngọc cung vội dừng xe, bối rối thật tình. Hai dứa dứng dưới tàng cây nhãn lớn. Mây trên trời xám màu tro mù mịt, tiếng sấm dộng âm vang dâu từ cuối trời xa, tận phuong dông. Chiều chuyển bụng, một con mua dã dược sinh ra, sắp sửa rụng xuống phố.
- Anh mắc tội chi, dến nỗi Hạt Tiêu lên án tử hình lận.
- Nội cái tội cắp kiếm, anh cung dủ chết rồi.
- Tội chi nữa?
Tôi quắc mắt lườm Ngọc
- Ai cho phép anh nhờ Lan Khuê chuyển tho
Ngọc cười
- Tưởng chi, dó mô phải là tội? Hôm ở biển Lang Cô, anh hứa với Hạt Tiêu sẽ viết chuyện cổ tích "Cô học trỏ ngủ Trên Biển". Về nhà anh bèn thức dúng ba dêm dể viết. Viết xong bèn gửi.
- Tội lớn nhất là anh dã dám ví von tui nhu trám tim của anh, học trò của anh. Anh là ai mà ngon rứa?
- Anh là Ngọc. Trần Bách Ngọc.
Tôi cãi
- Trần Bách Ngốc!
Mua bắt dầu rắc từng hạt nhỏ xuống mặt dường lắm bụi. Vẫn nụ cười tuoi rói in bông muoi giờ trên môi, Ngọc dắt xe lên lề dường, vào dứng dưới mái hiên của một ngôi nhà cửa dóng, tay cầm ngang thanh kiếm, lên tiếng gọi
- Vô dây núp mua tí Hạt Tiêu.
Con trai là chúa lợi dụng. Lợi dụng cả thời tiết nắng mua. Tôi dịnh bụng dứng lì dưới gốc cây, chẳng thèm nghe tiếng tọi của anh chàng, nhung càng lúc mua càng nặng hạt. Tôi ngượng chín người khi nhín xuống bộ dồ trắng của mình thấm nước mua ướt từng mảnh nhỏ, vải dán da ửng hồng, vội dựng xe vào gốc cây, chạy nhanh vào mái hiên, dứng cách Ngọc một khoảng, không xa không gần, không buồn không vui, môi ngậm nét hờn im lặng.
Trời dất hoang vắng, chỉ có mua ồn. Ngọc dua kiếm ra hiên hứng mua, mắt dam dam nhìn về mạn bờ sông bát ngát.
- Hạt Tiêu còn giữ ý dịnh giết anh nữa thôi?
Suýt buột miệng mắng anh chàng là vô duyên ỏm, tôi ngoan cố nhủ thầm mình cóc thèm nói nang, dể Ngọc dộc thoải cho bõ ghét.
Không gian trắng xóa mua. Mặt dường reo vui nghìn bong bóng vỡ. Xác lá cuốn trôi bập bềnh, tựa những mảnh buồn xiêu lạc, tím ngắt dam chiêu, hồng lam mộng tưởng. Theo mua, hàng cây nhỏ lệ ngắm dài xuống lòng Huong. Dưới hiên, tôi là giọt mua lớn trên chỗ dứng câm.
- Hạt Tiêu! Biến thành tượng rồi hay rang nín lặng rứa? Đừng hận thù dòi phóng kiếm giêt anh nữa nghe. Có biết anh thuong Hạt Tiêu ghê lắm không. Ừ! Anh thuong Hạt Tiêu, thuong em.
Mua oi. Ngọc vừa nói mê gí thế? Phải chang dó là lờ tỏ tình? Mua nhận lời giùm ta di.
- Nhắc lại lần nữa, anh thuong Hạt Tiêu. Tính dến hôm qua, anh dã ngang qua nhà Hạt Tiêu dến vài tram lần rồi. Anh yêu ngọn dèn lập lờ sau vuông kính cửa mo màng. Giận thầm không biết vì rang Hạt Tiêu bỏ cái lệ lang thang quanh sân ngó trời ngắm sao, dể sân vắng, lòng anh hoang vắng theo. Có phải anh dã làm phiền Hạt Tiêu quá không? Gặp nhau giữa dường, tiếc chi một nụ cười chào. Hạt Tiêu cung nhất dịnh bặm môi bặm miệng. Tiếc chi một cái nhìn mà cứ giả tảng làm ngo? Anh có chút thẩm quyềnchi với Hạt Tiêu, anh dã bạt tai Hạt Tiêu lâu rồi.
Mua oi! Ngọc bắt dầu nói mê. Có lẽ anh chàng an hằm giải Mường bùa Mán chi noi rồi. Coi tề, anh chàng dang thành khẩn ngước nhìn trời. Mua biết tôi nghi gì không? Tôi sỡ lưỡi kiếm sẽ bất thần xuyên suốt qua tim anh. Mua giúp Ngọc lai tỉnh lại di.
- Từ ngày quen biết, anh sụt mấy ký lô thịt, vì thao thức thuong nhớ, lang thang duổi hình bắt bóng. Hạt Tiêu oi! Rang lạnh lùng giá bang với anh dữ rứa?
Ừ! Tại sao nhỉ? Ngọc, câu hỏi của anh ngọc nhu mía lùi. Tại sao tôi cứ hoài vọng tưởng tới chàng mãi thế? - Chàng. Nghe vừa gọn tiếng than ngắn, một hoi thở dài. Tôi thiếu chàng trong nỗinhớ thường ngày. Anh thiếu tôi trong nỗi mong thường bữa. Chúng ta cùng nghèo nàn nhu nhau. Cộng hai cái nghèo lại với nhau, liệu chung ta có giàu dược không?
- Hạt Tiêu, lần nữa, anh lì lợm nhắm lại
Anh thuong Hạt Tiêu.
Không. Anh chẳng lì lợm chút nào. Anh dang trì chí mua vé số kiến thiết, chờ dọi trúng dộc dặc. Lô này cung chính là lô tôi dang mong. Tôi hướng về phía Ngọc, nghiêm trang thành thật hon bao giờ hết.
- Anh thuong Hạt Tiêu thiệt không?
- Thật nhu trời dang mua.
- Nhung Hạt Tiêu lỡ thuong người khác mất rồi.
- Đứa mô mà có phước rứa em?
Tôi chung hửng trước vẻ kinh bạc bất ngờ của Ngọc, tức dến run giọng
- Hạt Tiêu thuong ba thuong mạ.
- Té ra rứa à? Xin lỗi, anh lỡ lời.
- Nếu có chút thẩm quyền với anh, tôi sẽ bạt tai anh, Ngọc!
- Thẩm quyền của một người chị hay người tình, Hạt Tiêu?
Tôi danh dá
- Hon nữa. Thẩm quyền của một người mẹ chẳng hạn.
Ngọc cười lớn, giữa lúc tôi chợt nhận ra tôi muốn khóc. Tôi thừa hiểu khóc là dồng nghia với thua cuộc. Tôi cố ním. Ngọc quay lại nhìn tôi bằng dôi mắt cọp dữ, nhung giọng anh chàng khá dịu dàng
- Hạt Tiêu kiêu hãnh nhu một nữ chúa bộ lạc, khi bị kẻ khác tước mất kiếm. Kiêu hãnh cho dỡ tức dỡ buồn.
Trước diệu dáng nhu dóng kịch của Ngọc, tôi thốt bật cười
- Còn anh, anh dúng là tên cướp, sống bằng nghề cướp kiếm người ta.
Màn kịch bat dầu thật bất ngờ. Ngọc rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thẳng mặt tôi
- Chiều ni nữ chúa Đồng Khánh vác kiếm di mô?
- Đi tìm giết tên dầu dảng TMSNSD Quốc Học.
Ngọc dí mui nhọn vào trán tôi, quát khẽ
- Nói láo.
- Đứa mô nói láo, ông táo xé rách áo.
Cả hai cùng cười ru. Nếu có kẻ nào dó bất thần ngang qua, thấy hoạt cảnh dưới mái hiên này, chắc chắn họ sẽ ngỡ tôi và Ngọc là hai dứa diên. Không khí bỗng nhẹ tênh, không còn nặng nề vây hãm nhu mấy phút trước. Tôi thấy lại tôi là con bé vui nhộn thường ngày và Ngọc, hiện nguyên hình tên học trò tinh nghịch, pha lẫn chút kiêu bạc ngang tàng của những cậu bé lớn. Mua vẫn dều dầy bay ngang ngoài trời.
- Ê! Nói thật di. Hạt Tiêu dem kiếm di mô? Nãy giờ anh nghi hoài không ra.
Chẳng lẽ khoe với anh chàng mình dược dóng vai Trung Trắc, ngày lễ sẽ hách xì xằng ngồi ngất ngưởng trên voi cao, nhìn thiên hạ bằng một phần tu con mắt. Tôi lúng túng cân nhắc, suy nghi nửa giây, rồi chớp mắt hai cái và phịa
- Có khóa dạy dấu kiếm mới mở hay lắm, vừa ghi tên dược một tuần.
Ngọc nghi ngờ
- Thật không? Anh không ngờ Hạt Tiêu lại khoái cái món kiếm quỉ ni, ảnh hưởng phim kiếm hiệp à?
- Mô có, thấy tụi bạn dua nhau di học nên học choi cho biết rứa mà.
Ngọc cười
- Xạo ghê! Ở dây có mấy chỗ dạy Nhu dạo, Karate làm chi có chỗ dạy dấu kiếm.
- Đã nói là trường mới mở, rất ít người biết.
- Chỗ mô?
Tôi bối rối tránh ttôi mắt xét nét của Ngọc
- Tận núi Ngự Bình lận. Do một ông già người Nhật dạy.
- Nhà số mấy?
- Không số. Ở núi làm chi có số.
Ngọc gật gù, ngây tho in nai
- Té rứa à! Anh mô có biết. Ngày mai anh sẽ tìm tới xin ghie tên học. Điều kiện dễ dàng không?
- Khó lắm. Trừ phi anh hóa trang thành con gái.
- Rang rứa?
- Vì trường chỉ dành riêng cho con gái.
Ngọc bất mãn
- Độc tài ghê hí!
Tôi cười thầm trong bụng. Đừng nói ngày mai, mà cho tới cuối kiếp, anh lang thang mòn mấy tram dôi giày dưới chân núi Ngự Bình cung không tìm ra chỗ dạy dấu kiếm, Ngọc ạ! Đáng kiếp cái tội doạt kiếm của anh.
Thốt nhiên, những ngọn dèn bật cháy, rọi ánh sáng lóng lánh qua màn mua xanh thẳm. Gió thổi từng miếng dêm mỏng từ bờ sông lên. Một chiếc xe gắn máy xả hết tốc lực bang bang trên mặt dường. Tôi giật mình nghi dến mân com dang dợi ở nhà, vội giục Ngọc
- Tối rồi, trả kiếm cho người ta về.
- Còn mua nè.
- Kệ chó nó. Bộ mua rồi phải dứng dây suốt dêm à?
Ngọc tỉnh khô
- Mua lì lợm ghê hí!
- Lì lợm còn thua anh.
- Lần nữa, anh lì lợm nhắc lại....
Tôi dua tay bịt lấy hai tai. Lúc này tôi chợt thấy gã cont rai lì lợm thất tình, và lo sợ nếu anh chàng nhất dịnh không trả kiếm, tôi giải thích thế nào với cô Phi Hiền? Nhất là ngày lễ dã gần kề. Tôi trừng mắt tức tối nhìn Ngọc
- Ngọc, dừng dùa nữa, tối rồi, ba mạ dang sốt ruột ở nhà.
Ngọc tro lì nhu dá
- 8 giờ tối ni, thanh kiếm sẽ treo tại cổng nhà, Hạt Tiêu nhớ ra lấy, nghe.
Nhanh nhu sóc, anh chàng phóc lên xe, ra dường mất hút dưới làn mua trùng diệp.
8 giờ 15 phút dêm hôm dó, thanh kiếm treo dong dua trước cổng nhà tôi, với tờ thu dẫm ướt nước mua, Ngọc viết
1. Xin lỗi dã dùa dai.
2. Anh cực lực phản dối việc học dấu kiếm của Hạt Tiêu. Nên học nấu com, kho cá, thêu thùa, may vá hay hon.
3. Lần nữa anh lì lợm nhắc lại
Anh Thuong Hạt Tiêu nhất dời.
Một Chút Mưa Thơm Một Chút Mưa Thơm - Mường Mán Một Chút Mưa Thơm