Nguyên tác: Emlyn’S Moon
Số lần đọc/download: 2306 / 25
Cập nhật: 2016-05-20 02:29:13 +0700
Chương 8: Hình Ảnh Phản Chiếu
T
rong suốt quãng thời gian còn lại của kỳ nghỉ, Nia luôn ở một mình. Cô không nhắc gì đến Emlyn nữa. Mot ngày trôi qua trong sự ấm áp và khô ráo, những ngày cho các cậu con trai phụ giúp việc sửa hàng rào, xây dựng các bức tường đá, tắm rửa đàn cừu bằng nước diệt trùng, và đi chân không chơi đùa trong dòng suối một khi xong việc.
Nia được miễn công việc trong trạng trại để tập trung làm việc của cô trong phòng Bethan. Thông qua cánh cửa sổ để mở, giọng nói vui vẻ của đám con trai giúp cô cảm thấy không đơn độc. Công việc của cô tiến triển tốt. Bức tranh của cô đã bắt đầu có sức sống.
Một hôm, Nain Griffiths đến trang trại với một miếng vải màu sáng trên tay. Với màu vàng cam lộng lẫy, nó giống y như một bó hoa anh túc. Và đêm hôm đó, nia đã cắt được những bông hoa anh túc của cô và khâu nó vào đúng chỗ: bên cạnh một dòng suối bằng kim tuyến bạc và những bông hoa lưu ly màu xanh một thời từng là bộ đồ lót bằng sa tanh của bà Bowen.
Vào ngày cuối cùng của tuần lễ, Nia đã khôi phục sự tự tin của mình một cách đáng kể, đủ để tin rằng cô có thể đến thăm nhà Llewelyn lần nữa. Cô sẽ viện cớ đến lấy lại chiếc áo đầm tím. Ông Llewelyn sẽ chào đón cô và hoàn thành nốt bức tranh của cô. Emlyn sẽ tha thứ cho cô.
Hài lòng với kế hoạch của mình, Nia rời Ty Bryn trong sự tự tin rằng bức tranh của cô sẽ có thể trở thành một kiệt tác, và nhất định tình bạn của cô và Emlyn sẽ được phục hồi.
Khi tạm biệt bà Griffiths, cô nói:
- Đây là kỳ nghỉ tuyệt vời nhất mà cháu từng có được!
Và cô thực sự nghĩ như vậy.
Bà Griffiths có vẻ buồn khi họ đi. Với vẻ nuối tiếc. Bà bảo:
- Chúng ta quá thiếu bóng con gái ở đây. Cháu nhớ đến chơi nữa nhé, cariad!
Nia cười rạng rỡ:
- Nhất định ạ! Cháu chỉ sợ mọi người không hoan nghênh cháu thôi!
Gwyn không ra tiễn họ. Nia hy vọng cậu không hối hận đã nói bí mật của mình cho cô.
Nain Griffiths đang đứng cạnh cổng nhà bà khi chiếc Land Rover rù rù chạy qua. Bà mặc một chiếc áo đầm mà bà đã nhúng nó vào trong hỗn hợp thuốc nhuộm màu vàng anh túc của Nia. Bà thực hiện một điệu nhảy rồi thổi một nụ hôn gió về phía chiếc xe. Nia bật cười. Cô quỳ lên ghế và thò đầu ra ngoài cửa sổ hét to:
- Bà là một bông hoa anh túc!
Và cô vẫy tay mãi cho đến khi bà lão trong bộ áo sáng rực biến mất khỏi tầm mắt.
Alun nhận xét:
- Bà của Gwyn hơi bị gàn thì phải?
Nia ngồi xuống và lườm mắt nhìn anh Alun. Cô nói:
- Bà ấy không gàn! Bà là một phụ nữ rất tuyệt vời! Nếu người Anglo-saxon không đến đây thì có lẽ bà sẽ là một nữ hoàng.
Ông Griffiths đột nhiên bật cười khanh khách. Ông không thể ngừng cười được. Đối với một người như ông thì tiếng cười như vậy là một âm thanh ít ai nghĩ có thể nghe được. Lũ trẻ bối rối nhìn chằm chằm vào cái lưng ghế đang run lên bần bật vì cười của ông, và Alun không thể quyết định được ai là người điên hơn: em gái của cậu hay cha bạn thân nhất của cậu.
Sau kỳ nghỉ ngập đầy ánh nắng vùng núi, căn nhà số 6 nhìn có vẻ quá tối tăm và bừa bộn. Chăn màn và quần áo chất ngổn ngang trên ghế để chờ được mang đi ủi. Những cái tạp dề lấm tấm vệt máu của ông Lloyd xếp đống bên cạnh máy giặt. Gareth với cặp chân bó bột trắng bóc không hiểu sao bỗng có mặt ở khắp nơi và không nhừng rên rỉ rằng “không có chỗ để ngồi xuống!”. Cậu đã thử đặt cái chân bị gãy lên một cái ghế, và kết cục là làm vỡ một cái tròng trong cặp mắt kính của chị Nerys.
Chị Nerys đang bị khủng hoảng trầm trọng. Kiểu tóc mới của chị đâm ra sai lầm: những sợi tóc tua tủa như lông chuột viền quanh khuôn mặt dài ngoẵng của chị và chị nhìn mọi thứ với cặp mắt nheo lại dữ tợn. Sion thì không còn chịu nổi những tiếng rên rỉ của Gareth, và thậm chí chị Catrin vốn luôn bình tĩnh giờ đang đánh bản nhạc của Mozart như thể chị đang xoa bóp cho một cầu thủ bóng đá.
Nia đã mang theo bông hoa trắng của cô, cuống của nó quấn kỹ trong miếng vải mỏng thấm nước. Không làm phiền mẹ, cô đặt bông hoa vào trong cái ly đánh răng màu xanh của mình rồi đặt nó lên khung cửa sổ. Nhìn bông hoa vẫn sáng và tươi như mọi khi.
Bà Lloyd quên béng đi mất việc phải có thêm ba phần trà nữa. Đang chủ nhật nên bà cũng không thể chãy đến cửa hàng mua thêm.
Nia thông báo:
- Không cần chừa phần bánh cho con đâu! Con muốn qua thăm Gwyneth một lát và hõi bạn ấy một số chuyện về trường học. Con đi ngay bây giờ được không ạ?
Bà Lloyd vui mừng cắt miếng bánh trái cây còn lại thành tám phần bằng nhau. Bà nói:
- Nếu có liên quan đến việc học thì không sao...
Sẵn sàng bỏ qua phần bánh để có thể trốn đi, Nia lách người giữa tủ đồ và đám con trai ngồi trên ghế. Cô nói:
- Con không đi lâu đâu!
Bước ra ngoài đường, Nia bỗng cảm thấy không còn tự tin như trước nữa. Đoạn đường từ nhà cô đến nhà ngện dường như xa hơn bình thường, tuy nhiên Nia không cần phải gõ cửa. Ông Idris Llewelyn đang sơn những chiếc lá màu bạc bên dưới những bông hoa vàng trên cửa nhà. Ông nói với Nia:
- Cái này vẫn chưa xong đâu, tuy nhiên hôm nay dừng lại ở đây cũng được rồi. Cháu thấy thế nào? Được không?
Nia gật đầu tán đồng và đi theo ông vào trong nhà. Emlyn đang ngồi trên sàn với một quyển sách, cậu không nhìn cô.
Giơ một bàn chân mang sandal lên khều nhẹ con trai, ông Llewelyn bảo:
- Kìa chàng trai, đứng dậy chào khách của con đi chứ.
Ông quay sang nói với Nia:
- Chú nghe nói có chuyện rắc rối xảy ra giữa nó, cháu và anh họ nó. Liên quan đến con chó, đúng không?
Nia lúng túng giải thích:
- Không phải lỗi của cháu. Cha cháu bán nó cho chú Griffiths. Cháu đã cố can cha. Nhưng cháu đã không thể... không thể nói thật với chú và anh Emlyn. Cháu đúng là một kẻ hèn nhát!
- Không đâu! Cháu chỉ cẩn trọng quá thôi. Mà thằng Emlyn nhà chú đã hối lỗi rồi. Đúng không, con trai? Nó có đến tìm cháu trong kỳ nghỉ đấy.
Nia ngạc nhiên quay lại nhìn Emlyn và hỏi:
- Thật à?
Cô quỳ xuống một tấm nệm bên cạnh Emlyn, nhưng cậu vẫn từ chối mở miệng. Nia nghĩ thầm:
- Anh ấy không tha thứ cho mình. Không bao giờ.
Nhưng cuối cùng Emlyn lên tiếng, mặt vẫn quay về hướng khác:
- Em không có ở nhà. Chị em ra mở cửa. Người đeo mắt kính ấy. Anh xin lỗi trước, nhưng thực sự anh không ưa nổi chị ấy.
- Em hiểu lý do vì sao anh không ưa chị ấy.
Đôi khi cũng có lý do tốt để không bênh vực một ai đó. Nia nói:
- Chị ấy hằn học với anh à? Nhà em không muốn em đến đây nữa. Họ đã gửi em đến nhà anh Gwyn Griffiths ở cùng với anh Alun và Iolo. Anh thấy đó, em đã gặp một ít rắc rối.
Ông Llewelyn quan tâm hỏi:
- Rắc rối gì thế?
- Cháu cứ nghĩ mọi người đều biết hết rồi chứ. Dù gì cô Olwen Oliver cũng nổi tiếng hay buôn chuyện mà.
Emlyn lẩm bẩm:
- Nhà anh chẳng gặp ai cả. Không ai đến đây.
Đặt cây cọ óng ánh bạc của mình vào trong một chai rượu không, ông Llewelyn ngồi xuống một cái xô lật ngược to lớn dị thường và nói:
- Kể cho chú nghe rắc rối củ cháu đi, cô bé.
Nia bắt đầu:
- Rắc rối đầu tiên mà cháu gặp là khi cháu tuyên bố mình ăn chay.
Emlyn nhìn lên.
- Chuyện đó không làm ba cháu hài lòng lắm, vì ông bán thịt. Còn rắc rối khác bắt đầu từ chuyện cháu muốn có một thứ gì đó để làm những bông hoa nở, nhưng vì cháu không nghĩ ra được cái gì nên cháu... nên cháu đã...
Bắt đầu hứng thú với câu chuyện, Emlyn khuyến khích:
- Em cứ nói đi.
- Cháu đã cắt một mảnh đăng ten trong cái rèm cửa của cô Olwen Oliver. Cháu đã làm việc đó trước khi tuyên bố ăn chay, nhưng mọi người không biết điều đó.
Và Nia vội vã nói một mạch:
- Cháu nghĩ cô ấy sẽ không nhận ra. Mà đúng là cô ấy không nhận ra thật. Nhưng cô ấy đã thấy. Và rồi... khỉ thật, bao nhiêu rắc rối xảy ra.
Nia thở dài và đưa mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu nhớ lại cái đêm khốn khổ ấy.
Khi cô đủ can đảm nhìn xuống để xem thử phản ứng của nhà Llewelyn sau lời thú tội của mình, cô nhìn thấy hàm răng trắng bóc của ông Llewelyn hiện ra sau mớ tóc nâu bù xù của ông. Ông đang mỉm cười. Rồi ông phá lên cười, và Emlyn cũng đang khúc khích cười theo ông.
Nia trách:
- Nhưng đúng cháu đã làm một điều rất tệ mà.
Ông Llewelyn đồng ý:
- Đúng là thế! Cho bác xin lỗi! Nhưng tại sao cháu không đến đây hỏi, cariad? Chúng ta có thể cho cháu đăng ten và tất cả những gì cháu cần cho kiệt tác của mình mà.
Ông bước đến bên một cái hộp gỗ nằm bên dưới một khung cửa sổ dài và mở tung nó ra. Ông nói:
- Nhìn xem! Đăng ten và vải cotton, lông chim và những thứ xinh đẹp khác!
Ông giơ lên một cái áo đầm cotton với màu hồng nhạt nhất mà Nia từng thấy, bên trên thêu những bông hoa trắng.
- Những bông hoa đang nở, đúng không?
Hai đứa trẻ đồng loạt đứng dậy. Emlyn nhìn chằm chằm vào cha cậu và cái áo đầm.
- Con nghĩ sao, Emlyn? Cha có nên đưa nó cho Nia để làm bức tranh của cô bé không?
Câu nói của ông dường như ẩn chứa nhiều ý nghĩa hơn là một câu hỏi thông thường. Nia có cảm giác rằng ông hình như đang cố gắng đánh bại một bóng ma.
Emlyn vẫn nhìn chằm chằm cái áo đầm. Mặt cậu nhăn nhó như thể đang bị đau răng. Cuối cùng thì cậu nói:
- Con sao cũng được.
Ông Llewelyn nhìn Nia rồi nói:
- Hôm nay không có áo khoác để giấu nó rồi. Vậy cháu có dám nói với nhà là cháu nhận cái váy từ chúng ta không?
- Cháu sẽ nói đây là quà của Gwyneth Bowen. Dù gì thì cháu vẫn thường được cho len và những vật dụng khác trong cửa hàng của mẹ bạn ấy. Mọi người sẽ tin cháu.
Ông Idris Llewelyn nhếch miệng cười và nhận xét:
- Nia Lloyd, cháu đúng là có tiềm năng phạm tội!
- Không đâu, cháu chưa bao giờ...
Nia bắt đầu thanh minh, tuy nhiên ông Llewelyn bật cười và đặt cái áo đầm vào tay cô. Ông hỏi:
- Cháu ở lại dùng trà không?
Nia lưỡng lự. Cô không dám mạo hiểm trong ngày đầu tiên trở về nhà. Cô nói:
- Dạ thôi. Để mai cháu sẽ đến sau.
Khi về, Emlyn tiễn cô ra đến cổng nhưng không đi xa hơn. Cậu ngồi trên bậc thang bên ngoài nhà nguyện. Khi Nia quay lại vẫy tay chào tạm biệt, cậu không nhìn cô. Hai tay xòe ra ôm cằm, cậu dõi mắt nhìn về những ngọn núi trống trải ở phía xa.
Nia nghĩ thầm:
- Anh ấy vẫn chưa tha thứ cho mình. Nhưng rồi anh ấy sẽ tha thứ. Anh ấy nhất định sẽ tha thứ!
Khi Nia trở về, không khí trong căn nhà số 6 đã trầm xuống. Đám con trai đang tụ tập kiểm tra một thứ gì đó chết trên bờ sông, trong khi ba anh em nhà Morgan cao lớn hét to những thông tin đáng nghi ngờ từ bên kia sông. Mặt nước sông đã xuống thấp, và mặt trời cũng vậy. Những tia nước vàng óng bắn lên trên các viên đá cuội bóng nhẵn và trên những bàn chân trần.
Iolo chọc một ngón tay ướt sũng nước vào cái áo đầm trên tay Nia và hỏi:
- Cái gì thế chị?
Cô lùi lại:
- Đừng làm ướt nó! Cái này để dành chobài tập về nhà của chị.
- À!
Iolo rút mạnh một cái khăn tay từ trong túi. Một cái hộp diêm rớt ra theo và rơi xuống một vũng nước cạn bên cạnh chân cậu. cậu hét lên:
- Ôi không!
Rồi cậu cúi xuống nhặt cái hộp lên và đưa cho Nia:
- Chị Nia, chị mang cái này vào trong giùm em nhé!
- Cái gì trong này thế?
- Một con nhện! Em tìm thấy nó ở trong phòng anh Gwyn. Nhìn nó đặc biệt lắm, cứ y như bạc ấy!
Nia cầm lấy cái hộp và đi vào trong, để mặc cho đám con trai ngồi lại xác định danh tánh của con cá chết. Khi đi ngang qua cửa sổ căn phòng lạnh lẽo của cha, Nia tự nhủ không được nhìn vào, nhưng rồi cô vẫn nhìn. Cảnh tượng còn kinh khủng hơn cô tưởng tượng. Cha cô đang lấy những thứ quái gở ra khỏi một cái gì đó nằm trên cái bàn mổ be bét máu – và ông đang huýt sáo vui vẻ!
Nia chạy thẳng lên phòng mình. Tại đây, sự tò mò đã khiến cô mở nắp hộp diêm của Iolo ra. Con nhện bên trong đúng là rất đặc biệt: nhỏ nhắn, óng ánh bạc và, giống như bông hoa trắng. Đặt cái hộp lên tủ, Nia mở hờ nắp hộp ra để con nhện có thể thở được hoặc chăng tơ, hoặc làm bất cứ chuyện gì mà một con nhện thường làm.
Cô biết trước đám con trai còn ở chơi ngoài dòng sông mấy tiếng nữa. Sẽ không có ai quấy rầy cô. Nia quỳ xuống và trải cái áo đầm ra sàn. Nó quá đẹp. Thật uổng nếu phải cắt nó ra, tuy nhiên đã có ai đó làm việc này rồi. Phần đuôi ao đã bị cắt đi một cách tàn bạo, không cân đối và vội vã, như thể bằng một con dao.
Điều đó làm Nia cảm thấy rất sốc. Cô xén bỏ những vết cắt đớn đó, cân đối lại vết thương, chỉnh sửa lại cái áo đầm nhợt nhạt, buồn bã. Cô cất những miếng vải thừa rách nát vào túi vải vụn, và rồi, gần như là vô thức, cô choàng cái áo đầm qua khỏi đầu. phần gấu của cái cổ tay áo dài che kín những ngón tay Nia, trong khi cái cổ áo cao cọ nhẹ vào cổ cô.
Nia phủi thẳng cái áo đầm vào sát người, bên trên cái váy và cái áo sơ mi nhăn nhúm của cô. Nó che phủ hết mọi thứ ngoại trừ đôi giày thể thao của cô. Bà Elinor Llewelyn chắc phải là một phụ nữ cao lớn và mảnh mai.
Nia ước gì cô có thể thấy được mình lúc này. Đã có lần cô được hứa sẽ có một tấm gương riêng trong phòng. Chị Catrin và chị Nerys có một tấm gương dài đụng sàn nhà trong phòng chung của hai chị, tuy nhiên giờ này chắc chắn chị Nerys đang ở trong đó đọc sách.
Thỉnh thoảng một tia phản chiếu nhỏ sẽ xuất hiện trên những cánh cửa bóng nhẵn của tủ áo. Nhưng hôm nay, Nia kinh ngạc khi nhận ra có nhiều hơn thế. Một vòng tròn màu bạc lấp lánh treo trên cửa: một cái mạng nhện được chăng khéo và khít đến nỗi nó giống như một tấm gương. Nia không thể tưởng tượng được bằng cách nào và từ bao giờ cái mạng nhện có mặt ở đó, tuy nhiên đây chắc chắn là sản phẩm từ con nhện của Iolo, bởi vì nó đang ở đó, ngay phía trên cái mạng, đang đứng đung đưa trên một sợi tơ mỏng dài môt inch.
Cánh cửa sô đang mở rộng và cái mạng nhện di chuyển nhè nhẹ theo gió, giống như một làn sóng. Nia chờ cho nó đưng yên lại. Cô đã có thể thấy được cái áo đầm hồng và mái tóc đen phía trên nó, như thể ai đó đang nằm dưới dòng nước trong veo. Dần dần, những đường nét bắt đầu hiện ra: cặp mắt đen, một khuôn mặt và đôi môi trắng bệch mở ra trong một tiếng hét. Khuôn mặt đang nhìn thẳng vào Nia không thuộc về cô.
Nia hét lên. Cô hét mãi, hét mãi, nuốt vội từng ngụm không khí, người run bắn vì sợ hãi.
Chị Catrn đang đứng đằng sau Nia và đang ôm lấy vai cô. Chị hỏi:
- Nia, chuyện gì vậy?
Nia nói như khóc:
- Không phải em! Đó không phải em! Không phải khuôn mặt của em!
Cô chỉ về phía khuôn mặt u ám của người phụ nữ đã thay thế khuôn mặt cô, nhưng cái mạng nhện lấp lánh đã bị rách toạc. Một nhúm tơ bạc bay về phía họ và rồi cuốn trôi qua cánh cửa sổ để mở.