Số lần đọc/download: 222 / 15
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:45 +0700
Trong Rừng Chết
D
ÚNG LÚC CHÚNG TÔI VỪA khép cánh cửa nhà ông lão Eno lại sau lưng, tôi nghe tiếng con Miramis hí lên. Nó hí ầm ĩ đấy tuyệt vọng. Hình như nó đang gọi, "Mio, đến đây, cứu tôi với!"
Tim tôi thót lại vì sợ hãi, "Pompoo, bọn chúng đang làm gì Miramis thế kia?" tôi thét lên. "Cậu nghe thấy gì không? Bọn chúng đang làm gì Miramis thế kia?"
"Im nào," Pompoo nói. "Chúng bắt nó đi rồi... bọn lính canh..."
"Bọn lính canh bắt Miramis u?" tôi thét lên, không cần biết có kẻ nào nghe thấy hay không.
"Cậu phải giữ im lặng chứ," Pompoo thì thào. "Nếu không bọn chúng bắt cả mình nữa đấy."
Nhưng tôi không nghe lời nó. Miramis, con ngựa của tôi! Bọn chúng bắt mất con ngựa của tôi! Nó là con ngựa tốt nhất và đẹp nhất thế gian.
Tôi lại nghe tiếng nó hí và nghĩ đúng là nó đang gào thét "Mio, cứu tôi với!"
"Nào," Pompoo nói, "mình phải xem bọn chúng đang làm gì với nó."
Chúng tôi leo qua những tảng đá trong bóng tối. Chúng tôi bò rồi lại trèo. Các ngón tay tôi bị cạnh đá sắc cứa vào, nhưng tôi không hề biết. Tôi đang lo lắng cho số phận của con Miramis.
Nó đang đứng vươn mình trên một mỏm đá, trắng rực lên trong bóng đêm. Miramis của tôi, con ngựa rực rỡ nhất, xinh đẹp nhất thế gian!
Nó hí lên hung dữ, rồi chồm lên, cố thoát ra. Nhưng năm tên lính canh đen ngòm vây chặt lấy nó, hai tên ghì sợi dây cương. Con Miramis tội nghiệp quá hoảng sợ và điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Vì bọn lính canh đen ngòm thật dễ sợ, chúng nói với nhau bằng thứ giọng ken két rợn người. Pompoo và tôi bò đến gần rồi nắp sau mấy tảng đá, nghe xem chúng nói gì.
"Tốt nhất là đưa nó qua Hồ Chết bằng chiếc thuyền đen," một tên trong bọn nói.
"Ừ, đưa thẳng qua Hồ Chết đến chỗ Nam tước Kato," một tên khác nói.
Tôi muốn quát lên bảo chúng hãy để con ngựa của tôi được yên, nhưng tôi không làm thế. Ai sẽ đánh Nam tước Kato nêu tôi bị bọn lính canh bắt đi nào? Ôi, tại sao tôi phải là người đánh nhau với Nam tước Kato chứ? Lúc nắp sau tảng đá, tôi thấy hối hận kinh khủng. Tại sao tôi không ở nhà với Đức Vua cha tôi, ở đó không ai có thể lấy mất con ngựa của tôi! Tôi nghe đám chim Bị Bùa Mê than khóc ngoài hồ, nhưng tôi chẳng quan tâm đến chúng. Tôi chẳng quan tâm gì đến chúng cả. Chúng cứ tiếp tục bị bỏ bùa đi, miễn là tôi lấy lại được con Miramis bờm vàng của mình.
Chắc chắn phải có kẻ nào đó đã vượt qua biên giới," một tên lính canh nói. "Chắc chắn phải có kẻ nào cưỡi con ngựa bạch này. Kẻ thù đang ở giữa chúng ta."
"Ừ, kẻ thù đang ở giữa chúng ta," một tên khác nói. "Bắt nó quá dễ. Nam tước Kato sẽ đè bẹp rồi tiêu diệt nó còn dễ hơn nữa."
Nghe vậy, tôi run lẩy bẩy. Kẻ thù đã vượt qua biên giới chính là tôi. Kẻ mà Nam tước Kato sẽ đè bẹp rồi tiêu diệt cũng chính là tôi. Tôi càng ân hận vì đã đến đây. Tôi muốn trở về, với Đức Vua cha tôi. Tôi nhớ Đức Vua cha tôi lắm, tôi băn khoăn tự hỏi không hiểu Người có nhớ thương và lo lắng cho tôi không? Ước gì Người ở đây và có thể trợ giúp tôi. Tôi ước gì được trò chuyện với Người trong giây lát. Tôi sẽ thưa với Người, "Con biết cha muốn con đi chiến đấu với Nam tước Kato, nhưng cha hãy làm ơn cứu con thoát khỏi nơi đây. Cha hãy giúp con đưa con Miramis về và để chúng con ra khỏi đây! Cha biết trước kia con chưa bao giờ có một con ngựa của riêng mình, con yêu nó. Cha cũng biết con chưa bao giờ có một người cha. Nếu Nam tước Kato bắt con thì con sẽ không bao giờ được gặp lại cha nữa. Hãy giúp con thoát khỏi nơi này! Con không muốn ở đây thêm chút nào nữa. Con muốn ở bên cha. Con muốn về nhà ở Đảo Đồng Xanh với con Miramis cơ."
Và thế là, khi tôi nằm rạp trốn sau các tảng đá mà nghĩ về đủ thứ chuyện, tôi có cảm giác như nghe thấy giọng nói của Đức Vua cha tôi. Dĩ nhiên tôi chỉ tưởng tượng ra mà thôi, nhưng tôi nghĩ tôi nghe được tiếng nói của Người.
"Mio, con trai ta," Người nói.
Chỉ vậy thôi. Nhưng tôi hiểu Người muốn tôi can đảm, đừng nằm đó khóc lóc như một đứa trẻ, cho dù bọn chúng đã bắt mất con Miramis. Tôi là một hiệp sĩ. Tôi không còn là thầng bé Mio dựng lều trong Vườn Hoa Hồng, và vừa lang thang qua những ngọn đồi trên Đảo Đồng Xanh vừa thổi sáo nữa. Tôi là một hiệp sĩ, một hiệp sĩ tốt, không hung ác như Nam tước Kato. Mà một hiệp sĩ thì phải can đảm và không được khóc lóc.
Thế là tôi không khóc, mặc dù tôi trông thấy bọn lính canh dắt con Miramis xuống hồ, bắt nó lên một chiếc thuyền đen to tưóng. Tôi không khóc, nhưng con Miramis cất tiếng hí như bị chúng đánh. Tôi không khóc khi bọn lính canh cầm lấy mái chèo và khỏa nước ì oạp trên mặt hồ đen thẫm. Tiếng mái chèo khua càng lúc càng nhỏ dần, và trước khi con thuyền biến khỏi tầm nhìn rồi khuất dạng trong bóng tối, từ tít xa trên mặt hồ còn vọng lại tiếng hí cuối cùng đầy tuyệt vọng của con Miramis - nhưng tôi không khóc. Vì tôi là một hiệp sĩ.
Phải chăng tôi đã không khóc? Nói đúng ra thì có, tôi có khóc. Tôi nằm sau những tảng đá, tì trán vào mặt đất rắn đanh và khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc trong cuộc đòi mình. Một hiệp sĩ tốt phải nói sự thật. Sự thật là tôi đã khóc. Vì con Miramis. Tôi cứ khóc mãi, và khi nghĩ đến đôi mắt trung thành của nó tôi lại càng khóc nhiều hơn. Bà Thợ Dệt đã nói rằng một trăm con ngựa bạch khóc ra máu vì con ngựa non bị bắt đưa đi mất. Có thể tôi cũng khóc ra máu vì con Miramis, ai mà biết được?
Trời quá tối nên tôi không nhìn thấy. Con Miramis bờm vàng của tôi! Nó đã bị bắt đi rồi, có thể tôi sẽ không bao giờ được gặp lại nó nữa.
Pompoo cúi xuống, đặt tay lên vai tôi.
"Đừng khóc nữa, Mio," nó nói. "Mình phải đi gặp ông Thợ Rèn. Gươm. Cậu cần có một thanh gươm."
Tôi còn muốn khóc nữa, nhưng tôi cố cầm nước mắt. Tôi hít một hơi thật sâu. Rồi chúng tôi đi tìm ông Thợ Rèn Gươm.
"Băng qua Rừng Chết," ông lão Eno đã nói. Nhưng Rừng Chết ở đâu?
"Chúng ta phải tìm thấy ông Thợ Rèn Gươm trước khi trời sáng," tôi bảo Pompoo. "Bóng tối sẽ giúp chúng ta lẩn tránh bọn lính canh. Ngay trong đêm, chúng ta phải băng nhanh qua Rừng Chết."
Chúng tôi leo qua những tảng đá dẫn bước về phía ngôi nhà nhỏ của ông lão Eno. Ngôi nhà tối tăm và im lìm, không còn ai than khóc bên trong. Chúng tôi tiễp tục dấn bước vào bóng đêm, và cuối cùng đã đến được Rừng Chết. Trong rừng không có gió rì rào, lá cây không xào xạc, bởi vì chẳng hề có chiếc lá xanh bé nhỏ nào. Nơi đây chỉ có những thân cây chết đen sạm với những cành đen khẳng khiu chết chóc.
"Chúng ta đã vào Rừng Chết rồi đấy," Pompoo nói khi chúng tôi bước đi dưới những hàng cây.
"Ừ, vào thì chúng ta đã vào rồi," tôi nói, "nhưng tớ e rằng khó mà ra được."
Đi trong khu rừng này thật dễ lạc như chơi. Đó là loại rừng chỉ có thể thấy trong những giấc mơ thật hãi hùng mà thôi, bạn cứ đi mãi, đi mãi chẳng bao giờ tìm thấy lối ra hết cả.
Chúng tôi nắm tay nhau thật chặt, Pompoo và tôi, chúng tôi đi qua Rừng Chết, cảm thấy mình thật nhỏ bé và lạc lõng. Những cái cây chết khô đứng san sát, khiến việc di chuyển vô cùng khó khăn.
"Ước gì những cái cây đừng mọc sát nhau quá," Pompoo nói. "Ước gì bóng đêm đừng tối quá và mình không nhỏ bé và cô đơn thế này!"
Chúng tôi cứ đi mãi. Đôi khi nghe văng vẳng tiếng người. Đó là tiếng của bọn lính canh. Có lẽ ông lão Eno nói đúng, bọn lính canh của Nam tước Kato nhan nhản khắp nơi. Chắc chắn bọn chúng đầy rẫy trong Rừng Chết. Mỗi khi nghe tiếng chúng xa xa giữa rừng, chúng tôi đúng im phăng phắc, Pompoo và tôi, không dám thở. Chúng tôi cứ đi mãi.
"Đêm trong Rừng Chết sao mà dài thế," Pompoo nói. "Nhưng đường đến hang của ông Thợ Rèn Gươm có lẽ còn xa hơn nữa đấy."
"Pompoo, cậu có tin là mình sẽ tìm thấy ông ấy..." tôi mở lời. Nhưng rồi tôi im bặt. Tôi không thề nói thêm một tiếng nào, vì từ giữa đám cây một hàng lính canh đen ngòm đang tiến về phía chúng tôi. Bọn chúng tiến thẳng đến chỗ chúng tôi, tôi biết thế là hết. Pompoo cũng thấy chúng, nó siết tay tôi thật chặt. Bọn chúng chưa thấy chúng tôi, nhưng chẳng mấy chốc chúng sẽ thấy, và thế là hết. Tôi sẽ không bao giờ có cơ hội đánh nhau với Nam tước Kato nữa. Và tối mai ông lão Eno sẽ nghe thấy tiếng hai con chim mới vừa bay vừa than khóc trên mặt hồ.
Bọn lính canh tiến đến mỗi lúc một gần hơn, chúng tôi thì cứ đứng đó đợi, không có đủ sức lực mà nhúc nhích. Nhưng rồi một điều kỳ lạ diễn ra. Trong thân cây cổ thụ đen thẫm đứng sát cạnh chúng tôi bỗng mở ra một cái hốc sâu hun hút. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì cả hai chúng tôi đã lọt vào bên trong cái hốc cây, rồi ngồi đó run rẩy như hai con chim non bị diều hâu săn lùng. Bây giờ, bọn lính canh đã đến sát bên cạnh, và chúng tôi đã nghe rõ tiếng bọn chúng.
"Chúng mày có nghe thấy không? Có kẻ nào đó đang trò chuyện trong Rừng Chết," một tên trong bọn nói. "Kẻ nào đang nói trong Rừng Chết được nhỉ?"
"Kẻ thù đang ở quanh chúng ta," một tên khác nói. "Chắc chắn là kẻ thù đang nói trong Rừng Chết."
"Nếu kẻ thù đang ở trong Rừng Chết thì bọn ta cũng sẽ tìm thấy nó ngay thôi," một tên khác nói. "Tìm đi! Tìm khắp nơi đi!"
Chúng tôi nghe thấy chúng sục sạo tìm kiếm giữa rừng cây. Chúng tôi nghe rõ tiếng bước chân rón rén của chúng ở bên ngoài. Ngồi nép thu lu trong cái hốc cây, chúng tôi cảm thấy mình thật bé nhỏ và sợ hãi.
Bọn chúng tìm kiếm một hồi thật lâu, nhưng không phát hiện ra chúng tôi. Rồi tiếng bọn chúng mỗi lúc một xa dần. Cuối cùng tất cả trở lại tĩnh lặng. Cái hốc cây đã cứu chúng tôi.
Tại sao cái cây lại cứu chúng tôi? Tôi không hiểu. Phải chăng vì cả Rừng Chết đều ghét Nam tước Kato, và sẵn lòng giúp đỡ bất cứ ai đến đánh hắn? Rất có thể thân cây chết này đã từng là một cây con khỏe mạnh, phủ đầy lá xanh non xào xạc mỗi khi gió lướt qua cành. Có thể chính tội ác của Nam tước Kato đã khiến chúng héo khô rồi chết. Tôi nghĩ cây cối sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ nào đã tàn phá những chiếc lá xanh non của chúng. Có lẽ vì thế mà cái cây này muốn giúp bất cứ ai đến đánh Nam tước Kato.
"Cảm ơn cây tốt bụng,” tôi nói lúc chúng tôi bò ra khỏi hốc cây. Nhưng cái cây đứng chết lặng, và không trả lời.
Chúng tôi đi mãi, xuyên qua Rừng Chết.
"Bình minh lên rồi," Pompoo nói, "mà mình vẫn chưa tìm thấy hang của ông Thợ Rèn Gươm."
Phải, đêm đã gần tàn. Nhưng bình minh ở xứ sở này không trong trẻo và rạng rỡ như ở nhà chúng tôi. Bình minh nơi đây xám xịt, mờ đục, không khác bóng đêm là mấy. Tôi nhớ đến buổi rạng đông ở nhà, trên Đảo Đồng Xanh, vào giờ này chúng tôi đang cưỡi con Miramis lao đi, cỏ ướt đẫm sương, từng nhánh cỏ non lấp lánh. Tôi vừa đi vừa nghĩ đến con Miramis, và gần như quên là mình đang ở đâu. Vì thế tôi không ngạc nhiên hay hoảng sợ chút nào khi nghe tiếng vó ngựa đến gần. "Con Miramis đây rồi," tôi nghĩ. Nhưng Pompoo nắm lấy tay tôi, thì thầm, "Nghe kìa! Bọn lính canh đang cưỡi ngựa qua Rừng chết đấy."
Vậy là hết. Tôi biết thế! Giờ thì chẳng còn ai cứu được chúng tôi nữa. Chằng mấy chốc chúng tôi sẽ thấy lũ lính canh đen ngòm từ trong rừng cây tiến đến, chúng sẽ thấy chúng tôi. Chúng phi ngựa ào ào như gió, rồi chỉ cần cúi xuống tóm lấy chúng tôi quẳng lên ngựa và phóng về lâu đài của Nam tước Kato. Tôi sẽ chẳng bao giờ có dịp giao chiến với hắn nữa. Rồi tối mai ông lão Eno sẽ nghe thấy tiếng hai con chim mới vừa bay vừa than khóc trên mặt hồ.
Vậy là hết. Tôi biết chắc. Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần hơn. Nhưng rồi điều kỳ lạ diễn ra. Mặt đất đá sỏi lại nứt toác trước mặt chúng tôi, rồi một cái hang lộ ra. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì cả hai đứa chúng tôi đã lọt vào trong hang, run rẩy như hai con thỏ non bị cáo săn đuổi.
Vừa kịp ngồi yên bên trong, chúng tôi đã nghe tiếng vó ngựa đến sát ngay trên đầu mình, bên trên cái hang. Tiếng móng nện thình thình như sấm động quần thảo mặt đầt ngay trên đầu mình. Những tảng đất vụn ra lả tả rơi xuống. Chúng tôi ngồi nép mình thu lu, cảm thấy nhỏ bé và sợ hãi.
Nhưng rồi không gian trở lại tĩnh lặng. Tĩnh lặng như không có tên lính canh nào trong Rừng Chết. Chúng tôi đợi thêm một lúc.
"Tớ nghĩ bây giờ mình bò ra được rồi đấy," cuối cùng tôi nói.
Nhưng ngay lúc đó chúng tôi lại nghe tiếng vó ngựa rầm rập khủng khiếp. Bọn lính canh đang quay lại. Một lần nữa những tiếng vó ngựa lại nện ầm ầm như sấm động trên đầu, chúng tôi nghe thấy bọn lính canh quát tháo inh ỏi. Chúng nhảy xuống ngựa, ngồi trên mặt đất ngay phía ngoài hang. Chúng tôi có thể thấy bọn chúng qua khe hở. Bọn chúng ở gần đến nỗi nếu thò tay ra là chúng tôi có thể chạm vào chúng được.
"Nam tước Kato có lệnh phải bắt bằng được kẻ thù," một tên trong bọn nói. "Kẻ thù cưỡi con ngựa bạch phải bị bắt tối nay. Đó là lệnh của Nam tước Kato."
"Kẻ thù đang ở giữa chúng ta," một tên khác nói, "chúng ta chắc chắn sẽ bắt được nó. Tìm đi! Tìm khắp nơi đi!"
Đen ngòm và gớm ghiếc, bọn chúng ngồi sát sạt cạnh chúng tôi, bàn cách bắt chúng tôi. Bên trên những vòm cây trơ trụi của Rừng Chết hửng lên một ban mai mờ đục, còn lũ ngựa đen của bọn lính canh thì hung hãn táp mồm vào hàm thiếc và giậm chân thình thịch lên mặt đất.
"Tìm đi! Tìm khắp nơi đi!" một tên lính canh nói. "Này, cái hố gì trên mặt đất đàng kia thế?"
"Một cái hang," một tên khác đáp. "Có thể kẻ thù ở trong đó. Lục soát khắp mọi nơi đi!"
Pompoo và tôi ôm chặt lấy nhau. Tôi biết thế là hết.
"Tao sẽ chọc cây giáo của tao vào," một tên lính canh nói. "Nếu kẻ thù ở trong đó thì tao sẽ xuyên thủng nó bằng mũi giáo của tao."
Chúng tôi thấy một ngọn giáo đâm xuyên qua cửa hang. Chúng tôi cố hết sức bò thật sâu vào hang. Nhưng ngọn giáo dài, mũi giáo nhọn càng lúc càng gần. Ngọn giáo cứ đâm mãi. Nhưng không trúng chúng tôi. Nó đâm trúng vách hang giữa Pompoo và tôi, nhưng không trúng chúng tôi.
"Tìm đi! Lục soát khắp Rừng Chết đi!" lũ lính canh bên ngoài gào lên. "Lệnh của Nam tước Kato là kẻ thù phải bị bắt. Nhưng nó không có ở đây. Tìm khắp nơi đi!"
Rồi lũ lính canh cưỡi lên lưng lũ ngựa đen và phóng đi.
Chúng tôi đã được an toàn. Cái hang đã cứu chúng tôi, tôi tự hỏi tại sao. Phải chăng ngay cả đất đai cũng căm ghét Nam tước Kato và sẵn lòng giúp bất cứ ai đến đánh hắn? Có lẽ cỏ xanh mềm mại đã từng mọc trên mặt đất này, đã từng ưót đẫm sương mai. Có lẽ chính sự tàn ác của Nam tước Kato đã làm cho cỏ héo úa rồi chết đi. Tôi tin đất đai sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho kẻ nào tàn phá cỏ xanh mềm mại đã từng mọc ở đó. Chắc vì thế đất đai mới bảo vệ người đến đánh Nam tước Kato.
"Cảm ơn, mặt đất tốt bụng," tôi nói lúc chúng tôi ra đi. Nhưng mặt đất không đáp lời. Nó nằm im, và cái hang đã biến mất.
Chúng tôi cứ đi, đi mãi đến tận cùng Rừng Chết. Núi non và vách đá lại dụng đứng lên trước mắt. Nỗi tuyệt vọng xâm chiếm tôi. Chúng tôi đã trở lại những dãy núi xung quanh Hồ chết, chúng tôi cảm thấy quá tuyệt vọng, Pompoo và tôi. Cứ đi nữa cũng chằng có ích gì. Chúng tôi sẽ chẳng bao giờ tìm thấy ông Thợ Rèn Gươm. Chúng tôi đã băng qua Rừng Chết suốt đêm, bây giờ lại trở về đúng điểm xuất phát. Ngôi nhà nhỏ của ông lão Eno ở đàng kia, nhỏ bé, xám xịt và tiều tụy. Nó đứng dựa lưng vào vách đá để khỏi đổ sập xuống. Cái vách đá mà nó dựa vào cao vút và đen nhánh.
"Đây chắc chắn là ngọn núi đen nhất thế gian," Pompoo nói.
Ngọn núi đen nhất - đúng, tất nhiên đó là nơi phải có cái hang của Ông Thợ Rèn Gươm! "Cái Hang Sâu Nhất trong Ngọn Núi Đen Nhất," ông lão Eno đã nói như thế.
"Ôi, Pompoo," tôi bật nói. "Cậu sẽ thấy..."
Nhưng tôi chơt nín bặt. Rồi tôi biết thế là hết, vì một hàng dài lính canh đen ngòm từ Rừng Chết đang xông ra. Có tên chạy bộ, có tên cưỡi ngựa đen lao tới, tất cả tiến thầng về phía chúng tôi. Bọn chúng đã thấy chúng tôi, chúng quát tháo ầm ĩ bằng giọng ken két góm ghiếc.
"Kẻ thù ở giừa chúng ta. Nó kia kia! Bắt lấy nó! Bắt lắy nó! Lệnh của Nam tước Kato là kẻ thù phải bị bắt."
Chúng tôi đúng đó, Pompoo và tôi, lưng dựa vào vách đá, thấy lũ lính canh mỗi lúc một đến gần. Phải, thế là hết! Tôi sẽ chẳng bao giờ được chiến đấu với Nam tước Kato nữa. Thật đáng buồn làm sao! Tôi chỉ muốn nằm lăn ra đất mà khóc thôi. Tối mai ông lão Eno sẽ nghe thấy tiếng một con chim bay lượn trên mặt hồ, một con chim khóc than lớn hơn và sầu não hơn tất cả những con chim khác trong bầy. Và ông lão Eno sẽ đứng bên cửa sổ, lầm bầm một mình, "Hoàng tử Mio đang bay ngoài kia.”