No entertainment is so cheap as reading, nor any pleasure so lasting.

Mary Wortley Montagu

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7902 / 14
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 -
inh cáu kỉnh nhấc điện thoại. Anh nói như gầm vào ống nghe:
- Alô.
Giọng Minh Hân cười khúc khích:
- Em đây. Anh làm gì khiếp vậy?
Gương mặt Đinh gian ra, anh giả la?
- Anh đang bực, cứ tưởng là ai chớ không nghĩ là em.
- Ai là ai khiến anh bực?
- Chậc! Thì ông bác của anh chớ ai,
- Anh dám bực ổng à? Gan thiệt đó.
Đinh huênh hoang:
- Gan chớ sao không. Tẩy của ổng anh nắm trong tay mà.
Minh Hân lại cười:
- Cha! Oai ghê! Định vuốt râu hùm à? Em nghe nói trong giới làm ăn, bác anh dữ dằn lằm, làm sao ổng để lộ tẩy cho anh nắm chứ.
Đinh nhíu mày, anh nói hơi nhiều rồi, " điều chỉnh " lại mồm mép là vừa.
Đinh cười khẽ:
- Anh bốc một chút với em cho vui thôi. Chớ đừng lạ, làm sao anh dám vuốt râu hùm. Mà em điện cho anh chi vậy?
Giọng Minh Hân dài ra nũng nịu:
- Nhớ, gọi thăm hổng được sao?
Đinh khô khan:
- Anh không thích làm vật thế thân đâu. Em nên điện thăm anh chàng Lăng, hắn đang héo hon vì nhớ em kia kìa.
Minh Hân ỡm ờ:
- Lăng có phần của Lăng, anh có phần của anh, tối nay em muốn đi nhảy với anh.
Đinh ậm ừ:
- Chắc không được quá.
- Lý do?
- Anh và bác sẽ bay ra Đà Nẵng vào chiều nay.
Minh Hân kêu lên:
- Anh không đi không được à?
- Chuyện làm ăn, anh là trợ lý kiêm đại diện công ty làm sao ở nhà được.
Minh Hân chép miệng:
- Chán, sao em toàn gặp những người đàn ông đam mê công việc.
Đinh lạnh lùng:
- Xin lỗi anh không nằm trong " những người đàn ông đam mê công việc " của em.
Minh Hân phá ra cười:
- Ghen hả? Anh là người đàn ông đam mê công việc của riêng em thôi. Chịu chưa?
Đinh nghiêm giọng:
- Có lẽ đã đến lúc chúng ta chấm dứt cuộc chơi này rồi. Anh muốn em có sự lựa chọn để trả lời dứt khoát, anh hay Lăng.
Hân im lặng một lúc rồi nói:
- Nếu tối nay anh ở lại với em thay vì bay ra Đà Nẵng. Anh sẽ là của em. Hãy suy nghĩ cho kỹ. Em sẽ chờ anh đến mười hai giờ đêm. Qua giờ đó, coi như xong.
Đinh chưa nói câu nào, Minh Hân đã cúp máy. Anh mím môi chửi đổng vì thói chảnh chọe của cô. Minh Hân thừa biết anh không dám bỏ bê công việc nên mới đưa ra yêu sách như thế thay vì nói thẳng rằng cô ta chọn Lăng chớ không chọn anh.
Mà sự lựa chọn đó gần như là một đương nhiên rồi. So với Lăng, Đinh đâu bằng. Anh chỉ làm ăn công cho ông bác ruột, trong khi Lăng là con trai một giám đốc công ty du lịch. Có phấn đấu cỡ nào, Đinh cũng không theo kịp Lăng.
Có thể trong tình yêu, mỗi so sánh đều khập khễnh, nhưng liệu Minh Hân có yêu anh không, hay với cô, anh chỉ là một bạn nhảy ăn ý ở các vũ trường?
Đinh bực bội đi loanh quanh trong phòng. Anh không muốn, nhưng mỗi khi nghĩ tới Lăng, Đinh đều khó chịu. Mặc cảm hơn thua cứ lớn dần mỗi khi đi chơi với Minh Hân. Nếu Minh Hân thật sự yêu Đinh, anh có thể đổi đời nhờ lấy vợ giàu …
Cửa phòng bật mở. Ông Dụng bước vào, giọng xúc động.
- Có người thấy Ái ở Vũng Tàu, bác phải ra đó ngay.
- Thế còn việc đi Đà Nẵng à?
- Con điện thoại khất họ tuần sau. À! Con trả vé máy bay nữa nhé.
Đinh ngập ngừng:
- Bác đi Vũng Tàu một mình sao?
- Ờ, con ở nhà trực văn phòng, giải quyết công việc hộ bác.
Đinh như mở cờ trong bụng. Anh nghĩ tới cuộc hẹn tối nay với Minh Hân và thấy cơ hội đã đến với mình. Tất cả cũng nhờ con nhỏ Ái. Từ lúc nó bỏ nhà đi bụi tới nay, Đinh đã kiếm được khá nhiều nhờ sự lơi lỏng trong công việc của bác Dụng. Ông lo tìm cô con gái rượu, giao việc thì công một số công trình lớn cho anh quản lý. Thế là … Định đã " rút ruột " những công trình này một cách khéo léo và còn lâu ông bác ruột mới biết chuyện này.
Đinh hỏi:
- Nhỏ Ái làm gì ở Vũng Tàu? Bác biết không?
Mặt nhăn nhúm đầy khốn khổ, ông Dụng nói như rên:
- Bác không hỏi. Bác không dám hỏi.
Ông thở dài sườn sượt:
- Tất cả cũng tại bác.
Đinh lắc đầu:
- Bác đừng tự trách mình. Tại Ái lý tưởng quá, nó quen sống trong tháp ngà, không hiểu chuyện đời, nên nghĩ những gì nó nhìn thấy là xấu. Từ ngày bác gái mất, Ái đã dồn hết tình thương cho bác. Ái yêu quý bác một cách kỳ lạ và đã quen nghĩ về bác như một thần tượng với phẩm chất siêu việt …
Ông Dụng khoát tay:
- Đừng nói nữa. Chỉ vái sao tìm được nó.
Đinh im lặng. Anh đã nghe lời van vái này rất nhiều lần. Ông Dụng không dám đang báo tin con vì danh giá của gia đình. Ông thuê người truy lùng con bé khắp nơi. Tiền bạc tốn cùng bộn, tin tức vẫn đưa về hoài để thỉnh thoảng ông đôn đáo chạy đến những chỗ " người ta trông thấy Tường Ái " rồi thất vọng.
Với nhiều người quen, ông Dụng và Đinh vẫn rao lên rằng Tường Ái đang du học ở Úc. Dĩ nhiên thiên hạ tin rần rần vì Ái ngoan hiền, gia đình giàu có, đi du học chỉ là chuyện nhỏ.
Nhìn đồng hồ, ông Dụng nói:
- Thôi bác đi đây.
Đinh nói, nhưng không tin vào lời của mình:
- Vâng, cháu cũng vái sao lần này tìm được Ái.
Đợi ông Dụng đi xong, Đinh khoán khoái buông mình xuống chiếc ghế xoay. Anh không muốn bác Dụng tìm ra Tường Ái, anh muốn ông lúc nào cũng hoang mang, lo lắng cho con gái. Anh muốn ông không thể chuyên tâm vào công việc như trước kia. Có như vậy, Đinh mới mặc sức thao túng. Anh đang thèm có nhiều tiền, lúc nào anh cũng cần nhiều tiền.
Điện thoại reo, Đinh nhấc máy. Giọng mẹ anh nheo nhéo:
- Sao giờ này vẫn chưa về sửa soạn để đi?
Đinh cộc lốc:
- Không đi nữa.
- Sao thế?
- Ổng ra Vũng Tàu tìm con Ái rồi.
- Chậc! Rõ là vô phúc. Có nhà có cửa không ở mà lại đi bụi đời. Nó có về cũng hư hỏng rồi, chỉ khổ bác mày …
Đinh ngắt lời bà:
- Thôi nhé. Con không về, đừng chờ cơm.
Không đợi mẹ hỏi " mày đi đâu ", Đinh đã gác máy. Anh xoa cằm tưởng tượng đến cuộc gặp tối nay với Minh Hân.
Chuông điện thoại lại reo. Đinh cáu kỉnh quát:
- Alô.
Một giọng đàn ông mạnh mẽ vang lên:
- Cho tôi gặp giám đốc Dụng.
- Ông ấy không có ở văn phòng. Anh cần gì cứ nhắn lại.
Giọng anh ta ngập ngừng:
- Cũng không có gì quan trọng. Tôi là sinh viên dạy kèm Tường Ái trước đây. Lâu quá không gặp ông giám đốc và Ái nên gọi điện thăm viếng vậy mà. Chẳng hay Ái bây giờ đang ở đâu?
Đinh nói rất tỉnh:
- Tường Ái đang du học ở Úc.
- Vậy à? Tôi rất vui khi nghe tin này. Nhưng tôi được gặp bác Dụng thì hay quá.
Đinh khinh khỉnh:
- Xin lỗi, bác tôi bận lắm. Với lại, nhỏ Ái có thiếu gì gia sư dạy kèm. Dẫu nói tên, bác tôi cũng chả nhớ anh là ai, gặp bác chi thêm phiền. Thời gian của bác Dụng là vàng bạc đúng nghĩa đấy.
Người đàn ông cười nhẹ trong ống nghe:
- Thế Tường Ái đối với giám đốc Dụng là gì? Có phải hơn cả vàng bạc không?
Đinh chợt khựng lại, anh nhận ra trong cách nói của gã này có vấn đề.
Giọng gã chợt trầm xuống:
- Anh cho biết Tường Ái đang ở Úc, nhưng khoảng thời gian gần đây tôi lại gặp con bé ở biển, trông khác thường lắm.
Đinh buột miệng:
- Chẳng qua người giống người. Chớ nếu còn ở Việt Nam, Ái cũng chả bao giờ ra biển một mình mà không có người thân đi theo.
- Tôi từng dạy kèm Ái tại nhà nên tôi biết con bé được bảo vệ thế nào. Cô gái tôi gặp cũng không nhận mình là Ái, nhưng tôi dám chắc đó là bản sao nguyên mẫu của Tường Ái.
- Anh có ý gì khi nói thế?
- Không có ý gì hết ngoài việc thăm hỏi. Rất tiếc là không gặp ông Dụng lẫn Ái. Tôi ngừng vậy.
Đinh giữ máy định hỏi thêm đôi điều, nhưng không kịp. Cú điện thoại bất ngờ đã khiến anh suy nghĩ. Theo như cách nói của gã … cựu gia sư này, đích thị gã đã gặp Tường Ái, nhưng con nhỏ đã lờ gã. Chính vì vậy gã mới điện thoại tới để thăm dò.
Chẳng hiểu Ái đang làm gì ở biển? Hừ! Dầu sao nó cũng còn biết giữ sĩ diện khi không nhận mình tên Tường Ái.
Nhớ tới gương mặt thánh thiện của con bé, lòng Đinh chợt dẫy lên niềm ân hận. Nhưng nếu anh không " đạo diễn " tất cả mọi thứ thì làm sao được thoải mái như hôm nay. Có thể Đinh quá độc ác, nhưng anh ghét vẻ trong sáng của nó. Tường Ái cần hiểu thêm một chút về cuộc đời, để nhìn rõ hơn về ba mình. Ông ta không phải một thần tượng sống với những chuẩn mực đạo đức để Ái tôn thờ mù quáng như lâu nay nó vẫn tôn thờ.
Ai nào ngờ phản ứng của Tường Ái mới khủng khiếp làm sao? Ái đúng là một đứa hơi kỳ cục. Nó vừa ngoan hiền vừa cực kỳ bướng bỉnh. Thần tượng của nó sụp đổ, nó bị kích động mãnh liệt. Thay vì quay vào ngôi nhà ấm cúng, hạnh phúc của hai bố con, nó đã lao thẳng ra đường, hai tay không có một thứ gì tùy thân. Kể từ hôm đó, Tường Ái mất tích. Bác Dụng gần như chết vì sự mất tích của cô con gái duy nhất. Ông chỉ lo mỗi việc tìm con, bao trọng trách khác ông giao cho Đinh. Dĩ nhiên anh không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này.
Cô công chúa suốt ngày chỉ trong lầu son gác tía ấy sẽ sống ra sao khi bị ném vào cuộc đời nháp nhúa này nhỉ?
Đinh nuốt tiếng thở dài. Dầu gì anh và Ái cùng máu mủ ruột rà, anh ham kiếm lời thật, nhưng đâu muốn Ái khổ như thế. Có điều bây giớ nó đã " vào đời " rồi, nếu bác Dụng mang Ái về nhà, nó cũng quậy, cúng phá. Thôi cứ để nó tiếp tục " bụi ", bác Dụng tiếp tục khổ sở và Đinh sẽ " hưởng lộc " như dạo này anh vẫn hưởng. Ối dào! Suy đi nghĩ lại, Đinh vẫn không muốn bác Dụng tìm được Tường Ái. Anh đúng là đồ khốn phải không? Bỗng dưng Đinh cười khan. Anh lẩm cẩm mất rối, khi cứ suy nghĩ quẩn quanh.
Suy cho cùng, anh không trách nhiệm gì về Ái bỏ nhà đi hoang hết. Tại sao anh không được quyền hưởng những gì mà cơ hội đã dành cho mình?
Nhìn đồng hồ, Đinh đứng dậy. Anh sẽ vào một quán cao cấp nào đấy ăn vài món bổ dưỡng theo kiểu Tàu để lấy sức đêm này đi nhảy với Minh Hân. Mặc kệ ngày mai có Tường Ái hay không có Tường Ái về trong ngôi nhà đẹp lộng lẫy như cung điện đó.
Mắt Thuyền Xưa Mắt Thuyền Xưa - Trần Thị Bảo Châu