Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Little rain
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 16569 / 48
Cập nhật: 2014-11-22 17:28:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
Mưa rừng ơi, mưa rừng. Hạt mưa nhớ ai mưa triền miên. Phải chăng mưa buồn vì tình đời, mưa buồn vì tình nguời nuôn kiếp không phai..."
Lãm Bình cười nhếch môi vặn volume nhỏ lại. Anh tập trung vào lái xe vì sự an toàn của mình.
- Nhã Khiết! Em ở đâu hả? Đợi anh điên lên em mới chịu xuất hiện phải không?
Đến nhà không gặp, Nghỉ làm ở công ty. Sự vắng mặt của Nhã Khiết mấy ngày qua như một dấu chấm hỏi lớn trong lòng anh.
Sự mất tích không lý do của có đang biến anh thành một thằng khờ chạy lòng vòng thành phố.
Đêm khuya. Những cuộc vui cũng tàn, mọi người trên đường cũng vắng.
Lãm Bình đành thất vọng lái xe về nhà trong nỗi nhớ nhung vô hờ. Anh chỉ về nhà chăm sóc ba có mấy ngày mà mọi việc cứ rối tung lên.
- Khỉ thật.
Lãm Bình đấm mạnh tay vào vô- lăng khi vừa vào đến sân:
- Có chuyện gì xảy ra thì cũng gọi điện báo một tiếng. Đúng là con nít. Chỉ biết làm cho người ta lo. Càng về khuya nỗi nhớ trong lòng anh càng mãnh liệt hơn. Thì ra Làm Bình yêu cô nhiều đến thế. Bản thân anh cung không lý giải được lý lẽ của con tim mình. Có lẽ đó chỉ là... tình yêu.
Đảo mắt qua liếc di động nàm lăn lóc trên ghế. Anh ước gì nó reo và giọng nói trong trẻo của Nhã Khiết vang lên. Nhõng nhẽo cũng được, gây sự cũng được. Anh chỉ cần nghe em nói là được rồi Nhã Khiết ơi!
Gục đầu vào vô- lăng, anh nghe trái tim mình ngân nga tiếng yêu. Sự trâm lặng đến khó hiểu của Khánh Sương, tai nạn bất ngờ của ba anh đang làm anh lo đến cuống lên vì sự vắng mặt của cô.
Búng tàn thuốc thành một vòng cung sáng rực trong đêm. Anh thất thểu bước xuống xe. Lãm Bình sợ sự vắng lặng đến tột cùng. Phải chi...
Đôi mắt anh sáng hơn sao khi đèn phòng vừa mở. Không nói nên lời, anh đứng chôn chân một chổ.
Trời đất ơi! Bỏ công chạy ngoài đường tìm. Công chúa của anh đang nằm ngủ ngon lành trên giường, Quả là con nít. Muốn mắng cô một trận cho hả giận hết sức nhưng Lãm Bình lại không thể chiến thắng nổi cám xúc yêu thương dạt dào trong tim. Rón rén bước đến đứng bên giường. Anh say sưa ngắm "công chúa ngủ trong rừng". Không hiểu cô nàng đã làm gì trong những ngày qua mà trông có vẻ mệt mỏi và xanh xao quá. Lãm Bình nhẹ nhàng ngồi xuống giường, không kềm được anh nhẹ ôm cô vào lòng. Bờ ngực ấm ghi lấy bờ lưng mảnh mai của cô truyền hơi ấm. Nhẹ vén mấy sợi tóc đang xoã lòa xoà trên má cô, anh đặt một nụ hôn nhớ nhung vào bờ má mịn màng.
Bị phá giấc ngủ, Nhã Khiết cựa mình nhưng Lãm Bình vẫn ôm chặt lấy cô.
Áp má mình lên má cô, anh nói giọng giận hờn:
- Bắt được ăn trộm nhé.
Một thoáng giận mình nhưng cô kịp nhận ra anh nên phì cười:
- Ai ăn trộm hả?
- Khi không biến mất tiêu rồi tự dưng xuất hiện trong nhà người ta. Không ăn trộm thì là gì?
Cô cố đẩy anh ra xoay người lại:
- Chỉ biết trách người ta. Mình thì sao?
Mấy ngày không đến công ty, không về nhà. Anh đi đâu hả?
Lãm Bình tỳ cằm lên cằm cô:
- Nhớ hả?
Cô né mặt chun mũi:
- Không ai rảnh. Chỉ vì có việc phải tìm giám đốc thôi.
- Việc gì? Đừng nói rằng em đã làm xong trang web nhé.
- Hứ! Anh lúc nào cũng khi để người ta. Nói cho biết nhé, không những xong mà còn thành công và khách hàng hưởng ứng rất tốt nữa kìa.
Cô đẩy Lãm Bình ra khỏi người và có vẻ giận:
- Một vài công ty nước ngoài đang xúc tiến ký hợp đồng độc quyền với công ty chúng ta.
Lãm Bình chụp cô kéo ngồi xuống đùi mình, anh nghiêm mặt:
- Vì chuyện này mà mấy ngày qua em làm đến gầy và xanh như thế này à?
Cô đẩy anh ra, đôi mắt bắt đầu rơm rớm. Nhã Khiết đã bỏ ăn bỏ ngủ tập trung cho công ty, những lúc nhớ anh và cần anh giúp cô đã gọi điện về công ty, thậm chí gọi cả di động vậy mà anh chẳng thèm bắt máy. Đến lúc công việc xong, chịu không nổi cô đành phải đến nhà vậy mà anh cũng đi đâu mất. Hỏi ai không tức.
Lãm Bình thấy ray rứt vì những giọt nước mắt nóng bỏng như lửa. Anh kéo cô vào lòng hôn nhẹ lên giọt nước mắt trong vắt?
- Nín đi em. Anh xin lỗi.
Cô phủi má nơi anh vừa hôn.
- Ai có lơi mà cho anh. Anh đáng ghét lắm.
Anh phì cười:
- Người ta biết mình có lỗi đã bỏ mặc ''cục cưng'' làm việc một mình nên xin lỗi rồi. Nhã Khiết là người lớn sẽ bỏ qua, đúng không?
Lãm Bình đúng là sảnh sỏi trong việc năn nỉ người yêu. Nghe anh bảo mình người cô nín ngay.
Lãm Bình vuốt mũi cô:
- Liên lạc với anh không được rồi giận tắt máy không cho anh liên lạc lại à?
Cô chu môi:
- Không có tắt máy mà vứt luôn rồi.
- Nhóc con! Em biết mấy ngày qua anh nhớ em lắm không?
Cô quay mặt đi:
- Nhớ! Nhớ mà người ta đến đây ngủ cả buổi chiều bây giờ mới hay. Mấy ngày nay anh đi đâu sao em gọi không nhận máy.
- Anh về nhà?
Nhã Khiết cụp mi ngồi lặng người. Tuy không hỏi về chuyện trước kia của anh nhưng cô lại không vui khi Lãm Bình về nhà. Ngôi nhà đó có một người phụ nữ mà cô không thích dù Lãm Bình bảo là dì ghẻ. Cô ấy quá đẹp.
- Nhã khiết! Em đang nghĩ gì vậy!
Cô đứng dậy vuốt lại tóc:
- Không nghĩ gì cả.
- Thật à?
Anh đi theo cô ra lan can. Dưới đường đã vắng lặng không một bóng người.Trời về khuya, thành phố thật đáng sợ. Nó buồn và cô đơn quá Bây giờ Nhã Khiết mới thấm thía hết sự cô đơn và buồn tẻ. Trước kiacô cứ tự hỏi tại sao những người yêu nhau cứ phải giận hờn rồi u sầu một mình nhưng bây giờ thì cô đã hiểu. Khi yêu người ta có những tình cảm thật khó lý giải.
Lãm Bình cười cười vòng tay ôm ngang eo người cô. Cô bé con đỏng đảnh này cũng biết suy tư chứ không vô tư như anh nghĩ. Như thế thi làm vợ được chưa nhỉ? Anh úp mặt vào tóc cô thủ thỉ.
- Không được suy nghĩ lung tung. Phải gọi người ta bằng dì Sương đấy.
Người ta có nói gì thì cũng phải nhịn, phận dâu con không được gây lộn với mẹ chồng đâu, nghe không?
Con dâu? Mẹ chồng. Nghĩa là... cô ngớ người ra suy nghĩ. Lãm Bình đúng là đáng ghét. Tỏ tình cũng kỳ cục, bây giờ cầu hôn cũng... kinh dị hơn người.
Cô mím môi cười cười nhưng vẫn không thèm quay mặt lại. Đã vậy còn nói giọng giận hờn.
- Không ai thèm cưới hỏi gì mà dâu với con. Anh lo cho người ta đi.
Anh xoay người cô lại, làm bộ nghiêm giọng:
- Người ta nào?
- Ờ thì... Ứ! Anh còn giả bộ.
Xí nhẹ trán cô, anh cười:
- Em đó. Bảo con nít mà không chịu.
- Đương nhiên rồi. Người ta là người lớn.
Anh nhìn như xoáy vào đôi mắt đẹp:
- Người lớn họ tự lo cho bản thân được. Chỉ có con nít mới cần người quan tâm lo lắng. Em muốn làm người lớn hay con nít?
Cô cười cười úp gương măt đỏ bừng vào ngực anh:
- Vậy thì làm con nít.
Anh phì cười vuốt tóc cô hỏi yêu thương:
- Có nhớ anh không?
Cô gật nhẹ đầu trong ngực áo anh. Sự thú nhận sao mà dễ thương. Trái tim anh đập mạnh và Lãm Bình xúc động thật sự, anh nâng mặt cô lên môi anh chạm khẽ vào môi cô. Nhã Khiết chìm ngập trong cảm giác hạnh phúc. Đôi tay mạnh mẽ của Lãm Bình ôm trọn lấy cô khiến Nhã Khiết muốn ngộp tbở. Cả đẩy anh ra xấu hổ cô đấm vào ngực anh:
- Đáng ghét.
Anh cười:
- Lúc nhớ lúc không. lúc yêu lúc ghét. Ai biết đâu mà chiều hả?
Cô cười cười úp mặt vào ngực anh cho thoả nhớ nhung. Lãm Bình lại tấn công tiếp:
- Vài hôm nữa anh đưa về ra mắt ba nghen.
Cô giật mình ngẩng mặt nhìn anh:
- Sao nhanh vậy? Em sợ lắm.
- Có gì đâu mà sợ?
- Lỡ ba phản đối thì sao?
- Đâu có sao. Anh chỉ bảo là ra mắt thôi. Anh đâu có bảo cưới đâu mà sợ phản đối.
Cô phùng má:
- Anh dám.
Lãm Bình giơ tay né cái đấm của cô. Anh chạy vội vào giường, miệng kêu lên:
- Dữ vậy ai mà thèm cưới.
Cô chống nạnh hất mặt:
- Không cưới thử coi ai ế thì biết. Còn nữa nha. Nếu anh không cưới em em sẽ nói hết những thói hư của anh cho mấy tay nhà báo là cải biết.
Anh nhăn mặt vờ lo sợ:
- Gì? Anh làm gì có thói hư tật xấu chư?
- Ai nói không có? Chẳng những có mà còn nhiều nữa kìa.
- Vậy ư? Lại đây anh sẽ cho em thấy một thói xấu nữa nè.
Cô kêu ré lên khi Lãm Bình chồm người kéo lại.
- Buông em ra. Đáng ghét quá đi.
Nhã Khiết la lên khi anh ghì lấy nhấn chìm trong nụ hôn đê mê. Cô đấm thình thịch vào vai anh nhưng cuối cùng cũng vòng tay qua vai ôm ghì lấy cổ anh. Thật lâu thật lâụ. cả hai chỉ có nhau.
Lãm Bình luyến tiếc rời môi Nhã Khiết, cô chớp chớp mi nhìn anh. Cả hai như trao cả vạn lời trong tim. Cô mềm ra trước ánh mắt nồng nàn của anh. Mấy ngón tay thuông dài ngọ nguậy trong không khí rồi rụt rè áp lẽn mặt anh. Cử chỉ âu yếm nhẹ nhàng nhưng đầy yêu thương của cô làm Lãm Bình như chú nhóc vừa tập tành yêu đương. Nghiêng đầu sang bên như muốn giữ mãi tư thế đó anh lại cúi xuống nhưng không hôn cô. Giữa họ chỉ là một hơi thở, Nhã Khiết không sừng sộ nữa, cô thú nhận lòng mình.
- Lãm Bình! Em yêu anh nhiều lắm, anh biết không?
Như chỉ chờ có thế, anh tham lam tìm môi cô. Hiểu được lòng nhau, cả hai say sưa thể hiện tình cảm của mình. Anh thì trên môi cô:
- Anh cũng thế. Anh xin lỗi.
Cô chu môi:
- Em không thích anh nói suông đâu.
Lãm Bình cười cười:
- Vậy mỗi ngày mỗi gọi điện nhé.
- Không chiu.
- Ngày anh gọi hai lần.
- Không được?
- Ba lần.
- Không thèm.
Lãm Bình khổ sở nhăn mày. Vậy đó. Lúc thì chính chắn người lớn, khi nhõng nhẽo như trẻ con.
- Cô hai, vậy chứ cô muồn sao? Hay là để tôi bỏ cô vào túi đi đâu từ cũng đem theo nhé.
Cô cười toe:
- Đúng rồi đó.
Lãm Bình cũng phì cười trước điệu bộ trẻ con của cô.
- Đem theo nhưng em không muốn ở trong túi mà là trong tim cô.
Anh kí nhẹ trán cô:
- Em đó ma mảnh quá đi.
Đồng hồ vừa lúc đánh nhịp thứ hai. Thế là đã hai giờ sáng, cả hai cùng nhìn nhau lè lưỡi. Tình yêu đã làm họ quên cả thời gian khi ở bên nhau. Lãm Bình ra lệnh:
- Em ngủ một lúc nữa đi.
- Em không thích. Lỡ sáng dậy anh biến mất tiêu thì sao?
Lãm Bình cụng trán cô:
- Anh có ba đầu sáu chân cũng không dám. Làm sao mà thoát khỏi cây gai mắc cỡ này.
- Ơ làm gì có cây gai đó. Người ta nói là hoa trinh nữ chứ!
- Ứ! Người ta là hoa trinh nữ. Còn em là gai mắc cỡ, lúc thi e ấp thẹn thùng làm người ta phát điên lên vì yêu lúc lại giương đầy gai nhọn làm tim người ta rỉ máu hà.
Cô thích thú nhìn gương mặt bí xị của anh cười nắc nẻ:
- Vậy thì đi tìm hoa lan, hoa huệ đi.
Anh kéo gối kê đầu cho cô:
- Lỡ rồị. cho cùi luôn đi. Tìm kiếm nữa mất công lắm.
Cô lên tiếng khi đã nằm yến trên gối:
- Vậy khi nào mình về thăm ba?
- Ngày mai.
- Hả? Em tỉnh ngủ với anh luôn nè. Sao nhanh vậy?
Lãm Bình cố nén cười khi nhìn Nhã Khiết nhấp nha nhấp nhỏm trên salon.
Chẳng bù cho thường ngày cô nàng líu lo như sáo. Hôm nay ra mắt ba chồng có khác, trong dịu dàng hẳn ra.
Hai đứa quen nhau lâu vậy sao hôm nay mới về thăm ba vậy? Con có tội lớn lắm đó Lãm Bình.
- Dạ không đâu thưa bác. Tại con chứ không phải tại Lãm Bình đâu ạ.
Nhận được dấu chấm hỏi từ tia nhìn của cha. Lãm Bình đảo mắt qua Nhã khiết. Tội nghiệp cô nàng cũng ngơ ngác chẵng biết mình đã lỡ lời điều gì? Chỉ thấy Lãm Bình ngồi cười tủm tỉm. Đúng là thấy ghét. Không biết người ta đang run muốn chết hay sao?
- Lãm Bình à? Xem ra từ nay muốn rầy la con coi bộ khó à!
Nhã Khiết nhíu mày suy nghĩ không hiểu ba anh ấy nói vậy là sao nhỉ? Cô lén đưa mắt sang Lãm Bình hy vọng anh cho cô một câu trả lời thỏa đáng nhưng. Rõ là vô duyên. Sao cứ cười hoài như vậy chư?
Nhìn gương mặt con dâu có vẻ... hình sự ba Lãm Bình vội lên tiếng:
- Nè còn à! Con không cần phải bên vực nó như thế đâu, Xem nó vậy chứ không hiền đâu.
- Ba! Sao ba nói vậy? Cô ấy là chúa ăn hiếp con đó.
Thì ra là vậy. Gương mặt Nhã Khiết đỏ lững như quả gấc. Xấu hổ chết đi được khi hiểu được ý nghĩa nụ cười của anh. Nhã Khiết bẽn lẽn cúi thấp đầu.
- Con đừng sợ. Có ba nó không dám ăn hiêp con đâu.
- Dạ con cám ơn.. ba.
Ông bật cười sảng khoái nghe cô gọi tiếng ba. Cảm giác khi có con dâu thật tuyệt.
- Nè! Ba ở đâu mà lẹ vậy nhóc?
Cô chu môi trêu anh rồi quay qua dĩa trái cây trên bàn:
- Ba à! Con gọt trái cây ba ăn nghen.
Ông bật cười nhìn hai con đùa giỡn.
- Thôi hai đứa cứ ở đây chơi đi. Ba lên phòng nghỉ trước.
- Vậy để con đưa ba lên phòng.
Ông giơ tay ngăn lại:
- Thôi được rồi. Không cần đâu con. Ba tự đi được.
Cô nhìn ông đi lên lầu mà lòng thấy áy náy. Lãm Bình như hiểu được điều đó, anh bước đến quàng vai cô vỗ vỗ nhẹ:
- Ba đã đỡ nhiều rồi em ạ.
- Lãm Bình, em xin lỗi.
- Về chuyện gì?
- Em vô tình quá phải không?
- Anh ôm cô vào lòng:
- Không, hôm nay em làm rất tốt. Một người tốt thì không thể là người vô tình được.
- Vậy mai mốt em có thể đến thăm ba thường xuyên không?
- Không!
Anh lắc đầu làm mặt nghiêm:
- Khi nào có anh ở nhà em mới được đến.
Lừ mắt nhìn anh có hất mặt:
- Không biết xấu hổ. Người ta đến thăm ba chứ bộ.
Anh véo mũi cô:
- Luôn tiện thăm anh luôn không được à?
Xấu hổ vì cử chỉ quá thân mật của anh, cô đấm nhẹ vào ngưc anh:
- Anh này! Đây đâu phải là nhà riêng của anh. Người ta cười kìa.
- Kệ. Ai cười hở mười cái răng.
Vừa nói vừa chụp tay cô đưa lên môi, nụ hôn chưa kịp đặt lên đôi tay thuôn dài trắng nón thì anh đã thấy đôi mắt Nhã Khiết tối sẩm lại Nhìn theo ánh mắt thất thần của cô anh xoay người ra cửa. Lãm Bình cảm nhận được bàn tay Nhã khiết đang lạnh đi. Anh nắm tay cô siết mạnh như truyến hơi ấm. Nắm tay Nhã Khiết, anh ung dung bước vững chắc ra cửa.
Khánh Sương sang trọng trong bộ vest trắng đang đứng như hoá đá nơi cửa.
Cảnh tượng thần mật lúc nãy đang làm chấn động trong lòng cô. Không ngờ anh ấy lại đi nước cờ này. Cô mím môi suy tính. Lãm Bình! Ba anh như thế mà vẫn còn tâm trí để vui vẻ với người yêu ư? Anh quá xem thường tôi rồi đó.
- Chào dì! công ty có việc gì mà dì về trễ quá vậy?
Anh quay qua Nhã Khiết:
- Chào dì đi em.
Nhã Khiết không biết Lãm Bình đang làm gì nhưng cô cũng lễ độ cúi đầu.
- Chào dì.
Khánh Sương cố điềm nhiên:
- Chào Nhã Khiết, Cô đến lâu chưa?
- Cám ơn dì đã hỏi thăm. Tôi vẫn khoẻ. Còn dì?
- Cám ơn. Tôi cũng rất khỏe.
Khánh Sương đảo mắt qua Lãm Bình đầy phẫn uất. Nhìn anh thì có thể đoán ra ngay anh đang lo lắng cho Nhã Khiết. Hừ! Con ranh đáng ghét. Đúng lý vị trí đó phải là của Khánh Sương này.
Ánh mắt không mấy thân thiện của cô đã bị Lãm Bình nhận ra. Anh nhẹ nhàng nhìn Nhã Khiết:
- Thôi tối rồi, Em chào dì đi. Anh đưa em về.
Câu nói đầy quan tâm của anh dành cho Khánh Sương càng khiến căm hờn.
Tại sao ông trời lại bất công như vậy?
Bỏ mặc Khánh Sương với nỗi giận hờn, ghen tuông trong lòng. Lãm Bình đưa Nhã Khiết ra cổng. Dựa vào cánh cổng, anh làm mặt giận:
- Em đừng nói là cứ thế mà về nhé.
Cô chống nạnh, phùng má cự lại:
- Em không thích đi đâu cũng có vệ sĩ. Thật là mất tự do.
Anh véo mũi cô:
- Còn đòi tự do hả? Mai mốt tui cưới về nhà thử coi muốn tự do không.
Né người, cô cười khúc khích:
- Thôi được rồi. Anh vào với ba đi. Em tự về được. Anh tài xế đợi lâu rồi kìa.
- Cũng được. Vậy... mi anh đi rồi về.
- Cô nghiêng đầu lườm anh:
- Không biết mắc cỡ. Em về đây.
Nói rồi cô quay đi băng qua đường, nơi anh tài xế đậu xe chờ nãy giờ.
Không hiểu sao những lúc gặp Khánh Sương, cô lại mất tự nhiên. Những lãng mạn ngày thường biến đâu mất. Cứ như thế mai kia làm sao cô về sống chung làm vợ anh?
Nhã Khiết thở hắt ra mệt mỏi. Ngã lưng ra ghế được một lúc cô mới sực nhớ mình đã để quên di động ở nhà anh.
- Ôi! Lở ba gọi biết làm thế nào? Thật ra mấy ngày cô vắng mặt ở công ty là bị ba bắt về nhà đấy thôi.
- Anh tài! Mau quay xe lại đi.
- Tiểu thư! Cô quên gì à? Ngày mai đến không được sao?
- Cô quýnh quáng hét lên:
- Ôi! Được thì tôi đâu cần lo cuống lên thế này. Ba tôi gọi mà không gặp thì ông sẽ không cho tôi ra ngoài nữa đó.
Và đáp ứng theo lờl cô chủ, không đầy năm phút sau, cô đã đứng trước cổng biệt thự của Lãm Bình.
- Ôi! Mừng quát. Cũng may là anh ấy chưa đóng cổng.
Sự lo lắng đã làm cô quên mất phép lịch sự phải bấm chuông. Tự nhiên, cô bước hẳn vào trong.
Một đóm sáng lóe lên trong bóng tối làm cô chùm bước lùi trở lại. Một thoáng sợ hãi vì ngỡ là ma, cô cố định thần xem đóm sáng ở góc vườn là gi? À!
Thì ra là Lãm Bình đang hút thuốc. Cô nhận ra ngay vì cách búng tàn thuốc thành một vòng cong sáng rực quen thuộc. Chưa kịp bước đến, cô đã nhận ra thêm một người đang đứng nói chuyện với anh. Là Khánh Sương sao?
Trái tim cô như vỡ ra từng mảnh vụn. Vừa mới nồng nàn với cô bây giờ lại tình tự với cô ta ư?
Cổ họng cứng ngắc nghẹn ngào, cô muốn phá tung mọi thứ nhưng đâu còn sức lực. Toàn thân cô run rẩy và không biết bằng cách nào mà Nhã Khiết lại ngồi vào xe được. Cô nói vô cảm:
Chạy đi!
- Đi đâu hả tiểu thư?
Cô hét lên nức nở:
- Đi đâu cũng được nhưng không phải ở đây. Anh hiểu không?
Và chiếc xe lăn bánh, bỏ lại ngôi biệt thự chìm đắm trong đêm. Mọi thứ đang rơi vào bóng tối. Thật đáng sợ.
Cốc cốc'.
- Vào đi!
Cánh cửa bật mở nhưng Nhã Khiết không buồn quay ra xem ai vào. Vẫn ngồi bó gối trên cửa sổ cô lên tiếng khi nhận ra bước chân của cha:
- Cha! Con muốn ở một mình.
- Ở một mình là sao?
Ông lo lắng đến bên cô nhỏ nhẹ:
- Con cưng à! Có chuyện gì buồn thì nói đi. Cha sẽ giúp con giải quyết.
Cô quay qua nhìn cha. Đôi mắt rưng rưng nước mắt.
- Con biết là cho lo cho con lắm không?
Đang vui ve khi không giam mình ở nhà không ăn không uống gì hết.
- Xin lỗi cha.
Cô xúc động vì tình cảm của ông. Không ngờ hành động của mình lại làm người thân lo lắng đến thế. Nỗi dày vò dâng lên làm cô nghẹn lời, ôm cổ ông cô nói:
- Xin lỗi nha cha.
Vỗ vỗ vai con ông an ủi:
- Được rồi. Cha không có nhiều lỗi để cho con đâu.
- Bây giờ có chuyện gì thì nói cho cha nghe nào. Có phải thằng nhóc đó đã chọc giận con không?
Đôi mắt Nhã Khiết ráo hoảnh, trái tim cô đập mạnh hồi hộp không lý nào cha biết hết? Mình đâu có nói với ai?
- Con cưng à? Thằng nhóc đó làm con giận đúng không?
Cô đẩy ông ra chống chế.
- Thằng nhóe nào đâu. Cha cứ đoán mò.
- Vậy thì nói đi. Một hai đòi sống đòi chết ra ngoài làm việc rồi đột nhiên ủ rủ trong phòng mấy ngày hôm nay. Vậy là sao?
- Con...
Ông tinh ý nhận ra vẻ lúng túng của con gái, Tuy không lo lắng bằng mẹ nó nhưng ông đã tất cả những gì có thể để bù đắp lại sự thiếu thốn tình cảm cho con. Nếu không... Ông đã xử cô cái tội giả mạo chữ ký và lấy trộm cái mộc để đóng vào giấy giới thiệu đem đến công ty Lãm Bình rồi.
- Nhưng thằng nhóc đó là ai? Lãm Bình hay Long Thành?
- Cha. Cha nói gì vậy?
- Không.
- Ông cười:
Cha chỉ... Ứ! tại cha lo quá. Thằng Bình nó bày đặt học thêm ngoại ngữ gì đó nên bao nhiêu công việc bị đình trệ khiến cho cha đau đầu.
- Cô nhíu mày:
- Cha nói ai học ngoại ngữ.
Ông không ngờ suy tính của mình lại đạt kết quả. Đôi mắt con gái ông sáng rực kìa.
Sờ soạn hàm râu ông ỡm ờ:
- Chắc... Chuyện này là việc ở công ty. Con đừng bận tâm. Ừ! Mà lúc nãy có người ở trung tâm ngoại ngữ gọi điện đến hỏi con hết bệnh chưa? Ba bảo con chưa khoẻ xin nghỉ thêm ít hôm. Khi nào khoẻ hẳn sẽ đến đó dạy tiếp.
Cô phóng như bay xuống giường:
- Cha! Con bệnh hồi nào đâu. Bây giờ con có thể đi dạy mà.
Ông mở to mắt:
- Vậy sao? Đi bây giờ à?
- Dĩ nhiên.
Vừa nói cô vừa biến vào phòng tắm. Không đầy năm phút cô đã tươm tất trong chiếc đầm trắng dài và mái tóc cột cao nhỏng nhảnh.
- Xin lỗi thưa quý ông. Cảm phiền quý ông ăn tối một mình nhé.
Nhã Khiết nghiêng người chào ông cười thật tươi rồi từ tốn bước ra khỏi phòng trong dáng rất ung dung. Nhưng vừa khép cửa lại cô đã lè lưỡi, rụt cổ co giò mà chạy xuống nhà.
- Việc quan trọng như vậy mà bây giờ mới nói. Cha thật là.
Vuốt lại mái tóc vừa bị gió làm rối, Nhã Khiết đảo mắt quan sát dãy hành lang vắng lặng người. Mỉm môi cười hài lòng cô bước từ tốn về căn phòng ở cuối cùng. Đưa tay lên núm cửa, cô cố nén nụ cười tinh quái của mình:
- Cái này tại anh xui thôi.
Xoay nhẹ núm cửa cô bước vào và một nụ cười thật tươi:
- Chào mọi người.
Các học viên ngơ ngác nhìn lên cô gái trẻ đang đứng trên bụt giảng. Trong đó có một ánh mắt đang tròn xoe ngơ ngác ở góc phòng. Nhưng Nhã Khiết đã phớt lờ và ung dung nói tiếp.
- Tôi xin tự giới thiệu. Tôi là Nhã Khiết.
Từ nay tôi sẽ hướng dẫn các bạn trung khóa học này.
- Ranh con!
'' Một giọng nói rành rọt vang lên ở góc phòng nhưng Nhã Khiết không thèm để ý.
Cô vẫn tươi cười làm quen với các bạn học viên. Ánh mắt Nhã Khiết không một lần nhìn đến "gã'' học viên ngổ ngáo ngồi ở góc phòng.
Hứ! Tưởng giỏi lắm chắc. Hãy đợi xem. Thế là hai tiếng đồng hồ trôi qua, Nhã khiết không có một chút sai sót nào. Với vai trò là một cô giáo.
Chà! Hình như đây mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất của mình thì phải. Giá mà lúc ấy mình thi sư phạm nhỉ.
- Không về sao cô?
Một anh chàng khá điển trai đến bên hỏi Nhã Khiết. Cô giật mình nhìn lên, thì ra đã hết giờ và mọi người đã về từ nãy giờ. Quỉ thật! Hắn đâu rỗi nhỉ? Nhã Khiết vội đảo mắt xuống góc phòng.
Lãm Bình đang... thu dọn hành lý chuẩn bị về. Chẳng biết có ý đồ gì mà cố ý nán lại về sau đây. Cô cười tủm tỉm đứng giữa đường chờ Lãm Bình bước đến nói lời xin lỗI nhưng...
Nhã Khiết bặm môi nhìn theo Lãm Bình.
- Tức chết đi thôi. Làm như mình là người dưng nước lã không bằng.
Nhã Khiết ậm ự trong cổ họng nhưng Lãm Bình vẫn nghe được. Nhưng nghe để nghe chứ anh vẫn đi một nước không thèm trả lời trả vốn gì.
- Tưởng con gái là ngon lắm à?
Nhã Khiết lững thững đi trên vỉa hè một mình. Đầu óc cô như một cái bộp rỗng không thể suy nghĩ được việc gì ngoài Lãm Bình. Thành phố về đêm rực rỡ với những ánh đèn màu, bao đôi nhân tình đang chở nhau trên đường thật vui vẻ nhưng sao cô lại lạc lõng thế này.
Có thật như các nhà văn thường viết không. Khi yêu người ta sẽ vui vì người ấy, buồn vì người ấy và nghĩ về người ấy.
Cô vuốt mặt cố tỉnh táo đẩy gương mặt phớt đờ của Lãm Bình ra khỏi trí mình. Mùi bánh bao nóng bên đường làm mấy con kiến cắn bụng cô. Mặc kệ mấy gã thanh niên nhìn mình, cô vừa đi vừa ăn ngon lành.
Sợ gì chư? Mắc cỡ làm chi với mấy gã đó. Không có Lãm Bình thì xấu hổ làm chi cho bụng đói meo.
- Mà có anh ta thì...
Đang ăn dở miếng bánh bao trong miệng mà cô tưởng chừng mình đang ăn ''mầm đá" - Đúng là ban ngày đừng nói xấu người ta.
Quẹt thật nhanh cái miệng dính đầy bánh bao, cô cố lấy lại bình tĩnh nhìn Lãm Bình đang đứng thù lù trước mặt.
Đùng là xúi quẩy. Nói xấu hắn vào ban đêm mà cũng không thoát.
Sửa lại túi xách trên vai, cô mạnh dạn sấn tới đi ngang qua chỗ anh như không có chuyện gì. Được một đoạn ngắn thì cô đi chậm lại cố ý lắng nghe bước chân sau lưng. Đúng là tức chết mà. Xin lỗi thì nói xin lỗi. Mình sẽ bỏ qua. Cớ gì mà cứ đi phía sau như thế chứ?
Chịu hết nổi vì Lãm Bình cứ lầm lì đi phía sau. Cô dừng lại anh cũng không đi mà đứng lại hút thuốc.
- Này! Tại sao cứ đi theo hoài thế?
Ngoái đầu nhìn lại phía sau, nghiêng người né cô nhìn ra phía trước, Lãm Bình thơ ngây hỏi lại:
- Cô đang hỏi tôi à?
Nỗi nóng trước cái vẻ tưng tửng của anh, cô chống nạnh lên hỏi lại.
- Ở cái đường vắng lặng này anh cho rằng tôi nói với ai?
- Thế à? Vậy tôi tưởng con đường này là của cô chứ. Nếu cô biết đây là đường công cộng thì đi đâu là chuyện của tôi. Liên quan gì đến cô mà hỏi?
Nói roi anh tiếp tục mồi thuốe hút tỉnh bơ. Qua làn khói anh nhận ra được gương mặt đang từ từ đỏ lựng vì giận của cô.
Quả thật không giận cũng không được. Rõ ràng anh cố ý đứng đây để đưa cô về vì con đường này rất vắng mà hôm nay Nhã Khiết lại "thích'' đi bộ thế mà...
Hừm! không hiểu mình yêu hắn vì điểm gì nữa. Có lỗi không chịu nhận côn tìm cớ gây sự. Đúng là khúc gỗ không biết ga- lăng là gì? Chu môi nguýt dài anh, cô bỏ đi một nước như Lãm Bình lúc nãy.
Ôi! Sao đi hoài mà không thấy ngôi biệt thự của mình vậy ta?
Nhã Khiết thầm than trong dạ. Chuyện gì nữa đây. Gần cuối đường rồi mà sao... Nhã Khiết nhận ra hai hàng cây bên đường rất quen thuộc nhự. ợ. Nhà của...
Cô thầm kêu trời vì tính đểnh đoảng của mình. Mình phải nghĩ đến lý do anh ta đứng ở đầu đường chư? Đúng là sập bẫy không hay. Đây là đường vào nhà Lãm Bình mà.
Quá quê vì bị anh "gãi" mà không biết, Nhã Khiết tức anh ách nhưng không biết phải làm sao. Cuối cùng cô ngồi bệch xuống đường ôm mặt khóe nức nở.
Bất ngờ trước hành động vô thức của cô, Lãm Bình hơi hoảng. Nhìn lại con đường vắng tanh anh hơi an tâm. Sẽ chẳng ai nói anh đang giở trò với cô. Đá nhẹ va2o lưng cô anh đề phòng.
- Nè! Muốn giở trò gì đầy? Định ăn vạ hả?
Nghe Lãm Bình nói, Nhã Khiết càng tức và khóc lớn hơn. Cô bắt dầu giở giọng tiểu thư ra:
- Anh là đồ vô lương tầm. Anh cút đi.
- Tôi không muốn thấy anh, đồ đáng ghét. Tôi hối hận khi đã yêu anh lắm anh biết không.
Ngồi xổm xuống đối mặt với cô, tay chống lên đầu gối cằm tỳ lên, anh làm mặt nghiêm. Đang tức tưởi nhưng Nhã Khiết cũng đang hoảng hồn khi nhận ra vẻ hóc hác và gương mặt gầy đi của anh. Một câu hỏi đang hiện ra trong đầu cô: "chuyện gì đã xảy ra?"
- Cô hối hận thật à?
Đang mãi tìm câu trả lờĩicho suy nghĩ cả mình, Nhã Khiết không nghe anh hỏi nên gương mặt cô nghệch ra. Đôi mắt và tội của cô mở to tròn xoe như một lời xác nhận, sự im lặng của cô là một nhát dao đang làm trái tim anh rỉ máu và... khi nào thi vết thương đó lành lại.
Chỉ một cái chớp mi thôi Lãm Bình đã vụt biến thành người khác. Gương mặt anh nhăn nhúm trong một màn sương dày đặc mà anh thì khó mà nhìn rõ mọi việc.
- Lãm Bình! Anh làm già vậy?
Nhã Khiết gọi với theo khi lãm Bình đứng dậy bỏ đi. Nhìn theo cái dáng ngang tàn của anh mà trái tim cô cũng se thắt lại. Ánh đèn đường như muốn sưởi ấm trái tim cô, mọi kẻ cô đơn trên đường vắng và cả bước đường tình.
Thế là hết sao anh? Lãm Bình trong cuộc chia tay này anh hay em là người có lỗi?
Cô gục mặt lên tay nhưng không khóc, hình như sau khi trải qua một cuộc tình nhất là mối tình đầu thì người ta sẽ khôn lớn hơn.
- Đứng dậy nào!
Một giọng nói quen thuộc có thể nhận ra dễ dàng đang văng vắng bên tai. Cô ngước nhìn lên, Lãm Bình đã quay lại từ lúc nào.
Anh khom người kéo tay cô đứng dậy.
- Đi về nào!
Cô không thèm trả lời và vùng ra khỏi tay anh nhưng Lãm Bình đã nhanh hơn. Anh chụp tay cô lôi về nhà mình ở cuối đường. Cả hai chỉ dùng sức mạnh chứ không nói với nhau lời nào. Và dĩ nhiên, Lãm Bình sẽ thắng. Nhưng anh muốn làm gì khi đang là người bội phản.
Mong Đợi Một Mình Mong Đợi Một Mình - Hoàng Thu Dung Mong Đợi Một Mình