B
a ngày trôi qua là cả một cơn ác mộng cho cả hai. Lần đầu tiên từ mấy năm qua, gã quát tháo Gladdie. Cô không hiểu chuyện gì xảy ra, dù gì thì đây cũng là chuyện hệ trọng. Còn việc Amada không gọi điện cũng đáng quan tâm. Gã chẳng màng trả lời điện thoại trừ Julie và Paul gọi đến. Gã không muốn nói chuyện với ai cả. Còn Amada thì tự giam mình trong nhà như lúc còn để tang. Louise dắt con đến thăm, nàng không cho vào nhà. Nàng cho hay đang bị cảm cúm, nàng đau ốm thật. Trông thiểu não. “Mẹ có đau ốm gì không?” đó là câu hỏi Louise gọi cho Jan xem có biết chuyện gì của mẹ không. Jan chỉ biết là bố chồng cũng không nói gì với Paul cả. “Có lẽ hai người đã cắt đứt, chỉ vì tình. Ôi lạy Chúa, có đúng thế không nữa?” “Ô này, Lou,” Jan có ý quở trách chị. Louise lấy làm ngạc nhiên. “Sao kia, có nghe theo họ à?” “Không phải thế, chị nên hiểu, đó là chuyện người lớn, cha mình không còn nữa. Hai ông bà muốn làm gì thì mặc, miễn sao cho khéo.” “Thôi đừng nói chuyện đó. Chuyện xấu xa đó mà.” Louise thẳng thắn nói. “Dù có gì xảy ra với chuyện người lớn từ lúc cha mình mất đi, với chuyện mẹ tự quyết cho đời mình, rồi cả những chuyện đó nữa thì sao? Phận con cái mình không can dự vào chuyện đó được, dù có bất đồng cũng không nên có ý kiến. Điều gì khiến ta phải chịu miệng tiếng?” “Khốn kiếp, này Jan, em tìm gì ở đó? Tìm thần tượng? Đó là mẹ của em. Mẹ ăn ở nhếch nhác thật. Mẹ có tình nhân.” “Mẹ vẫn sống độc thân, ngoài năm mươi rồi còn gì. Mẹ có quyền tự quyết đời mình. Ta đối xử với mẹ thật không phải mỗi khi không nghe mẹ nói chuyện.” “Thật ra chị không hề nghĩ như thế. Chị chỉ mong lão ta để mẹ yên.” “Mẹ bỏ ông ấy thì đúng hơn.” “Cũng y như thiên hạ thôi.” Ngày lễ trôi qua, Amada chẳng nói gì với ai, cũng không có ai gặp mặt. Hai đứa con gái bối rối, đâu biết nàng ngồi khóc suốt ngày, vì xót xa, vì đã để mất gã Jack, rồi cái giọt máu kia. Nàng ngờ rằng cuộc đời đến đó là hết. Rồi cũng lúc này có một ý tưởng mới chiếm cả tâm hồn nàng, tưởng chừng nàng đang sống lại một cuộc đời mới. Nhưng rồi cuộc sống mới không có Jack thì đâu nghĩa lý gì. Từ hôm đó đến nay nàng chưa gặp lại gã, gã cũng chẳng thèm gọi điện. Tại cửa hàng, gã la toáng trước một nhân viên đi ngang qua, tất cả phải làm việc đến nửa đêm. Về đến nhà, gã ngồi thừ người trên ghế, nhìn vào cõi xa xăm, cố quên nàng, vì sao nàng phản bội gã... Làm sao gã tin được chuyện đó? Nàng đối xử với gã thế nào? Đó không phải lỗi tại nàng, vì nàng đang có thai, hoàn toàn không, đúng ra nàng không thể chối bỏ được nên gã cho đó là sự phản bội tất nhiên, thế rồi, gã hiểu là mình giận nàng đến mức nào, chợt nhớ lại những điều nàng từng nói với gã, từng bộc lộ cho gã thấy... hoặc cả những lúc gã làm tình với nàng, những lúc thức giấc sáng sớm, gã lại thấy thương nhớ nàng quá đỗi, nhớ đến mức muốn tự sát. Thế rồi gã quyết không thèm gọi nàng. Và những gì gã nghĩ ra được, mơ tưởng hoặc viết ra được, thèm muốn được đó chính là nàng Amada. Nàng đang làm cho gã điên tiết. Gã đi dạo trên bãi biển Malibu suốt mấy tiếng đồng hồ sáng chủ nhật. Gã bơi lội, chạy bộ, ngồi lại ngắm nhìn biển, nghĩ đến nàng, chịu không nổi. Phải gọi cho nàng ngay. Gã tự phấn đấu kiềm chế cả buổi trưa hôm đó, tám giờ tối, gã gọi cho nàng. Chẳng biết nên nói sao đây. Gã những mong được nghe giọng nàng. Dù chỉ một phút gã cũng không đến gặp nàng. Không có lý do. Gã chẳng dại gì lao vào cái chuyện rồ dại nàng giăng ra trước mắt. Khi gã gọi đến, nàng không màng đến chuyện nhấc máy. Nàng đâu ngờ gã vẫn gọi liên tục đến sáng hôm sau, kiểm tra máy mới hay. Có bao giờ nàng bận tâm đến chuyện kiểm tra. Mấy bữa đầu, nàng kiểm tra từng giờ. Cuối tuần nàng bỏ quên. Hôm nay là ngày thứ tám. Cuối cùng gã đi tìm nàng. Nàng không ngờ. có lúc nàng nghĩ gã không còn vương vấn gì nữa. Nàng nhấc máy nghe, giọng gã mệt mỏi, bức xúc. Gã chỉ hỏi thăm nàng có bình yên không, gã gác máy. Nàng xóa dòng nhắn tin và đi ngủ. Nàng đang thèm ngủ. Mệt lắm. Nàng hồi tưởng lại lúc có thai mấy lần trước, lần này không ổn. Chỉ thêm mệt thôi. Nàng tự hỏi phải chăng vì tuổi tác hay là đúng thật gã Jack bỏ rơi nàng. Dù sao, nàng cần phải ngủ đủ tám tiếng một ngày. Nàng không trả lời cho gã, chờ đến thứ ba, gã không hiểu nàng đã được tin chưa. Có lẽ máy nhà nàng bị hỏng. Lần này gã gọi cho nàng từ chỗ cửa hiệu lúc đang có cuộc họp. Gã cũng nói những lời như lần vừa qua. Đến khuya nàng mới nhấc máy nghe, thắc mắc vì sao gã gọi đến. Tại sao quấy rầy nàng? Gã tự khẳng định mình? Nàng không muốn gặp lại gã nữa, cũng không trao đổi gì cả. Nàng khóc lúc nhấc máy nghe, trở vào giường nằm ăn cả bát kem. Đó là thức ăn của nàng lúc này. Chỉ có hai đứa con gái liên lạc được với nàng, trên máy. Nàng không muốn con ghé nhà, nên đành phải gọi cho bọn trẻ hay tin. Nàng cho hay đang bị nhiễm khuẩn phải uống kháng sinh, khi nào khỏi sẽ đến thăm con. Bọn trẻ không tin chuyện đó là thật. “Mẹ nói dóc,” Louise báo cho Jan hay tin đó hôm thứ ba. “Mẹ vẫn khỏe re. Chắc mẹ bị khủng hoảng tinh thần không chừng.” “Sao lại để mẹ một mình thế được,” Jan nôn nóng. Buổi tối đó, cô nói lại với Paul có lẽ hai người đã cắt đắt. Anh cũng nghĩ thế. Cha mình ứng xử như một loài hoa Godrilla. Trưa hôm đó, anh chợt gặp cha. Trông gã tóc tai bù xù không chải cả tuần rồi thì phải, bộ dạng như muốn giết người. “Anh nghĩ là bà bỏ ông đi rồi.” “Ông bỏ bà thì đúng hơn,” Jan buồn rầu nói, “không biết có phải do lỗi bọn mình chăng,” cô cảm thấy có tội. “Mẹ em có điều gì không đúng, cha cũng không nên xử sự như tình hình hiện nay.” Lúc người giúp việc đến, cô ta thấy Amada đang xem chương trình truyền hình mỗi sáng. Nàng đang say sưa xem chương trình phỏng vấn truyền hình kể lại cảnh mấy bà vợ la khóc vì mấy ông chồng đi ngủ nhà hàng xóm. Nàng vừa theo dõi chương trình vừa ăn kem. “Tôi đang béo phì ra,” nàng chỉ cho cô giúp việc xem TV, rồi lại ăn thêm một bát kem nữa. “Có sao đâu?” cô kia đáp lại. Thật sự nàng trông càng ngày càng béo phì và những người lịch sự không ai nói tới chuyện đó với nàng nữa. Còn gã Jack, một tên vô lại. Gã đang quay về ấp ủ mấy cô đào trẻ. Tại cửa hàng gã còn gắt gỏng với Gladdie, khiến mọi người khổ sở vì gã. “Thưa ông, ông hãy giúp tôi một việc,” Gladdie nói với gã sau hai tuần lễ căng thẳng vì lối cư xử kỳ quặc của gã. “Cuối cùng rồi ông có thể nói chuyện với bà? Hy vọng hai ông bà sẽ tìm được lối ra. Còn nếu không, chúng tôi sẽ khổ vì ông thôi. Cả cửa hiệu này sẽ là những người dự tuyển cho Prozac, vì ông. Hãy gọi điện đến cho bà ấy.” “Làm thế nào cô biết tôi không nói chuyện với bà ấy?” gã gượng hỏi, không hiểu được vì sao Gladdie biết hết mọi chuyện. “Cô nghĩ là tôi mắc bệnh tâm thần chăng?” “Ông thử nhìn lại mình mấy ngày qua có gì khác lạ chăng? Hai tuần lễ mới cạo râu. Chỉ có trời biết ông hớt tóc từ bao giờ. Ba ngày ông mặc nguyên một bộ đồ cũ. Nhìn ông như một kẻ bụi đời. Hãy tin những điều tôi nói, người kinh doanh không thể để bề ngoài như thế được.” “Tôi xin lỗi. Tôi đang gặp chuyện lôi thôi.” Gã nói với vẻ thiểu não. Trông còn khổ sở hơn lúc Dori chết đi. Nàng Amada vẫn còn đó, cách đây chỉ một đoạn đường, gã vẫn còn yêu thương nàng. Khổ sở thật. Còn gã cư xử như một con quái vật, nên nàng không thèm trả lời điện thoại... Gã gọi lần thứ tư. “Rồi, nàng không muốn nói chuyện với tôi,” gã buồn rầu nói. Gladdie vỗ vỗ vai gã như một người mẹ an ủi con. “Cứ tin đi, bà sẽ gọi đến. Trông bà còn khổ sở hơn ông. Ông có cách gì tránh bà?” Cô nghĩ là do lỗi tại gã, hay là gã không nghĩ ra mình sai lầm. “Cô không nên biết chuyện này,” gã ngượng ngùng nói. “Thật không nên,” Gladdie nhận ra. “Thế sao ông không đến gặp bà?” “Nàng không cho tôi vào nhà. Tại sao thế? Tôi bỏ rơi nàng lúc nàng cô đơn... tôi dọa dẫm nàng. Gladdie... tôi chỉ là một tên vô lại hoàn toàn.” “Bà đã yêu thương ông nhiệt tình. Đàn bà đều thế cả. Họ bao dung, rộng lượng ngay với những kẻ bỏ rơi họ. Mà quả thật, họ cũng yêu thương cả những kẻ đó. Ông hãy đến gặp bà.” “Không thể được.” Trông gã như một đứa trẻ, Gladdie lắc đầu ra vẻ sốt ruột. “Tôi sẽ lái xe đưa ông đi. Ông nghe tôi đi.” “Được, được rồi. Ngày mai tôi sẽ đi.” “Đi ngay bây giờ.” Cô nói, “xếp sổ sách của ông lại. Ông không còn vui vẻ với ai nữa. Ở đây không có ai chịu nổi. Ông hãy tỏ thiện chí cho mọi người thất. Đến gặp bà ấy ngay, nếu không tôi sẽ có ý kiến.” “Cô mới thật rắc rối làm sao.” Gã càu nhàu rồi đứng dậy. Bây giờ trông gã đỡ hơn. “Tôi mến cô,” gã nhìn cô trìu mến. “Cám ơn cô. Nếu nàng đóng sầm cửa hoặc không cho tôi vào nhà, mười phút sau tôi quay lại đây.” “Tôi sẽ thắp nến,” cô nói, gã bước ra cửa nôn nóng đến nơi gặp nàng, kể hết những suy nghĩ, dẫu sao nàng phải gặp lại gã. Năm phút sau, gã lái chiếc Ferrari đến nơi. Gã nhấn chuông mãi không thấy nàng trả lời Không hiểu nàng có ở trong nhà hay không? Nhà xe khóa cửa, nên không trông thấy xe nàng. Gã đi vòng quanh, đến gõ cửa sổ buồng ngủ. Nàng đang nằm trên giường xem chương trình Oprah, nghe thấy tiếng động. Tưởng đó là tiếng chân mèo, nàng lo lắng hốt hoảng. Chắc có kẻ trộm dò la trong nhà. Nàng định quay 911, rồi đi lại chỗ cửa sổ buồng tắm vén màn nhìn xem. Nàng rón rén qua buồng bên cạnh, tay giữ núm báo động an toàn, rồi nàng trông thấy gã. Trông gã dễ sợ, cứ gõ hoài cửa sổ. Nàng mở cửa sổ buồng tắm, thò đầu ra ngoài. “Anh định làm gì ở đó?” Trông nàng cũng bệ rạc không kém gì gã. Tóc cũng bù xù biếng chải, bới ngược ra phía sau ót cột dây thun, cũng không phấn son. “Ngừng tay lại,” nàng lớn tiếng. “Anh sắp phá hư tấm cửa sổ đó.” “Thế thì để anh vào nhà,” gã nói mỉm cười nhìn nàng. Gặp nàng thật may, nàng đang lắc đầu. Trông nàng mệt mỏi, khuôn mặt đầy đặn hơn. Phải nói là càng đẹp hơn. “Tôi không muốn gặp anh,” nàng nói, đóng sầm cửa sổ, gã đứng đợi ở dưới cửa sổ buồng tắm, hai người nhìn nhau qua khung cửa kính. Nàng không thể nghĩ được còn yêu gã, trông thấy gã nàng mừng biết mấy. Nàng tự trách mình về chuyện đó. “Về đi,” nàng chỉ nói thầm, ra dấu, gã dán mắt vào khung kính trông nét mặt dị hợm, nàng đành đứng nhìn gã cười. “Thôi nào, Amanda, xin em đấy.” Gã van nài, nàng suy tính một lúc, rồi biến mất. Gã không nghĩ ra được cách gì, Một phút trôi qua, nàng lại vòng ra cửa sau, chân đất, còn mặc áo ngủ, nhìn thấy nàng, tim gã muốn vọt ra ngoài. “Vì anh yêu em, anh là thằng ngốc... Gladdie bảo anh như thế.” Gã cười ngây dại, nói cho nàng biết. “Cô ta bảo không ai chịu nổi anh. Anh thật là khó chịu. Vì sao em không trả lời trên máy?” Trông gã khổ sở, nàng chỉ nhún vai với tay mở tủ kem. “Anh muốn ăn ít kem không?” nàng lơ đãng nói. Nàng chỉ nói đùa nhưng gã thấy vui vui. Nó gợi nhớ lúc gã với nàng cùng ăn kem trên giường. Hai người thích mùi cà phê. “Chỉ còn kem vani thôi.” “Anh cảm động lắm. Hai tuần vừa qua, em ăn uống ra sao?” Gã lo lắng hỏi, nàng chỉ lắc đầu, bày ra hai bát kem vani. “Ăn như thế có hại cho thai.” “Anh mà lo gì?” Nàng nhìn ngay mặt gã nói thẳng. “Anh đạo đức giả vừa thôi, phải thế không? Anh đã từng bảo tôi phải giết nó đi.” Nàng mang bát kem ra, hai người ngồi vào bàn dưới bếp. “Anh có muốn em giết nó đâu. Thật tình anh chỉ muốn giữ thanh danh của mình, còn cuộc sống của chúng ta nữa... vì em...” Gã buồn bã nói hết lời. “Anh là thằng ngốc, anh thật có lỗi, cưng ạ.” Gã gạt bát kem ra chỗ khác, ngồi đối diện ở đầu bàn, nhìn theo nàng. “Anh bị khủng hoảng, thật không ngờ.” Đấy cũng chỉ giả vờ thôi, luôn luôn là thế, nàng mỉm cười nhìn gã. “Em cũng nghĩ thế,” rồi cùng lúc nàng mất gã, được đứa con, không chờ không đợi mà lại đến. “Anh tha lỗi cho em, Jack.” Gã nhoài người tới trước nắm lấy tay nàng. “Em không có lỗi... hoàn toàn không...?” Gã nhận ra nàng đã hiểu lầm gã. Từ trước đến nay không hề có chuyện này, không đến nỗi phải lớn chuyện nàng đã có thai. Hai người không nói chuyện đó nữa. “Em thấy trong người ra sao?” “Thấy mập phì,” nàng cười, “tăng thêm năm pound vì ăn nhiều kem.” “Không thấy mập chút nào.” Gương mặt nàng có làn da mịn, ánh mắt khác hơn trước. Gã nhớ lại hình ảnh người vợ cũ lúc có thai. Một nét mặt lạ lùng. “Em đẹp hơn.” “Do khác kiểu tóc thôi,” nàng cười buồn. Bây giờ nhìn nàng, gã nhắc lại những ngày nhớ mong. Nàng không hiểu vì sao gã đến đây, rồi nàng tự nghĩ, mình nên chia tay, tránh xa khổ lụy. Ít ra đó cũng là một cách giải quyết dứt khoát. Rồi có lúc dù không muốn, gã cũng phải đến thăm con. “Anh thấy ngại liệu em muốn đi ăn cơm tối với anh... ở nhà hàng 31 Flanvers hay Ben & Jerrry,” gã gượng hỏi nàng. “Thế sao? Chuyện đến đâu rồi?” “Vì anh nhớ em, hai tuần vừa rồi anh sống như kẻ điên rồ. Cũng may, mọi người không bỏ anh một mình.” “Em đâu có nghĩa lý gì. Ngủ suốt cả ngày, chỉ ăn kem. Rồi xem chương trình truyền hình ban ngày.” “Anh mong được đến nhà em.” “Em cũng nghĩ như anh,” nàng nhỏ nhẹ, tránh không nhìn gã. Nhìn thấy nàng đau khổ thật, gã đứng dậy bước quanh bàn. “Anh yêu em, Amanda... Anh muốn trở về nếu em thấy cần có anh. Anh cam kết không phải là kẻ rồ dại nữa. Anh sẽ chiều theo ý em. Em sẽ sinh con. Anh sẽ sắm giày cho nó. Anh mua kem cho em ăn. Anh không muốn mất em.” Nước mắt gã lưng tròng, nàng ngước nhìn gã, khó mà tin được những điều vừa nghe. “Anh có thật tâm không?” “Chuyện mua kem cho em ăn? Anh hứa chắc... Phải rồi anh nói thật. Anh không thể bỏ em một mình chịu trận. Anh nghĩ em rồ dại, nhưng mà anh yêu em, thương con anh, lạy Chúa phù hộ. Em chớ cười những lúc anh bối rối vì anh mắc chứng Alzheimer không kiểm soát được. Em kiếm giúp anh một hộ lý, khi nào anh cần.” “Em giúp anh mọi việc anh yêu cầu,” nói xong, nàng đứng dậy, gã ghì chặt lấy nàng. “Em yêu anh nhiều lắm, em sẽ chết mất nếu không có anh.” “Anh cũng thế,” gã nói, ôm chặt nàng hơn nữa. “Trời đất, Amanda, anh không muốn mất em.” Rồi gã ấp úng hỏi nàng có muốn hai người làm đám cưới. “Anh khỏi phải lo chuyện đó,” anh vừa nói vừa lắc đầu chậm rãi bước qua phòng ngủ. “Em không ham đâu.” “Không, bọn trẻ nó yêu cầu. Ta nên tính lại.” “Em nghĩ mình sẽ có con gái.” “Thôi đừng nói chuyện đó nữa. Em chỉ khiến anh cuống cuồng. Ta làm đám cưới nhé?” Gã định sắp xếp ngay lúc có nàng ở đây, mặc kệ, nàng đã gây cho gã cú bất ngờ. “Thôi khỏi. Ta không cần phải tổ chức. Không có quy định nào ràng buộc ta chính thức lấy nhau. Cứ để rồi tính sau. Xem sự thể nó ra thế nào với hai ta.” “Em quá hiện đại, Kingston phu nhân.” “Thôi đi, em yêu anh.” Hai người vào đến buồng ngủ, gã choàng tay ôm lấy và hôn nàng. Gã đã quay về, nàng không để cho gã ra đi nữa, và khi hiểu ra chuyện đó cả hai đã cởi bỏ hết quần áo quăng xuống sàn, dìu nhau vào giường, cũng tại nơi này, lần đầu họ ân ái với nhau và rồi đứa bé đã được hình thành ngay từ lúc đó. Bây giờ là chiếc giường của riêng gã, của cả hai người, không còn của Matthew hoặc của ai khác, gã với nàng cùng ân ái, lần này gã hiểu ra đúng là gã yêu nàng hơn bao giờ hết. Hai người quấn quýt nhau suốt đêm đó, nhắc đến chuyện ngày mai, chuyện ăn nói ra sao với bọn trẻ. “Anh không chờ mãi được,” gã phá ra cười. “Nếu em còn nhớ đến bữa ăn tối lần trước chẳng ra gì, thì bù lại đêm đây.” Nghe đến đây, nàng cũng cười, “Mọi chuyện tùy ở anh.” Nàng quay sang nhìn gã, hỏi gã đã từng yêu nàng đến cỡ nào. “Anh yêu em hơn bao giờ hết, hơn cả những gì trên đời này. Thế em nghĩ thế nào?” “Em vẫn thắc mắc, nếu anh yêu em chỉ cần đơn giản là mang đến đây một bát kem.” Gã nhìn nàng cười, chống mình trên khuỷu tay. “Anh cảm thấy ta cần phải dời tủ kem vào trong buồng ngủ.” “Một sáng kiến hay.” Nàng nhìn gã cười. Gã hôn nàng lần nữa, và mãi một lúc sau, hai người mới sực nhớ ra bát kem.