"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: P.l.travers
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Mary Poppins
Dịch giả: Huy Khánh
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 213 / 15
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
IX - Truyện Hai Em Bé Sinh Đôi Giôn Và Bacbara
iên và Maicơn cùng đi dự lien hoan. Các em mặc những bộ quần áo đẹp nhất và có vẻ “đúng như trong tủ kính”, cô giúp việc Elen khi nhìn thấy các em đã nói như vậy. Cả buổi chiều, ngôi nhà vắng vẻ, yên tĩnh.
Dưới bếp, bà Brin đang đọc báo, cái kính chễm chệ trên sống mũi. Anh Rôbơcxơn đang ở trong vườn, không làm gì cả. Bà Ben nằm trên chiếc ghế sôpha trong phòng khách, gác chân lên ghế.
Trên gác, trong phòng trẻ nhỏ, cô Mêry đang hong quần áo bên cạnh lò sưởi. Ánh nắng từ bên ngoài tràn qua cửa sổ, chiếu lung linh trên những bức tường trắng, nhảy múa trên hai cái nôi trong đó hai em bé đang nằm.
Giôn kêu to:
- Này, đi chỗ khác đi! Cậu rọi vào đúng mắt tớ!
Ánh nắng đáp:
- À, xin lỗi! Nhưng tớ làm thế nào được! Dù sao, tớ cũng phải đi qua gian phòng này. Lệnh là lệnh, phải thi hành chứ! Hàng ngày tớ phải đi từ phía Đông sang phía Tây và đường tớ đi phải qua căn phòng này! Xin lỗi nhé! Cậu cứ nhắm mắt lại là không thấy tớ.
Chùm tia nắng vươn dài qua căn phòng. Rõ rang là nó muốn đi cho nhanh, để bé Giôn được thoải mái.
Bé gái Bacbara giơ tay đón ánh nắng ấm áp sáng ngời. Em nói:
- Nắng thực dịu, dễ chịu, tớ yêu nắng!
Ánh nắng đồng tình vui vẻ, vuốt ve, hỏi: “Bé có thích tớ không?” như thể muốn được khen.
Bácbara thở phào sung sướng: “Thi…ích quá!”
Bỗng ngoài cửa sổ có tiếng nói lanh lảnh: “Ríu Rít! Ríu rít! Ríu rít! Tôi chưa thấy nơi nào hay ríu rít, líu lo như ở đây! Luc nào cũng có tiếng ai đó chuyện trò!”
Giôn và Bacbara nhìn lên.
Đó là một con sáo, nó làm tổ trên ống khói lò sưởi. Cô Mêry quay lại nói:
- Cô thích nói chuyện mà, còn chim ra sao? Phải, cả ngày và có khi đến nửa đêm nữa, thơ thẩn trên các mái nhà, trên các cây cột điện báo. Chim nói, chim kêu la, chim hót đến kiến trong lỗ phải bò ra. Có khi còn tệ hơn lũ chim sẻ nữa, đó là sự thật.
Con sáo đáp:
- Đúng vậy. Tôi có bao nhiêu công việc phải giải quyết: Tư vấn, thảo luận, tranh cãi, thương lượng, đủ mọi thứ. Và tất nhiên công việc này đòi hỏi phải nói nhiều nhiều một chút… Nhưng cũng sẽ sang thôi…
Giôn kêu lên:
- Sẽ sàng quá nhỉ! – Và em cười ngặt nghẽo.
Con sáo nhẩy lên bậc cửa sổ nói:
- Tôi không nói với cậu, cậu bé ạ! Và còn cậu thì không đấy! Chiều thứ bẩy tuần trước, tôi nghe tiếng cậu suốt mấy giờ liền. Trời ơi, tôi tưởng không bao giờ cậu im. Cậu làm tôi mất ngủ cả đêm.
Giôn đáp:
- Có phỉa tớ chuyện trò gì đâu! Tớ bị đau đấy!
Con sáo hừ một tiếng rồi nhảy lên cái gọng nôi của Bacbara. Nó lần đi dọc cái gọng cho tới phía đầu nôi. Rồi nó nói với giọng êm dịu, ngọt ngào:
- Nào, Bacbara, có để phần cho anh bạn cũ chút gì không?
Bacbara nắm lấy một thanh gỗ ở thành nôi, ngồi dậy. Em vừa chìa ra nắm tay tròn mũm mĩm vừa nói:
- Đây là một nửa cái bánh quy bột hoàng tinh của tớ!
Con sáo sà xuống, lấy mỏ quặp miếng bánh rồi bay ra bậc cửa sổ và bắt đầu rỉa ăn ngấu nghiến.
Cô Mêry nói “Cảm ơn!” có ý chê trách nó nhưng nó còn mải ăn nên không để ý đến lời quở trách của cô.
Cô Mêry nói to hơn một chút:
- Tôi xin cảm ơn!
Con sáo nhìn lên.
- Nào! Làm sao? Thôi xin cô, thôi đi. Tôi không có thì giờ để nói những câu vớ vẩn, rườm rà…
Nói xong, nó chén nốt mẩu bánh quy cuối cùng.
Căn phòng yên tĩnh quá.
Bé Giôn lơ mơ gà gật trong ánh nắng, đưa các ngón chân phải lên miệng và cọ cọ vào chỗ cái răng vừa mới nhú.
Bácbara hoi, với giọng nói dịu dàng vui vẻ, lúc nào cũng như đang cười:
- Tại sao cậu làm mãi như thế mà không chán? Có ai đứng đây xem đâu mà làm?
Giôn thổi một điệu kne bằng các ngón chân và đáp:
- Tớ biết thế nhưng tớ muốn luyện tập. Người lớn thích cái trò này lắm. Cậu không thấy là bác Phlôtxi hôm qua đã cười như điên khi xem tớ làm trò đó à? Cậu không nghe thấy bác ấy gọi tên tớ bằng đủ mọi kiểu: “Cục cưng”, “Bé khôn”, “Bé tài”, “Bé giỏi” à? Thế rồi Giôn hất tung cái chân ra và phá lên cười vì em nghĩ đến bác Phlôtxi.
Bacbara cũng nói hùa theo Giôn:
- Bác ấy cũng thích cái trò của tớ. Tớ kéo hết hai bít tất ra và bác ấy bảo là trông tớ ngon lành quá chỉ muốn cắn một miếng để ăn. Buồn cười không! Khi tớ nói tớ muốn ăn cái gì, là tớ ăn thật. Như bánh quy, bánh xốp và cái núm giường, vân vân… Tớ thấy hình như người lớn nói như thế nhưng không phải thật như thế. Bác ấy thật sự đâu có muốn ăn thịt tơ, phải không?
Giôn bảo:
- Không đâu. Đó chỉ là cách nói chuyện của họ mà thôi. Tớ chắc tớ sẽ không bao giờ hiểu được người lớn. Tớ thấy hình như họ ngớ ngẩn. Ngay cả chị Giên và anh Maicơn đôi khi cũng ngớ ngẩn.
Bacbara kéo đôi tất ra rồi lại đi vào, đồng tình:
- Ừ…
Giôn tiếp tục:
- Chẳng hạn như chúng ta nói một điều đơn giản mà người lớn cũng chẳng hiểu được. Tệ hơn nữa, họ còn chẳng hiểu những vật khác nói những gì – Này nhé, mới sáng hôm thứ hai vừa rồi, tớ nghe thấy chị Giên nói là chị ấy muốn biết gió nó nói thứ tiếng gì.
Bacbara nói:
- Tớ cũng thấy như vậy. Thật đáng kinh ngạc. Mà lúc đấy Maicơn còn nói thế này - cậu có nghe thấy không – Anh ấy nói là con sáo nó nói: “Hu…uýt…h…uýt…!” Anh ấy như không biết, con chim nó có nói thế đâu mà nó nói thứ tiếng mà chúng ta vẫn nói với nhau. Tất nhiên là chúng ta không mong ba và mẹ biết những điều đó, tuy ba và mẹ rất là đáng yêu quý nhưng cũng chẳng biết điều gì đâu. Nhưng còn chị Giên và anh Maicơn thì không biết có…
Cô Mêry Pôpin đang gấp cái áo ngủ của Giên, nói:
- Các anh chị ấy cũng đã có thời kì biết đấy!
Giôn và Bacbara cũng rất ngạc nhiên, đồng thanh hỏi:
- Thật à cô? Cô bảo là chị Giên, anh Maicơn cũng hiểu được con sáo, làn gió…
Cô Mêry đáp:
- Và cả cây cối nói những gì. Họ hiểu cả tiếng nói của ánh nắng và các ngôi sao. Tất nhiên là anh chị ấy hiểu chứ! Nhưng trước kia cơ!
Giôn nhíu trán, cố mà hiểu. Em hỏi:
- Cô ơi, thế sao bây giờ anh chị ấy đã quên hết cả?
Con sáo đang nhặt những mẩu bánh quy vụn, ngẩng đầu lên nói có vẻ hiểu biết:
- A ha! Các cậu có muốn biết vì sao không”
Cô Mêry giảng giải:
- Vì các anh chị ấy đã lớn rồi. Này, Bácbara, xin cháu đi tất vào ngay lập tức nào!
Giôn nghiêm nghị nhìn cô và nói:
- Lý do đó thật là ngớ ngẩn!
Cô Mêry vừa buộc chặt bít tất của Bacbara vào quanh mắt cá chân, vừa nói:
- Đó là lí do đúng đấy cháu ạ!
Giôn tiếp tục nói:
- À, nếu vây thì chị Giên và anh Maicơn ngớ ngẩn. Cháu thì cháu biết là dù có lớn lên, cháu cũng chẳng quên đâu!
Bacbara vừa vui vẻ mút ngón tay vừa nói:
- Cháu cũng thế!
Cô Mêry nói với giọng qủa quyết:
- Các cháu cũng sẽ quên!
Hai em bé sinh đôi ngồi dậy, nhìn cô.
Con sáo nghếch mắt nhìn hai em và nói:
- Hừ, xin các bạn nhìn hai cô cậu này! Hai cô cậu tưởng mình là những kì quan của thế giới. Là những nhân vật thần kì! Tôi chẳng nghĩ như vậy đâu! Tất nhiên là các cậu rồi cũng sẽ quên, như chị Giên và anh Maicơn ấy!
Hai trẻ sinh đôi nhìn con sáo như thể muốn giết ngay nó đi, kêu lên:
- Chúng tớ không quên!
Con sáo cười chế giễu và nói them:
- Tớ nói là các cậu sẽ quên mà! Tất nhiên, không phải lỗi tại cậu. – Sáo nói them, nhẹ nhàng hơn. – Các cậu sẽ quên vì không thể nào khác được. Chưa có một con người nào nhớ được những gì trước năm một tuổi và nhớ tới những gì từ lúc mới sinh, trừ có một người là cô đây. – Và con sáo quay đầu chỉ về phía cô Mêry.
Giôn hỏi:
- Nhưng tại sao cô ấy nhớ được mà chúng ta thì không?
Con sáo nhăn nhở cười. nhìn hai em, đáp:
- À, cô ấy khác – cô ấy là trường hợp đại ngoại lệ. Không thể nào vượt nổi cô ấy!
Giôn và Bacbara ngồi yên lặng.
Con sáo tiếp tục giair thích:
- Cô ấy là một con người đặc biệt, các cậu thấy không! Tất nhiên không phải nói về hình thức. Con chim nhỏ mới nở được một ngày của tớ còn xinh đẹp hơn cô Mêry…
Cô Mêry nổi giận xông về phía con sáo và quật mạnh cái tạp dề. quát: “Này, đồ hỗn láo!”. Nhưng con sáo đã nhảy tránh ra một bên và bay ra cửa sổ, huýt sáo giễu cợt, vượt hẳn ra ngoài tầm tay của cô Mêry.
Con sáo lại cười nhạo và vẫy hai cánh về phía cô Mêry:
- Lần này, cô có thắng tôi chăng?
Cô Mêry khịt mũi…
Ánh nắng chiếu lướt qua phòng, kéo theo vệt nắng màu vàng óng. Bên ngoài, một làn gió nhẹ thổi, khe khẽ thì thầm với những cây anh đào ngoài ngõ.
Giôn bảo:
- Xin hãy nghe gió đang trò chuyện. Em nghiêng đầu về một bên để nghe. – Cô Mêry ơi, có phải cô bảo là khi lớn lên chúng cháu sẽ không thể nghe thấy được nữa, có thật không cô?
Cô Mêry đáp:
- Các cháu sẽ vẫn còn nghe thấy rõ nhưng sẽ không hiểu được nữa.
Nghe nói vậy, Bacbara thút thít khóc. Giôn cũng ứa nước mắt.
Cô Mêry xúc động nói:
- Thôi, cũng chẳng làm thế nào được. Sự đời là như vậy.
Con chim sáo cười nhạo:
- Hãy nhìn xem các cậu này xem! Khóc thế thì chết mất! Ồ, một con sáo còn nằm trong trứng cũng còn biết điều hơn! Nhìn xem này!
Lúc này Giôn và Bacbara đang ở trong nôi khóc thảm thiết, những tiếng nức nở buồn khổ kéo dài…
Bỗng cửa phòng mở ra và bà Ben xuất hiện, bà hỏi:
- Hình như hai đứa bé khóc phỉa không? – Bà chạy tới gần hai trẻ. – Các con yêu, có chuyện gì thế? Ôi, các kho báu, kẹo ngọt, các con chim non xinh yêu, có chuyện gì thế? Cô Mêry ơi, tại sao các cháu khóc mãi thế? Cả buổi chiều nay, các cháu rất ngoan, không khóc một tiếng. Vậy có chuyện gì nào?
Cô Mêry cố ý không nhìn về phía con sáo.
- Thưa bà, có ạ! Thưa bà, không có gì ạ. Tôi cho là chúng đang nứt răng, thưa bà!
Bà Ben tươi cười nói:
- Ồ! Đúng rồi! Có thể là mọc răng đấy!
Bé Giôn trở mình trong nôi và rền rĩ:
- Con chẳng cần có răng nếu vì mọc răng mà sẽ quên các thứ con thích nhất.
Bacbara khóc, úp mặt xuống gối và bảo:
- Con cũng thế.
Bà Ben đi từ cái nôi nọ sang cái nôi kia, dỗ dành:
- Các con yêun, con quý tội nghiệp của mẹ! Khi cái răng hư đốn ấy nó mọc ra rồi thì sẽ khỏi hết, các con ạ!
Giôn gào lên:
- Mẹ không hiểu, con chẳng cần có răng!
Bacbara cũng than thở với cái gối:
- Sẽ chẳng khỏi đâu mà còn quá tệ nữa!
Bà Ben âu yếm nói như hát ru:
- Ừ, ừ… Nào, nào… Mẹ biết mà. Răng nó mọc ra, sẽ khỏi cả thôi, sẽ đâu vào đấy mà!
Có tiếng động nhẹ ở phía sau cửa sổ. Đó là con sáo, nó đang cố nhịn cười. Cô Mêry lườm nó một cái. Nó liền hót nhộn nhạo và tiếp tục ngó nhìn mà không cười cợt chút nào nữa.
Bà Ben đang vỗ về hai đứa trẻ, lần lượt từng đứa, thì thầm dỗ cho chúng nín. Bỗng nhiên, bé Giôn nín hẳn. Em thường rất ngoan, em rất quý mẹ và biết rõ mẹ chăm sóc em như thế nào. Em thấy thương mẹ, mẹ lại nói những cái không đúng nhưng không phải lỗi tại mẹ. Em suy nghĩ thấy rằng mẹ không hiểu là phải. Vì vậy em lại nằm ngửa lên và buồn bã khịt mũi cho hết nước mắt rồi dùng cả hai tay cầm lấy bàn chân phải và lia lia các ngón chân trong miệng.
Mẹ em thích thú khen:
- Khéo chưa này, ồ, khéo chưa này!
Giôn lặp lại cái trò đó và mẹ em rất khoái chí.
Thế rồi Bácbara cũng không chịu kém, không ấp mặt vào gối nữa và ngồi dậy, mắt vẫn còn ngấn lệ, lôi tuột hai cái bít tất ra.
Bà Ben kiêu hãnh nói: “Con bé cực giỏi!” rồi ôm hôn em.
Thế rồi bà nói như hát:
- Đấy, cô Mêry, cô thấy chưa. Các cháu lại rất ngoan rồi. Bao giờ tôi cũng dỗ được cho chúng ngoan. Hay lắm! Hay lắm! Và cái răng sẽ mọc ngay mà!
Cô Mêry thản nhiên đáp: “Thưa bà, vâng!” Rồi mỉm cười với hai đứa bé sinh đôi. Bà Ben đi ra và đóng cửa phòng lại.
Khi bà đã đi khỏi, con sáo phá lên cười sằng sặc. Nó nói:
- Xin thứ lỗi cho tôi và tôi đã cười. Nhưng tôi không thể nhịn được, thật thế! Thật là một màn kịch hay! Một màn kịch hay!
Giôn không để ý đến con sáo. Em ghé mặt vào khe của cái nôi và khẽ nói với Bacbara bằng một giọng nạt nộ:
- Mình sẽ không giống như các trẻ khác. Mình nói với cậu là mình sẽ không như thế. – Em hất hàm chỉ con sáo và cô Mêry, nói tiếp. – Cá vị kia muốn nói gì thì nói, mình sẽ không bao giờ quên, không bao giờ!
Cô Mêry mỉm cười một mình, một nụ cười bí ẩn thể hiện ý “tôi còn hiểu rõ hơn anh”
Bacbara đáp:
- Mình cũng vậy! Không bao giờ!
Con sáo kêu lên:
- Cầu ban phúc cho các lông đuôi của tôi. Hãy nghe các cô cậu kia nói những gì nào! – Làm như các cậu có thể giữ được cho khỏi quên! Này, chỉ sau đây một hoặc hai tháng, cùng lắm là ba tháng, chúng cũng chẳng còn nhớ tên là gì.
Nó lại cười một tràng nữa rồi xoè đôi cánh đốm, bay vụt qua cửa sổ…
Sau bữa đó không bao lâu, cũng như mọi cái răng khác, cái răng này cũng phải khó nhọc lắm mới mọc ra được… Và hai trẻ sinh đôi đã đầy năm.
Sau bữa lien hoan ngày sinh nhật đầu tiên, con sáo đi nghỉ ở Bơcnơmao trở về ngôi nhà số 17, ngõ Anh Đào. Nó vui vẻ kêu lên: “Này, này, này! Tớ lại về đây rồi!” và sà xuống đậu ở bậc cửa sổ, hơi loạng choạng một chút.
Sáo ngoẹo cổ về một bên nhìn cô Mêry bằng đôi mắt sáng long lanh, nhấp nháy tinh nghịch và trâng tráo hỏi:
- Thế nào, cô có khoẻ không?
Cô Mêry hất đầu đáp:
- Chẳng cần mi hỏi thăm!
Con sáo cất tiếng cười:
- Cũng vẫn là cô Mêry trước kia. Cô chẳng thay đổi chút nào! Thế còn cô cậu kia thì thế nào! – Sáo nhìn vào cái nôi của Bacbara.
Sáo lại cất giọng ngọt ngào tán tỉnh:
- Nào, cô Bacbơrina, hôm nay có gì đãi anh bạn cũ không?
Bacbara vừa tiếp tục ăn cái bánh quy và hát ê a: “Bêla…Bêla…Bêla…a!”
Con sáo giật mình vì ngạc nhiên, nhảy nhảy lại gần hơn, nhắc lại rõ ràng hơn:
- Bacbi thân mến, hôm nay có gì đãi anh bạn cũ không?
Bacbara nuốt nốt mẩu bánh cuối cùng, nhìn lên trần nhà và hát khẽ: “Balu…Balú… Balù…”
Con sáo nhìn em chòng chọc rồi bỗng kêu lên một tiếng “Ồ”, nhìn cô Mêry như dò hỏi? Ánh mắt của sáo gặp ánh mắt thản nhiên của cô khá lâu.
Thế rồi con sáo bay vụt tới cái nôi của bé Giôn và đậu trên thành nôi. Bé Giôn đang ghì chặt một con cừu bằng bông trong vòng tay.
Con sáo kêu lên, giọng the thé lộ vẻ lo lắng:
- Tên tớ là gì nào? Tên tớ là gì nào?
Bé Giôn đáp: “Ứ ừ!” rồi há miệng, cầm cái chân con cừu cho vào miệng.
Con sáo lắc đầu quay đi. Nó thản nhiên nói với cô Mêry:
- Đấy quên rồi đấy!
Cô Mêry gật đầu.
Con sáo chán ngán nhìn hai đứa trẻ sinh đôi hồi lâi rồi nhún đôi vai lông lốm đốm.
- Ồ! Đấy, tớ biết sẽ là như vậy mà! Bao giờ tôi cũng bảo các cô cậu ấy như thế nhưng chúng không tin.
Con sáo lặng lẽ một lát, nhìn chằm chằm vào hai cái nôi. Thế rồi nó lắc mình rất mạnh.
- Thôi, thôi, tôi phải đi đây! Đi về cái ống khói lò sưởi của tôi. Cần phải làm một đợt quét dọn vào mùa xuân. Tôi sẽ mắc bận đấy! Con sáo bay tới bậc cửa sổ, đậu ở đó và quay đầu nhìn lại. – Tuy vậy, Nếu không cso các em nhỏ này thì cũng buồn quá! Mình bao giờ cũng thích trò chuyện với chúng. Rồi đây mình sẽ nhớ chúng lắm đấy!
Sáo đưa cánh quệt ngang đôi mắt một cái rất mạnh.
Cô Mêry cười nhạo:
- Khóc đấy à?
Con sáo đứng thẳng lên, đáp:
- Khóc ư? Không đâu! Tôi hơi bị cảm trong chuyến bay về đây, có thế thôi. Phải, hơi cảm lanh một chút thôi mà! Không đáng ngại. Sáo bay vút lên đâụ trên cánh cửa sổ, lấy mỏ rỉa lông và vui vẻ kêu lên: “Tạm biệt!” rồi xoè canhs, bay đi…
Merry Nhiều Phép Lạ Merry Nhiều Phép Lạ - P.l.travers Merry Nhiều Phép Lạ