Số lần đọc/download: 5845 / 173
Cập nhật: 2016-02-02 03:55:50 +0700
Chương 9: Vật Mẫu
N
húng sâu miếng bánh mì khô khốc vào cốc chất lỏng trắng đục tỏa khói, cho đến khi nó mềm oặt nhưng vẫn giữ nguyên hình dạng, cô gái đặt nó vào miệng. Xương hàm cử động chậm rãi. Lớp gai vị giác trên lưỡi phồng lên, thận trọng phân tích hương vị của đại mạch lên men, sữa tách kem và đường nâu. Các thức ăn quen bắt đầu sự chyển đổi thủy than. Những dòng thực quản co thắt nhẹ. Dạ dày tiếp nhận thứ hỗn hợp ấy, hòa trộn, nghiền nhuyễn chúng với acid và enzim. Mươi phút kể từ khi bắt đầu bữa ăn, dưỡng chất thấm thẳng vào thành mạch, theo mạng lưới mạch máu li ti tỏa rộng khắp cơ thể. Lớp da trắng nhợt ửng lên. Gò má xanh xao bắt đầu nhuốm sắc hồng nhạt. Đôi mắt trống rỗng đã tìm lại sinh khí cùng vẻ linh hoạt quen thuộc. Ăn từng miếng bánh thong thả, cánh mũi cô gái nhỏ phập phồng nhè nhẹ, tựa loài thỏ trước các món thực phẩm thí nghiệm. Hoạt động tiêu hóa bên trong cơ thể hiện rõ mồn một trước mắt cô ta, như các thước phim thu hình trực tiếp được chiếu lên một màn ảnh vô hình. Dù muốn hay không, Lữ Hòa vẫn phải quan sát nó, như quan sát hoạt động của một cỗ máy.
Cánh cửa gỗ mở hé không một tiếng động. Từ bên hông nhà bếp, người quản gia bước ra vườn. Bình thủy tinh đựng sữa trắng trên tay ông ta tương phản với bộ đồng phục đen luôn là thẳng nếp. Không cần hỏi qua, cũng không chạm vào thành bàn hay chắn ngang tầm mắt cô con gái chủ nhân tòa nhà, ông ta khoan thai rót sữa vào chiếc cốc đã vơi một nửa, mở nắp kiểm tra hộp sứ đựng đường, đặt thêm vào chiếc đĩa sứ trắng trước mặt cô ta thêm vài thanh bánh mì sấy khô. Từng cử chỉ nhỏ nhặt của ông ta đều toát lên vẻ chuyên nghiệp hoàn hảo, không gì có thể chê trách. Tuy nhiên, Lữ Hòa vẫn lên tiếng bằng giọng chê trách:
- Tại sao không có hộp mứt việt quất? Dù ở nhà hay ở trường nội trú, tôi không thể nuốt trôi miếng bánh mì thứ hai nếu thiếu loại mứt ưa thích. Ông quên điều đó hay sao?
- Tôi không quên. Nhưng các loại mứt trái cây chỉ dành cho bữa điểm tâm!
- Ông đang nói gì vậy? – Cô gái nhỏ tựa hẳn vào lòng ghế, hất nhẹ cái cằm nhọn ngạo mạn – Ông không hiểu ý tôi ư? Tôi muốn mứt việt quất, ngay bây giờ!
Người quản gia thoáng cau mày. Mới nửa giờ trước, chạy ào vào bếp, nữ chủ nhân trẻ còn vui vẻ cười nói khi yêu cầu dọn cho cô ta bữa ăn ngoài vườn: Không bánh croissant mà là bánh mì sấy khô. Không nước quả ép hay trái cây ướp lạnh mà là sữa trắng nguyên chất. Thế mà giờ đây thái độ của cô ta đã khác hẳn. Đã tròn 17 tuổi, cô ta vẫn không thể gột rửa trọn vẹn thói tự tôn xấc xược của một đứa trẻ luôn được bảo đảm vị trí độc tôn. Dù khó chịu, người quản gia vẫn trả lời từ tốn, không đe dọa, nhưng không phải không có ý nhắc nhở:
- Cô đang vi phạm nguyên tắc mà chủ nhân ngôi nhà này đặt ra! Cô đã vắng mặt trong phần cuối tiệc sinh nhật của chính mình đêm qua. Cô đã đi suốt đêm và chỉ trở về khi rạng sáng. Cô đã ngủ li bì trong suốt nửa ngày hôm nay. Và bây giờ, đã hơn ba giờ chiều, cô lại yêu cầu suất ăn chỉ dành cho lúc đầu ngày.
- Ông nói quá nhiều, trong khi tôi chỉ muốn một điều quá nhỏ!
- Nguyên tắc là thứ đặt ra không thể phá vỡ.
- Tôi được quyền bỏ qua các nguyên tắc ngớ ngẩn!
- Cô vẫn phải tuân thủ, nếu không muốn những món thực phẩm sử dụng sai giờ giấc phá hủy cơ quan nội tạng của chính mình!
Cô gái nhỏ mím chặt môi. Hiện ra trước mắt cô hình ảnh dạ dạy của chính mình bị loét từng mảng lớn khi acid dư thừa lan rộng. Tuy nhiên, cô chỉ bẻ vụn thanh bánh mì đại mạch đang cầm trên tay, tỏ ra thản nhiên không để lộ bất kỳ phản ứng gì. Chỉ có những ngón chân là cọ quậy trong đôi ankle bốt, sẵn sàng tung ra cú đá giận dữ, đá thẳng vào một vài quy tắc rào cản mà hơn ai hết, cô biết quá rõ.
- Cô dùng thêm bánh mì? – Người quản gia liếc nhìn khay đựng bánh lúc này đầy các mẩu vụn.
Bóp vụn miếng bánh vừa cầm lên, cô gái nhỏ nhướn mày, nở nụ cười nhếch mép bất cần. Chẳng mấy để tâm vẻ thách thức ngạo mạn đã quá quen thuộc, người quản gia như sực nhớ ra:
- Tất cả trang phục dạ hội của cô, người dọn phòng hôm nay lấy, mang xuống phòng giặt và tẩy trùng hay chưa?
- Điều đó quan trọng với ông vậy sao?
- Nếu mỗi dạ tiệc sinh nhật, cô không trốn đi trong đêm, thì không ai phải bận tâm về những việc lặt vặt như thế!
Lữ Hòa nhìn xoáy vào gương mặt trắng sáp với mí mắt phồng lên của người đối thoại. Trên mặt bàn, hai ngón út và áp út của bán tay trái cong lên, phản ứng đặc biệt báo hiệu cơn giận ngấm ngầm bên trong nữ chủ nhân trẻ tuối.
- Không ai bận tâm cả, trừ ông!
- Đó là phận sự của tôi. Cô đi đâu, làm gì, gặp ai, gây ra những chuyện gì ở trường nội trú cũng như ngay trong ngôi nhà này, tôi đều phải biết!
- Tại sao ông không đi thẳng vào trọng tâm là tôi đã làm gì trong đêm hôm qua?
- Tôi không hỏi, vì tôi có đủ thông tin cô ở đâu, đi cùng ai. Thế là đủ. Mọi chi tiết khác, với tôi, cũng như chủ nhân ngôi nhà này, không mấy quan trọng! – Bộ đồng phục đen bỗng sử dụng giọng nói nhún nhường, thực sự khác lạ so với thái độ thường thấy.
- Kể cả việc tôi đã tìm thấy gì, ông cũng không tò mò ư? Ông không muốn báo lại những điều thật hay ho cho cha tôi biết ư?
Ông ta lắc đầu, bước đến sát bên chiếc bàn nhỏ, vuốt thẳng tấm khăn trải hồ bột trắng tinh, phủi đi những vụn bánh vương vãi. Gương mặt như chiếc mặt nạ thoáng qua động thái một nụ cười. Nhưng đôi mắt đầy tia vằn đỏ ghê rợn thì không cười khi buông ra từng lời thong thả:
- Cứ việc giữ lấy thứ cô đã tìm thấy. Nói cho cùng, cuộc phiêu lưu đêm qua của cô là một sự kiện mà bất cứ đứa trẻ nào cũng mơ ước thực hiện trong ngày sinh nhật. Chúng tôi đã tạo điều kiện để cuộc phiêu lưu diễn ra tốt đẹp. Nhưng, bước qua tuổi trưởng thành, hẳn rồi cô sớm hiểu ra, nhũng thứ cô đã tìm thấy hoàn toàn vô ích. Một mình cô sẽ không thể tìm thấy lời giải nào cả, từ chúng!
Không hỏi gì thêm, cũng không bận tâm những lời vừa nói tác động ra sao lên nữ chủ nhân trẻ tuổi, người quản gia đột ngột quay bước về ô cửa trổ trên mặt sau tòa nhà, lãnh địa bất khả xâm phạm mà ông ta toàn quyền cai quản.
Người quản gia đã đi khuất.
Trong khoảng vườn sân sau, chỉ còn Lữ Hòa, bữa ăn dang dở với những thanh bánh mì đại mạch đã bị bóp vụn.
Ngồi sâu trong lòng ghế, cô gái nhỏ duỗi dài đôi chân mảnh khảnh, khuôn đầu thanh tú ngật ra sau. Gương mặt cô sắc lại trong cơn giận dữ đã được kiểm soát. Phía trên đầu nữ hoàng nhỏ, mái vòm vòng cung màu ngọc bích, kết từ những tán mộc lan mềm rủ, phả vào không khí quầng hơi nước mỏng. Chung quanh không một bong người. Thế nhưng cô biết, ở đâu đó, vẫn có những đôi mắt đang nhìn mình. Để bảo vệ cô, đồng thời cũng sẵn sàng ngăn cản cô hành động gây đột biến nguy hiểm. Chỉ có lũ quạ, đậu trên đỉnh các cành cổ thụ trơ trụi, là không lẩn trốn. Biến thành những túm vải đen xơ xác bất động, chúng giữ nguyên vị trí hàng giờ, kiên trì rình đợi một vài mục tiêu mà chỉ riêng chúng biết rõ. Nhưng cô thì không thể ngồi im. Cô không thể đóng vai không biết, không hành động khi mà cô đã lờ mờ nhận biết một sự thật nào đó, và điều ấy thôi thúc cô phải hành động theo cách nào đó, hay ít ra thì cũng hét thật to, chứ không phải cứ mãi im lìm.
Từ khi ý thức về sự hiện diện của mình trong thế giới này, cuộc sống của cô luôn hoàn hảo. Được định vị là con gái duy nhất của chủ nhân ngôi nhà lớn, mọi thứ thuộc về cô đều được chăm chút đến tận chi tiết. Mỗi nơi cô bước tới, mỗi chặn thời gian cô trải qua đều như lật mở trang mới của quyển sách tranh pop-up bất tận, thứ mà ngày nhỏ, cô đã rất thích thú ngạc nhiên, nhưng chung quanh thì không, bởi họ chính là những kẻ đã tham gia thực hiện bức tranh cắt dán sống động ấy. Không những ở những nhà, ngay trong ngôi trường nội trú dành cho những học sinh được tuyển. Bạn bè chiều theo sở thích của cô, dù ngông cuồng nhất. Những người dạy cô học luôn dành những lời ngợi khne, mở ra cho thấy khả năng cô có thể thực hiện bất cứ điều gì, miễn cô muốn và bày tỏ mong muốn. Cô nắm vững quy tắc những bản nhạc khó. Khi hứng thú, cô vẽ các bức tranh trên máy tính khiến chung quanh đều phải trầm trồ. Bài tập các môn học tự nhiên với chung quanh là cực hình thì với cô là trò chơi thú vị. Để cô gái nhỏ giải trí, chống lại nỗi buồn chán trong ngôi nhà lớn vắng bóng con người, người ta mua cho cô những con thú đắt giá đôi khi vẫn được giới thiệu trên kênh Planet of Animals. Cô hào hứng chơi đùa với chúng hay dễ dàng lãng quên, bỏ mặc chúng đói khát đến chết là tùy thích, chẳng ai la rầy. Tất cả sau đó sẽ được thu dọn sạch sẽ, không để cho cô phải băn khoăn về những gì mình đã gây ra. “Thế giới giống như một sân trượt băng nhân tạo khổng lồ và con là đứa trẻ sở hữu đôi giày có lưỡi dao trượt tốt nhất!” – Cô từng ôm cổ cha mình, thốt lên một cách sung sướng vào sinh nhật 12 tuổi. Những người vây quanh đều đồng ý điều này với cô. Họ khuyến khích cô cứ trượt thật nhanh trên mặt băng, tốc độ là do cô quyết định. Nhưng, ngay trên bề mặt bằng phẳng tưởng hoàn hảo, có vài vết nứt mơ hồ mà một đứa trẻ tinh ranh không thể bỏ qua. Cô từng nhìn cảnh tượng cô bạn học, sau khi đứng lên thú nhận sao chép bài vẽ của cô, đã trốn trong phòng nước khóc nức nở. Sau đó không lâu, cô lại chứng kiến cậu bạn, trong cuộc thách đấu leo lên ngọn núi trong nhà, đã ngã xuống rách trán khi gần chạm đỉnh. Nước mắt và máu - những thứ lần đầu cô nhìn thấy, với tất cả nỗi kinh ngạc. Chúng không hề giống như sữa và rượu vang. Cô gái nhỏ bắt đầu hiểu, có những cảm giác đau đớn bí mật quanh mình. Rồi càng lớn, cô càng cảm nhận làn hơi cóng lạnh trên sân băng khổng lồ. Không bạn bè thân, không chia sẻ. Những thán phục hay ngợi khne khác xa sự quan tâm đúng nghĩa. Điều duy nhất cô nghĩ mình cần làm là cứ lao đi trên sân băng ấy. Mỗi khi có dấu hiệu chệch lối nơi cô, những người như vị quản gia kia sẽ hiện ra, nhắc nhở các quy tắc lớn nhỏ. Mình là người hạnh phúc nhất hay là một đứa trẻ bị cầm tù bởi những điều hoàn hảo? Mỗi khi chạm vào câu hỏi treo lơ lửng này, cô gái nhỏ lại muốn đập vỡ một thứ gì đó trong tầm mắt.
Mọi việc bắt đầu thay đổi khi nữ chủ nhân trẻ tuổi chạm trán người nhạc công đến biểu diễn thuê. Một cơn lốc xoáy khiến cô chóng mặt. So với hết thảy những kẻ cô từng biết trước kia, bạn bè ở trường hay những người làm việc theo hợp đồng trong ngôi nhà lớn, Vinh khác hẳn. Trong chừng mực bắt buộc, cậu ấy tuân thủ một số mệnh lệnh của cô. Nhưng rõ ràng, Vinh không thực sự bị chi phối đến các mệnh lệnh đó. Ngay cả vẻ ngoài xinh xắn của cô, vị trí đặc biệt của cô trong ngôi nhà lớn, trong mắt cậu ấy cũng không có ý nghĩa gì nhiều. Làm cho Vinh ngạc nhiên. Đe dọa để cậu lo sợ tìm sự trợ giúp. Lôi kéo cậu vào một số hành động dị thường – tất cả những gì có thể gây ấn tượng với một chàng trai cô đều thử qua, nhưng chẳng mấy hữu hiệu. Vinh không thuộc mẫu người để cho kẻ khác điều khiển. Ngay cả khi đi cạnh bên cô xuyên qua mê cung, cùng cô đào bới thông điệp ghê rợn chôn sâu dưới lòng đất, cậu ấy vẫn có mục tiêu riêng. Vinh hành động theo một chỉ dẫn bí hiểm, từ bên trong chính cậu. Không quỵ lụy, cũng chẳng cao ngạo, cậu ấy bình thản chấp nhận vai trò nhạc công theo hợp đồng, giữ khoảng cách vừa đủ với chung quanh. Đây là cách Vinh tự bảo vệ bản thân khỏi các hành động dễ gây tổn thương mà cô sẵn lòng gây ra. Đó cũng là lý do vì sao dạo gần đây, nữ chủ nhân trẻ tuổi rơi vào trạng thái hỗn độn: Cô muốn duy trì vị thế kẻ khuất phục người khác, chứ không chấp nhận kẻ khác khuất phục mình. Một mặt, cô muốn tỏ ra tàn nhẫn, phủ nhận vị thế chàng nhạc công. Đồng thời, cô vẫn muốn được nhìn cậu ấy, hy vọng từ cậu ấy một chút gì giống như kết nối và chia sẻ… Nhưng, phải chăng, cũng như cô trước kia, xúc cảm sâu kín của người chung quanh là điều mà Vinh không bao giờ nghĩ đến?
Miếng bánh đại mạch mũn rữa trong cốc sữa nguội. Mấy ngón tay trườn hẳn vào thứ chất lỏng trắng đục. Lữ Hòa rút chúng lên, đưa vào miếng mút sạch. Những chiếc răng bén ngọt làm các ngón tay đau nhói lên, suýt chảy máu. Cô gái nhỏ giật mình, sực tỉnh, vội buông tay. Đôi khi, nếu lơ là kiểm soát, các bộ phận thuộc cơ thể cô có thể gây tổn hại lẫn nhau. Không ai giải thích thấu đáo hiện tượng này. Tuy nhiên, cũng từ nó, có một trải nghiệm tương tự đã dẫn dắt cô đến một vài hé lộ kỳ lạ.
Cách đây hai tuần, để thử nghiệm hiện tượng tự gây thương tích, cô đã dùng mũi dao nhọn, tự gây một vài vết rách mé trong cánh tay. Dù rất sợ hãi khi nhìn từng đốm đỏ sẫm rơi xuống mặt sàn lạnh cũng như cơn choáng váng ập đến vì mất máu, cô gái nhỏ vẫn không dừng lại. Cảm giác khoan khoái mơ hồ lẩn bên trong nỗi đau đớn. Khi đau, cô cảm thấy mình đang thực sự tồn tại, thực sự lôi kéo sự chú ý từ chung quanh và được dành cho sự chăm sóc đúng nghĩa. Tuy nhiên, lúc các vết thương được cầm máu và băng bó, cha cô, chủ nhân ngôi nhà lớn, đã trách mắng cô một trận dữ dội. Chưa bao giờ con người điềm tĩnh và cân bằng ấy lại giận đến mức thốt lên: “Nếu tái diễn trò mạo hiểm ngu ngốc, chúng ta sẽ bỏ mặc con. Theo cách những con vật nuôi từng bị con bỏ mặc!”. “Không đúng. Cha sẽ cứu con. Vì con luôn là đứa trẻ được cha cưng chiều nhất!”. – Cô gái nhỏ nhún vai, tiếp tục đùa nghịch với con vẹt châu Phi trắng muốt nhốt trong chiếc lồng bạc, chẳng mấy để tâm lời đe dọa mà theo cô là khá khôi hài. Tuy nhiên, người đàn ông vẫn tiếp lời: “Nghe kỹ đây, Lữ Hòa: Con sẽ không được cần đến nữa, nếu chúng ta nhìn thấy ở con một chi tiết nào đó thiếu hoàn hảo!”. Giọng nói chỉ sử dụng khi bàn bạc công việc với các cộng sự của cha khiến cô gái nhỏ quay phắt lại. Trong đôi mắt trừng trừng bất động đang hướng thẳng về cô, đốm sang lạnh lẽo lướt qua đáy nhãn cầu đột nhiên khiến cô hiểu, không hề có sự đùa cợt ở đây. Nụ cười tắt ngấm. Lữ Hòa khó nhọc thốt lên: “Tại sao lại như vậy, cha?” Người chủ ngôi nhà lớn bước đến bên chiếc lồng bạc. Bàn tay với các khớp ngón rất dài, móng tay cắt ngắn sạch tinh của ông luồn qua kẽ song, vuốt ve lớp lông tơ mềm mịn trên ức con vẹt, giải thích điềm đạm: “Con nên hiểu, một khi đã hiện diện trong ngôi nhà này, mỗi người đều đảm nhận một vai trò nhất định. Ở vào vị trí đặc biệt, được hưởng các ưu thế đặc biệt, thì kẻ đó phải chịu một trách nhiệm đặc biệt hơn đám đông chung quanh. Ta cũng vậy. Con cũng vậy. Không có ngoại lệ. Với ta, nhiệm vụ là điều hành để các hoạt động bên trong ngôi nhà luôn ổn thỏa, đảm bảo nguồn tài chính dồi dào. Với con, là phải giữ gìn hình ảnh hoàn hảo cũng như phát triển khả năng vượt trội. Nói đơn giản, nếu ngôi nhà này là một guồng máy, thì tất cả các chi tiết trong guồng máy đều liên quan đến nhau. Con không chỉ thuộc về con, mà thuộc về những người đang ở chung quanh con nữa!” Cô gái nhỏ nheo mắt chăm chú. Tuy nhiên, theo thói quen của đứa trẻ được nuông chiều, cô đã lấy lại sự tự tin, phản bác: “Cha đang làm cho vấn đề trở nên nặng nề, trong khi con chỉ tự làm mình trầy xước và mất một chút máu mà thôi…” “Im đi!” – Vị chủ nhân quát lên, gằn giọng – Đừng quên, trong người con không chảy một loại máu gần như không ai trên thế giới này có thể sở hữu. Máu hiếm!” xương hàm cô gái nhỏ sắt lại, bướng bỉnh và tức giận hơn là chú ý hay ngạc nhiên. Đầy lùi cơn giận bộc phát, người đàn ông hướng tia nhìn vào lớp băng gạc quấn quanh cánh tay con gái, chậm rãi nói tiếp: “Ta tha thứ lần này bởi con chưa hiểu hết mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Nhưng ta nhắc lại, chỉ cần thêm một hành động khinh suất tương tự, con sẽ nhận một kết cục mà dù quyền lực đến đâu ta cũng không thể can thiệp!” Những ngón tay vị chủ nhân lạnh toát lướt nhẹ trên mái tóc ngắn của cô con gái, thay cho lời tạm biệt. Khá lâu, khi cánh cửa đã khép lại sau lưng ông, cô gái nhỏ mới chậm rãi ngước lên. Căn phòng rộng lớn của cô với những đồ vật đắt giá chẳng có gì suy suyễn. Trên bàn, con vẹt châu Phi vẫn ở nguyên bên trong chiếc lồng bạc. Chỉ có điều, nó không còn nhãy nhót trên nhánh gỗ tiện khắc công phu. Dưới đáy lồng, đôi cánh xoãi rộng, những chiếc lông vũ trắng muốt phô bày vẻ đẹp hoàn hảo. Đôi mắt nó tròn xoe, trong suốt, với một hình ảnh phản chiếu ngưng động. Con vẹt quý hiếm đã bị bóp chết, nhanh và dứt khoát, không kịp cất lên dù chỉ một tiếng kêu trong cơn nghẹt thở.
Thời gian còn lại của ngày hôm ấy, cô gái nhỏ không thể ở yên trong căn phòng của mình. Mở nhạc thật lớn nghe trong head-phones, vẽ nguệch ngoạc gì đấy trên máy tính, hay xuống sân sau tòa nhà, co ro trên băng ghế gỗ dưới bóng rũ của những nhánh mộc lan cổ thụ, cố gắng xua đuổi các ý nghĩ tồi tệ, chỉ tập trung vào những dòng chữ của câu chuyện hiện trên màn hình. Nhưng không thể. Một câu chuyện khác đang hiện lên, như được nhìn qua lớp giấy gói mờ. Câu chuyện kỳ quặc hơn, ám ảnh hơn, về chính cô. Mọi thứ chung quanh ta, thuộc về ta không hề như ta nghĩ lâu nay. Ta là một vật mẫu. Cha ta và những người cộng sự của ông sử dụng hình ảnh của ta, trưng ta ra như một vật mẫu trước những kẻ lạ. Nhưng để làm gì thì ta hòn toàn mù mịt…. Các phỏng đoán cuộn lên trong đầu Lữ Hòa, xô đẩy cô như xô đẩy một tay bơi liều lĩnh trôi dạt trên mặt biển băng giá. Giữa các khoảnh khắc rồi bời, bỗng cô ngước lên. Gương mặt xa lạ và chăm chú đang ngó xuống, từ ô cửa sổ căn phòng áp mái. Hôm đó, chính là ngày đầu tiên người nhạc công trẻ dọn vào ngôi nhà lớn. Cô đã níu vào ánh mắt xa vời, níu vào niềm hy vọng không lời ấy…
Còn lúc này đây, cũng chính chỗ ngồi này đây, một lần nữa cô ngước nhìn lên ô cửa. Cánh cửa đóng chặt. Sau lớp kính, tấm vài rèm buông im lìm. Nơi góc cửa, một quầng sáng ảm đạm của mặt trời phản chiếu. Nhưng không ai cả.
Trong một cử chỉ thình lình, nữ chủ nhân nhỏ gạt mạnh đống vụn bánh trong lòng đĩa sứ. Đám bụi tung mù, lả tả phủ khắp tấm khăn bàn hồ bột. Từ trên đỉnh cây, lao xuống những tiềng kêu thét khô lạnh. Trong chớp mắt, lũ quạ đã bám quanh chiếc bàn vuông, thản nhiên ăn từng mẩu bánh thừa. Một con lừ đừ tiến sát đến bình sữa. Những cái móng khô khốc bám lên quai bình. Thò hẳn đầu vào trong, nó bắt đầu uống thứ chất lỏng trắng đục. Khúc xạ qua lớp thủy tinh trong suốt, cái đầu quạ đen mướt trở nên vẹo vọ. Một bên mắt của con vật phóng to, tỏa ra tia quỷ quyệt màu hổ phách. Cái bình thủy tinh như thể không chỉ dùng đựng sữa, mà biến thành nơi lưu chứa một vài con mắt sống động, được cấy ghép riêng rẽ, lạnh lung quan sát thế giới méo mó bên ngoài.
Đứng im, cô gái nhỏ quan sát cảnh tượng ghê rợn trước mắt. Không có gì đe dọa hay nguy hiểm, nhưng chưa bao giờ, nỗi khiếp sợ khắc sâu vào cô đến thế. “Cần tìm gặp Vinh, ngay tức khắc!”. Cô thét lên với chính mình. Gạt qua mọi kiêu hãnh, Lữ Hòa loạng choạng đứng lên, đi vào nhà và theo lối cầu thang thoát hiểm, lên tầng áp mái. Chỉ người nhạc công mới có thể chia sẻ cảm giác kinh hoàng đang choán kín trong cô lúc này.
Xuyên qua tầng trệt, trước khi rẽ vào lối tắt dẫn đến cầu thang phụ, Lữ Hòa bỗng khựng lại. Vị quản gia vừa lướt qua mấy bậc trên cùng cầu thang chính, vô cùng vội vã, khác hẳn phong thái thong thả quen thấy. Đồng hồ giữa sảnh lớn chỉ gần năm giờ. Khá sớm trước thời khắc bận rộn của bữa tối. Không có lý do gì cho sự vội vã kia.
Cửa sổ phóng áp mái đóng chặt. Sự vắng mặt đáng ngờ của Vinh. Chuyển động hấp tấp kỳ quặc của con người hắc ám…
Các dữ kiện rời rạc bỗng ráp nối vào nhau.
Giữa tích tắc sững sờ, tiếp tục hiện ra hình ảnh then chốt: Quyển sổ lưu trữ hồ sơ lấy từ ngôi nhà trong khu vực cấm, cô đã giao lại cho Vinh.
Phải chăng, vị quản gia đã lần ra manh mối?
Người nhạc công trẻ hiện đang ở đâu?
Lữ Hòa lao thẳng ra ngách tường khuất. Có lẽ do yêu cầu thẫm mỹ hơn là mục tiêu tiện dụng, khi thiết kế ngôi nhà lớn, hệ thống thang thoát hiểm đặt ở vị trí thụt sâu giữa hai bức tường gạch. Đó là những đoạn thang uốn gấp khúc. Một vài chỗ chỉ hạ xuống khi có lực kéo từ dưới lên hoặc từ trên trì xuống. Cô gái nhỏ vươn tay, giật mạnh để đoạn thang treo lơ lửng hạ xuống hẳn.
Nhanh nhẹn như một con sóc, cô thoăn thoắt trèo lên. “Mình sẽ lên phòng áp mái trước ông ta!” Cô gái nhỏ không ngừng tự nhủ.
Qua chiếu nghỉ đoạn tầng ba, hệ thống thang gấp bỗng tách rời một khoảng ngắn. Cô rướn về bên phải, tóm đoạn thang mới cao hơn. Bên phải, cũng là vị trí mảng tường kín lấy sang cho tầng nhà. Một cơn gió bỗng lùa đến, không mạnh nhưng đủ làm cho những dóng thang chao đảo đung đưa. Quen tập luyện leo núi trong nhà, Lữ Hòa khá bình tĩnh. Tuy nhiên, đưa mắt nhìn xuống mảng gạch sâu hun hút bên dưới, ý nghĩ tự nhạo cay đắng bất giác lướt qua: Sẽ ra sao nếu một vật mẫu hoàn hảo rơi xuống, vỡ tan ra thành những mảnh vụn? Nhưng, hình ảnh gương mặt sắc lạnh cùng đôi mắt can đảm của Vinh đã hiện ra, đậm nét hơn cái viễn cảnh u uất. Cô tiếp tục nhoài người, vươn dài cánh tay, không rời bỏ mục tiêu.
Cô gái nhỏ vừa tóm được thanh dưới cùng dóng thang, đu lên. Đây cũng là khi đi theo lối cầu thang bộ, người quản gia đặt chân lên tầng ba.
Qua lớp kính của bức tường lấy sáng, bộ đồng phục đen và mái tóc hạt dẻ nhìn xoáy vào nhau, tê dại.
Và rồi vẫn cùng tích tắc, theo một hiệu lệnh vô hình, cả hai lại tiếp tục lao vào cuộc đua điên cuồng với đích đến là căn phòng áp mái.